Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 188: Em không ôn nhu? Ánh mắt, sát khí

7 Bình luận - Độ dài: 1,743 từ - Cập nhật:

Nghe ba người kia gọi “chị dâu”, mặt Cố Mộc Hi lập tức đỏ ửng. Cô chỉ khẽ “ừm” một tiếng coi như chấp nhận cách gọi đó.

Dịch Phong cười, giới thiệu: “Hi Hi, ba đứa này là bạn cùng phòng của anh, Dương Kiến, Kha béo, và Tôn Thổ Cương. Trừ Thổ Cương ra thì hai đứa kia đều là đồ dở hơi.”

Cố Mộc Hi che miệng cười, chào hỏi: “Chào các cậu, tôi là bạn gái của Dịch Phong, tên là Cố Mộc Hi.”

“Sau này mong các cậu chiếu cố cho Dịch Phong nhiều hơn nha.”

“Chào chị dâu! Bọn tôi nào có chăm sóc được Phong ca đâu, bình thường toàn là cậu ấy lo cho bọn tôi thôi!” Kha béo gãi đầu nói khách sáo.

Dương Kiến gật đầu nói: “Đúng đấy, Phong ca là đại ca phòng 602 bọn tôi!”

“Phong ca là thần tượng của tôi đấy!” Tôn Thổ Cương cười hì hì.

Cố Mộc Hi liếc nhìn Dịch Phong một cái: “Ồ, không ngờ nha, Thối Phong nhà anh vậy mà cũng kéo được đỉnh núi[note73022] sao?”

Dịch Phong cười hề hề: “Chứ em tưởng sao hả, đều là anh em cả mà.”

Cố Mộc Hi xoa bụng, bĩu môi: “Thối Phong, em đói rồi, mình đi căng tin ăn cơm đi~”

“Anh cũng đói rồi đây, đi thôi, bọn mình đi ăn nào.” Dịch Phong cười hề hề, nắm lấy tay cô rồi quay sang ba người bạn nói: “Trưa nay tôi không ăn với các cậu đâu, tự giải quyết đi.”

“Ha ha, không sao đâu. Phong ca cứ đi với bạn gái đi, bọn tôi lát nữa ra phố ẩm thực ăn mì là được rồi!” Dương Kiến cười đáp.

“Ừ, vậy bọn tôi đi đây.”  

Vừa dứt lời, Dịch Phong liền kéo Cố Mộc Hi rời đi dưới ánh nhìn của vô số người xung quanh.

Kha béo nhìn theo bóng lưng hai người, cười tít mắt: “Phong ca với chị dâu ngọt ngào quá đi, ghen tị thật đấy!”

“Làm tôi cũng muốn yêu quá đi mất!”

Dương Kiến vỗ vai cậu ta rồi cười nói: “Mập, chẳng phải cậu có người yêu rồi à?”

“Hả? Tôi? Sao tôi không biết gì cả? Kha béo ngơ ngác.

Dương Kiến giơ năm ngón tay ra: “Có chứ, tận năm cô còn gì?”

Kha béo: “???”

“Ây. Này, này! Kiến ca, tôi liều mạng với cậu!”

__________________________

Trên đường đi, Cố Mộc Hi ôm lấy cánh tay Dịch Phong mà không nói gì, thỉnh thoảng cô nhìn cậu bằng ánh mắt “dịu dàng”, lại còn nháy nháy mắt với cậu.

Đây là một chiêu mà Trần Giai Giai dạy cô, một hành động dịu dàng thục nữ, tên gọi là “liếc mắt đưa tình”.

Cố Mộc Hi cảm thấy mình đã thực hiện hoàn hảo chiêu này, thỉnh thoảng lại lén đưa cho cậu chút xuân tình.

Chắc chắn Thối Phong sẽ thấy mình hôm nay dịu dàng lắm cho coi!

Dịch Phong đang ăn kem, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, trong lòng cậu lại nổi da gà, cảm giác có gì đó kỳ lạ khó tả.

“Ờm… Tiểu Hi Hi em, em làm gì thế? Mắt bị cát bay vào hả?”

“Không có.”

“Vậy… sao em cứ nháy mắt với anh thế?”

“Hả? Chẳng lẽ anh không nhìn ra là em đang liếc mắt đưa tình à?”

“Liếc mắt đưa tình? Là cái quỷ gì vậy?”

“Em đang đưa tình cho anh đấy!”

“???”

“Cái này mà anh cũng không nhận ra? Đúng là đồ ngốc!”

Dịch Phong: “( ̄ェ ̄;)…”

“Khụ khụ… thật sự là anh không nhận ra… anh tưởng em bị cát bay vào mắt…”

Cố Mộc Hi vỗ trán một cái rồi trừng mắt nhìn cậu: “Vậy chẳng phải nãy giờ em bày trò vô ích rồi à? Anh… anh không nhận ra là em đang cố gắng trở nên dịu dàng hơn à?”

“Dịu dàng? Từ đó có liên quan gì đến em à?”

Cố Mộc Hi lườm cậu.

“Em không dịu dàng? Thối Phong, anh ngứa da rồi đúng không?”

Dịch Phong lập tức cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân!

“Á á! Đau, đừng véo anh nữa, em dịu dàng, em dịu dàng mà! Em là người phụ nữ dịu dàng nhất thế gian!”

Lúc này Cố Mộc Hi mới buông bàn tay đang véo hông cậu ra, hất cằm kiêu ngạo: “Vậy còn được.”

Dịch Phong lau mồ hôi trán, trong lòng thầm nghĩ: Hôm nay Cố Mộc Hi bị gì vậy?

“Tiểu Hi Hi, hôm nay em muốn ăn gì?”

Cố Mộc Hi chạm ngón tay lên cằm, suy nghĩ rồi nói: “Ăn giò heo đi?”

“A không không, em ăn cải xanh là được rồi.”

Thực ra cô rất muốn ăn thịt, nhưng nghĩ đến cảnh bản thân gặm móng giò sẽ chẳng ra dáng thục nữ chút nào, nên đành chuyển sang cải xanh.

“Hả? Em chẳng phải động vật ăn thịt sao, sao lại chuyển sang ăn chay rồi?” Dịch Phong hơi ngạc nhiên.

Cố Mộc Hi: “…”

“Em… em không thể đổi khẩu vị một chút được à?”

“He he, được chứ, vậy anh ăn thịt.” Dịch Phong cười nói.

Hai người sánh bước đi phía trước, và rồi, sau lưng họ bỗng có ba bóng người khả nghi bám theo.

“Không ổn, kế hoạch hành động A có vẻ gặp trục trặc rồi!” Trần Giai Giai nghiêm túc nói.

Tô Tiểu Mai nghiêm túc gật đầu, lát sau cô lên tiếng hỏi: “Giai Giai, kế hoạch hành động A của chúng ta là gì thế?”

Trần Giai Giai suýt ngã sấp mặt: “Cậu không biết à?!”

Đinh Anh bên cạnh cũng ngơ ngác nói: “Thật ra… tớ cũng không biết…”

Trần Giai Giai gãi đầu cười khan: “Ờ thì, hình như tớ quên nói với các cậu rồi. Nhưng không sao, tiếp theo báo cho Hi Hi, chuyển sang kế hoạch hành động B!”

Dứt lời, Trần Giai Giai liền rút điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho Cố Mộc Hi.

Tô Tiểu Mai háo hức hỏi: “Cuối cùng cũng tới lượt kế hoạch B rồi à?!”

“Nhưng… kế hoạch B là gì nhỉ?”

Trần Giai Giai: “(??v?v??)…”

“E hèm… kế hoạch B chính là: Hành động ăn uống thục nữ dịu dàng!”

“Các cậu thử nghĩ mà xem, một nam một nữ ngồi ăn với nhau, cô gái ăn uống từ tốn, cười không hở răng, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho người yêu, bảo anh ấy ăn nhiều một chút. Vừa thể hiện khí chất thục nữ lại vừa cho thấy sự quan tâm, chu đáo với bạn trai nữa.”

“Chỉ cần Hi Hi nghiêm túc thực hiện kế hoạch, chắc chắn cô ấy sẽ khiến Dịch Phong nhìn mình bằng con mắt khác! Ha ha!”

Đinh Anh nghe xong liền gật đầu, giơ ngón cái khen ngợi: “Không tệ, không tệ!”

“Ra là vậy, tớ hiểu rồi!” Tô Tiểu Mai tỉnh ngộ.

“Chúng ta mau đuổi theo thôi!”

________________________________

Trong căn tin, đến giờ cơm nên đâu đâu cũng có người.

Dịch Phong và Cố Mộc Hi tìm một góc khuất rồi ngồi xuống.

“Hi Hi, em ngồi đây chờ anh nhé, để anh đi lấy cơm cho. Anh có nhiều phiếu cơm lắm.” Dịch Phong âu yếm nói.

“Ừm~ anh là nhất.” Cố Mộc Hi gật đầu.

Chờ sau khi Dịch Phong rời đi, cô lén lấy điện thoại ra xem tin nhắn do Trần Giai Giai vừa gửi đến.

“Ồ, thật sự phải làm thế sao?” Cô ngẩn người khi đọc xong.

“Thôi được, hôm nay nhất định phải thể hiện mặt dịu dàng, để tên Thối Phong kia phải nhìn mình bằng con mắt khác!”

Một lúc sau, Dịch Phong bê hai cái bát tráng men tới, bên trên là đồ ăn, phía dưới là cơm.

“Cơm tới rồi đây, cho em nè.” Dịch Phong đưa cho cô cái bát toàn rau.

Cố Mộc Hi cầm đũa, gắp một miếng lá rau cho vào miệng rồi bắt đầu nhai thật chậm.

“Ừm, cải xanh hôm nay ngon thật đó~”

Dịch Phong: “…”

Ngày nào mà chẳng cùng một mùi vị?

Có gì mà ngon chứ?

Cậu nhìn thấy cô lại gắp một miếng lá nhỏ cho vào miệng rồi tiếp tục nhai chậm rãi.

“Khụ khụ… Hi Hi à, em định ăn hết lá rau rồi chừa lại cọng hả?”

Cố Mộc Hi che miệng cười, dịu dàng nói: “Không phải, chỉ là em thấy ăn chậm nhai kỹ sẽ tốt hơn mà thôi.”

Dịch Phong kéo khóe miệng: “Vậy à… nhưng nếu theo tốc độ của em, chắc đến tối cũng chưa xong đâu…”

Cố Mộc Hi nhìn bát cơm đầy ụ, trong lòng thấy cũng đúng nên đành cười gượng: “Vậy… vậy anh ăn nhiều chút đi, em ăn ít lắm, anh tốn sức nhiều, phải ăn nhiều vào nha.”

Nói xong, Cố Mộc Hi liền gắp thức ăn trong bát mình cho cậu.

“Ờ được.” Dịch Phong bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Nhưng cứ cách vài phút, Cố Mộc Hi lại gắp đồ ăn cho cậu. Chẳng mấy chốc, trong bát Dịch Phong đã chất đầy cải xanh…

“Khụ khụ… Hi Hi à, thực ra thì em không cần gắp cho anh đâu, em sắp không còn rau để ăn rồi kìa.” Dịch Phong nhìn đống rau trước mặt, lại nghĩ tới cái bụng đã no căng của mình.

“Gắp đồ ăn cho bạn trai là điều đương nhiên mà~” Cố Mộc Hi nghiêm túc nói, cô thật sự đang nỗ lực thực hiện kế hoạch.

Dịch Phong xoa đầu cô, nghi hoặc hỏi: “Em cũng đâu có sốt? Hôm nay em bị làm sao thế? Rối loạn thần kinh rồi hả?”

Cố Mộc Hi trừng mắt nhìn cậu: “Anh mới là đồ rối loạn thần kinh ấy!”

Cô nói dứt câu mới nhận ra mình lỡ buột miệng nên đã vội chữa lại: “Khụ khụ, không phải… em chỉ là muốn mình hôm nay trở nên dịu dàng hơn một chút thôi.”

Dịch Phong lắc đầu, xoa đầu cô rồi cười âu yếm:

“Hi Hi à, em không cần phải vì anh mà cố gắng thay đổi như vậy đâu.”

“Đồ ngốc, vì… anh thích tính cách vốn có của em mà.”

Ghi chú

[Lên trên]
Trong ngữ cảnh khẩu ngữ Trung hiện đại, “拉山头” là thành ngữ thông tục, mang nghĩa tụ tập bè phái, kéo phe kéo cánh, lập nhóm riêng trong tập thể để tạo thế lực.
Trong ngữ cảnh khẩu ngữ Trung hiện đại, “拉山头” là thành ngữ thông tục, mang nghĩa tụ tập bè phái, kéo phe kéo cánh, lập nhóm riêng trong tập thể để tạo thế lực.
[Lên trên]
Cụm “索蝶死聂” theo mình tìm hiểu thì nó không có nghĩa, nhưng mình phát hiện ra phiên âm của nó là "suǒ dié sǐ niè", khá giống với "so desu ne" (tôi hiểu rồi). Không biết là dụng ý của tác giả hay do mình kém nữa :(
Cụm “索蝶死聂” theo mình tìm hiểu thì nó không có nghĩa, nhưng mình phát hiện ra phiên âm của nó là "suǒ dié sǐ niè", khá giống với "so desu ne" (tôi hiểu rồi). Không biết là dụng ý của tác giả hay do mình kém nữa :(
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Cải xanh à :))
Xem thêm
Chap này hề ác, tks trans
Xem thêm
tiên sư bọn yêu nhau 😭
Xem thêm
Thanks trans! đọc xong bộ này làm bậc thầy
Xem thêm