Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 153: Cả khu tập thể chấn động

14 Bình luận - Độ dài: 1,518 từ - Cập nhật:

Trans: Nối tiếp kinh nghiệm từ tên nhân vật Uông Thiết, từ giờ mình sẽ sửa lại tất cả các tên nhân vật theo đúng phiên âm. Lần này là Dịch Kiến Quân thay vì Dịch Kiến Binh. 

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. 

___________________________________

Chiều tối, trước cổng khu tập thể công nhân nhà máy cán thép.

Một đám đàn ông và phụ nữ đang tụ tập dưới gốc cây to trước cổng, vừa hóng mát vừa tán chuyện linh tinh trong khu.

“A Tang Bà, xe đạp sao rồi? Sửa xong chưa thế?” Người đàn ông Vương Nhị phe phẩy quạt, miệng hỏi vu vơ.

A Tang Bà đang ngồi xổm ở cửa, vừa ngắt mớ ngọn bí ngô ném vào thau vừa lầm bầm chửi:

“Lốp thì vá xong rồi, nhưng giờ lại đứt luôn sợi xích! Đúng là xui hết phần thiên hạ! Không biết là thằng trời đánh nào chọc thủng bánh xe của tôi nữa! Bà mà biết được đứa nào làm thì bà đập gãy hai cái chân chó của nó!”

Nhắc tới vụ thủng lốp là bà ta lại sôi máu.

Bữa đó ăn mì xong, ra dắt xe về, đạp được hai vòng thì phát hiện bánh đã xẹp lép. Bà ta vội xuống chống xe, ai dè trẹo luôn cổ chân. Bà ta tức đến bật ngửa, đứng đó chửi suốt cả buổi.

Sau khi nằm nhà dưỡng thương mắt cá chân một thời gian, bà ta đi lòng vòng hỏi khắp khu tập thể mà chẳng ai thấy được hung thủ. Cục tức này đành phải nuốt ngược vào họng, tức muốn nghẹn mà không có chỗ xả. Giờ ai mà nhắc đến nó là bà ta lại tỏ thái độ cáu gắt.

Vương Nhị nghe vậy thì cười thầm trong bụng, miệng tủm tỉm:

“Này A Tang Bà, tôi thấy dạo này bà đúng là hơi xui thật. Hay là mai ra miếu thổ địa vái lạy thử xem, biết đâu đổi vận thì sao?”

A Tang Bà trừng mắt lườm ông một cái, hằn học mắng:

“Lạy cái đầu ông! Muốn lạy thì ông tự đi lạy đi, lạy cho ông sống thêm vài năm nữa ấy!”

“Bà…!” Vương Nhị tức đến trừng cả mắt, đúng là ông không thể nói chuyện nổi với con mụ này nữa, miệng như dao lam, xỉa một phát là chảy máu.

Hừ, bị chọc thủng lốp xe cũng đáng lắm!

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh lên tiếng khuyên can:

“Thôi mà A Tang Bà, đừng nói chuyện kiểu vậy. Nhị gia cũng là người tốt chứ bộ, sao lại rủa ổng dữ vậy?”

“Ai rủa ổng? Tôi mà già như ổng rồi thì lời nào nói cũng được hết. Sống tới tầm đó rồi thì... đến đâu hay đến đó thôi!” – A Tang Bà vênh cổ đáp, không chút nhường nhịn.

Nghe xong câu đó, mọi người xung quanh đều lắc đầu ngán ngẩm. Người đàn bà này đúng là chua ngoa đanh đá, bảo sao trong khu chẳng ai muốn dây vào.

Vương Nhị hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm nói nữa.

Ngay lúc đó, công nhân nhà máy bắt đầu tan ca, từng tốp người lục tục đi qua, kèm theo mấy chiếc xe máy phóng vào khu. Hai chiếc xe máy phóng qua ngay bên cạnh, tiện thể tặng A Tang Bà một làn khói bụi mù mịt.

“Đồ khốn! Mắt mũi để đâu rồi hả?! Không thấy bà mày đang ngồi đây à?!” – A Tang Bà bật dậy, chửi toáng lên.

Một trong hai chiếc xe thắng lại, gã trung niên lái xe ngoái đầu cằn nhằn:

“Đường này là đường chung, đâu phải đường nhà bà? Ngồi giữa đường ai chịu trách nhiệm được?”

A Tang Bà chỉ tay vô mặt ông ta, tiếp tục xổ nguyên một tràng:

“Tao thích ngồi đâu là quyền của tao, mắc gì tới mày!? Đồ chó chết, đụng trúng tao thì có mà đền bán nhà! Đồ không có mắt! Cái đồ xui xẻo!”

Gã trung niên bị chửi đen cả mặt, ông ta cũng không buồn đôi co nữa, phóng xe đi luôn.

A Tang Bà thấy đối phương bị mắng mà không dám nói lại thì càng hăng, đứng đó chửi thêm một tràng dài, rồi mới chịu ngồi xuống tiếp tục nhặt rau.

“Bíp bíp!”

Đột nhiên, sau lưng bà ta vang lên hai tiếng còi xe ô tô rõ to khiến bà ta giật nảy mình.

Bà ta vừa định quay lại chửi tiếp thì thấy sau lưng mình là một chiếc ô tô, kiểu dáng y chang chiếc mấy sếp trong nhà máy đi hôm trước.

Trời đất ơi, chẳng lẽ là lãnh đạo nào tới đây sao?!

Chiếc Audi chậm rãi dừng lại ngay trước cổng khu, lập tức khiến người đi đường bu quanh xem đông như hội, ai nấy đều tò mò bàn tán rôm rả.

“Ồ! Xe Audi kìa! Chiếc này chắc phải hai chục vạn chứ chẳng chơi!”

“Có lãnh đạo nào tới à?”

“Chắc chắn là sếp lớn rồi, không thì ai đi xe kiểu đó đây?”

“Xịn thật! Nhìn khí thế thôi đã thấy ghê rồi!”

“Không chừng là lãnh đạo thành phố đấy!”

____________________________

Nghe mấy lời bàn tán, A Tang Bà tái mặt. Nhận ra mình đang đứng chình ình giữa đường, bà vội vàng cười gượng rồi lật đật đứng dậy nép sang một bên, cúi rạp người xin lỗi:

“Ây da, lãnh đạo đại nhân, ngại quá! Tôi… tôi tránh ra liền!”

Vương Nhị ngồi bên cạnh nhìn mà vui không tả nổi.

Mắng người ta dữ vào, sao không mắng nữa đi?

Nhìn cái mặt xấu xí đó kìa! Chậc!

Cả đám người cùng lúc lườm A Tang Bà với vẻ khinh bỉ.

A Tang Bà thì xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đứng mé mé bên đường không ngừng cúi đầu xin lỗi:

“Lãnh đạo đừng giận, tôi xin lỗi, xin lỗi! Ngài đi thong thả ạ!”

Chiếc Audi từ từ lăn bánh, đến đúng chỗ A Tang Bà đang đứng thì dừng lại, kính cửa xe được hạ xuống. Một khuôn mặt quen thuộc ló ra từ trong xe – chính là Dịch Phong, cậu cười toe toét:

“A Tang Bà, nay lễ phép dữ ha? Biết nói xin lỗi rồi cơ đấy, tiến bộ đấy chứ!” Dịch Phong cười khẩy.

Trong xe, Cố Mộc Hi ôm bụng cười muốn nội thương. Vừa rồi nhìn thấy A Tang Bà cúi đầu lia lịa, khúm núm như con mèo ướt, thật sự cười sắp trẹo cả quai hàm!

Khi A Tang Bà nhận ra người đang ở trong xe là Dịch Phong và Cố Mộc Hi thì lập tức đứng chôn chân như bị sét đánh.

Cái xe này là… của nó hả?!

Thằng nhãi Dịch Phong đó… sao lại lái được chiếc xe sang thế này?!

Trời đất ơi!Chẳng lẽ… nó cặp được ai có máu mặt rồi phất lên à?!

Mọi người xung quanh cũng vừa nhận ra người ngồi trong xe là Dịch Phong và Cố Mộc Hi, ai nấy đều sững sờ không nói nên lời.

“Tiểu… Tiểu Phong à, cái… cái xe này là của cháu à?” Vương Nhị ngạc nhiên hỏi.

“Dạ, xe cháu mới tậu đó ông.” – Dịch Phong cười híp mắt.

“Trời đất ơi! Tiểu Phong, nhà cháu phát tài rồi hả?!” Vẻ mặt ông ta tràn ngập sự kinh ngạc.

Dạo này trong khu ai cũng biết Dịch Phong là thủ khoa tỉnh, đi đến đâu cũng nghe người ta khen không dứt miệng. Cứ mỗi lần cha mẹ cậu – Dịch Kiến Quân và Mạnh Hiểu Vân đi ngang, hàng xóm láng giềng lại rối rít khen lấy khen để.

Chẳng ai ngờ rằng Dịch Phong lại mua được chiếc xe sang như vậy.

Thậm chí còn sốc hơn khi chiếc xe này trông không hề rẻ tiền chút nào.

Một khi Dịch gia đã phát tài thì đúng là không gì có thể cản được.

“Nhị gia, bọn cháu đi trước nhé, hôm nào ghé uống trà với ông sau!” Dịch Phong vẫy tay chào rồi lái xe rời đi.

Ai nấy đều nhìn theo dãy đèn hậu của chiếc xe sang trọng dần xa, họ bắt đầu xì xào bàn tán:

“Tiểu Phong giỏi thật đấy, mới tốt nghiệp mà đã mua được xe sang rồi!”

“Nghe nói nó còn mở cửa hàng ở bên ngoài nữa, chắc là làm ăn phát đạt lắm!”

“Cửa hàng gì thế?”

“Hình như là tiệm điện tử gì đó… Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn là có cửa hàng thật.”

“Vậy à? Bản lĩnh thật! Đứa nhỏ này đúng là không có gì để chê cả!”

“Tất nhiên rồi! Học thì thủ khoa tỉnh, lại còn biết làm ăn kiếm tiền, ước gì nó là cháu tôi!”

“Haiz, Dịch gia sau này thể nào cũng phất lên như diều gặp gió thôi! Ghen tị thật!”

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Thanks Trans
Xem thêm
Thanks trans!!!!!
Xem thêm
đọc bộ làm bạn gái thứ 2 xong bị tra tấn tinh thần quá , may có bộ này cứu vớt mình hic hic , cảm ơn trans
Xem thêm
tui cũng chui vô xong hối hận ác nhưng không dứt ra được đây
Xem thêm
@2512am: dứt ra không nổi luôn ông , cuốn ác quá
Xem thêm
Xem thêm 6 trả lời