(151-300)
Chương 196: Thối Phong lúc ngủ trông đáng yêu thật đấy.
6 Bình luận - Độ dài: 1,577 từ - Cập nhật:
“Thối Phong, trông em có đẹp không hả?” Cố Mộc Hi hỏi lại lần nữa khi thấy Dịch Phong ngẩn người ra.
Dịch Phong hoàn hồn lại, tán thưởng nói: “Đẹp, đẹp lắm!”
“Hì hì, em cũng thấy bộ đồ này rất đẹp, chỉ là… váy hình như có hơi ngắn một chút.” Cố Mộc Hi ngượng ngùng giữ lấy phần gấu váy đã gần chạm đến bắp đùi, và đây cũng là lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy ngắn đến vậy.
Cô bước ra khỏi phòng thử đồ, đứng soi mình trước gương toàn thân với biểu cảm vô cùng thích thú. Dịch Phong đi đến bên cô, hạ giọng cười nói:
“Tiểu ngốc, bộ đồ này… sau này chỉ được mặc cho anh xem thôi đấy, hehe~”
Cố Mộc Hi đỏ mặt trừng mắt nhìn cậu một cái rồi phụng phịu nói: “Hừ~ Đồi bại, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì vậy hả?”
“Em đoán xem?”
“Đoán cái đầu anh ấy! Đồ đại sắc lang!”
“Ồ, được em ban cho danh hiệu đó, anh cảm thấy vô cùng vinh dự.”
“Thối Phong, anh đúng là mặt dày vô địch thiên hạ!”
“Hửm? Anh có da mặt sao? Anh còn chẳng biết xấu hổ là gì cơ.”
“Pfft~ Được được, anh là nhất!”
Đúng lúc đó, nữ nhân viên bước đến và trầm trồ khen ngợi: “Tiên sinh, bạn gái anh mặc bộ này thật sự rất đẹp! Tôi làm ở đây ba năm rồi, bạn gái anh là cô gái xinh nhất mà tôi từng được gặp đấy!”
Nữ nhân viên kia buông lời khen tới tấp khiến Cố Mộc Hi vô cùng xấu hổ.
“Thối Phong, hay mình mua bộ này đi?” Cô ngẩng đầu hỏi.
“Mua, tất nhiên phải mua chứ. Miễn em thích là được.” Dịch Phong vui vẻ đáp.
“Thật chứ? Thế thì tốt quá!” Cố Mộc Hi vui sướng ôm chầm lấy cậu như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới.
Dịch Phong âu yếm xoa đầu cô, cười nói: “Anh là bạn trai em mà. Anh không chiều em thì ai chiều em đây?”
Nữ nhân viên đứng bên cạnh nhìn hai người mà không thể kìm được nụ cười trên môi.
Cặp đôi trẻ này ngọt thật đấy! Thật khiến người ta ghen tị mà.
Sau đó, Dịch Phong lại chọn thêm cho Cố Mộc Hi năm bộ đồng phục thủy thủ với đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau. Váy đều dài tới đầu gối, giống độ dài váy thường ngày của cô.
Cố Mộc Hi lần lượt thử từng bộ, và lần nào cô bước ra khỏi phòng thử đồ cũng khiến người ta phải trầm trồ. Cô rất thích những bộ đồ này, Dịch Phong cũng không chần chừ mà mua hết ngay tại chỗ.
Và rồi, Cố Mộc Hi lại tự mình chọn thêm vài bộ đồ khác. Dịch Phong cũng mua toàn bộ mà chẳng nói hai lời.
Đến khi thanh toán, nhân viên thu ngân há hốc miệng vì kinh ngạc. Tổng cộng hai mươi bộ quần áo mới, ngoài đồng phục thủy thủ còn có đủ loại váy vóc và đồ thời trang mới nhất.
“Tiên sinh, tổng chi tiêu lần này của anh là mười ba nghìn tệ ạ.” Nhân viên thu ngân kính cẩn đưa tờ hóa đơn.
Cố Mộc Hi nghe thấy con số này thì lập tức đơ người tại chỗ. Cô vội níu lấy tay Dịch Phong: “Thối Phong! Cái này… đắt thật đấy! Hay là… bọn mình ra chợ đầu mối mua đi?”
Mười ba ngàn tệ! Đủ cho một gia đình bình thường tiêu trong mấy năm luôn ấy chứ!
Cô chưa bao giờ tiêu nhiều tiền đến vậy, lại còn là tiêu trong một lần duy nhất…
Dịch Phong khẽ nhéo chiếc mũi ngọc tinh xảo của cô và trêu: “Yên tâm, bạn trai em có tài sản mấy trăm vạn lận đấy, ngần này có đáng là bao. Vả lại, kiếm tiền mà không tiêu thì để làm gì chứ? Để đem chôn à?”
Nói rồi, cậu rút thẻ thanh toán, để lại địa chỉ cho chủ tiệm giao hàng sau.
Ra khỏi cửa hàng, hai người tay trong tay tiếp tục dạo phố. Ngay giữa trưa mua đủ loại đồ ăn vặt, rồi tìm góc yên tĩnh trong công viên ngồi ăn.
“Thối Phong, há miệng ra.”
“Làm gì cơ?”
“Cho anh viên bào ngư này.”
“A~”
Cố Mộc Hi đút cho cậu một viên bào ngư.
Dịch Phong nhai nhai rồi phì cười, nói: “Cái gì mà viên bào ngư chứ, rõ ràng là bột nhào thêm tí gia vị thôi. Là đồ giả, hèn gì rẻ vậy.”
Cố Mộc Hi liếc cậu một cái, trêu lại: “Anh còn phân biệt được nữa hả? Anh nói cứ như thể anh ăn bào ngư thường xuyên lắm vậy!”
Dịch Phong chỉ mỉm cười mà không đáp.
Bào ngư… loại chín lỗ[note74359]đắt đỏ nhất trước đây mình đã ăn nhiều đến phát ngán rồi.
“Tiểu Hi Hi này, bọn mình đổi đồ ăn cho nhau đi?” Dịch Phong liếm môi, nhìn chằm chằm vào mấy viên bào ngư của cô. Dù là giả nhưng mùi vị của nó cũng không quá tệ.
Cố Mộc Hi vội vàng bảo vệ đồ ăn của mình, cô cảnh giác nhìn cậu: “Anh muốn đổi bằng cái gì?”
“Anh cho em dồi nướng, em cho anh bào ngư đi?”
“Anh muốn ăn bào ngư của em!”
Dịch Phong lắc lư cây dồi nướng thơm lừng trước mặt Cố Mộc Hi. Cô nuốt nước miếng, liếm môi nói: “Cũng được, nhưng một cây dồi nướng chỉ đổi được hai viên bào ngư thôi đó!”
“Thành giao, đưa anh đi.” Dịch Phong cười đáp.
Rồi hai người đổi đồ ăn cho nhau. Cố Mộc Hi há miệng cắn một phát gần hết nửa cây dồi nướng, trông vô cùng khoái chí.
“Trời đất, Tiểu Hi Hi em miệng nhỏ vậy mà khi ăn lại có thể há to đến vậy sao?” Dịch Phong ngạc nhiên.
“Hừ~ Đương nhiên rồi, dù dài thêm chút nữa bổn tiểu thư cũng ăn được!” Cố Mộc Hi kiêu ngạo đáp.
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được!” Dịch Phong tán thưởng.
Hai người vừa tán gẫu vừa thưởng thức mỹ vị, chẳng bao lâu cũng đã quét sạch đống đồ ăn vặt và kết thúc bằng hai lon coca.
Cố Mộc Hiđã no nê, cô ngồi tựa vào ghế đá mà xoa bụng:
“Em ăn no rồi~”
“Hehe~ Tiểu Hi Hi này, em nói xem ăn no rồi thì nên làm gì?”
“Làm gì là làm gì?”
“Thế em muốn làm gì?”
“Chẳng muốn làm gì cả, em chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy thì anh làm.”
“Làm gì?”
“Nằm xuống, nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, Dịch Phong nằm xuống và gối đầu lên đôi chân thon dài của Cố Mộc Hi.
Thật là mềm mại và đàn hồi quá đi!
Cố Mộc Hi đỏ mặt cằn nhằn: “Hừ~ Thối Phong, sao anh cứ thích gối đầu lên đùi em ngủ vậy hả? Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
“Hê hê, vì nằm thế này thoải mái quá mà.” Dịch Phong không biết ngượng mà trả lời tỉnh queo.
Cố Mộc Hi mỉm cười ngọt ngào. Cô không chỉ để cậu nằm mà còn nhẹ nhàng gãi đầu giúp cậu.
“Ơ? Thối Phong, sao anh lại có tóc bạc thế này?”
Cô phát hiện một sợi tóc bạc lẩn trong tóc cậu nên đã nhẹ nhàng nhổ nó ra.
“Có lẽ do dạo này anh hơi mệt thôi.” Cơn buồn ngủ kéo đến khiến Dịch Phong ngáp một cái.
“Anh đấy, suốt ngày cắm đầu làm việc, chẳng chịu nghỉ ngơi gì cả. Em nghe Uông Thiết bảo anh còn thức khuya gõ code nữa cơ.” Cố Mộc Hi chu môi nói với giọng điệu đầy lo lắng.
“Phần mềm 361 chuẩn bị ra mắt nên việc hơi nhiều chút thôi.” Dịch Phong cười đáp.
Dịch Phong dạo này đúng là rất bận rộn. Cậu vừa phải lo việc lại vừa phải chạy xuống Thâm thị đàm phán hợp tác, mệt đến rã người nhưng lại chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Thế nhưng, nhìn sự nghiệp ngày một phát triển, trong lòng cậu lại tràn đầy cảm giác thành tựu.
Nếu phải bắt đầu lại từ đầu, Dịch Phong này vẫn sẽ đứng trên đỉnh cao một lần nữa!
“Nếu anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi.” Cố Mộc Hi vừa dịu dàng nói vừa giúp cậu mát-xa đầu.
“Hê hê, được.”
Dịch Phong nhắm mắt lại, tận hưởng từng cái vuốt ve dịu nhẹ vô cùng thư giãn của cô. Một lúc sau, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng thở ra từng nhịp.
Gió thu dịu mát, vài chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống và âm thanh xào xạc của những tán cây tạo nên khung cảnh yên bình đến lạ. Cố Mộc Hi thấy gương mặt cậu hơi nhăn lại thì khẽ đưa tay vuốt nhẹ giữa chân mày cho cậu.
Dịch Phong dường như cũng đang mơ thấy điều gì đó, khóe môi hơi cong lên. Cô cũng mỉm cười. Cười thật ngọt, thật ngọt.
Thối Phong lúc ngủ trông đáng yêu thật đấy.


6 Bình luận