Sáng sớm hôm sau, Dịch Phong xin nghỉ ốm với huấn luyện viên rồi lập tức đến tìm Ninh Phi Bằng.
Tại văn phòng của Ninh Phi Bằng ở tòa nhà Điện Khoa, Dịch Phong xách theo hai hộp trà thượng hạng bước vào thì thấy Ninh Phi Bằng đã ngồi pha sẵn trà chờ mình.
“Ha ha, chào buổi sáng Ninh lão ca! Sáng sớm đã đến quấy rầy anh thế này, thật ngại quá.” Dịch Phong cười lớn rồi bước đến.
Ninh Phi Bằng cũng đứng dậy đón: “Quấy rầy gì chứ? Hôm nay anh cũng rảnh, có cậu đến uống trà cùng thì còn gì vui bằng nữa.”
“Cậu thật là... Mỗi lần đến là lại mang theo trà quý, coi anh là người ngoài rồi à?”
Dịch Phong cười hề hề: “Đây là mẻ cuối cùng của trà Long Tỉnh Tây Hồ vụ thu năm nay đấy, anh chắc là không muốn chứ?”
“Trời đất, đến cái này mà cậu cũng kiếm ra được? Cậu đã có lòng thì anh xin nhận, không khách sáo nữa!” Ninh Phi Bằng cười khoái chí, không khách khí mà nhận lấy ngay.
Dịch Phong tiện thể ngồi xuống bên trái Ninh Phi Bằng, rút bao thuốc rồi đưa cho ông một điếu, còn cẩn thận bật lửa châm hộ.
Ninh Phi Bằng thấy vậy liền hiểu ý. Ông cười một tiếng rồi hỏi: “Dịch lão đệ tối qua gọi điện cho tôi, sáng nay lại đích thân đến thế này thì chắc chắn là có chuyện đúng không? Tôi đoán... chuyện này chắc chắn không hề nhỏ.”
Dịch Phong cũng chẳng vòng vo. Cậu tự châm thuốc, rít một hơi thật sâu, nhả khói rồi trầm giọng nói: “Đúng là em có chuyện cần anh giúp.”
“Anh còn nhớ Bình An, huynh đệ làm ở công ty của em chứ?”
Ninh Phi Bằng gật đầu: “Nhớ chứ, nhớ chứ. Là cậu trai ít nói, trông khá thật thà đó đúng không? Cậu ta gặp chuyện gì?”
Giọng Dịch Phong trầm xuống: “Chiều hôm qua cậu ấy… bị người ta chém trọng thương, giờ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.”
Ninh Phi Bằng nghe vậy thì giật mình, ông có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong giọng Dịch Phong rất rõ ràng.
“Cái này… Sao lại thành ra như vậy?”
Dịch Phong liền kể qua sự việc cho Ninh Phi Bằng nghe.
Sau khi nghe xong, Ninh Phi Bằng giận dữ đập bàn: “Thật không thể chấp nhận được! Bọn chúng giữa ban ngày ban mặt mà dám ra tay chém người?! Gan cũng to quá rồi đấy! Thật đê tiện!”
Đột nhiên, Ninh Phi Bằng sững sờ vì chợt nhận ra Dịch Phong không tìm cảnh sát mà lại tìm đến mình, trong lòng ông lập tức dâng lên một cảm giác rợn người.
Chẳng lẽ... Dịch Phong định tự xử chuyện này?
“Dịch lão đệ, cậu định làm gì?”
“Nếu cần gì thì cậu cứ nói là được.”
Dịch Phong thầm cảm kích vì biết Ninh Phi Bằng thực sự xem mình là bạn bè mà đối đãi, có chuyện thật sự sẽ giúp đỡ.
“Hôm trước nghe anh kể có quen vài người trong giới giang hồ ở Quảng thị. Em muốn điều tra rõ lai lịch của mấy tên đó, rồi...”
“Tiền không thành vấn đề. Một trăm vạn không đủ thì em bỏ hai trăm vạn, ba trăm vạn cũng được.”
Nói đến đây, ánh mắt Dịch Phong bỗng lạnh băng: “Em chỉ muốn... mạng của bọn chúng thôi.”
Với Dịch Phong mà nói, nếu lần này không nhổ tận gốc những tên kia thì không chỉ Bình An mà chính cậu cũng sẽ bị xem là mục tiêu tiếp theo. Đã có một thì sẽ có hai, nếu không xử lý tận gốc rễ thì chỉ còn cách xử lý kẻ gây rối.
Bây giờ là năm 2000, xã hội còn chưa ổn định. Thù máu đã kết thì chỉ có thể sống chết liều một phen!
Mối thù này không thể xóa bỏ!
Dịch Phong đã từng dấn thân vào nhiều việc trong vùng xám, chuyện thế này cũng không phải chưa từng gặp. Có những lúc cần ra tay tàn nhẫn thì nhất định phải thật sự tàn nhẫn.
Người hiền sẽ bị ức hiếp, ngựa hiền sẽ bị cưỡi. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì ai ai cũng sẽ dám giẫm lên đầu cậu, thậm chí còn dám ra tay với cả người bên cạnh cậu!
Ninh Phi Bằng nhìn ánh mắt ấy mà không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Xem ra Dịch lão đệ thực sự đã bị chọc giận rồi. Mà, ai chọc giận cậu ta thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
“Anh có quen một người, ừm... chắc là có thể giúp được cậu. Nhưng muốn nhờ được hắn ra tay thì sẽ phải tốn không ít tiền đâu.” Ninh Phi Bằng suy nghĩ rồi nói.
“Ồ? Ai vậy?” Dịch Phong hỏi.
“Hoạt Diêm Vương[note76056], Diêm Học Binh.” Ninh Phi Bằng hạ giọng đáp.
Dịch Phong nghe đến cái tên này thì giật mình. Trước đây cậu từng nghe vài lời đồn về Diêm Học Binh, nhưng cũng chỉ là truyền miệng, chưa bao giờ gặp mặt.
Tương truyền trên đầu Diêm Học Binh có “ba con mắt”, con mắt thứ ba vừa nhìn là có người phải chết. Năm 96 còn nghe nói hắn một mình rượt theo cả chục người chém loạn trong phố Xuân Phong, cuối cùng thì chẳng bị làm sao. Thế nhưng, phía bên kia lại có đến bảy tám người bị chém trọng thương.
Có người nói hắn mặt mũi hung ác như Diêm Vương tái thế, nên mới có biệt danh “Hoạt Diêm Vương”.
Dịch Phong cảm thấy những lời đồn đó chắc cũng bị thêu dệt thêm, càng truyền càng sai. Nhưng nếu ngay cả cậu cũng đã từng được nghe danh thì cái tên đó trên giang hồ chắc chắn không nhỏ.
“Anh quen người đó à?” Dịch Phong ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, trước kia anh từng đi nhậu với bạn ở quán bar do hắn mở. Hôm đó có mấy tên say rượu kiếm chuyện, gây sự với bọn anh.”
“Cuối cùng thì chính Diêm Học Binh ra mặt, đánh cho bọn chúng gãy chân rồi vứt ra ngoài. Sau đó tôi thường rủ bạn đến quán hắn chơi, vài lần gặp lại nên cũng xem như quen biết. Có lần còn đến nhà hắn ăn cơm, coi như cũng có chút giao tình, nhưng không sâu.” Ninh Phi Bằng mỉm cười nói.
“Nếu nhờ hắn giúp thì tra ra được mấy tên kia chắc cũng không khó. Tuy không còn ra tay nữa nhưng mấy anh em trông quán bar dưới trướng hắn thì đầy, người lăn lộn trong giới Quảng thị chắc ai cũng biết mặt.”
“Có điều, muốn mời được hắn ra tay thì chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều tiền, lại còn phải xem tâm trạng hắn nữa.” Ninh Phi Bằng tiếp lời.
Dịch Phong trầm giọng: “Tiền không thành vấn đề.”
Ninh Phi Bằng thấy cậu đã quyết tâm như vậy, trong lòng cũng biết chuyện này không làm là không được.
“Cậu đợi anh một lát, anh thử gọi cho hắn xem có rảnh không. Nếu được thì chúng ta đến gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Hi vọng là, thân phận khách quen VIP như anh vẫn còn chút thể diện trong mắt hắn.” Ninh Phi Bằng cười khổ, bởi trong lòng ông cũng không hề chắc chắn.
Nói rồi, ông đứng dậy và đi gọi điện.
Một lúc sau, thấy nét mặt ông hiện lên vẻ vui mừng, Dịch Phong cũng nhẹ cả người.
“Ha ha, Dịch lão đệ, giờ hắn đang rảnh đấy. Nếu muốn gặp thì phải đến nhà hắn.” Ninh Phi Bằng vui vẻ nói, trong lòng bỗng thấy nở mày nở mặt trước Dịch Phong.
“Tốt! Chuyện này không nên chậm trễ. Chúng ta đi ngay thôi.” Dịch Phong đứng dậy, không muốn để kéo dài rồi lại sinh biến.
“Đi! Anh dẫn cậu qua. Anh biết nhà hắn ở đâu.” Ninh Phi Bằng khoác áo, cầm lấy chiếc túi đeo vai rồi dẫn đường.
Trước khi ra cửa, Dịch Phong hỏi: “Diêm gia có mấy người thế?”
“Ờ... cả nhà bốn người. Thêm một cô giúp việc nữa. Cha hắn cũng sống cùng, con còn nhỏ, hình như mới bốn năm tuổi thôi. Sao cậu lại hỏi vậy?” Ninh Phi Bằng ngẩn người.
“Đương nhiên là mua quà đến biếu rồi, đâu thể cứ thế tay không mà đến được?” Dịch Phong lắc đầu cười.
Ninh Phi Bằng vỗ trán một cái: “Ừ nhỉ! Đúng rồi, phải mang quà chứ!”
Hai người cùng rời công ty. Trên đường đi, sắc mặt Dịch Phong vẫn còn khá nghiêm nghị, trong lòng vẫn không ngừng tính toán cách đối nhân xử thế với một nhân vật như vậy.
Ở kiếp trước, Dịch Phong cũng từng giao thiệp với không ít người trong thế giới ngầm, bởi so với thương nhân thì những người đó lại càng coi trọng lợi ích hơn. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một “truyền thuyết sống”.
Cậu buộc phải làm dù bất cứ giá nào. Mối thù này... nhất định phải đi đến hồi kết!


2 Bình luận