Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 195: Cố Mộc Hi trong bộ đồng phục thủy thủ mới là hình thái hoàn chỉnh!

14 Bình luận - Độ dài: 1,722 từ - Cập nhật:

Tên thanh niên kia ngồi thừ dưới đất rất lâu với vẻ mặt đờ đẫn. Rồi cậu ta lại đứng dậy, siết chặt nắm đấm và nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôi, Viên Hoa, sẽ không từ bỏ đâu!”

“Tôi nhất định sẽ còn quay lại!”

“Tự tay giành lại cậu về!”

“Đúng vậy, là giành lại!”

Những nữ sinh đi ngang qua hướng ánh mắt về phía cậu ta như đang quan sát một người… có vấn đề về thần kinh.

Tên này… đầu óc bị chập mạch rồi à?

___________________________

Phía bên kia, Dịch Phong và Cố Mộc Hi đang ngồi ở một quầy ven đường trong khu phố ẩm thực ăn bánh bao.

“Thối Phong, bánh bao chay của anh ngon không?” Cố Mộc Hi ngẩng đầu hỏi khi vừa gặm xong một cái bánh bao xá xíu.

“Muốn ăn thì nói thẳng ra đi, nè, cái này cho em luôn.” Dịch Phong mỉm cười rồi nhét bánh bao vào miệng cô.

“Ưm!”

Cố Mộc Hi cắn một miếng to, vừa nhồm nhoàm nhai vừa lúng búng nói:

“Ngon ghê!”

Dịch Phong cười trêu: “Em đúng là đồ móng heo lớn, đã ăn của mình rồi lại còn dòm ngó đồ của anh nữa.”

“Em cứ muốn ăn bánh bao của anh đó, anh ý kiến gì nào?” Cố Mộc Hi ưỡn ngực lên, kiêu ngạo hất cằm.

Dịch Phong liếc cô một cái rồi nghiêm túc nói: “Không có ý kiến, thật ra… anh cũng muốn ăn bánh bao của em.”

“Không cho! Hứ~” Cố Mộc Hi ôm chặt cái bánh bao thịt trên bàn, phòng ngừa Dịch Phong cướp mất.

“Hehe, rồi sẽ có ngày anh ăn được cho mà xem!” Dịch Phong liếm môi, cười nham nhở.

“Hở?” Cố Mộc Hi ngẩn người, liếc thấy vẻ mặt của cậu thì lập tức cau mày tỏ vẻ ghét bỏ:

“Trời ạ, Thối Phong à, vẻ mặt này của anh cũng dâm dê quá rồi đó!”

“Dâm dê á? Có à? Có đâu!” Dịch Phong vội sửa mặt nghiêm chỉnh, ra vẻ chính trực.

Cố Mộc Hi thuận miệng hỏi: “Anh ăn no chưa? Có muốn gọi thêm món gì không?”

“Không, anh chỉ muốn ăn bánh bao, mà phải là hai cái mới đủ!” Dịch Phong cười đáp, rồi giơ tay gọi lớn:

“Chủ quán! Cho hai cái bánh bao thịt nữa! Loại bự nhất nhé!”

Cố Mộc Hi che miệng cười: “Anh thôi đi, bánh bao nào mà chả cùng một cỡ?”

Dịch Phong cười ha hả: “Không giống đâu, có cái còn to hơn cả của em ấy chứ.”

“Hả? Còn có bánh bao nào to hơn của em á?” Cố Mộc Hi giật mình, theo ánh mắt cậu cúi đầu nhìn xuống...

“Thối—Phong!! Anh muốn chết à!!”

“Cố Mộc Hi em bình tĩnh! Kích động là ma quỷ!”

“Vậy em chính là ma quỷ đó đấy! Đừng có mà trốn!”

“Cố Mộc Hi em định làm gì thế? Đừng như vậy mà!”

“Thối Phong! Đưa cái đầu chó của anh đây mau lên!”

“Không nhé! Em cắn anh à?”

“Gâu!”

“Trời má! Cố Mộc Hi em là chó à?! Mau nhả ra coi!”

“Gâu gâu gâu!”

Sau khi để lại hai hàng dấu răng trên tay Dịch Phong, Cố Mộc Hi mới thỏa mãn nhả ra.

Lúc này, chủ quán cũng đem bánh bao tới: “Bánh bao thịt đây! Hai cái bự nhất đấy, chàng trai!”

Dịch Phong nhận bánh bao, trả tiền xong thì giơ bánh lên trước mặt Cố Mộc Hi mà so đo: “Ờ, hình như cũng xêm xêm nhau nhỉ!”

Cố Mộc Hi: “(`⌒?メ)!”

Dịch Phong lập tức cảm thấy một luồng sát khí lạnh thấu xương đang bủa vây.

C-Chạy thôi!!

Cậu lập tức bật dậy bỏ chạy bán sống bán chết.

“Thối Phong, đừng có chạy! Mau nộp mạng đây!!”

__________________________________

Một tiếng sau tại trung tâm thành phố, Trung tâm thương mại Thiên Hà.

“Tiểu Hi Hi đừng giận nữa, anh mua cho em một que kem nhé?”

“Hứ~ không thèm!”

“Vậy… hai cây?”

“Thế còn tạm được!”

Dịch Phong cuối cùng phải trả giá bằng hai que kem mới dỗ được cô vui trở lại.

Nhìn Cố Mộc Hi vui vẻ cầm que kem mà liếm lia lịa, Dịch Phong không khỏi thầm cười trong lòng.

Tiểu Hi Hi dễ dỗ thật đấy!

“Thối Phong, anh nói muốn mua đồ gì cho em ấy nhỉ?” Cố Mộc Hi cắn một miếng kem, ăn xong cây đầu tiên thì hỏi.

“Hehe, tới nơi là biết liền, nè, nằm trong trung tâm thương mại Thiên Hà đó.” Dịch Phong ra vẻ thần bí.

“Hử? Gì mà thần thần bí bí vậy? Chẳng lẽ… là đồ không thể mặc ra đường à?” Mặt Cố Mộc Hi bỗng đỏ bừng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mấy nữ chính phim truyền hình mặc váy ngủ ren đen…

Ờm… còn cả tất lưới đen nữa…

Không được không được, thế thì đen tối quá rồi!

Mình… mình không mặc đâu!

“Tiểu Hi Hi em nghĩ gì vậy? Đương nhiên là đồ có thể mặc ra đường, yên tâm, đảm bảo em sẽ thích!” Dịch Phong cười đáp.

“Thật hả? Vậy đi thôi.” Cố Mộc Hi nói với vẻ chờ mong.

“Này, em còn chưa ăn xong kìa, lo ăn xong đi đã.” Dịch Phong nói.

Cố Mộc Hi cắn mấy phát kêu rốp rốp, ăn sạch cây kem thứ hai.

“Nè, giờ thì ăn xong rồi~”

Dịch Phong: “Σ(?Д?;)!!”

______________________________

Hai người cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại Thiên Hà, rồi Dịch Phong đưa cô tới một cửa hàng chuyên bán quần áo nhập khẩu.

“Bộ anh muốn mua cho em nằm trong này.” Dịch Phong cười nói.

“Ừm? Ở đâu vậy? Là bộ nào?” Cố Mộc Hi nhìn quanh, thấy trên kệ bày đầy quần áo các loại nhưng lại chẳng thể phân biệt nổi kiểu nào với kiểu nào.

Lúc này, một nữ nhân viên mặc vest công sở bước đến với nụ cười chuyên nghiệp: “Hai vị cần tôi giúp gì không ạ?”

“Làm phiền dẫn chúng tôi đến xem tất cả… vâng, là tất cả các mẫu đồng phục thủy thủ ở cửa hàng.” Dịch Phong mỉm cười nói.

“À… vâng, mời đi bên này.” Nữ nhân viên nọ hơi ngẩn ra, cảm thấy cậu trai trước mặt này không có vẻ gì là đại gia, nhưng tại sao lại nói chuyện ngang ngược đến vậy chứ?

Nhưng với sự chuyên nghiệp của mình, cô vẫn tận tâm dẫn họ đến khu trưng bày đồng phục thủy thủ. Ở đó, trong tủ kính treo đủ các mẫu đồng phục thủy thủ, có váy ngắn, có váy siêu ngắn, rồi còn cả váy siêu siêu ngắn. Tóm lại là chẳng có cái nào dài cả.

Dịch Phong đảo mắt nhìn một lượt rồi nói với vẻ vô cùng hài lòng: “Không tồi, không tồi chút nào.”

“Woa! Đồ này đẹp quá đi!” Cố Mộc Hi lần đầu tiên nhìn thấy đồng phục thủy thủ ngoài đời thật, gương mặt tràn ngập sự ngạc nhiên và thích thú.

“Thưa anh, thưa chị, đây là tất cả mẫu đồng phục thủy thủ bên tôi, là toàn bộ rồi ạ.” Nữ nhân viên nhấn mạnh.

Dịch Phong gật đầu, rồi quay sang nói với Cố Mộc Hi: “Tiểu Hi Hi, để anh chọn vài bộ cho em thử nhé.”

“Hử? Anh chọn cho em á?” Cố Mộc Hi ngạc nhiên hỏi.

“Sao nào, em nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của bạn trai mình sao?” Dịch Phong cười đáp.

“Được được, anh chọn đi, nhưng em phải thấy thích mới mặc đó nha!” Cố Mộc Hi kiêu ngạo nói.

“Yên tâm đi, đồ anh chọn, đảm bảo em sẽ thích mê cho mà coi!”Dịch Phong nói với vẻ nghiêm túc.

Nói rồi, cậu bắt đầu lựa đồ. Sau một vòng, cậu chọn được một bộ áo sơ mi trắng ngắn tay kết hợp với váy siêu ngắn.

Hehe, bộ này mà mặc lên người Tiểu Hi Hi thì chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp!

“Nè, Tiểu Hi Hi, thử bộ này trước đi.”

Cố Mộc Hi cầm bộ đồ lên nhìn một cái, mặt đỏ bừng: “Thối Phong, cái váy này có phải… hơi ngắn quá không?”

“Phải phối kiểu này luôn hả?”

Dịch Phong nghiêm mặt chém gió: “Đồ người ta bán theo set nên phối thế này không vấn đề gì đâu. Mà đã tới đây rồi thì em cứ thử đi xem sao~”

“Ừm… được rồi, vậy để em thử.”

Cố Mộc Hi gật đầu đồng ý với gương mặt đỏ như trái táo, rồi cô mang đồ vào phòng thử đồ để thay. Dịch Phong cũng kéo ghế ra ngồi trước cửa phòng thay đồ, trong lòng tràn ngập sự mong đợi.

Hồi hộp quá, kích thích quá, mong chờ quá đi!

Tiểu Hi Hi mau mặc ra cho gia[note74196]nhìn cái nào!

Dưới ánh mắt mong đợi đến sắp phát điên của Dịch Phong, cuối cùng cửa phòng thay đồ cũng mở ra.

Khoảnh khắc đó, hai mắt Dịch Phong lập tức sáng rực.

Vãi chưởng! Đẹp, quá trời đẹp luôn!!

Cố Mộc Hi mặc đồng phục thủy thủ mới đúng là hình thái hoàn chỉnh!

Ngay cả nữ nhân viên nọ cũng bị hớp hồn, mắt tròn xoe kinh ngạc.

Gương mặt tuyệt mỹ của Cố Mộc Hi ửng hồng vì ngượng ngùng, cô dùng tay nắm lấy vạt váy làm lộ ra những đường cong mềm mại khiến người ta không thể không nghĩ ngợi lung tung, cùng đôi chân ngọc trắng nõn thon dài.

Bộ đồng phục thủy thủ này khiến vóc dáng cao ráo, uyển chuyển và hoàn mỹ không tì vết của cô được phô bày trọn vẹn, toát lên khí chất thiếu nữ tràn trề sức sống, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ khiến tim người ta đập thình thịch!

Đôi mắt cô long lanh như nước, chỉ một cái nhìn nghiêng đã đủ để khuynh quốc khuynh thành, mê đảo lòng người.

Cô ngượng ngùng vén tóc sau tai khi cảm nhận được ánh mắt của Dịch Phong:

“Thối Phong, trông em có đẹp không?”

Ghi chú

[Lên trên]
"gia" là cách xưng hô cổ có nghĩa là “ta”, thường dùng bởi người có địa vị cao (vua, quan, tiểu thư, thiếu gia, v.v.)
"gia" là cách xưng hô cổ có nghĩa là “ta”, thường dùng bởi người có địa vị cao (vua, quan, tiểu thư, thiếu gia, v.v.)
Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

chào mừng trở lại :)
Xem thêm
lau lắm rồi mới thấy mặt, mà thôi thanks trans 🐧🔪
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Nào, con dao làm gì thế 🐧
Xem thêm
TRANS
anh nhà thích sốc dếch quá, chị nhà ngượng chín cả mặt kè <(") <(")
Xem thêm
Trán comeback ròi :))) thấy off mười mấy ngàu là biết bệnh r , nhớ coi chưnhf sức khỏe và giấc ngủ nhá, chứ ko mốt lọc thận thì khó lói 😭
Xem thêm
Sai chánh tả nhề.... thôi kệ đi
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Oke 🐧
Xem thêm
tnfc, take careee
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Okay
Xem thêm
Trans is back, giữ sức khỏe nhé bro
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Ok bro
Xem thêm