Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 185: Kế hoạch thục nữ dịu dàng

11 Bình luận - Độ dài: 2,030 từ - Cập nhật:

Buổi tối, tại ký túc xá nữ, phòng 306.

Cố Mộc Hi mặc một chiếc váy ngủ màu hồng dễ thương, nằm sấp trên giường, đôi chân trắng nõn đung đưa nhè nhẹ.

Cô khẽ ngâm nga một giai điệu, tâm trạng đang rất tốt. Trần Giai Giai từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy liền bật cười hỏi:

“Hi Hi à, sao hôm nay trông cậu vui thế, ra ngoài nhặt được tiền hay gì vậy?”

“Vui á? Tớ vui đến vậy sao? Đâu có đâu!” Cố Mộc Hi mặt đỏ bừng, chối bay chối biến ba lần liên tiếp.

Trần Giai Giai đi tới bên giường cô, dựa vào thành giường tầng, đánh giá cô một lượt rồi trêu chọc:

“Còn dám nói không à? Đuôi cậu sắp vểnh lên trời rồi kìa.”

“Chắc là hôm nay đi chơi với Dịch Phong vui quá chứ gì?”

Cố Mộc Hi “soạt” một tiếng ngồi bật dậy khỏi giường. Cô định biện minh, nhưng rồi nhận ra trước mặt Trần Giai Giai thì mọi lời chối cãi đều vô ích. Cuối cùng cô đỏ mặt thừa nhận:

“Đúng rồi đó, tất nhiên là vui rồi!”

“Í ẹ, lại bị nhồi một đống cẩu lương rồi!” Trần Giai Giai đùa.

Lúc này, Đinh Anh tò mò hỏi: “Hi Hi, nghe Giai Giai nói cậu với Dịch Phong là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, từ tiểu học đến đại học lúc nào cũng dính với nhau. Thế, cậu có bao giờ cảm thấy thân quá mức không?”

“Tớ với em trai mình còn chưa từng dính nhau lâu đến vậy!”

Cố Mộc Hi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật ra… đôi khi cũng thấy thân quá, nên cũng hơi ngại cởi đồ cho anh ấy.”

Trần Giai Giai: “!!!∑(?Д?ノ)ノ!!!”

Đinh Anh: “Σ(?д?lll)!!!”

Tô Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi: “Trời, Hi Hi, hai cậu tiến triển đến mức đó rồi sao? Thần tốc quá đi!”

Cố Mộc Hi nghe ra hàm ý trong lời các cô bạn thì đỏ bừng mặt, cô trừng mắt nhìn cả ba:

“Các cậu nghĩ gì thế? Đầu óc không thể có tí màu xanh lá[note72900] nào à?”

“Tớ nói là lần trước anh ấy say rượu, ói bẩn hết áo, nên tớ mới cởi đồ cho anh ấy thôi!”

“À à, thì ra là vậy…” Ba người kia cùng lúc gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không tin chút nào.

“Nè, Hi Hi, tụi mình đều là sinh viên đại học, là người lớn cả rồi, có thể hiểu được mà. Người lớn thì làm chuyện của người lớn thôi, hehe!” Tô Tiểu Mai che miệng cười.

“Làm… làm chuyện gì cơ? Mấy cậu đang nghĩ gì thế! Thật là!” Mặt Cố Mộc Hi đỏ đến tận mang tai.

“Tất nhiên là làm tình làm tội rồi!” Cả ba đồng thanh.

Cố Mộc Hi: “o(////▽////)q! Tớ, tớ chưa có nha!”

“Ha ha! Thôi không trêu cậu nữa. Mà này Hi Hi, bạn trai cậu có ưu điểm gì mà khiến cậu thích vậy?” Đinh Anh tò mò hỏi, bởi cô vẫn chưa biết Dịch Phong trông như thế nào.

Cố Mộc Hi đưa tay xoa cằm, đáp:

“Ưu điểm à? Nhiều lắm, chắc là… dài?”[note72901]

“Hả???!!!” Cả ba ngớ người.

“Khụ khụ, không phải, là cao! Anh ấy cao hơn mấy bạn nam bình thường, đẹp trai hơn một chút, với lại… giàu hơn chút? Nhưng mà, dù là ưu điểm hay khuyết điểm của anh ấy, tớ đều thích cả!” Cố Mộc Hi giải thích.

“Thế thì đúng chuẩn cao – phú – soái rồi còn gì?” Đinh Anh ngạc nhiên, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một thiếu gia nhà giàu: mặc đồ Armani, đi giày da Aokang, ngậm xì gà, tay đeo đồng hồ vàng, cả người toát ra mùi tiền.

Cố Mộc Hi thích kiểu người này sao?

“Ừ thì cũng đúng mà cũng không hoàn toàn đúng.” Cố Mộc Hi cười tít mắt.

Trần Giai Giai che miệng cười: “Cao phú soái gì chứ, Dịch Phong hồi cấp ba là người siêu quái đản luôn ấy, nhưng mà cực kỳ tốt tính.”

“Hi Hi, cậu không sợ có người cướp cậu ấy à?”

“Tớ chẳng sợ!” Cố Mộc Hi tự tin nói.

Trần Giai Giai trêu chọc: “Hi Hi, với cái tính cách của cậu ấy à, chắc chỉ có Dịch Phong chịu nổi thôi, người khác sớm đã bỏ chạy rồi. Tớ khuyên thật lòng này, con gái thì phải dịu dàng như nước, con trai đều thích kiểu người như vậy đấy.”

Cố Mộc Hi ngẩn người: “Dịu dàng? Thế nào mới được gọi là dịu dàng?”

Trần Giai Giai: “…”

“Khụ khụ, nói cách khác là ‘thục nữ’ ấy, hiểu chưa? Nói chuyện thì phải nhỏ nhẹ, hành động phải thanh nhã, đối xử với bạn trai thì phải ngoan ngoãn dễ thương như chim nhỏ nép vào người. Không tin thì cậu thử đi, tớ dám cá Dịch Phong nhất định thích cậu dịu dàng hơn chút đấy.” Trần Giai Giai bình tĩnh nói.

“Thật không?” Cố Mộc Hi nửa tin nửa ngờ.

“Thật! Tin tớ đi! Tớ là người từng xem mười tám bộ phim ngôn tình Đài Loan đó nha!” Trần Giai Giai ra dáng chuyên gia.

“Vậy… để mai tớ thử xem?” Cố Mộc Hi do dự nói.

“Tất nhiên rồi! Cậu phải cho Dịch Phong thấy một mặt nữ tính hơn của cậu, để cậu ấy không thể dứt ra nổi!” Trần Giai Giai gật đầu nghiêm túc, “Yên tâm, có tớ làm người hướng dẫn, tuyệt đối không thành vấn đề!”

“Hả? Hướng dẫn? Cậu hướng dẫn gì cơ?” Cố Mộc Hi ngạc nhiên.

Trần Giai Giai vuốt tóc, tự tin đáp: “Tất nhiên là người chỉ đạo ‘Kế hoạch thục nữ dịu dàng’ chứ còn gì nữa!”

“Vậy tớ làm phó chỉ đạo!” Đinh Anh hào hứng giơ tay.

“Thế thì cậu là đại phó chỉ đạo, tớ là nhị phó chỉ đạo, gọi tắt là ‘nhị chỉ đạo’. Cứ yên tâm, tớ sẽ ‘chỉ đạo’ cực kỳ nghiêm khắc!” Tô Tiểu Mai làm bộ nghiêm túc nói.

Sao lại lòi ra cái kế hoạch gì nữa rồi… Giai Giai đúng là mê lập kế hoạch mà, lúc nào cũng có một cái mới!

Cố Mộc Hi vỗ trán.

Nhưng mà… nói cũng có lý. Trong phim truyền hình, chẳng phải nữ chính dịu dàng bao giờ cũng được yêu thích nhất sao?

Trần Giai Giai hai tay bám vào lan can giường tầng, trịnh trọng tuyên bố: “Hi Hi, ‘Kế hoạch thục nữ dịu dàng’, từ giờ chính thức bắt đầu!”

_____________________________

Hôm sau, Đại học Công nghệ Nam Hoa cuối cùng cũng bước vào ngày đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên.

Quả nhiên, mỗi lần đến mùa huấn luyện quân sự là trời lại nắng gắt, mà cứ hễ đến lúc được nghỉ ngơi thì lại đổ mưa như trút...

Dưới ánh nắng ban mai, hơn hai ngàn tân sinh viên tụ tập ở sân bóng đá. Ai nấy đều thay đồng phục rằn ri màu xanh quân đội, xếp thành từng đội ngũ ngay ngắn, cảnh tượng trông cực kỳ hùng tráng.

Trong lớp Máy tính 1, Dịch Phong ngáp dài một cái. Tối qua cậu bận rộn xử lý những phần cuối cùng cho máy chủ phần mềm 361, mãi đến một giờ sáng mới chợp mắt. Sáng nay sáu giờ lại bị tiếng còi tập hợp khẩn cấp dựng dậy.

“Phong ca, nhìn quầng thâm dưới mắt cậu kìa, chú ý sức khỏe đi chứ!” Kha béo quan tâm nói.

“Không sao, quen rồi.” Dịch Phong cười đáp.

“Đây mà là thói quen sao? Coi chừng hư thận đấy! Người xưa có câu: 'Tự giải khuây chút chút thì vui, làm quá sức thì hại thân, cố quá là tiêu luôn đó!'“ Mập Khắc nghiêm túc nói.

Dịch Phong: “...”

“Khỉ thật, béo, cậu mới là cố quá rồi tiêu luôn đấy!”

Dương Kiến thò đầu qua, mặt mày đầy vẻ háo hức: “Nghe chưa, diễn đàn có người đăng bài rồi, hoa khôi mới của trường là người của Học viện Kiến trúc đó, còn học ngành thiết kế kiến trúc nữa!”

“Trời, Học viện Kiến trúc toàn nam sinh mà hoa khôi lại đẹp vậy, chẳng phải thả cừu vào bầy sói sao? Sói vây tứ phía luôn!”

Dịch Phong kéo khóe miệng, thầm nghĩ: Ai là cừu, ai là sói còn chưa biết chắc đâu nhé...

“Phong ca, chẳng phải cậu cũng định theo đuổi tân hoa khôi sao? Tôi thấy không dễ xơi đâu!” Dương Kiến thở dài nói.

“Ê ê, Kiến ca, đừng nói nữa, chủ nhiệm tới kìa!” Kha béo vội nhắc.

Chủ nhiệm lớp 1 chính là phó giáo sư ngành Khoa học Máy tính, Tống Khang Văn.

Bình thường ông mặt mày nghiêm nghị, tác phong lạnh lùng, ánh mắt có sát khí, cả ngày đen mặt nên được sinh viên đặt biệt danh là “Hắc Ma Vương”, dù vậy đa số vẫn quen gọi ông là chủ nhiệm.

Chỉ cần ông xuất hiện là cả lớp lập tức im thin thít.

Huấn luyện quân sự cho tân sinh viên thì thế nào cũng phải có màn phát biểu của lãnh đạo nhà trường, dài dòng lê thê hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, khi mấy huấn luyện viên đồng loạt thổi còi, màn huấn luyện chính thức bắt đầu.

Bài tập đầu tiên của huấn luyện quân sự là chạy ba vòng quanh sân, tức ba cây số, mà cả lớp phải chạy đồng đều, không được ai chạy nhanh quá, cũng không được bỏ lại ai. Mục tiêu là xây dựng tinh thần tập thể.

Ba cây số không dài, nhưng sau khi chạy xong thì có không ít người lăn ra đất, nằm thở hổn hển.

Sau đó được nghỉ nửa tiếng.

Bên phía lớp Thiết kế Kiến trúc 1, Cố Mộc Hi và Trần Giai Giai cũng vừa mới chạy xong. Người sau mệt đến mức thở hổn hển, còn Cố Mộc Hi thì vẻ mặt thảnh thơi, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

“Mệt vậy sao?” Cố Mộc Hi cười hỏi.

“Cậu... cậu tưởng ai cũng như cậu chắc?” Trần Giai Giai lườm cô một cái.

Đột nhiên, có khoảng bảy tám nam sinh ùa tới.

“Bạn học Cố, khát nước không? Uống miếng nước đi!”

“Uống của tớ đi, là nước muối có ga! Bổ sung điện giải đó!”

“Uống của tớ, là Kiện Lực Bảo đấy!”

__________________________

Chỉ trong chốc lát, một đám con trai ríu rít vây quanh cô.

Đúng lúc này, giọng ho của Chúc Sơn Hải bên cạnh vang lên: “Mấy người làm cái gì thế, giải tán đi, giải tán đi.”

Chúc Sơn Hải là đàn anh được Hội sinh viên cử tới để giám sát trật tự. Tân sinh viên vẫn còn vài phần sợ đàn anh, nên lập tức rút lui.

Chúc Sơn Hải chắp hai tay sau lưng, bước tới trước mặt Cố Mộc Hi, mặt dày cười nói:

“Cố học muội, hay là... uống nước muối có ga của anh đi, là mẫu mới đó!”

Hắn rút chai nước muối từ sau lưng ra, còn giả vờ tạo bất ngờ: “Surprised!”

Đám tân sinh viên: “???”

Trong lòng mọi người đồng loạt xuất hiện một từ: Vô sỉ!

Cố Mộc Hi: “…”

“Không cần đâu, cảm ơn học trưởng.”

“Ấy, chạy lâu thế rồi chắc khát nước lắm nhỉ, nè, em cầm lấy đi.” Chúc Sơn Hải định đưa tay nắm lấy tay cô.

Trần Giai Giai trừng mắt: Chết rồi, đừng có đụng tay vào nha!

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Cố Mộc Hi chụp lấy cánh tay hắn, rồi là một cú quật vai điển hình!

Phịch!

Chúc Sơn Hải bị quật mạnh xuống đất, cả hiện trường lập tức im phăng phắc!

Đám tân sinh viên tròn mắt há hốc mồm, chết lặng tại chỗ!

Ghi chú

[Lên trên]
Trong văn hóa mạng Trung Quốc hiện đại, “màu xanh lá” (绿色) đôi khi được dùng để ám chỉ sự ngây thơ, trong sáng, hoặc suy nghĩ thuần khiết.
Trong văn hóa mạng Trung Quốc hiện đại, “màu xanh lá” (绿色) đôi khi được dùng để ám chỉ sự ngây thơ, trong sáng, hoặc suy nghĩ thuần khiết.
Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Toi cần thêm!!!
tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Tí :v
Xem thêm
thanks bận quá giờ mới vào đọc được
Xem thêm
Thanks Trans
Xem thêm
CỰC KỲ thục nữ
Xem thêm
Chị nhà quá hợp với anh Phong còn gì. Một người sốc dếch chủ động, một người thì cứ vô tình sốc dếch.
Xem thêm
Thanks trans!!
Xem thêm
chờ mòn đít 😭
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Giờ mới rảnh, sr nhé 🐧
Xem thêm