Lúc một giờ sáng, có một cuộc điện thoại khiến Dịch Phong bừng tỉnh.
Cậu cầm lấy điện thoại thì thấy đó là cuộc gọi từ Uông Thiết.
Đã giờ này rồi, sao Uông Thiết lại gọi điện cho mình thế?
Linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng Dịch Phong, cậu vội bắt máy.
"Thiết Tử, có chuyện gì vậy?"
"Phong ca, có chuyện lớn rồi! Tôi vừa nhận được điện thoại, cửa hàng ở phố Trường Thanh của chúng ta cháy rồi!"
"Cái gì cơ?!"
Dịch Phong bật dậy khỏi giường với vẻ mặt sững sờ.
___________________________
Nửa tiếng sau, Dịch Phong và Uông Thiết cùng đến đường Trường Thanh thì thấy ngọn lửa đang cuồn cuộn bốc lên. Hai chiếc xe cứu hỏa đang phun nước, các lính cứu hỏa tất bật dập lửa, cố gắng khống chế đám cháy.
"Khốn kiếp!" Dịch Phong siết chặt nắm đấm, nghiến răng chửi thề.
"Hết rồi, cửa hàng này coi như xong thật rồi..." Uông Thiết cũng sững sờ.
Dịch Phong nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: "Đi, chúng ta qua hỗ trợ, mau chóng khống chế hỏa hoạn, không thể để lan sang các cửa hàng khác được!"
"Hy vọng máy chủ giám sát trong cửa hàng chưa bị thiêu rụi!"
Hai người lập tức gia nhập đội ngũ chữa cháy.
_______________________________
Năm tiếng sau, lúc này đã hơn sáu giờ sáng, bầu trời cũng dần sáng tỏ.
Sau khi hoàn tất thủ tục báo án, Dịch Phong quay lại trước cửa hàng, nhìn cửa tiệm bị thiêu rụi thành tro tàn. Lửa giận trong lòng cậu càng bùng lên mạnh hơn, gần như muốn nổ tung.
Nếu là người khác, chắc chắn đã khóc lóc thảm thiết, đau đớn gào thét.
Nhưng Dịch Phong biết, khóc cũng vô ích, than trời trách đất cũng chẳng giải quyết được gì. Điều quan trọng nhất là phải xử lý sự việc thật bình tĩnh, tìm ra kẻ chủ mưu phóng hỏa rồi đưa hắn ra trước công lý!
"Cậu là người phụ trách cửa hàng này phải không?" Một người lính cứu hỏa trung niên bước đến, trên tay cầm cuốn sổ ghi chép.
"Đúng vậy, chào anh, cảm ơn anh và mọi người đã vất vả. Tôi là người phụ trách cửa hàng Tây Phong Điện Tử, tên là Dịch Phong." Dịch Phong đưa tay bắt tay ông ta.
"Tôi là đội trưởng trung đội cứu hỏa Trường Thanh, tên là Thôi Dũng Hải. Tôi đến để thông báo kết quả giám định sơ bộ về vụ cháy."
"Theo điều tra ban đầu, điểm phát hỏa xuất hiện ở ngay trước cửa hàng. Trên mặt đất còn lưu lại dấu vết cháy của xăng, sơ bộ xác định đây là một vụ phóng hỏa có chủ đích. Báo cáo chi tiết về vụ cháy, sau này cậu có thể đến trung đội của chúng tôi để nhận."
"Theo ý kiến cá nhân của tôi, đây chắc chắn là một vụ cố ý phóng hỏa. Cậu hãy kiểm kê thiệt hại, rồi đi báo án theo quy định đi." Thôi Dũng Hải căn dặn.
"Cảm ơn đội trưởng Thôi, tôi thật sự rất biết ơn anh. Tôi đã báo án rồi, tôi tin rằng cảnh sát sẽ nhanh chóng tiến hành điều tra thôi." Dịch Phong gật đầu, nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Thôi Dũng Hải thoáng kinh ngạc nhìn Dịch Phong. Ông ta không thể ngờ rằng người thanh niên này lại bình tĩnh đến vậy, lại còn biết báo án trước. Nếu là người khác chịu tổn thất lớn như thế này, chắc hẳn chỉ biết sững sờ than khóc.
"Được rồi, thế thì chúng tôi sẽ quay về trước. Nếu có vấn đề gì cần hỏi, cậu có thể gọi đến trung đội của chúng tôi." Thôi Dũng Hải để lại số điện thoại rồi rời đi.
Dịch Phong và Uông Thiết bước vào đống đổ nát, nhìn mặt đất đầy tro bụi, mọi thứ hỗn độn, gần như toàn bộ linh kiện trong tiệm đều đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
Mặc dù đây không phải là kho hàng chính, nhưng trong cửa tiệm vẫn có nhiều linh kiện và máy tính nguyên bộ. Theo hồ sơ của Uông Thiết, riêng hàng hóa đã thiệt hại ít nhất tám vạn tệ, cộng với chi phí trang trí bảy vạn, tổng cộng trận hỏa hoạn này đã thiêu rụi mất mười lăm vạn tệ!
Lần này, có thể nói là tổn thất nặng nề!
Nếu không tìm ra được kẻ chủ mưu phóng hỏa thì số tiền này coi như mất trắng!
Dịch Phong siết chặt nắm đấm, tự nhủ tuyệt đối không thể tha cho kẻ phóng hỏa!
"Thiết Tử, đi tìm máy chủ giám sát xem còn dùng được không." Dịch Phong ra lệnh.
Mỗi cửa hàng của cậu đều lắp đặt hệ thống giám sát. Tuy nhiên, hệ thống an ninh hiện tại không phải loại tiên tiến nhất. Máy chủ giám sát sử dụng hệ thống DVR ổ cứng kỹ thuật số, mà loại ổ cứng này không chịu được nhiệt độ cao. Nếu bị nung nóng quá mức thì ổ cứng cũng sẽ bị hư hại.
Hai người lục tìm trong đống đổ nát và phát hiện máy chủ giám sát đã bị cháy mất một nửa, ổ cứng gần như biến thành than.
"Khốn kiếp! Ổ cứng cháy mất rồi!" Uông Thiết tức giận ném cái ổ cứng đen sì ra xa.
Dịch Phong bước tới, nhặt ổ cứng lên kiểm tra cẩn thận lần nữa, cũng xác nhận là không thể cứu vãn được.
Nhưng… dù đã hỏng, nó vẫn có thể có ích.
"Phong ca, cậu nói xem rốt cuộc là ai thiếu đạo đức đến mức phóng hỏa đốt cửa tiệm của chúng ta vậy?"
"Cậu có nghĩ là do bên công ty Thịnh Đức làm không?" Uông Thiết tức giận hỏi.
Dịch Phong bình tĩnh đáp: "Cũng có thể, nhưng… đốt cửa hàng này cũng không mang lại lợi ích lớn cho bọn họ đâu."
"Thiết Tử, cậu nghĩ xem ai sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất từ chuyện này?"
Uông Thiết sững người, suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng nói: "Là Triệu béo!"
Cửa hàng này bị đốt cháy, trên con phố này ngoài Triệu Hưng Nghiệp ra thì không còn cửa hàng máy tính nào khác. Hắn ta trở thành kẻ độc quyền, không còn đối thủ cạnh tranh mạnh nhất nữa.
Xét trên mọi khía cạnh, người hưởng lợi lớn nhất từ vụ này chính là Triệu Hưng Nghiệp.
Dịch Phong gật đầu, lạnh lùng nói: "Từ đầu tôi đã nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến hắn rồi… Nhưng, hệ thống giám sát bị hỏng nên chúng ta không có bằng chứng xác thực."
"Không có bằng chứng, thì không thể điều tra hắn!"
"Hơn nữa, cả con phố này chỉ có cửa hàng của chúng ta lắp đặt camera giám sát, thậm chí ở đầu đường cũng không có. Muốn tìm ra bằng chứng là chuyện không hề dễ dàng."
Nghe vậy, Uông Thiết sốt ruột nói: "Vậy… vậy phải làm sao? Nếu cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ, vậy chẳng lẽ chúng ta phải nuốt cục tức này sao? Phải chịu thiệt mà không thể làm gì à?"
Dịch Phong giơ ổ cứng lên, lắc nhẹ rồi nói: "Có lẽ nó… vẫn còn chút giá trị."
"Ờ… Phong ca, thứ này hỏng rồi mà, còn tác dụng gì nữa chứ?" Uông Thiết ngơ ngác hỏi.
Ánh mắt Dịch Phong trở nên lạnh lẽo, cậu bình tĩnh đáp: "Hỏng thì hỏng rồi, nhưng nó vẫn có giá trị. Cứ giữ lại, đợi đến khi gặp Triệu Hưng Nghiệp rồi tính!"


27 Bình luận
btw mai thi tốt nha.