“Thôi đừng mơ mộng nữa, mọi người đi hết rồi kìa!” Viên Hoa trợn mắt, lườm cậu ta một cái.
Liễu Mộ Bạch lau vội nước dãi, cười hề hề: “Thế thì cậu ở đây canh chừng đi, tôi đi lấy xe máy cái đã!”
Nói rồi, cậu ta lao đi như một làn khói. Chẳng mấy chốc đã thấy cậu ta phóng chiếc Suzuki GS1 từ trong trường ra, lái thẳng đến chỗ Cố Mộc Hi.
Viên Hoa đứng nhìn, gương mặt đầy vẻ ghen tỵ.
Đang học đại học mà được đi xe máy, thằng này chắc gia cảnh cũng khá giả lắm!
Phải biết rằng sinh viên bây giờ đa phần không có tiền, đi thì toàn ngồi xe buýt hay đạp chiếc xe đạp cà tàng. Nghèo hơn nữa thì chỉ có “xe buýt tuyến 11”, tức là đi bộ bằng hai chân.
Có xe máy mà chạy đã là con nhà có điều kiện rồi!
Liễu Mộ Bạch lái xe tới trước mặt Cố Mộc Hi.
“Ê, Mộc Hi muội muội, đi một mình à? Em muốn đi đâu thế, để anh chở cho!” Cậu ta tháo mũ bảo hiểm rồi hất mái tóc rẽ ngôi giữa, cố tạo dáng cool ngầu.
“Tôi về nhà, nhưng không cần anh chở đâu. Tôi đang đợi Dịch thiếu rồi.” Cố Mộc Hi dứt khoát lắc đầu, thẳng thừng từ chối.
“Ấy, thôi đừng chờ nữa. Trời nóng thế này, em định chen chúc trên xe buýt với nó à? Hay là đi xe đạp?”
“Mộc Hi muội muội, ngồi xe anh đi. Thử một lần cho biết, chạy xe máy vừa nhanh vừa mát, cũng chẳng phải khổ sở chen chúc gì cả.” Liễu Mộ Bạch vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục.
Cố Mộc Hi nheo mắt, giơ tay nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng “rắc rắc” nghe rợn cả người.
“Liễu Mộ Bạch, anh tốt nhất trong vòng ba giây phải biến khỏi tầm mắt tôi.”
Liễu Mộ Bạch: “(°Д°)!!”
“Khụ khụ, Mộc Hi muội muội, đừng nóng!”
“Ba.”
“Khoan đã, Mộc Hi muội muội!”
“Hai.”
“Được rồi, anh cút liền đây!”
Đúng lúc này, một chiếc Audi 100 lái tới, dừng ngay bên cạnh hai người.
Liễu Mộ Bạch nhìn theo, trong mắt lóe lên sự ghen tỵ: Audi 100 à, xe xịn thế này! Trong trường ai mà là thiếu gia giàu có vậy chứ?
Không được! Tuyệt đối không thể để mấy tên thiếu gia này tiếp cận Mộc Hi muội muội của mình được!
Cậu ta lập tức nhảy xuống xe, gõ gõ cửa sổ: “Này ông bạn, lái ra chỗ khác đi, cản đường của tôi rồi.”
Kính xe từ từ hạ xuống. Một lúc sau, Liễu Mộ Bạch sững sờ:
“Vãi?! Dịch Phong?!”
Người ngồi trong xe chính là Dịch Phong.
“Đ-Đây là xe của cậu à?!”
“Đương nhiên là xe của tôi rồi, không lẽ của cậu chắc?” Dịch Phong cười nhạt.
“Tiểu Hi Hi, lên xe nào, chúng ta về nhà thôi.”
Cố Mộc Hi ngọt ngào cười. Cô chạy tung tăng tới, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
“Đi, Dịch thiếu. Chúng ta xuất phát thôi!”
Chiếc Audi 100 nổ máy, lao đi vun vút, để lại một làn khói bụi mù mịt hất thẳng vào mặt Liễu Mộ Bạch.
“Khụ khụ khụ!”
Vừa ho sặc sụa với sắc mặt tối sầm, cậu ta vừa tức giận gào lên: “Đáng ghét! Dịch Phong, cho dù cậu có lái xe sang thì cũng không thể ngăn được trái tim rực cháy của tôi dành cho Cố Mộc Hi đâu!”
“Hừ! Hai người về nhà thì tôi cũng về nhà!”
Nói rồi, cậu ta nhanh chóng phóng xe máy đi.
_________________________________
Tại khu tập thể công nhân nhà máy cán thép, nhà Dịch Phong.
Trong phòng khách, Cố Hưng Trung và Dịch Kiến Quân đang ngồi uống trà trò chuyện, còn Lý Uyển và Mạnh Hiểu Vân thì ở trong bếp nhặt rau.
“Hi Hi, Tiểu Phong chúng nó bao giờ mới về thế?” Mạnh Hiểu Vân ngoái đầu nhìn, lúc này đã là mười hai giờ rưỡi trưa.
“Chắc cũng sắp rồi. Vừa nãy tôi còn gọi cho Hi Hi, con bé bảo đang trên đường về cùng Tiểu Phong rồi.” Lý Uyển cười đáp.
“Vậy thì tôi bắt đầu nấu ăn đây, để hai đứa nó về có cơm nóng mà ăn chứ.” Mạnh Hiểu Vân gật gật đầu nói.
“Được, chị làm đi. Tôi nhặt nốt là xong.” Lý Uyển đáp, rồi tiện miệng nói thêm: “Này Hiểu Vân, tôi cứ thắc mắc mãi, hai đứa nó lớn lên bên nhau, ngày nào cũng dính như sam, thế mà sao đến giờ chẳng thấy hẹn hò hay gì nhỉ?”
“Tôi thấy Tiểu Phong nhà ta tốt lắm chứ. Học giỏi, còn là thủ khoa toàn tỉnh, kiếm tiền cũng giỏi, tính tình lại tốt. Chẳng hiểu sao Hi Hi lại không động lòng.”
“Nếu mà hai đứa nó thành đôi thì chúng ta sẽ thành thông gia đó, hì hì~”
Mạnh Hiểu Vân vừa chuẩn bị đồ ăn vừa cười: “Ôi dào, tôi cũng mong vậy lắm chứ, nhưng chuyện tình cảm phải có duyên có phận. Hễ duyên tới thì nước chảy thành sông thôi.”
“Bọn trẻ lớn rồi, chuyện đó cứ để chúng tự quyết định đi.”
Lý Uyển đảo mắt, trong đầu lóe lên ý tưởng. Bà bèn ghé sát lại, thì thầm: “Này này, hay là… ta thử se duyên xem sao?”
Mạnh Hiểu Vân đặt bát xuống, ngạc nhiên hỏi: “Se kiểu gì?”
Lý Uyển dí sát lại, hạ giọng đáp: “Chờ hai đứa nó về, ta cứ hỏi dò. Chị đi hỏi Tiểu Phong, còn tôi thì hỏi Hi Hi. Thăm dò xem trong lòng chúng nó thế nào. Nếu thật sự có ý, thì mình gợi mở thêm để chúng nó bày tỏ chút, như thế mới có ‘ý nghĩa’.”
Mạnh Hiểu Vân: “???”
“Bao nhiêu ‘ý’ vậy, rốt cuộc là có ‘ý’ gì?”
Lý Uyển tiếp tục: “Thì… dẫn dắt xem tụi nhỏ có ‘ý’ với nhau không. Nếu có ý, thì để tụi nó ‘thể hiện ý’ một chút. Chị hiểu chứ?”
Mạnh Hiểu Vân: “…”
Nghe vậy, Mạnh Hiểu Vân vô cùng bối rối. Bà ngẩn người cả buổi mới bắt kịp được ý tưởng của Lý Uyển.
“Cũng được. Ăn cơm xong rồi hỏi thử xem sao.”
_________________________________
Dưới lầu.
Dịch Phong vừa đỗ xe, vừa lấy từ cốp ra đủ loại túi lớn túi nhỏ: quần áo, đồng hồ, trang sức, rồi cả đống thực phẩm chức năng, đều là quà cậu mua dọc đường tặng cho hai bên gia đình.
“Dịch thiếu, anh thật sự muốn thành thật với ba mẹ em sao?”
“Lỡ như… lỡ như họ không đồng ý thì làm sao?” Cố Mộc Hi lo lắng.
“Em nói xem, phải làm sao?” Dịch Phong nhếch môi.
Cố Mộc Hi nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: “Nếu họ không đồng ý… thì chúng ta liền ‘gạo nấu thành cơm’!”[note78938]
“Để họ sớm làm ông bà ngoại luôn!”
Dịch Phong sững người, mắt tròn xoe: “Vãi! Tiểu Hi Hi, gan em cũng to thật đó. Nhưng mà… anh thích cách này nha! Hehe!”
Cố Mộc Hi đỏ mặt, hờn dỗi: “Hứ~ Cũng tại anh chứ ai. Không biết dùng bùa phép gì mà khiến em thích anh như vậy!”
Dịch Phong hất hất mái tóc, vênh váo đáp: “Tất nhiên là vì anh đẹp trai rồi~”
“Pfftt~”
“Đồ không biết xấu hổ, anh chỉ là một con dế thôi![note78939]” Cố Mộc Hi che miệng cười khúc khích.
Hai người vừa nói vừa bước lên nhà.
“Cha, mẹ, bọn con về rồi đây!” Dịch Phong vừa vào cửa đã gọi to.
Mạnh Hiểu Vân từ bếp đi ra, lau tay cười nói: “Tiểu Phong, Hi Hi, hai đứa về rồi à.”
Thấy Dịch Phong tay xách đầy túi to túi nhỏ, bà ngạc nhiên hỏi: “Con mua gì thế kia?”
“Hehe, toàn là quà con với Hi Hi mua cho cha mẹ. Có trà, vòng cổ, mỹ phẩm, quần áo, nói chung là đủ cả.”
Mạnh Hiểu Vân liếc mắt: “Con mua cho cha mẹ Hi Hi là được, mua cho mẹ với cha con làm gì, đều có cả rồi.”
Bà vốn quen sống tiết kiệm, chưa từng mua đồ xa xỉ cho mình. Bà luôn nghĩ chỉ cần mặc ấm, ăn no là đủ. Ngay cả khi Dịch Phong đưa hai mươi vạn, trong thẻ có tổng hơn bốn mươi vạn bà cũng chưa từng động tới mà để dành sau này cưới vợ cho cậu.
“Ôi dào! Mẹ à, đây đều là tấm lòng của con, cho con được hiếu kính đi chứ.” Dịch Phong cười.
“Đúng đó dì, đều là tấm lòng của Dịch thiếu đó ạ.” Cố Mộc Hi ngoan ngoãn phụ họa.
Mạnh Hiểu Vân nghe thế thì hớn hở, bà khoát tay: “Thôi được rồi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Hì hì, vâng ạ~” Cố Mộc Hi vui vẻ chạy đi rửa tay.
Dịch Phong đặt quà xuống, ra phòng khách chào Cố Hưng Trung rồi đưa cho ông điếu thuốc.
Ông nhận lấy, vừa cười vừa hỏi: “Tiểu Phong, vào đại học rồi, con cảm thấy thế nào?”
“Cũng ổn, khá thoải mái ạ. Các môn chuyên ngành không khó lắm.” Dịch Phong đáp.
“Ừ, chuyện học hành chú không lo. Chỉ là… Chuyện đời sống thì sao? Đã để mắt đến cô nào chưa?” Ông nháy nháy mắt rồi nở một nụ cười bí hiểm.
Dịch Phong cười đầy ẩn ý, đáp: “Cái đó… đương nhiên là có rồi ạ.”
Lý Uyển đang rót nước ở bên cạnh lập tức dỏng tai lên nghe. Bà thầm nghĩ: Không xong rồi, chẳng lẽ Tiểu Phong đã bị cô gái khác cướp mất trước?
Tin này thật quá tồi tệ mà!
Cố Hưng Trung như một nhân vật quần chúng ăn dưa, vội vàng truy hỏi: “Ai thế? Là bạn nào vậy? Xinh không? Nhà ở đâu?”


6 Bình luận