“Nhện?” Cố Mộc Hi ngẩn người, cô đưa tay sờ lên đỉnh đầu mình nhưng lại chẳng thấy gì cả.
“Ấy, đã bảo là đừng cử động rồi mà. Lỡ nó chui vào trong áo thì sao?” Dịch Phong ra vẻ nghiêm túc nói.
“Được, được, em không động đậy nữa.” Cố Mộc Hi lập tức đứng cứng đơ. Cô không sợ nhện mà chỉ sợ nếu nó thật sự bò vào trong áo thì bắt ra sẽ rất phiền.
“Ừ, cứ giữ nguyên như thế nha, đừng động.” Dịch Phong dịch người sang bên hai bước, từ từ tiến lại gần.
Và rồi, cậu bất ngờ cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
“Ưm?!” Cố Mộc Hi mở to mắt, hai má lập tức đỏ bừng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, vòng eo cô bị Dịch Phong ôm chặt, giãy thế nào cũng không thoát được khiến cô đỏ bừng mặt tới tận mang tai.
Đáng ghét~ lại bị tên Thối Phong này lừa rồi!
Làm gì có con nhện nào chứ!? Chắc chắn là cố tình mà!
Một lúc sau, Dịch Phong mới buông cô ra. Cậu liếm môi một cái, lại còn tỏ vẻ chưa thỏa mãn rồi cười hì hì, nói: “Ngọt ghê.”
“Thối! Phong! Anh dám lừa em à! Hứ~!”
Cố Mộc Hi nghiến răng trợn mắt, vung tay định cấu vào eo cậu. Thế nhưng, Dịch Phong quá quen chiêu này nên đã nhanh chóng né người tránh đi, khiến cú cấu của cô rơi vào khoảng không.
Kế tiếp là màn đuổi bắt, hai người né qua né lại, đùa giỡn đuổi nhau vui vẻ. Tiếng cười trong trẻo của Cố Mộc Hi vang vọng khắp rặng cây.
Khi đã mệt vì phải chạy một lúc lâu, Cố Mộc Hi giả vờ giận, khoanh tay ngồi xuống ghế đá trong chòi nghỉ.
Thấy thế, Dịch Phong bước tới dỗ: “Ahaha, đừng giận nữa mà, chiều nay tan học anh đãi em kem que, hai cây luôn nhé!”
Nhưng Cố Mộc Hi lại bất ngờ kéo tay Dịch Phong lại rồi khóa cổ cậu bằng một cú “khóa thập tự”.
“Á, buông tay! Cố Mộc Hi, em tính giết chồng đấy à?!”
“Anh mà chết rồi, em phải thủ tiết đó có biết không!?”
Dịch Phong vùi mặt vào trước ngực cô, dụi qua dụi lại. Cố Mộc Hi vẫn chưa để ý, còn đắc ý nói: “Hừ~ ai thủ thì thủ, không phải em là được!”
“Biết sai chưa? Còn dám chọc em nữa không?”
Dịch Phong cười hì hì đáp: “Không dám nữa. Em là cô gái dịu dàng nhất thế gian, có ‘tâm hồn’ bao dung cuồn cuộn rộng lớn vô cùng, chắc chắn sẽ tha thứ cho anh mà~”
“Hứ, mấy cái thành ngữ đó là cái gì vậy? Anh là trạng nguyên đấy hả?” Cố Mộc Hi cuối cùng cũng thả cậu ra, nhưng lại phát hiện đầu Dịch Phong không chịu rời khỏi “vị trí” khiến cô lập tức hiểu ngay vấn đề.
“Thối Phong!”
Cố Mộc Hi túm lấy tai cậu rồi kéo mạnh với gương mặt đỏ bừng.
“Á! Cố Mộc Hi em định làm gì thế?” Dịch Phong lập tức giãy ra rồi ôm tai.
“Hừ! A-Anh đấy, s-suốt ngày chỉ biết chiếm tiện nghi của em thôi! Đồ sắc lang!” Cố Mộc Hi mặt đỏ bừng, lườm cậu một cái rồi làm mặt quỷ.
Dịch Phong thấy mình đã bị phát hiện liền mặt dày nói: “Ê, cảnh cáo em nha, đừng có mà ‘phỉ báng’ anh như vậy chứ!”
Cố Mộc Hi trợn mắt liếc cậu rồi bật cười: “Không thèm đôi co với anh nữa. À mà này, Hàn Bình An đỡ chưa?”
“Ngày nào anh cũng đến thăm mà. Cậu ta đã khá hơn nhiều, có thể ăn cháo rồi. Bác sĩ nói ít nhất phải tịnh dưỡng một tháng mới được xuất viện.” Nhắc tới Hàn Bình An, nụ cười trên mặt Dịch Phong liền thu lại. Cậu ngồi xuống bên cạnh cô.
“Dịch thiếu, rốt cuộc cậu ta đắc tội với ai mà bị chém thành ra như vậy? Sao anh không nói với em chuyện đó?” Cố Mộc Hi tò mò tròn mắt hỏi.
Dịch Phong khẽ xoa đầu cô rồi âu yếm nói: “Có những chuyện em không cần phải biết rõ. Biết nhiều chưa chắc đã tốt đâu.”
Trong mắt Dịch Phong, giữ gìn cho cô sự ngây thơ thuần khiết hiếm hoi đối với thế giới này cũng là một kiểu bảo vệ. Cố Mộc Hi chỉ cần nhìn thấy ánh sáng, không cần phải để tâm đến bóng tối.
Cố Mộc Hi chu môi: “Rồi rồi, anh không muốn nói thì em không hỏi nữa. Nhưng chiều nay nếu anh định đi thăm cậu ta thì dẫn em theo với. Tụi mình mua ít trái cây, đồ bổ mang cho cậu ta.”
“Bên Bình An không thiếu gì cả, thuốc bổ với đồ dinh dưỡng anh mua đầy rồi, không cần mua thêm đâu, mang bó hoa là được, giúp tinh thần cậu ta khá lên chút.” Dịch Phong cười nói.
“Cũng được.” Cố Mộc Hi gật đầu.
______________________________
Chiều tan học, Dịch Phong lái xe chở Cố Mộc Hi đến bệnh viện. Trên đường, cô đích thân chọn một bó hoa tươi.
Hai người vừa vào phòng bệnh đã thấy Uông Thiết đang ngồi cạnh giường bệnh, nghiền chuối cho Hàn Bình An ăn.
“Phong ca!” Hàn Bình An thấy Dịch Phong thì gương mặt hiện lên một nụ cười, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.
“Không cần ngồi dậy, cứ nằm nghỉ ngơi đi.” Dịch Phong mỉm cười.
“Thiết Tử, sao cậu đến sớm vậy?”
Uông Thiết cười ngốc: “Tôi lén chuồn sớm, dù sao thì sau huấn luyện cũng không điểm danh nữa.”
“Thằng này khá.” Dịch Phong lắc đầu cười.
Cố Mộc Hi cắm bó hoa vào bình, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Vết thương đỡ chút nào chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn chị dâu đã quan tâm.” Hàn Bình An gật đầu đáp.
“Đỡ là tốt rồi, yên tâm dưỡng thương đi. Sau này nhớ học chút võ tự vệ, đừng để người ta bắt nạt nữa.” Cố Mộc Hi ra dáng bà cụ non dặn dò.
“Ừm… Vâng vâng.” Hàn Bình An vội đáp.
Dịch Phong bước đến bên giường, nắm lấy tay Hàn Bình An rồi mỉm cười nói: “Bình An, cậu cứ yên tâm mà dưỡng thương, đừng lo gì cả. Những chuyện cần làm, tôi đều thay cậu làm rồi.”
“Nan Nan vẫn chưa biết gì đâu. Tôi chỉ nói là cậu đi công tác. Tôi nhờ chị em nhà họ Trác, Trác Thanh Thanh và Trác Thiên Thiên thay phiên nhau chăm sóc em ấy rồi.”
Hàn Bình An nghe vậy thì trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Sống mũi cậu cay xè, mắt ngân ngấn nước.
“Cảm ơn Phong ca.”
Cậu không giỏi ăn nói, chỉ có thể dùng những lời mộc mạc nhất để bày tỏ tấm lòng. Cậu cũng biết rõ cả đời này mình nợ Phong ca quá nhiều, không thể trả nổi. Chỉ có thể lấy cả tấm lòng mà tận tụy, trung thành!
“Chúng ta đều là huynh đệ cả, khách sáo cái gì chứ?” Dịch Phong vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, thân thiết nói.
Và rồi, cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra. Có hai cảnh sát đi vào, dẫn đầu vẫn là Chu Quốc Phong.
“Ồ? Trùng hợp quá, ông chủ Dịch cũng ở đây à?” Chu Quốc Phong trông thấy Dịch Phong thì tỏ vẻ bất ngờ.
Theo tài liệu anh ta điều tra được, Dịch Phong là thủ khoa kỳ thi đại học của tỉnh Quảng Đông, hiện đang học ở Nam Hoa Lý Công. Thế nên, lẽ ra cậu phải rất bận rộn với việc học mới đúng.
Xem ra, Dịch Phong rất xem trọng nhân viên của mình.
“Vừa tan học có thời gian rảnh nên ghé thăm một chút.” Dịch Phong cười xã giao.
“Vậy à, tôi đến xác nhận lại hung thủ với Hàn Bình An.” Chu Quốc Phong lấy ra năm tấm ảnh, lần lượt đặt trước mặt Hàn Bình An. Trong ảnh chính là bọn Kim Nha.
“Hàn Bình An, là năm người này truy sát cậu phải không?” Chu Quốc Phong hỏi.
Hàn Bình An gật đầu: “Là họ. Cảnh sát, mấy người này bị bắt rồi sao?”
Chu Quốc Phong cười cười, liếc Dịch Phong một cái, nói: “Bắt rồi, nhưng trông thảm lắm.”
“Năm người này, ai nấy đều bị chém đúng ba mươi sáu nhát, không hơn không kém một nhát nào.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào Dịch Phong rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Ông chủ Dịch, cậu nói xem, chuyện này là sao đây?”


1 Bình luận