Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 164: Anh là bạn trai em, anh không cưng chiều em thì ai cưng chiều em đây?

6 Bình luận - Độ dài: 1,991 từ - Cập nhật:

Trans: Đường quá nhiều, mình đã hẹo vì thiếu insulin @@

_________________________________

Triệu Hưng Nghiệp giận dữ trừng mắt nhìn Dịch Phong, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự tuyệt vọng.

Hắn không thể ngờ rằng Dịch Phong lại giở trò và chiếc ổ cứng kỹ thuật số kia đã bị cháy!

Vừa rồi giả vờ đàm phán chỉ là để dụ hắn ta tự thừa nhận chuyện phóng hỏa mà thôi!

Khốn nạn! Mẹ nó!

Trước cơn thịnh nộ của Triệu Hưng Nghiệp, Dịch Phong cười lạnh một tiếng, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại và một chiếc camera mini. Bên cạnh chiếc túi đeo vai có một lỗ nhỏ – đó chính là chỗ để máy quay ghi hình lại mọi chuyện vừa diễn ra, bao gồm cả cuộc nói chuyện của hai người.

Triệu Hưng Nghiệp đã tự thừa nhận tội ác của mình!

“Triệu béo, so với tiền, tao lại càng muốn mày vào tù hơn!” Dịch Phong lạnh lùng nói, sau đó giao tất cả bằng chứng cho Chu Quốc Phong.

Chu Quốc Phong nhìn Dịch Phong với ánh mắt tán thưởng, anh ta nhận lấy thiết bị và bỏ vào túi vật chứng.

Những cảnh sát khác bắt đầu khám xét cửa hàng.

“Đưa hắn về.” Chu Quốc Phong phất tay ra lệnh.

“Rõ!”

Những viên cảnh sát lập tức áp giải một Triệu Hưng Nghiệp mặt đã xám như tro tàn lên xe cảnh sát.

Chu Quốc Phong quay sang cười nói với Dịch Phong: “Haha, ông chủ Dịch, chiêu này của cậu đúng là lợi hại thật đấy.”

Dịch Phong chỉ khẽ cười, nói: “Cảnh sát Chu, chuyện sau này nhờ anh giúp đỡ. Có anh chủ trì công bằng chính nghĩa, những kẻ phạm tội chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị.”

“Cậu yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Có kết quả gì tôi sẽ báo cho cậu biết.” Chu Quốc Phong gật đầu đáp.

Dịch Phong mỉm cười: “Được. Phải rồi, nếu người nhà Triệu Hưng Nghiệp muốn xin hòa giải ngoài tòa, anh cũng có thể liên hệ với tôi.”

Hòa giải ngoài tòa chỉ là một cách để giảm nhẹ hình phạt mà thôi.

Cố ý phóng hỏa là tội nghiêm trọng, hơn nữa hành vi của Triệu Hưng Nghiệp đã gây ra thiệt hại kinh tế nghiêm trọng, chắc chắn phải ngồi tù từ ba đến mười năm. Dù có giảm nhẹ thì cũng phải từ ba năm trở lên.

Dịch Phong không chỉ muốn hắn ngồi tù mà còn phải bồi thường một khoản lớn!

Chỉ ngồi tù mà không đền tiền thì chẳng khác nào cậu phải chịu thiệt vô ích.

Tiền bạc mới là lợi ích thực sự.

Chu Quốc Phong liếc nhìn cậu với vẻ kinh ngạc, trong lòng càng thêm khâm phục sự mưu lược hơn người của chàng trai trẻ trước mắt!

“Được, không thành vấn đề. Tôi về xử lý trước đây.” Chu Quốc Phong gật đầu, bắt tay với Dịch Phong rồi rời đi.

Nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi, trong tiệm vẫn còn vài cảnh sát đang tiếp tục tìm kiếm manh mối, Dịch Phong biết, chuyện này xem như đã đến hồi kết.

“Phong ca lợi hại thật đấy! Chiêu này gài hắn, kết quả là hắn tự lòi đuôi chuột ra, tự miệng nhận tội luôn! Tuyệt vời!” Uông Thiết giơ ngón cái khen ngợi.

“Một khi đã phạm tội thì rất dễ hoảng loạn, Triệu Hưng Nghiệp cũng không phải ngoại lệ đâu.”

“À đúng rồi Thiết Tử, lát nữa tìm thử một chỗ mới gần đây đi, chúng ta mở tiệm lại từ đầu.”

“Liên hệ luôn với chủ nhà cũ để bàn chuyện bồi thường. Đợi khi Triệu Hưng Nghiệp bồi thường xong, chúng ta chia một phần cho chủ nhà, vẫn là kiếm được không ít.” Dịch Phong tự tin nói.

“Hehe, Phong ca yên tâm, phần sau cứ để tôi lo.” Uông Thiết gật đầu đáp.

Dịch Phong nghĩ một lúc rồi nói: “Còn hai ngày nữa là nhập học rồi, hai ngày này đành phiền cậu vất cả vậy, mai tôi còn phải đến nhà Hoàng Hợp một chuyến nữa.”

“Rõ. Tôi hiểu rồi.” Uông Thiết đáp.

Dịch Phong bận rộn mãi đến chiều mới mệt mỏi lê bước về nhà.

Tối qua không ngủ, cả ngày nay lại căng thẳng tinh thần nên vừa về đến nhà là cậu đã ngã phịch xuống ghế sofa, suýt nữa thì ngủ quên.

“Cốc cốc cốc.”

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Dịch Phong lồm cồm bò dậy ra mở cửa––người đứng trước cửa là Cố Mộc Hi.

“Trời ạ, Thối Phong, anh thức đêm chơi game đấy à? Mắt thâm như gấu trúc thế kia?” Cố Mộc Hi kinh ngạc nhìn cậu––quầng thâm dưới mắt Dịch Phong đậm như gấu trúc, trông vô cùng mệt mỏi.

“Aiz, vào đi, lát nữa kể em nghe.” Dịch Phong cười khổ, cúi đầu trở lại ghế sofa rồi nằm xuống.

Cố Mộc Hi thấy cậu mệt mỏi như vậy thì không cam lòng, cô liền ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên đùi mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.

“Thối Phong, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Cố Mộc Hi tò mò hỏi.

Dịch Phong liền kể sơ lại chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong, Cố Mộc Hi lập nhíu mày, cô tức giận nói: “Cái tên Triệu béo này thật quá đáng!”

“Có người sau khi uống rượu vào thì chuyện gì cũng làm ra được đấy.” Dịch Phong mỉm cười đáp.

“Nhưng may là hắn đã bị bắt, khoản bồi thường anh cũng sẽ sớm được nhận thôi. Giải quyết xong hậu họa này, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.”

Cố Mộc Hi chu môi nói: “Các anh làm ăn đúng là đồ thương nhân xảo quyệt mà!”

Dịch Phong cười hì hì: “Không mưu mẹo chút thì sao trị được em chứ?”

Hai má Cố Mộc Hi ửng đỏ, cô véo một cái vào phần thịt mềm ở eo Dịch Phong.

“Anh biết trị em đấy nhỉ? Thối Phong, anh ngứa da rồi phải không!”

“Á! Cố Mộc Hi, có giỏi thì thả anh ra xem nào!” Dịch Phong kêu gào thảm thiết, la lớn.

Cố Mộc Hi buông đầu cậu ra rồi kiêu ngạo hừ một tiếng: “Sao nào, Tiểu Phong Tử? Anh dám tạo phản à?”

Dịch Phong bật dậy rồi bất ngờ đè cô xuống ghế sofa, cậu cười nói: “Hổ không gầm, em tưởng anh là mèo Hello Kitty chắc!?”

Nói xong, cậu cúi đầu áp sát lại gần.

Hai má Cố Mộc Hi đỏ như quả táo, cô liếc cậu một cái rồi ngượng ngùng nói: “Anh… anh định làm gì?”

“Hehe, tất nhiên là…” Dịch Phong nở một nụ cười gian tà.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

“Ờ… hai đứa đang làm gì vậy?” Mạnh Hiểu Vân vừa bước vào, nhìn thấy cảnh Dịch Phong đang đè Cố Mộc Hi trên ghế sofa thì ngay lập tức sững người.

Trong một khoảnh khắc, Dịch Phong cứng đờ cả người, cậu vội vàng ngồi thẳng dậy, ho khan: “Khụ khụ… mẹ, bọn con chỉ đang đùa thôi mà.”

“Phải không, Cố Mộc Hi?”

Cố Mộc Hi đỏ mặt, tỏ vẻ như vừa bị “sỉ nhục” rồi gật đầu liên tục: “A… đúng đúng đúng…”

Mạnh Hiểu Vân đặt giỏ rau xuống, hai tay chống hông, trừng mắt nhìn Dịch Phong: “Con trai, có phải lại ăn hiếp Hi Hi rồi không hả?”

Dịch Phong: “…”

Đúng là định ăn hiếp đấy, nhưng mà… mẹ về kịp lúc quá!

Câu này tất nhiên Dịch Phong không thể nói ra, cậu vội chối: “Không có, tuyệt đối không có đâu ạ.”

Cậu vừa nói vừa lén liếc Cố Mộc Hi một cái.

Cô lè lưỡi, làm mặt xấu trêu cậu.

“Dì chuẩn bị nấu cơm ạ? Để con giúp gì nhặt rau cho~” Cố Mộc Hi đứng dậy chạy vào bếp, ngoan ngoãn nói.

“Ái chà, Hi Hi ngoan quá! Dì thương con đúng là không uổng công chút nào~” Mạnh Hiểu Vân cười tươi, nhéo nhéo má Cố Mộc Hi.

“Vậy nhặt rau giúp dì nhé, tối nay dì nấu món ngon cho con ăn.”

Cố Mộc Hi gật đầu cười: “Dạ, con cảm ơn dì~”

Hai người cứ thân thiết như mẹ con ruột vậy.

Dịch Phong nhìn mà bật cười––cũng đúng thôi… từ nhỏ đến lớn, Cố Mộc Hi vừa xinh xắn, học giỏi, lại ngoan ngoãn lễ phép, cha mẹ nhà ai mà chẳng thích?

“Mẹ ơi, con cũng giúp nhặt rau luôn ạ!” Dịch Phong hét lớn về phía bếp.

“Ờ.”

Trong bếp, Mạnh Hiểu Vân chỉ thuận miệng đáp một tiếng.

Dịch Phong: “…”

Đối xử khác nhau một trời một vực luôn!?

Hai người ngồi bên bàn ăn nhặt rau.

Dịch Phong dùng cùi chỏ thúc nhẹ Cố Mộc Hi, khẽ nói: “Tiểu Hi Hi, cứ chờ đó đi, tối nay anh sẽ ‘xử’ em cho ra trò!”

“Hứ~ anh dám sao? Anh mà ăn hiếp em là em méc mẹ ngay đó~” Cố Mộc Hi cũng cười khúc khích đáp lại.

“Cố Mộc Hi, em chơi thế là không có võ đức nha! Vậy em có muốn ăn kem không?” Dịch Phong nhỏ giọng trêu.

Nghe đến kem, mắt Cố Mộc Hi sáng rực: “Muốn! Anh mua cho em nha?”

“Anh là bạn trai em, anh không cưng chiều em thì ai cưng chiều em đây?” Dịch Phong cười hì hì.

Nghe vậy, tim Cố Mộc Hi như tan chảy, cô đưa tay nhéo nhẹ má cậu rồi cười nói: “Anh đúng là một người bạn trai tốt!”

“Vậy hứa rồi đó nhé, ăn xong là đi mua liền nha~”

“Không thành vấn đề!”

______________________________

Buổi tối, chín giờ.

Dịch Phong và Cố Mộc Hi vừa ăn kem vừa dạo quanh khu chung cư.

Cậu vừa ăn vừa ngáp liên tục, trông mệt rã rời.

“Trông anh mệt ghê, hay bọn mình ngồi nghỉ chút đi?” Cố Mộc Hi vừa liếm kem vừa lo lắng nói.

“Ừ ừ, anh chỉ muốn nằm xuống thôi.” Dịch Phong cười.

Hai người tìm một chiếc ghế dài, Dịch Phong tựa đầu lên đùi cô, vừa nằm vừa ăn kem.

Cậu dịch đầu một chút để tìm được vị trí thoải mái nhất.

Đôi chân Cố Mộc Hi đúng là vừa mềm mại vừa đàn hồi, nằm lên thật là êm ái quá đi.

Một lúc sau, cậu quên luôn cả cây kem, mắt díp lại như bị nghìn cân đè lên, gần như không thể mở nổi nữa.

“Thối Phong? Ngủ rồi à?” Cố Mộc Hi cúi đầu nhìn thì phát hiện cậu sắp ngủ thật.

Để không đánh thức Dịch Phong, Cố Mộc Hi nhẹ nhàng lấy cây kem ra khỏi tay cậu.

Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, tiếng thở đều của Dịch Phong vang lên––câu đã ngủ thiếp đi.

Cố Mộc Hi nhanh chóng ăn hết que kem chỉ trong vài miếng rồi ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi đang dần chìm vào giấc ngủ của cậu mà không khỏi có chút đau lòng.

Cô dịu dàng vuốt tóc cậu rồi thì thầm: “Thối Phong, suốt ngày tự hành mình mệt mỏi thế này…”

“Ước gì em có thể giúp được anh, chia sẻ chút áp lực cho anh.”

Dịch Phong dường như nghe thấy tiếng cô nói, liền khẽ nhích đầu vào gần hơn, hai tay vô thức ôm lấy chân cô rồi tiếp tục ngủ say.

Cố Mộc Hi nhìn dáng vẻ giống như một con chuột túi nhỏ của cậu vào lúc này thì không khỏi bật cười.

“Thối Phong… thật ra, đôi lúc… anh cũng dễ thương lắm đó.”

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

uwaaaaaaaa
Vài bữa đc 1 thau đường như này thì tiến độ lên chap như nào cũng đc 👾
Thanks trans
Xem thêm
Thanks trans!! Ông đăng tới mức tôi tiểu đường cũng cam lòng
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
mình hơi mệt đường quá nhiều nên mình sẽ sủi sớm một hôm, mai vẫn có chap nhé 🐧
Xem thêm
ngài quá mạnh ✋🤚
Xem thêm
Nghỉ đi a :)) e hơi lo cho cột sống của a đấy :D
Xem thêm