(151-300)
Chương 218: Công khai! Cha, mẹ, con và Dịch thiếu đang hẹn hò rồi
4 Bình luận - Độ dài: 1,336 từ - Cập nhật:
Cố Hưng Trung dồn dập đặt câu hỏi như trút đậu trong ống tre.
Ngồi trên sofa uống trà, Dịch Kiến Quân cũng không kìm được mà tò mò nhìn chằm chằm vào Dịch Phong. Đây là lần đầu tiên ông nghe Dịch Phong nói đang để ý đến một cô gái, trong lòng cũng rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc cô gái đó là ai.
Bị ba vị trưởng bối đồng loạt nhìn chằm chằm, Dịch Phong lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Cậu đang định cứng đầu cứng cổ nói thẳng ra hết cho xong thì…
“Dịch thiếu, cậu lại đây một chút!” Cố Mộc Hi bất ngờ gọi to từ cửa nhà vệ sinh, cắt ngang lời cậu.
Dịch Phong đành đứng dậy đi qua. Đến cửa nhà vệ sinh, cậu thấp giọng hỏi: “Sao thế, Tiểu Hi Hi?”
Cố Mộc Hi nghiêm mặt nói: “Em vừa lén liếc sắc mặt mẹ, hình như tâm trạng bà ấy không tốt lắm!”
“Em, em sợ nếu lỡ như anh nói ra ngay bây giờ, cha mẹ em mà không đồng ý thì chẳng phải quê lắm sao?”
“Hay là chờ một chút đi, có gì để em nói, như vậy áp lực của anh cũng bớt nhiều. Biết đâu… cha mẹ em cũng sẽ không kịch liệt phản đối!”
Chuyện này, ai nói ra trước có lẽ hiệu quả cũng sẽ khác nhau. Dịch Phong nghĩ một hồi, cảm thấy Cố Mộc Hi nói cũng có lý.
Nếu chính miệng cô nói, tỷ lệ thành công có khi cao hơn không ít.
“Em nói cũng đúng, được thôi, vậy lát nữa em tự tìm cơ hội nói nhé.”
Không phải là Dịch Phong sợ. Cậu vốn chẳng ngán gì chuyện công khai, chỉ là nếu rơi đúng vào tình huống tệ nhất, để Cố Mộc Hi kẹt ở giữa thì sẽ rất đau lòng.
Nếu để cô tự nói, ít nhất trong lòng chú Cố và dì Lý cũng sẽ dễ chấp nhận hơn đôi chút.
Rồi Cố Mộc Hi giơ tay làm động tác “OK”.
Cơm nước dọn lên, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, tán gẫu về những chuyện vui ở trường. Trong bữa cơm, Cố Mộc Hi chạy đi lấy quà đem ra khoe với mấy vị trưởng bối.
Nhân lúc đó, Lý Uyển tranh thủ đi theo, tìm cơ hội được ở riêng với con gái.
“Này, Hi Hi, con cũng thấy Tiểu Phong thật có lòng phải không? Còn mua nhiều quà như vậy cho cha mẹ nữa.” Lý Uyển bắt đầu gợi chuyện vòng vo.
“Vâng, lần này Dịch thiếu làm khá tốt đấy ạ.” Cố Mộc Hi vừa lục tìm quà, vừa đáp mà không ngẩng đầu.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Lý Uyển lại hỏi: “Ài, người tốt như Tiểu Phong hiếm lắm đó. Con thử nghĩ xem, ở trường chắc có không ít người để ý đến nó, chắc chắn nó rất được hoan nghênh phải không?”
“Ừm… đúng là được khá nhiều người thích. Dù gì người ta cũng là thủ khoa toàn tỉnh mà. Nhưng sao mẹ lại hỏi vậy ạ?” Cố Mộc Hi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi.
“Ờ, không có gì, mẹ chỉ tiện miệng hỏi thôi. Chỉ là, mẹ nghĩ Tiểu Phong được nhiều người thích như vậy, chắc cũng có nhiều bạn nữ nhắm trúng nó rồi.”
“Hi Hi này, con thấy Tiểu Phong thế nào?” Cuối cùng thì Lý Uyển cũng bắt đầu thăm dò Cố Mộc Hi.
Mặt Cố Mộc Hi thoáng đỏ, cô bĩu môi đáp: “Dịch thiếu quả thực rất tốt, mọi mặt đều rất ưu tú.”
Đôi mắt Lý Uyển sáng rỡ — Tốt rồi, có hy vọng rồi!
Hình như Hi Hi cũng có chút tình cảm với Tiểu Phong.
Nhưng nghĩ lại chuyện vừa nãy nghe Dịch Phong nói hình như cũng có cô bạn học nào đó mà cậu để ý, trên mặt bà lại hiện lên chút lo lắng.
“Đúng vậy, một đứa trẻ ưu tú thế này, lại được nhiều người mến, chắc chắn có không ít cô gái theo đuổi.” Lý Uyển mượn lời khéo léo gợi thêm.
Cố Mộc Hi chỉ cười gượng, trong lòng thầm đoán suy nghĩ của mẹ mình.
Ngay sau đó, Lý Uyển cầm quà lên, vỗ vai con gái đầy hàm ý.
Điều này khiến Cố Mộc Hi càng thấy khó hiểu, cô không biết rốt cuộc mẹ mình cảm thấy Dịch Phong tốt hay không tốt.
Trong khi đó, lúc Dịch Phong đi rót trà, Mạnh Hiểu Vân liền ghé lại, trực tiếp hỏi:
“Con trai à, con thấy Hi Hi thế nào?”
“Các con từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chắc con phải hiểu nó chứ?”
Dịch Phong ngẩn ra: “Ờm… rất tốt ạ. Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế?”
Mạnh Hiểu Vân lập tức tỏ vẻ đã rõ: “Được rồi, mẹ hiểu rồi.”
“Thú vị, thú vị thật.”
Bà vừa lẩm bẩm vừa quay người đi.
Dịch Phong: “???”
Thú vị chỗ nào chứ? Ý mẹ là sao vậy?
Chẳng lẽ… chuyện giữa mình và Cố Mộc Hi đã bị mẹ phát hiện?
Trong lòng Dịch Phong mơ hồ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Cậu bưng trà đưa đến trước mặt Cố Hưng Trung và Dịch Kiến Quân.
“Ta da!”
“Đây là những món quà mà con và Dịch thiếu đặc biệt chọn cho mọi người đó.”
Cố Mộc Hi đặt quà lên bàn rồi đưa hai thứ cho Mạnh Hiểu Vân: “Dì ơi, cái này là kem dưỡng da mới nhất của Mỹ Gia Tịnh, còn đây là ‘Vô Sự Bài’, chúc dì mọi chuyện thuận lợi, thân thể khỏe mạnh.”
Mạnh Hiểu Vân vui mừng đến nỗi miệng không khép lại được, khen ngợi liên hồi:
“Hi Hi thật chu đáo quá.”
“Hì hì, đây còn có quần áo của chú Dịch nữa.”
“Cha, cái này là thắt lưng và áo mà Dịch thiếu chọn riêng cho cha đấy.”
“Mẹ, cái này cũng là Dịch thiếu mua cho mẹ…”
Cố Mộc Hi lần lượt lấy từng món quà ra, chia cho các trưởng bối.
Bốn người lớn đều rất vui, liên tục khen ngợi.
Dù quà không đắt đỏ nhưng đều là tấm lòng của con cháu, “lễ nhẹ tình sâu”, ý nghĩa mới là quan trọng.
“Ha ha! Hi Hi và cả Tiểu Phong nữa, các con trưởng thành rồi!” Cố Hưng Trung cười lớn, khen ngợi.
Lý Uyển gật gù, mỉm cười hài lòng: “Đúng vậy, đều đã trưởng thành, đều rất có tiền đồ.”
Làm cha mẹ, chẳng cầu con cái giàu có và quyền lực. Chỉ mong chúng mạnh khỏe, vui vẻ, biết hiếu thuận với trưởng bối, thế là đã rất mãn nguyện rồi.
Thấy bầu không khí trên bàn ăn khá tốt, Cố Mộc Hi liền đưa mắt ra hiệu cho Dịch Phong.
Dịch Phong lập tức hiểu, mỉm cười gật đầu.
Cố Mộc Hi nhìn cha mẹ, hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Cha, mẹ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người. Con biết chuyện này có giấu cũng chẳng giấu được bao lâu.”
“Cho nên, con quyết định tự mình nói ra.”
“Con hi vọng… cha mẹ có thể hiểu và chấp nhận.”
“Ồ? Chuyện gì thế?” Lý Uyển ngơ ngác.
Cố Hưng Trung cũng sửng sốt: “Chuyện gì vậy? Hi Hi, không phải là con gây ra chuyện gì ở ngoài rồi đấy chứ?”
Cố Mộc Hi đỏ bừng mặt, bĩu môi: “Con, con không có gây chuyện gì hết.”
“Chuyện này, thật ra là…”
“Cha, mẹ… con, con và Dịch thiếu đang hẹn hò rồi.”
Lời vừa dứt, cả phòng lập tức lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Ngoại trừ Dịch Phong, bốn vị trưởng bối còn lại đều kinh ngạc đến ngây người!
“Lạch cạch—”
Lý Uyển sững sờ, làm rơi cả đôi đũa trong tay.


4 Bình luận