“Phong ca, giờ tụi mình phải làm sao mới lôi được mấy thằng oắt con kia ra đây?” Uông Thiết hạ giọng hỏi.
Dịch Phong suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Hôm trước ăn cơm với ông chủ Ninh thì ông ta có nhắc tới vài mối quen trong giới giang hồ. Làm ăn buôn bán thì chẳng thể né được những mảng xám, trắng hay đen gì cũng phải có dây có mối. Chúng ta không đi theo đường đen hay trắng, nhưng đường xám thì phải giữ. Ngày mai tôi sẽ tìm lão Ninh, nhờ ông ta giới thiệu vài người quen.” [note75706]
“Bọn khốn đó dám ra tay trắng trợn như vậy thì chắc hẳn là đã có người chống lưng. Nếu biết được chúng từng lăn lộn ở đâu, hoặc ai đứng sau thì sẽ lần ra được manh mối thôi.”
“Dù chưa chắc chắn có thu hoạch gì nhưng tôi phải thử.”
Uông Thiết gật đầu rồi cúi xuống nhìn màn hình giám sát: “Vậy còn ổ cứng camera này thì sao, Phong ca?”
Dịch Phong điềm nhiên đáp: “Cứ giữ lại trước đã. Nếu trong ba ngày mà không giải quyết được thì giao cho cảnh sát Chu.”
“Rõ, tôi hiểu rồi.” Uông Thiết trịnh trọng gật đầu.
Dịch Phong rút một điếu thuốc ra từ túi áo, châm xong rồi đưa một điếu khác cho Uông Thiết: “Thiết Tử, cậu biết vì sao tôi lại muốn dẫn cậu ra ngoài làm việc không?”
Uông Thiết gãi đầu, cười thật thà: “Vì tụi mình là huynh đệ?”
Dịch Phong nhìn cậu, khẽ nhả một vòng khói rồi nói với giọng khàn khàn: “Phải, chúng ta là huynh đệ.”
“Bình An cũng vậy.”
“Giờ Bình An còn đang nằm trên giường bệnh, nếu thù này tôi không báo thay cậu ấy thì ai sẽ báo đây?”
“Mối thù này... nhất định phải trả!”
______________________________
Tối hôm đó, tại phòng VIP của phòng KTV Hoàng Triều.
Trong phòng, hơn chục thanh niên đang uống rượu, chơi xúc xắc [note75707] và hút thuốc khiến khói mù mịt cả căn phòng.
“Ha ha! Nào, Mã Phong Tử, cạn ly!” Một gã tóc vàng đeo dây chuyền vàng nâng ly lên rồi há miệng hô to, để lộ hai cái răng cửa bọc vàng chói lóa.
Mã Phong vội vàng đứng lên mời rượu rồi cười nói: “Ha ha, để em kính Kim Nha ca một ly! Hôm nay anh đã giúp em trút hết cơn bực tức trong lòng!”
“Con mẹ nó, lần trước thằng đó đâm em một nhát, giờ cái chân vẫn còn đau!”
Gã răng vàng cười khẩy: “Ha ha, tiện tay thôi. Với lại tao đang đi làm công chuyện Đới tổng dặn thì trùng hợp thay tên đó lại xuất hiện, cứ coi như nó xui đi.”
“Kim Nha ca đúng là đại ca của em! Hôm nay anh dũng mãnh thật đấy! Kể từ bây giờ anh nói Đông thì em tuyệt đối sẽ không đi Tây!” Mã Phong nịnh hót rồi rót thêm rượu cho hắn.
Bên cạnh, một thanh niên mặc quần ống loe rách gối dè dặt hỏi: “Kim Nha ca, chúng ta không chém thằng đó chết luôn rồi chứ?”
Có vẻ hắn khá bận tâm đến chuyện giết người rồi bị cảnh sát truy nã.
“Sợ cái gì? Có Đới tổng chống lưng rồi. Cùng lắm bỏ ít tiền thuê người chịu tội thay, có phải mới làm lần đầu đâu? Chẳng phải giờ tao vẫn đang còn ngồi đây hưởng thụ hay sao?” Kim Nha xua tay tỏ vẻ không bận tâm.
Thời nay tìm người gánh tội thay không khó. Vào tù ngồi vài năm, vài chục năm nhận được mấy chục vạn. Đã thế còn có thể chạy tiền để giảm thời gian thi hành án rồi nhanh chóng ra tù.
Đi làm một năm còn không kiếm nổi một vạn, vô tù một chuyến lại có cả chục vạn thì ai mà không muốn chứ?
“Đúng đó, Nhị Chùy, mày sợ cái chó gì? Đới tổng hùng mạnh đến thế thì sẽ dễ dàng chống lưng được cho chúng ta thôi!” Mã Phong tự tin nói.
“Ha ha, vậy tốt quá! Từ nay tôi sẽ theo Đới tổng, theo cả Kim Nha ca nữa!” Nhị Chùy cười hì hì.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, đeo kính bước vào, theo sau ông ta là hai gã đàn ông trông vô cùng lực lưỡng.
Kim Nha thấy người vừa đến thì lập tức đứng bật dậy, cười hớn hở chào: “A, chào Đới tổng!”
Đám thanh niên còn lại cũng vội vàng đứng lên chào theo:
“Chào Đới tổng!”
Mã Phong thấy Đới Mậu Tài xuất hiện thì trong lòng trào dâng sự ngưỡng mộ, bởi người đàn ông này chính là một nhân vật có tiếng ở khu vực đường Đại Học, quan hệ không hề ít!
Chủ tịch công ty Mậu Tân, Đới Mậu Tài. Mậu Tân là công ty tư nhân chuyên cho vay nặng lãi. Ngoài ra, họ còn kinh doanh tiệm net, mở tận hai tiệm quanh đường Đại Học.
Tiền kiếm được từ kinh doanh tiệm net lại xoay vòng cho vay lãi, hai năm nay kiếm không biết bao nhiêu mà kể.
“Ha ha, các cậu cứ chơi tiếp đi, tôi tìm Kim Nha bàn chút việc thôi.” Đới Mậu Tài đẩy gọng kính, cười thân thiện với đám thanh niên.
Kim Nha thấy vậy thì mừng rỡ, đoán chừng là được khen thưởng vì làm việc tốt.
“Ha ha, Đới tổng cần gì cứ gọi điện là được mà, sao lại phải thân chinh đến tận nơi cho cực vậy?” Kim Nha nịnh nọt.
Đới Mậu Tài chỉ “ừ” một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho hắn đi theo ra ngoài.
______________________________
Khu nghỉ bên ngoài phòng KTV.
Đới Mậu Tài đứng chắp tay sau lưng, ngước nhìn ánh đèn neon trên trần nhà. Kim Nha cũng ngẩng đầu nhìn theo nhưng chẳng thấy gì cả.
“Đới tổng, ngài cần dặn dò gì sao?” Gã dè dặt hỏi.
Đới Mậu Tài quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn rồi bình tĩnh hỏi:
“Tao giao cho mày đi phá tiệm net đúng chứ? Ngoài chuyện đó ra, mày còn làm gì nữa không?”
“Ờ thì... cũng không có gì, chỉ tiện thể giúp hai huynh đệ kia dạy dỗ một thằng không biết điều thôi...” Kim Nha ngẩn ra nhưng cũng thật thà trả lời.
Ánh mắt Đới Mậu Tài bỗng lộ ra vẻ hung dữ. Ông ta trừng mắt liếc Kim Nha một cái rồi cho hắn một cái bạt tai.
Bốp!
Một cái tát như trời giáng khiến hắn xây xẩm cả đầu óc.
“Mẹ kiếp! Dạy dỗ? Dạy dỗ kiểu gì mà suýt nữa thì chém chết người thế?!”
“Nếu không có người báo tin cho tao thì chắc mày giấu luôn rồi đấy nhỉ!?” Đới Mậu Tài túm cổ áo hắn với vẻ mặt dữ tợn.
Kim Nha bị đánh cho choáng váng, một lúc sau mới định thần lại được:
“Đới tổng, tôi... tôi thấy chắc cũng không nghiêm trọng lắm nên tính kể sau ạ...”
Đới Mậu Tài đẩy mạnh hắn ra rồi trừng mắt quát: “Mẹ nó! Mày đủ lông đủ cánh rồi nhỉ? Vậy mà còn dám tự quyết định sau lưng tao cơ đấy?!”
“Cảnh sát giờ đang điều tra vụ án đấy rồi, mày không có não à? Con mẹ nó, ngoài việc chơi điếm ra thì trong đầu mày có còn gì khác không?!”
“Giữa ban ngày ban mặt, trong trung tâm thương mại mà còn dám chém người? Mày óc heo chắc?!”
Nói đến đây, Đới Mậu Tài giận lại càng thêm giận. Ông ta vung tay đập tới tấp vào đầu Kim Nha vừa đánh vừa chửi khiến hắn chỉ biết ôm đầu chịu trận, không dám kháng cự.
Đánh chán rồi, Đới Mậu Tài mới dừng lại.
“Mày dắt bao nhiêu thằng đi chém người?”
Kim Nha còn ôm đầu, lí nhí trả lời: “Ba huynh đệ, còn có cả hai thằng đàn em lần trước...”
Đới Mậu Tài lườm hắn một cái sắc lẹm: “Mẹ kiếp, đúng là một lũ óc heo!”
“Tối nay đừng chơi bời gì nữa. Mấy đứa tụi mày ngoan ngoãn về công ty trốn kỹ một thời gian cho tao!”
Kim Nha xị mặt xuống, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, tôi biết rồi Đới tổng. Lát nữa tôi sẽ dẫn mấy đứa nó về ngay…”
“Nhưng mà Đới tổng, tôi nghĩ chắc không có gì lớn đâu. Thằng nhóc đó ngày xưa là đứa chuyên nhặt ve chai, giờ tuy có việc làm nhưng chắc cũng chẳng có gì phải sợ cả...”
“Có lẽ là… không cần gấp vậy đâu ạ?”
Đới Mậu Tài chọc ngón tay vào trán hắn và mắng: “Mày ngu như heo vậy. Nếu cảnh sát mà lần ra tụi mày thì chẳng phải cũng lôi theo cả tao xuống nước sao?!”
“Nói gì thì nói, tụi mày cũng phải ngoan ngoãn mà ở yên một chỗ cho tao! Mẹ nó chứ!”


7 Bình luận