Trước đây, Dịch Phong đã từng gặp mặt nhà sáng lập công ty Cánh Cụt là Mã Đằng và trưởng bộ phận kỹ thuật Trương Chí Bắc tại khách sạn Thiên Nga Trắng ở Quảng thị. Hai bên đã tiến hành đàm phán sơ bộ về việc Dịch Phong đầu tư vào công ty.
Lúc đó, Dịch Phong đưa ra một phương án đầu tư: cậu sẽ đầu tư trước một triệu tệ vào công ty Cánh Cụt để đổi lấy 10% cổ phần, đồng thời tham gia vào công tác vận hành công ty. Hai bên cũng bàn đến việc ký thỏa thuận đánh cược.
Nội dung thỏa thuận là: nếu Dịch Phong gia nhập công ty và trong vòng một năm có thể đưa doanh thu hàng năm lên hơn mười triệu tệ thì cổ phần của cậu sẽ được tăng lên thành 51%. Ngược lại, nếu không đạt được mục tiêu doanh thu, anh phải đầu tư thêm năm triệu tệ nhưng không được tăng cổ phần.
Khi ấy, Mã Đằng và Trương Chí Bắc đều tỏ ra động lòng, nhưng phương án điều chỉnh cổ phần vẫn cần sự đồng ý của các cổ đông khác, bao gồm cả nhà đầu tư bên thứ ba như quỹ IDG, Tập đoàn Viễn Thông và các nhà sáng lập khác.
Giờ đây Mã Đằng gọi điện đến, rõ ràng là mọi chuyện đã có tiến triển!
Khóe miệng Dịch Phong nhếch lên tạo thành một nụ cười tự tin. Năm nay chính là giai đoạn khó khăn nhất của công ty Cánh Cụt, xem ra họ cũng đã bắt đầu nóng ruột.
Chuông điện thoại vang lên ba hồi thì Dịch Phong mới từ tốn bắt máy.
“A lô, chào Mã tổng.”
“Haha, chào Dịch tiểu ca! Hôm nay tôi gọi đến là để báo một tin tốt đây.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái của Mã Đằng.
“Ồ? Tin tốt gì thế?” Dịch Phong giả vờ không biết, hỏi lại.
“Sau khi tôi và Chí Bắc lần lượt thuyết phục các cổ đông khác, mọi người đều đồng ý bàn bạc chuyện cậu đầu tư vào công ty. Ai cũng cho rằng đã đến lúc cần một nhà đầu tư và một nguồn vốn mới.” Mã Đằng nói.
“Vậy à, đúng là chuyện tốt nhỉ?” Dịch Phong mỉm cười đáp lại.
“Nhưng còn một vài chi tiết cần họp bàn thêm, bao gồm cả thỏa thuận đánh cược nữa. Dịch tiểu ca, hai ngày tới cậu có rảnh đến Thâm thị một chuyến không? Xác định thời gian để tôi còn báo cho các cổ đông khác nữa.” Mã Đằng hỏi.
Dịch Phong suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Tôi chỉ rảnh vào cuối tuần thôi, ngày mai là thứ Bảy, tôi có thể đến Thâm thị lúc chín giờ sáng. Lịch trình của tôi hơi kín, Mã tổng thấy thời gian này có phù hợp không?”
“Haha, được đấy! Tôi cũng muốn nhanh chóng chốt chuyện này cho công ty. Vậy hẹn chín giờ sáng mai, tôi sẽ báo cho các cổ đông khác và đặt phòng họp, lát nữa sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.” Mã Đằng cười nói.
“Ừm, được. Tôi chờ tin của anh.” Dịch Phong mỉm cười đáp.
Sau khi bàn xong chính sự, hai người lại hàn huyên thêm mấy câu rồi mới cúp máy.
Dịch Phong nghịch điện thoại trong tay, trong đầu đang nhanh chóng tính toán cách đàm phán vụ đầu tư lần này.
Mục tiêu của cậu đối với công ty Cánh Cụt là thâu tóm toàn bộ, cuối cùng nắm giữ 100% cổ phần. Nhưng cậu cũng hiểu rõ đây là việc không thể vội vàng, phải từng bước thực hiện, không thể “ăn một phát thành béo”.
Bước đầu tiên là đầu tư để giành lấy một phần quyền lực trong công tác vận hành; bước thứ hai là thực hiện thành công thỏa thuận đánh cược để nắm toàn quyền nhân sự và vận hành; bước thứ ba là lên kế hoạch thâu tóm cổ phần từ các cổ đông hiện tại.
Dịch Phong rất có dã tâm với công ty Cánh Cụt, vì cậu biết công ty này sau này sẽ trở thành một gã khổng lồ, từ công ty Cánh Cụt đến việc đầu tư vào ngành giải trí – văn hóa, hoàn toàn có thể xây dựng nên một đế chế thương nghiệp khổng lồ.
Hiện tại chính là thời điểm vàng để tham gia vào Cánh Cụt, một khi họ giải quyết được bài toán vốn đầu tư và tìm ra mô hình lợi nhuận, thì sẽ chẳng còn chỗ cho cậu chen chân nữa.
Vì thế, cậu nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội hiếm có này!
Trong lúc đầu óc đang xoay chuyển nhanh chóng, Dịch Phong liền nhấc điện thoại gọi cho Uông Thiết.
Một lúc sau, điện thoại được kết nối.
“A lô? Thiết Tử, mai mốt cậu có rảnh không?”
“Phong ca, mai mốt là cuối tuần, tôi định quay về công ty xử lý vụ nhà cung cấp. Thế có chuyện gì không?”
“Mấy việc đó để Bình An hỗ trợ, cậu cứ gác lại đi. Mai mốt đi Thâm thị với tôi một chuyến.”
“Hả? Đi Thâm thị? Phong ca, đi Thâm thị làm gì thế?”
“Ha ha, Mã tổng bên công ty Cánh Cụt vừa gọi cho tôi, chuyện đầu tư có tiến triển rồi. Sáng mai họp ở Thâm thị, tôi cần cậu chuẩn bị bản giới thiệu ngắn gọn về công ty ta, soạn thành tài liệu gửi cho tôi. Cậu đi theo cũng để mở rộng tầm mắt, tiện thể giúp tôi một tay.”
“Uầy! Tuyệt vời! Không thành vấn đề, Phong ca!” Uông Thiết ở đầu dây bên kia hét lên đầy phấn khích.
Cậu sớm đã được nghe Dịch Phong nói qua về việc đầu tư vào công ty Cánh Cụt, phần mềm QQ mà họ đang vận hành cũng khá nổi tiếng. Chính bản thân cậu cũng rất thích phần mềm đó, ngoài việc thỉnh thoảng bị crash thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Dịch Phong bật cười: “Được, vậy mai gặp!”
_______________________
Ở phía bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc công ty Cánh Cụt.
Mã Đằng nhìn bốn người đồng sáng lập đang ngồi trước mặt, gõ tay lên bàn rồi nói: “Chuyện này mọi người đều biết cả rồi. Chín giờ sáng mai Dịch Phong sẽ đến Thâm thị họp bàn chuyện đầu tư. Nếu ai có gì muốn nói thì cứ nói luôn đi.”
“Công ty Cánh Cụt là do năm người chúng ta cùng gây dựng nên, tôi tôn trọng ý kiến và suy nghĩ của các cậu.”
Trương Chí Bắc ngồi ngay ngắn trên sofa, nghiêm túc nói: “Tôi đồng ý để Dịch Phong đầu tư. Tuy một triệu không phải số tiền lớn, nhưng họ có kỹ thuật, hơn nữa sắp cho ra mắt phần mềm 361 Quản Gia An Toàn Máy Tính. Nếu chúng ta hợp tác, có thể tăng thêm nguồn thu. Quan trọng nhất là thỏa thuận đánh cược, nếu cậu ta không đạt doanh thu mười triệu thì sẽ phải đầu tư thêm năm triệu nữa, điều này sẽ giải quyết được bài toán vốn và kéo dài thời gian cho chúng ta thử nghiệm mô hình lợi nhuận.”
“Nếu cậu ta làm được, công ty sẽ có năng lực tự sinh lợi, người dùng tăng lên, công ty ta cũng sẽ phát triển nhanh hơn. Nói chung là có lợi cho công ty.”
“Công ty Cánh Cụt là tâm huyết của chúng ta. Hiện tại tình hình vận hành gặp khó khăn, thậm chí máy chủ cũng không mở rộng nổi. Tôi không muốn thấy công ty phá sản hay bị bán lại đâu.”
Nói xong, cả văn phòng chìm trong im lặng, ba người còn lại không ai lên tiếng.
Mã Đằng cũng không vội nói gì, trong lòng ông rất rõ ràng. Ai cũng biết chuyện này có lợi cho công ty, nhưng không có lợi cho các cổ đông sáng lập, bởi lợi ích của công ty và cá nhân đôi khi không trùng khớp.
Việc Dịch Phong gia nhập chắc chắn sẽ làm loãng cổ phần của bọn họ, đồng nghĩa với việc ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân.
“Sao mấy người không nói gì? Sao chỉ có mỗi tôi nói vậy?” Trương Chí Bắc tỏ vẻ không hài lòng.
Mã Đằng lên tiếng: “Tôi thấy Chí Bắc nói có lý. Giờ là thời điểm sinh tử của công ty, chúng ta cần gác lại lợi ích cá nhân, nhìn vào cục diện chung.”
“Trình Đan, lão Hứa, tôi biết các cậu đã vất vả bao lâu nay, cũng không nỡ để người ngoài nhúng tay vào, nhưng đây là nhà đầu tư duy nhất sẵn sàng rót vốn trực tiếp mà chúng ta tìm được.”
“Nếu cứ đợi mấy công ty đầu tư khác đến khi doanh thu lên rồi mới ra tay thì công ty chúng ta sẽ không qua nổi cửa ải này mất.”
“Các cậu hãy nói rõ lập trường của mình đi.”
Trình Đan là một thanh niên đeo kính, gầy gò, chưa đến 30 tuổi, cùng tuổi với Mã Đằng, hiện đang phụ trách hành chính và nhân sự trong công ty.
“Tôi tán thành ý kiến của Chí Bắc và Mã tổng, nhưng… tôi có một yêu cầu. Tôi không hy vọng Dịch Phong tham gia vào việc vận hành công ty. Cậu ta là người ngoài, không hiểu công ty, nếu làm bừa thì sẽ có nguy cơ gây ảnh hưởng xấu.”
Người còn lại là một thanh niên vuốt tóc gọn gàng, tên là Hứa Diệp, phụ trách khách hàng và đối ngoại của công ty.
“Ừ, tôi thấy nỗi lo của Trình Đan không phải không có lý. Việc mời nhà đầu tư là điều cần thiết, nhưng tôi phản đối để Dịch Phong tham gia điều hành công ty.”
Hai người đã nêu ý kiến, Mã Đằng không biểu hiện gì trên mặt, nhưng trong lòng hiểu rất rõ: họ đơn giản chỉ là không muốn bị chia sẻ cổ phần và mất đi quyền lực của mình.
Cuối cùng, Mã Đằng nhìn sang người đồng sáng lập thứ năm: “Lão Tăng, anh là giám đốc vận hành của công ty. Thế, anh thấy sao?”
Tăng Kinh, người phụ trách chính công tác vận hành và quảng bá phần mềm QQ, là người có quyền lực và trách nhiệm lớn nhất trong nhóm.
“Chí Bắc nói có lý. Chúng ta phải tìm lối đi mới, nâng cao doanh thu, đây là vấn đề vẫn luôn làm khó chúng ta. Có thể Dịch Phong sẽ mang đến góc nhìn mới. Nhưng tôi cũng đồng tình với Trình Đan, không thể để cậu ta tham gia điều hành một cách vội vàng. Trước hết anh ta phải hiểu rõ tình hình và kỹ thuật của công ty, rồi mới đưa ra kế hoạch được.”
“Thật lòng mà nói, làm bên vận hành gần hai năm, tôi đã thử vài mô hình kiếm tiền nhưng kết quả đều không như mong muốn. Thế nên tôi thấy rất áy náy.”
Nói xong, Tăng Kinh thở dài một tiếng, thần sắc đầy bất lực.
Mã Đằng xua tay: “Giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm, không cần nói nữa. Chúng ta ít ra đã thống nhất được một điều, có thể để Dịch Phong đầu tư, mọi người đều đồng ý điều đó. Nhưng điều kiện kèm theo bao gồm cả việc tham gia điều hành và thực hiện thỏa thuận đánh cược, điều này là không thể tránh khỏi.”
“Lão Tăng nói đúng, có thể cho cậu ta một khoảng không gian quyền lực trong việc vận hành, nhưng cũng cần phòng ngừa rủi ro. Chuyện này tôi sẽ đích thân theo sát và chịu trách nhiệm toàn bộ.”
“Về 10% cổ phần ban đầu của cậu ta, chúng ta đã bàn rồi. IDG và Viễn Thông mỗi bên nhường 1%, các cậu nhường 1%, 4% còn lại do tôi chia lại từ cổ phần của mình.”
“Nếu cậu ta hoàn thành mục tiêu doanh thu, đến lúc đó sẽ tổ chức họp cổ đông để thảo luận tiếp.”
Sau khi Mã Đằng nói xong câu “Tôi sẽ toàn quyền phụ trách”, mọi người trong văn phòng đều tỏ ra kinh ngạc, đồng thời thấy được quyết tâm thúc đẩy chuyện này của ông.
Trình Đan suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Vậy thì làm theo lời Mã tổng đi.”
Tuy tất cả đều là người sáng lập và đồng sự của công ty, nhưng trong nội bộ, Mã Đằng có quyền quyết định tối cao.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu đồng ý.
Trên gương mặt Mã Đằng cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Tốt! Vậy thì mọi người chuẩn bị một chút. Đúng chín giờ sáng mai, chúng ta cùng gặp Dịch Phong!”


2 Bình luận