“Ồ ồ, thế mà em cứ tưởng là bạn học của anh. À đúng rồi, Thối Phong, mai thứ Sáu rồi đấy, bắt đầu huấn luyện quân sự rồi đúng không?” Cố Mộc Hi vừa ngồi xuống chỗ đã cười hỏi.
“Ừ, huấn luyện quân sự đúng vào tiết trời nắng nóng như thiêu như đốt thế này, chắc là bị nắng cháy bong da mất.” Dịch Phong khẽ cười, “Cơ mà anh cũng không sợ đâu, nhưng em ấy à, chắc sẽ đen đi mấy tông đấy.”
Cố Mộc Hi lườm cậu một cái: “Sao nào, em mà đen đi thì anh có ý kiến gì hả?”
“Với lại… em sẽ bôi kem chống nắng khắp người mỗi ngày!”
Dịch Phong trêu: “Aiz, nắng to thế thì chắc cũng vô dụng, kiểu gì cũng sẽ bị đen thôi.”
“Hả???”
“Không muốn! Em không muốn bị đen đâu, ăn xong bọn mình đi mua kem chống nắng ngay và luôn!” Cố Mộc Hi phồng má.
Dịch Phong thấy thế thì vui thầm trong bụng, cậu cảm thấy dáng vẻ lúc này của cô nàng đáng yêu hết sức.
Hai người ăn sáng xong thì lập tức kéo nhau đi mua kem chống nắng. Họ mua hẳn bốn chai to, mỗi người hai chai.
Dịch Phong hơi nhếch mép, còn nhớ kiếp trước cậu chưa từng dùng nhiều kem chống nắng đến vậy...
Sau đó cả hai còn dạo phố thêm một lúc, đến gần trưa thì Dịch Phong mới quay lại ký túc xá. Vừa bước vào phòng, cậu đã thấy Dương Kiến và Kha béo đang solo Red Alert.
“Phong ca, mới sáng sớm mà cậu chạy đi đâu vậy? Tập thể dục hả?” Dương Kiến nháy mắt hỏi.
“Tập cái gì mà tập? Trông tôi giống kiểu người đó lắm à?” Dịch Phong mặt mũi nghiêm túc phản bác.
Dương Kiến và Khắc Nhất Chu cùng gật đầu, đồng thanh: “Không phải giống, mà là quá giống!”
Dịch Phong: “(?w?`ll)……”
“Mẹ nó, hai người nhìn tôi kiểu gì thế? Tôi là người siêu chính trực đấy nhé!” Dịch Phong cười trêu, sau đó đi về phía bàn của mình.
Lúc quay đầu lại, cậu thấy Tôn Thổ Cương đang vùi đầu đọc báo thì liền tò mò hỏi: “Lão Tôn, sao cậu lại thích đọc báo rồi?”
Tôn Thổ Cương gãi đầu đáp: “Tôi… tôi đang tìm xem có việc làm thêm nào phù hợp không. Tôi muốn tranh thủ thời gian rảnh để đi làm. Nhưng mà… trên báo toàn tuyển toàn thời gian, không ai cần làm bán thời gian cả.”
Nói đến đây, trong mắt cậu hiện lên vẻ thất vọng.
Dịch Phong biết gia cảnh của cậu không khá giả, ngược lại còn rất khó khăn. Tiền học đại học đều là do người trong thôn cùng góp lại mới đủ.
Không ngờ cậu lại có ý định đi làm thêm, vừa học vừa làm, ý chí và sự quyết tâm như thế không phải ai cũng có được.
Dịch Phong thầm nảy sinh lòng thương cảm. Nhưng giúp người cũng phải có kỹ năng, cần chú ý đến lòng tự trọng của đối phương.
“Thổ Cương này, nếu cậu muốn làm thêm thì đến công ty của tôi làm đi, bên tôi đang thiếu người làm quảng bá và vận hành. Cậu có thể giúp tôi quảng bá phần mềm trên mạng được không?” Dịch Phong cười hỏi.
“Hả? Phong, Phong ca, cho tôi làm có được không vậy?” Tôn Thổ Cương có vẻ do dự, không tự tin lắm.
Dịch Phong đứng dậy đi tới, vỗ vai cậu, cổ vũ: “Chỉ cần cậu muốn làm thì nhất định làm được. Tôi tin chỉ cần chịu hành động thì ai cũng có thể làm được, và cậu cũng không phải ngoại lệ.”
Nghe những lời này, trong mắt Tôn Thổ Cương đầy cảm động, được tiếp thêm rất nhiều động lực.
“Cảm ơn Phong ca, tôi hiểu rồi, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Mặc dù… tôi vẫn chưa biết quảng bá vận hành là gì, nhưng tôi sẽ học thật chăm chỉ!” Tôn Thổ Cương hăng hái nói.
Dịch Phong hài lòng gật đầu, cười: “Haha, thế mới đúng chứ, phải có dũng khí và tự tin như vậy. Chỉ cần còn sống, chỉ cần có dũng khí, không có khó khăn nào là không vượt qua được.”
“Nếu làm thì tạm thời tôi trả cậu hai trăm tệ mỗi tháng. Đợi khi nào làm ra thành quả thì tôi tăng lương cho cậu, thấy sao nào?”
Tôn Thổ Cương ngạc nhiên không nói nên lời: “Gì cơ? Hai trăm tệ? Nhiều thế!”
Hai trăm tệ còn hơn cả tiền ăn một tháng của cậu!
Cậu không ngờ Dịch Phong lại hào phóng như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích.
“Cố gắng lên nhé, chút tiền ấy có là gì, sau này còn đầy cơ hội kiếm nhiều hơn nữa.” Dịch Phong quen miệng “vẽ bánh”, cười nói.
Hình như làm ông chủ ai cũng thích “vẽ bánh”, mà hiệu quả lại cực kỳ tốt.
Tuy nhiên Dịch Phong thuộc kiểu vừa nói vừa làm, không phải chỉ biết nói suông.
Hai trăm tệ này cơ bản bằng mức sinh hoạt phí hàng tháng của một sinh viên bình thường.
Căn tin có rau chay giá năm xu, món mặn nhỏ một tệ, món mặn to hai tệ rưỡi. Một bữa ăn tiết kiệm thì khoảng ba tệ là đủ. Bữa sáng ăn bánh bao, bữa trưa và tối mới ăn bữa chính. Một ngày tiêu bảy tệ, một tháng khoảng hai trăm tệ.
Phần lớn sinh viên bình thường đều ăn uống như vậy. Giống kiểu Dịch Phong ngày nào cũng ra ngoài ăn hàng là rất hiếm.
Dù sao, người không có tiền chiếm đa số, còn người có tiền thì mãi chỉ là thiểu số.
“Cảm ơn Phong ca!” Tôn Thổ Cương xúc động nắm chặt tay Dịch Phong.
Dịch Phong cười nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một cái máy tính, thêm cả tài liệu công việc. Cậu cứ học theo đó là sẽ hiểu ngay thôi. Đến khi chính thức quảng bá phần mềm, cậu sẽ giúp được nhiều đấy.”
“Được, tôi sẽ học thật nghiêm túc!” Tôn Thổ Cương nghiêm túc đáp.
Dịch Phong đang nói thì điện thoại bỗng đổ chuông.
“Ừ, tôi ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Dịch Phong ra hành lang, thấy là Phùng Trạch gọi tới.
“Alo, Phùng tổng, có tin tốt gì thế?”
“Ha ha, quả nhiên là Dịch lão đệ thông minh! Đúng thật là có tin tốt, bên Thịnh Đức đã bắt đầu tìm cách đàm phán với Hãn Hải rồi, thà bồi thường một khoản cũng muốn chấm dứt hợp đồng. Nhưng bọn chúng đúng là nằm mơ! Chỉ đưa một khoản tiền là muốn phủi hết à? Chẳng phải uổng công kế hoạch của chúng ta sao?” Tiếng cười của Phùng Trạch vang lên qua điện thoại.
Dịch Phong nheo mắt, bình tĩnh nói: “Xem ra bọn chúng cuống thật rồi. Luật sư bên Phùng tổng đã chuẩn bị thư pháp lý[note72898] xong chưa?”
“Sớm chuẩn bị xong rồi, đúng sáu giờ chiều nay sẽ đưa tận tay Phan Thành Phúc. Tôi gọi điện là muốn hỏi cậu có rảnh không, chiều qua đây xem một chút?”
“Không cần đâu, Phùng tổng, chiều tôi còn có tiết học. Việc tiếp theo giao cho anh là tôi yên tâm lắm rồi.” Dịch Phong từ chối khéo.
Nếu cậu đến thì thể nào cũng phải nhập tiệc rượu, lúc đó nhất định Phùng Trạch sẽ lại nhắc đến chuyện muốn đầu tư vào Tây Phong Điện Tử.
Thế nên, Dịch Phong dứt khoát từ chối, không cho ông ta cơ hội.
“Vậy được rồi, khi nào rảnh nhớ đến uống vài ly nhé. Lâu rồi chưa uống với cậu!” Phùng Trạch nói.
“Không thành vấn đề, rảnh thì hẹn.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc rồi mới cúp máy.
Cùng lúc đó, tại phòng chủ tịch của công ty Nam Kiều Thương Mậu, Phùng Trạch ngồi trên ghế giám đốc với gương mặt âm trầm, tay vuốt vuốt điện thoại.
“Thải Y, em nói xem, có phải Dịch Phong không muốn cho chúng ta đầu tư vào công ty cậu ta không?” Phùng Trạch quay sang nhìn Lam Thải Y đang đứng bên cạnh.
Lam Thải Y ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Có thể là cậu ấy chưa suy nghĩ kỹ. Lẽ ra đây là kế hoạch đôi bên cùng có lợi, chúng ta bỏ vốn, cậu ấy đi giành thị trường. Nhưng nếu cậu ấy coi trọng cổ phần thì chưa chắc đã đồng ý.”
“Em nghĩ… chuyện này không thể gấp được.”
Phùng Trạch gật đầu: “Em nói cũng đúng, có thể là cậu ta còn đề phòng chúng ta, cho rằng quan hệ chưa thân thiết tới mức đó.”
“Thải Y, sau này em thay anh mang chút quà sang cho cậu ta, lâu lâu liên hệ nhiều hơn, tăng thêm sự tin tưởng lẫn nhau.”
Lam Thải Y mỉm cười gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi.”
Phùng Trạch nhìn đồng hồ, cười nói: “Em đi sắp xếp đi, đúng sáu giờ gửi thư pháp lý cho Thịnh Đức. Ngày mai thứ Sáu, em báo cho Lưu Thiết nộp đơn kiện ra toà, kiện Thịnh Đức vi phạm hợp đồng, đánh đơn kiện dân sự.”
Lam Thải Y gật đầu: “Vâng, em làm ngay đây.”
______________________________
Sáu giờ chiều, không khí trong công ty Thịnh Đức trầm mặc, ai nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng.
Dư Quảng Xuân và Phan Thành Phúc mặt đen như than, ngồi im trên ghế không nói lời nào.
Ba ngày cố gắng, bọn họ vẫn không giải quyết được linh kiện cuối cùng, Hãn Hải cũng từ chối mọi cuộc đàm phán, thậm chí còn gửi thông báo cuối cùng.
Nếu không thể hoàn thành dự án, họ sẽ kiện Thịnh Đức vi phạm hợp đồng!
Phải bồi thường gấp năm lần số tiền dự án, hơn hai mươi triệu!
Thịnh Đức căn bản không thể gánh nổi!
Tin tức lan khắp công ty khiến lòng người bấn loạn.
“Mấy người có việc thì làm đi, chuyện dự án Hãn Hải, tôi và Dư tổng sẽ xử lý.” Phan Thành Phúc cuối cùng cũng mở miệng phá tan bầu không khí.
Nhân viên không nói gì, nhưng ai nấy đều biết sự việc rất nghiêm trọng.
Đúng lúc đó, một nhóm luật sư mặc âu phục đen, đeo kính bước vào công ty Thịnh Đức.
“Tổng giám đốc công ty Thịnh Đức phan tổng đúng không? Chúng tôi là Văn phòng luật sư Quân Thành, tôi là Bành Trung Xương. Giờ tôi chính thức thay mặt công ty Hãn Hải trao thư pháp lý cho các người!”
“Thịnh Đức vi phạm hợp đồng dự án, phải chịu toàn bộ trách nhiệm, mọi tổn thất gây ra cho Hãn Hải đều phải bồi thường đầy đủ!”
“Các người chuẩn bị hầu tòa đi.” Bành Trung Xương đưa thư pháp lý đến trước mặt Phan Thành Phúc rồi quay người rời đi.
Phan Thành Phúc nhìn chằm chằm thư pháp lý, ngồi phịch xuống ghế với sắc mặt tái nhợt.
“Xong, xong cả rồi, Thịnh Đức xong thật rồi…”
Không ngờ thông minh cả đời, hôm nay lại sụp đổ ở chỗ này!
Vi phạm hợp đồng, văn bản có hiệu lực pháp lý trắng đen rõ ràng, vụ kiện này không thể thắng được!
Phan Thành Phúc ôm mặt, nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi khoé mắt.
Toàn bộ nhân viên nhìn hắn, không ai nói gì, công ty yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hắn thút thít.


6 Bình luận