• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Main Story

369 - Vẫn sẽ sống ở thế giới này

5 Bình luận - Độ dài: 1,446 từ - Cập nhật:

Solo: Neph

*****

Phép dịch chuyển của Kuro đưa tôi đến Đồi Anh Hùng, nơi mà chúng tôi đã đến vào đầu ngày hôm nay.

Đứng trước bia đá khổng lồ, được cho là do Neun-san để lại, Kuro quay sang tôi, trên môi nở nụ cười dịu dàng và khẽ cất tiếng.

[Kaito-kun…… Cảm ơn anh nhiều lắm.]

[Ahh…… Không có gì đâu. Anh cũng thấy rất mừng khi Kuro và bác sĩ Vier đã có thể giảng hòa với nhau.]

Tôi hiểu ngay rằng lời cảm ơn của em ấy là vì chuyện liên quan đến bác sĩ Vier.

[Unnn. Nếu như lúc đó anh không ra tay, Kaito-kun…… thì em với Vier chắc chẳng bao giờ có cơ hội làm hòa cả…… Có lẽ là suốt đời cũng không thể quay lại như xưa nếu như anh không giúp đỡ.]

[………………..]

[Em thật sự rất vui…… Cảm xúc đó dâng lên từ tận đáy lòng. Như em đã nghĩ, Kaito-kun đúng là phi thường. Em thật sự rất hạnh phúc vì đã gặp được anh, và càng hạnh phúc hơn nữa vì đã trở thành người yêu của anh…… Một lần nữa, cảm ơn anh nhé.]

……Thật kỳ lạ. Vì chuyện lần này mà tôi đã chạy ngược chạy xuôi rất nhiều, đến mức kiệt sức.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Kuro, tôi cảm thấy mọi mệt mỏi ấy đều trở nên đáng giá.

Suy cho cùng, lý do khiến tôi làm tất cả những việc ấy…… không phải vì điều gì phức tạp. Đơn giản chỉ vì tôi muốn được nhìn thấy nụ cười của Kuro.

Kuro mỉm cười như thế thêm vài giây nữa, rồi em vươn tay ra hướng về bầu trời đêm.

[……Kuro?]

[Chờ chút nhé.]

Nói rồi, từ cơ thể Kuro tỏa ra ma lực mạnh mẽ đến mức khiến không khí quanh tôi như rung chuyển.

[……Chạng vạng của vì tinh tú, ký ức của thế giới, ánh dư quang của những ngày xa xưa…… “Hồi ức Thiên cầu”.]

[Eh? Cái gì!?]

Ngay khi Kuro bình thản niệm lên những lời ấy, cảnh vật trước mắt tôi lập tức thay đổi hoàn toàn.

Bầu trời đêm vốn hơi nhiều mây bỗng trở nên trong vắt, đầy sao…… C- Có phải là cái này không? Là thứ mà Kuro vừa làm sao? Em ấy…… thay đổi cả thời tiết á?

[……Đây là “bầu trời sao của một nghìn năm về trước”.]

[M- Một nghìn năm trước á?]

[Unnn. Em chỉ can thiệp vào thế giới một chút thôi.]

Em ấy nói ra điều đó như thể chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng nghe thì đúng là ghê gớm thật…… Nói cách khác, em ấy vừa tua ngược thời gian của bầu trời trở lại như một nghìn năm trước……

Khi tôi còn đang sững sờ, Kuro vẫn tiếp tục nói, ánh mắt cô dõi về phía tấm bia đá khổng lồ.

[Một nghìn năm trước, dưới bầu trời đầy sao này…… em đã đưa cho Neun…… không, cho Hikari-chan một sự lựa chọn.]

[Một sự lựa chọn? Cho Neun-san á?]

[Unnn. Em để cô ấy lựa chọn giữa “trở về thế giới cũ” hoặc “ở lại thế giới này”.]

Nếu tôi nhớ không nhầm thì Lilia-san từng nói rằng tấm bia đá và thanh katana Nhật được đặt ở đây đều được bảo vệ bằng một loại Bảo Toàn Thuật trạng thái cực kỳ mạnh mẽ.

Và nếu nghe theo lời Kuro vừa nói…… Tôi đoán rằng chính em ấy là người đã niệm ma pháp đó…… Nhưng mà, tại sao em ấy lại kể tôi nghe chuyện này, lại còn tái hiện lại cả bầu trời sao giống hệt thời điểm đó nữa chứ?

Ngay khi câu hỏi đó hiện lên trong đầu, Kuro quay mặt khỏi bia đá, nhìn thẳng vào tôi.

[……Thật ra thì, nếu em muốn, em đã có thể “đưa Kaito-kun trở về thế giới cũ” mà không cần phải chờ đến một năm.]

[……U- Unnn.]

Điều đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Kuro chính là Shiro-san…… nửa thân thể của Mẫu Thần, nên sức mạnh của em ấy cũng tương đương với Shiro-san, một tồn tại gần như toàn năng.

Nếu em ấy có thể đưa tôi quay trở lại thế giới cũ thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng thứ khiến tôi băn khoăn là…… tại sao lại nói chuyện này ngay lúc này?

[……Kaito-kun. Em từng nói là sẽ không hỏi gì cho đến sau Lễ Hội Anh Hùng đúng không? Em đã bảo rằng sẽ tôn trọng lựa chọn của anh……]

[Ừ- Ừm.]

[……Nhưng mà, em có thể…… ích kỷ một chút được không?]

[Eh?]

Tôi vẫn chưa nói cho Kuro biết tôi định làm gì sau khi Lễ Hội Anh Hùng kết thúc.

Không, thực ra là tôi đã định nói rồi. Nhưng Kuro lại không muốn nghe. Em ấy bảo tôi cứ để sau lễ hội rồi nói cũng được.

Dù tôi có đưa ra quyết định gì đi nữa, thì em ấy cũng sẽ tôn trọng nó…… Sau lần nói chuyện đó, chủ đề này chưa từng được nhắc lại lần nào.

Thế nhưng giờ đây, sau khi nhắc đến chuyện mà lẽ ra em ấy sẽ hỏi tôi sau khi Lễ Hội kết thúc, Kuro tiến lên một bước, đến gần tôi hơn.

Rồi, em ấy ôm lấy tôi bằng thân hình nhỏ bé của mình và nhẹ nhàng cất lời.

[……Kaito-kun. Xin anh đừng trở về thế giới cũ nữa…… Từ giờ và mãi mãi về sau…… Em muốn được sống trong thế giới mà em yêu quý này, cùng với người em yêu là Kaito-kun. Vì vậy, em muốn anh…… hãy ở lại bên cạnh em, trong thế giới này.]

[……Kuro.]

Kuro ấy là một cô gái dịu dàng. Vì không muốn khiến tôi cảm thấy mình bị ép buộc, nên mới im lặng không nhắc đến chuyện lựa chọn cho đến tận bây giờ.

Nhưng giờ thì, Kuro đã nói rõ ràng rằng em ấy không muốn tôi rời đi…… Thành thật mà nói, tôi không thể ngăn nổi niềm hạnh phúc đang dâng trào trong lòng mình.

Tôi dịu dàng ôm lại cơ thể nhỏ bé của Kuro, rồi cất giọng nhẹ nhàng hết mức có thể, để xoa dịu cô ấy.

[……Kuro, thực ra anh đã nhờ Shiro-san một việc rồi.]

[……Anh nhờ gì sao?]

[Unnn…… Anh nhờ cô ấy cho phép anh có một cơ hội để “nói lời tạm biệt” với những người đã chăm sóc anh ở thế giới cũ.]

Điều tôi đã xin Shiro-san…… là một cơ hội, dù là qua thư hay bất cứ cách nào, để gửi lời cảm ơn và tạm biệt đến cô chú, những người đã nuôi nấng tôi.

Và đáp lại, Shiro-san đã đồng ý cho tôi “trở về thế giới cũ trong một thời gian ngắn, trước khi quay lại thế giới này”…… tất nhiên là nếu tôi vượt qua được một thử thách cuối cùng nào đó……

[K- Kaito-kun…… Vậy có nghĩa là……]

[Unnn. Anh sẽ không đi đâu hết…… Anh sẽ sống ở thế giới này…… ở bên cạnh Kuro.]

[Kaito-kun……]

[Kuro…… Ơm, ừm…… “Anh yêu em”.]

[!? Kaito-kun!?]

Dù thấy xấu hổ đến đỏ mặt, tôi vẫn cố gắng thốt ra được lời tỏ tình…… Và rồi, Kuro ôm chầm lấy tôi thật chặt.

[Em cũng yêu anh! Em yêu anh, Kaito-kun…… Em vui lắm, thật sự rất hạnh phúc.]

[Ahahaha…… Nhưng nói ra như vậy thấy ngại thật đấy.]

Kuro ôm chặt lấy tôi không buông…… Không muốn để hơi ấm yêu thương ấy tan biến, tôi cũng siết chặt vòng tay hơn.

Vẫn đang ôm lấy tôi, Kuro ngước lên mỉm cười, một nụ cười thật sự xuất phát từ tận đáy lòng, trông hạnh phúc vô cùng.

[……Nè, Kaito-kun.]

[Hửm?]

[……Em muốn hôn.]

[Unnn, anh cũng vậy……]

Dưới ánh sao lấp lánh đang soi rọi lên cả hai chúng tôi, khuôn mặt của tôi và Kuro dần tiến lại gần…… cho đến khi khoảng cách ấy biến mất hoàn toàn.

Thưa Bố, Mẹ——— Dưới bầu trời đầy sao, con đã nói với Kuro về lựa chọn của mình, cũng giống như Neun-san từng làm ở nơi này trong quá khứ. Không phải là con không còn lưu luyến gì với thế giới cũ. Nhưng mà, con đã quyết định rồi. Dù Lễ Hội Anh Hùng có kết thúc——— thì con vẫn sẽ sống ở thế giới này.

*****

<Lời bạt>

Nếu đây là phần Nocturne, thì chắc là đoạn sau Kaito sẽ đè cô ấy xuống luôn rồi!

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Bên này gái lắm thế ai lại về để làm thg fa
Xem thêm
Nocturne?

Mà cũng đúng. Ở tg này đang sung sướng, gái xung quanh, về tg cũ khổ ngập mặt, ai muốn về
Xem thêm
AI MASTER
Oge😋
Xem thêm
Đoạn 48 đag cảm xúc tự nhiên "kủo"=)))
Xem thêm