Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 4: Quá Khứ Của Gia Đình Shidou

Chương 118: Bạn Gái Giả 1

4 Bình luận - Độ dài: 1,962 từ - Cập nhật:

“Xin phép ạ.”

Cô gái trẻ, Tenguujii Yuzuka mở cánh cửa phòng làm việc riêng của cha mình, Tenguuji Shuusuke.

Shuusuke đang ngồi trên chiếc ghế ở cuối phòng, phóng ánh mắt sắc như dao về phía con gái.

“Yuzuka, tình hình với Tập đoàn Shidou tiến triển thế nào rồi?”

“Vâng. Con đã liên hệ với Chủ tịch Tập đoàn Shidou, ông Shidou Yuutarou, và trình bày sơ lược về kế hoạch sáp nhập doanh nghiệp. Con dự định sẽ tiếp tục giải thích rõ ràng hơn bằng tài liệu, rồi mới bước vào đàm phán.”

“Bên đó không đồng ý ngay sao?”

“Eh? D-dạ... vẫn chưa nhận được câu trả lời dứt khoát ạ.”

“Vậy còn chuyện đính hôn? Con đã gặp con trai ông ta rồi, đúng không?”

“...Vâng.”

Yuzuka cắn chặt môi trước khi nói tiếp.

“Anh Shidou Rintarou, người thừa kế Tập đoàn Shidou, có vẻ vẫn đang tiếp nhận mọi chuyện. Con định sẽ gặp anh ấy thêm vài lần nữa để xây dựng mối quan hệ. Con tin rằng nếu làm vậy, quá trình đàm phán sáp nhập cũng sẽ thuận lợi hơn――――”

“Ta không thích.”

“Vâng ạ?”

“Ta không thích cái việc Tập đoàn Shidou lại chưa chịu đồng ý ngay, trong khi chính Tập đoàn Tenguuji chúng ta là bên đưa ra đề nghị. Cái tên Shidou Yuutarou đó... ta đã thấy chướng mắt từ lâu rồi. Cái gã đó!”

Shuusuke giơ nắm đấm và đập mạnh xuống mặt bàn.

Tiếng động vang lên khiến Yuzuka khẽ giật mình, không khí trong phòng nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Tch. Thôi được. Yuzuka, con hiểu đúng không? Chính ‘ý thích nhất thời’ của con là nguyên nhân khiến chúng ta dính dáng tới Tập đoàn Shidou. Tập đoàn Tenguuji không cần phải dựa vào bọn họ cũng vẫn sống khỏe.”

“Dạ... con biết ạ.”

“Thật tình... con cứ ngoan ngoãn đính hôn với con trai của một công ty mà ta đã có quan hệ tốt đẹp từ đầu là được rồi. Đừng có để mấy cái cảm xúc dư thừa ảnh hưởng đến lợi ích của công ty nữa!”

“...!”

“Chỉ cần làm theo lệnh ta là được! Con chỉ là một quân cờ, tồn tại để hành động vì lợi ích của công ty mà thôi. Đó chính là giá trị của con! Hiểu chưa?”

“Dạ, con hiểu.”

“Hiểu rồi thì ra ngoài đi. Ta không có thời gian để phí cho con.”

“Con xin phép.”

Yuzuka rời khỏi văn phòng của Shuusuke với gương mặt u ám.

Một mình, cô tựa người vào tường trong dinh thự nhà mình rồi đưa tay che mắt.

“Phải làm được thôi... mình phải làm tốt hơn nữa.”

Thì thầm như thể đang tự nguyền rủa chính mình, Yuzuka quay bước trở về phòng.

◇◆◇

Những quyết định mà chúng tôi đã thống nhất bao gồm:

Thứ nhất, giữ nguyên các tương tác thông thường ngoài trường học, đặc biệt là giữa tôi và Rei.

Chúng tôi là bạn cùng lớp, nên nếu đột nhiên tránh mặt nhau hoàn toàn thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Cố gắng cắt giảm tương tác một cách gượng ép sẽ càng khiến mọi chuyện trở nên kỳ lạ, mà tôi thì không nghĩ Rei sẽ diễn được tự nhiên kiểu đó.

Vậy nên, cứ hành xử như thường là tốt nhất.

Sự thay đổi lớn nhất là: nếu tôi tình cờ gặp Mia hay Kanon ở bên ngoài, chúng tôi sẽ phải giả vờ như không quen biết nhau.

Coi như người xa lạ――――đó là chiến lược.

Thứ hai, lệch giờ ra vào.

Việc tôi và ba thành viên của MilleSta sống chung một tòa nhà chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Điều chúng tôi tuyệt đối phải giữ kín là việc thường xuyên lui tới phòng của nhau.

Hơn nữa, chuyện cả bốn người sống cùng tầng cũng không được để lộ.

Tôi sẽ báo trước giờ đi và về của mình, và ba người kia sẽ điều chỉnh theo cho phù hợp.

Dù hơi phiền, nhưng cả ba người đều đồng ý ngay.

Thứ ba, phải xác định được "bạn gái giả định" trong vòng một tuần.

Thời hạn một tuần chỉ là tạm thời.

Tùy vào động thái của Tập đoàn Tenguuji, thời gian có thể sẽ được kéo dài thêm.

Tạm thời, chúng tôi ước tính bên đó sẽ chưa dám hành động gì trong thời gian này, nên có thể tranh thủ chủ động một chút.

“Được rồi.”

Tôi ghi nhớ kỹ những điểm này trong đầu khi rời khỏi căn hộ để đến trường.

Hôm nay tôi đi sớm hơn mọi ngày một chút.

Việc điều chỉnh này là để Rei có thể đi học đúng giờ như thường lệ.

Sau khi bước ra khỏi tòa nhà, tôi khẽ liếc quanh một vòng, nhưng không thấy người khả nghi nào lảng vảng gần đó.

Tuy vậy, xung quanh có rất nhiều chỗ khuất, nếu ai đó đang nấp trong các tòa nhà gần đây thì tôi cũng chịu thua.

“Để tâm từng chút thế này mệt mỏi thật đấy...”

Tôi chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc.

Tôi bước lên tàu điện, vừa đi vừa thầm cầu nguyện.

“Hiện tại, người tôi đang cân nhắc để đóng vai bạn gái là một cô gái làm trợ lý tại nơi làm việc của cô Yuzuki.”

Tên cô ấy là Akazawa-san. 24 tuổi, đã làm trợ lý được hai năm.

Tôi đã quen biết cô ấy hơn một năm, và dù có chênh lệch tuổi tác, cũng chẳng phải chuyện lạ nếu một đứa như tôi bị thu hút bởi phụ nữ lớn tuổi hơn.

Ngay cả Tenguujii Yuzuka chắc cũng sẽ không nghi ngờ nhiều.

Nếu định nhờ Akazawa-san giúp, tôi sẽ thông qua cô Yuzuki trước.

Dù sao thì cũng là một yêu cầu khá vô lễ, nên nếu không được cô ấy đồng ý thì tôi cũng sẽ không tiếp tục―――đó là kế hoạch hiện tại.

Tôi đến trường mà không gặp sự cố gì, rồi vào lớp học vẫn còn khá vắng và thả người xuống ghế.

Thật lòng mà nói, chỉ riêng chuyện tới trường thôi đã rút cạn toàn bộ sức lực của tôi rồi.

Tôi cứ bị ám ảnh bởi mọi ánh nhìn đổ dồn vào mình, khiến tôi không thể giữ nổi sự bình tĩnh thường ngày.

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, tôi thật sự có thể phát điên mất.

Mà nếu đến mức đó thật, tôi nhất định phải đòi bồi thường tổn thương tinh thần.

“Whoa, ông đến sớm thế này là chuyện hiếm đấy, Rintaro.”

Trong lúc đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ để phân tán tâm trí, một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến tôi quay đầu lại.

Người vừa đến là Yukio.

Thấy thằng bạn thân của mình, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, khẽ thở ra một hơi.

“Thì tôi nghĩ thử đi học sớm một lần xem sao, biết đâu vui.”

“……”

“…Sao vậy?”

Tôi hỏi khi thấy Yukio bất ngờ nhìn tôi bằng ánh mắt soi mói.

“Rintaro, ông đang làm cái vẻ mặt mỗi khi giấu chuyện gì đó.”

“K-không đời nào tôi như thế cả!”

“Không, tôi nhận ra mà. Bọn mình quen nhau bao nhiêu năm rồi, chỉ nhìn thôi là biết. Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra khiến ông đến trường sớm như này, đúng không? Cái kiểu Rintaro mà tôi biết không hành động bốc đồng vậy đâu.”

"……"

Như mọi khi, thằng này đúng là đọc được ý nghĩ người khác.

Bị nói trúng tim đen như vậy, tôi nhất thời không biết nói gì.

Và đối với Yukio, sự im lặng đó là câu trả lời quá đủ rồi.

“Đã có chuyện gì sao? Vẫn còn thời gian trước tiết một mà. Nếu ông muốn nói thì tôi sẵn sàng nghe.”

Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ Yukio góp ý.

Dù rằng nó là một trong số ít người bạn mà tôi thật sự có thể dựa vào.

Có vẻ như trong lúc xoay sở với mọi chuyện liên quan đến Rei và các cô gái, tôi đã quên mất điều quan trọng như vậy."“...Mọi thứ đang hơi rối. ông có rảnh nghe tôi kể một chút không?”

“Ừ, bao lâu cũng được. Tôi lắng nghe hết.”

Một người bạn đúng là quý hơn vàng.

Bọn tôi di chuyển đến góc lớp học nơi không ai có thể nghe thấy, rồi tôi kể hết mọi chuyện cho cậu ấy.

“――――Nghe xong thì đúng là cậu đang rơi vào tình cảnh khá ngặt nghèo thật.”

Sau khi nghe xong phần tóm tắt, Yukio khẽ nhíu mày nói với vẻ trầm ngâm.

Ngặt nghèo, hả? Ừ, đúng là như vậy thật.

Nhưng khi nói ra bằng lời, tôi mới cảm nhận rõ tình huống này kỳ cục đến mức nào.

Càng nói, tôi càng thấy mọi thứ chẳng thực tế chút nào.

“Thật ra, khả năng rất thấp, nhưng nếu chuyện này lôi ông vào rắc rối thì cho tôi xin lỗi trước.”

“Nếu có chuyện gì thật thì lúc đó xin lỗi cũng chưa muộn. Với lại, tôi không coi đây là phiền toái đâu. Ngược lại, nếu ông không nói gì mà để mọi chuyện tệ hơn, tôi còn giận hơn nữa ấy.”

“Ugh……”

Lời Yukio như đâm thẳng vào tim, khiến tôi nhận ra nó vẫn còn bực chuyện tôi không chịu kể sớm hơn.

Mà cũng phải thôi — lỗi hoàn toàn là ở tôi.

Nếu đổi lại là Yukio giấu chuyện như vậy, chắc tôi cũng đã mắng nó không tiếc lời.

“Nhưng mà... tìm người giả làm bạn gái ấy hả? Chuyện đó khó đấy. Ông có mấy bạn nữ đâu.”

“Cảm ơn vì đã kéo tôi về hiện thực... Nhưng mà đúng thật.”

“...Tôi có nên thử hỏi mấy đứa tôi quen không? Biết là hơi bất lịch sự, nhưng có vài người tôi nghĩ nếu mình nhờ thì họ sẽ đồng ý giúp.”

Yukio là kiểu người được các cô gái yêu thích vì vẻ ngoài điển trai của cậu ta.

Dù không mang vẻ nam tính mạnh mẽ, chính điểm đó lại khiến những cô gái nhút nhát thấy dễ tiếp cận hơn là sợ hãi.

Dần dà, một số người thậm chí còn lập thành... hội fan chính hiệu luôn rồi――――.

“...Nếu đến lúc không còn lựa chọn nào khác thì tôi sẽ nhờ. Nhưng đó là phương án cuối cùng. Tôi không muốn lôi người ngoài vào nếu có thể tránh được.”

“Ừ, tôi cũng đoán vậy mà...”

Yukio cười khổ.

Lôi người không liên quan vào chuyện này thì chẳng khác gì biến họ thành nạn nhân.

Nếu mọi chuyện đến mức đó, có lẽ tôi nên chủ động giữ khoảng cách với Rei và mấy cô gái một thời gian.

Cả Rei và mọi người cũng đều hiểu rõ điều đó.

“Cuối cùng thì, điều quan trọng nhất vẫn là làm sao để mọi chuyện trông thật. Nếu nhìn vào mà thấy giả trân thì cũng vô ích.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“……Nói chung, nếu có gì tôi giúp được thì cứ nói. Tôi sẽ hỗ trợ hết sức.”

“Cảm ơn. Tôi sẽ trông cậy vào ông.”

Yukio từ trước đến nay vẫn luôn sát cánh bên tôi.

Chắc chắn sau này cũng vậy, chúng tôi sẽ tiếp tục dựa vào nhau, giúp đỡ nhau như thế này.

――――Tôi đã nghĩ như vậy.

Sự thay đổi trong mối quan hệ giữa tôi và Yukio lại đến nhanh hơn tôi tưởng.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Gái mới tìm cách trốn hôn nhân à :3
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm