Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 724 - Bước nhảy vọt từ "thính giả" sang "khán giả"

9 Bình luận - Độ dài: 2,706 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Dựa trên tin tức phát sóng mấy ngày trước của [Thanh âm Arcana], Banus và Ali đều biết rằng nhạc hội Rentaro sẽ được khai mạc vào thứ Bảy tuần cuối cùng của tháng Hoàng Kim, kéo dài ba ngày. Chính vì vậy, hôm nay cả hai mới vội vã chạy đến quảng trường Nam tước Bechig để kịp thời nắm bắt khung cảnh sôi động của nhạc hội Rentaro từ [Thanh âm Arcana], đồng thời gián tiếp được nghe những giai điệu động lòng người nhất, kinh điển nhất trong vở opera Valkyrie của Ngài Evans thông qua phỏng vấn tin tức và các chương trình khác.

Thế nhưng cả hai hoàn toàn không ngờ lại xuất hiện tình huống này. Nhìn pháp sư đang lơ lửng giữa không trung, nhìn “tấm màn” đen kịt đang dần hình thành cùng những hoa văn màu trắng bạc tinh xảo và phức tạp đang tập hợp ngay giữa quảng trường, cả hai rất lâu sau vẫn không hoàn hồn lại được.

Mãi đến khi những đường nét màu trắng bạc lần lượt sáng lên và tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhưng nhu hòa, Banus và Ali mới từ cơn choáng ngợp tỉnh táo trở lại. Vừa phấn khích mong đợi vừa nghi hoặc không hiểu gì, cả hai vươn cổ nhìn về phía trước.

“Truyền hình trực tiếp? Chẳng lẽ hôm nay phòng thu của [Thanh âm Arcana] đặt ngay trong Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro?” Tuy rằng từng nghe [Thanh âm Arcana] đề cập đến khái niệm “truyền hình trực tiếp”, song Ali vẫn mù mờ đối với “dáng vẻ” thực sự của nó.

“Phòng thu” là thuật ngữ mà cậu biết được qua thư của người bạn thư kia. Tạp chí [Ấn tượng Allyn] từng có một kỳ chuyên tiết lộ những bí mật của đài phát thanh và phỏng vấn những phát thanh viên nổi tiếng. Là tạp chí lá cải tuy xuất hiện sau nhưng lại nổi tiếng bậc nhất trong Ma pháp Nghị viện, [Ấn tượng Allyn] không chỉ được các Arcanist ưa chuộng mà còn rất được săn đón bởi những người dân thành phố Rentaro, những người hay tò mò về cuộc sống của pháp sư và tin đồn tình ái của các đại nhân vật. Nó dần bước ra khỏi Allyn, tiến vào tầng lớp biết chữ ở Rentaro, rồi lan khắp các thành phố lớn của Vương quốc Holm, doanh số phát hành vượt qua cả [Arcana] và [Ma Thuật]. Có thể xem đây như là một ví dụ khác cho việc pháp sư làm giàu.

Banus nghe không hiểu từ “phòng thu” ở đoạn đầu cho lắm, nhưng lại bị cụm “Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro” làm cho chấn kinh, bèn lắp bắp nói, vẻ kích động khác thường: “Chúng ta có thể nghe trọn vẹn Valkyrie sao?”

Vương quốc Holm là đất nước thịnh hành kịch, oratorio[note80575] và opera. Mặc dù trình độ âm nhạc tổng thể vẫn còn khoảng cách rất lớn so với Aalto, nhưng trên những phương diện này thì tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ nơi nào.

Tại Sturk, Viên Minh Châu của Biển cả ở bên kia eo biển Bão Táp, người dân thường cho rằng kịch của Vương quốc Holm vượt xa các nước khác về tình tiết, nội dung và chiều sâu tư tưởng, cả opera cũng vậy. Mà nói thẳng ra, opera ở Rentaro quả thực hay hơn Aalto. Xét cho cùng, ở Aalto, hào quang của âm nhạc thuần túy quá chói mắt, làm lu mờ đi những phương diện khác, thành thử nhà viết kịch và ca sĩ đều chẳng sánh bằng Rentaro.

Chính bởi vậy, ngay cả khi chỉ là một thường dân, Banus cũng ôm lòng say mê mãnh liệt đối với kịch và opera, từ lâu trong lòng đã khao khát hướng về Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro, nơi được mệnh danh là thánh địa của kịch và opera. Đương nhiên, vì điều kiện kinh tế hạn hẹp cũng như việc thị trấn nhỏ này khan hiếm ca sĩ opera, vậy nên thứ mà cậu và Ali phần lớn có thể xem được chỉ là kịch. Chỉ khi vào những dịp như sinh nhật Nam tước hay kỷ niệm ngày xây dựng thị trấn, hai người mới có thể vét hết tiền tích cóp để nghe một vở opera.

“Nếu mà cái ‘truyền hình trực tiếp’ này đúng như [Thanh âm Arcana] đã nói, thế thì hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ được nghe Valkyrie rồi!” Ali cực kỳ hưng phấn.

Với thời lượng hạn chế của [Thanh âm Arcana], lúc thường nhiều lắm cũng chỉ có thể phát lại vài đoạn kinh điển, không thể nào trọn vẹn cả vở opera được. Còn người biểu diễn opera mà Nam tước có thể mời về thị trấn nhỏ này thì khẳng định là rất bình thường, nói không chừng đến cả khả năng làm ca sĩ cũng chẳng có. Chính vì lẽ đó, cho dù lần này không được thấy tận mắt những ca sĩ đã hâm mộ từ lâu, nhưng chỉ nội việc có thể thưởng thức vở opera ở trình độ đỉnh cao thế này ngay từ lúc bắt đầu không thôi cũng đã đủ để khiến người ta cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng rồi.

Nhạc sĩ giỏi nhất, ca sĩ và diễn viên opera giỏi nhất, nhà hát xịn nhất. Không ngờ những thường dân như bọn cậu cũng có thể được một lần hưởng thụ sự “xa hoa” vốn chỉ thuộc về giới quý tộc cao cấp!

Banus phấn khích chà xát hai tay vào nhau: “Chúng ta cũng coi như được làm quý tộc một lần rồi! Cơ mà, cái tấm màn kia là gì? Phát trực tiếp bằng âm thanh không được à, dù sao cũng chỉ là nghe thôi mà.”

“Đấy chắc là bức tường nhỉ? Ờm… Có thể là để tăng hiệu quả cũng nên. Trong [Thanh âm Arcana] hồi trước, cô Sơn Ca thường nói rằng vì vấn đề tín hiệu nên một số thính giả sẽ có thể gặp tạp âm ở các mức độ khác nhau…” Ali vắt óc tìm cách giải thích hợp lý.

Banus bất chợt vỗ tay: “Phải rồi, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ! Quả nhiên trí nhớ cậu tốt thật, Ali.”

Ali đắc ý hất cằm. Đã bảo rồi, tôi thông minh hơn cậu!

Sau khi những đường nét màu trắng bạc sáng lên hoàn toàn, xung quanh “tấm màn” liền hiện lên tầng tầng lớp lớp những hoa văn hư ảo nhưng tinh tế. Chúng đan vào nhau, kết thành một cấu trúc không gian kỳ diệu, khiến cho đám người Banus, Ali vừa chẳng biết phải nhìn vào đâu trước, vừa không thốt nổi thành lời, chỉ có cảm giác đây là một mỹ cảnh mà trước nay chưa bao giờ được thấy qua.

Vị pháp sư trung cấp lơ lửng giữa không trung sau khi hoàn tất bước điều chỉnh và kiểm tra cuối cùng liền mở miệng cất lên một âm thanh cổ quái như thể khúc aria. Trên bầu trời, những vì sao bất chợt lóe sáng, sau đó rải xuống ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

“Cái…” Banus lại há hốc miệng. Pháp sư có thể điều khiển cả những vì sao trên bầu trời ư? Đây chẳng phải là quyền năng của thần linh sao?

Trong khung cảnh mộng ảo mà đầy choáng ngợp này, “tấm màn” đen kịt được nhuộm lên một tầng ánh sáng tinh khiết vô ngần. Chúng hòa quyện với những vì sao trên bầu trời, cùng những điểm sáng đang “bay loạn” xung quanh tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Ánh sáng của những vì sao trên bầu trời dần dần yếu đi, trở về bình thường và có xu hướng ổn định lại, còn “tấm màn” đen thì tựa hồ trở nên trong suốt, “ánh trăng” màu trắng bạc bên trong từ từ sáng lên, xua đi màu đen kia.

Một giai điệu êm dịu, chậm rãi phát ra, đẹp như mặt hồ trong vắt lấp lánh ánh sóng dưới trăng, khiến tâm hồn con người ta cũng theo đó mà lắng xuống, đồng thời mang đến một chút cảm giác dễ chịu, an yên và ưu sầu, vừa buồn bã trĩu nặng, vừa thanh thản bình yên.

Banus và Ali đều đắm mình vào trong đó, đắm mình vào ánh trăng bạc dịu dàng lan tỏa, đắm mình vào giai điệu ảo mộng khó bề miêu tả. Cả quảng trường trở nên tĩnh lặng.

Họ đều chẳng xa lạ gì với Ánh Trăng, bản sonata piano đẹp nhất này. Không chỉ những nhà hàng sang trọng thuê nhạc công biểu diễn để người đi đường cũng có thể nghe, mà cả [Thanh âm Arcana] cũng thường dùng Sonata Ánh trăng làm nhạc nền cho chương trình. Thế nhưng lần này, trình độ biểu diễn lại vượt xa tất cả những lần họ từng nghe trước đó, khiến họ thực sự cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt diệu nhất của bản nhạc. Cộng thêm việc được bầu không khí nơi đây lan tỏa, họ làm sao có thể không say mê?

Ánh trăng lạnh lẽo dần dần sáng lên, từ trong bóng tối phía sau “tấm màn” từ từ hiện ra một cây đàn piano màu trắng. Và ở bên cạnh nó, hướng mặt nghiêng khỏi đám người Banus, là một cô gái với mái tóc dài buông xõa xuống tận eo. Cô mặc váy dạ hội màu đen, bờ vai trắng ngần lộ ra quá nửa, gương mặt nghiêng nghiêng điềm tĩnh, nhu hòa, ngũ quan tinh xảo, mảnh mai.

Ánh trăng đáp xuống cơ thể cô gái, khiến cô trông như được khoác lên một lớp voan mỏng màu trắng bạc. Đôi bàn tay thon dài, linh hoạt của cô không ngừng nhảy múa dưới ánh sáng trong trẻo và “dệt” nên những nốt nhạc ưu mỹ nhất.

“Đẹp quá…”

“Nghe mà xúc động quá đi…”

Trong khung cảnh này, đám người Banus, Ali đều hoàn toàn bị hút hồn. Ngoài những suy nghĩ như kia, trong lòng họ chẳng còn bất kỳ lời cảm thán nào khác.

Trong một bầu không khí và khung cảnh như vậy, cho dù có là một người chỉ được năm, sáu phần dung mạo cũng đủ để khiến người ta rung động cả mười phần.

Giữa bầu không khí yên tĩnh không một tiếng người, chương đầu tiên của Sonata Ánh trăng khép lại bằng một nốt lặng. Cô gái kia xoay đầu lại, để lộ ra dung nhan xinh đẹp mà điềm đạm.

“Chào mừng mọi người đến với [Thanh âm Arcana]. Tôi là Sơn Ca, người bạn quen thuộc của mọi người đây.” Thanh âm vừa ngọt ngào, rung động lòng người, vừa thân quen gần gũi vang lên từ đôi môi cô gái.

“Cô… Cô Sơn Ca?” Banus lắp bắp.

“Người… Người thật á?” Ali trợn mắt đến muốn lồi ra ngoài. Đây là ma thuật! Tấm màn vừa rồi, không, bức tường vừa rồi sao lại biến thành một người sống thế này, lại còn biết biểu diễn Sonata Ánh trăng nữa!

Mọi người trên quảng trường chứng kiến cảnh tượng này đều như rơi vào trạng thái “ngưng trệ”, đến cả vị pháp sư trung cấp đang lơ lửng giữa không trung cũng suýt quên mất rằng mình vẫn còn bay. Dù đã biết rõ và còn tham gia cả vào kế hoạch “truyền hình trực tiếp” của nghị viện, anh ta vẫn bị màn mở đầu này làm cho chấn động mãnh liệt.

“Kỳ thực, tôi cũng ngạc nhiên y hệt mọi người. Không ngờ tín hiệu hình ảnh của nghị viện kết hợp với tinh cầu nhân tạo lại có thể làm được đến mức này. Đây hẳn chính là ‘buổi truyền hình trực tiếp thực sự’ đầu tiên trong lịch sử. Những ai đang ngồi nhà nghe [Thanh âm Arcana] đừng thấy lời tôi nói kỳ lạ, hãy mau ra quảng trường gần nhất xem đi. Thực ra tối qua tôi cũng đã báo trước rồi…” Louise từ tốn cất giọng ngọt ngào nói và giải thích nghi hoặc cho các “khán giả”.

“Truyền hình trực tiếp thực sự?”

“Chúng ta đang ở Samara mà cũng thấy được cô Sơn Ca ở Allyn á?”

“Ma thuật quá… quá thần kỳ rồi!”

“Không thể tin được, không thể tin được!”

Quảng trường Nam tước Bechig bùng nổ huyên náo. Mọi người kích động đến độ không nén nổi mà chia sẻ cảm xúc trong lòng với nhau, dù cho chẳng hề quen biết người bên cạnh.

Louise mỉm cười nói: “Vở Valkyrie tại Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro sắp sửa bắt đầu. Không làm mọi người chậm trễ nữa, tôi xin nhường thời gian lại cho các pháp sư ở hiện trường.”

Ánh trăng bỗng chốc mông lung tựa như sóng nước lan tỏa, khiến cho hết thảy trở nên mờ ảo. Khi hình ảnh rõ ràng trở lại, Louise trên “tấm màn” đã biến mất, thay vào đó là một nhà hát vàng son lộng lẫy. Ngồi chỉnh tề bên trong là những quý ông mặc áo đuôi tôm hoặc lễ phục đen, đầu đội mũ chóp cao, cùng với đó là những quý bà, quý cô ăn diện xinh đẹp động lòng người. Bọn họ mặc đủ kiểu dáng lễ phục dạ hội khác nhau, khiến cho mọi người ở quảng trường nhìn mà hoa cả mắt. Điều này vừa là vì họ rất ít khi được thấy, vừa là vì sự ngưỡng mộ tự nhiên trước cái đẹp.

“Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro!” Ali phấn khích nói.

Banus vừa cao hứng vừa có phần buồn bã: “Nhưng tôi vẫn muốn xem cô Sơn Ca đàn piano cơ…”

……

Ma tháp Allyn, trong phòng phát sóng của Đài phát thanh Thiên Không.

Thấy tín hiệu đã chuyển sang Nhà hát Lớn Quốc gia Rentaro, Louise mới vỗ vỗ ngực thở phào: “Vừa rồi… căng thẳng quá.”

“Chẳng phải trước đây cô là nhạc sĩ sao, Louise? Lại còn từng tổ chức hòa nhạc trong phòng hòa nhạc nữa mà. Một màn độc tấu ở phòng thu không có nhiều thính giả thế này có gì mà làm cô căng thẳng vậy?” Samantha, người “giám chế” ở bên cạnh, nửa an ủi nửa nghi hoặc nói.

Louise lắc lắc đầu: “Không nhiều thính giả gì chứ? Người xem trực tiếp phải có đến ít nhất cả trăm nghìn. Chỉ nghĩ đến việc độc tấu trước ánh mắt của từng ấy người thôi, tôi đã xoắn cả lên rồi, chỉ sợ mình mắc lỗi. Hơn nữa, ở trong phòng hòa nhạc, mọi người chủ yếu chỉ nghe nhạc, chứ rất hiếm có ai thấy rõ nhất cử nhất động của nhạc sĩ biểu diễn trên sân khấu. Còn trong truyền hình trực tiếp thì ngược lại, ai cũng đều có thể nhìn thấy từng cử động dù là nhỏ nhất của tôi. Nếu không phải cô khích lệ, tôi đã muốn thử cái gọi là ghi hình phát lại mà Ngài Evans từng nhắc tới rồi…”

“Bình thường thôi. Lần ‘truyền hình trực tiếp thực sự’ đầu tiên mà, căng thẳng là đương nhiên. Ngài Evans chỉ là người nêu ý tưởng, còn thiết kế và thao tác cụ thể thì đều là do chúng ta thực hiện. Có điều, Louise, chơi hay lắm.” Samantha nhẹ nhàng gật đầu.

Louise từ từ thả lòng, sau đó có chút trách cứ nói: “Việc lớn thế này, lẽ ra Ngài Evans phải trực tiếp chỉ dẫn cho chúng ta mới đúng.”

Nếu nghe được lời này, Lucien cũng chỉ có thể nhún vai xòe tay, tỏ ý bản thân cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Trong khi truyền hình còn chưa xuất hiện mà đã phát sóng trực tiếp bằng vệ tinh, đây đúng là chuyện lạ chưa từng thấy trên Trái Đất, chỉ có ở thế giới ma thuật mới làm nổi.

Ghi chú

[Lên trên]
Oratorio: note chap 296.
Oratorio: note chap 296.
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Thanks trans
Xem thêm
Giờ là thế giới này có tivi phiên bản ma pháp để xem rồi:))
Xem thêm
Thích mấy chap chill kiểu này cực. Góc nhìn của thuờng dân trc những thay đổi của thời đại do Lu đem lại
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
nhà quê lần đầu ra thành phố be like :)))
Xem thêm
TRANS
này là đem phố về quê:)))
Xem thêm