Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 720 - Ngươi nhận nhầm người rồi

13 Bình luận - Độ dài: 2,662 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Nhiều năm không gặp, Thánh vịnh Thính phòng vẫn sang trọng và lộng lẫy như xưa, khác hẳn với phong cách kiến trúc đang thịnh hành ở Rentaro.

Tại tiền sảnh, các nhân viên đang tiếp đón từng quý tộc, nhạc sĩ và nhạc công đến dự buổi hòa nhạc. Mắt thấy thời gian buổi hòa nhạc bắt đầu đang từ từ đến gần, xe ngựa từ xa tới cũng dần thưa thớt, cậu ta mới tỏ ra thả lỏng hơn một chút.

Đối với một thường dân như cậu ta mà nói, có thể làm nhân viên ở Thánh vịnh Thính phòng chính là một cơ hội hiếm có, biểu hiện tốt thì sẽ rất dễ được một vị quý tộc hay nhạc sĩ nào đó đánh giá cao, từ đó có một công việc tốt hơn. Chính vì vậy, khi đối diện với những vị khách này, cậu ta cẩn thận từng ly từng tí, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ phạm phải sai lầm.

“Hòa nhạc sắp bắt đầu rồi…” Thấy một nhạc sĩ trẻ bước ra từ căn phòng nhỏ gần tiền sảnh để chào đón khán giả, đồng thời vừa chỉnh lại nơ trên cổ vừa đi về phía hậu trường, cậu ta liền thầm thả lỏng thêm một chút – Đây là phản ứng vô thức khi đã quen với những tình huống này. ‘Hòa nhạc ở Thánh vịnh Thính phòng cứ mỗi tuần lại có một lần, thế mà lần nào cũng kín chỗ, hiếm khi có ghế trống, quả không hổ là cung điện tối cao của âm nhạc. Thế nhưng để có lại cảnh tượng sôi động, tràn ngập điên cuồng như bảy, tám năm trước thì không biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa…’

Bảy, tám năm về trước, cậu ta chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, vậy mà cảnh tượng ấy đã để lại trong cậu một ấn tượng không thể phai mờ.

‘Không biết ở thủ đô các nước khác, mọi người có cuồng si âm nhạc như thế này không nhỉ. Anh Borg lúc nào cũng cứ úp úp mở mở bảo là vì Aalto ít cách giải trí quá… Nhưng đối với thường dân như chúng ta thì làm gì còn cách giải trí nào khác chứ?’ Thấy buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, cậu nhân viên liền để suy nghĩ trở nên miên man.

“Leng keng!” Tiếng chuông thánh thót kéo cậu quay trở lại từ thế giới của riêng mình. Một con ngựa đeo lục lạc kéo theo một cỗ xe bí ngô dừng lại trước tiền sảnh.

“Xe ngựa làm từ bí ngô…” Đáng lẽ cậu ta phải cảm thấy đây là một chuyện rất kỳ quặc, rất quỷ dị mới đúng. Thế nhưng tại sao trong lòng cậu lại cho rằng điều này là rất đỗi bình thường?

Còn chưa kịp nghĩ ngợi được nhiều, cậu liền thấy một quý ngài mặc áo đuôi tôm bước xuống từ xe bí ngô, sau đó chìa tay phải ra, để cho một quý cô trong chiếc váy dài cung đình màu tím nắm lấy và bước xuống.

“Quý cô, quý ngài, hai vị đến dự buổi hòa nhạc của ngài Francisco phải không ạ?”

“Đúng vậy, dẫn bọn ta vào trong và thêm cho bọn ta hai chỗ.” Lucien phân phó bằng giọng điệu thản nhiên.

Cậu nhân viên vội vàng quay người, dẫn cả hai đi vào đại sảnh, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó quan trọng. Chẳng hạn như, vé vào cửa của bọn họ đâu? Chẳng hạn như, Thánh vịnh Thính phòng xưa nay làm gì có chuyện “thêm chỗ”?

“Tại sao lại là xe bí ngô?” Nhớ lại quãng đường ngắn vừa rồi, Natasha thái độ vừa buồn cười vừa hiếu kỳ hỏi.

Lucien cong ngón trỏ tay phải gõ gõ lên cằm: “Em không thấy như vậy rất có không khí cổ tích à?”

Nói đến đây, cậu liền đổi chủ đề, vừa đưa mắt nhìn quanh Thánh vịnh Thính phòng hình tròn, vừa khẽ thở dài nói: “Kỳ thực, anh quen với sân khấu dưới kia hơn là hàng ghế thính giả trên đây.”

“…Còn em thì chưa từng có kinh nghiệm biểu diễn ở Thánh vịnh Thính phòng.” Natasha tiếc nuối nói. Việc này chủ yếu là do hồi ấy cô bị hạn chế bởi thân phận.

Cậu nhân viên chẳng biết bằng cách nào tìm ra được hai chiếc ghế dựa rồi đặt ở mép ngoài hàng ghế trên cùng. Các nhạc công ở đó cũng làm như không thấy, như thể đây vốn dĩ là chuyện đương nhiên.

Lucien và Natasha vừa ngồi xuống thì buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu. Francisco, nhạc sĩ của hôm nay, mặc lễ phục đuôi tôm đen thẳng thớm bước lên phía trước, đầu tiên hành lễ về phía những lô ghế riêng, sau đó mới cúi chào các thính giả bên dưới.

Người này là một nhạc sĩ trẻ tuổi, mũi cao môi mỏng, gò má hơi cao, mang phong thái điển hình của Thánh quốc Heilz.

“Trước đây em toàn nghe từ những lô ghế kia thôi… Ừm, ngài Victor, Chủ tịch Othello, Franz…” Natasha đảo mắt quan sát khắp các lô ghế riêng, sau đó đọc ra tên những người Lucien quen biết.

Cậu cũng nhìn thấy Elena, Grace, Felicia và những người khác ở phía trước, bèn nhoẻn cười nói: “Có lẽ họ nằm mơ cũng không ngờ chúng ta lại ngồi ở gần như vậy và cùng nghe hòa nhạc với họ.”

Cậu không có ý định gặp mặt, bởi điều đó sẽ phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.

Francisco giơ cao gậy dẫn nhịp, Lucien và Natasha lập tức im lặng, tập trung lắng nghe. Theo như những gì hiển thị trong danh sách tiết mục, đây là một bản giao hưởng mang tên “Trưởng thành”.

Tiếng nhạc khởi đầu bằng âm điệu đầy nghi vấn, tựa như đang tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời. Thế rồi, trên chính chủ đề này, giai điệu khẽ đổi, phát triển thành một cuộn tranh thanh xuân tràn trề sức sống. Sau đó giai điệu lại biến đổi, tình yêu ấm áp và ngọt ngào len lỏi vào trong tim mỗi một thính giả.

Giữa những giai điệu, mỗi thính giả tựa như một lần nữa được nhìn lại tuổi thơ, thanh xuân và mối tình đầu của mình, những ký ức tươi đẹp mà dẫu có bao nhiêu ưu sầu cũng chẳng thể che mờ. Nhưng rồi giai điệu lại đổi, các nhạc cụ liền trở nên dồn dập và dữ dội. Tiếng trống rền vang, tiếng đàn dây sắc bén, dứt khoát, tiếng dàn đồng[note80222] gầm vang hùng tráng, tất cả cùng nhau tạo dựng nên một cảnh tượng sấm rung chớp giật, cuồng phong bão táp. Nó cũng giống như những vất vả nhọc nhằn, những trở ngại, vấp ngã khó tránh khỏi trên hành trình cuộc đời, khiến cho con người ta cảm thấy căng thẳng, khổ đau và u sầu.

Nhưng rồi, sau cuồng phong bạo vũ, bầu trời lại càng thêm trong xanh, mặt trời càng thêm rực rỡ, như thể nhắn nhủ với người đời rằng khổ nạn cuối cùng sẽ qua đi, cuộc đời trải qua gian khổ mới càng có nhiều ý nghĩa.

Âm điệu du dương của tiếng “sáo mục đồng” vang lên, cảm giác về cuộc sống yên bình này liền được đẩy lên đến đỉnh điểm. Rất nhanh, âm nhạc chuyển thành hành khúc chiến đấu, báo trước thử thách kế tiếp đang tới gần, thế nhưng trong đó vẫn tràn ngập sức mạnh của sự tự tin.

“Nhạc rất khá, nhưng hình như khác hẳn với giao hưởng thông thường thì phải.” Sau khi bản nhạc kết thúc, Natasha vừa vỗ tay vừa nảy sinh nghi vấn.

Giao hưởng ở Aalto rốt cuộc cũng phát triển ra nhánh này rồi. Lucien mỉm cười nói: “Giao hưởng một chương,[note80223] nó giống như một bài thơ hơn. Giao hưởng hoàn chỉnh coi trọng cấu trúc và hình thức, còn loại này thì tự do hơn, bởi nó lấy tư tưởng và nội dung về bản thân làm trọng tâm…”

Một nhạc công phía trước nghe thấy hai người phía sau bàn luận, không nhịn được kích động muốn khoe bèn quay người lại nói: “Hai vị không biết giao hưởng thơ do ngài Francisco sáng tạo ra à? Hai vị mới từ nơi khác trở về phải không? Đây là chủ đề âm nhạc gây sốt nhất ở Aalto gần đây đó.”

Lucien và Natasha đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ lắc đầu. Cậu mải bận rộn nghiên cứu ma thuật và arcana, rồi lại phải giải quyết những việc lớn của nghị viện và Viện Nguyên tử. Còn cô thì vùi mình trong việc rèn luyện thực lực hiệp sĩ của bản thân, đồng thời phải gánh vác công việc của Vương quốc. Dẫu vẫn quan tâm đến sự phát triển của âm nhạc tại Aalto, song thường thì một tháng họ mới cập nhật một lần, vậy nên chẳng ai biết gì về đề tài nóng hổi nhất này.

Nhạc công kia nói xong lại tỏ vẻ tán thưởng: “Có điều, cho dù không biết giao hưởng thơ, ngài vẫn mô tả đặc điểm của nó chuẩn xác không sai một li, hoàn toàn không giống người mới chỉ nghe lần đầu chút nào. Điều này chứng tỏ ngài có một nền tảng âm nhạc phi phàm. Không biết ngài có phải là nhạc sĩ từ quốc gia khác tới không?”

“Tôi không tham gia bất kỳ hiệp hội nhạc sĩ nào, chỉ tự mình nghiên cứu âm nhạc thôi.” Lucien mơ hồ đáp. Người “đã chết” thì tư cách thành viên của Hiệp hội Nhạc sĩ Aalto cũng tự động bị xóa bỏ.

Nhạc công kia không gặng hỏi nữa, chỉ nhân lúc nghỉ giữa hai tiết mục giới thiệu về giao hưởng thơ và Francisco: “…Ngài ấy là nhạc sĩ đến từ Thánh quốc Heilz, từng đi theo bậc thầy Christopher học tập hai năm, gần đây mới nổi lên nhờ sự cách tân táo bạo và những màn trình diễn piano đầy nhiệt huyết. Bản giao hưởng thơ ‘Trưởng Thành’ này chính là tác phẩm thành danh của ngài ấy đấy…”

Có vẻ sau khi Silvia qua đời, bậc thầy Christopher đã lại một lần nữa có ý định đào tạo học trò mới. Đối với điều này, cả Lucien và Natasha đều cảm thấy an lòng.

“…Tài năng âm nhạc của ngài ấy xuất chúng vô cùng. Vừa rồi hai vị chắc cũng đã nghe rồi đấy, nó hoàn toàn có thể trở thành kinh điển! Sau khi bậc thầy Evans qua đời, người ở các quốc gia khác đều cho rằng âm nhạc của Aalto sẽ dần suy tàn. Nhưng giờ thì hẳn là họ đã hiểu họ sai thế nào rồi đấy! Dòng máu âm nhạc của Aalto là thứ truyền thừa đời đời, trong đó có bầu không khí của cả thành phố, có những di sản quý giá mà mỗi một vị bậc thầy để lại, vậy nên sẽ luôn có những nhạc sĩ mới xuất sắc trưởng thành từ đây. Ngài Francisco chính là minh chứng.”

Có lẽ đã từng phải chịu một vài khiêu khích tương tự, nhạc công này nói rất hăng say, ánh mắt nóng rực nhìn Lucien và Natasha, hy vọng nhận được sự đồng tình từ họ.

Lucien mỉm cười, vừa trang nghiêm vừa thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

“Đúng vậy.” Natasha phần nào cảm thấy yên lòng.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc mỹ mãn, nhạc công nọ còn muốn bắt chuyện với hai vị quý tộc có trình độ âm nhạc rất cao phía sau. Nhưng đến khi quay lại, người nọ đã chỉ còn thấy hai chiếc ghế trống không.

“Từ khi nào Thánh vịnh Thính phòng lại có thể thêm chỗ ngồi vậy nhỉ?” Ông ta bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

“Từ từ, dung mạo của hai vị vừa rồi hình như có chút quen quen…” Ông ta bắt đầu trầm ngâm ngẫm lại.

……

Cung điện Ratacia, bên trong Hành lang Thiên đường.

Đứng phía sau khung cửa sổ hình vòm, Lucien và Natasha cùng chiêm ngưỡng ánh hoàng hôn còn sót lại và khu vườn được nhuộm trong một tầng đỏ rực. Sau lưng họ là một tấm gương khổng lồ gồm hai mươi tư mặt được ghép hoàn toàn từ những mảnh kính nhỏ li ti, từ đó phản chiếu ra toàn bộ cảnh sắc, mơ màng, huyền ảo.

Natasha kể cho Lucien nghe những ký ức nhỏ giọt của mình về Hành lang Thiên đường, Phòng Trưng bày Chiến tranh và cung điện Ratacia, kể cả chuyện hồi nhỏ cô nổi tiếng với sức mạnh quái dị, trong một lần bất cẩn đã làm hỏng bức tường gương tại Hành lang Thiên đường.

“Bữa tối đã xong, mặt trời cũng đã lặn. Chúng ta nên về nhà thôi. Lần tản bộ này đúng là làm người ta tâm tình vui vẻ.” Chẳng thèm giữ chút phong thái thục nữ nào, cô cứ thế vươn vai duỗi người.

Lucien gật đầu rồi nhìn về phía bên kia cung điện Ratacia: “Đại Công tước đương nhiệm anh còn chẳng biết là ai. Ngài ấy hồi trước kín tiếng trong gia tộc Orvarit lắm hả?”

“Đó là bởi vì ngài ta hoàn toàn không nghĩ mình sẽ thừa kế ngai vàng. Có điều, em nghĩ đây cũng chỉ là tạm thời thôi. Rồi con cháu hoặc các hậu duệ khác của chúng ta sẽ lại ngồi lên ngai vàng này, không sớm thì muộn.” Natasha tràn đầy phong thái hiệp sĩ nói.

Rời khỏi cung điện Ratacia, Lucien và Natasha đi về phía tường thành. Đúng lúc này, một Hồng y bất chợt bước ra từ trong một căn biệt thự quý tộc, trông hệt như người quen của họ – Gossett.

Vì đang chuẩn bị rời đi, Lucien và Natasha chỉ thay đổi dung mạo có chút ít, không hề che giấu khí tức. Gossett đang đi chợt đứng khựng lại, đồng tử trong mắt co rút chỉ còn bằng đầu kim.

‘Lucien Evans… Natasha Orvarit…’ Ông ta phát hiện hơi thở của mình đứt đoạn, cả người như bị tê liệt, muốn chạy cũng không chạy nổi, muốn thi triển thần thuật cũng không thi triển nổi, bắp chân run lẩy bẩy không sao khống chế được.

Đột nhiên, Gossett thấy Lucien mỉm cười nhìn lại mình. Đôi mắt đen kia sâu thẳm như hồ nước, ngay lập tức dọa ông ta như rơi vào hầm băng, không dám cử động dù chỉ một chút, mồ hôi lạnh túa ra chi chít trên trán.

Không biết bao lâu trôi qua, khi thấy hai người đã rời khỏi tầm mắt, ông ta mới há miệng thở dốc, sau đó vội vội vàng vàng liên lạc với Đại hồng y Philibell: “Ngài Đại hồng y, tôi vừa nhìn thấy Lucien Evans và Natasha Orvarit! Giờ kích hoạt thánh trận phòng thủ của Aalto vẫn còn kịp!”

Tới lúc lời thoát ra, ông ta mới phát hiện giọng mình đã khản đặc, nghe hệt như một khổ tu sĩ trăm năm chưa hề cất tiếng.

Philibell thoáng ngẩn ra, kế đó, dưới sự hỗ trợ của thánh trận, ông ta nhanh chóng cảm ứng được thân ảnh của Lucien và Natasha. Họ đang dần tiến về phía tường thành, trước mặt là một vũ trụ mênh mông vô tận.

Sau đó, ông ta khẽ nheo mắt lại rồi nghiêm nghị nói với Gossett:

“Ngươi nhận nhầm người rồi!”

Ghi chú

[Lên trên]
Dàn đồng: dàn nhạc gồm các nhạc cụ kèn đồng như kèn trumpet, kèn cor (french horn), kèn trombone, tuba, v.v..
Dàn đồng: dàn nhạc gồm các nhạc cụ kèn đồng như kèn trumpet, kèn cor (french horn), kèn trombone, tuba, v.v..
[Lên trên]
Thể loại giao hưởng một chương ở đây còn được gọi là “giao hưởng thơ”: một dạng tác phẩm cho dàn nhạc giao hưởng có cấu trúc chỉ gồm một chương duy nhất, mục đích là để “kể chuyện” hoặc khơi gợi cảm xúc, hình ảnh từ những nguồn ý tưởng phi âm nhạc (thơ, truyện, tranh vẽ, v.v..) bằng âm nhạc.
Thể loại giao hưởng một chương ở đây còn được gọi là “giao hưởng thơ”: một dạng tác phẩm cho dàn nhạc giao hưởng có cấu trúc chỉ gồm một chương duy nhất, mục đích là để “kể chuyện” hoặc khơi gợi cảm xúc, hình ảnh từ những nguồn ý tưởng phi âm nhạc (thơ, truyện, tranh vẽ, v.v..) bằng âm nhạc.
Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Chương trước thì làm tiền giả, chương này thì đi xem chùa vé. Ai mà cũng học theo hai ông bà thì kinh tế lạm phát chết mất =))
Xem thêm
Kết quả vẫn k ai biết ổng còn sống nhăn
Xem thêm
Cứ mong đoàn tụ cơ, buồn
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
:))), đánh k lại thì k quen, k biết, k thù
Xem thêm