Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 218: Tù nhân bên kia thế giới.
0 Bình luận - Độ dài: 6,305 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 218: Tù nhân bên kia thế giới.
Cầm trên tay tấm thẻ nhân viên của nạn nhân xấu số, tôi đã khám phá ra và có thêm một vài giả thuyết. Tên tấm thẻ này có ghi thân phận của nạn nhân là nhân viên nghiên cứu ở Trái Đất, đại loại là nghiên cứu về sự biến đổi khí hậu và những thứ đã thay đổi trong vòng gần hai thập kỷ trở lại. Tôi không biết ở Trái Đất đã có sự thay đổi lớn như thế nào, nhưng mà nếu đã là đi nghiên cứu thực địa chắc chắn chủ nhân của tấm thẻ này không hề đi một mình, và có lẽ chắc cô ta cũng không phải là nạn nhân duy nhất vì mê cung này không hề thân thiện với người sống. Hơn nữa, dựa trên thời hạn sử dụng tấm thẻ nhân viên này thì tôi được biết Trái Đất bây giờ đã là năm 2036 rồi, tức là mồ mã của tôi bên đó đã xanh cỏ được cỡ mười tám năm, gần khớp với số tuổi của tôi ở thế giới này rồi. Lệch có vài tháng.
Sau khi khám nghiệm tử thi xong, thì ngài Thanatos đã tiếp tục dẫn đường, nhưng lần này nhóm chúng tôi sẽ để ý kỹ hơn để tìm ra những nhà ngục có thể giam cầm con người. Nói cách khác, ngài ấy đang dẫn chúng tôi lần theo dấu vết của nạn nhân lưu lại để tìm ra nơi cô ấy chạy trốn là chỗ nào. Khả năng cao chỗ đó có thể gần với lối đi liên thông giữa hai tầng mê cung, vì bất kì sinh vật sống nào khi cận kề cái chết cũng đều sẽ tìm đường thoát cho bản thân dựa trên linh tính, nên chúng tôi chỉ cần đi ngược lại là sẽ tìm ra lối vào bên trong. Nếu mê cung vẫn chưa thay đổi cấu trúc thì có lẽ chúng tôi vẫn còn hi vọng dò tìm, còn đã thay đổi rồi thì đành mò đường dựa trên thực lực của ngài Thanatos mà thôi.
Dọc đường bên trong mê cung, thứ tôi thấy nhiều nhất là dấu vết hoạt động của nhiều sinh vật không phải là người ở trong này. Dấu vết to nhỏ đều có đủ, đặc biệt là những vết móng guốc to lớn của một sinh vật đi lại bằng hai chân không để lại một cách rõ ràng nếu không dính chất lỏng. Dựa trên kích cỡ của cái móng in trên sàn thì tôi có thể phỏng đoán sinh vật này cao to tới cỡ nào. Sinh vật đó không thể nào cao hơn những bức tường của mê cung được, nhưng nó sẽ không thấp hơn năm mét và bề ngang chiếm gần trọn vẹn lối đi trên hành lang. Với kích thước đồ sộ như thế thì nó sẽ nặng lên đến hàng tấn, ấy thế mà sinh vật đó không lưu lại vết chân trên hành lang thì đồng nghĩa địa chất ở đây rất rắn chắc.
Nói đến chất liệu rắn chắc, thì không chỉ riêng lối đi hành lang mà ngay cả những khối vuông được gọi là bức tường mê cung cũng có cùng một chất liệu, còn vấn đề nó là chất liệu gì thì tôi sẽ thỉnh giáo ngài Thanatos sau. Tôi có thể thấy những vết trầy xước lờ mờ mỏng như đường chỉ lưu lại bên trên mấy bức tường đã đi qua, dọc lối đi cũng có, đó rõ ràng là dấu vết của một vật sắc bén để lại khi được vung chém không theo một quy luật nào. Nhưng, với dấu vết chằng chịt từ hai bên tường cho đến lối đi, thì có thể thấy kẻ vung vũ khí sắc bén không hề được học kỹ năng dùng vũ khí một cách bài bản, hắn chỉ dựa trên sức mạnh cơ bắp bản thân mà thỏa sức vung vẩy và để lại những vết cắt mỏng như sợi tơ ở khắp nơi. Mà hắn đã vung vũ khí một cách không chùn tay như thế, nhưng vết cắt để lại khắp nơi không hề sâu hay rõ ràng, điều đó có thể nói, cả mê cung này chẳng khác gì một nhà tù rộng lớn nhằm giam cầm sinh vật nửa người nửa thú này.
Tôi phán định kẻ bị nhốt ở đây là sinh vật thuộc loại bán nhân, là vì kích cỡ vết móng guốc trước đó phù hợp với chiều cao của mấy vết cắt chém dọc đường. Nếu phân tích kỹ từng đường chém, thì tôi có thể thấy mấy đường cắt xéo lên cao đến tận tám mét, còn những đường chém xéo xuống thì vết cắt bắt đầu ở độ cao tầm bốn mét kéo dài thành một đường ngang hoặc xéo trên hành lang và kết thúc ở bức tường đối diện bằng một vệt mờ không đủ sâu bằng lúc bắt đầu chém. Từ hai loại vết chém để lại, cộng thêm kích cỡ vết chân đã phát hiện trước đó thì tôi có thể ước tính chiều cao của sinh vật này ở tầm sáu mét hơn, và nửa trên của sinh vật đó phải có cấu trúc giống loài người thì mới có thể sử dụng vũ khí được. Chiều cao phù hợp, sức mạnh cơ bắp vượt trội, biết sử dụng vũ khí, kết hợp những yếu tố này lại thì tôi mới dám đưa ra kết luận cuối cùng rằng sinh vật đang lang thang trong mê cung này là loài bán nhân.
“Manh mối dẫn đến đây là mất rồi.” Ngài Thanatos truyền âm đến chúng tôi, vừa đang khụy xuống để kiểm tra mặt đất. “Mê cung đã thay đổi một phần, có lẽ là trước khi chúng ta đặt chân xuống đây, thế nên manh mối của nạn nhân kia mới bị đứt đoạn ở chỗ này.” Ngài ấy lại đứng lên nhìn về phía trước, vừa dò ngó hai hướng trái phải còn lại. Rõ ràng trước mặt chúng tôi vẫn là một hành lang dài thẳng tắp, nhưng ba người chúng tôi thừa biết cấu trúc của mê cung có thể thay đổi từ từng khối vuông một theo thời gian, thế thì khả năng mất dấu không phải là không thể. “Dấu vết cuối cùng cho thấy, nạn nhân đã bỏ chạy từ hướng bên kia,” ngài ấy chỉ tay về phía bên trái, “thẳng một mạch qua đến bên kia,” rồi ngài ấy lại chỉ tay qua hướng bên phải, “nhưng có lẽ vì phía đó là đường cùng nên cô ta đã quay lại và chạy theo lộ trình chúng ta đã đi nãy giờ.”
“Vậy hướng chúng ta cần đi là về phía bên trái?” Audrey cũng bắt đầu truyền âm.
“Nếu để lần theo dấu vết nạn nhân thì đúng là vậy. Nhưng để tìm đường xuống mê cung thứ hai thì điều đó không đảm bảo.” Ngài Thanatos lại nhìn vào khoảng không vô định mà nói thêm. “Hơn nữa, trong mê cung này, có không ít quái vật đi lang thang, chủ yếu là lũ quái vật đầu bò Minotaur. Chúng vừa là tù binh, vừa là cai ngục của cái nhà tù hỗn hợp nguyên liệu hiếm này.”
“Quả nhiên, những gì tôi suy đoán nãy giờ là đúng.” Tôi tham gia vào cuộc trò chuyện. “Dọc đường đi tôi đã thấy đủ dấu vết của một sinh vật hình người, nhưng chưa dám khẳng định vì còn thiếu cơ sở dẫn chứng. Nhưng mà, từ đâu mà ngài có thể khẳng định những sinh vật này là Monotaur?”
“Từ những sợi lông bò rụng dọc đường.” Ngài ấy khẳng định, kèm theo một bài giảng. “Cô quan sát nhưng lại chưa đủ, thế nên đã bỏ qua nhiều manh mối quan trọng. Ngoại trừ lông bò ra thì vẫn còn nước dãi, mùi nước tiểu và chất thải, cùng mấy miếng vẩy nhỏ rơi ra từ sừng bò vương vãi khắp nơi dọc đường đi.” Ngài ấy nhìn lại tôi rồi phán thêm. “Chắc cô không chịu được mùi hôi ở đây nên đã làm phép khử mùi xung quanh bản thân rồi chứ gì? Thế nên mới bảo cô quan sát, nhưng lại chưa đủ manh mối để đi đến kết luận là vậy.”
“À thì, tôi nghĩ mình chỉ cần tìm đường đến mê cung thứ hai thôi chứ đâu có nghĩ cần phải chịu đựng cái mùi hôi hỗn tạp trong cái nhà tù rộng lớn này. Thế nên...” Tôi tự biện hộ cho bản thân, rồi cũng bỏ lửng câu kết vì ai cũng biết điều tôi muốn nói là gì.
“Thế nên cô tự tạo một vùng an toàn cho bản thân khỏi mùi hương xung quanh, và bỏ lỡ nhiều điểm quan trọng trong bài học sinh tồn.” Ngài ấy quay qua nhìn Audrey truyền âm. “Cậu không dạy mấy bài học sinh tồn cơ bản trong tự nhiên cho cô ta à?” Audrey không nói gì, chỉ im lặng khẽ gật đầu thầm thừa nhận giống như một học sinh, một cấp dưới làm sai trước mặt cấp trên. “Sau vụ này thì cậu tự bổ túc cho cô nàng của mình đi.” Ngài Thanatos tiếp lời. “Trong tự nhiên, ngoại trừ dựa vào dấu vết sinh hoạt bình thường của những sinh vật quanh ta để lại, thì ta còn có thể kiểm tra chất thải và mùi nước tiểu để phán đoán tình trạng sức khỏe của chúng để lên kế hoạch đối phó. Đồng thời, ta cũng có thể dựa vào vị trí sinh hoạt của sinh vật đó để ước chừng địa bàn hoạt động của chúng bao xa, và vị trí an toàn là chỗ nào nếu ta lỡ đặt chân vào địa bàn của chúng.” Ngài ấy kết lời. “Đó là những điều cơ bản cần phải ghi nhớ mỗi khi bước ra khỏi bức tường thành an toàn đó. Cô hãy mau chóng ghi nhớ để áp dụng trong trường hợp bây giờ luôn đi.”
“Vậy, thưa ngài Thanatos.” Tôi nhanh nhảu phát biểu ý kiến sau khi đã tiếp thu xong kiến thức mới. “Như ngài đã nói, mỗi sinh vật đều có địa bàn hoạt động riêng bằng cách đánh dấu lãnh thổ bằng mùi nước tiểu hoặc chất thải. Vậy, liệu ta có thể dựa trên cơ sở đó để tính toán hướng đi và phạm vi hoạt động của chúng trong mê cung này không? Vì sau khi ta tính ra được phạm vi hoạt động của từng cá thể, thì ta có thể loại trừ dần dần và phán đoán được lối đi xuống tầng dưới nằm ở vị trí nào mà tiết kiệm được khối thời gian. Vì duy chỉ có lối đi liên thông giữa hai tầng là vị trí đám sinh vật kia không thể đánh dấu lãnh thổ được.”
“Ý tưởng hay đấy.” Ngài ấy ngợi khen làm tôi mừng ra mặt. “Lần sau đừng phát biểu nữa.” Xong tôi liền bị tạt một gáo nước lạnh. Ngài ấy giải thích. “Sẵn cậu nghe luôn này, Audrey. Ý kiến của công chúa Lena không phải là sai, nhưng điều đó chỉ có thể áp dụng cho những mê cung hay những tòa kiến trúc cố định không thay đổi địa hình hoặc cấu trúc bên trong. Đồng ý là ta có thể ước tính phạm vi hoạt động của đám quái vật hay dã thú để phán đoán địa bàn của chúng ở đâu để làm phép loại trừ mà tìm ra lối thoát hiểm. Nhưng cả hai đã từng nghĩ tới, mê cung này liên tục thay đổi cấu trúc theo chu kì nhất định, vậy thì đám quái vật bị cầm tù trong này làm gì có địa bàn hoạt động cố định nào để ta chấm làm cột mốc thực hiện phép loại trừ?”
“Nói vậy, chúng ta đành phải quay lại cách tìm đường truyền thống à?” Audrey hỏi thêm sau khi anh ấy đã nhận ra điểm sai sót trong đề xuất của tôi.
“Cũng không đến mức đó.” Ngài Thanatos hít vào thở ra một hơi thật dài trước khi tiếp tục truyền âm. “Mỗi mê cung đều có cách giải riêng biệt. Nếu là mê cung bình thường thì ta có thể áp dụng quy tắc bàn tay phải để loại trừ dần dần, còn nếu là mê cung trong không gian kín thì có thể dùng lửa để đo lường mức không khí lưu động, chóp lửa bén về phía nào thì đó là hướng không khí lùa vào cũng là lối thoát. Trường hợp mê cung thay đổi cấu trúc toàn phần thì có thể làm theo cách một nhưng cần phải nhanh hơn, còn mê cung thay đổi cấu trúc một phần lần lượt theo thời gian thì phải dựa trên may mắn mà thôi. Và không may, mê cung của hòn đảo này là loại thay đổi từng phần theo thời gian. Nó thay đổi theo một quy luật có quy trình dài cả hàng thập kỉ. Tức là, nếu muốn biết rõ mọi thay đổi của mê cung thì ta cần phải ở lại đây quan sát tầm một trăm năm để nắm rõ cách nó biển đổi và vận hành.”
“Có cách nào khác khả quan hơn không, ngài Thanatos? Chúng ta không có thời gian một trăm năm đâu.” Tôi nôn nóng hỏi ngài ấy cùng với sự lo lắng trong ngữ điệu.
“Cách khác tất nhiên là có, nhưng cách này chỉ có thể thực hiện bởi những ai thật sự nhạy cảm hoặc làm chủ được dòng chảy năng lượng mà thôi. Vì nếu không nhạy cảm hay nắm bắt được quy trình dòng chảy năng lượng, thì cách rời khỏi mê cung này chỉ có dựa vào may mắn như tôi đã nói trước đó.” Đôi ba lời mở đầu xong, ngài ấy lại quay sang chúng tôi hỏi. “Hai cô cậu từ khi xuống cái mê cung này có cảm thấy cái gì lạ không?”
“Có chút chút.” Tôi và Audrey cùng đưa ra một câu trả lời sau khi mất vài giây nhìn nhau thăm dò bằng ánh mắt.
“Đó là gì, ai cho tôi câu trả lời nào?” Ngài ấy nhìn hai chúng tôi lần lượt.
“Là dòng chảy năng lượng thất thường, kèm theo là hạt năng lượng bị pha tạp quá nhiều nguyên tố khiến năng lượng bị mất cân bằng.” Audrey đưa ra kết luận mà không chút lưỡng lự, điều anh ấy nói cũng giống với những gì tôi đã nghĩ trước đó.
“Chính xác, và nguyên nhân chính đó là do hạt năng lượng chứa quá nhiều tạp chất nguyên tố. Vì nguyên nhân này nên mới dẫn đến các dòng chảy năng lượng ở dưới này bị hỗn loạn, không di chuyển nhịp nhàng bình thường như trong môi trường tự nhiên.” Ngài Thanatos cười khẩy một cái, vừa dậm chân hai cái, vừa đá mắt ra hiệu về các bước từng vuông vức của mê cung mà tiếp tục. “Thứ khiến các hạt năng lượng chứa nhiều tạp chất nguyên tố, lẫn khiến chúng di chuyển hỗn loạn là do sự vận hành của mê cung này. Nói chính xác hơn là do chất liệu làm nên mê cung đã gây ra chuyện đó.”
“Chất liệu của mê cung?” Tôi ngạc nhiên trong vài giây, rồi chợt nhớ ra. “À, là hồi nãy ngài có nói mê cung này là nhà tù hỗn hợp nguyên liệu hiếm.”
“Phải.” Ngài ấy nhanh chóng cắt lời tôi để giải thích. “Những nguyên vật liệu làm nên cái mê cung này bao gồm những tinh khoán có tính hấp thụ năng lượng cao. Như Mythirl, Orichalcum, Adamantine, Tilanium, Hallowed, Shroomite, Spectre và Luminite. Những tinh khoán này càng hấp thụ năng lượng, thì chúng lại càng trở nên rắn chắc hơn, bền bỉ hơn, và càng khó bị hủy hoại hơn. Đó là lý do vì sao hòn đảo này khó bị phá hủy là vậy.”
“Lúc nãy tôi không hiểu lắm, giờ thì tôi hiểu rồi.” Sau khi được khai thông thì tôi lại hớn hở trình bày quan điểm mình vừa phát hiện ra. “Chính vì các bức tường, nền đất đều làm từ nguyên liệu hiếm như vậy, nên mỗi khi chúng vận hành thay đổi cấu trúc mê cung thì sẽ hấp thụ những hạt năng lượng bình thường và thải ra những hạt năng lượng bị nhiễm tạp chất nguyên tố. Cách vận hành của mê cung này không khác gì cách động vật hít thở cả, chỉ khác là chu kì hít thở của nó dài và bất bình thường hơn rất nhiều mà thôi.” Xong tôi lại tò mò. “Vậy, vấn đề này có liên quan gì đến việc ta tìm lối đi xuống tầng dưới?”
“Thì tôi đã nói rồi đấy, dựa vào sự nhạy cảm của chúng ta đối với dòng chảy năng lượng. Ngài Thanatos giải thích rõ hơn. “Như cô vừa nói. Để mê cung này có thể vận hành một cách bình thường, thì cần phải có những hạt năng lượng ôn hòa không nhiễm tạp chất nguyên tố. Mà mỗi khi mê cung thay đổi cấu trúc thì sẽ thải ra một lượng lớn năng lượng nhiễm nguyên tố. Vậy, câu hỏi đặt ra là trông môi trường kín như thế này thì làm thế nào để có những hạt năng lượng ôn hòa để mê cung vận hành?”
“Số năng lượng ấy được lấy từ Leviathan.” Audrey đưa ra kết luận sau vài giây đăm chiêu, mặt nghiêm túc vô cùng. Anh ấy giải thích. “Chỉ có những sinh vật thật sự mạnh mẽ như loài rồng thượng cổ mới không thèm để ý kiểm soát mớ năng lượng thừa thải do mình tạo ra, nên số năng lượng thừa thải ấy mới có thể cung cấp cho cái mê cung này hoạt động từ năm này sang tháng nọ.” Anh ấy quay sang tôi nói tiếp với vẻ mặt như vừa được khai sáng. “Và chỉ cần chúng ta cảm nhận tốt dòng chảy năng lượng trong môi trường khắt nghiệt này, thì có thể dò ra được hướng cung cấp năng lượng ôn hòa, và đó cũng là lối đi dẫn xuống tầng hai của mê cung.”
“Tôi tự hào về cậu, Audrey.” Ngài Thanatos khẽ vỗ tay khen ngợi đồng thời cũng thúc giục. “Giờ chúng ta biết cách tìm đường xuống tầng dưới rồi thì nên nắm bắt cơ hội, đừng để dòng chảy năng lượng của Leviathan trung hòa sự hỗn loạn nơi này rồi thì sẽ dò đường khó khăn hơn đấy.”
Nắm được quy tắc tìm đường của mê cung, chúng tôi không chậm rãi như lúc đầu vừa đi vừa kiểm tra manh mối của nạn nhân để lại. Bây giờ cả ba chúng tôi đều đang vận dụng khả năng cảm nhận dòng chảy năng lượng, để tìm đến lối xuống tầng hai mê cung với tốc độ nhanh nhất. Trong quá trình cảm nhận dòng chảy năng lượng, cá nhân tôi cũng dễ dàng nhận ra những biến động khác trong mê cung. Cụ thể là năng lượng sống của các loại sinh vật bị cầm tù ở đây, nhưng tuyệt nhiên không có bất kì năng lượng nào thuộc về con người cả. Và ở tầng đầu tiên này chỉ có hai con Minotaur, không tới chục con bò cạp, cùng mười mấy con giun đất ẩn mấp trong mấy bức tường vuông vứt như là cạm bẫy.
Thế nhưng, bẫy mê cung không chỉ có từng ấy sinh vật sống, mà còn có cả những bức tượng pháp sư như ở phòng thử thách tại tầng trên nữa. Những bức tượng ấy cũng được ẩn giấu bên trong các bức tường giống như lũ giun đất, hoặc được chôn dưới giữa lối đi. Mà đã có pháp sư thì tất nhiên cũng sẽ có cung thủ, kiếm sĩ, hoặc sát thủ, mỗi bức tượng đều có cách tấn công riêng theo từng tên gọi. Mà tất cả các bức tượng ấy đều được làm từ chất liệu hợp kim hiếm. Điều kiện kích hoạt bẫy là dẫm hoặc chạm phải một cơ quan trên đường đi, hoặc khiến chúng hấp thụ được dòng chảy nguyên tố hỗn loạn bất kì thì sẽ tự động kích hoạt. Lưu ý, là dòng chảy nguyên tố chứ không phải là dòng chảy năng lượng. Các bức tượng này hoạt động dựa trên các nguyên tố vốn có trong tự nhiên, một khi nguyên tố ma thuật nào được làm đầy thì bức tượng ấy sẽ tấn công dựa trên nguyên tố đã kích hoạt. Từ đó có thể thấy sự hoạt động liền mạch của mê cung này kín kẽ tới chừng nào. Tường và lối đi hấp thụ năng lượng ôn hòa để thay đổi cấu trúc định kì, rồi thải ra loại hạt năng lượng dính tạp nguyên tố để những cạm bẫy hoạt động.
Thế mới nói, cả cái mê cung này đâu đâu cũng thấy bẫy rập từ trên xuống dưới, chỉ cần đi lại không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ bị mất mạng như chơi. Vậy mà, cô nàng nghiên cứu viên ở Trái Đất có thể lách qua hàng loạt cạm bẫy để chạy trốn được tới gần lối ra cũng là hay lắm rồi. Tiếc thay, nếu chúng tôi đến sớm hơn một tí thì biết đâu đã có thể cứu được cô ấy? Than ôi, âu đó cũng là tại số phận trêu ngươi.
Vượt qua được tầng một, chúng tôi đặt chân xuống tới tầng hai. Khi vừa xuống tới nơi thì cũng vừa chứng kiến cảnh mê cung đang được thay đổi địa hình bên trong. Dù không thể nhìn một cách bao quát, nhưng hàng loạt âm thanh vang rền của những khối vuông di chuyển lên xuống qua lại trong mê cung cũng đủ thông báo cho chúng tôi biết rồi. Nhưng cũng thật không may, mê cung vừa thay đổi xong thì đã có một con quái vật trâu điên lao vun vút về phía chúng tôi, và từ xa ngài Thanatos đã bắn một hạt năng lượng to bằng đầu ngón tay vào giữa đầu con quái vật, khiến nó nằm lăng quay ra giữa đường trước khi kịp chạm đến mũi giầy của chúng tôi.
Con vật xấu số vừa bị hóa kiếp có tên là Taurus, chiều cao trung bình trên dưới ba mét và cân nặng trung bình cỡ bốn tấn, thân hình chúng vạm vỡ chắc khỏe chi trước lớn hơn chi sau, nhưng tứ chi đều có cơ bắp cuồn cuộn, có mai rùa trên lưng kèm những cái sừng cứng và nhọn. Chúng có dáng vóc gần giống với một con khỉ đột nhưng lúc bình thường chúng đi lại bằng hai chân, chỉ khi nào bức tốc hay săn mồi thì mới di chuyển bằng bốn chi với tốc độ đạt tới bảy mươi kilomet trên giờ. Với thân hình to lớn cùng trọng lượng như vừa nói bên trên, cộng với cái tốc độ trời đánh kia thì kể cả một con voi trưởng thành cũng có thể bị nó húc chết chỉ trong một đòn.
Dù cho loài Taurus này có ngoại hình trông khá nguy hiểm và khó gần, nhưng bình thường trong môi trường tự nhiên chúng có tính tình rất ôn hòa. Chúng thường được dùng làm vật thồ cho các hãng thương lớn vì sức khỏe và ngoại hình đặc thù của chủng loài khiến cho đám dã thú hoang dã không dám tiếp cận, vì thế những chuyến buôn dài hầu như không thể thiếu chúng. Đồng ý là tốc độ của sinh vật này không thể xánh với một xe thồ được tám con ngựa kéo, nhưng giá tiền của chúng lại rẻ hơn rất nhiều và có thể đi liên tục không ngừng nghỉ. Một con ngựa thồ có giá cỡ một trăm đồng vàng, còn Taurus thì có giá gấp ba lần nhưng sức khỏe thì hơn cả mười con ngựa. Khẩu phần ăn của một con Taurus cũng khá tốn kém, nhưng tính tổng thể di chuyển đường dài thì vẫn lãi hơn một đàn ngựa.
“Con Taurus vừa rồi đã bị biến chất vì môi trường trong đây.” Ngài Thanatos giải thích khi vẫn đang dẫn đầu. “Điều đó chứng tỏ, năng lượng ở nơi này dù cho có thể hấp thụ được thì cũng sẽ khiến sinh vật đó biến chất trở thành một cá thể hoàn toàn khác. Điều đó gần giống với tẩy não vậy.”
“Nhưng từ đâu mà lại có một con Taurus trong mê cung như thế?” Audrey hỏi, anh ấy vẫn bám sát theo sau lưng tôi. “Sinh vật này đáng lý ra không nên có mặt ở đây.”
“Là do đám xây dựng mê cung này nhúng tay vào.” Ngài Thanatos lại tiếp tục giảng giải. “Lũ đó là những vị Thần ẩn núp ở Shadow Realms, nhưng thi thoảng vẫn sẽ dùng quyền năng của bản thân bắt vài sinh vật hoang dã thả vào mê cung này để đảm bảo số lượng cai ngục ở từng tầng.” Ngài ấy hơi ngoái qua vai nhìn về phía chúng tôi. “Trường hợp của con Taurus vừa rồi là đã bị nhốt ở đây quá lâu, hấp thụ quá nhiều năng lượng hỗn loạn mới dẫn đến tính cách bị biến đổi. Cách tốt nhất giải thoát cho nó chính là cái chết, vì nếu có thả nó về tự nhiên thì nó cũng sẽ làm hại đến đồng loại hay những sinh vật khác mà thôi.” Đang di chuyển với tốc độ cao thì ngài ấy chợt ngừng lại và ra hiệu cho chúng tôi cũng ngừng lại theo. Ngài ấy chạm tay lên một mặt tường rồi khẽ nói. “Có người còn sống ở đây. Không chỉ một, mà là cả một nhóm người. Nhưng họ lại bị phân tán khắp nơi trong mê cung.” Ngài ấy nhìn chúng tôi hỏi. “Giờ ý kiến của hai người như thế nào? Tiếp tục hành trình tìm tinh chất sự sống rồi quay lại cứu những người này. Hay, bây giờ trực tiếp cứu họ luôn để tăng độ khó nhiệm vụ cá nhân?”
“Không cứu họ là không được, nhưng cứu rồi sẽ khiến chúng ta khó hành động hơn.” Tôi lầm bầm.
“Tôi có kiến nghị thế này.” Audrey đưa ra chủ kiến. “Sao chúng ta không thử âm thầm kiểm tra những người này trước xem coi còn cứu được hay không, nếu còn cứu được thì liệu có đáng cứu hay không? Và nếu đáng cứu thì liệu họ có thể chờ đến lúc chúng ta quay lại hay không? Vì ngài Thanatos đã từng nói, nếu có người sống ở đây thì họ sẽ rất dễ bị hóa điên vì môi trường xung quanh.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy nên làm vậy.” Tôi tán thành với ý kiến của chồng mình.
“Được, như hai cô cậu mong muốn.” Ngài Thanatos nhún vai, làm tôi không hiểu hành động đó của ngài ấy là có ý nghĩa gì. Là miễn cưỡng, hay còn có ý gì khác? “Giờ thì,” ngài ấy tiếp tục nói, “ai ai trong chúng ta cũng đều cảm nhận được dòng chảy năng lượng cả rồi, nên sẽ chẳng ai có thể lạc đường trong cái mê cung này đâu. Vì thế, cả ba chúng ta sẽ phải chia ra kiểm tra toàn bộ người sống ở đây rồi quay lại vị trí này để thông báo kết quả ai còn cứu được, ai thì không. Những ai có thể cứu được, thì nhớ đánh dấu vị trí buồng giam của họ lại, để đến lúc chúng ta làm xong việc của mình rồi sẽ quay trở lên trực tiếp đến cứu người ngay. Còn những ai không thể cứu, thì hãy cố giúp họ ra đi trong thanh thản.” Nói đến đây thì biểu cảm của ngài Thanatos không hề vui chút nào, khiến lòng tôi cũng nặng trĩu. “Nếu hai người không thể hóa kiếp cho những nạn nhân xấu số đó, thì tôi cũng không ép buộc. Chỉ là họ sẽ phải tiếp tục sống trong những ngày tháng điên loạn đến hết đời mà thôi. Giờ thì tản ra đi.” Dứt câu thì ngài ấy phóng đi luôn, để lại tôi và Audrey ngơ ngác một lúc thì cả hai mới tách nhau ra tìm đến những nạn nhân còn lại.
Từ những lời cuối cùng, tôi đã cảm nhận được sự thương xót trong giọng điệu của ngài Thanatos, và tôi cũng đã hiểu ý nghĩa của cái nhún vai mới nãy là như thế nào rồi. Ý nghĩa của cái nhún vai đó chính là sự cam chịu, vì ngài Thanatos biết thế nào cũng sẽ phải gặp tình cảnh mà bản thân không mong muốn, chính là phải xuống tay với nạn nhân để giải thoát cho họ. Bên cạnh đó, ngài ấy biết tôi và Audrey là kiểu người không thể xuống tay với người vô tội, nên mới không ép buộc chúng tôi phải ra tay với những tù nhân vô phương cứu chữa kia. Một khi đã quyết tâm cứu người, nhưng lại không thể cứu người đó theo cách thông thường, mà phải hóa kiếp cho họ thì mới được coi là giải thoát, vậy thì cách giải cứu đó sẽ để lại một nỗi day dứt, một vết thương không bao giờ có thể chữa lành trong tâm hồn của những ai luôn một lòng muốn cứu rỗi người khác.
Có lẽ, trong quá khứ ngài Thanatos cũng đã từng trải qua một trường hợp tương tự như thế này nên giờ mới có sự đồng điệu trong sắc thái vừa rồi. Nếu là tôi trong trường hợp như vậy, thì tôi cũng chẳng thể nào xuống tay với những nạn nhân đó được. Nhưng dù không thể cứu được những người đó, thì ít nhất tôi cũng có thể thu thập và giữ lại những tấm thẻ nhân viên của họ, để chứng minhnhững người này đã từng tồn tại và sẽ trả những kỉ vật này về cho cố hương của từng người, với điều kiện là nếu tôi tìm được cách họ đã được dịch chuyển tới đây như thế nào.
Nhắc mới nhớ, người Trái Đất có mặt ở đây ngoại trừ phương pháp triệu hồi Anh Hùng ra thì chẳng còn cách nào khác cả, ngoại trừ trường hợp bị hẹo rồi chuyển sinh sống một kiếp mới giống tôi. Mà để có thể triệu hội được theo nghi thức thì người triệu hồi phải thỏa được một số điều kiện nữa, ví dụ như là tuổi tác không được quá mười tám và không nhỏ hơn mười bốn. Toshiro Garuda là Anh Hùng được ngài Daniel triệu hồi trước đây, và cậu ta chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi gì đó khi vừa mới đặt chân tới thế giới này. Còn tấm thẻ nhân viên của nạn nhân đầu tiên tôi đang giữ, thì người đó đã quá số tuổi quy định được triệu hồi rồi. Cho nên, tôi đoán rằng ở Trái Đất chắc đã có sự chuyển đổi gì đó rất lớn nên người bên đó mới có thể xuất hiện ở thế giới hiện tại của tôi. Để làm rõ điều này thì tôi cần phải có thông tin ít nhất từ một người bị dịch chuyển đến đây ngoài ý muốn.
Sau khi tách nhóm được tầm năm phút, tôi đã đến được một buồng giam tù nhân gần nhất với mình, và phòng giam đó chính là một khối vuông vứt không khác gì bức tường của mê cung nhưng lại có chắn song thưa thớt, nếu không để ý kĩ thì phòng giam đó rất dễ bị bỏ qua. Nhưng trước khi tiếp cận, thì tôi cần phải ẩn mình trước con quái vật Minotaur đang đi loanh quanh ở gần đó. Đợi con quái vật to tổ chảng ấy đi xa rồi thì tôi mới dám đến gần và lén nhìn vào phòng giam xem xét tình hình tù nhân bên trong như thế nào.
“Đây là hai viên chóng đói cuối cùng của chúng ta rồi.” Một cô gái có nét người phương Tây, tóc vàng buộc đuôi ngựa, mặc bộ đồ nghiên cứu đưa viên thực phẩm cho cô bạn tù của mình. Cô gái kia thì có nét của người Á Châu, tóc đen ngắn ôm vừa gương mặt nhưng không phải là nghiên cứu viên, theo cách ăn mặc thì tôi đoán có lẽ cô ta là nghiệp vụ đánh thuê gì đó.
“Đành chịu thôi.” Cô gái có vẻ ngoài giống lính đánh thuê thở dài sau khi nuốt xong viên thực phẩm. “Vì muốn thoát khỏi cái địa ngục này, chúng ta không thể nào không mạo hiểm trốn ra khỏi mấy cái lồng giam này được. Hên là chúng ta may mắn kịp trốn vào một cái lồng như thế này trước khi con quái vật kia bắt được, bằng không ta đã trở thành thức ăn của chúng rồi.”
“Không biết mấy người còn lại có an toàn không, và không biết họ còn thức ăn không hay là bị kẹt ở đâu đó giống như chúng ta lúc này.” Tinh thần của cô gái mặc đồ nghiên cứu đang có dấu hiệu suy sụp.
“Này này, đừng có mất tinh thần như thế, hãy nghĩ thoáng lên một chút.” Cô gái còn lại lây bạn mình để trấn tỉnh. “Dù chưa tìm được cách rời khỏi chỗ này, nhưng ít ra mana ở đây rất nhiều, khiến chúng ta khó mà kiệt sức được.” Cô ta lại nói thêm theo chiều hướng tích cực. “Hãy nghĩ kĩ đi, trước khi tham gia vào việc đột kích Cánh Cổng thì cô có phải là Thức Tỉnh Giả đâu, và tôi cũng chỉ là Thức Tỉnh Giả không có tên tuổi. Còn giờ thì sao?” Cô ta dang rộng cả hai tay nói với vẻ hớn hở. “Sau khi thích nghi được với môi trường ở đây, chúng ta không những đang ngày một dần mạnh lên một cách rõ rệt, mà còn có thể tự do đi lại ở ngoài phòng giam nữa. Nếu có đủ thời gian hấp thụ mana, thì chắc chắn chúng ta sẽ đủ sức mạnh để thoát ra khỏi chỗ này. Miễn trong thời gian đó không kích hoạt bẫy trong lúc đi lại hay bị lũ quái vật bắt là được.”
“Cô nói cũng có lý chút chút.” Cô gái nghiên cứu cầm một vật gì đó lên để áp ngón cái lên đó, nó trông như là một thiết bị nhận diện vân tay bỏ túi vậy. Sau ít giây nhìn lên màng hình, cô ta lại nói tiếp. “Tôi đã thức tỉnh tương đương với cấp B rồi, chẳng bao lâu nữa là có thể lên A. Nhưng tôi không có kỹ năng thực chiến, không biết năng lực của mình là gì, thì có Thức Tỉnh mạnh cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là đồ vô dụng.”
“Không có kỹ năng thì tập luyện từ từ, không biết năng lực bản thân thế nào thì mình mày mò từng chút một.” Vừa động viên cô nàng nghiên cứu viên xong thì cô gái tóc tém liền chộp lấy cái máy trên tay cô nàng ấy, rồi vội ấn ngón cái lên thiết bị đo năng lượng để kiểm tra. “Cho tôi mượn đo mana bản thân tí, để xem xem tôi đã mạnh tới cỡ nào rồi.” Ít giây sau có kết quả, cô ta liền réo lên vui mừng nhưng không dám la quá lớn. “Tuyệt! Tôi gần chạm ngưỡng Thức Tỉnh Giả bậc S rồi, chỉ cần thêm vài giờ hấp thụ mana là tôi sẽ đạt chỉ tiêu để ghi tên vào xếp hạng thế giới. Nếu quay về Trái Đất thì tôi sẽ đang ký thi thăng hạng ngay.”
Nghe cô nàng lính đánh thuê vui vẻ như thế, tôi lại nhìn vào cái máy đo năng lượng trên tay cô ta, rồi lại nhìn xuống tay của mình và tự đặt câu hỏi vì tò mò. Nếu yếu cỡ như cô ta mà đã gần đạt hạng S ở Trái Đất thì bản thân tôi sẽ ở cấp độ nào nếu được đo thử? Trong phút chốc mơ hồ... không biết có thứ sức mạnh thần bí hay động lực nào thôi thúc mà đã khiến tôi bước vào trong lồng giam của họ, và đã cầm cái máy đo đó trên tay trong tình trạng bị hư hỏng chỉ sau một cái chạm nhẹ của ngón cái lên bề mặt quét vân tay. Sau ít giây sáu mắt nhìn nhau chằm chằm, tôi nở nụ cười ngượng chữa thẹn như cách Teresa thường cười khi đưa trả thiết bị lại cho bọn họ, kèm một lời xin lỗi vì hành động báo hại của mình. “Xin lỗi, tôi vụng về quá, lỡ làm hư thứ này mất rồi.”


0 Bình luận