Sống lại ở thế giới khác
Viết theo ngẫu hứng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Catacombs & Necropolis

Chương 220: Nửa dưới đảo Aidan, mặt tối của chư Thần.

0 Bình luận - Độ dài: 6,606 từ - Cập nhật:

Sống lại ở dị giới.

      Chương 220: Nửa dưới đảo Aidan, mặt tối của chư Thần.

          Sau khi gặp nhóm người đến từ Trái Đất và tạm chia tay, chúng tôi đã di chuyển nhanh hơn và đã xuống được những tầng dưới của mê cung. Để mà di chuyển nhanh được như bây giờ là nhờ ngài Thanatos đã dùng một vài mẹo trong lúc đi đón những nạn nhân bị nhốt trong này. Ngoại trừ phương pháp định hướng bằng cảm nhận dòng chảy năng lượng, ngài ấy còn dùng cách đánh đấu khi đưa nhóm nạn nhân trở lại mấy tầng trên. Có thể nói, ngài ấy dùng năng lượng do người Trái Đất tỏa ra như là một cột tính hiệu vậy, và ngài ấy đến đó đón họ và đánh dấu năng lượng của bản thân lại trước khi rời đi. Vì người Trái Đất có mặt ở khắp mê cung, cho nên việc đánh dấu năng lượng cá nhân lại sẽ giúp ngài ấy phân biệt được vị trí nào là đường cụt và đâu là lối dẫn đến tầng kế. Chính vì vậy mà chúng tôi đã vượt qua được sáu tầng mê cung chỉ trong thoáng chốc, và sẵn sàng hạ gục bất cứ chướng ngại vật nào ở trên đường đi.

“Đến đây là chuẩn bị kết thúc phần kim tự tháp úp ngược rồi. Kế tiếp chúng ta sẽ di chuyển trên những hành lang dài dẫn xuống đến kim tự tháp thứ hai.” Ngài Thanatos thông báo khi nhóm bọn tôi đã đến lối ra của mê cung cuối cùng.

“Vậy từ khúc này chúng ta đã có thể đi lại một cách thoải mái rồi phải không, ngài Thanatos?” Tôi hỏi, vừa thở phào một hơi vì mới chạy nước rút trong mê cung xong.

“Nếu cô không vội thì tôi cũng chẳng có gì phải vội.” Ngài ấy nhún vai, rồi vẫn tiếp tục dẫn đầu. “Nhưng hãy chắc chắn rằng, ngoại trừ tinh chất sự sống mà cô đang cần ra, thì đừng bỏ lỡ những nguyên liệu hiếm khác chỉ có thể tìm thấy ở hòn đảo này.”

“Tôi sẽ lưu ý, cám ơn ngài đã nhắc nhở.” Tôi vui vẻ trả lời, đồng thời ôm lấy tay Audrey vào lòng, và thông thả sải bước theo sau lưng ngài ấy.

“Dường như tâm trạng em đang rất tốt nhỉ? Vì cuộc gặp gỡ với những người lạ ban nãy à?” Audrey vừa nhẹ giọng hỏi, vừa nhìn tôi một cách trìu mến.

“Ừ thì, cũng có thể nói là vậy.” Tôi thừa nhận không chút giấu giếm. Tôi bắt đầu gợi lại chuyện trước kia. “Anh còn nhớ cái hồi chúng ta vừa mới quen không? Khi đó em có nói, rằng đây là cuộc đời thứ hai của em đó anh có nhớ không?” Anh ấy gật đầu, và tôi nói tiếp. “Kiếp trước em cũng là một người được sinh ra ở Trái Đất, tức là quê hương của những người ban nãy đó. Giờ tuy đã có một cuộc đời mới, một cuộc sống khác, nhưng em vẫn còn ký ức về chốn cũ. Tính ra, em cũng được xem như là một nửa đồng hương với những người ban nãy rồi.”

“Em cũng khéo lý giải thật.” Audrey vừa quay mặt đi chỗ khác, vừa làm động tác giả vuốt miệng nhưng thực tế là đang cố nhịn cười. Bởi vì tôi đã thấy khóe miệng của anh ấy vừa nhếch lên trong thoáng chốc.

“Muốn thì anh cứ việc cười đi, nhưng cũng không thể phủ định rằng em là một nửa đồng hương với họ.” Tôi nói như kiểu đang cố giận lẫy, nhưng chẳng có áp lực nặng nề nào ở đây cả. Vì khi vừa nói như thế, là tôi đang cố ôm chặt cánh tay của Audrey vào giữa ngực mình hơn.

“Rồi, được rồi. Em và những người kia là bà con xa, vậy được rồi chứ?” Audrey nói khi nở nụ cười bất lực. Anh ấy nói tiếp với chất giọng quan tâm hơn. “Nhưng còn lời hứa của em với họ trước đó thì sao, em định thực hiện điều đó như thế nào? Liệu em có cách nào để đưa họ trở về đúng quê hương của mình không?”

“Tuy hiện tại em chưa có cách nào cụ thể, nhưng vấn đề này em nghĩ mình cần phải hỏi ngài Daniel. Vì trước kia ngài ấy đã từng triệu hồi người từ Trái Đất đến đây, nên có lẽ ngài ấy sẽ biết được chút gì đó hoặc cho em chút gợi ý cũng được. Chỉ cần có thông tin, thì em tin rằng mình sẽ có thể giúp họ trở về được Trái Đất một cách bình an. Còn nếu không thể, thì dùng điều ước của thần khí Milletitan là phương án cuối cùng. Còn việc biến Tetsuya trở lại thành phụ nữ, thì ta vẫn còn có thể tìm nguyên liệu chế thuốc đổi giới tính để giúp cô ấy, chỉ có điều là hơi vất vả thôi.” Tôi nói kèm với một cái hất cằm đầy tự tin khi nhìn về Audrey. Nhưng, khi thấy nét mặt khắc khổ của anh ấy, tôi lại bắt đầu quan tâm anh ấy hơn. “Mà, thời gian này anh đã vất vả vì em nhiều rồi phải không? Để khi nào kết thúc chuyến đi, em sẽ bù đắp lại cho anh mọi mặt nhé. Anh nói xem, anh muốn ăn hay muốn làm gì khi trở về nào?”

“Chuyện ấy khi nào về rồi chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn. Còn trước mắt, em xem xem thực vật và quặng khoáng dưới này có thứ nào em cần không?” Vừa nói, Audrey vừa ám chỉ bằng ánh mắt nhìn bao quát khúc đường hầm trước mặt chúng tôi. Chỉ mới vừa đi vừa tán gẫu một đoạn mà môi trường hành lang quanh tôi đã thay đổi tự lúc nào mà tôi chẳng để ý. Mà thực vật lẫn khoáng chất ở đây đều có chất lượng khác xa so với ở đất liền.

          Tách một phần quặng hơi phát quang có hình thù như khối pha lê lên lòng bàn tay, ngài Thanatos đánh giá. “Đây chỉ là cặn quặng kim loại đồng, thiếc, sắt bình thường đang bắt đầu quá trình biến đổi bởi năng lượng của Leviathan mà thôi. Nhưng, nếu so sánh với mấy khối quặng trong đất liền thì thứ này tốt hơn thật. Bù lại, rèn nó cũng sẽ khó hơn bội phần. Nếu để mấy tay mơ rèn đống quặng này thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ thành phế liệu.” Kế đó, ngài ấy lại ngắt một nhánh thực vật trên trần hang rồi nói tiếp. “Cả địa y cũng vậy. Đây là một nhúm rêu đã biển đổi, ngoại trừ kích thước phát triển ra thì chất lượng cũng chưa đạt chỉ tiêu để làm thuốc. Nhưng nếu thu thập số lượng lớn để ép ra tinh dầu, rồi pha chế thành dịch thể hồi phục năng lượng thì cũng có thể cân nhắc.”

“Vậy, theo ý ngài nói thì mớ quặng lẫn thực vật ở đây đều vô dụng cả sao?” Tôi hỏi lại, vừa nhìn quanh đánh giá từng khối quặng nhô ra chắn một phần lối đi trên hành lang, và từng lớp địa y phát quang theo từng chu kì đang mọc đầy trên tường và trần hang.

“Nếu đối với những tay thương buôn hay thợ rèn thích đi khám phá thì số quặng và địa y này có giá trị rất lớn, nhưng nếu không có nguồn cung ổn định thì giá cả của chúng cũng chỉ giới hạn ở mức nào đó không đáng nói mà thôi. Còn đối với những người chỉ ghé qua đây một lần vì hoàn cảnh như chúng ta thì chúng chẳng có tí hữu dụng hay giá trị nào cả.” Ngài ấy hất đầu ra hiệu đi tiếp về phía trước mà nói. “Đây chỉ là rìa ngoài vùng ảnh hưởng của Leviathan. Nếu đi sâu vào trong kia thì ta có thể tìm được những thứ tốt hơn ngoài này nhiều.”

“Kể cả những loại thực vật khó kiếm cho những bài thuốc hiếm sao? Ví dụ như thuốc đổi giới tính chẳng hạn.” Tôi hỏi, có chút mong đợi.

“Kể cả thế.” Ngài ấy khẳng định, rồi hơi nghiêng mình quay lại hỏi. “Nhưng cô cần thuốc đổi giới tính để làm gì? Dùng cho bản thân hay Audrey?” Anh mắt tò mò của ngài ấy vừa quét qua tôi, rồi lại quét qua Audrey. “Cô có sở thích kì lạ gì mà tôi không biết à?”

“E hèm! Thật ra thì, thuốc ấy không phải để chúng tôi dùng.” Audrey đằng hắng đính chính, còn tôi bên cạnh cũng xấu hổ không biết phải giải thích thế nào. “Trước đó, để có chuyến đi này, tôi và Lena đã nhận bản thiết kế tàu từ một vị kỹ sư. Điều kiện của cậu ta là muốn biến đổi giới tính của người mình yêu về giới tính phụ nữ ban đầu. Tôi và Lena điều đồng ý, nhưng khi ấy chúng tôi định dùng điều ước của thần khí Milletitan để thực hiện, cho đến khi gặp nhóm người lạ kia thì mới phát sinh vấn đề.”

“Tức là cô cậu không biết nên dùng điều ước của thần khí để cứu người mặc kẹt ở đây hay để chuyển giới tính cho người khác sao?” Ngài Thanatos hỏi lại chúng tôi với vẻ mặt chán ngán. “Chuyện đơn giản thế mà cũng phân vân à? Thuốc đổi giới tính tuy khó kiếm nguyên liệu và điều chế, nhưng ta có thể làm việc đó bất cứ lúc nào khi đã gom đủ nguyên liệu. Còn những người kia, họ bị mắc kẹt ở đây, một thế giới hoàn toàn xa lạ và không tìm ra cách nào để quay trở về quê nhà, chưa kể sinh mạng của họ thì như đèn treo trước gió. Nếu đặt cả hai vấn đề lên bàn cân thì đã rõ ràng việc nào nặng việc nào nhẹ mà còn phải phân vân sao?”

          Nghe ngài Thanatos phân tích nặng nhẹ ra sao xong, tôi và Audrey nhìn nhau giây lát như đã được khai sáng, rồi cả hai đều cúi đầu cám ơn người trước mặt. “Cám ơn ngài đã giải đáp khúc mắc giúp tôi.” Ngẩng đầu lên tôi nói tiếp. “Giờ thì chúng ta cần phải kiếm thêm nguyên liệu điều chế thuốc đổi giới tính giúp Tetsuya. Xin ngài Thanatos hãy nhắc nhở giúp tôi khi thấy những dược liệu cần thiết ấy.”

“May mắn cho cô là, môi trường của những tầng bên dưới khá thích hợp cho sự phát triển của một vài loài thảo mộc chủ chốt trong danh sách dược liệu cần thiết cho điều chế thuốc. Sau khi thu thập đủ dược liệu thì hãy để Daniel chế thuốc giúp cô, ông ấy rất có kinh nghiệm trong việc điều chế. Đặc biệt là những loại thuốc hiếm như thế này.” Nói xong ngài ấy lại quay lưng phất tay ra hiệu. “Đi thôi, đến kim tự tháp thứ hai rồi thì bắt đầu thực hiện mục đích của chúng ta khi đến đây nào.”

          Đứng ở cuối hành lang nhìn xuống từ trên cao, tôi có thể thấy được bao quát kiến trúc ở phía dưới. Kim tự tháp thứ hai không phải là những tầng mê cung như kim tự tháp úp ngược nữa, mà nó là những phần đại sảnh còn sót lại của một tòa cung điện đổ nát tràn ngập quái vật lang thang, hay có thể gọi đó là một phế tích trong một hầm ngục cũng được. Môi trường bên dưới không chỉ ẩm ướt, thậm chí còn có chỗ nước ngập cả một đại sảnh rộng lớn, nhưng cũng chỉ đủ để lũ quái vật ngâm nửa mình hay một phần dưới dòng nước. Phải mất một lúc quan sát thì tôi mới có thể thấy được lối thoát dẫn ra khỏi tòa cung điện đổ nát dưới kia. Nhìn chung thì đây cũng chỉ là một tầng thử thách khác của kim tự tháp mà thôi. Nếu thử thách ngục tù mê cung của nửa trên là trí tuệ, thì thử thách cung điện đổ nát nửa dưới này sẽ là sức mạnh. Mà nếu đã có liên quan đến sức mạnh, thì đối với nhóm ba người chúng tôi đó không còn là thử thách nữa. Cơ mà, dưới đó vẫn còn có thứ khiến tôi cảm thấy phiền.

“Những sinh vật dị dạng bên dưới là gì vậy ngài Thanatos?” Tôi hỏi, vừa cau mày nhìn xuống đám quái vật có hình thù kì dị có mặt khắp nơi ở dưới kia.

“Chúng là sự thất bại của tạo hóa, là sản phẩm lỗi từ việc ghép đôi của những vị Thần cận huyết. Cô có thể gọi chúng là Những Kẻ Bị Ruồng Bỏ.” Ngài Thanatos nói với nét mặt nhăn nhó đầy ghê tởm và sự khinh bỉ, kèm với đó là chút kiên dè. Ngài ấy còn cảnh báo chúng tôi. “Và điều cuối cùng, chúng là những sinh vật khao khát sự sống hơn bất kì sinh vật nào trên thế giới, và cũng là những sinh vật nguy hiểm hơn bất kì loài dã thú hay quái vật nào mà mọi người từng gặp. Nếu không phải vì ở nơi đây có thể sản sinh tinh chất sự sống đều đặn thì chúng đã phá hủy hòn đảo này để ra ngoài kia duy trì sự sống rồi.”

          Thấy thái độ và giọng điệu của ngài Thanatos có phần e dè đám quái vật dị dạng dưới kia, tôi cũng ngó xuống thêm lần nữa trong khi cả nhóm di chuyển dần dần xuống dưới. Nhưng vô tình, tôi lại có thể chứng kiến được cảnh cả một đàn quái vật đang xâu xé một cá thể đang bị cô lập. Dù chúng trông chả khác gì nhau là mấy, cũng chẳng có tập tính bầy đàn theo cách tôi quan sát nãy giờ, nhưng tất cả bọn chúng cùng đều chọn lựa đúng một mục tiêu để mà cắn xé. Sau khi cả một bầy bu lấy con mồi xấu số, lúc chúng tản ra thì trên nền đất chẳng còn lại gì ngoại trừ những vệt máu pha tạp với dịch nhầy loang lổ trên nền gạch lạnh lẽo.

          Tôi chẳng biết nên diễn tả ngoại hình của loài vật này như thế nào ngoại trừ chỉ biết gọi chúng là một khối thịt nhầy nhụa, có vô số sinh vật ửng đỏ nhỏ bé uốn éo ở trên bề mặt như loài giun. Cách chúng di chuyển cũng rất kì dị, có khi chúng có thể đi lại như loài thú bốn chân, hay ì ạch như rùa bò. Hoặc, chúng cũng có thể di chuyển rất nhanh bằng cách mọc ra nhiều xúc tu để bò trườn hay đu bám. Chúng có trên mười con mắt, nhưng những con mắt ấy lại có thể di chuyển một cách tự do trên bề mặt cơ thể. Chúng cũng có hai hay ba cái miệng, cái nào cái nấy cũng đều giống với giác hút của loài mực, nhưng lại được trang bị một bộ hàm có nhiều răng nhọn hoắc như loài sâu đào đất khổng lồ. Điều đó có nghĩa, chỉ cần bị miệng của chúng tiếp xúc với bề mặt da thịt là đã đủ để chúng ta nói lời tạm biệt với phần da thịt đó, vì nếu có cố kéo hay giật nó ra thì phần thịt ấy cũng sẽ nằm gọn trong miệng chúng mà thôi. Còn về cơ chế phòng bị của sinh vật này, khi chúng có cảm giác bản thân bị đe dọa thì chúng có thể phồng mình lên, hay biến bản thân thành mạng lưới dày đặc dịch nhầy để bám lên những vách tường gần đó, hoặc tạo ra những đôi cánh dơi dị dạng giơ lên cao và tạo nhịp rung liên hồi để đe dọa những cá thể khác có ý định đến gần đánh chén bản thân nó. Âm thanh en éc khi chúng phát ra để đe dọa cũng có tầng số rất cao như loài dơi hoặc cá heo, nhưng nó nghe rất rợn người và đinh tai nhức óc.

“Có cách nào để chúng ta tiêu diệt được lũ quái vật này không?” Tôi hỏi khi cả ba đã xuống đến lối vào đại sảnh đổ nát.

“Cô nghiêm túc à?” Ngài Thanatos hỏi lại, bóng lưng của ngài ấy vẫn hướng về phía chúng tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái thở dài vừa thoáng qua. “Như tôi đã nói. Đây là những sinh vật khao khát sự sống hơn bất kì sinh vật nào. Cô có thể làm mọi cách để giết nó, nhưng rồi nó cũng sẽ quay trở lại trong một hình hài mới, cuộc sống mới, mà bản chất lại không thay đổi. Trái lại, sau khi nó hồi sinh thì sự khao khát sự sống càng được kích thích nhiều hơn. Nó sẽ tìm đến thứ hay người đã giết nó, vì nó biết đó là nguồn sống có thể hấp thụ.” Cuối cùng ngài ấy quay lưng lại đối mắt với tôi, đôi mắt ánh ấy như đang dò hỏi, hoặc là muốn gửi một thông điệp cảnh cáo. “Hấp thụ sự sống càng nhiều, thì sinh vật này sẽ càng nhân giống thêm càng nhiều. Còn đối với một cá thể có thể tự sản sinh ra năng lượng, thì đó là món ngon giúp nó tiến hóa sang một giai đoạn mới. Cô muốn tự nộp mình cho bọn chúng tiến hóa à?”

“Tôi... hoàn toàn không muốn.” Tôi tái mặt, vì ngay cả ngài Thanatos mà cũng có lúc phải lựa chọn tránh đối đầu với một sinh vật nào đó. Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra ngài ấy không toàn năng như mình đã tưởng.

“Vậy hành động chúng tự cắn xé nhau ban nãy có ý nghĩa gì? Mong ngài hãy giải thích.” Audrey hỏi, đồng thời chủ động đứng chen giữa vào tôi và ngài Thanatos, để tách ánh mắt ngài ấy ra khỏi tôi.

“Thôi được rồi, để tránh trường hợp cả hai người trở thành thức ăn tiến hóa cho đám sinh vật kia thì tôi sẽ phổ biến một vài điều.” Ngài ấy cau mày, nghiêm túc lần lượt nhìn tôi và Audrey giảng giải. “Như tôi đã nói, về đặc tính của loài sinh vật này là chúng rất khao khát sự sống, cho nên việc chúng tấn công đồng loại cũng không nằm ngoài quy luật truy cầu sự sống đó. Đôi khi, chúng có thể tự thanh toán lẫn nhau để tìm đến mục đích tiến hóa, nhưng điều đó hoàn toàn là không thể. Còn trường hợp cả đàn xâu xé một cá thể, là vì cá thể đó đang tỏa ra năng lượng sự sống đủ hấp dẫn bọn chúng. Khi một cá thể trở nên khác biệt theo hướng tích cực giữa một tập thể, thì cá thể đó sẽ trở thành bữa ăn cho những kẻ còn lại. Điều đó đồng nghĩa, việc một cá thể nào đó bước lên nấc thang tiến hóa thành một thể sống mới là hoàn toàn không thể xảy ra, vì chính bản chất của bọn chúng đang tự kìm hãm quá trình tiến hóa đấy.” Ngài ấy bắt đầu bước qua lại trước mặt chúng tôi trước khi nói tiếp. “Đó là vấn đề tính cách của loài quái vật này, sang vấn đề kế tiếp, đó là làm sao ta có thể tự bảo vệ bản thân khỏi bọn chúng. Cách thứ nhất, cách này rất dễ làm, cứ dựa trên năng lượng sự sống chúng tỏa ra mà ta điều chỉnh trạng thái bản thân y như thế để bước qua mặt chúng là được. Cách thứ hai, tìm hiểu nhược điểm của bọn chúng thì ta sẽ hoàn toàn an toàn. Cách này giúp ta vừa di chuyển vừa dè chừng chúng nó trong một phạm vi nhất định, nhưng đồng thời cũng gây sự chú ý không hề nhỏ, và ta cũng tự đặt mình vào danh sách thức ăn của bọn chúng nếu còn gặp lại.” Ngài ấy nghiên túc nhắc nhở. “Tôi không khuyến khích làm theo cách hai, vì nguy cơ đối diện với đàn sinh vật háu đói kia rất cao, và ta cũng không chắc có thể hoàn toàn kiểm soát tốt tình hình. Và cách cuối cùng, chính là tạo ra những hạt năng lượng sự sống và rải nó khắp nơi để dụ chúng đi chỗ khác, mở đường cho chúng ta. Cách này cũng có khả năng khiến ta bị nhắm đến làm con mồi, nhưng tỉ lệ sẽ rất thấp khi những hạt năng lượng sự sống là thứ chúng nhắm đến đầu tiên. Nếu làm theo cách này, thì ta có thể vừa nhanh chóng vượt sang tầng kế tiếp, mà còn có thể khiến lũ bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau khi mức độ năng lượng sự sống từng cá thể bị biến đổi mất cân bằng.” Cuối cùng ngài ấy hỏi câu chốt. “Vậy thì trừ cách thứ hai, vì ta không có thời gian để tìm hiểu điểm yếu của bọn chúng để mà khống chế. Còn cách một và cách ba, hai người chọn theo phương án nào?”

“Trước khi đưa ra quyết định, tôi có thể hỏi một câu không?” Audrey chủ động đưa ra câu hỏi sau vài giây giao tiếp bằng ánh mắt với tôi.

“Cậu cứ hỏi.” Ngài Thanatos ra hiệu.

“Tôi muốn hỏi là, vì sao những sinh vật bị gọi là sự thất bại của tạo hóa này lại có mặt tại đây? Vai trò của chúng ở hòn đảo này là gì?” Câu hỏi này của Audrey cũng là thứ tôi đang thắc mắc. Một sinh vật dị hình dị dạng như thế, là thứ sản phẩm lỗi của các vị Thần, thế tại sao chúng lại bị nhốt ở một nơi như thế này?

“Câu hỏi đầy ý nghĩa.” Ngài Thanatos gật gù tán thành. “Vậy thì tôi sẽ hỏi một câu ví dụ như này. Cả hòn đảo này là một guồng máy tự hoạt động nhờ vào năng lượng của Leviathan. Nhưng, nếu mức năng lượng của Leviathan cung cấp quá dồi dào thì mức hoạt động của hòn đảo này sẽ ra sao?”

“Nếu bị ép hoạt động quá mức thì sớm muộn gì cơ chế của hòn đào này cũng sẽ bị hư hại.” Tôi trả lời.

“Đúng vậy.” Ngài ấy vỗ tay một cái thành tiếng. “Chính vì năng lượng của Leviathan quá dồi dào, cho nên những sinh vật này mới có mặt tại đây. Chúng hấp thụ năng lượng sự sống thừa thải do Leviathan rò rỉ ra bên ngoài để tránh làm hòn đảo này hoạt động quá mức dẫn đến bị hủy hoại. Nói một cách khác, lũ sinh vật này tuy là sự thất bại của tạo hóa và cũng là mối nguy hại với mọi vật sống, nhưng trong trường hợp chúng lại là chất bôi trơn giúp mê cung này vận hành trong phạm vi an toàn. Nếu không có sự xuất hiện của bọn chúng, thì có lẽ hòn đảo này đã không còn tồn tại đến bây giờ.” Ngài ấy lại nghiêm nghị hỏi. “Vậy giờ, cả hai đã chọn được phương án nào chưa?”

“Nếu nói như ngài thì lũ quái vật kia có mặt tại đây là có tác dụng riêng của chúng nhỉ, vậy thì ta không thể chọn phương án thứ ba được rồi.” Tôi ra quyết định sau khi đã cân nhắc đến kết quả của từng phương án mà ngài Thanatos đưa ra. Nếu chọn phương án ba thì chế độ cân bằng sinh mệnh của lũ quái vật đó sẽ bị thay đổi, và một cuộc tàn sát sẽ diễn ra tại đây. Điều đó chẳng khác gì đang làm lợi cho con thủy quái Leviathan cả.

“Được, vậy thì tôi cần hai người khống chế khả năng tỏa ra năng lượng sự sống của bản thân sao cho bằng với mức năng lượng của lũ quái vật bên trong kia tỏa ra là được.” Ngài Thanatos vừa nói, vừa đang giảm dần sự hiện diện của bản thân, dù ngài ấy đang đứng trước mặt tôi và Audrey. Ngài ấy giải thích thêm về cách hoạt động của kỹ năng này cho chúng tôi nghe. “Khi năng lượng sự sống càng thấp, thì sự hiện diện của người đó càng mờ nhạt đối với người xung quanh. Kỹ năng này cũng gần giống với ẩn thân, nhưng nó không hề giữ thể trạng tốt cho người sử dụng mà nó sẽ phá hoại sức khỏe của ta liên tục cho đến khi sự hiện diện của ta hòa làm một với môi trường xung quanh. Đây là điều hai người cần phải làm để giảm đi năng lượng sự sống của mình.” Ngài ấy nhếch mép nói thêm. “Nếu cả hai phát triển kỹ năng này lên thêm một cấp độ thì nó sẽ giống với lũ quái vật trong kia. Mọi thứ hai người ăn, thì năng lượng của tất cả những thứ ấy sẽ đồng hóa với cơ thể của hai người. Đổi lại, số năng lượng ấy sẽ làm biến đổi cấu trúc cơ thể ban đầu, và khiến cả hai dần trở thành sinh vật giống với những thứ bên trong kia. Mặt lợi là cả hai sẽ không thể nào chết vì có thể hấp thụ tất cả loại năng lượng mà không cần phân biệt chúng có bài xích với nhau hay không, còn mặt hại là hai người phải từ bỏ đi nhân dạng lẫn nhân tính của bản thân. Thế có ai cần tôi chỉ cho cách đồng hóa này không?”

“Không, chúng tôi chỉ dùng kỹ năng này ở mức độ hòa hợp với môi trường tự nhiên là được.” Audrey giơ tay từ chối ngay tấp tự, mặt nghiêm túc vô cùng.

          Một lúc sau, khi chúng tôi tự dùng năng lượng bản thân để tàn phá cơ thể đến một mức độ tương đối rồi thì ngài Thanatos mới ra hiệu dừng lại. “Cả hai làm rất tốt, nhưng cần tí thời gian để làm quen với thể trạng mới đấy. Nhưng hãy ghi nhớ, một khi đã vào trong kia rồi thì phải giữ khoảng cách gần với nhau, đừng có tách ra vì bất cứ lý do gì. Và cũng đừng làm gì gây chú ý, chỉ cần âm thầm lặng lẽ di chuyển mà thôi.” Nói rồi thì ngài ấy cho chúng tôi vài giây để ổn định lại thân thể trước khi dẫn cả ba bước vào đại sảnh đổ nát.

“Em không sao chứ?” Audrey tỏ ra quan tâm khi thấy tôi như muốn ngã gục xuống sàn.

“Em ổn, chỉ cần chút thời gian để làm quen như ngài Thanatos nói mà thôi.” Tôi nhìn lại Audrey rồi tò mò. “Anh cũng tự tàn phá cơ thể giống em mà, nhưng sao nhìn vẻ ngoài anh không có gì khác biệt vậy? Ý em là sắc mặt.”

“Là hiệp sĩ, anh đã từng được huấn luyện rằng trong mọi tình huống đều không được để lộ sự yếu kém của mình trước người khác.” Xong anh ấy lại vuốt ve gương mặt của tôi và nói bằng giọng truyền cảm hơn. “Mà trên hết, trước mặt người anh yêu thì lại càng không thể để lộ những cảm xúc yếu kém ấy ra ngoài.”

“Đồ ngốc này, em đã nói bao lần là trước mặt em anh không cần mang lớp mặt nạ mạnh mẽ rồi mà.” Tôi cũng vuốt ve gương mặt của Audrey khi trách móc anh ta bằng giọng nhẹ nhàng.

“E hèm, có vẻ hai người đã thích nghi được với thể trạng mới rồi. Vậy thì tiếp tục đi thôi.” Đang khúc cao trào, thì ngài Thanatos đã kéo hai chúng tôi về lại hiện thực.

Khi đi vào bên trong đại sảnh, dù chỉ mới một đoạn ngắn thì tôi cũng đã có thể cảm nhận lại được cái cảm giác hư nhược của cơ thể trong kiếp trước, nhưng cũng không tệ đến mức đi vài bước là lấy hơi lên như hen suyễn. Ít ra, giờ tôi vẫn có thể đi lại một cách khỏe mạnh, và cũng chả có bệnh tình gì bám thân cả. Nếu có gì đó khiến tôi khó chịu thì đó chính là sự mệt mỏi, uể oải mà bản thân đang cảm nhận được. Cái cảm giác uể oải này giống như là tôi đã đi bộ cả vạn dặm mà chẳng được nghỉ ngơi hay dừng lại tí nào, nó khiến cho ham muốn ngã lưng của tôi ngày càng cao. Cơ mà, điều duy nhất khiến tôi vẫn tiếp tục bước đi mà không ngã gục xuống tại đây là vì đám quái vật dị hình kia đang vây quanh mình. Nếu giờ tôi mà nằm xuống, thì cũng đồng nghĩa tôi sẽ trở thành thức ăn của bọn chúng.

Ban nãy, khi còn ở trên cao thì tôi cũng chẳng thể quan sát rõ được đám quái vật này. Những thứ ngoe nguẩy khắp cơ thể chúng không chỉ là những con giun kí sinh, mà còn có những giác hút cảm nhận sóng âm. Sinh vật này không có hốc tai, chúng cảm nhận âm thanh xung quanh bằng những cái giác hút như ra đa ấy, và chúng ngụy trang cái giác hút đó giữa một bầy trùng kí sinh. Chưa kể, thân thể chúng toàn là một màu đỏ máu, giống như các bó cơ và mạch máu không được phủ lớp da che chở vậy. Mỗi khi chúng di chuyển tì lên một chỗ nào đó, là y như rằng chúng để lại một vệt máu loang lỗ ở lại. Có lẽ vì lý do này mà chúng cần hấp thụ tinh chất sinh mệnh liên tục để duy trì thể trạng hấp hối này. Chết thì không chết, cứ ngáp ngáp lay lắt năm này sang tháng nọ và chờ đợi cơ hội thích hợp để săn mồi.

Khi ở gần, thì tôi có thể ước lượng được kích thước của lũ sinh vật quái thai này. Con nhỏ nhất trong đám thì cũng bằng một con chó săn trưởng thành, còn con to nhất thì không kém gì một con gấu nơi hoang dã. Mà con càng nhỏ thì càng nguy hiểm, vì chúng có thể luồn lách qua địa hình để phục kích những con to. Những con to thường có năng lượng sinh mệnh kém, nên hoạt động cũng chậm chạm hơn lũ nhỏ con. Và ngược lại, những con nhỏ có năng lượng sinh mệnh cao nên thường là mục tiêu bị săn của những con lớn. Con nhỏ nào đần lắm thì mới bị săn bởi một con lớn, trừ trường hợp bị hội đồng theo đàn như tôi đã chứng kiến ban nãy.

“Mùi ở đây tanh hôi quá.” Tôi nhỏ giọng phàn nàn, vừa bịt mũi.

“Vì ở đây chỉ có máu và những chất nhầy mưng mủ, nên có mùi tanh hôi như thế là chuyện bình thường.” Audrey vừa nói, vừa lấy một chiếc lá trong túi áo khoác đưa cho tôi. “Em cầm lấy, bóp nhuyễn hay để nguyên gì cũng được, cứ việc đưa lên gần mũi sẽ át đi mùi hôi.”

“Lá bạc hà á? Anh kiếm đâu ra vậy?” Tôi đưa lên mũi ngửi và khá nhạc nhiên vì sao ở một nơi như này mà Audrey lại có lá bạc hà, dù nó chẳng còn tươi gì mấy.

“Lá bạc hà có công dụng kháng viêm, một hiệp sĩ mang loại lá này bên mình thì có gì lạ? Không chỉ hiệp sĩ, mà bất cứ mạo hiểm giả nào cũng cần mang theo bên mình chút loại thảo dược như thế này khi ra vùng hoang dã.” Ngài Thanatos đi đầu giải thích.

“Khu vực này ta không thể sử dụng ma thuật một cách tùy tiện như những tầng trên, vì như thế sẽ rất dễ gây thu hút lũ quái vật. Thế nên trong lúc còn đi lại trong đây thì em dùng mấy cái lá này tạm trước khi rời khỏi được đây nhé.” Nói rồi Audrey lại dúi vào tay tôi thêm mấy cái lá bạc hà nữa. Khi để nhiều lá lại với nhau thì mùi của chúng cũng nồng hơn và dễ chịu hơn.

“Em biết rồi, em sẽ không tùy tiện sử dụng phép thuật lá chắn như hồi ở tầng trên đâu.” Tôi trả lời sau khi tinh thần đã được những chiếc lá vực dậy.

“Không cần phải lo.” Ngài Thanatos thông báo cho chúng tôi chút hi vọng. “Chỉ còn tầm năm tới mười phút nữa là ta đã rời khỏi đây rồi. Khi đó ta sẽ khôi phục lại thể trạng ban đầu và sẽ tiếp tục tới những dưới. Và bên dưới chắc chắn sẽ có tinh chất sự sống.” Ngài ấy lại chỉ ra thêm một điều. “Nhân tiện thì, lũ quái vật này cũng là lý do vì sao tinh chất sự sống không thể lọt ra vùng ngoài của đảo đấy, và cũng là nguyên nhân khiến chúng ta phải đi xuống tới tận đây để hoàn thành mục đích của chuyến đi.”

“Dù ngài có nói thế thì tôi cũng không dám đem chúng ra để xả giận đâu. Nhìn tôi cũng đủ thấy ghê tởm rồi chứ nói chi đến việc phải tiếp xúc với nó thì mới xả giận được.” Tôi cười trừ, rồi cũng cố lếch tấm thân mệt nhoài đi nhanh hơn với hi vọng, đi nhanh được chút nào thì sẽ được rời khỏi đây sớm chút đó.

“Khoan, dừng lại.” Vừa mới đùa vài câu thì ngài Thanatos đã trở lại chất giọng nghiêm nghị lẫn khẩn trương. Ngài ấy ra hiệu cho chúng tôi đứng lại và quan sát đám quái vật xung quanh, rồi lại nhìn theo hướng bọn chúng đang dần tập trung lại. “Dường như, trên kia có tiếng gì đó khiến bọn chúng hứng thú mà tụ tập lại một chỗ.” Ngài ấy nói khi cả tôi và Audrey cũng đã nhận ra một loạt tạp âm của một vật thể nặng nề nào đó đang va đập vào những vách tường cứng rắn ngày một gần.

“Ngay chỗ đó.” Audrey khẽ chỉ lên phía trần hang, khu tối nhất, nơi âm thanh đang phát ra ngày càng rõ tiếng.

“Có thứ gì đó nặng nặng đang rơi xuống thì phải.” Tôi cũng trở nên lo lắng khi tiếng va đập ngày càng gần ngay trước mắt. Cuối cùng, từ lỗ đen hun hút khó phát hiện ra ở trần hang vừa thải ra một sinh vật to lớn hình người, nhưng sinh vật đó đã bất động và cũng chẳng phát ra chút âm thanh nào.

“Là một con Minotaur.” Ngài Thanatos khẳng định, xong ngài ấy lẫn Audrey đều nhìn về phía tôi.

“Đó có phải là con quái nhân ngưu em đã hạ gục ở tầng mê cung thứ hai không?” Audrey hỏi, dù đã biết câu trả lời.

“Không cần phải hỏi đâu.” Ngài Thanatos bắt đầu thúc giục, đẩy hai chúng tôi về phía trước một cách vội vã. “Khi cái xác con nhân ngưu ấy rơi xuống đây thì nó sẽ tạo ra một chấn động không hề nhỏ đâu. Nhưng đó cũng là thời điểm thích hợp để chúng ta chạy thục mạng ra khỏi đại sảnh đổ nát này.”

          Vừa dứt tiếng, thì xác của con Minotaur đã rơi xuống ở khoảng giữa đại sảnh, tạo thành một cơn địa chấn không hề nhỏ khiến cho nhóm chúng tôi và vài con quái vật cỡ nhỏ phải chao đảo đôi chút. Khi dư chấn qua đi, thì cũng là lúc lũ sinh vật này đua nhau xúm lại chỗ cái xác con quái vật đầu bò xấu số. Bọn chúng bắt đầu thể hiện rõ bản năng phàm ăn và khát máu, chúng đánh chén cơ thể con nhân ngưu một cách tàn bạo như lũ dòi bọ đục khoét thức ăn chúng tìm thấy vậy.

“Đứng lên nào, Lena.” Audrey kéo tôi đứng dậy sau cơn dư chấn. “Anh sẽ cõng em nếu em không thể đi lại.”

“Nhanh lên, tranh thủ lúc này. Đây là cơ hội để chúng ta rời khỏi đây một cách an toàn mà không cần phải cẩn trọng đi vòng vèo lẫn tránh.” Ngài Thanatos lại thúc giục, giọng điệu gấp gáp hơn ban nãy rất nhiều. Đồng thời ngài ấy bế tôi lên lưng Audrey và để anh ấy cõng tôi chạy khỏi đại sảnh luôn. Ra tới bên ngoài khu an toàn, chúng tôi đứng lại thở để lấy lại sức, và cũng là lúc khôi phục lại thể trạng như lúc ban đầu. “Không ngờ.” Ngài ấy tiếp tục nói trong cơn ngắt quãng. “Những cái xác quái vật, hay bất kì vật thể to lớn nào gây trở ngại cho sự hoạt động của mê cung cũng đều bị đào thải xuống dưới này. Đó là lý do vì sao lúc còn ở trên kia ta không thể thấy xương hay xác của bất kì sinh vật nào, ngoại trừ vết máu lưu lại.”

“Nói vậy thì, khu vực này không những là nơi kiềm hãm năng lượng thừa của Leviathan, mà còn là nơi phân hủy rác thải từ những tầng trên nữa.” Audrey đưa ra nhận xét của bản thân, và tôi thấy anh ấy nói cũng có lý. Điển hình là cái xác nguyên vẹn của con Minotaur vừa rớt xuống ban nãy chính là do tôi giết, mà với hình thể lớn thế kia thì chắc chắn nó sẽ gây trở ngại cho việc mê cung vận hành rồi.

“Phải. Vì đám quái vật này biết cách tự kìm hãm sự phát triển lẫn nhau nên chúng không thể nào thoát ra ngoài được.” Ngài Thanatos chợt đưa ra nhận định một cách nghiêm túc khi vừa lấy lại chất giọng bò sát khò khè vốn có của mình. “Lại có thêm một lý do vì sao lũ Thần Thánh kia lại vứt bỏ sản phẩm lỗi đầy nguy hiểm của chúng ở nơi này. Chúng chỉ mong sao không một ai có thể khám phá ra mặt tối của bọn chúng, chính là lũ quái vật này. Mà nếu có ai may mắn khám phá ra được đám sinh vật dị hình kia thì cũng sẽ bị bọn chúng ăn sống. Thế nên tầng này chẳng khác gì chiếc hộp bí mật của lũ Thần sa đọa cả.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận