Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 213: Du ngoạn thủy cung.
0 Bình luận - Độ dài: 6,351 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 213: Du ngoạn thủy cung.
Trong suốt quá trình tàu ngầm bám theo đám người cá, tôi còn đang bận buôn chuyện hội phụ nữ nên chả để ý cảnh quan dưới đại dương trông như nào cho tới khi nghe được loa thông báo từ ngài Thanatos. Khi cảm nhận được tàu đang có dấu hiệu đi chậm lại, tôi cố kiềm nén sự phấn khích để không đứng bật dậy, mà chỉ liên tục đảo mắt nhìn trái ngó phải thông qua những cửa sổ quan sát khiêm tốn để muốn xem xem cảnh tượng thủy cung có thật sự hùng vĩ như những gì tôi thường được nghe kể từ mấy câu truyện cổ tích hay không. Nào là những lâu đài xoắn tít làm từ vỏ sò vỏ ốc, những hành lang san hô kéo dài từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, những viên gạch lát nền làm từ sao biển mềm mại và những bức tượng người cá làm cột trụ được đục đẽo từ những khối thạch anh trắng.
Phải nói, dù không còn được xem những thước phim của tuổi thơ nữa, nhưng ký ức về phim hoạt hình Mermaid đã ăn sâu vào tâm trí tôi rồi. Thế nên khi nói đến thủy cung, thì tôi liền liên tưởng đến một tòa lâu đài lộng lẫy tỏa sáng giữa dại dương nhờ ánh dương vào ban ngày, và lung linh huyền ảo vào ban đêm nhờ những đàn sứa cùng những sinh vật phù du biết phát quang trôi nổi xung quanh. Thế nhưng, sự thật thì không giống với tưởng tượng. Thủy cung trước mắt tôi không hề lung linh huyền ảo như tôi đã nghĩ, mà nó lại u ám và tan hoang hệt như một phết tích đã bị dùi xuống lòng biển từ hàng triệu năm trước. Từ trụ cột cho đến đền đài kiến trúc, không gì còn nguyên vẹn, trừ mỗi một cánh cổng khổng lồ dẫn vào một cái hang.
Nói là cái hang thì cũng không đúng lắm, vì khi tàu chúng tôi đi theo nhóm người cá qua cánh cổng rồi thì tôi mới biết trong này nó vuông vức hơn bên ngoài nhiều. Tuy có hơi tối, nhưng tàu của chúng tôi có trang bị đèn nên chiếu sáng không gian xung quanh được, vì thế mà tôi có thể nhận ra đây là một căn phòng khổng lồ chứ không phải là cái hang. Căn phòng này không những khổng lồ mà còn rất trơ trọi, ngoại trừ một vài loài cá bơi ra bơi vào thì ở đây hoàn toàn không có gì cả, không có lối đi tới, không có lối rẽ hai bên, cũng chẳng có gì bên trên, ngoại trừ việc tiếp tục cho tàu đi xuống cùng nhóm người cá. Ở phía bên dưới là mặt nền của căn phòng được ghép lại từ mấy phiến đá lớn, nhưng nó đã bị khuyết hết gần một nửa tạo thành một cái hố khổng lồ. Tàu của chúng tôi chậm rãi vượt qua miệng hố để rồi nhận ra bên dưới là một căn phòng khổng lồ khác có kích thước tương tự như căn phòng phía trên, và nó cũng bị khuyết hết một bên sàn để dẫn sang căn phòng khác nữa. Chúng tôi cứ như thế vượt qua hết sáu căn phòng khổng lồ có kích cỡ như nhàu, với vị trí miệng hố mỗi phòng khác nhau. Cho đến phòng cuối cùng thì mặt sàn chỉ là một vết nứt chứ không còn bị khuyết nữa, nhưng cũng đủ để cho tàu của chúng tôi đi qua một cách trót lọt.
Không biết tàu của chúng tôi đã lặn xuống tới độ sâu nào rồi, nhưng sinh vật dưới này đã ít đi thấy rõ, nếu không muốn nói là không còn thấy sự hiện diện của chúng. Không biết những người khác như thế nào, nhưng riêng tôi thì cảm thấy bầu không khí đang dần trở nên ngột ngạt hơn, và lòng tôi thì lại cảm thấy rất bồn chồn. Có lẽ là vì ngoại cảnh dưới đại dương tăm tối này đã ảnh hưởng đến tâm trí của tôi, khiến tôi sinh ra những ý nghĩ tiêu cực mà trở nên lo lắng. Biển sâu hun hút, không có dấu hiệu sống của bất kì sinh vật nào ở ngoài kia, sau khi đi qua sáu căn phòng khổng lồ rồi thì ánh sáng ở trên kia cũng không thể nào chiếu sáng được tới đây, khiến tôi hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán phương hướng ở một nơi tối như bưng như thế này. Rất may là con tàu này được điều khiển bởi những thủy thủ đoàn rất giỏi, chứ nếu để tôi điều khiển thì chắc giờ tất cả đều đã chôn mình dưới lòng biển lạnh giá này rồi.
“Mẹ à, mẹ không sao chứ? Sắc mặt mẹ trông có vẻ không tốt.” Eira quan tâm hỏi tôi.
“Đúng vậy, thần sắc của mẹ lúc này hệt như cái lúc thấy con thủy quái kia cận mặt vậy.” Stella cũng quan tâm không kém.
“Mẹ bị chứng sợ biển sâu, cho nên có chút hồi hộp khi tàu đã đi được tới tận đây.” Tôi nhỏ giọng trả lời với cười gượng chống chế cho qua chuyện, nhưng đồng thời tiếng thở dài liên tục của tôi cũng đã khiến vài thành viên khác quét mắt qua vài lần. Trong đó Audrey là người thường xuyên ngoái nhìn về phía tôi với vẻ lo lắng nhưng tôi cũng cố ra hiệu không sao cho anh ấy yên lòng. Tôi thừa biết đây là chứng bệnh tâm lý, chứ chẳng có liên quan gì đến sức khỏe của cơ thể hiện tại cả. Dù cho lúc ở trên đất liền tôi có tung hoành bao nhiêu, nhưng một khi xuống biển rồi mà không thể khắc phục được nỗi ám ảnh này thì tôi cũng chẳng thể nào thể hiện hết kỹ năng của mình được.
“Hãy thay đổi góc nhìn của bản thân đi, công chúa Lena.” Ngài Thanatos nói, giọng có vẻ như thất vọng và không hài lòng đối với tôi. “Cô sợ biển sâu là vì không thể nhìn thấy được nó, giống như cô nhìn vào màn đêm vô tận vậy. Nhưng nếu như cô nhìn nó dưới góc nhìn của dãy năng lượng nguyên tố biến đổi liên tục, thì cô sẽ thấy cảnh quan dưới lòng biển này còn đẹp hơn cả trên lục địa. Hãy nhớ lại bài huấn luyện đầu tiên tôi chỉ cho cô trước khi tối ưu hóa cách sử dụng Thời Không Thuật đi.”
“Bất kì loại nguyên tố năng lượng nào cũng có một phần chứa năng lượng Thời Không.” Tôi lặp lại bài học hôm ấy.
“Đa số, mọi người chỉ có thể cảm nhận được một vài loại dòng năng lượng khác nhau trong tự nhiên, dựa trên năng khiếu cá nhân và loại phép thuật mà họ sử dụng thường xuyên. Nhưng với người biết Thời Không Thuật, thì cô có thể nhìn ra đủ loại năng lượng ở dưới này dù cho trước đó không có bất kì năng khiếu nào về các loại phép thuật khác cần năng lượng tương tự để kích hoạt.” Ngài ấy giảng giải lần nữa trước khi kết lời. “Trên con tàu này, có lẽ trừ ông Locknar có năng lực không được cao ra thì những người còn lại đều có khả năng nhìn thấu địa hình dưới đại dương mênh mông này. Hãy tận dụng lợi thế của bản thân mà hãy thắp sáng lòng biển này bằng đổi mắt của cô đi, rồi hãy khắc phục chứng bệnh tâm lý đó trước khi đổ bộ lên Aidan. Bằng không, cô chỉ sẽ là gánh nặng cho mọi người khi lên đó mà thôi.”
“Xin lỗi, tôi sẽ cố khắc phục nhược điểm của mình.” Tôi bối rối trả lời hệt như học sinh đang bị giáo viên răn dạy vậy.
Trước kia, tôi không phải là một học sinh giỏi trong việc chạy đua thành tích học tập vì thường học trước quên sau, nhưng ưu điểm của tôi là luôn phát huy tốt công thức sau những lần nghe giảng bài tại lớp. Tôi nhắm mắt lại, để tìm lại cảm giác quen thuộc của những hạt năng lượng trong môi trường tự nhiên thường hay xuất hiện quanh mình, cái cảm giác quen thuộc đến mức mà tôi đã lỡ lờ đi sự hiện diện của chúng vì cho rằng đó là điều hiển nhiên. Tôi không cảm nhận những hạt năng lượng ấy bằng mắt, mà lại cảm nhận cách chúng dao động trong không khí và được hấp thụ bằng cách hít thở, hoặc qua da khi tiếp xúc với vật thể sống. Khi đã quen với những hạt năng lượng tiếp xúc với mình rồi, thì cũng là lúc tôi đã ghi nhớ màu sắc của từng loại hạt năng lượng mà mình đã hấp thụ, và nhanh chóng đổi sang góc nhìn dò tìm năng lượng tự nhiên thông qua đôi mắt. Sau ít giây ngỡ ngàng, tôi đã không còn thấy lòng biển tăm tối đâu nữa, mà thay vào đó là một vùng đất tuyệt đẹp được tô điểm bằng muôn vạn sắc màu lung linh trôi nổi theo những dòng hải lưu.
Những đóm sáng như đom đóm lập lòe theo đàn ở ngoài con tàu chính là những hạt năng lượng bồng bềnh trôi theo dòng nước. Trong mắt tôi hiện giờ, dưới lòng biển này có vô số dãy năng lượng đậm đặc đa sắc màu còn nhiều hơn cả trên đất liền. Mà hạt năng lượng tôi thấy nhiều nhất ở dưới này chẳng phải là hạt năng lượng nước mà là hạt năng lượng của thực vật, tính theo tỉ lệ thì tôi nghĩ ở sông hồ hạt năng lượng nước còn nhiều hơn cả đại dương. Ngoại trừ hai màu lam và lục, tượng trưng cho hai hạt năng lượng nước và thực vật thì vẫn còn nhiều màu khác ở ngoài kia lắm. Ví dụ như màu tím than là năng lượng độc tố, vàng chanh là năng lượng của đất, lam ngọc là năng lượng của khí, vàng cam là năng lượng của lửa nhưng rất ít và yếu, trắng xám đục là năng lượng tử khí đã bị pha loãng, trắng phát quang là năng lượng thánh lực, màu nâu sẫm pha tí ánh bạc là năng lượng của chất sắt hoặc kim loại, và còn vô số hạt năng lượng khác mang màu sắc khác nhau trên thang màu cầu vồng. Những hạt năng lượng phát sáng ấy cứ kết nối và dính lại với nhau hết bên này tới bên khác, dần dà tạo thành một thước vải lụa lấp lánh tuyệt đẹp, kéo dài vô tận dưới lòng biển tăm tối này.
Chỉ cần thay đổi góc nhìn sang một dạng khác là tôi đã có thể nhìn nhận cảnh quan dưới lòng biển với một tâm trạng khác rồi, không còn hồi hộp lo lắng vì lo sợ lòng biển tăm tối như lúc ban đầu nữa. Điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ người hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần có chút thời gian để làm quen. Bên cạnh đó, tôi cũng đang dần nhớ thêm bài học thứ hai mà ngài Thanatos đã từng dạy. Bất kì sinh vật sống hay vật thể vô tri nào cũng chỉ là một khối tập hợp của năng lượng hữu hình, chúng có thể tồn tại ở một hình dạng nhất định, nhưng cũng có thể bị thay đổi hình dạng bởi tác động bên ngoài hay bên trong. Bài học này giúp tôi nhìn ra được bản chất của các hạt nguyên tố năng lượng và cách điều khiển chúng. Nếu là tác động lên một khối tập hợp năng lượng hữu hình của một sinh vật sống thì có chút hơi khó, tôi cần phải nắm bắt được sự tuần hoàn của khối tập hợp đó trước thì mới có thể can thiệp vào mà làm nó biến đổi sau. Nhưng nếu đó là dãy năng lượng trong môi trường tự nhiên thì vô cùng dễ dàng, tôi có thể thao túng điều khiển chúng thỏa thích và biến đổi nó theo bất cứ cách nào tôi muốn. Tạo hỏa cầu, băng cầu, thủy cầu, lôi cầu, hay bất kì nguyên tố phép thuật nào miễn là tôi có nền tảng cho loại nguyên tố đó.
Bài học thứ hai này là bài học cốt lõi giúp tôi biến đổi Thời Không Thuật một cách đa dạng, vì bài học thứ nhất đã có nói bất kì hạt năng lượng nào cũng có một phần nguyên tố Thời Không trong đó. Trước tôi chỉ dùng phép thuật đó như là cái túi di động thì giờ nó đã là cánh cửa thần kì của tôi và hơn thế nữa. Ở lần giáp mặt Leviathan trước đó, nếu tôi còn đủ minh mẫn để áp dụng bài học này thì đã không phải chết đứng như trời trồng trước hình thể khổng lồ và hàm răng sắc nhọn lởm chởm kia rồi. Thay vì nhìn nhận sinh vật đó dưới con mắt thường, thì tôi nên nhìn nó theo kiểu khối tập hợp năng lượng thì mới không bị nỗi sợ xâm chiếm mà còn có thể định hình phương án đối kháng nữa. Giờ có ngẫm ra thì chuyện cũng đã rồi, chỉ mong lần sau gặp trường hợp tương tự tôi không gói ghém sách vở trả lại cho thầy lúc nguy cấp là được.
Chuyến du hành dưới đại dương của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Sau khi đã bơi qua sáu căn phòng khổng lồ rồi thì tàu chúng tôi lại tiếp tục rẽ vào một hành lang độc đạo kiểu zic zac dẫn đi xuống dần. Nhưng hành lang này đã không còn trơ trọi như sáu căn phòng ở ngoài kia nữa, mà nó đã có chút họa tiết trang trí trên tường, trên mấy cây cột trụ và có cả đèn lồng sứa biển trên trần ở mỗi cây cột nữa. Dãy hành lang này đã hẹp hơn rất nhiều, tàu chúng tôi di chuyển cũng có chút khó khăn mỗi khi gặp phải ngã rẽ. Mà cũng may thay, hành lang này không kéo dài vô tận. Khi đi đến cuối con đường thì chúng tôi đã hoàn toàn đến được thủy cung.
Thủy cung mà tôi thấy, không phải là một tòa lâu đài tráng lệ giữa lòng đại dương, mà nó là cả một thành phố rộng lớn lộng lẫy sắc màu được ẩn náu ở một nơi kín đáo không ai ngờ tới. Ước tính, lặn qua sáu căn phòng ở ngoài kia, mỗi phòng tầm một ngàn mét chiều cao và di chuyển qua dãy hành lang dẫn xuống sâu hơn nữa, cộng cả quá trình trước khi đi vào đây, thì tàu của chúng tôi hiện đang tầm ở độ sâu sáu ngàn bảy trăm cho đến sáu ngàn tám trăm mét. Với độ sâu như thế này và với trình độ hiện tại của người mặt đất, thì chả có ai đủ trình để tìm ra được thủy cung mà bắt tộc Tiên Cá thực hiện một điều ước cả. Giờ thì tôi hiểu vì sao trước đó Isael nói tộc người cá chả tốt lành gì khi dám tuyên bố một lời hứa như thế rồi.
Môi trường sinh thái ở dưới này không hề giống với những gì trong sách tôi học ở thế giới trước, chỉ lèo tèo vài loại cá hay mực, và lòng biển thì hoàn toàn tối thui. Nhưng ở trước mắt tôi hiện giờ, không chỉ có vài loại sinh vật sống ở dưới biển sâu, mà còn có cả một cộng đồng đủ loại sinh vật biển, từ loại bình thường cho đến loại bán nhân như mấy con thủy quái trong cuộc tập kích tối qua. Mà cũng dễ hiểu vì đây là một thế giới có phép thuật mà. Có điều, những loài bán nhân ở dưới này không có trạng thái hoang dại điên cuồng như mấy con thủy quái tấn công thuyền bọn tôi, mà họ lại sinh hoạt một cách có lề lối giống như một xã hội có nền văn minh hơn.
Còn về thủy cung, hay nói cách khác là thành phố dưới lòng biển. Quy mô của nó rất lớn, có khi còn lớn hơn cả kinh đô của một vương quốc. Từ trong tàu nhìn ra cửa sổ tôi có thể thấy được, thành phố này cũng có chia khu ra để sinh hoạt. Lấy lâu đài làm trung tâm, các kiến trúc xung quanh sẽ xếp theo thứ bậc từ sang trọng cho đến thô sơ khi càng xa dần. Những tòa kiến trúc càng ở gần tòa lâu đài thì càng giống với nhà cửa của loài người trên mặt đất, nhưng vẫn giữ được nét riêng của vật chất dưới biển. Khi càng xa dần, thì đó chỉ là những khối đá san hô được xếp chồng lên nhau một cách cẩu thả để làm thành một căn nhà tối giản, hoặc một tảng đá bị đục khoét thành nhiều lỗ để làm nhà cho những sinh vật có kích cỡ phù hợp.
Khi tàu của chúng tôi càng tiếp cận gần thành phố dưới lòng biển, thì sự đồ sộ của nó càng được phóng đại lên gấp nhiều lần. Tôi có thể tưởng tượng ra chiếc tàu ngầm của chúng tôi nhỏ bé tới nhường nào khi di chuyển qua các dãy nhà ở dưới này. Những ngôi nhà ở dưới đây, dù có điểm tương đồng hay có cùng mẫu nhà trên mặt đất thì có căn nó còn to hơn gấp ba bốn lần, bởi vì bên trong cần có không gian rộng cho những loài to lớn như cá voi hay vài con thủy quái nào đó. Kích cỡ sinh vật dưới biển rất đa dạng, nên không gian bên trong các tòa kiến trúc cũng cần phải đa dạng theo.
Gác sự cảm thán qua một bên, từ khi tàu chúng tôi tiến vào phạm vi khu vực thành phố thì đã có nhiều loài cá và đầy đủ chủng tộc bán nhân ngư khác nhau tới vây quanh rồi. Bằng một cách thần kỳ, tôi có thể nhận ra sự tò mò của họ, tôi cũng có thể nhận ra giai cấp của từng cá thể ở ngoài kia, và... tôi cũng có thể nghe thấy giọng nói của họ truyền thẳng tới tai mình mà không cần biết những người đó đang ở đâu. Để lý giải cho phép màu này, thì nó cũng tương tự như lúc tôi đang ở trong trạng thái nhìn vạn vật là một dãy năng lượng vậy, kể cả vật sống. Không chỉ tộc Nhân Ngư, mà còn rất nhiều sinh vật biển ở ngoài kia có cách giao tiếp là bằng sóng âm. Mà con người cũng có thể làm ra sóng âm giao tiếp ấy khi xuống nước, nhưng tần số dao động lại yếu hơn rất nhiều nên không thể truyền đạt trọn vẹn ý nghĩa đến đối phương. Để mà so sánh, thì con người tạo ra sóng âm dưới nước giống như em bé đang bi ba bi bô tập nói ở trên mặt đất vậy, còn sóng âm đám nhân ngư ở ngoài kia dùng để giao tiếp lại giống với cách người trưởng thành nói chuyện với nhau, mà phần lớn cách phát âm của đám người cá này không khác gì ngôn ngữ của người trên mặt đất. Với lại, sự rung động của sóng âm ở tần số cao hay thấp cũng đều có thể lưu lại dấu vết trên nền cát một cách rõ ràng, và mấy dấu vết đó chính là kí tự ngôn ngữ của hải tộc. Thế nên, mỗi khi tộc người cá ở ngoài kia giao tiếp, thì tần số sóng âm trò chuyện của họ không chỉ có âm thanh vang đến tai tôi, mà sự dao động của sóng âm ấy lại còn được chuyển hóa sang thành chuỗi năng lượng mang hình dáng từ ngữ có nghĩa, có thể lưu lại nếu tiếp xúc với mặt phẳng cát mịn. Đó là lý do vì sao tôi biết họ đang nói gì, giai cấp của họ ra sao, và cả biểu cảm của họ thông qua những đoạn đối thoại.
“Những thủy tộc cấp cao chuẩn bị đến rồi. Ta sẽ được hướng dẫn di chuyển thẳng đến hoàng cung để nói chuyện với Hải Vương của vùng biển này.” Ngài Thanatos thông báo sau khi phần lớn đám nhân ngư ngoài kia đã được giải tán, chỉ còn để lại vài nhân ngư cá ngựa kiểu cảnh binh ba rê quanh tàu để hộ tống. Về phần người dẫn đường vẫn là phía tộc Tiên Cá đảm nhận, nhưng đã có thêm vài gương mặt mới. Đó có lẽ là thủy tộc cấp cao mà ngài Thanatos vừa mới nói.
Rất nhanh, chúng tôi đã tiếp cận được với tòa lâu đài dưới đáy biển. Lúc còn ở xa thì thấy nó không to lớn mấy, chỉ thấy nó khá đẹp vì nó mang một màu trắng tím huyền ảo pha chút sắc xanh của đại dương mênh mông. Khi đến gần rồi thì mới thấy nó to kinh khủng, không chỉ làm từ vỏ sò vỏ ốc, mà nó còn được làm từ xương của động vật biển, đá thạch anh bảy màu, đá tảng nguyên khối, sao biển rong rêu các thứ, nói chung là vật liệu xây dựng tòa lâu đài này toàn bộ đều đến từ đáy biển và kích thước cũng rất là đa dạng. Cũng giống với kiến trúc trên mật đất, tòa thủy cung này cũng có chạm khắc hình vẽ trên các cây cột, mặt phẳng tường, hoặc đỉnh chóp của kiến trúc. Những hình vẽ này đa số là vẽ về thủy tộc và bán nhân dưới nước chiến đấu với các loài thủy quái, có thể đó là truyền thuyết hay sự kiện gì đó mang tính lịch sử có liên quan, vì loài người cũng hay làm vậy nên đời sau mới có những tấm thạch bích lúc khai quật.
Tiến thẳng vào hoàng cung, tàu chúng tôi được đưa lên tầng cao nhất của tòa lâu đài, bỏ qua mọi nghi thức rườm rà như trên đất liền để diện kiến Hải Vương một cách nhanh chóng. Khi đến tầng trên cùng của lâu đài, bóng dáng của Hải Vương là thứ đầu tiên gây ấn tượng cho tôi, vì ông ta không chỉ vạm vỡ, săn chắc, mà còn... khổng lồ. Ông ấy là người tộc Tiên Cá, râu tóc bạc dài, đầu đội vương miện, và tay thì cầm đinh ba. Hình tượng Hải Vương cổ điển.
“Chào mừng các dũng sĩ của mặt đất.” Hải Vương cất tiếng mời chào, giọng ông ta ồn ồn như tiếng trống trận và rất vang dội dù đang ở khu vực thông thoáng. Nói nơi này thông thoáng, vì đây là tầng thượng của tòa lâu đài này ngoại trừ mái vòm che chắn bên trên ra thì chẳng còn gì nữa cả, nó rất giống với những căn phòng thuộc vương tộc kiểu Ba Tư. Ông ấy lại tiếp lời. “Thứ lỗi vì sự bất tiện này, nhưng nếu các vị có thể rời khỏi con tàu để bước ra ngoài này dù chỉ một lúc thì ta có thể thiết đãi các vị dũng sĩ một bữa thịnh soạn.” Sau lời chào đón khách sáo, là một đòn phủ đầu đầy thử thách. Để minh họa cho lời thiết đãi của ông ấy, thì ngoại trừ một đám nhân ngư ăn bận y phục trông như bô lão ở hai bên sảnh thì còn có cả một đàn nhân ngư đủ loài đã tập hợp lại ở ngoài kia, trên tay mỗi người đều đang bê một cái mâm có nắp đậy.
“Tên người cá này đang thách thức chúng ta đấy à?” Thuyền trưởng người Lùn tỏ ra cáu gắt. “Với áp lực nước ở dưới này, đừng nói là dùng bữa với ông ta, nội việc ra khỏi con tàu này thôi cũng đủ ký tên vào án tử rồi.”
“Thì ai chẳng biết người bình thường rời khỏi tàu đồng nghĩa với việc tự sát, vốn ông ta muốn thử thách chúng ta mà.” Anh chàng Dark Elf chọc ngoáy lại ông Lùn, xong anh ta lại quay sang hỏi ngài Thanatos. “Thị trưởng, ý của ngài như thế nào? Tôi có nên cho lão ăn một quả pháo để cho bớt cái tật thích đánh đố không?”
“Và rồi để ông ta mượn sức mạnh của đại dương bóp nát phương tiện đi lại duy nhất của chúng ta à?” Ngài Thanatos nói giọng thách thức hăm dọa kiểu, muốn chết thì thử bắn một phát xem. Thấy anh chàng Dark Elf giơ cao hai tay biểu thị xin hàng thì ngài ấy mới nhìn bao quát mọi người rồi tiếp tục. “Chỉ có năm người ở đây mới có thể ra ngoài kia cùng tôi, Daniel và gia đình của Audrey. Nhưng không nhất thiết tất cả chúng ta phải cùng ra ngoài, chỉ cần tôi và thêm hai người nữa là được. Ai tự đề cử mình nào?”
“Tôi sẽ ra ngoài đó.” Audrey tự đề cử bản thân đầu tiên mà không chút lưỡng lự. Tôi đã trợn mắt vì sốc khi nghe anh ấy nói vậy, nhưng anh ấy lại tiếp tục nói với mọi người khi nhìn về phía tôi. “Tôi biết đại dương là môi trường khắc chế phép thuật chính của gia tộc tôi, nhưng điều đó không có nghĩa tôi bị yếu đi khi gặp môi trường bất lợi đối với mình.”
“Đồng ý.” Ngài Thanatos đồng ý cái roẹt mà chẳng cần nghỉ ngợi gì. “Rồi ai nữa?”
“Tôi sẽ...”
“Tôi cũng sẽ đi.” Tôi giơ cao tay tỏ rõ lòng quyết tâm, át đi tiếng của ngài Daniel vừa định đề cử bản thân. Dù bản thân mắc chứng sợ nước, nhưng tôi không thể để Audrey ra đó một mình được. Không chỉ vì môi trường bất lợi, mà vì còn áp lực dưới nước này sẽ nghiền nát bất kì ai ở trong đây nếu không có chuẩn bị kĩ trước khi ra ngoài.
“Tôi nghe Daniel lên tiếng trước rồi. Công chúa có muốn ra ngoài đàm phán thì lần sau hãy quyết đoán lên, đừng rụt rè như ban nãy. Mà cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo cho Audrey không gặp bất lợi gì khi bước ra ngoài đó đâu.” Ngài ấy vừa nói vừa chỉ tay về phía ngài Daniel ra hiệu chuẩn bị. Khi những người được chọn đã rời chỗ ngồi, sẵn sàng cho việc ra ngoài rồi thì ngài Thanatos lại nói. “Cuộc đối thoại của chúng tôi vẫn sẽ để người ngồi trong này nghe thấy được, nếu có ai định ý kiến gì trong quá trình đàm phán thì hãy đợi chúng tôi quay lại.”
Nói xong, ngài Thanatos phất ngón tay vào khoảng không một động tác nhẹ, nước biển trước mũi tàu lập tức liền bị rẽ ra hai bên. Ngài ấy lại tạo thêm một cánh cổng dịch chuyển ngay tại chỗ, liên thông với khoảng trống không có nước ở phía trước. Sau khi cổng thành hình và ổn định rồi thì một phần không khí trong tàu liền lập tức bị hút ra ngoài đó có thể cảm nhận qua da. Một vài giây sau đảm bảo ngoài kia đủ không khí rồi thì mọi mới người lần lượt bước ra theo thứ tự tự đề cử ban nãy.
“Chà, hai hiệp sĩ mang sức mạnh cổ long và một thiên thần, có vẻ như những người đầu tiên tìm ra thủy cung không hề tầm thường chút nào, kể từ lúc tộc Mermaid đặt ra ước định với người của mặt đất cho đến nay.” Hải Vương cười nói một cách khoái trá, rồi ông lại bảo. “Mời mọi người dùng đặc sản đến từ biển sâu, và hãy nói cho ta biết nguyện ước của các người là gì khi tìm đến đây?”
“Ăn uống thì miễn đi, chúng tôi đến đây chỉ có một mục đích và cũng đang khá vội.” Ngài Thanatos phất tay ra hiệu không cần nhóm người cá kia phục vụ. “Đảo Aidan, chúng tôi cần biết lối đi an toàn đến hòn đảo đó.”
Nghe đến đây thì nụ cười xã giao của Hải Vương liền vụt tắt, thay vào đó là nét nghiêm nghị trên gương mặt nhăn nheo của ông ta, trong ánh mắt còn ẩn chứa một chút sự căm hờn không thốt nên lời. Ông ta điềm tĩnh nói. “Nếu đây là nguyện ước của các người thì ổn thôi, tộc Mermaid của ta sẽ thực hiện lời hứa. Nhưng, ta muốn biết mục đích của các người đến đó là vì chuyện gì? Nếu là để tìm người thân, thì hãy nghe lời khuyên của ta, mọi người nên quay về trước khi quá muộn.”
“Không phải tìm người, mà là tìm vật phẩm hiếm không thể tìm ra ở bất kì nơi nào nghèo nàn năng lượng.” Ngài Daniel nói ra một phần ý định của tôi, đó là tìm tinh chất sự sống, nhưng cũng chỉ nói một cách úp mở mập mờ đủ để Hải Vương hiểu mà thôi không hỏi nữa.
“Nếu là vì vật phẩm đó thì sao mọi người không yêu cầu bọn ta tìm giúp hoặc đưa cho luôn, mà phải lại mò tìm đến hòn đảo kia?” Hải Vương tỏ ý muốn đưa thẳng tinh chất cho chúng tôi. Vì lời nói đó mà ai cũng hiểu rằng tộc Nhân Ngư đã không ít lần đến hòn đảo đó mới có được tinh chất sự sống, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà giờ ông ta không muốn tộc nhân của mình lui tới gần hòn đảo kia nữa.
“Ông có tinh chất sự sống à?” Ngài Thanatos hỏi, nhưng ý của ngài ấy là vì sao tộc Nhân Ngư lại cần phải tìm tinh chất đó.
“Bọn ta có, nhưng đã phải đánh đổi phần lớn tộc nhân để đổi lại thứ đá ấy.” Nói tới đây thì nét mặt của Hải Vương trở nên đăm chiêu đầy phiền muộn, như muốn giải tỏa tâm tình.
“Dù ông có muốn nói cho chúng tôi biết vì sao tộc của ông lại cần số tinh chất kia hay không thì cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là chúng tôi đã đưa ra yêu cầu trong ước định, và việc của tộc Mermaid là thực hiện nó mà thôi.” Audrey nói kiểu khá cục súc, như thể chả quan tâm nội tình phía sau của bộ tộc người cá là gì. Cách nói chuyện này của Audrey khiến tôi khá bất ngờ, vì tôi biết trước giờ anh ấy không phải là kiểu người ăn nói thô lỗ bất lịch sự như thế.
“Thứ lỗi, vì người đồng hành của tôi có chút thô lỗ.” Ngài Thanatos đỡ lời ngay sau khi Audrey vừa dứt tiếng. “Để đi đến được đây, thì anh bạn này của tôi đã phải lênh đênh trên biển suốt một thời gian dài rồi. Giờ đích đến đã gần ngay trước mắt, càng khiến con người ta không thể tự chủ mà nói thẳng ra điều bản thân mong muốn.”
“Ta hiểu.” Ông Hải Vương nói, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị chứ không còn mang nét phiền muộn muốn tâm sự như ban nãy nữa. “Vậy thì, mục đích chính của các người là lên đảo Aidan bằng mọi giá, trừ việc kiếm đá sinh mệnh ra thì chắc còn việc khác cần làm ở trên đó nữa nhỉ.” Giờ ông ấy cũng ngã bài luôn, chứ không làm vẻ nghiêm trang uy quyền giả tạo nữa. “Đúng là ta không thích để tộc nhân dẫn đường đến hòn đảo đó rồi lại mất thêm một thành viên, nhưng lời hứa là lời hứa. Có điều, ta muốn thêm một phần đảm bảo, rằng các người sẽ phải để tộc nhân của ta quay về một cách an toàn sau khi xong nhiệm vụ, cộng với phần thù lao là một phần năm số đá sinh mệnh các người kiếm được. Bằng không, ta sẽ phá vỡ hiệp ước với loài người bằng cách không ngừng tạo ra giông tố để các ngươi không thể giao thương bằng đường biển được nữa.”
“Coi nào, từ khi Manannan trở về Shadow Realm thì Hải Vương các người luôn tự tung tự tác thế này à?” Ngài Thanatos thốt lên đầy mệt mỏi. “Ta biết lý do vì sao lão Cổ Thần ấy cuốn gói lui về Vương Quốc Bóng Tối một cách nhanh chóng, để rồi thế giới này không có ai quản lý mấy con cá phổi các người nên mỗi nơi đều có người tự lập vương ở mỗi một vùng biển và gây ra biết bao nhiêu tai họa cho biết bao nhiêu thủy thủ đoàn.” Ngài ấy thở dài một hơi rồi nói. “Ta biết tộc Nhân Ngư của mấy người rất tham lam, tham lam giống như cách các người giữ lời hứa vậy. Ta cũng thừa biết, không chỉ mỗi bộ tộc của ông bị thiệt hại nhân mạng khi truy tìm đá sinh mệnh, mà còn biết bao tộc nhân ngư ở vùng biển khác cũng có chung tình trạng giống tộc ông vậy. Các ông tham lam sức mạnh của Leviathan – Deyidelus bên trong mấy viên đá ấy chứ gì, thích nắm giữ trong tay thứ sức mạnh điều khiển đại dương bao la và thống nhất những sinh vật biển khác một cách tuyệt đối chứ gì.” Ngài ấy lại hỏi giọng đánh đố. “Thế các người đã bao giờ tự mở cái bộ não cá của mình ra hỏi, vì sao Thần Biển Cả Manannan lại lui về Shadow Realm chứ không đối đầu trực diện với Leviathan không, dù nó đã bị xiềng xích phong ấn bớt đi sức mạnh? Đã có ai từng nghĩ đến việc đó chưa? Hay các người chỉ biết lẻn vào phòng giam của nó và chôm đi những mảnh tinh thể do nó vô tình tạo ra lúc ngủ say rồi mang về hấp thụ, mong một ngày nào đó số đá năng lượng ấy ban cho mình sức mạnh ngang bằng với một vị Thần?”
“Các người...” Giọng ông Hải Vương run lên, có vẻ tức giận. “Với những kẻ được thừa hưởng sức mạnh từ long tộc, thì các người lấy quyền gì mà chỉ trích bọn ta hả? Chẳng phải loài người các ngươi mới là những kẻ tham lam sức mạnh của loài rồng nhất sao?” Ông ấy siết chặt cây đinh ba, một tay chỉ thẳng vào ngài Thanatos và Audrey lớn giọng. “Ngươi là kẻ thừa hưởng sức mạnh của Hắc Long, không biết ngươi đã dùng cách gì để che đậy loại năng lượng đó nhưng ta vẫn cảm nhận được thứ sức mạnh ấy dù có chút mờ nhạt. Còn ngươi là kẻ thừa hưởng sức mạnh của Hỏa Long, thậm chí ngươi còn chả thèm che giấu đi sức mạnh của mình mà còn phóng thích thứ năng lượng ấy ra ngày một nhiều. Liệu ta có thể xem đây là một lời thách thức không?”
“Đừng cố tình gây hiềm khích với chúng tôi. Dù sao mấy viên tinh thạch sinh mệnh cũng là do Leviathan sinh ra nên cũng chứa một phần sức mạnh của nó, ông hấp thụ phần sức mạnh để lại phần sinh mệnh tưởng tôi không biết à? Cứ cho là ông hấp thụ từ từ cho đến khi trái tim rồng thành hình và sở hữu được sức mạnh của nó đi, thì ông cũng chả kiểm soát nó được đâu. Nói cho ông biết nhé, mức độ trái tim ấy tha hóa kẻ sở hữu sẽ tỉ lệ thuận với số sức mạnh được ban tặng. Bởi vì, cứ mỗi lần dùng năng lượng một phần thì nó sẽ biến đổi nội thể người mang trái tim rồng lên hai đến ba phần, càng dùng nhiều thì càng đẩy nhanh quá trình biến đổi cơ thể đến gần với việc hóa rồng thêm một bước, cho đến khi nào kẻ đó trở thành rồng thì tâm trí sẽ hoàn toàn bị chế ngự, hành động sẽ không khác gì một con ác long mà phá hủy mọi thứ. Thế nên cứ quên thù lao là đá sinh mệnh mà quay lại vấn đề chính đi.” Ngài Thanatos trầm giọng hỏi lại. “Tộc Nhân Ngư sẽ cử ai ra làm người hướng dẫn chúng tôi đến đảo Aidan để giữ đúng lời hứa đây?” Chỉ nói thôi là vẫn chưa đủ. Trừ vị trí tàu của chúng tôi, ngài Thanatos còn đang làm cho nước biển ở khu vực này rút đi từng chút một, khiến cho toàn bộ thành phố dưới lòng biển không còn ngập trong biển nước nữa. Hành động này không khác gì đang dìm một thành phố trên mặt đất xuống biển sâu vậy.


0 Bình luận