Sống lại ở thế giới khác
Viết theo ngẫu hứng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Catacombs & Necropolis

Chương 225: Hồi Quy Giả và bí mật ngoại giới.

0 Bình luận - Độ dài: 6,540 từ - Cập nhật:

Sống lại ở dị giới.

      Chương 225: Hồi Quy Giả và bí mật ngoại giới.

          Trái Đất, sau một tuần Cổng Đỏ thứ hai xuất hiện. Không chỉ truyền thông của Hàn Quốc, mà còn có cả những phóng viên ngoại quốc tác nghiệp ở tại đất nước này cũng đang ráo riết săn tin về những người trở về từ Cổng Đỏ. Mà những người trở về từ Cổng Đó ấy nay đã được gọi là Hồi Quy Giả. Tuy nhiên, mọi tin tức đến nay cũng chỉ mới được khai thác ở bề nổi, còn phần chìm thì đã bị các quan chức chính quyền liên bang ban bố lệnh phong tỏa để tránh tiết lộ quá nhiều thông tin. Bởi vì lúc này, thông tin của những người còn sống quay về từ một cánh cổng dị biệt là vô cùng đắt giá, và chính những người trở về từ cõi chết ấy cũng biết vậy. Để khai thác những thông tin ấy, Liên Hợp Quốc một lần nữa quyết định sẽ tổ chức thêm một cuộc họp kín sau khi những Hồi Quy Giả ấy đồng ý hợp tác cung cấp thông tin.

          Cũng chính vì sự kiện cổng dị biệt đột ngột xuất hiện trên bầu trời Seoul, cho nên các trường học trong khu vực cũng đã tạm ngừng hoạt động trong một thời gian ngắn để hiệp hội Thức Tỉnh Giả đo đạt mực độ biến động của mana xem xung quanh có khả năng sinh ra một Cánh Cổng khác trong khu dân cư hay không. Và toàn bộ người dân lẫn học sinh trong vùng ảnh hưởng cũng được khám sức khỏe tổng quát, để đảm bảo không một ai bị thức tỉnh lỗi vì sốc mana mà dẫn đến tình trạng bị dị biến hoặc gặp những ảnh hưởng phát triển tiêu cực hay di chứng khác về sau. Mà chính vì trường học đóng cửa, cho nên đã tạo cơ hội các cô cậu học sinh lại càng có nhiều thời gian hơn để tụ tập bè hội hoặc đi đạo phố nhiều hơn.

“Trời ơi, hôm đó trường đột ngột réo còi ầm ỉ làm tớ ú tim muốn chết. Cứ tưởng là trời sập đến nơi rồi đấy.” Kim Hana vừa hút nước, vừa thở dài than thở với cô bạn của mình. “Mà sau ngày hôm đó thì anh cậu cũng chẳng về nhà mấy nhỉ?”

“Cậu không theo dõi tin tức à? Anh tớ là giám đốc hiệp hội Thức Tỉnh Giả chi nhánh Hàn Quốc, cho nên anh ấy phải có nhiệm vụ hỗ trợ Liên Minh Thức Tỉnh Giả Toàn Cầu đón tiếp những Hồi Quy Giả tại trụ sở.” Kang Soo Hye trả lời, nhưng vẫn dán mắt vào chiếc điện thoại trên tay để theo dõi tin tức.

“Rồi anh ấy khi nào về?” Kim Hana nằm dài lên bàn kiểu chán chường, chẳng thèm giữ ý tứ nơi công cộng.

“Mong anh tớ về làm chi, cậu cũng có gặp được anh tớ đâu.” Soo Hye hỏi, vẫn không rời mắt khỏi chiếc điện thoại.

“Thì mong anh ấy về để tớ hóng xem có cạy miệng được anh ấy để moi tí tin không.” Hana ngáp một hơi. “Cả tuần nay tin tức về các Hồi Quy Giả cũng chỉ loanh quanh về sự kiện bên kia cánh cổng, cùng lũ quái vật mạnh không tưởng do họ nói, còn thực hư thế nào thì chẳng ai có thể xác minh được.” Cô ta làm mắt hí rồi chề môi giễu cợt. “Gì mà, dù top mười người mạnh nhất Trái Đất hợp sức cũng không thể giết nỗi một con Minotaur ở thế giới bên kia.” Cô ta nghiêm giọng trở lại. “Lại còn, người mạnh nhất của chúng ta cũng chỉ là một người lính có tài năng ở bên đó. Tớ chẳng biết thế giới bên kia Cổng Đỏ là gì mà đám người Hồi Quy Giả tung hô nhiều đến như vậy. Dù sao thì nhóm của họ chỉ có chưa tới một nửa trở về, mà ban đầu lại chẳng có ai nằm trong top một trăm nữa. Những lời nói đó ai mà tin cho được.”

“Cái mà truyền thông cần là có tin tức để họ đưa lên kéo lưu lượng. Còn chứng thực thật hư câu chuyện thì đó là trách nhiệm của những người chuyên môn.” Soo Hye vẫn giữ điềm tĩnh trả lời. Bây giờ cô mới gác chiếc điện thoại đang phát tin tức sang một bên, để bắt đầu cầm chiếc hamburger lên thưởng thức.

“Nhưng cuộc phỏng vấn mới đây của tiến sĩ Stephanus Decmitius nghe khó thuyết phục quá.” Hana hậm hực. “Dù ông ấy có là Hồi Quy Giả đi chăng nữa, thì ông ta cũng chưa phải là Thức Tỉnh Giả. Cho nên việc ông ấy so sánh sức mạnh của Top mười người đứng đầu Trái Đất với một tên lính ất ơ nào đó bên kia cánh cổng chẳng đủ sức thuyết phục tẹo nào.” Cô nàng hút một hơi nước để họa hỏa rồi nói tiếp. “Tớ cho rằng, ở bên kia cánh cổng đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì đó nên mới khiến ông ấy bị khủng hoảng tinh thần mà phát biểu mấy câu thiếu tính thuyết phục tới vậy. Dẫu sao thì ông ấy cũng có phải là Thức Tỉnh Giả đâu mà có thể ước lượng được sức mạnh của quái vật với người thức tỉnh mà so sánh.”

“Cậu đừng quên, đoàn của ông ấy là nhóm chuyên gia nghiên cứu vật chất bên trong cánh cổng đấy. Nếu không có tí thông tin đáng tin cậy nào trong tay, thì với một người có tiếng tăm như ông ta liệu có dám phát ngôn bừa bãi trên truyền thông không?” Soo Hye nhắc nhở cho bạn mình cân nhắc lại. “Chưa kể, ông ấy cũng là người có tiếng trong giới khoa học từ khi Trái Đất biến đổi cho đến giờ. Nếu không có cống hiến từ những người như ông ấy, thì phần lớn đồ dùng sinh hoạt hiện tại của chúng ta chưa chắc đã được cải tiến chuyển sang xài đá mana thay điện đâu.”

“Rõ ràng đó là một bước đột phá lớn trong ngành kỹ nghệ năng lượng phải không? Bọn chị ngồi chung vơi tụi em được chứ?” Một giọng nói thứ ba chen vào câu chuyện của hai cô gái, khiến cả hai đều ngẩn đầu lên chú ý.

“Ồ là chị Seo Hyeon và chị Min Song này.” Hana réo lên, mặt vui thấy rõ. Cô hỏi. “Hai chị làm gì ở đây vậy?”

“Em hỏi lạ nhỉ, rõ ràng vào tiệm thức ăn nhanh là để ăn rồi, chứ chẳng lẽ đến phỏng vấn hai em?” Cô thư ký Min Song đài NENs vừa dúi đầu Hana, vừa nở nụ cười hung dữ khi đang chuẩn bị ngồi vào bàn sau cử chỉ mời chào của Soo Hye.

“Cũng có khả năng ấy lắm chứ bộ, vì Soo Hye là em gái của anh Keaghan mà.” Hana cũng nêu lên quan điểm của mình khi đang sửa lại mái tóc vừa bị dùi thành cái ổ quạ.

“Em đừng lo, hai chị chỉ đến để ăn trưa thôi chứ không phỏng vấn gì đâu.” Cô nàng Seo Hyeon cười khổ. Cô nói thêm. “Mà bọn chị cũng mới vừa kết thúc phỏng vấn xong một trong những Hồi Quy Giả ở gần đây, cho nên định tạt qua khu vực này để săn thêm tin về hậu Cổng Đỏ luôn.”

“Vậy hai chị có tin gì tiết lộ cho tụi em biết trước được không?” Hana nhanh nhảu, mắt sáng rực nhìn hai cô chị nhà đài liên tục.

“Hana này, cậu làm khó hai chị ấy đấy.” Kang Soo Hye kéo cô bạn mình lại mà trách. “Bộ cậu không biết nghề của hai chị ấy rất nhạy cảm về tiết lộ thông tin sao?”

“Cũng không phải là không nói cho hai em biết trước được, vì dù sao thì tối nay tin này cũng sẽ được lên sóng mà thôi.” Thư ký Min Song chia sẻ, cùng lúc đồ ăn nhanh đã được phục vụ lên cho cả hai. Trước khi tiếp tục chủ đề, cô nàng thư ký nhanh chóng làm một hơi nước có gas để giải khác rồi mới tiếp tục. “Chủ đề tin tức tối nay là về sự thức tỉnh của viên ngọc nhà Augusta Hastings, một trong những gia tộc lâu đời của Vương Quốc Anh.”

“Ồ, trong nhóm Hồi Quy Giả có người thường Thức Tỉnh à chị?” Hana mắt long lanh chờ thông tin từ cô nàng thư ký đeo kính.

“Gia tộc Augusta Hastings là một trong những gia đình quý tộc lâu đời theo chế độ hoàng gia của Vương Quốc Anh.” Trước khi thư ký Min Song tiết lộ thông tin, thì Soo Hye đã sơ lược về gia tộc có liên quan đến cuộc nói chuyện. “Ngoại trừ sản xuất vũ khí, thì gia tộc này dường như có mặt tại mọi ngành nghề. Gần đây, họ còn mở công hội riêng trực thuộc gia tộc và tuyển dụng với huấn luyện Thức Tỉnh Giả số lượng lớn nữa.”

“Em biết cũng nhiều quá đấy chứ.” Cô nàng phát thanh viên ngợi khen với nụ cười xã giao.

“Do anh của em hay xem tài liệu rồi cứ vứt lung tung, nên lúc thu dọn em vô tình nhìn thấy thôi.” Soo Hye cũng đáp lại một nụ cười tương tự.

“Vậy, việc thành viên nhà Augustas Hastings thức tỉnh có gì động trời lắm à?” Hana ngơ ngác hỏi, rồi nhìn cô bạn của mình với hai cô chị đối diện liên tục.

“Với thành viên trong gia tộc Augustas Hastings, nếu là thức tỉnh lúc bình thường thì cũng đã đủ trở thành chủ đề nóng cho giới báo chí rồi. Còn đằng này đó là cô út nhà Augustas Hastings, người được cho rằng không có khả năng Thức Tỉnh, đã Thức Tỉnh hoàn hảo nhờ vào Cổng Đỏ. Chủ đề này là một phần của sự kiện Cổng Đỏ, nên nó còn nóng hơn gấp trăm lần so với thành viên nhà Augustas Hastings thức tỉnh lúc bình thường.” Cô thư ký Min Song vừa nói, vừa bắt đầu đánh chén bữa ăn của mình.

“Điều gì đã khiến cô ấy có thể Thức Tỉnh được, trong khi đã được chuẩn đoán là không thể Thức Tỉnh từ trước? Cô ấy có tiết lộ cho hai chị không?” Soo Hye cũng tò mò, cô tắt điện thoại và chú tâm vào cuộc nói chuyện.

“Cô ấy chỉ nói đơn giản là do mana bên kia cánh cổng quá nồng đậm, nên lượng mana tinh khiết ấy đã giúp những người bị nghẽn mạch mana như cô ấy được đả thông. Mà một khi mạch mana được khơi thông thì việc Thức Tỉnh sẽ là chuyện tất yếu.” Cô phát thanh viên Seo Hyeon trả lời, tay thì xoắn vặn chiếc nĩa vào dĩa mỳ Ý.

“Ước gì chị cũng bị lạc vào Cổng Đỏ như cô ấy. Khi trở ra thì cũng trở thành Thức Tỉnh Giả như bao người.” Thư ký Min Song bên cạnh chêm lời vào, dù miệng vẫn đang đầy ụ thức ăn.

“Vậy chuyện này có thể là vấn đề lớn để giới tài phiệt đổ vốn vào cho việc nghiên cứu mở cổng dị biệt rồi.” Soo Hye tỏ ra nghiêm trọng. “Việc Cổng Đỏ xuất hiện không phải là tự nhiên, mà là do có có bên thứ ba đã can thiệp vào. Đó là giả thuyết mà anh em đã từng nói. Nếu những nhà tài phiệt vì chuyện kiểm soát thức tỉnh này mà cố tình nghiên cứu mở ra Cổng Đỏ, thì không nghi ngờ gì đó sẽ là tai họa đối với nhân loại.”

“Bên cạnh đó, chúng ta còn chưa biết đằng sau cổng dị biệt có nguy hiểm gì rình rập hay không nữa.” Cô phát thanh viên Seo Hyeon đồng tình. “Như vài thành viên trong nhóm Hồi Quy Giả đã chia sẻ, đằng sau Cổng Đỏ họ đi vào là một toàn lâu đài có kiến trúc kiểu Dark Gothic. Trong đó không hề có cạm bẫy hay bất cứ thứ gì, ngoại trừ căn phòng cuối cùng.”

“Họ gặp con trùm của hầm ngục phải không chị?” Hana đập bàn đứng dậy hô lên, khiến nhiều người quanh đó để ý, làm cô xấu hổ phải che mặt lặng lẽ ngồi xuống và nhỏ giọng hỏi lại. “Họ gặp con trùm, đánh bại nó và nhận được phần thưởng rồi Thức Tỉnh. Em nói có đúng không?”

“Em đang nói về vấn đề thực tế hay là đang nói đến một trò chơi nhập vai nào đó vậy?” Cô thư ký chỉnh gọng kính lại hỏi.

“Hãy để chị Seo Hyeon kể hết đi.” Soo Hye lại nhắc nhở bạn mình.

“Chị kể tiếp đi ạ, em không ngắt lời nữa đâu.” Hana ngồi thu mình lại tỏ ra vô hại.

“Đây là thông tin mật sẽ không công khai ra giới truyền thông, vì vậy hai em phải đảm bảo không được để lọt tin tức này ra bên ngoài, không thì đội pháp lý sẽ can thiệp vào đấy.” Thư ký Min Song tỏ thái độ hăm dọa, chủ yếu là muốn dọa cô nàng tăng động Kim Hana. Nhưng rõ ràng đây là lời nói dối trắng trợn mà chỉ có Seo Hyeon và Soo Hye biết, vì không đời nào thông tin mật lại được nói ra một cách dễ dàng tại một nơi công cộng như thế này cả. Và nếu có tính chất pháp lý ràng buộc, thì Cho Min Song và Seo Hyeon Jeong sẽ là hai người gặp rắc rối đầu tiên vì dám tiết lộ thông tin cơ mật với người không liên quan.

“Chị kể tiếp đây.” Cô phát thanh viên tiếp tục, để cô thư ký có thể ăn. “Họ bảo, họ đã gặp một người lạ ở căn phòng cuối cùng của tòa lâu đài u ám đó, và hắn đã dùng khí thế trấn áp cả đoàn thám hiểm trong cơn giận dữ. Cả đoàn hơn trăm người, nhưng nhóm nghiên cứu chiếm cỡ một phần ba số lượng rồi. Dẫu vậy, những người Thức Tỉnh có kinh nghiệm dày dặn khi đó cũng không thể kháng cự được áp lực của kẻ lạ mặt.”

“Để nói rõ hơn thì tên lạ mặt đó chỉ đơn giản là tức giận vì bị người lạ phá rối trong căn phòng của bản thân mà thôi.” Thư kí Min Song bổ sung thêm, để cô phát thanh viên có thời gian đánh chén. “Nhưng với cơn giận đó, hắn đã trấn áp cả đoàn thám hiểm một cách dễ dàng mà không có chủ ý. Khi cơn giận của hắn ngui bớt đi, thì áp lực cũng dần được nới lỏng khỏi đoàn người của chúng ta. Ấy vậy mà, nhóm thám hiểm đã vội vàng ra tay tấn công tên lạ mặt trong khi hắn đang thao thao bất tuyệt về một vấn đề gì đó. Kết quả là những người tấn công đã phải vĩnh viễn nằm xuống tại nơi đó chỉ với một cái trừng mắt của tên kia, dù hắn lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ cười. Đó là ấn tượng của những Hồi Quy Giả kể lại. Cuối cùng, những người còn sống còn lại đã bị hắn chia ra thành từng nhóm bắt giam tại một nhà tù ở chiều không gian khác có Minotaur là cai ngục, cho đến khi gặp được người giúp đỡ để quay về Trái Đất.”

“Mà họ không rõ đã được đưa về Trái Đất kiểu gì, hay từ lúc nào.” Cô phát thanh viên tiếp tục kể, để cô bạn đồng nghiệp có thời gian ăn nốt phần còn lại. “Họ chỉ biết, đã có ba người đang thám hiểm nhà tù mê cung đó và tiện tay giúp đỡ cả đoàn tụ hội lại một buồng giam, cùng một lời hứa là cỡ hai ba ngày sau sẽ đưa tất cả quay về Trái Đất. Và đúng như những gì nhóm người đó đã hứa, gần ba ngày sau cả đoàn đã được đưa về Trái Đất bởi một hố đen, nhưng mà chẳng ai thấy ba người của dị giới đâu cả.”

“Người có thông tin nhiều nhất về nhóm người dị giới đó là Charlotte Augustas Hastings và một cô gái lính đánh thuê tên là Jennifer Yamamoto. Trước khi được cứu giúp thì hai cô gái này đã có một cuộc trò chuyện ngắn với một cô gái của dị giới. Nội dung cụ thể như thế nào thì vẫn chưa được họ tiết lộ, nhưng họ cũng sẽ công bố chuyện ấy sớm thôi. Nếu muốn biết thêm thông tin, thì đợi đài NENs của hai chị phát sóng tối nay đi nhé. Nói nhiều hơn nữa thì hai chị sẽ gặp rắc rối mất.” Cô thư kí tiếp lời một cách trôi chảy, vừa gợi sự tò mò nhưng cũng không rò rỉ quá nhiều thông tin trọng điểm cho cả hai cô nàng trước mắt. “Bọn chị dùng bữa xong rồi, giờ phải chạy đi săn tin nữa đây. Hẹn gặp lại các em sau.”

          Vừa nói, hai cô nàng nhà đài vừa thu dọn phần ăn của mình mà nhanh chóng rời đi để tiếp tục bán mình vì công việc. Để lại hai cô học sinh ngồi đó tiêu hóa bớt những thông tin vừa mới nghe được. Chẳng bao lâu thì hai cô bạn cũng ra về, và sẽ quyết định thảo luận tiếp vấn đề này khi đã về đến nhà.

          Trên đường về, cả hai cũng trò chuyện cũng rất vui vẻ, chủ yếu là nói về đề tài mua sắm và những bộ phim đang ăn khách ở ngoài rạp hoặc bàn về mỹ phẩm, y phục, trang sức, rồi vẫn quành về Thức Tỉnh Giả khi nói đến đại sứ thương hiệu của các mặt hàng lẫn ngành nghề giải trí trên. Trong giới Thức Tỉnh Giả ở thời đại hòa bình này, khi đã thức tỉnh thì vẫn không bị bó buộc trong khuôn khổ phải lên chiến trường hay càn quét những cánh cổng. Các Thức Tỉnh Giả ấy vẫn có quyền chọn ngành nghề họ ưng ý để làm việc, ví dụ như idol, người mẫu, hoặc làm những ngành nghề có yếu tố trở thành người của công chúng như diễn viên. Ở đất nước phát triển mạnh về ngành giải trí như Hàn Quốc, không có ít Thức Tỉnh Giả lựa chọn sự nghiệp trở thành người của công chúng bằng cách đánh bóng tên tuổi thông qua những Cánh Cổng trong khu vực dân cư. Một khi đã có đủ độ nổi tiếng, thì họ sẽ chuyển sang một ngành nghề giải trí phù hợp với mình và phát triển từ đó.

          Với những Thức Tỉnh Giả lựa chọn phát triển theo con đường gương mặt thân thiện đối với đại chúng, thì sức chiến đấu lẫn kinh nghiệm chinh chiến của họ gần như là bằng con số không tròn trĩnh. Còn một ngành nghề khác trong giới Thức Tỉnh Giả không cần tham gia dọn Cổng nhưng vẫn có độ nổi tiếng, chính là đấu đối kháng. Đấu đối kháng ở đây là họ sẽ đấu với quái thú được bắt ra từ trong Cánh Cổng, hoặc đấu với giữa người với người. Hình thức giải trí này không chỉ có ở Hàn, mà còn ở rất nhiều các quốc gia khác cũng tích cực hưởng ứng. Mục đích là vì khuyến khích các Thức Tỉnh Giả trao dồi kinh nghiệm chiến đấu, dù họ không trực tiếp lên chiến trường. Đấu đối kháng của giới Thức Tỉnh Giả nay đã được hợp pháp hóa, và đã xem đó như là một môn thể thao trong Thời Đại Mới này. Với những người thức tỉnh lựa chọn con đường này, thì danh tiếng của họ sẽ lên rất nhanh nếu họ có kỹ năng đặc biệt hay giữ kỷ lục toàn thắng liên tiếp. Nhưng bên cạnh đó, họ cũng sẽ có không ít người trong giới đố kị ghen ghét, và vô tình trở thành mục tiêu chung của những Thức Tỉnh Giả khác cùng ngành nghề.  Dẫu vậy, nếu đem đi so với những người luôn lấy sinh mạng của mình treo bên ranh giới sinh tử trong những Cánh Cổng để đổi lấy kinh nghiệm, thì những Đấu Sĩ Đối Kháng ấy vẫn chưa thật sự là những chiến binh thực thụ.

Còn một trường hợp khác. Đối với Thức Tỉnh Giả, một khi thức tỉnh mà không nhận được kỹ năng đặc thù hay có gì đặc biệt, thì họ sẽ rất khó sinh tồn ở mọi lãnh vực công việc, từ giải trí cho đến đối kháng sinh tử. Những Thức Tỉnh Giả này không hề ít, và họ thường không hài lòng về sự thức tỉnh của bản thân và sẽ cố tìm cách khác để đổi đời. Nếu gia cảnh giàu có thì không nói, nhưng trong trường hợp gia cảnh bần hàn mà còn thiếu ý chí phấn đấu nữa thì thường những thần phần này sẽ dấn thân vào con đường phạm pháp. Nhỏ thì sẽ làm dân anh chị đầu gấu một khu nhỏ, to hơn chút nữa thì là những tổ chức xã hội đen cá nhân, còn lớn hơn nữa thì sẽ là những tổ chức tội phạm khu vực hay xuyên quốc gia. Đặc biệt, cũng sẽ có những thành phần phản nhân loại, một khi thức tỉnh rồi thì họ cho rằng bản thân là người được chọn để thay đổi thế giới. Những tổ chức này thường sẽ tìm và ép buộc đủ loại thành phần Thức Tỉnh Giả gia nhập với họ, cần thiết thì họ sẽ bắt cóc và uy hiếp gia đình nếu có, đồng thời phân biệt đối xử với những ai không phải là người thức tỉnh. Những tổ chức này bị liệt vào trường hợp dị giáo, cực đoan, hoặc khủng bố, tùy trường hợp của mỗi tổ chức và họ là những thành phần có nguy cơ gây hại cho xã hội ở mức độ cao sau những Cánh Cổng chớp nhoáng.

          Với Charlotte Augusta Hastings chỉ vừa mới thức tỉnh, thì cô sẽ là con mồi béo bỡ cho những tổ chức phản nhân loại trên. Một là vì gia cảnh hùng hậu của cô, hai là vì thông tin về cánh cổng dị biệt. Bên cạnh đó, nếu trong tổ chức có một người thức tỉnh trong tình trạng đặc biệt thì sẽ dễ dàng chiêu mộ thêm thành viên hơn. Thế nên, trong thời gian này tại Seoul, sự kiện Cổng Đỏ thứ hai chưa hết nóng thì đã có một đợt sóng ngầm khác đã bắt đầu le lói phát sinh rồi.

“Đây là nhà của tôi, có không gian sinh hoạt tương đối rộng và còn rất nhiều phòng khách. Xung quanh nhà cũng rất an toàn.” Keaghan giới thiệu, rồi giơ tay mời ba người khác trong phòng ngồi. “Vì tính đặc thù trong chính trị và giới khoa học, hiện tại ba người sẽ vừa là khách vừa là mục tiêu tôi cần phải bảo vệ trong thời gian này. Nếu có gì cảm thấy bất tiện, thì xin hãy nói trước với tôi. Cô Augustas Hastings, cô Yamamoto và tiến sĩ Decmitius.”

“Được người mạnh nhất Hàn Quốc bảo vệ thì tôi nghĩ nơi này là nơi an toàn nhất rồi, tôi không thấy có gì bất tiện cả.” Ông tiến sĩ cười xã giao, đồng thời ngồi phịch xuống chiếc sô pha, cảm nhận sự dễ chịu và êm ái bên cạnh chiếc ghế đơn của Keaghan.

“Nếu có gì bất tiện, thì... ừm... tôi nghĩ rằng mình chỉ thiếu y phục để thay đổi thôi.” Charlotte ậm ừ nêu ý kiến một cách rụt rè.

“Là nội y và cùng một số đồ dùng cá nhân của phụ nữ.” Midori Yamamoto nói thêm.

“Là tôi sơ suất. Tôi sẽ liên hệ với bộ phận ngoại giao đem những thứ ấy đến đây ngay.” Vừa nói, Keaghan vừa lướt ngón tay lên điện thoại để gửi tin nhắn. Xong xuôi, anh lại bắt đầu vào vấn đề chính. “Tầm nửa giờ nữa đồ dùng của hai cô sẽ có người mang tới. Còn giờ thì, cả ba có thể cho tôi biết thêm về mọi chuyện sau Cánh Cổng Đỏ được không?” Anh vừa hỏi, vừa nhìn ông tiến sĩ ngồi bên mé tay phải mình, rồi lại nhìn sang hai cố gái ngồi ở hướng còn lại, mong đợi xem ai sẽ là người mở lời trước.

“Trước khi vào câu chuyện thì tôi muốn nói điều này.” Ông tiến sĩ là người mở lời trước. Gương mặt ông vô cùng phúc hậu và bình yên, và cũng có nét hoài niệm. “Thật tốt khi được quay về Trái Đất, dù cho chúng tôi có bị giam lỏng vì các mục đích chính trị khác nhau, thì vẫn còn tốt hơn là bị giam cầm ở nhà ngục mê cung kia.” Ông bắt đầu ôm mặt nức nở khi nhớ về những ngày bị giam cầm ấy. “Giờ tôi sẽ kể về những chuyện sau cổng dị biệt, còn tin hay không thì tùy thuộc vào cậu.”

“Tiến sĩ cứ kể, tôi sẽ tự có phán đoán của mình.” Keaghan tỏ ra hòa nhã.

“Không, anh nhất định phải tin những gì tiến sĩ nói, và cả những gì chúng tôi sẽ tiết lộ nữa.” Charlotte khẳng định. “Bởi vì, nếu anh không tin, thì phần thiệt thòi sẽ thuộc về anh và những người không tin vào lời chúng tôi nói.”

“Được rồi, đừng ép đặt cậu ấy.” Ông tiến sĩ giơ tay ra hiệu cho Chalotte cùng Modori đừng bộc trực. Ông quay sang Keaghan, nâng gọng kính tròn lại cho ngay ngắn hỏi. “Cậu Kang này, cậu nghĩ hiện tại trên Trái Đất, địa điểm nào là có mực độ mana nồng đậm nhất?”

“Trừ lục địa New Era ra, thì những khu vực rừng hoang sơ hay các đỉnh núi cao đều là địa điểm tích tụ nhiều mana, thậm chí là ở dưới đáy biển sâu. Ngoài ra, những nơi thường xuyên xuất hiện Cánh Cổng thì cũng sẽ là địa điểm có mực độ mana nồng đậm hơn khu vực lân cận, vì nơi đó sẽ được nhận thêm một lượng mana nhất định khi cổng vẫn còn mở.” Keaghan nêu ra những địa điểm mà bản thân hiểu biết.

“Vậy những nơi đó, cậu cảm thấy mana có nồng bằng những nơi sau cánh Cổng Không?” Ông tiến sĩ lại hỏi.

“Môi trường sau Cánh Cổng hoàn toàn khác với Trái Đất của chúng ta. Có thể nói, Trái Đất xuất hiện mana cũng là do các Cánh Cổng đóng góp một phần. Vì, mỗi khi những Cánh Cổng ấy mở ra thì mana từ phía bên kia sẽ tràn qua đây, giống như nước chảy về vùng trũng vậy.” Cuối cùng Keaghan đưa ra kết luận. “Mực độ mana của Trái Đất chúng ta, còn rất mỏng so với những thứ nguyên sau Cánh Cổng.” Rồi anh lại bắt đầu phản bác. “Nhưng, thế thì phải giải thích thế nào khi môi trường bên kia cánh cổng có lượng mana dồi giào như thế, nhưng năng lực quái vật bên đó lại quá yếu so với môi trường sinh trưởng? Ngài tiến sĩ sẽ giải thích như thế nào?”

“Vậy cậu giải thích thế nào cho việc Trái Đất dù đã có mana, nhưng tại sao lại vẫn có kẻ yếu người mạnh trong cùng một khu vực?” Thay vì giải đáp câu hỏi, thì ngài tiến sĩ hỏi ngược lại một câu có tính chất tương tự.

“Là do tố chất từng cá nhân.” Keaghan trả lời, đồng thời anh cũng nhận ra đáp án phù hợp mà mình muốn tìm kiếm trong câu hỏi bản thân đã đặt ra trước đó.

“Cũng giống vậy đối với quái vật sau Cánh Cổng. Dù chúng được đưa đến đây bằng những cánh cổng dị thứ nguyên, và ta đã tự đo đạt và đặt ra cấp độ cho những cánh cổng ấy cùng lũ quái vật. Nhưng, điều ấy không đồng nghĩa cấp độ do ta đặt ra là được áp dụng cho toàn bộ những sinh vật ở phía bên kia Cánh Cổng.” Ông tiến sĩ hít một hơi thật dài, và thở ra một hơi trông rất nhẹ nhõm, như thể ông đã tìm được đáp án, đã được khai sáng trên con đường sự nghiệp nghiên cứu của mình. “Ở nơi nhóm chúng tôi bị nhốt. Quái vật cai ngục nơi ấy còn mạnh hơn những con trùm của những cánh cổng bậc A hay bậc S hiếm thấy ở đây.” Ông nói mà giọng vẫn còn run run. “Trái Đất chúng ta vẫn còn nhỏ bé lắm.”

“Nếu được, thì ông có thể cho một ví dụ ước tính để so sánh được không?” Giọng Keaghan có chút khẩn khoản, vì chính bản thân anh ấy cũng biết rằng danh hiệu Top năm thế giới của bản thân chỉ là một cái danh hảo, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác thay thế thôi.

“Thế này đi.” Ông tiến sĩ đổi tư thế ngồi, hướng mình hẳn qua phía Keaghan. “Trong mấy ngày bị giảm lỏng thì tôi cũng đã biết đến thiết bị đo đạt năng lực mới của hiệp hội Thức Tỉnh Giả. Vậy giờ cậu thử nói xem số liệu của cậu với những người trên mình thì như thế nào?”

“Trừ Dragon Knight ra, thì những người còn lại không chênh lệch với tôi là mấy, mỗi người đều có một chỉ số mạnh riêng nếu không tính đến kỹ năng đặc thù của từng người.” Keaghan hơi cau mày khi nghiêm túc, rồi anh nói. “Với Dragon Knight, thì thông số của người đó bỏ xa chúng tôi ít nhất là một nửa ở mọi chỉ số.”

“Vậy cậu thấy khoảng cách năng lực của cậu với Top một hiện giờ ra sao?” Tiến sĩ lại hỏi tiếp.

“Như trời với đất vậy.” Keaghan thừa nhận.

“Vậy, nếu tôi nói, dù có mười Dragon Knight đi nữa thì cũng không thể hạ gục được một con Minotaur nơi tôi từng bị giam cầm thì cậu cảm thấy như thế nào?” Ánh mắt của ông tiến sĩ trở nên sắc bén hơn, câu hỏi cũng mang tính đánh đố hơn.

“Ông đùa à?” Keaghan tỏ ra nghi ngờ, rồi nhìn sang hai cô gái còn lại trong phòng để tìm ánh mắt hay một cử chỉ gì đó xác nhận.

“Ông ấy không đùa đâu.” Midori lên tiếng đính chính. “Dù tôi chỉ là một thức tỉnh giả hạng xoàng, nhưng không thể phủ nhận giác quan của những kẻ yếu như tôi. Nếu có một Minotaur ấy ở đây, thì không biết bao nhiêu quốc gia, bao nhiêu vùng đất phải chịu cảnh giày xéo bởi con quái vật ấy, nếu không muốn nói là bị xóa sổ khỏi bản đồ thế giới.”

“Cô vừa được thăng lên hạng S trong đợt kiểm tra vừa rồi nhỉ? Vậy trước đó cô bậc gì?” Keaghan hỏi, nhằm tìm thêm luận cứ cho giả định của mình.

“Tôi không ngại nói ra, trước đó tôi chỉ là một Thức Tỉnh Giả hạng B mà thôi. Nhưng nhờ môi trường đặc thù phía bên kia cánh cổng, mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tôi đã trực tiếp đột phá lên tới hạng S. Cơ mà tôi vẫn cần ổn định năng lực thêm một thời gian để hoàn toàn nắm vững sức mạnh hiện tại.” Midori không ngần ngại nói về bản thân.

“Và cô Augusta Hastings, người được cho là vô duyên với việc thức tỉnh, giờ thì đang mấp mé ở ngưỡng cửa tiệp cận bậc S.” Keaghan vuốt mặt, xoa một bên thái dương vì những thông tin này khiến anh hơi đau đầu một chút.

“Đó là chỉ mới là bề nổi mà chúng tôi tiết lộ ra cho giới truyền thông thôi. Còn một sự thật khác chúng tôi vẫn chưa nói cho một ai biết.” Ông tiến sĩ nói, ánh mắt ông sắc lẹm.

“Còn gì mà tôi chưa biết nữa à?” Keaghan cảm thấy hoang mang.

“Cậu chưa hỏi vào phần trọng tâm. Về kẻ đã bắt giữ và giam cầm chúng tôi, và về những người đã cứu chúng tôi ra khỏi địa ngục kia.” Ông tiến sĩ hất cằm, tỏ ra rất thích thú khi chuẩn bị kể chi tiết.

“Vậy thì phiền ông kể đi, tôi cũng rất muốn nghe đây.” Keaghan cũng xuôi theo ông tiến sĩ, vì thấy ông ấy đang có vẻ cao hứng.

“Chắc các cô cậu điều biết, tôi là chuyên gia nghiên cứu về vật chất phía bên kia Cánh Cổng phải không?” Ông tiến sĩ hỏi, và nhìn lần lượt những người ngồi tại đây. Ông tiếp lời. “Nhưng chắc các cô các cậu không biết, nghề tay trái của tôi chính là nhận định những cá thể nguy hiểm mà nhân loại chúng ta không thể lý giải được. Phạm trù này, tôi sẽ gọi nó là thần học, hoặc mê tín, tùy theo nhận định của từng người. Nhưng những gì tôi sắp nói tới đây, sẽ mang hơi hướng về tôn giáo nhiều hơn là khoa học.” Nói rồi, ông tiến sĩ mở chiếc vali của mình ra, đặt lên bàn những tệp hồ sơ mà ông đã nhờ người tìm kiếm trong mấy ngày qua bị giam lỏng. Trong mấy tệp hồ sơ ấy, chỉ là những tờ báo bị cắt ra thành từng bài riêng biệt. “Thứ cho tôi không thể thống kê toàn bộ tài liệu thành tệp hoàn chỉnh, vì hoàng cảnh không cho phép. Mọi người hãy chọn một tệp ngẫu nhiên đọc đi, rồi tôi sẽ giải thích.”

“Những bài báo này... bao gồm có báo trước khi Trái Đất biến đổi, cho đến thời điểm hiện tại. Nhưng tất cả đều xoay quanh tôn giáo, hay nói đúng hơn là về một giáo phái.” Charlotte xem qua các tiêu đề một lượt, rồi ngẩn đầu lên hỏi. “Ngài đang hướng về điều gì khi thu thập những bài báo về tôn giáo như thế này, ngài Decmitius?”

“Hai cô cò nhớ giáo sư Siddharth Ravi Sharma bị nhốt cùng chúng ta ở thế giới bên kia không?” Tiến sĩ hỏi, nhưng ông lại nói luôn mà không đợi câu trả lời. “Ông ấy đã nói, cô gái cứu chúng ta trông giống một bức tượng của một tôn giáo mà ông ta biết. Vì thế, khi trở về đây thì tôi đã hỏi ông ấy, và nhờ người tìm thêm tin tức lẫn những bài báo nói về tôn giáo để tìm ra tôn giáo này. Cuối cùng, thứ tôi tìm được là những bức tượng do những hội kín để lại. Giáo phái này hoạt động như một hội kín, không công bố nhiều thông tin ra bên ngoài, cũng không chủ động lôi kéo thành viên hay thuyết giáo, hay đòi hỏi giáo dân cung phụng tiền bạc vật chất. Hội hoạt động dựa trên đức tin và cầu nguyện, đó là lý do vì sao đến nay giáo phái này ít người biết đén, cũng như chẳng mấy ai quan tâm đến. Và hai cô nhìn xem, có phải những bức tượng trong hình có nét gì đó giống với cô gái đã cứu chúng ta phải không?”

          Nghe ông tiến sĩ nói thế, Keaghan cũng lập tức chòm người tới trước để lựa những tờ báo có hình bức tượng để xem xét. Anh hỏi. “Ý của ngài là, ở thế giới bên kia, ngài đã gặp người thật giống bức tượng được thờ cúng này à?”

“Không chỉ tôi, mà toàn bộ những thành viên còn sống quay về đây đều đã thấy được dung nhan của cô ấy.” Tiến sĩ khẳng định, ông còn nhắc thêm. “Cậu có thể hỏi tiểu thư Charlotte và Jennifer để xác nhận chuyện đó. Hai cô gái này là người đã trực tiếp trò chuyện với cô gái lạ mặt kia.”

“Lần đầu tiên gặp chúng tôi, cô ấy tự giới thiệu bản thân mình là một công chúa.” Midori lên tiếng khi thấy ánh mắt của Keaghan đang xoáy vào mình và Charlotte. “Cô ấy biết đến Trái Đất của chúng ta, biết văn hóa của một số nền văn minh. Và...” Cô nàng chần chừ khi nhìn tiến sĩ, rồi lại nhìn Keaghan. “Và sức mạnh của cô ấy nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta.”

“Cô ta đã hạ gục con quái cai ngục Minotaur chỉ trong một cái chớp mắt. Đến khi con quái vật ấy chết rồi chúng tôi vẫn còn chưa nhận ra.” Charlotte xác nhận thêm thông tin.

“Nghe hai cô nói vậy, tôi khó mà hình dung được sức mạnh của cô gái đó.” Keaghan xoa cằm đăm chiêu.

“Cái cậu quan tâm chỉ là sức mạnh của cô ta thôi à?” Tiến sĩ hỏi lại, đồng thời cũng là câu hỏi chung dành cho hai cô gái kia. “Nếu chỉ nói về sức mạnh, chẳng phải hai người đồng hành cùng cô ta còn bí ẩn hơn sao?” Nói rồi ông tiến sĩ tự gạt tay mà nói tiếp. “Trên hết, tất cả đã bỏ qua một vấn đề quan trọng mà ban nãy Jennifer đã nói. Cô gái tự xưng là công chúa kia, biết đến Trái Đất và vài nền văn hóa của chúng ta. Mà ở Trái Đất của chúng ta lại có tượng thờ cô ấy. Thế thì điểm liên kết của cả hai là gì? Cô ấy có phải là kẻ du hành thời gian không? Cô ấy có phải là người của thế giới phía sau cánh cổng, hay là người Trái Đất của chúng ta? Nếu không thì làm thế nào để giải thích về những bức tượng của cô ấy có mặt tại đây? Có rất nhiều nghi vấn ở đây cần được làm sáng tỏ. Đây là bí ẩn chúng ta cần phải giải mã. Để bắt đầu, hãy bắt tay thu thập thêm thông tin về các hội kín có liên quan đến việc thờ phụng bức tượng của cô công chúa này.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận