Sống lại ở thế giới khác
Viết theo ngẫu hứng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Catacombs & Necropolis

Chương 219: Công chúa của dị giới.

0 Bình luận - Độ dài: 7,094 từ - Cập nhật:

Sống lại ở dị giới.

      Chương 219: Công chúa của dị giới.

“Xin lỗi, tôi vụng về quá, lỡ làm hư thứ này mất rồi.” Đó là câu nói phát ra từ miệng của một cô gái xinh đẹp mà tôi mới gặp lần đầu. Hiện tôi có vô số câu hỏi quay quanh trong đầu mình khi gặp cô gái này, vì cô ta không phải là thành viên trong đoàn chinh phạt Cánh Cổng dị biệt của chúng tôi.

          Tôi là Midori Yamamoto, tên nhập tịch là Jennifer. Tôi là người Mỹ gốc Nhật, và cũng là một thức tỉnh giả hạng xoàng trên đất nước tự do đó. Từ khi Trái Đất bước vào kỉ nguyên Thời Đại Mới, thì những công việc như thợ săn, lính đánh thuê, thợ săn tiền thưởng, sát thủ, bảo vệ, hoặc Ranker là những công việc có thu nhập nhiều nhất, vì nó có liên quan đến những Thức Tỉnh Giả. Tôi cũng là một người thức tỉnh làm lính đánh thuê theo thời vụ, kinh nghiệm tác chiến năm năm, nhưng vẫn thuộc hàng đáy xã hội vì năng lực rất kém so với mặt bằng chung, có nghĩa là năng lực thức tỉnh của tôi không bằng những người khác trong nghề. Trước kia là vậy, nhưng thời gian gần đây tôi đã gặp được cơ may trong một lần đi làm nhiệm vụ và thực lực đã được gia tăng một cách nhanh chóng. Với cơ may cùng kỹ năng kiếm đạo từ nơi tôi sinh ra, tên tuổi của tôi dần đã được giới Thức Tỉnh Giả nhắc đến nhiều hơn.

          Để mọi người biết đến mình nhiều hơn nữa, tôi đã tham gia một phi vụ chinh phục Cánh Cổng dị biệt. Nếu thành công thì tôi sẽ có tư cách tranh vé vớt vào hàng ngũ hạt giống tốt cho bảng xếp hạng thế giới. Và nếu được đề tên vào bảng hạt giống có tiềm năng, thì khả năng cao tôi sẽ được một công hội lớn nào đó chiêu mộ, và sẽ có thu nhập ổn định hơn công việc thời vụ hiện tại. Kế hoạch của tôi vốn là vậy, và giai đoạn đầu chinh phạt cổng dị biệt cũng rất thuận lợi, vì trong cổng không có con quái vật nào cả. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn như thế cho đến khi kết thúc quá trình chinh phạt, và tôi sẽ có một tấm vé vàng cho tương lai của mình khi trở ra.

Nhưng, số phận thật trớ trêu, khi khám phá và ghi chú xong phần lớn cái lâu đài cổ trong cổng dị biệt thì đoàn chúng tôi nghĩ mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết rồi. Ấy vậy mà khi đến căn phòng trung tâm, chúng tôi đã gặp con boss của hầm ngục. Tôi không chắc đó có phải là boss không, vì trước giờ trong tư liệu của trụ sở Thức Tỉnh Giả Thế Giới không hề có đề cập đến boss trong mấy Cánh Cổng là con người. Nhưng, sức mạnh đến từ tên boss đó quả thật quá lớn so với chúng tôi. Hắn tỏ ra rất bực tức khi thấy chúng tôi xuất hiện, giống như một con dã thú nổi cáu khi thấy có kẻ xâm phạm vào lãnh thổ của nó vậy. Hắn áp chế cả đoàn chúng tôi, càu nhàu sự bực tức, và khi vài thành viên trong đoàn có ý định vùng lên phản kháng thì đã bị khí thế hắn tỏa ra kết liễu ngay tức khắc. Khi ấy tôi đã hoàn toàn buông xuôi vì đã mất tinh thần, và cứ nghĩ chuyến này số mình đã tận rồi. Trong giây phút đối diện với cổ sức mạnh cường đại ấy, chỉ có một điều duy nhất về tên boss đó còn đọng lại trong đầu tôi sau cuộc đối thoại giữa hắn với tiến sĩ Decmitius. Hắn chính là thủ phạm đã thay đổi Trái Đất mười tám năm trước, hắn chính là nguồn cơn khiến thức tỉnh giả xuất hiện trên tinh cầu xanh, hắn chính là kẻ đã đưa quê hương của tôi vào kỉ nguyên Thời Đại Mới.

Giờ đây, khi bị cầm tù trong một hầm ngục mê cung xa lạ, dù thực lực đã tiến bộ rõ rệt nhờ mana trong môi trường xung quanh cung cấp, nhưng tôi vẫn còn nhớ như in cái khí thế áp bức lúc ấy. Cái khí thế ấy giống hệt với khí thế mà cô gái xinh đẹp trước mặt tôi đang tỏa ra, nhưng khí thế của cô gái này cho tôi cảm giác rất ôn hòa, bình yên, uy nghiêm nhưng rất khó với tới, không hề có cảm giác cuồng nộ, tuyệt vọng, hay thâm hiểm giống tên boss hầm ngục kia mang lại. Và cả hai đều mang trên mình một thứ sức mạnh áp bức tinh thần không thể nói rõ, giống như vầng hào quang uy quyền cao thượng của người bề trên khiến những kẻ như tôi chẳng dám tiếp cận.

“A, xin lỗi vì sự đường đột của tôi. Chắc tôi làm cả hai giật mình hả?” Khi tôi và Charlotte còn đang phân vân về cô gái lạ mặt này thì cô ta đã tiếp tục bắt chuyện, thái độ của cô ấy rất cởi mở. “Nhưng mà... trước đó...” Cô ta lấy ra một tấm thẻ từ trong chiếc túi bên hông thắt lưng và chìa về phía chúng tôi hỏi tiếp. “Cái này, hai người có quen biết người trong hình này không? Có phải cô ta đi cùng hai cô không?”

“Là Yasmine.” Charlotte liền chụp lấy tấm thẻ xúc động thốt lên, cô ấy hướng về phía cô gái lạ mặt hỏi một lèo như đang chất vấn. “Cô lấy cái này từ đâu? Còn Yasmine ra sao rồi? Hiện cô ta có an toàn không?”

“Xin lỗi, tôi tìm được thứ này bên cạnh thi thể của chủ nhân nó ở gần lối vào mê cung. Tôi rất lấy làm tiếc.” Đây là lần thứ ba cô gái đó xin lỗi chúng tôi, và cách nói chuyện của cô ấy rất dịu dàng và trang trọng, âm điệu lại rất hớp hồn nếu không muốn nói là dễ mê hoặc người nghe. Tôi thật không biết, liệu cô ta có phải là một loại quái vật hình người mới nào đó mà dữ liệu của trụ sở liên minh chưa kịp cập nhật không nữa.

“Cô là ai?” Lấy lại sự cảnh giác, tôi vừa hỏi vừa đặt một tay sẵn lên cán kiếm treo bên hông, tay còn lại khẽ đẩy Charlotte ra phía sau mình. Xét theo trang phục có phong cách thợ săn ma cà rồng, thì tôi cho rằng cô gái này có thể là một thợ săn của một giáo phái nào đó, hoặc đại loại vậy. Nhưng, tôi cũng không thể loại trừ khả năng cô ta cũng là một loài quái vật hình người có kỹ năng mê hoặc hay quyến rũ, vì vẻ đẹp của cô ta lôi cuốn đến mức phụ nữ như tôi cũng khó mà cưỡng lại được sức hút đó.

“À, tôi quên tự giới thiệu.” Cô gái lạ mặt lùi lại hai bước, trịnh trọng đặt một tay lên ngực, tay còn lại làm động tác nhấc váy nhưng cô ta hiện không mặc váy mà là một chiếc quần đùi đuôi công, vừa hơi chéo chân khụy xuống một tí để giới thiệu. “Tôi là Lena Vermillion, trưởng công chúa vương quốc Slain tại lục địa bờ Đông.” Cô ấy nói thêm với nụ cười mỉm khi ngẩng lên, và ánh mắt cô ta gần như là híp lại nhưng lại toát ra một nét đẹp rực rỡ vô cùng hài hòa. “Rất vui khi được gặp mọi người.”

          Nghe cô ta giới thiệu bản thân xong, tôi và Charlotte cũng đứng hình vài giây vì nụ cười duyên như muốn hớp hồn người khác kia. Phải biết, Charlotte cạnh tôi cũng là một cô gái xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của cô ấy không hề tạo được sự quyến rũ với người cùng giới như tôi được, nét quyến rũ của cô ấy chỉ có thể tác động lên cánh đàn ông mà thôi. Bên cạnh đó, gia tộc của Charlotte cũng là dạng dòng dõi quý tộc lâu đời của Vương Quốc Anh từ thời Victoria. Nhưng họ vẫn sinh hoạt và làm việc như những người hiện đại, không thể hiện quá rõ lối ứng xử một cách trang trọng trong lối sống thường ngày, trừ những bữa dạ tiệc xa hoa thì mới cần thiết. Nhưng còn cô gái có mái tóc bạch kim phát sáng trước mặt chúng tôi, cô ta tự giới thiệu bản thân mình là công chúa, tức ở thế giới này vẫn ở còn đang ở chế độ quân chủ à? Hay cô ta cũng giống với Charlotte, cũng chỉ là thế hệ đời sau của một gia đình mang danh hiệu vương tộc nhưng sinh hoạt theo lề lối dân chủ?

“Tôi là Charlotte Augusta Hastings, là hậu duệ dòng chính trong gia tộc Augusta Hastings của Vương Quốc Anh. Tôi hiện đang là một nghiên cứu viên.” Charlotte cũng đáp lễ lại một cách lịch thiệp, giống với cách cô ấy đã từng thể hiện trong những bữa tiệc xa hoa. Cô ấy đá ánh mắt qua tôi ra hiệu để tự giới thiệu.

“Tôi là Midori Yamamoto, là một Thức Tỉnh Giả, nghề nghiệp hiện tại là lính đánh thuê theo hợp đồng.” Tôi giới thiệu ngắn gọn, nhưng cũng không tỏ ra bất lịch sự khi cúi chào theo kiểu võ sĩ đạo.

“Tôi rất hân hạnh được gặp hai người.” Cô ta chìa tay ra lần lượt bắt tay với chúng tôi để thể hiện thành ý. “Một người ở Vương Quốc Anh, người còn lại làm lính đánh thuê xa quê hương hả? Nhưng nếu cả hai đều cùng ở đây thì còn hơn cả việc xa quê hương ấy chứ.” Câu nói này của cô ta, khiến tôi để ý và bắt đầu đề cao cảnh giác. Cô ta nói thêm. “Làm sao hai cô đến được đây? Trừ người đã khuất ra ở lối vào, thì còn ai đi cùng với các cô không?”

          Sau câu hỏi đó, tôi và Charlotte nhìn nhau giao tiếp bằng ánh mắt trong giây lát. Cuối cùng, Charlotte là người mở lời trước. “Trước khi trả lời những câu hỏi của công chúa, tôi muốn hỏi một vài điều để xác nhận tình hình lúc này trước có được không?”

“Mấy cô cứ nói chuyện tự nhiên, không cần trịnh trọng lắm đâu.” Cô ta lại cười một cách tự nhiên, cứ mỗi khi thấy nụ cười đó của cô ta là y như rằng sự cảnh giác của tôi lại giảm đi một chút.

“Trước hết, cô có thể cho chúng tôi biết đây là đâu không?” Charlotte hỏi, đồng thời từ từ ngồi xuống theo cô công chúa tóc bạch kim kia, và tôi cũng vậy.

“Ừm... cô muốn hỏi là hiện tại mình bị nhốt ở đâu ấy hả?” Cô ta giải thích ý nghĩa của câu hỏi, xong rồi mới trả lời. “Nếu ý của cô là thế thì tôi xin nói rằng, các cô đang ở trên một hòn đảo mà con người không nên đặt chân tới, mà người bình thường cũng chả đủ khả năng để đặt chân được tới nơi này đâu. Đây là đảo Aidan, là một hòn đảo vô định đầy chết chóc của thế giới này, và cũng là nhà ngục giam cầm một con thủy quái khổng lồ có khả năng xóa sổ toàn bộ nhân loại.”

          Tôi cảm thấy hình như cô ta hơi cường điệu về việc nơi này nhốt một con vật có khả năng xóa sổ loài người. Mà nghĩ lại thì, trong quá trình tìm đường thoát ra khỏi cái mê cung rộng lớn này thì nơi đây quả thật toàn chất chứa quái vật và cạm bẫy. Vậy thì, tại sao một cô công chúa của một vương quốc lại mò đến nơi này để làm gì? Càng nghĩ thì tôi càng thấy cô ta khả nghi. “Vậy tại sao cô lại có mặt ở đây? Cô nói nơi này vô cùng nguy hiểm với người bình thường mà.” Tôi chất vấn cô ta.

“Quả thật tôi có nói người bình thường không thể đặt chân tới nơi này, nhưng tôi không nằm trong số đó.” Cô ta lại cười híp mắt, lần này thì tôi cảm thấy nụ cười đẹp rạng ngời ấy nguy hiểm hơn bao giờ hết. Không biết Charlotte có cảm giác giống tôi hay không.

“Vậy, cô có thể cho tôi biết, đây là thế giới nào được không?” Charlotte cân nhắc khi đưa ra thêm câu hỏi.

“Ừm... thế giới nào hả... chờ tôi tí xíu.” Cô công chúa tóc bạch kim chau mày, tay khoanh trước ngực và kê một tay lên gò má nhịp ngón tay từng hồi như đang vắt óc suy nghĩ. Ít giây sau cô ta lại nói. “Để mà nói theo kiểu thiên văn học thì hành tinh này có tên là Elyria, là một hành tinh nằm trong hệ mặt trời thuộc chòm sao Pleythos Das Schwarze Herz trong dãy ngân hà Weltengefuge 7191 Lornheim. Còn nếu nói theo cách huyền bí thì hành tinh này là một hành tinh nhỏ bé trong cửu giới, thuộc nhánh Pleythos Das Schwarze Herz của cây Weltengefuge 7191 Lornheim. Nó gần giống như một thế giới song song với Trái Đất của mọi người vậy.”

          Khi cô ta nói đến Trái Đất thì cả tôi lẫn Charlotte đều sửng sốt. Tôi vội la lên. “Cô biết Trái Đất? Làm sao cô biết được Trái Đất?”

“Jennifer.” Thấy tôi hơi xúc động, Charlotte nắm tay tôi kéo lại. Cô ấy ôn tồn thay tôi lên tiếng. “Xin lỗi vì sự bốc đồng của người bạn của tôi, nhưng tôi cũng có chung câu hỏi với cô ấy. Làm thế nào mà cô biết đến Trái Đất?”

“À, thì tại trong sách sử tôi học có ghi, trên thế giới này cũng có không ít người đến từ Trái Đất thông qua phương thức triệu hồi Anh Hùng theo từng niên đại. Và tại vương đô nơi tôi ở, hiện cũng có một người như vậy.” Cô ta tươi cười giới thiệu, có phần lấy làm hãnh diện. “Đó là lí do vì sao tôi lại biết đến Trái Đất. Mà thực tế thì mọi bài học đến từ Trái Đất cũng đều có sự ảnh hưởng nhất định đến sự phát triển, văn minh và văn hóa ở thế giới này.”

“Cám ơn cô đã giải đáp những thắc mắc của tôi.” Charlotte khẽ gật đầu cảm tạ, rồi cô ấy tiếp lời. “Giờ là lúc để tôi trả lời những câu hỏi của cô. Thứ nhất, chúng tôi xuất hiện ở đây là vì bị bắt cóc. Thứ hai, trừ những người đã khuất thì nhóm chúng tôi còn rất nhiều người đang trải ra rải rác khắp mê cung này. Chủ yếu chúng tôi muốn tìm đường thoát ra khỏi đây, rồi tìm cách để trở về quê hương.”

“Ra là vậy.” Cô công chúa tóc bạch kim gật gù. “Tôi có thể hỏi, ai đã bắt cóc các cô đến đây không? Ý tôi là, bằng cách nào mà các cô bị bắt cóc từ Trái Đất đến tận đây vậy? Có thể bắt cóc xuyên thế giới thế này thì kẻ đó chắc không phải người tầm thường đâu.”

“Nói đúng hơn thì chúng tôi không bị bắt cóc.” Tôi đính chính thay cho Charlotte. “Phải nói là chúng tôi đã bị một tên trùm của một hầm ngục dịch chuyển đến đây.”

“Hầm ngục?” Cô công chúa tròn xoe đôi mắt lục bảo nhìn bọn tôi lần lượt, tôi thoáng thấy sự hưng phấn và kích động trong đó. “Bộ Trái Đất cũng có mấy khu vực phế tích như chỗ tôi hả?” Cô ấy giải thích thêm. “Thường mấy khu phế tích trải qua hàng trăm hay hàng ngàn năm không được quy hoạch sẽ rất dễ tích tụ năng lượng loại ám, và từ loại năng lượng ám đó sẽ sản sinh ra đám ma thú. Nhiệm vụ của các mạo hiểm giả hay lính đánh thuê chỗ tôi sẽ đi thảo phạt những vùng đất như vậy và đem chiến lợi phẩm về cho thị trấn hoặc thành phố. Chắc công việc của các cô cũng tương tự như thế phải không?”

“Ừ thì... cũng coi như là gần đúng, nhưng ở Trái Đất chúng tôi không có khu vực nào gọi là phế tích cả, chỉ có những cánh cổng xuất hiện ngẫu nhiên dẫn đến dị thứ nguyên khác mà thôi, và bên trong cánh cổng thì chúng tôi có thể gọi là hầm ngục hay những danh từ gần nghĩa như vậy. Đối với Charlotte thì cô ấy làm nghiên cứu thực địa bên trong những cánh cổng ấy chứ không có kỹ năng đánh đấm gì cả.” Giải thích xong, tôi lái lại vấn đề chính. “Nói đại loại là đoàn chúng tôi đã vào một hầm ngục mạnh ngoài dự kiến, và bị tên trùm của hầm ngục đó bắt đến đây. Bây giờ chúng tôi phải tìm cách rời khỏi đây rồi sẽ tìm phương pháp quay trở về Trái Đất. Nếu cô nói mình không phải là người bình thường, vậy không biết cô có thể giúp đỡ chúng tôi không?”

“Jennifer.” Charlotte lại nhắc nhở tôi. “Lần nữa tôi xin thay mặt cô ấy để xin lỗi vì sự kích động, nhưng quả thật chúng tôi đang dần mất hi vọng tại nơi này.” Cô ấy vừa nói, vừa cố kiềm nén sự xúc động để không rơi nước mắt. “Đồ ăn thức uống của chúng tôi gần như đã cạn kiệt, lại thêm hung tin mà cô vừa mang đến lúc nãy nữa. Yasmine đã đến gần với lối ra, nhưng lại phải vĩnh viễn nằm lại ở ngưỡng cửa giải thoát.” Cô ấy bắt đầu tỏ ra thành khẩn van nài với bộ dạng yếu đuối đáng thương. “Nếu cô là người có bản lĩnh để đi vào nơi này, thì ắt hẳn cô cũng có cách để giúp chúng tôi rời khỏi đây mà đúng không? Xin cô hãy giúp đỡ chúng tôi.”

“Xin công chúa của dị giới hãy giúp đỡ chúng tôi.” Thấy Charlotte cầu xin thê thảm như thế, tôi cũng quỳ xuống van xin theo kiểu võ sĩ đạo.

“Ơ kìa, không cần phải quỳ thế đâu. Cũng là con người với nhau, tôi sao lại không giúp hai cô chứ.” Cô ta rối rít kéo tôi và Charlotte dậy. “Nhóm của mọi người hiện tại còn bao nhiêu thành viên, với lại có cách nào để tất cả liên lạc với nhau không?”

“Giờ chúng tôi không có cách liên lạc với nhau, nên cũng chả biết còn bao nhiêu thành viên sống sót.” Charlotte kể lại với nét u buồn như chất giọng của cô ấy. “Từ khi bị dịch chuyển đến đây, cả đoàn hơn năm mươi người bọn tôi đều bị tách ra thành từng nhóm giam trong những cái lồng giống như thế này. Dù bị nhốt tách ra với nhau, nhưng chúng tôi không phải là những kẻ chấp nhận số phận bị tù đày, cho nên đã có nhiều thành viên tự ý bước ra ngoài lồng giam để tìm cách trốn ra khỏi đây.” Cô ấy khẽ đưa ánh mắt nhìn tôi nói thêm. “Tôi và Jennifer cũng là những người tự ý ra khỏi lồng giam để tìm kiếm lối thoát, nhưng mê cung ở đây cứ thay đổi liên tục, cộng thêm có vô số quái vật cạm bẫy ở ngoài kia, khiến cho việc dò đường gần như là bất khả thi. Việc hai chúng tôi còn sống tới giờ đã là một phép màu rồi.” Cô ấy thở dài. “Từ lúc mọi người tản ra đi dò đường tới giờ, tôi không biết đã có bao nhiêu thành viên bị thiệt mạng trong cái mê cung này nữa. Mỗi khi có một con nhân ngưu khổng lồ đi ngang qua, tôi đều cố ngó theo thắt lưng của nó xem có ai bị treo ở đó không. Nếu bên hông nó có treo xác người mà còn nguyên vẹn, thì ít ra tôi còn có thể nhìn mặt để đoán nạn nhân xấu số đó là ai trong đoàn. Còn nếu nó chỉ treo nửa thân dưới của nạn nhân, thì tôi chẳng thể biết đó là ai được.” Cô ấy bộc bạch. “Nói một câu thật lòng. Nếu có ai đó trong số chúng tôi tìm ra được đường để thoát khỏi mê cung này, thì tôi chẳng biết họ có còn đủ can đảm để quay lại cứu những người khác không, hay lại đen đủi giống Yasmine, đã thấy lối ra trước mắt nhưng vĩnh viễn phải nằm lại ở nơi này.” Tôi cũng hiểu tại sao Charlotte lại nói thế, vì chính tôi cũng có ý nghĩ như vậy. Nói một cách hèn nhát, thì một khi đã thoát ra khỏi cái mê cung này thì mấy ai dám mạo hiểm quay lại cứu người khác nữa chứ.

“Tôi không muốn làm mọi người thất vọng, nhưng... dù có thoát khỏi mê cung này thì mọi người cũng không thể sống sót rời khỏi hòn đảo này đâu.” Cô công chúa nhắm mắt điềm tĩnh giải thích cho chúng tôi, trước khi bọn tôi kịp kích động lần nữa. “Để xuống được mê cung này, nhóm chúng tôi đã phải vượt qua không biết bao nhiêu là bầy quái vật ở trên kia. Nào là sâu bọ, ấu trùng, bào tử ký sinh, hoặc những sinh vật dị dạng đến từ biển sâu nhưng có thể sống trên cạn. Số lượng của bọn chúng phải tính từ hàng ngàn đến trăm ngàn, nếu thực lực không đủ thì chẳng thể nào rời khỏi đây được cả. Đó là chưa kể, ngay lối vào mê cung này còn một đàn nhện khổng lồ nữa, dù mọi người có thể may mắn trốn tới rìa hòn đảo rồi thì làm thế nào để rời khỏi đây khi không có thuyền vượt biển?” Cô ta lại nhìn hai bọn tôi với đôi mắt thương hại trước khi nói thêm sau một lúc im lặng. “Để đi đến được đây, tôi đã phải chuẩn bị ít nhất nửa năm, và thêm hai tháng lênh đênh trên biển. Từ tàu thuyền, nhân lực, cho đến lương thực, đó là chưa kể đến những cuộc chạm tráng với lũ thủy quái ngoài đại dương.” Cuối cùng cô ta kết lời. “Cho nên tôi hỏi lại, dù thoát khỏi mê cung này rồi thì liệu hai người nhắm có thể sống sót nổi ở ngoài kia không?”

“Dù biết là khả năng sống sót cực kì thấp, nhưng bọn tôi không thể mãi bị nhốt ở đây được. Dù cơ hội mỏng manh như thế nào đi nữa thì tôi cũng phải đánh liều thử một phen.” Charlotte bấu chặt tà áo mếu máo nói, tuy khí thế của cô ấy tỏa ra hừng hực nhưng tâm lý lại rất mong manh.

“Công chúa của dị giới.” Tôi nói như là đang cảnh báo. “Nếu cô không có ý định giúp chúng tôi thì xin đừng nói những điều khiến chúng tôi nhụt chí như vậy.” Trước đó, tôi đã rất khó khăn để khiến Charlotte có tinh thần trở lại sau một pha chết hụt. Nếu không phải vì sợ cô ấy nghĩ quẩn khi ở một mình thì tôi đã đơn phương xông ra ngoài dò đường tiếp rồi.

“Tôi xin lỗi.” Cô công chúa tóc bạch kim quỳ xuống, cúi đầu thấp nhất có thể để xin lỗi chúng tôi. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là cô ta vừa nói tiếng Nhật, và cách thức xin lỗi cũng là kiểu truyền thống trang trọng. Cô ấy ngẩng đầu lên nói tiếp, nét mặt vô cùng nghiêm nghị và đầy uy quyền, khác xa với vẻ nói cười ấm áp lúc nãy. “Tôi chỉ muốn chỉ rõ kế hoạch mà các cô vạch ra rất mong manh mà thôi, nhưng tôi đã hứa là giúp các cô thì tôi sẽ tận lực giúp đỡ. Nếu không thể đưa mọi người quay về cố hương, thì tôi sẽ đưa mọi người về vương quốc của tôi định cư một thời gian. Còn nếu có ai muốn ở lại định cư lâu dài, thì với danh nghĩa công chúa, tôi sẽ giúp người đó trở thành công dân của vương quốc Slain.”

          Thấy cô ấy nói một cách hùng hồn và thực hiện cách thức xin lỗi đầy thành ý như thế, tôi cũng không thể nổi giận với cô ấy được. Quan trọng hơn là tôi không muốn Charlotte mất đi ý chí sinh tồn. Cuối cùng tôi cũng đành phải hỏi vấn đề chính. “Tôi tin tưởng lời nói của công chúa, nhưng liệu tôi có thể biết người giúp mình có khả năng như thế nào không?” Tôi nói thêm để đính chính. “Tôi biết điều này là quá đáng khi muốn biết năng lực của người khác, huống chi là một người lạ chỉ vừa mới gặp nhau không ít lâu. Nhưng tôi không muốn đặt niềm tin nhầm người, mong công chúa hiểu cho tôi.”

“Được, tôi hiểu cho sự bất an của cô.” Cô ấy đứng dậy, làm động tác xoay người chuẩn bị bước ra khỏi lồng giam. Trong giây lát, tim tôi như muốn thắt lại vì nghĩ cô ta sẽ từ bỏi chúng tôi. Nhưng cô ấy lại tiếp tục lên tiếng. “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy năng lực của tôi.”

          Vừa bước ra khỏi phạm vi nhà giam, bóng dáng của cô công chúa tóc bạch kim ấy đã vụt mất khỏi tầm mắt của chúng tôi, khiến tôi và Charlotte đều ngẩn người ra mấy giây trước khi cả hai kịp lấy lại tinh thần bước đến gần chắn song để ngó ra ngoài. Chưa kịp định hình tình hình bên ngoài thế nào, thì trước lồng giam của chúng tôi có một thứ gì đó to lớn rơi xuống một cái uỳnh phát ra âm thanh đầy nặng nề. Nhìn kỹ lại, thì tôi thấy đó chính là xác của con nhân ngưu hay đi tuần ở gần lồng giam chúng tôi. Đứng trên cái xác con quái vật, chính là bóng dáng của cô công chúa tóc bạch kim đó.

          Nếu trước đó con nhân ngưu này hoàn toàn trong tình trạng khỏe mạnh, vậy xét về chỉ tiêu để tiêu diệt nó thì cần phải có một tổ đội có sức mạnh cỡ trong hàng top mười Ranker thế giới ở Trái Đất. Nhưng trong quá trình giết con quái vật đó thì toàn bộ người trong tổ độ cũng sẽ rơi vào tình cảnh rất là chật vật, vì sinh vật này quá mạnh và da quá dày không khác gì một con boss hầm ngục bậc cao. Nó giống như một con bê thui không sợ lửa hay phép thuật, chỉ có những đòn đánh vật lý đủ mạnh thì mới gây sát thương được cho nó, và để giết được nó thì cần phải tốn rất nhiều thời gian. Với thực lực hiện tại của tôi, dù cho con nhân ngưu này có đứng yên đi nữa thì tôi cũng chẳng đủ tư cách để gải ngứa cho nó. Ấy vậy mà đằng này, cô công chúa có vẻ ngoài xinh đẹp khả ái kia chỉ mới biến mất chỉ có vài giây, mà cô ta đã đem về nguyên một con nhân ngưu đã chết. Tôi không biết cô ta đã ra tay từ lúc nào hay bằng kiểu gì, nhưng xác của con vật vẫn hoàn toàn nguyên vẹn. Đã thế, cô ta đã hạ sát một sinh vật khó nhằn như này mà hoàn toàn không gây ra chút tiếng động gì, khiến tôi vừa tò mò cũng vừa e ngại trước sức mạnh của cô ta. Vả lại trước đó, cô ta đã làm hư cái máy đo sức mạnh đời mới của chúng tôi khi tự kiểm tra cho bản thân cô ta, mà cái máy ấy có thể đo được cả chỉ số của những người nằm trong bảng xếp hạng Ranker. Nói như thế, cô ta có thể còn mạnh hơn cả những người đứng đầu ở Trái Đất. Giờ thì tôi đã có chút niềm tin ở cô công chúa này rồi, rằng cô ta có thể cứu chúng tôi ra khỏi đây. Dù trong thời gian ngắn cô ấy không thể đưa chúng tôi về Trái Đất đi nữa, nhưng miễn có thể giúp chúng tôi vẫn còn sống lành lặn rời khỏi đây là đã hơn một phép màu rồi.

          Cuối cùng cô công chúa dị giới cũng đã chứng minh được thực lực của cô ấy với chúng tôi, và cô ta đã yêu cầu nhóm của chúng tôi nên tập trung lại một chỗ, đừng có chạy loạn như lúc đầu để đi tìm chết nữa. Vì, cô ấy không đến đây một mình, mà đi cùng với hai người có năng lực còn khủng hơn cả cô ấy, và cả ba người bọn họ sẽ giúp cả đoàn chúng tôi thoát ra khỏi đây. Tôi và Charlotte đã có cơ may gặp được hai người đồng hành cùng cô công chúa ấy, khi được cô ấy hộ tống về lồng giam được cho là an toàn nhất khu vực này, những người khác trong đoàn chúng tôi cũng sẽ được đưa về tụ tập tại đây. Trong hai người đồng hành cùng cô công chúa dị giới, tôi để ý đến người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng nhưng hết sức điển trai đứng cạnh công chúa. Anh ta có nét đẹp tinh xảo của những người đàn ông gốc Ý, ánh mắt như loài ưng, sống mũi cao và bờ môi rất quyến rũ khi cười duyên. Nếu người đàn ông này để tóc vuốt keo, điểm nhẹ ít râu dưới cằm và hai bên ria mép, rồi diện thêm bộ âu phục đắt tiền thì sẽ rất giống những quý ông lịch lãm trong những năm bảy mươi hay tám mươi tại những bữa tiệc xa hoa.

          Còn người thứ hai... tôi không biết có nên gọi đó là con người không, vì vẻ ngoài người đó trông không khác gì loài Lizardman cả, chỉ là đặc điểm của loài Lizardman ít hơn đặc điểm của loài người mà thôi, và cả hình dạng cũng hoàn toàn là con người. Với lại người đó, toát ra một cái khí thế lạnh lẽo khiến tôi không thể trụ vững mỗi khi nhìn vào đôi mắt bò sát vàng hổ phách kia. Đó là đôi mắt của loài động vật máu lạnh, có đôi đồng tử dựng đứng như loài rắn. Khi đoàn chúng tôi đã được tập hợp đủ thì người bò sát ấy bắt đầu thông báo trước mọi người, mỗi câu nói phát ra từ ông ấy khiến cả không gian dường như đang rung chuyển vì sức mạnh tàng ẩn trong giọng nói của ông ta. Trong âm giọng đó, có lẽ không chỉ mình tôi loáng thoáng nghe được những tiếng gầm gừ như loài bò sát đang rình rập con mồi, mà dường như tất cả mọi người trong đoàn của tôi cũng đều nghe thấy âm thanh tương tự nên mặt ai cũng tái, và cũng đều lấm tấm mồ hôi. Dựa trên trực giác cá nhân tôi, cả hai người đồng hành cùng cô công chúa dị giới kia, ai ai cũng ẩn chứa sức mạnh còn hơn cả cô ta. Nhưng tôi tin rằng cả ba người họ vẫn còn đang ẩn giấu thực lực chân chính của bản thân.

          Trước lúc chia tay, cô công chúa còn để lại kha khá đồ ăn thức uống và nhu yếu phẩm cho đoàn chúng tôi. Họ đang trên đường làm việc riêng, nên họ đành phải để chúng tôi ở lại lồng giam đã được gia cố bằng hàng rào phép thuật này, với lớp lá chắn phép thuật đó, sẽ không một sinh vật hay cạm bẫy nào có thể gây hại cho người bên trong đây. Nhiều nhất là hai ngày, họ hứa sau khi xong chuyện thì sẽ quay lại đón chúng tôi rời khỏi đây. Mà giờ khi mọi người đã tập trung lại một chỗ, điểm danh xong thì tôi thấy thành viên đoàn chúng tôi giờ còn không tới hai mươi người. Chuyến đi này không chỉ thiệt hại về mặt tài lực, mà ngay cả nhân lực cũng bị thiệt hại cực kì nặng nề. Thiệt hại tài lực thì còn có thể bù đắp lại được, còn mặt nhân lực thì không cách nào bù đắp lại được.

“Không ngờ sau khi tất cả được hướng dẫn tụ tập về đây thì chúng ta cũng đã được hội ngộ với nhóm của giáo sư Decmitius rồi.” Charlotte kéo tay tôi rồi chỉ về một hướng để gây sự chú ý. “Cả đội trưởng Schneider cũng có mặt nữa. Thật may mắn là nhóm của ngài ấy không ai bị thiệt mạng sau khi bị tách ra cả, nhưng dường như họ rất thiếu sức sống.”

“Chúng ta qua đó hỏi thăm họ đi.” Nói rồi tôi kéo tay Charlotte đến chỗ của giáo sư và đội trưởng luôn. “Đội trưởng Schneider, giáo sư Decmitius, nhóm của hai người bị nhốt ở chỗ nào mà chúng tôi đi khắp nơi mà tìm vẫn không thấy vậy?” Tôi bắt đầu hỏi thăm khi đã tiếp cận với hai người bọn họ.

“Midori, cô vẫn còn sống à?” Đội trưởng lại bắt đầu độc mồm độc miệng. “Cô Charlotte, mừng là cô vẫn bình an.” Nhưng chỉ độc miệng với tôi.

“Dường như thấy tôi còn sống làm đội trưởng không được vui thì phải.” Tôi ngồi xuống và thở dài.

“Đừng nghĩ vậy, Benjamin thấy cô còn sống thì cậu ấy rất vui đấy.” Giáo sư cười hòa giải, nhưng nét khắc khổ càng hiện rõ trên gương mặt ông. “Mà, tôi và đội trưởng cùng bị nhốt với nhau ở mấy tầng dưới ấy, cùng với vài người nữa. Nếu cô tò mò vì sao nhóm bọn tôi không ai thiệt mạng là vì ở dưới đó quái vật đông hơn trên này rất nhiều, chẳng có cơ hội nào để trốn ra ngoài để thăm dò địa hình xung quanh cả.”

“Đôi khi, ngồi yên một chỗ không làm gì cả cũng là một việc tốt.” Charlotte xúc động nói, cô ấy sụt sùi vài tiếng rồi lại nói thêm. “Ở trên tầng của cháu đã có rất nhiều người không qua khỏi. Đáng thương nhất chính là Yasmine, cô ấy đã tìm được lối ra nhưng đã phải vĩnh viễn nằm xuống ở ngưỡng cửa giải thoát ấy.”

“Yasmine Sami El-Din à?” Giáo sư hỏi lại, và Charlotte vừa gật đầu vừa dụi nước mắt. “Tội con bé.” Ông ấy lắc đầu, tặc lưỡi thương xót. “Ta phải ăn nói thế nào với gia đình của con bé đây.”

“Không chỉ gia đình của Yasmine, mà cả những thức tỉnh giả lẫn các nghiên cứu viên khác cũng vậy. Nếu không có những người lạ mặt kia giúp đỡ, thì không biết chúng ta có cơ hội để ngồi đây nói chuyện bình thường không, hay là phải chết dần chết mòn trong những lao tù ẩm thấp dưới kia.” Đội trưởng Schneider cũng buồn rầu theo. Tuy ngài đội trưởng to con cục mịch tạo cảm giác hung tợn trong mắt người khác, nhưng ngài ấy rất quan tâm đến cấp dưới và người yếu thế cần được bảo vệ.

“Mà đội trưởng này, điện thoại của ngài còn sử dụng được chứ?” Tôi hỏi, vừa chìa cái điện thoại bị hư của mình ra.

“Cô chiến đấu chật vật lắm hay sao mà hư cả điện thoại thế?” Ngài ấy càm ràm, nhưng rồi cũng lấy điện thoại cá nhân ra đưa cho tôi. “Đây, cầm lấy. May là mana trong môi trường ở đây có thể dùng sạc cho điện thoại, không thì tôi chẳng có gì để giải trí khi bị nhốt dưới kia cả.”

“Ngài đúng là đội trưởng đánh kính của chúng tôi.” Tôi nói giọng mỉa mai, nhưng cũng có phần chân thật trong đó.

“Mà cô cần điện thoại để làm gì?” Ngài ấy tò mò khi tôi đang mở chương trình đo đạt mana cá nhân.

“Tôi muốn kiểm tra xem, mình đã tiến bộ được đến đâu khi bị nhốt ở chỗ này.” Tôi đá mắt về phía Charlotte nói thêm. “Học trò của giáo sư cũng đã trở thành thức tỉnh giả cách đây không lâu rồi đó.”

“Sao? Charlotte cũng thành thức tỉnh giả rồi à?” Giáo sư mừng ra mặt, có lẽ đây là tin vui duy nhất mà ngài ấy nhận được trong suốt thời gian ở đây. “Em tuyệt lắm, ta cá rằng nếu trở về Trái Đất được thì gia tộc Augusta Hastings sẽ càng chú trọng em nhiều hơn.”

“Cám ơn giáo sư, nhưng dù có thức tỉnh thì em vẫn sẽ làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thôi, sau chuyện này thì em nào dám bước chân vào mấy cánh cổng nữa.” Charlotte nở nụ cười gượng, vì chuyến đi này để lại cú sốc quá lớn với cô ấy. Mà không chỉ cô ấy, mà chắc ai ai ở đây cũng cảm thấy như vậy.

“Ồ, thực lực của cô tăng vọt rồi nè.” Đội trưởng Schneider kề mặt sát lại chiếc điện thoại trên tay tôi khi có kết quả, vừa vuốt ve vài cọng râu lưa thưa dưới cằm. “Nếu bây giờ cô đi đăng kí kiểm tra lại thì chắc sẽ được thăng hạng S đấy.”

“Tôi chưa hoàn toàn ở bậc S.” Dù đã có kết quả đo sức mạnh, nhưng tôi vẫn cảm thấy không vui trong lòng. Tôi hỏi ông ấy. “Đội trưởng Schneider, thực lực của ngài bây giờ đã ở mức độ nào rồi?”

“Thành thật mà nói thì... dạo gần đây thực lực của tôi tiến bộ nhanh quá, nên rất khó để nói tôi đang chính xác ở mức độ nào. Thậm chí tôi còn chả có thời gian để ổn định năng lực của mình.” Ngài ấy tỏ ra ngẫm nghĩ đôi chút trước khi tiếp lời. “Mà nhờ mấy ngày nay bị giam cầm, nên tôi đã làm quen được với cấp độ mới của bản thân rồi. Nếu muốn thì tôi có để tranh top năm mươi bảng xếp hạng Ranker đấy.”

“Nếu năng lực của ngài tiến bộ nhanh đến vậy, thế thì ngài nhắm bản thân có thể kết liễu con nhân ngưu trong mê cung này chỉ trong một giây mà không gây tiếng động gì không?” Tôi hỏi dò, vừa xem thái độ trên gương mặt ngài ấy.

“Cô đang đem tôi ra làm trò cười à?” Ngài ấy chỉ phất tay cười trừ. “Đâu phải là cô chưa từng cảm nhận được lượng mana tích trữ của con Minotaur đó. Cho dù có mười tôi bây giờ cộng lại đi nữa thì cũng không thể làm con bò đó rụng được sợi lông nào, chứ nói chi hạ gục nó trong một giây.” Ngài ấy khựng lại xoa cằm giây lát rồi nói tiếp. “Nếu là năm người đứng đầu top Ranker thì ít ra còn có tí khả năng đả thương nó, nhưng cần phải dùng chiến thuật tiêu hao chứ không thể dứt điểm nó trong một sớm một chiều được.” Ngài ấy lại đặt tay lên tráng tôi hỏi. “Bộ bị nhốt ở đây lâu quá nên cô bị sốc mana rồi có phải không? Nếu không thì sao lại ăn nói lung tung như mê sảng vậy?”

“Tôi không mê sản, cũng không ăn nói lung tung.” Tôi gạt tay đội trưởng ra nói một cách nghiêm túc. “Cô gái trong nhóm ba người hứa giúp chúng ta, đã kết liễu một trong những con nhân ngưu ấy chỉ trong một giây mà không gây ra động tĩnh gì. Vậy đội trưởng nghĩ mana của cô ấy ở mức độ nào nếu chiếu theo bảng xếp hạng Ranker của chúng ta?” Nghe tôi hỏi như thế, thì nét mặt của đội trưởng sượng trân, cũng mất đi nét hài hước ban nãy mà thay vào đó là vẻ nghiêm nghị thường thấy của một người lính già từng trải qua nhiều sương gió.

“Xin lỗi, có chuyện này tôi muốn nói với mọi người.” Một thành viên khác trong đội nghiên cứu tới tiếp chuyện với chúng tôi. Nhìn vẻ ngoài, tôi đoán ông ấy là người Ấn Độ đã trên bốn mươi. “Về cô gái trong nhóm vừa cứu chúng ta, ngoại hình của cô ta trông khá giống với một bức tượng được thờ phụng của một tôn giáo đã phát hiện cách đây hơn mười năm.” Người đàn ông ấy chợt khựng lại khi thấy ánh mắt tò mò của tôi và Charlotte khi nhìn ông ta. “Xin lỗi vì đã tự giới thiệu muộn. Tôi là Siddharth Ravi Sharma, ngoại trừ nghiên cứu vật chất đằng sau Cánh Cổng thì tôi còn rất quan tâm đến các tôn giáo và sức ảnh hưởng của tôn giáo đến thế giới sau khi Trái Đất biến đổi. Nếu mọi người không phiền, thì tôi xin phép được chia sẻ thông tin về tôn giáo ấy được lưu trong dữ liệu điện thoại của tôi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận