Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 223: Giấc mộng trong ống nghiệm.
2 Bình luận - Độ dài: 6,354 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 223: Giấc mộng trong ống nghiệm.
Mạch năng lượng là thứ quyết định một người có thể sử dụng ma thuật hay cường hóa thể chất hay không. Người không kích hoạt được mạch năng lượng ở tuổi ba mươi, thì cuộc đời người đó dường như đã được quyết định là người bình thường ở quãng đời còn lại. Mạch năng lượng nó giống như bộ phận rễ của một cái cây vậy. Mà tổn hại mạch năng lượng, việc đó giống như rễ cây đang bị sâu mọt ăn mòn hoặc bị cắt xén đi bởi tác động bên ngoài. Đó là trường hợp của cha tôi và Audrey hiện tại. Cha tôi vì cứu giúp toàn bộ người dân thành Aden nên đã trích máu của bản thân để chế một loại thuốc có tính đề kháng với độc vụ của cổng Abyssal. Máu đó không phải máu bình thường, mà nó còn mang theo cả một phần nhỏ mạch năng lượng của ông ra ngoài theo từng giọt máu.
Như mọi người đã biết, một cái cây sẽ không thể nào sống tiếp được khi phần rễ đã bị cắt xén quá nhiều, và cha tôi hiện tại cũng như vậy. Mạch năng lượng của ông ấy đã bị bòn rút quá nhiều khi phải liên tục hiến máu cho việc chế thuốc. Số lượng người dân của thành Aden không hề ít, mà nguyên liệu để chế thuốc thì lại có giới hạn. Một mình cha tôi không thể nào cung cấp đủ số máu để chế thuốc cho toàn bộ người dân thành Aden cả. Nhưng may mắn thay, khi sự kiện cổng Abyssal tại Aden kết thúc thì mạch năng lượng của cha tôi cũng còn giữ lại được một phần mười, chỉ cần tìm được tinh chất sự sống khôi phục lại mạch cho cha tôi thì ông ấy sẽ khôi phục lại như ban đầu. Dẫu vậy, tình trạng cha tôi hiện tại chẳng khác gì chỉ mành treo chuông, nếu tôi không kịp đưa ông ấy vào trạng thái đóng băng hạn chế thời gian lão hóa thì sẽ không đủ thời gian cho tôi đi tìm phương thuốc chạy chữa cho ông ấy đâu.
Còn tình hình hiện tại của Audrey, mạch năng lượng của anh ấy cũng đang có dấu hiệu bị ăn mòn một cách nhanh chóng giống với cha tôi, nhưng còn tệ hơn thế nữa vì tốc độ ăn mòn này giống như cơn sóng thần ập vào đất liền mà không có phòng bị vậy. Cuộc chiến với Leviathan là một cuộc chiến không cân sức, khi anh ấy đã thua ngay từ đầu vì thuộc tính khắc hệ. Dù cho Audrey vẫn có thể sử dụng những loại ma thuật nguyên tố khác, nhưng mạch năng lượng của gia tộc anh ấy lại chuyên về hỏa hệ, thế nên dù cho anh ấy có sử dụng bất kì loại nguyên tố nào đi nữa thì trong đó vẫn lấy nguyên tố hỏa hệ làm mồi dẫn. Còn Leviathan, không cần nói thì chúng tôi cũng thừa biết nó chính là Thần Rồng Biển Cả rồi, mọi kỹ năng của nó chắc chắn đều lấy nguyên tố thủy làm mồi dẫn. Việc Audrey thua một thực thể như vậy không hề oan tí nào.
Nhưng, điểm khó khăn bây giờ là Audrey không thể hấp thụ tinh chất sự sống để khôi phục mạch năng lượng của bản thân. Đôi tay của anh ấy bây giờ dường như đã bị tàn phế, các đường gân xanh đen lóe sáng vài đốm trắng di chuyển liên tục đang nổi chi chít dọc trên cánh tay anh ấy cho thấy mạch năng lượng đang bị vô hiệu hóa. Dù đã có tinh chất sự sống trong tay, thứ kết tinh có thể chữa lành trạng thái bây giờ của anh ấy, nhưng không hấp thụ được thì nó hoàn toàn vô dụng.
“Audrey thế nào rồi?” Ngoái đầu lại nhìn, tôi đã thấy ngài Thanatos vừa trở lại từ căn phòng giam giữ Leviathan. Không, phải nói là Vương Quốc Bóng Tối của con rắn biển đó.
“Ngài Thanatos, lúc trước ngài nói anh ấy chỉ bị thương nhẹ, nhưng sao lại ra đến nông nỗi này?” Tôi hỏi như đang chất vấn ngài ấy.
“Dường như cô đang hiểu lầm gì rồi.” Ngài ấy đính chính, giọng rất trầm ổn mà không để thái độ của tôi vào mắt. Ngài ấy bước đến cạnh chỗ Audrey đang nằm, cầm lấy khối pha lê kết tinh sự sống trong tay Audrey lên và mạnh tay bóp mạnh một cái, khiến những hạt năng lượng li ti như kim tuyến lấp lánh đang dần trào ra ngoài theo khe nứt và được rót lên cơ thể Audrey một cách đều đặn. Ngài ấy lại nói. “Tôi nói cậu ấy khá chật vật, chỉ sây sát trong phạm vi tôi thường huấn luyện cho cậu ấy. Chứ tôi chưa từng bảo cậu ấy bị thương nhẹ bao giờ cả.”
“Nhưng, sây sát có nghĩa là bị thương ngoài da, mà bị thương ngoài da thì là bị thương nhẹ rồi chứ gì nữa?” Tôi lý giải. “Nhưng ngài nhìn anh ấy bây giờ xem, có giống bị thương nhẹ không? Nếu tôi không lau đi những vết máu thì trông anh ấy còn tàn tạ hơn cả bây giờ nữa.”
“Có vẻ như... định nghĩa sây sát của chúng ta có chút khác biệt.” Ngài ấy nghỉ ngợi đôi chút. “Cơ mà tình trạng cậu ấy bây giờ vẫn tính là bị thương ngoài da mà nhỉ? Vì hiện tượng mạch năng lượng bị ăn mòn chỉ mới hiển thị phần nào đó ngoài bề mặt, chứ chưa hoàn toàn ăn mòn vào trong lục phủ ngũ tạng. Khi nào cô thấy mạch năng lượng nổi lên chi chít toàn cơ thể cậu ấy thì khi đó mới lo cũng chưa muộn. ” Song ngài ấy cũng vẫn giữ nguyên định kiến của mình.
“Vậy, bị thương ở mức độ nào thì ngài mới xem đó là mức độ nghiêm trọng?” Tôi sầm mặt hỏi lại, nhưng cũng chẳng cần câu trả lời mà hỏi sang vấn đề khác tiếp. “Mà giờ điều đó không quan trọng nữa, quan trọng bây giờ là ngài có cách nào cứu giúp anh ấy không?”
“Chẳng phải tôi mới vừa làm rồi đấy sao?” Ngài ấy giơ viên tinh thể rỗng lên cho tôi xem. “Tinh chất sự sống đã được tôi rót lên toàn bộ cơ thể cậu ta rồi. Giờ nếu cô còn thì hãy lấy ra đây thêm tầm mười viên cỡ này nữa, tôi sẽ nghiền chúng ra để đắp lên cho Audrey.”
“Còn, tất nhiên là tôi còn rồi.” Không chỉ mười, mà tôi lấy ra tận một núi nhỏ để ngài Thanatos cứu chữa cho Audrey. “Chỉ cần cách này đảm bảo cứu được Audrey, thì ngài có xài hết đống tinh chất này cũng được.”
“Cô thu hoạch được khá hơn tôi tưởng đấy, nhưng mười viên là quá đủ để cậu ta khôi phục lại như ban đầu rồi.” Ngài ấy lấy đúng thêm chín viên tinh thể to bằng hai lòng bàn tay, số còn lại đều đẩy về trả lại cho tôi. “Cứ nhìn theo cách tôi chữa cho Audrey, mà khi về hãy làm điều tương tự với người mà cô cần cứu. Tinh chất sự sống, cũng chỉ là một loại năng lượng, mà đã là năng lượng thì hấp thụ qua da hay hít thở gì cũng đều được hết. Khi năng lượng sự sống đã ngấm vào thể nội người bệnh, thì chỉ cần cho chúng ít thời gian để ta có thể thấy được sự nhiệm màu mà chúng mang lại.” Sau khi nghiền nát toàn bộ pha lê tinh thể sự sống và rải quanh chỗ Audrey nằm, lẫn lên người Audrey thì ngài ấy lại ra một góc ngồi. “Thời điểm cậu ấy tỉnh lại, thì cũng sẽ là lúc chúng ta rời khỏi đây. Giờ cô hãy tranh thủ chợp mắt một lúc để lấy lại tinh thần và sức lực đi, vì điều đó sẽ giúp cô phân tán đi những năng lượng tiêu cực đã bị ám khi vừa mới bước vào Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan. Đừng quên, sở trường của Leviathan là thao túng và đánh vào tâm trí của con mồi đấy.”
Nói xong thì ngài ấy thu mình vào một góc khuất để nghỉ ngơi. Thấy vậy, tôi cũng đành chợp mắt theo lời dặn của ngài ấy, và tôi đã chọn nằm cạnh Audrey khi chợp mắt. Hay nói đúng hơn là tôi muốn ủ ấm cơ thể của Audrey bằng thân nhiệt của mình, bởi vì cơ thể anh ấy bây giờ vô cùng lạnh lẽo khi tôi ôm lấy, không khác gì một cái xác đang dần đông cứng lại. Điều này đã khiến cõi lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo và run sợ. Tôi sợ rằng mình sẽ mất anh ấy nếu thân nhiệt cứ tiếp tục hạ như này. Giây phút này tôi chỉ mong sao tinh chất sự sống mau phát huy tác dụng để đưa anh ấy quay lại với tôi mà thôi.
Có thể nói, thời gian này đã có quá nhiều thứ khiến tôi phải lo lắng rồi nên tinh thần tôi lúc này đang dần mất đi sự tỉnh táo. Đặc biệt là sau những gì đã trải qua trong Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan. Tôi thật sự rất muốn hỏi ngài Thanatos tình hình cụ thể của Vương Quốc ấy đã có gì xảy ra khi chúng tôi rời khỏi, nhưng mi mắt của tôi cứ muốn díp lại và đầu óc thì cứ dần bay bổng lên chín tầng mây. Cứ thế, tôi đã ôm nỗi lo âu và Audrey chìm vào giấc mộng tự lúc nào chả hay.
Trong giấc mơ, tôi đã mơ về thời hiện đại, thời đại mà tôi đã từng sống. Chắc tại vì tôi đã gặp nhóm người Trái Đất trước đó không lâu, nên phần ký ức khi còn ở Trái Đất của tôi đã được khơi dậy và mơ thấy giấc mơ này. Không biết từ lúc tôi chết đến nay, Trái Đất bây giờ đã thay đổi ra sao. Tôi không hi vọng giấc mơ này có thể cung cấp tình hình cụ thể hiện tại của Trái Đất cho tôi thấy, nhưng tôi nghĩ bản thân có thể thấy vài hình ảnh hoài niệm lẫn diện mạo mới của Trái Đất thông qua trí tưởng tượng của mình trong mơ.
Thế nhưng, giấc mơ này kì lạ hơn những gì tôi tưởng. Nó đã đưa tôi trở lại vào thời điểm bản thân vừa chết không lâu, vì tôi vẫn còn thấy được cái trần nhà gian bếp của mình. Khá hoài niệm, nhưng điều quan trọng là tôi nghe thấy được âm thanh xung quanh người khác trò chuyện, dù bản thân vẫn còn ý thức nhưng cơ thể thì hoàn toàn không thể di chuyển động đậy gì được, dù chỉ là đầu lưỡi. Hiện tượng này giống như bị bóng đè vậy, nhưng còn tệ hơn thế. Những gì tôi có thể làm là quan sát, lắng nghe những lời chuyện trò xung quanh khi được các nhân viên y tế đưa lên băng ca chuyển lên xe cấp cứu mà thôi.
Nội dung nôm na là, tôi không phải là nạn nhân chết lâm sàng duy nhất, mà còn rất nhiều người cũng có tình trạng tương tự, đặc điểm chung của những nạn nhân này là đều dính phải nước mưa của trận mưa kéo dài mấy ngày liền lần trước. Hiện giờ đội ngũ y tế vẫn còn đang lên danh sách thống kê những ca chết giả như tôi, đồng thời họ cũng đang dựng lều dã chiến để tiếp nhận kiểm tra xét nghiệm những người trúng mưa nhưng chưa có triệu chứng báo hiệu chết lâm sàng. Có thể nói, giai đoạn này tình hình bệnh viện của cả nước đang lâm vào tình trạng quá tải.
Khi được chuyển vào phòng bệnh, dù thân xác tôi chẳng thể mở mắt nổi nhưng tôi vẫn có thể thấy khung cảnh xung quanh một cách mờ ảo, giống như cách tôi vận dụng góc nhìn năng lượng vậy. Hiện tại bên trong bệnh viện rất căng thẳng, nhân viên y tá lẫn bác sĩ phải chạy đôn đáo khắp nơi. Dường như có liên quan đến việc quá tải tiếp nhận bệnh nhân giống như tôi. Hiện giới y bác sĩ chưa tìm ra nguyên nhân khiến nhiều người đồng loạt chết lâm sàng, cho nên cũng chẳng thể đưa ra phương pháp điều trị được. Tất cả những gì họ có thể làm là phỏng đoán và đưa ra giả thuyết đây là một đại dịch, mà đại dịch này đã bao phủ cả toàn cầu rồi.
Đúng vậy, không riêng gì Nhật Bản, mà cả các cường quốc như Anh, Pháp, Đức, Mỹ, Trung, Hàn, Nga cũng đều bó tay trước hiện tượng kì lạ này. Tổ chức Y Tế Thế Giới chỉ đành thông báo, nếu các y bác sĩ tại bệnh viện địa phương đã làm đủ mọi biện pháp cấp cứu mà bệnh nhân không có dấu hiệu sự sống nữa thì sẽ đành phải hỏa thiêu những bệnh nhân ấy để tránh gây lây lan dịch bệnh. Phát ngôn này của thư kí tổ chức Y Tế Thế Giới đã vướn phải rất nhiều lời chỉ trích từ người dân, nhưng phe cánh truyền thông khi ấy đã dìm vụ này xuống, chỉ để cho người dân tự ca thán với nhau.
Sau tất cả, ý thức của tôi dừng lại tại đó và bắt đầu chìm vào màn đen u tối. Cho đến khi ý thức quay trở lại, thì tôi đã nằm viện được một thời gian dài rồi. Lúc này, tình hình trong bệnh viện cũng đã bớt hỗn loạn hơn, và các hộ tá cũng có nhiều thời gian hơn cho việc xem tin tức trên truyền hình trong phòng bệnh mà tôi đang nằm. Truyền hình đưa tin tức như sau. Những người từng chết lâm sàng sau một thời gian đã phát hiện dấu hiệu sinh mệnh trở lại, tất cả những gì y bác sĩ làm là chỉ cho họ nằm chờ chết nhưng đến phút cuối thì lại có phép màu xảy ra. Không phải toàn bộ người chết lâm sàng đều có dấu hiệu của sự sống cùng lúc, nhưng số lượng ấy đang tăng dần qua mỗi ngày nên đã thổi một luồng gió mang chiều hướng tích cực cho giới y học. Bộ y tế quyết định sẽ tiếp tục gia hạn thêm thời gian nằm viện cho nạn nhân chết lâm sàng. Và đây cũng là đề tài nóng dành các nhà hoạt động chính trị nhằm gom phiếu cử tri. Trong giấc mơ này, tôi cũng hi vọng rằng mình cũng sẽ nằm trong danh sách những nạn nhân đã hồi phục trở lại.
Sau đó, tôi lại tiếp tục thiếp đi và có lại ý thức vào một thời điểm khác. Ở thời điểm có lại ý thức này, tôi nghe thấy các y bác sĩ đang bàn bạc đến chuyện chuyển dời những bệnh nhân không có dấu hiệu sự sống sang cơ sở y tế khác, và tôi cũng nằm trong số đó. Những bệnh nhân được chuyển đi lần này là những người không có dấu hiệu sự sống trên một năm nhập viện. Nghe thấy điều này, tuy từ đầu tôi không ôm hi vọng quá nhiều, nhưng vẫn cảm thấy buồn trong lòng một chút khi biết tin. Đành vậy, dù sao thì đây cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, tôi cũng chả bị thiệt thòi gì cả. Đôi lúc không phải cứ mơ là sẽ có được tất cả, tôi cần phải ghi nhớ điều này.
Kế đó, ý thức của tôi lại tiếp tục bị gián đoạn và chuyển đến một thời điểm khác. Lúc này tôi chả biết mình đã chết lâm sàng bao lâu rồi, và chuyển sang cơ sở y tế khác liệu tình trạng có tốt hơn không. Theo như tôi thấy thì hiện tại tôi đang được đặt trong một buồng chứa dung dịch, có nhiều dây nhợ đo điện tâm đồ được dán đầy trên cơ thể mình. Nếu đã là chết lâm sàng thì máu và nhịp tim đã đều ngừng hoạt động, thế thì những cái dây này làm sao có thể đo đạt gì được? Cơ mà, nếu họ đã dán thiết bị đo lên cơ thể tôi thì điều đó có nghĩa, tôi cũng đã có dấu hiệu sự sống trở lại rồi chăng? Hóa ra là vậy, người ta nói cứ mơ đi rồi cái gì trong mơ cũng có hóa ra là thật. Vậy là tôi không bị gạt rồi.
Và rồi, ý thức tôi lại tiếp tục chuyển sang giai đoạn khác. Lần này thì tôi không còn nằm trong buồng chứa dung dịch nữa mà lại được tự do bay lượn ở bên ngoài. Lần này thì đúng là điều cơ bản của một giấc mơ rồi. Bay lượn tự do không bị bất kì hạn chế vật lý nào hết, và tôi cũng không cảm nhận được cơ thể của mình luôn, cứ như là một linh hồn vậy. Cơ mà lần này khung cảnh có chút quen thuộc, đó chính là tiệm cà phê gần công ty cũ của tôi. Có điều, dù quen thuộc nhưng cảnh vật có chút khác, phải nói là hiện đại hơn so với những gì tôi nhớ trong ký ức của mình. Từ cung đường cho đến việc bày biện trang trí bên ngoài lẫn nội thất, quán cà phê này trông không khác gì một tiệm cà phê trong thời đại cyberpunk cả. Kể cả trang phục lẫn kiểu tóc của thực khách cũng vậy, họ ăn bận và trang điểm đủ loại đủ kiểu của mọi niên đại, từ quá khứ lịch sử cho đến viễn tưởng tương lai. Tất cả trang phục của mọi nền văn hóa Nhật đều đang được tập trung tại một quán cà phê, điều này làm tôi cảm thấy buồn cười và càng khiến suy nghĩ đây là một giấc mơ của tôi càng kiên định hơn.
Quán cà phê ở góc đường gần công ty cũ của tôi lúc nào cũng nhộn nhịp vào giờ nghỉ trưa và sau giờ tan tầm. Khách chủ yếu là nhân viên từ công ty tôi, cùng những nhân viên khác cùng một tòa nhà. Thời điểm tôi lượn lờ ở quán cà phê này là đã quá giờ tan tầm, đã có vài cặp đôi xuất hiện trong quán, và cũng có nhiều nhóm trẻ tụ họp tại đây. Hiển nhiên, cũng có vài gương mặt quen thuộc đối với tôi, vì đó là những đồng nghiệp cũ tại công ty và họ cũng sống ở gần đây nên thường hay tổ chức buổi gặp mặt tại quán này vào mỗi cuối tuần. Tuy cách ăn mặc của họ có chút khác, nhưng gương mặt lẫn ngoại hình của họ không có gì thay đổi nhiều so với trí nhớ của tôi.
Hiện giờ tôi rất muốn gửi lời chào đến bọn họ, nhưng có vẻ như chẳng ai có thể nghe hay thấy được tôi cả. Cũng đúng, vì giờ tôi chả khác gì một linh hồn cả, và đây cũng là nguyên lý mà tôi muốn giấc mơ hoạt động theo ý của mình. Để mà nói thì, trong ý thức trước kia, tôi thường dựng một bức tường vô hình với mọi người xung quanh để tránh giao tiếp nhiều với họ ngoại trừ công việc, nên giờ họ chẳng thể nào thấy hay nhớ đến tôi cũng là chuyện dễ hiểu. Những gì tôi có thể làm bây giờ là lắng nghe và quan sát buổi gặp mặt của những đồng nghiệp cũ mà thôi.
Phải nói thì, buổi gặp mặt này của họ khá lớn, tổ chức hẳn buổi tiệc thịt nướng ở ngoài trời trên tầng ba của quán cà phê. Trên băng rôn buổi tiệc còn có ghi chúc mừng các thành viên hồi phục trở lại, và dưới đó là tên của những người từng nằm viện vì cái chết lâm sàng. Danh sách cũng dài đấy, nhưng lại không có tên tôi. Cái này thì quen thuộc quá rồi nên tôi cũng chả cần phải tủi thân làm gì nữa. Mà bên cạnh đó, thân xác tôi vẫn còn đang hồi phục ở cơ sở y tế nào đó mà, nên cần gì phải buồn kia chứ. Vả lại đây cũng chỉ là một giấc mơ, không cần phải buồn, không cần phải buồn.
Phía dưới, các nhân viên công ty đã dần tề tựu đông đủ, họ bắt đầu bữa tiệc bằng một bài phát biểu, và cảm nghĩ của vài người vừa mới xuất viện. Đặc biệt là, họ cũng có đề cập đến vấn đề Thức Tỉnh sau cái chết lâm sàng. Chắc đây là do tôi đã gặp nhóm người Trái Đất trước đó, và có nói chuyện với họ một lúc nên giờ mới xuất hiện khung cảnh này trong giấc mơ. Đám đồng nghiệp cũ của tôi tiếp nhận chuyện này rất tích cực, còn có người tỏ ra hối tiếc vì đã không dầm mưa ngày hôm đó để giờ cũng có thể được thức tỉnh như bao người.
Lúc nhập tiệc, tôi có thể nghe họ nói là giờ thế giới đã thay đổi, đã có nhiều Thức Tỉnh Giả và cũng đã có nhiều Cánh Cổng như dạng hầm ngục, và công việc mới cũng đã được sinh ra. Tôi dám cá cảnh này cũng là do ảnh hưởng từ buộc nói chuyện của tôi với nhóm người kia mà ra. Công việc mới này rất nguy hiểm, nhưng đi đôi với đó là cũng rất nhanh giàu. Có rất nhiều người muốn nhảy việc, họ có ý định chuyển sang làm thợ săn một thời gian, sau khi kiếm đủ rồi thì quay lại cuộc sống ban đầu. Nếu đám đồng nghiệp này của tôi nhảy việc đồng loạt thì chắc lão giám đốc nhân sự trong công ty sẽ đau đầu lắm đây. Chắc khi đó ông ấy sẽ ước gì không sa thải một nhân viên chăm chỉ như tôi. Nghĩ như thế thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy hả hê rồi.
Bên cạnh đó, khi thấy được năng lực của mấy người vừa mới xuất viện không bao lâu, thì đã có người đề xuất tổ chức mấy buổi viếng thăm đồng nghiệp cũ vẫn còn đang nằm viện. Hành động này vừa phản ánh rõ lòng tốt cũng như là sự quan tâm của họ, nhưng thực tế là họ đang giúp bản thân trải sẵn đường trong tương lai. Vì ai mà biết được, trong số những người chết lâm sàng sau này lỡ có ai sống lại mà lợi hại hơn những người thức tỉnh trước thì sao. Nếu có, thì họ sẽ vô tình móc nối được với một tay Thức Tỉnh Giả có tầm ảnh hưởng trong xã hội sau này, và họ sẽ dễ dàng thăng tiến trong tương lai hơn. Đây mới đúng là bản chất của người thế giới hiện đại, quan hệ và lợi ích đều đặt lên hàng đầu.
Tôi ở lại quan sát cho đến khi tiệc tàn thì ý thức mới lần nữa dần tối đi, và lúc có lại ý thức thì đã chuyển sang khung cảnh khác. Lần chớp mắt này không biết thời gian đã trôi qua thêm bao lâu, nhưng ý thức đã đưa tôi về trong ống nghiệm với thân xác dán đầy dây đo điện tâm đồ. Bên cạnh đó, tôi còn có thể thấy vài người mặc áo blouse trắng đứng trước ống nghiệm của mình nữa. Dường như họ đang kiểm tra tình hình của tôi, và... cả những ống nghiệm khác nữa.
Mà khoan, đây không phải là cơ sở y tế, và mấy người mặc blouse trắng kia cũng chả phải y bác sĩ luôn. Họ là những nhà nghiên cứu, còn nghiên cứu cái gì thì tôi không biết, chắc có lẽ liên quan đến lĩnh vực sinh học hay gì đó đại loại vậy. Hoặc cũng có thể, đây là sở nghiên cứu thi thể con người cũng nên, vì sau khi Trái Đất biến đổi thì xác người rất có giá trị trong lĩnh vực nghiên cứu dị năng. Đó là một trong những đề tài mà tôi đã nghe được trong buổi tiệc công ty lúc trước, và thi thể những người trong tình trạng chết lâm sàng như tôi thì lại càng có giá trị để nghiên cứu.
“Đưa SCP – 001 rời khỏi đây. Chúng ta cần đưa mẫu vật này đến phòng chiết xuất mẫu để thực nghiệm.” Người đàn ông đầu trọc ngõ ngõ cái máy tính bảng lên buồng chứa của tôi nói với những người đi sau. Sau đó, hàng loạt tiếng tít tít máy móc vang lên và khoang chứa của tôi đã bị tách rời khỏi vị trí và đưa lên xe đẩy. Lúc này, dù đây chỉ là giấc mơ thôi nhưng cái cảm giác bị xem như là vật thí nghiệm bị đem đi mổ xẻ cũng đủ khiến tôi lạnh toát cả người.
Khi bị đưa đến phòng thí nghiệm thì tôi càng cảm nhận được bầu không khí càng nặng nề hơn. Không phải do tôi tưởng tượng, mà bầu không khí nơi đây thực sự là rất nặng nề. Nội thất lẫn trang thiết bị nghiên cứu đều rất tiên tiến, đội ngũ nhân viên trông cũng rất chuyên nghiệp khi được trang bị phòng hộ sinh hóa học đầy đủ từ đầu đến chân. Nhưng, cả căn phòng thí nghiệm này lại sáng lóa một màu xanh lam ảm đạm càng làm tôi liên tưởng đến những bộ phim khoa học viễn tưởng chủ đề không gian. Kiểu... một sai lầm nhỏ tại phòng nghiên cứu này sẽ là sự khởi đầu cho hàng loạt thảm họa kéo dài về sau. Tôi đã coi phim quái vật không gian đủ nhiều để biết những diễn biến tiếp theo rồi. Nhưng trong trường hợp này, vật bị thí nghiệm lại là tôi. Nói một cách khác, tôi có thể là nguồn cơn cho mọi tai họa về sau tại khu thí nghiệm này.
“Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục chiết xuất tủy của mẫu vật SCP – 001. Đây sẽ là video nghiên cứu thứ ba mươi sáu. Khi tôi ra hiệu bấm máy, thì cuộc giải phẫu sẽ bắt đầu.” Người ra dáng đứng đầu chỉ đạo cuộc thí nghiệm lên tiếng, và thứ tôi nghe được khiến tôi có ác cảm với nơi này. Đây không phải là lần đầu tiên họ rút tủy tôi để thí nghiệm, và mỗi lần rút tủy xong thì đem thân xác tôi về khoang dung dịch hồi phục, xong rồi một thời gian lại tiếp tục đem ra rút tủy làm thí nghiệm tiếp.
Dù biết đây chỉ là giấc mơ, nhưng tôi vẫn muốn chửi thề khi nghe và thấy những hành động vô nhân tính tại căn phòng này. Họ đưa cơ thể của tôi lên bàn mổ trong một lồng kính, rồi bắt đầu dùng dao laze giải phẩu phần sống lưng thân xác tôi. Họ cắt phần xương sống, rồi dùng dụng cụ hút tủy để rút những thứ cần lấy ra, xong rồi bắt đầu khâu lại. Thay vì nói là khâu, thì nói họ hàn lại thì đúng hơn. Cuộc giải phẫu diễn ra rất nhanh chóng, không có mắc lỗi gì ở đây cả. Cuối cùng, họ để tôi vào lại khoang dung dịch chữa lành và tiếp tục công cuộc thí nghiệm.
Cần đính chính lại lần nữa, dù biết đây là giấc mơ, nhưng cái cảm giác bị giải phẫu và bị rút tủy xương sống vẫn mang lại cho tôi một cảm giác nhói buốt dọc sống lưng không nói nên lời. Nếu để diễn tả, thì đó sẽ là cảm giác như bị hàng ngàn cây kim hoặc con sâu đục khóe bên trong xương sống của mình liên tục không ngừng nghỉ, khiến cho tôi muốn chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần cho đến khi cuộc giải phẫu kết thúc.
“Đã kết thúc cuộc giải phẫu vô cùng quan trọng hôm nay. Kết quả vô cùng mỹ mãn.” Người thực hiện ca phẫu thuật ban nãy lên tiếng. “Cám ơn tất cả mọi người. Giờ tôi sẽ đem mẫu vật này đến phòng thí nghiệm, còn đội bảo vệ hãy hộ tống buồng chứa SCP – 001 về kho mẫu vật đi. Và nhớ hãy tăng thêm nồng độ dung dịch hồi phục cho mẫu vật ấy.”
Cuối cùng tôi cũng được đưa về phòng chứa mà lòng vẫn còn mang bao nhiêu nỗi ấm ức khi bị gọi là mẫu vật. Giấc mơ này không hẳn là ác mộng, nhưng nó khiến tôi thù ghét cái thứ gọi là cống hiến cho khoa học của thế giới hiện đại. Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu không có những mặt tối như thế này thì liệu nền văn minh nhân loại có thể phát triển một cách chóng mặt như ngày hôm nay không? Chuyện gì cũng vậy, hai mặt một đồng tiền, đều có mặt tốt và mặt xấu trong đó cả. Bất quá, kiếp sống trước kia của tôi đã được hưởng mặt tốt trong vô thức, thì có lẽ giấc mơ này đã mang lại sự trải nghiệm mặt xấu cho tôi. Và chắc chắn, tôi không muốn có thêm trải nghiệm tồi tệ nào như thế này lần nữa.
“Vậy là đã có đủ vật liệu để chế tạo vật phẩm không gian cho tháng này.” Một người cảnh vệ vui miệng tán dóc với người trợ lý nghiên cứu.
“Mỗi tháng một lần, từ khi thế giới này thay đổi thì những người chết lâm sàng không tỉnh dậy đã trở thành tài nguyên quý giá đối với nhân loại chúng ta.” Người nghiên cứu viên hói đầu vẫn tiếp tục khi đang thao tác cho máy móc đưa buồng chứa của tôi về vị trí. “Người ta nói đây là kho mẫu vật, thì cũng không có sai. Nhưng đối với tôi, những người nằm đây đều là những vĩ nhân đã cống hiến cho nhân loại một cách thầm lặng. Đáng lẽ tiến sĩ nên nghiên cứu làm sao để hồi sinh họ, hơn là bòn rút năng lực của họ để làm đẹp bằng nghiên cứu của ông ta.”
“Ê, bé bé cái mồm lại, bộ muốn ông ta nghe thấy hay gì?” Người cảnh vệ nhắc nhở, rồi tới gần ông đầu hói nói nhỏ bên tai sau khi đã cảnh giác xung quanh, đảm bảo không có thêm một ai nghe thấy những gì người đó sắp nói. “Chính vì ông ta biết những người chết lâm sàng này là Thức Tỉnh Giả đời đầu nên mới cả gan giữ họ lại để làm vật thí nghiệm mà không tìm cách hồi sinh. Thường những người thức tỉnh sau cái chết lâm sàng thì họ sẽ có được những năng lực siêu nhiên cao cấp hơn những thế hệ thức tỉnh tự nhiên sau này. Ví dụ như mẫu vật SCP – 001 này đi.” Vừa nói, cả hai người đều hướng lên nhìn buồng hồi phục của tôi. “Người này là Thức Tỉnh Giả đầu tiên của nhân loại, và có được năng lực không gian và thời gian. Theo một khía cạnh nào đó, nếu người này sống lại được sau cái chết lâm sàng thì chắc chắn tên tuổi cậu ta sẽ xuất hiện đều đều trên truyền thông báo chí. Nhưng giờ nhìn xem, vì cậu ta không sống lại sau sự kiện đó, nên mới trở thành bàn đạp cho giáo sư của ông.” Người cảnh vệ trở lại tư thế ngả ngớn ban đầu và nói tiếp cùng nụ cười mỉa mai. “Nhưng dù sao thì, cũng không thể bác bỏ tài năng của giáo sư được. Biết bao nhiêu người nghiên cứu, nhưng chỉ duy nhất ông ấy là thành công phát triển thiết bị nén không gian thời gian. Các Thức Tỉnh Giả ngoài kia được nhận hỗ trợ từ ông ấy nhiều lắm đấy.”
“Thì cũng chỉ là vay mượn của người khác để tô vẽ thêm cho bản thân thôi.” Ông hói nghiên cứu viên vẫn giữ nguyên định kiến của bản thân. “Trong tất cả mẫu vật tại đây. Duy chỉ có mẫu vật SCP – 001 là bị đem đi chiết xuất thí nghiệm nhiều nhất, vì năng lượng đặc thù của cậu ấy. Ít nhất thì, ông ta cũng nên công bố sự thật về năng lực của cậu ta trước giới nghiên cứu khoa học, và chia sẻ bí quyết với những nhà nghiên cứu khác chứ không phải khư khư giữ lấy thành quả cho riêng mình. Điều đó chẳng khác gì ông ta đang lợi dụng làm giàu trên xác những người đã khuất cả.”
“Được rồi.” Người cảnh vệ vỗ vai ông đầu hói. “Tôi hiểu nỗi ấm ức của ông. Thôi thì tối nay tan ca tôi sẽ đãi cà phê, chịu không? Chịu thì giờ tăng liều lượng dung dịch hồi phục cho SCP – 001 đi. Dựa trên những gì tiến sĩ căn dặn ban nãy, chắc tầm nửa tháng sau ông ta sẽ tiếp tục cuộc phẫu thuật tiếp theo đó.”
“Vậy là ông ta đã quyết định rút ngắn quá trình rút tủy của cậu ta, từ mỗi tháng một lần xuống còn nửa tháng một lần. Đúng là lòng tham vô đáy.” Ông đầu hói thở dài, giọng có chút ấm ức. “Cứ cái đà này, sớm muộn gì SCP – 001 cũng sẽ thật sự chết thêm lần nữa thôi.” Rồi ông ta tỏ ra kiên định. “Không được. Tôi phải làm gì đó thôi. Tôi cần phải liên hệ với Vatican để tố cáo hành động bất nhân này lại.”
Ý thức của tôi về giấc mơ này kết thúc tại đây. Đó là số phận của thân xác tôi sau khi tôi chết. Trở thành vật thí nghiệm và làm đẹp cho bằng giáo sư tiến sĩ của kẻ khác. Một giấc mơ đau lòng, khiến tôi không thể ngừng rơi lệ khóc thương cho chính bản thân mình. Đến khi tỉnh mộng, thì tôi thấy mình vẫn còn đang ôm Audrey trong tình trạng bán khỏa thân. Cơ thể anh ấy lúc này đã có dấu hiệu hồi phục khả quan, khiến tôi càng thêm cảm động mà mau nước mắt hơn nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn còn đang mang dư âm của nỗi buồn vui lẫn lộn, nên tôi chỉ muốn tiếp tục ôm Audrey để khẳng định lại thân phận của bản thân lúc này. Giờ đây tôi là Lena Vermillion, trưởng công chúa của vương quốc Slain. Thân phận Yuki Hoshino giờ cũng chỉ còn là cái tên để hoài niệm về quá khứ một thời mà thôi. Càng nghĩ, thì tôi càng trở nên kiên định hơn, và càng ôm chặt lấy Audrey hơn, khiến anh ấy phải rên nhẹ lên một tiếng vì đau.
“Này, anh đã làm em khóc à?” Vừa tỉnh dậy, thứ đầu tiên anh ấy quan tâm là tôi, chứ không phải tình trạng thương tích của bản thân. Điều này càng khiến tôi cảm động nhiều hơn nữa. Anh ấy đưa tay quẹt đi hàng lệ bên khóe mi của tôi mà nói tiếp. “Xin lỗi, anh không đủ mạnh để có thể bảo vệ được em, ngược lại còn khiến em lo lắng thành bộ dạng này nữa.”
“Không, anh đừng nói vậy.” Tôi đặt một ngón tay lên môi Audrey và nói tiếp. “Chính em đã hại anh ra nông nỗi này. Chính em đã đòi hỏi quá nhiều thứ từ anh mà em chẳng cho đi được gì cả. Anh bị như thế này hoàn toàn là lỗi do em chứ không phải vì anh không đủ mạnh.” Nói rồi, tôi gục mặt vào bờ ngực anh ấy ít lâu, rồi rướn người lên để trao anh ấy một nụ hôn chứa đựng đầy thánh lực. Tôi gọi nụ hôn này là phước lành từ Thánh Nữ, nó bao gồm nhiều loại chúc phúc chữa lành lẫn khôi phục, và cả tình yêu đong đầy của tôi trong đó dành riêng cho anh ấy nữa. Tôi hi vọng, với năng lượng tình yêu mà tôi trao theo cách này sẽ giúp anh ấy nhanh chóng hồi phục thể trạng như ban đầu.
“Ôi trời! Ở đây không phải là nhà trọ hay phòng riêng của hai người.” Ngài Thanatos đột nhiên thốt lên, khiến chúng tôi giật nảy mình mà tách môi nhau ra. “Vì Chúa nhân từ, hai người không thể đợi tới lúc về đến đất liền được à?” Thực tế thì, tôi với Audrey chỉ là hôn nhau thuần túy thôi chứ không có làm gì xấu hổ hết. Nhưng mà, cách chúng tôi hôn nhau có chút nồng cháy, nên giờ chẳng biết nên thanh minh với ngài ấy như thế nào cả.
2 Bình luận