Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 222: Vương Quốc Bóng Tối của Thần Rồng Biển Cả Leviathan – Deyidelus.
0 Bình luận - Độ dài: 7,644 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 222: Vương Quốc Bóng Tối của Thần Rồng Biển Cả Leviathan – Deyidelus.
Trong lúc nghỉ ngơi ăn nhẹ ổn định lại thể trạng lẫn tinh thần, ngài Thanatos đã phổ biến cho chúng tôi vài điều. Thứ nhất, vì trước đó Audrey đã làm tổn thương hoặc đã có thể đã giết chết một con Leviathan ấu thể, nên con mẹ sẽ mặc định Audrey là kẻ thù chính của nó khi nó đánh hơi được mùi năng lượng của anh ấy. Đều cần lưu ý ở đây là Audrey tuy đã trở nên mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng vì thuộc tính nguyên tố của anh ấy và Leviathan là đối lập nhau nên anh ấy sẽ dưới cơ con rắn biển kia. Thứ hai, tôi cần phải thu thập tinh chất sự sống nhanh và nhiều nhất có thể trong thời gian ngắn, vì nếu kéo dài thì Audrey sẽ bị Leviathan đánh bại. Kể cả có sự trợ giúp từ ngài Thanatos, thì cả hai cũng sẽ chẳng thể nào giết được con rắn biển kia.
Đánh giá chủ quan một chút, nếu sức mạnh có thể đem lên bàn cân đo đếm thì sức mạnh của ngài Thanatos lẫn Audrey cộng lại là đã thừa làm thịt một con rồng tai ương như Leviathan rồi. Nhưng điều đó sẽ không thể xảy ra, vì nó không thể nào chết được. Đó là lý do vì sao con rồng ấy chỉ bị giam giữ ở đây bởi bàn tay của các vị Thần chứ không bị tiêu diệt hoàn toàn, chắc chắn những sinh vật tai ương này vẫn còn bị lợi dụng cho mục đích khác nên chúng mới bị giam cầm. Đây là điều mà ngài Thanatos tiết lộ cho chúng tôi trước khi bữa ăn bắt đầu, để chắc chắn rằng một trong hai chúng tôi không nảy ra ý tưởng điên rồ là muốn thua đủ với con rồng kia đến hơi thở cuối cùng, bởi vì đó không phải mục tiêu chính của chuyến đi này. Mục tiêu chính đó là gom thật nhiều tinh chất sự sống rồi chuồn lẹ nhất có thể.
Chưa kể, sau khi thu thập tinh chất sự sống xong thì chúng tôi còn phải hội họp lại với nhóm của ngài Daniel ở phía bên kia hòn đảo để tiếp nhận thánh khí thuộc về tôi nữa. Lưỡi hái Milletitan là thứ sẽ giúp tôi định hình lại chủng tộc của mình. Tôi, anh Leon, nhóc Marcus và bé Angela đều là con lai giữa người và Thiên Thần. Sau khi tiếp nhận thánh khí, thì tôi sẽ phải từ bỏ dòng máu loài người để độc Succubus không làm ảnh hưởng đến sự phát triển sau này nữa, thay vào đó nó sẽ hòa hợp với dòng máu Thiên Thần để trung hòa phần độc tính đi. Kết quả có thể tôi sẽ trở thành Thiên Thần Sa Ngã, hoặc thành Ác Quỷ Succubus thật sự cũng nên. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, thì Succubus cũng đã từng là một Thiên Thần và cũng đã Sa Ngã để biến thành Ác Quỷ. Điều đó cũng giống như Lucifer đã từng là một Thiên Thần, rồi ông ta đã Sa Ngã và trở thành Chúa Tể của Địa Ngục. Nguyên do là đâu thì tôi chưa từng bao giờ tìm hiểu và cũng sẽ không có ý định tìm hiểu, nhưng hiện tại có lẽ tôi cũng đã là một ví dụ điển hình cho việc một cá thể Thiên Thần sẽ dần dần trở thành Ác Quỷ, dù chỉ là con lai.
Bên ánh lửa hồng nổ lách tách bập bùng, tôi ngồi gọn trong lòng của Audrey để nghỉ ngơi cũng như cảm nhận hơi ấm từ cơ ngực rắn chắc của anh ấy, và anh ấy thì tựa đầu lên vai tôi để gương mặt của cả hai gần nhau hơn. Trong chuyến đi xa đầy sóng gió như thế này, nhưng mỗi khi có Audrey bên cạnh là tôi lại cảm thấy rất bình yên và quên đi mọi khó khăn đã trải qua. Thế nhưng, sự bình yên ấy sẽ không thể kéo dài, vì tôi biết một khi rời khỏi căn phòng này là sẽ phải đương đầu với một trong những sinh vật hung tợn nhất hành tinh này. Nếu muốn giữ mãi phút giây yên bình này thì chúng tôi phải vượt qua được con thủy quái ấy như là một thử thách.
“Hãy chuẩn bị tinh thần để bước ra ngoài kia đi.” Ngài Thanatos ngồi phía bên kia đống lửa nhắc nhở chúng tôi. “Ở nơi cuối cùng này sẽ rất rộng lớn, không khác gì một Shadow Realm cả, chỉ có một nơi như thế mới có thể giam cầm được Leviathan. Việc đầu tiên cần làm là công chúa cần phải định vị được những tinh chất sinh mệnh. Nó có thể là ở dạng bụi li ti trong không khí, hạt lớn nhỏ khác nhau trên những khóm lá, nhưng hãy chắc chắn rằng cô chỉ lấy những khối có hình thù pha lê ở dưới đất thôi. Vì khi tinh chất sinh mệnh đã kết thành tinh thể sẽ có giá trị lớn hơn khi còn dạng bụi hạt kết tinh.” Ngài ấy lại hướng ánh mắt nhìn về Audrey. “Còn cậu, trong khi công chúa rời khỏi thì cậu và tôi phải dẫn dụ Leviathan về hướng nghịch lại của cô ta, nhưng không cần quá xa. Vì biết đâu trong quá trình cô ta thu thập kết tinh sinh mệnh thì lỡ đụng phải một con ấu thể nào khác thì sao. Tất nhiên, khi tách nhau ra thì chúng ta vẫn phải giữ liên lạc với nhau bằng cách truyền âm.”
“Vậy chiến thuật của tôi và ngài sẽ là gì?” Audrey hỏi, đồng thời cũng ôm tôi chặt hơn như thể đang muốn nói rằng anh ấy sẽ bảo vệ tôi bằng mọi cách, và tôi cũng vuốt ve bàn tay anh ấy để đáp lời lại.
“Tôi và cậu cần gì chiến thuật, chỉ cần làm nó sao nhãng khỏi cô công chúa của cậu là được rồi.” Ngài ấy đứng dậy, văn vẹo người vài cái khởi động. “Cậu cứ xem như đây là bài kiểm tra sau những gì đã học được từ tôi đi. Tôi sẽ yểm trợ cậu khi cần thiết, và cũng sẽ thu hút sự chú ý của nó nếu cậu mắc lỗi hoặc không đạt được trình độ mà tôi mong muốn.”
“Thế sau khi tôi thu thập đủ kết sinh sinh mệnh rồi thì sao?” Tôi hỏi chen vào, vì tôi cần biết khi hoàn thành việc ở nơi đó rồi thì kế hoạch rút lui sẽ như thế nào.
“Thì cô hãy nhanh chóng quay về lối ra và đảm bảo nơi đó an toàn trước khi truyền âm cho chúng tôi. Sau đó tôi sẽ thu hút sự chú ý của Leviathan, tranh thủ thời gian để Audrey cùng cô rời khỏi không gian này trước, tôi sẽ ngay sát sau lưng mọi người thôi.” Ngài Thanatos trả lời ngay mà không chút nghĩ ngợi. “Cả hai nắm rõ vị trí của mình rồi chứ? Nếu đã rõ rồi thì nhấc cái mông lên hành động đi. Còn có cả một vương quốc ở ngoài kia cần tôi giải cứu nữa.”
“Rồi rồi, xong ngay. Ngài hãy ra đằng kia trước đi, cho chúng tôi ít phút dọn dẹp đống lửa này đã.” Tôi vừa nói, vừa đứng dậy khi được Audrey dìu một tay, sẵn tiện tôi choàng cả hai tay qua cổ anh ấy và kiễng chân lên để môi chạm môi với nhau luôn. Việc dọn ụ lửa này cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi, nhưng tôi nói xin ít phút là để tôi với Audrey động viên nhau bằng nụ hôn kiểu Pháp. Khi nụ hôn đủ sâu lắng, cơ thể chúng tôi cứ tự động dính chặt lấy nhau như lúc cả hai khỏa thân ở trên giường sau những cuộc mây mưa triền miên vậy. Khi nụ hôn đã viên mãn, thì chúng tôi lại tách nhau ra, vì nếu cứ tiếp tục hôn nữa thì chúng tôi sẽ phải bước sang giai đoạn kế tiếp mất, mà điều kiện ở đây thì lại không cho phép. Tôi vuốt ve lọn tóc của Audrey, rồi xuống tới gò má anh ấy và nói. “Khi trở về, em muốn được có không gian riêng tư với anh nhiều hơn.”
“Anh cũng thế, nhưng em hãy đảm bảo bản thân được an toàn trở về đã rồi mới tính đến chuyện của tương lai chứ.” Audrey lại đặt một nụ hôn lên trán tôi với cử chỉ dịu dàng đầm ấm, như chất giọng ngọt ngào của anh ấy bây giờ. “Hành động thôi. Anh thấy ngài Thanatos đã hết kiên nhẫn rồi.” Theo lời của Audrey, tôi ngoái nhìn lại phía sau thì thấy ngài Thanatos đang đứng khoanh tay tựa tường với thái độ tương đối bực dọc, hoặc là do tôi đã nghĩ vậy. Khi ngài ấy phất tay ra hiệu, thì chúng tôi cũng đã nhanh chóng rời khỏi khu vực an toàn mà tiến vào Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan.
“Cả hai lưu ý. Leviathan là sinh vật có sở trường tấn công tinh thần và tạo ảo cảnh nhằm giam cầm linh hồn đối phương. Hãy đảm bảo bản thân không bị mê hoặc bởi bất cứ thứ gì, và phải luôn luôn giữ liên lạc với nhau cứ cách mỗi mười phút. Đặc biệt là với người đi một mình như cô đấy, công chúa Lena.” Ngài Thanatos căn dặn xong thì cũng là lúc chúng tôi đặt chân lên Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan. Ngài ấy phất tay. “Giờ thì ai làm việc nấy đi. Phía bên tôi sẽ hạn chế ảnh hưởng dư chấn cuộc chiến nhiều nhất có thể.”
“Chúng ta có rời khỏi đây nhanh hay không là tùy thuộc vào em đấy, Lena.” Audrey cũng nhắn nhủ thêm một câu để nhắc nhở bằng nụ cười mỉm và ánh mắt nhu mì, cũng là khẳng định tôi là người nắm giữ sự tự do của cả nhóm.
“Em biết rồi, anh cũng đừng ép bản thân quá mức mà làm hại đến thân thể. Bằng không, khi trở về anh mà than sức khỏe không tốt thì liệu hồn với em.” Tôi cũng bày đặt hăm dọa Audrey dăm ba câu để lấy thể diện cũng như che đi sự mắc cỡ của mình, vì hiếm lắm mới có cơ hội lên mặt như thế này. Nhưng rồi tôi chẳng cần anh ấy đáp trả lại mà phóng đi luôn, vì tôi có thể cảm nhận kết tinh sinh mệnh rất gần nơi đây. Nếu may mắn, thì chỉ cần nửa giờ là tôi sẽ thu thập đủ số lượng cần thiết.
Khi tôi đi khỏi được tầm một trăm mét, thì năng lượng của Audrey đã bùng nổ một cách mãnh liệt, và anh ấy đã bắt đầu di chuyển theo hướng ngược lại để dẫn dụ Leviathan. Khi cả giới vực này rung chuyển, thì tôi cũng đã biết được con thủy quái khổng lồ ấy đã đánh hơi được Audrey và bắt đầu hành động. Phải nói, ngoại hình của Leviathan dùng từ lớn thôi là không đủ để diễn tả. Nó hoàn toàn là một con rắn biển khổng lồ, và dài không tưởng. Kích cỡ của con rắn biển ấy phải tính bằng vài quả núi gộp lại nếu nó ở trong tình trạng cuộn mình, còn nếu nó duỗi thẳng ra hoàn toàn thì phải nói là trải dài từ ngọn núi này sang ngọn núi nọ. Nó có lớp vảy xanh lam óng ánh của biển sâu, phần giáp bên dưới thì bóng loáng màu trắng sữa có thể phản chiếu hoặc ngụy trang ở môi trường tối. Thân hình của con thủy quái này có rất nhiều vây từ đầu đến đuôi, và tất cả đều là màu huyết vụ. Điểm nổi bậc nhất chắc là viên lục bảo ở trên đầu nó, dù kích cỡ của viên lục bảo ấy không lớn so với thể hình của Leviathan, nhưng nếu so kích thước kiểu nhân loại thì viên ngọc ấy to bằng một thị trấn phồn hoa chứ không đùa. Và đương nhiên, con rắn biển ấy không chỉ tỏa ra uy áp về mặt bề thế, mà còn cả về mặt năng lượng lẫn sự hung tợn nữa. Dù không phải là mục tiêu nó nhắm đến và đã đứng rất xa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thị uy của Leviathan như đang ở trước mặt mình. Thế nhưng, bên cạnh đó, uy áp của Audrey tỏa ra cũng không hề yếu thế trước sinh vật đó, và họ đã bắt đầu tạo một lớp kết giới để sẵn sàng bước vào trận tranh hùng của những kẻ đứng đầu tinh cầu này.
Ở bên cạnh ngài Thanatos học hỏi một thời gian, tôi cũng đã tiến bộ đủ để lờ mờ cảm nhận được những sinh vật hay những cá thể có mức năng lượng cực đại không thể đo đếm được, và tôi cũng đã bớt bị sốc khi thấy những sinh vật có ngoại hình to lớn rồi. Thế nhưng, với Leviathan là một ngoại lệ. Đó có lẽ là sinh vật to lớn nhất mà tôi được thấy kể từ kiếp trước cho đến giờ. Không nói đến vẻ ngoài hầm hố hay kích thước ngoại cỡ gây bất ngờ, thứ tôi quan tâm đến sinh vật đó nhất chính là nguồn năng lượng nội tại của nó gần như là vô tận. Dù không thể đo đếm chính xác được, nhưng dựa trên cảm nhận cá nhân thì tôi cũng có thể phân lượng được đối thủ nặng nhẹ ra sao. Mà ở vùng đất này thì năng lượng của con rắn biển kia đâu đâu cũng có thể cảm nhận được, và kết quả cũng không quá khác với những gì tôi đã ước tính trước đó. Đó là lý do vì sao trước đó tôi đã giả dụ đem sức mạnh của Audrey và ngài Thanatos lên bàn cân so với Leviathan. Nếu sức mạnh của hai bên không quá cách biệt, thì tôi nghĩ Audrey có thể trụ được tầm một tiếng trước con rắn biển đó. Và tôi cần phải hoàn thành nghĩa vụ của mình sớm hơn thời gian đó.
Mà, cũng cần phải đính chính lại đôi chút về sức mạnh của Leviathan. Với một sinh vật huyền thoại mang lại tai ương cho toàn bộ nhân loại, thì con rắn biển này hiện tại đang yếu hơn những gì tôi tưởng. Trên thang điểm từ một đến mười, thì con rắn này chỉ còn tầm ba đến bốn điểm, chưa đạt đến điểm trung bình. Lý do nó chỉ được từng ấy điểm, là vì nó đang bị giam cầm ở nơi này, dẫu cho sức mạnh đã bị áp chế đi rất nhiều mà nó vẫn có thể tạo được một Vương Quốc Bóng Tối ngay trong ngục giam này, thì lúc bình thường nó sẽ còn mạnh đến thế nào nữa? Nhưng điều này vô tình lại là sự hỗ trợ tốt cho chúng tôi, vì chúng tôi không phải là những kẻ cuồng chiến thích tìm kiếm đối thủ mạnh ở thời kì đỉnh cao. Chúng tôi chỉ là những kẻ qua đường mà thôi.
Tách nhóm được tầm hơn năm phút, tôi đã quan sát kỹ địa hình và môi trường ở đây. Ở giới vực này, địa hình phần lớn là những khối pha lê có hai màu chủ đạo là lam và xanh đen của đại dương với kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, nó phản ánh đúng môi trường sống lòng biển u tối của Leviathan. Nếu để ý kĩ hơn nữa, thì tôi có thể thấy bên trong vài khối pha lê ấy còn có nước biển đang chuyển động theo kiểu sóng vỗ từng đợt. Từ đấy tôi có thể đưa ra một kết luận, những khối pha lê này chính là nước biển bị kết tinh do ảnh hưởng sức mạnh của Leviathan.
Trước đó tôi đã đọc qua một cuốn sách của thầy Klein, rằng những sinh vật mạnh mẽ tự toát ra năng lượng mà định cư ở một nơi đủ lâu, thì nó sẽ biến môi trường sống xung quanh thành những khối pha lê có đủ mọi kích cỡ theo thuộc tính năng lượng của chúng, cũng như là đang đánh dấu và tuyên bố lãnh thổ của chúng vậy. Những sinh vật sống trong phạm vi đó ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng bởi năng lượng ấy, và cũng sẽ dần tiến hóa theo sinh vật đứng đầu nơi đó. Trường hợp ở đây sẽ là con rắn biến Leviathan kia. Như thế, tôi cũng có thể giả định rằng, những con Leviathan ấu thể không phải do đích thân con rắn khổng lồ kia sinh ra, mà là do những sinh vật sống trong vùng biển bị nhiễm năng lượng Leviathan mà tiến hóa thành.
Tôi thấy giả thuyết này có tính thuyết phục rất cao, vì chả có sinh vật nào đủ mạnh mẽ để làm đối tác giao phối với con rắn biển ấy cả. Với lại, để tìm được một con quái vật cấp tai ương tương đồng tương thích mọi mặt với Leviathan cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, từ tính cách cho đến kích cỡ. Thêm nữa, đã chắc gì hai con quái vật cấp tai ương tìm được đến nhau một cách thuận lợi. Chắc chắn các vị Thần sẽ có thao tác ngầm để tách chúng ra, vì một số vị Thần không thích những thứ nằm ngoài sự kiểm soát của mình. Với lại, theo như lời ngài Thanatos nói thì một vị Thần không thể đơn độc hạ gục được những con quái vật tai ương này. Mà cho dù có nhiều vị Thần hợp lực lại đi nữa, thì cũng chỉ có thể giam cầm chúng ở một nơi nào đó mà thôi. Điển hình như con rắn biển Leviathan đây.
Quay trở lại mục tiêu chính. Dù phát hiện ra rất nhiều khối pha lê năng lượng, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được đâu là khối chứa kết tinh sinh mệnh đủ tiêu chuẩn sử dụng. Những khối kết tinh sinh mệnh không lớn lắm, chúng vừa gọn trong lòng bàn tay, nhưng lại nằm lẫn trong đám pha lê năng lượng to lớn của Leviathan. Để lấy được một khối, tôi phải tìm cách luồn lách chen cơ thể vào thì mới có thể lấy được. Cảm giác mỗi khi lách mình vào chỗ hẹp vô cùng khó chịu, và còn phải cẩn thận những mũi nhọn hay những góc cạnh sắc bén của đống tinh thể có thể làm rách y phục nữa. Trừ những điểm khó khăn này ra, thì hiện tại tôi vẫn chưa gặp phải con quái vật nào ngán đường cả. Hoặc, là nhờ vào dư chấn năng lượng từ cuộc chiến của Audrey với Leviathan đằng xa mà những sinh vật khác không dám bén mảng lại gần. Đây cũng có thể xem như là một điều may mắn.
Cứ mỗi mười phút trôi qua là tôi lại truyền âm về phía ngài Thanatos để báo cáo tình hình, lẫn hỏi thăm tình trạng của Audrey luôn. Bên này, cứ mỗi mười phút trôi qua là tôi ngày càng mạnh tay phá hủy những khối tinh thể cản đường để thu hoạch những viên pha lê kết tinh thuận tiện hơn. Phải mất mười phút đầu tiên thì tôi mới ngộ ra chân lý này. Cái gì gây cản trở thì cứ việc phá hủy nó là xong, không cần phải khư khư cái tư tưởng giữ toàn vẹn vẻ đẹp thiên nhiên của một Vương Quốc Bóng Tối, vì sớm hay muộn gì những viên pha lê ấy cũng sẽ xuất hiện lại mà thôi.
Tuy cảm nhận được số lượng kết tinh sinh mệnh rất nhiều ở ngoài kia, nhưng những khối đủ chất lượng để dùng được thì thật sự không có nhiều. Chưa kể, đôi lúc tôi còn gặp phải vài con thủy quái dị hình bẹo dạng nhào ra bất ngờ làm hú tim trong lúc thu thập nữa. Với tôi, chúng chẳng đủ khả năng để gây tổn hại gì, nhưng vì ngoại hình của chúng xấu quá nên tôi cũng tiện tay tiêu diệt chúng luôn cho đỡ xúc phạm người nhìn. Cơ mà phải dùng Thời Không Thuật mới tiêu diệt được chúng, chứ những ma thuật nguyên tố khác không thể kết liễu chúng được, ngược lại còn có khả năng giúp chúng tiến hóa nữa. Nếu muốn dùng ma thuật nguyên tố bình thường để giết lũ quái vậy này thì cần phải dồn một đòn cực mạnh, vượt qua cả mức hấp thụ của chúng thì họa may mới có thể kết liễu được chúng. Thật ra, trừ hấp thụ năng lượng của Leviathan thì những sinh vật này còn hấp thụ cả nguyên tố tự nhiên để tiến hóa nữa, nên việc dùng ma thuật nguyên tố không đủ mạnh để đánh chúng thì chẳng khác gì lấy bánh bao thịt đánh chó cả. Ở nơi này, những con quái vật dị hình đó chỉ có thể xem như là lũ loi nhoi khi đụng phải tôi, nhưng nếu chúng ở thế giới bên ngoài, thì chắc chắn chúng sẽ là những sinh vật gieo rắc nỗi kinh hoàng và ác mộng cho những ai gặp phải, vì ngoài kia hầu như chẳng có ai đủ khả năng giết được chúng cả.
Đặc điểm của lũ sinh vật này là thân người, đầu cá liền thân không có phần cổ, có thể đi lại tự do trên cạn như con người, da thì có màu xanh xám nhợt nhạt, còn phần bụng thì trắng bóng như người bệnh bạch tạng. Miệng há rộng, có thể nuốt được cả con bò dù cho có rất nhiều răng nhọn li ti, mắt mở thao láo có đồng tử đen láy chiếm phần lớn tỉ lệ tròng mắt, tay chân vừa có vuốt sắt vừa có màng thuận cho việc bơi lội, cả người đều có vảy cá và toàn thân đều nhớp nháp từ đầu đến chân. Tùy theo môi trường mà chúng có thể giỏi ẩn mình và xuất hiện bất thình lình với tiếng kêu chói tai đánh thẳng vào thần kinh não bộ, khiến con mồi bị choáng và tê liệt trong thoáng chốc. Dù chỉ bị bất động trong thời gian ngắn, nhưng cũng đã đủ thời gian để chúng cắn đứt tứ chi của nạn nhân rồi. Chúng có thói quen săn mồi tha về tổ, chứ không ăn con mồi tại chỗ. Vì thế, việc khiến con mồi bị thương tật vĩnh viễn không thể di chuyển là chuyện thường tình.
Trong mấy ngày ở trên hòn đảo Aidan này, tôi đã thấy quá nhiều lũ sinh vật có ngoại hình kì dị rồi, đến nỗi chủng loài mới xuất hiện cũng chả đủ khiến tôi ngạc nhiên nữa. Bên cạnh đó, dù đây là lần đầu tiên tôi gặp loài thủy quái mới này, nhưng não bộ tôi cứ tự động liệt kê đầy đủ thông tin lẫn tập tính của chúng như thể tôi đã nghiên cứu và ghi chép lại toàn bộ dữ liệu của chúng từ rất lâu rồi vậy. Để giải thích cho điều này thì tôi chỉ có thể nói, đó là do tác dụng tiếp thu kiến thức từ căn phòng Thời Không của thần Aes đang phát huy tác dụng mà thôi. Những sinh vật này có tên gọi là các Deep Ones, chúng xuất hiện từ thời viễn cổ, trong giai đoạn bảy con rồng tai ương bước vào thời kì ngủ đông và bị giam cầm. Chúng tôn thờ những thực thể mạnh mẽ đã ban phát sức mạnh cho chúng, nhưng bù lại, chúng cũng phải chịu chung cảnh tù đầy với kẻ mà chúng nhận lấy sức mạnh. Đó là lý do vì sao, dù chúng có sức mạnh kinh người khi đem đi so sánh với đám quái vật ở thế giới ngoài kia, nhưng chúng vẫn không được ai biết đến là vì bị giam cầm ở lòng biển tăm tối này từ kỷ nguyên này đến kỷ nguyên nọ. Nếu một ngày nào đó, những sinh vật bề tôi này có thể tự do đi lại và xuất hiện ở ngoài khu vực giam cầm, thì đó sẽ là ngày đánh dấu cho việc thế giới sẽ phải bước vào thời kì hứng chịu những trận thiên tai không hồi kết, và nhân loại cũng sẽ bị tuyệt diệt trong công cuộc tìm kiếm con đường sống một cách vô vọng.
Trong quá trình thu thập kết tinh sự sống, tôi đã lần mò theo dấu vết của các sinh vật Deep Ones và đã tìm ra được những viên kết tinh có chất lượng đạt tiêu chuẩn trong hang ổ của chúng nằm ở giữa đài san hô. Bảo sao từ nãy đến giờ tôi đi tìm toàn thấy những viên chất lượng kém không. Tuy tôi có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh từ những viên kết tinh trong phạm vi rộng, nhưng trong tầm cảm nhận của tôi thì tần suất hiện diện của chúng có quá nhiều khiến tôi không thể phân biệt rõ ràng chất lượng của từng viên tinh thể. Việc đó giống như giấu một chiếc lá trong rừng cây, hay một quyển sách trong thư viện vậy, muốn tìm ra được chiếc lá hay cuốn sách bị giấu sẽ rất tốn thời gian.
Bên cạnh đó, lũ quái vật này cũng không ăn hay hấp thụ những viên kết tinh kiếm được, mà chúng gom tất cả về lại một chỗ chất đống như là kho chứa. Để rồi, khi cái kho đầy thì cũng là lúc để những con ấu thể Leviathan đến hấp thụ. Chúng sử dụng kết tinh sự sống như là một cống phẩm dâng hiến lên thực thể mà chúng tôn thờ, thể hiện rõ sự trung thành của những kẻ bề tôi thấp kém. Và sinh vật chúng dâng cống phẩm lên lần này chính là con ấu thể Leviathan đã bị Audrey làm bị thương trong thời gian trước.
Tôi nhận ra con thủy quái ấy, vì cơ thể nó bị tróc vảy với có nhiều vết bỏng đến giờ vẫn chưa khỏi, và những vết cháy ấy vẫn còn râm ran âm ỉ cho đến bây giờ. Nhưng, khi những tinh thể đầu tiên bị nó nuốt vào, thì các đốm lửa trên cơ thể nó ngày càng yếu dần, rồi tiêu biến triệt để. Nó đã dùng năng lực bản thân kiềm hãm các vệt lửa của Audrey không lan rộng ra, và dùng tinh thể sự sống để chữa lành. Cách nó hấp thụ những viên kết tinh sinh mệnh, giống như cách con người nằm viện truyền nước biển để hồi sức vậy, chỉ khác là nước biển y tế không có tác dụng hồi phục thần kì như kết sinh sự sống.
Trong lúc con ấu thể ấy vẫn còn đang hấp thụ kết tinh sinh mệnh ở đài san hô đầu, thì đây là thời điểm tốt để tôi cuỗm hết toàn bộ số kết tinh ở những đài san hô còn lại. Không có kết tinh sinh mệnh để tiếp tục chữa trị thì con rắn biển con ấy sớm muộn gì nó cũng sẽ bị ngọn lửa của Audrey thiêu đến chết thôi, nó sẽ không thể nào áp chế ngọn lửa của anh ấy mãi mãi được. Và để chôm toàn bộ số tinh thể còn lại mà không gây náo động, thì tôi phải sử dụng kỹ năng của Thời Không Thuật để ẩn mình lẫn thu lấy toàn bộ kết tinh trên các đài san hô. Tôi tiêu tốn hơn nửa giờ để tìm kiếm sinh mệnh kết tinh mà không có viên nào, nhưng nhờ công sức của đám Deep Ones thu thập bấy lâu đã giúp tôi tiết kiệm được cả khối thời gian, cũng như là bù đắp lại cho sự vất vả của tôi trong nửa giờ qua. Tính ra thì chuyến này tôi lãi to rồi.
Vừa lặng lẽ di chuyển đến khu vực có tầm nhìn bao quát nhất, nhưng vẫn có thể ẩn mình được khi nhìn về phía những đài san hô. Khi thấy vị trí lý tưởng rồi thì tôi bắt đầu quá trình ngụy trang trước khi thu thập kết tinh. Tôi chọn vị trí cao có tầm nhìn bao quát là vì tôi sẽ chôm đống kết tinh sinh mệnh từ xa bằng Thời Không Thuật, và cẩn phải có tầm nhìn tương ứng mới có thể thực hiện được, cũng như là để cảnh giới đám Deep Ones khi chúng đến gần.
Với môi trường được hình thành từ toàn là tinh thể có màu xanh sẫm của lòng biển thì rất thích hợp để ngụy trang. Chỉ có những đài san hô là có màu sắc khác nhau vô cùng rực rỡ, nhưng chúng cũng là tinh thể kết thành. Nếu đây không phải là Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan, thì nơi này có thể trang trí lại một chút để trở thành một địa điểm nổi tiếng đáng để các cặp đôi du lịch hẹn hò rồi. Nếu tôi đủ mạnh để tạo ra một thế giới riêng của mình, thì tôi sẽ dành ra một góc trời để tạo một hòn đảo tinh thể như thế này và sẽ cùng Audrey hưởng tuần trăng mật ở đó. Nhưng đó là khi nào tôi thật sự đủ năng lực đã, còn giờ thì tôi phải tiếp tục chôm hết đống kết tinh sự sống còn lại trước khi bị đám Deep Ones phát hiện.
Tuy những đài san hô có kích cỡ khác nhau, nhưng chúng cũng rất lớn. Cái nhỏ nhất cũng bằng một cái hồ bơi của trẻ em, còn cái to nhất thì cũng bằng một hồ bơi của các vận động viên bơi lội. Trong khi đó kích cỡ của kết tinh sinh mệnh chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay chụm lại. Như thế, dù chỉ chôm một đài san hô nhỏ thôi thì tôi cũng đã đủ kết tinh sinh mệnh để cứu cha tôi rồi. Nhưng vì con ấu thể Leviathan kia đã từng tấn công tàu chúng tôi, nên giờ là thời điểm tôi trả đũa.
Định vị, mở hố đen vừa đủ lớn ở vị trí chỉ định rồi hút toàn bộ kết tinh vào trong đấy. Khi bắt đầu ra tay, thì tôi cũng nâng cao cảnh giác và quan sát khắp đài san hô xem đám Deep Ones có phát hiện hay không. Nếu bọn chúng phát giác chứ chưa phát hiện hoàn toàn thì tôi sẽ lập tức ngừng lại, chờ chúng nới lỏng phòng bị đi thì sẽ lại tiếp tục. Như thế, quá trình tôi thu thập kết tinh sinh mệnh diễn ra rất suôn sẻ và không có áp lực quá nhiều, nhưng vẫn hơi hồi hộp một tẹo mỗi khi bị bọn người cá phát giác. Những hố đen đang hút toàn bộ kết tinh đều kết nối với không gian trữ vật của tôi, nên tôi không lo việc bản thân lúc rời khỏi đây sẽ mang vác cồng kềnh để rồi bị đám Deep Ones phát hiện, chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng tôi cũng rất khó chịu khi thấy kho trữ vật của mình hiện tại không khác gì một mớ hỗn độn. Để đến lúc ra ngoài, khi có thời gian rảnh thì tôi sẽ sắp xếp lại kho trữ vật của mình.
Khi thu thập gần xong, tôi liền liên lạc với ngài Thanatos qua thần giao cách cảm. “Ngài Thanatos, ngài nghe thấy tôi chứ? Tôi gần xong việc bên này rồi, phía bên đó của ngài với Audrey tình hình như thế nào rồi?” Báo cáo xong, thì cũng là lúc tôi thiết lập ra phương hướng rút lui cho mình, vì rất nhanh lũ Deep Ones và con Leviathan ấu thể sẽ phát hiện ra có điều không đúng trong hang ổ của chúng.
“Hãy quay về lối ra đi, Audrey sẽ sớm có mặt ở đó với cô ngay.” Ngài ấy truyền âm trả lời lại, đồng thời nhắn thêm. “Ở bên trong mê cung bất quy tắc, có một cánh cổng dẫn lên trên bề mặt hòn đảo. Nếu cô nhắm mình có thể tìm ra được cánh cổng đó thì cứ việc đi trước với Audrey, còn không thì đợi tôi hội ngộ rồi dẫn cả hai trở về mặt đất.”
“Đã rõ.” Tôi lại hỏi nhanh trong khi đã an toàn chuồn ra khỏi ổ Deep Ones. “Sẵn tiện, ngài có thể cho tôi biết Audrey giờ như thế nào rồi không? Anh ấy không sao chứ?” Dù tôi tin tưởng vào năng lực của Audrey, nhưng đương đầu với một trong những con rồng tai ương thì tôi không thể nào không lo lắng cho anh ấy được.
“Cậu ta khá chật vật, nhưng cũng chỉ sây sát trong phạm vi luyện tập bình thường như cách tôi huấn luyện cậu ta thôi.” Ngài ấy vội ngắt lời. “Thôi được rồi. Muốn biết rõ tình hình cậu ta ra sao thì hãy gặp mặt trực tiếp để hỏi han đi. Giờ tôi sẽ thay cậu ta đối đầu với Leviathan.” Nói rồi ngài ấy ngắt kết nối ngoại cảm cái rụp. Không thể hỏi thêm được gì nữa, nên tôi gấp rút tăng tốc phóng mình về hướng lối ra ngay, chẳng cần bận tâm đến việc đám Deep Ones hay con ấu thể phát hiện thấy.
Quay trở lại vị trí lối vào, tôi chưa vội rời khỏi Vương Quốc Bóng Tối này mà còn nán lại để chờ hình bóng của Audrey. Theo như ngài Thanatos nói từ lúc đầu, thì cuộc chiến của cả hai đều bị lĩnh vực của ngài ấy che giấu để sinh vật của Vương Quốc này không phát hiện và gây ảnh hưởng đến trận chiến. Tôi không biết phạm vi lĩnh vực mà ngài Thanatos tạo ra rộng cỡ nào, nhưng nếu Audrey đã dừng chiến rồi thì chắc chắn phải rời khỏi kết giới ấy, và tôi cũng phải cảm nhận được sự dao động năng lượng của anh ấy mới đúng. Trường hợp nếu anh ấy đã rời khỏi kết giới rồi mà tôi vẫn không thể cảm nhận dược anh ấy thì chắc hẳn đã có chuyện không hay xảy ra với Audrey. Tôi hi vọng điều tồi tệ mà tôi đang nghĩ đến sẽ không thành sự thật.
Độ chừng chục giây sau, tôi đã thấy hình bóng của Audrey trên nền trời xám xịt. Anh ấy đang bay về phía tôi với bộ dạng khập khiễng loạng choạng, và vẻ ngoài trông cũng rất tàn tạ cùng máu me be bét, minh chứng cho việc anh ấy vừa trải qua một trận đấu đầy cam go và gian khổ. Thấy dáng vẻ đó của Audrey, cả người tôi đều lạnh toát như vừa chui ra khỏi hầm băng. Hơi thở của tôi bị bóp nghẹt vì lo lắng, đồng thời cũng liền phóng nhanh về phía anh ấy trong khi ruột gan đang quặn thắt lại. Điều tồi tệ tôi tránh nghĩ đến nhất đã trở thành hiện thực rồi, nhưng tôi vẫn níu giữ một ý niệm mong manh rằng đây không phải là sự thật mà tôi nghĩ đến. Khi đến đủ gần thì tôi mới cảm nhận được sự dao động năng lượng của Audrey. Năng lượng anh ấy tỏa ra yếu đến mức, tôi cứ tưởng đó là một ai khác chứ không phải là Audrey mà tôi biết thường ngày, nhưng vì tôi đã quá quen thuộc với hương vị năng lượng của anh ta rồi nên không thể lầm lẫn với ai được.
“Audrey, anh còn chống chịu được chứ?” Tôi đỡ lấy thân hình tàn tạ của anh ấy khi anh ấy vừa đáp đất và có dấu hiệu ngã về phía trước vì kiệt sức. Tôi lại lôi ra một viên kết sinh sự sống dúi vào tay Audrey. “Hãy hấp thụ năng lượng của viên pha lê này đi, rồi anh sẽ cảm thấy khỏe hơn thôi. Hãy nhanh chóng hấp thụ nó đi.” Tôi giục anh ấy bằng tất cả sự lo lắng.
“Hãy nhanh chóng...” Anh ấy thì thào bằng chất giọng thô ráp. “Nhanh chóng rời khỏi đây.” Audrey lại tiếp tục cố gượng cơn đau mà nói tiếp trong cơn đứt quãng. “Leviathan đã ra lệnh cho đám sinh vật của Vương Quốc này rồi, chỉ cần ngửi thấy mùi máu của anh là chúng sẽ nhanh chóng tụ tập lại đây để chắn lối thoát của chúng ta.” Audrey vừa dứt tiếng, thì từ xa tiếng thét gào thét chát chúa của con Leivathan ấu thể đã rít vang lên như tiếng kim loại thô vang rền cả nền trời, như muốn xé toạt cả khoảng không tĩnh mịch.
“Lối ra chỉ cách chúng ta độ trăm bước chân thôi. Em thừa sức đưa anh ra khỏi được đây.” Tôi nói bằng âm giọng kiên định vô cùng, rồi tôi choàng cả hai tay Audrey qua vai mình và gắng cố định anh ấy trên lưng trong khi tôi bắt đầu chúi người về trước và phóng từng bước đi như bay về phía lối ra. Khi cảm thấy hơi thở của Audrey đang yếu dần trên lưng mình, tôi lại tiếp tục giục. “Anh hãy tranh thủ hấp thụ viên kết tinh sinh mệnh em mới đưa đi. Đợi quay lại chỗ an toàn rồi thì em sẽ dùng mọi phép thuật trị liệu và mọi phương pháp khôi phục năng lượng để giúp anh nhanh chóng khỏe mạnh trở lại như ban đầu.” Khi thấy lối ra gần ngay trước mặt, tôi lại thét lên. “Anh không thể gục ngã ngay tại đây. Em không cho phép anh bỏ lại em một mình ngay lúc này, anh nghe rõ chưa Audrey Red Heart!”
~*~
Trong lúc Lena đem Audrey rời khỏi Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan, thì bên này Thanatos đã bắt đầu chặn hậu cho cả hai. Cựu Hắc Hiệp Sĩ thừa biết rằng, nếu đánh tay đôi thì Audrey trận này sẽ không thể nào thắng được khi bị khắc chế môi trường lẫn nguyên tố như thế, nhưng vì mục đích rèn luyện cho Hỏa Hiệp Sĩ đời kế tiếp nên ông ta đã để trận chiến xảy ra một cách tự nhiên. Thế nhưng, ông đã đánh giá thấp mức độ thù hận của Leviathan dành cho Audrey, không những vì thuộc tính khắc hệ mà còn là vì đứa con của nó. Cho nên, cuộc chiến vừa rồi Leviathan đã khiến Audrey bị tổn thương đến mạch năng lượng, nếu không chạy chữa kịp thời thì mạch năng lượng ấy ngày càng sẽ bị tổn hại một cách trầm trọng. Mức độ tệ nhất là sẽ không thể khôi phục lại như ban đầu.
“Là cố nhân với nhau, hãy nghe ta lùi một bước đi, Leviathan – Deyidelus, rồi sẽ không ai bị thương nữa cả.” Thanatos cao giọng như ra lệnh cho con thủy quái khổng lồ.
“Kẻ đã làm hại con ta, ta không thể để hắn rời khỏi đây được. Nợ máu phải trả bằng máu.” Leviathan rít gào đáp lại, giọng nói của nó tựa như tiếng sóng biển những ngày giông bão, nhưng câu từ lại được ma thuật chuyển trực tiếp đến não bộ của Thanatos thành một câu hoàn chỉnh.
“Đệ tử của ta làm hại con của ngươi vốn cũng chỉ là bất đắt dĩ mà thôi.” Thanatos thản nhiên đáp lại. “Bên cạnh đó, ngươi vốn có nhiều con mà lại không thể quản thúc chúng được à? Cứ để chúng trốn ra khỏi kết giới giam giữ rồi lại làm hại đến tàu thuyền đi ngang qua. Giờ nghiệp báo của một trong số chúng đã đến, thì ngươi lại muốn giết người đã ra tay tự vệ sao?”
“Từ thuở sơ khai, loài rồng chúng ta vốn đã là những kẻ đứng đầu của mọi giới vực. Việc hậu duệ của ta đi săn cũng là tập tính của chúng. Các ngươi phản kháng, làm hại đến hậu duệ của ta thì chính là muốn đối đầu với giống loài của chúng ta.” Thủy quái Leviathan ngày càng nổi cơn thịnh nộ, nó cũng dần dần hội tụ lại những chuỗi năng lượng bên trong kết giới thủy cầu không lồ để cô lập cũng như để cho Thanatos không thể sử dụng năng lượng một cách liền mạch. Cả kết giới như đang rung chuyển, và sét đánh loạn xạ cả lên.
“Vậy là ngươi không muốn nói lý, mà muốn nói đến quy luật tự nhiên với ta sao?” Cựu Hắc Hiệp Sĩ cũng không nao núng trước áp lực của kết giới do Leviathan tạo ra, ông bắt đầu bành trướng lĩnh vực cá nhân rồi nói. “Nếu ngươi muốn nói đến luật rừng, kẻ đi săn cũng có thể trở thành con mồi, thì ta sẵn sàng tuân theo luật chơi ấy.” Rồi ông nhắc nhở. “Nhưng ngươi hãy nhớ rằng, bây giờ ngươi đang rất yếu vì đã bị giam cầm ở đây một thời gian dài. Cơ mà, dù cho ngươi có đang ở thời kì toàn thịnh, thì ngươi cũng chẳng phải là đối thủ của ta. Hãy nhớ lấy bài học đấy.”
Vừa dứt lời cảnh tỉnh Leviathan, thì cũng là lúc cựu Hắc Hiệp Sĩ kích hoạt lĩnh vực thôn thực của mình. Hàng ngàn, hàng vạn đóm khói đen xuất hiện từ rìa kết giới của Leviathan, tựa như những hàm răng sắt bén lóe lên cùng lúc và liên tục cắn lấy cắn để chuỗi năng lượng mà con thủy quái khổng lồ cất công tích tụ nãy giờ. Những hàm răng ma thuật bén ngót ấy không có hình thù thực thể rõ ràng, chúng chỉ là những bộ hàm được tạo ra từ năng lượng và đang hấp thụ năng lượng theo cách ăn mồi, và chúng thực sự rất phàm ăn. Thủy quái Leviathan lúc bấy giờ giống như đang trải qua một cực hình đau khổ đến tột cùng. Cả cơ thể nó như đang phải chịu cảnh một đàn kiến xâu xé từng miếng thịt bên dưới lớp vảy cứng cáp mà chẳng biết phải làm cách nào để thoát khỏi cảm giác ấy. Tiếng gào rú của một con rồng khổng lồ đang trong cơn đau, nghe như tiếng miếng thiếc mỏng bị xé ra, như tiếng xích sắt bị kéo lê trên sàn kim loại, như tiếng trống đồng bị nghiền ép, như tiếng một cỗ máy kim loại khô dầu đang vận hành hết công suất nhưng lại không thể hoạt động trơn tru.
“Thanatos!” Leviathan rít lên đầy đau đớn và đầy sự phẫn nộ. “Ngươi đang hủy hoại mạch năng lượng của ta.” Cả cơ thể khổng lồ của con rắn biển đang quắn quéo quặn quẹo không khác gì một con rết dẫy chết, vì cơn đau không thể xua tan.
“Mắt đền mắt, răng đền răng. Ngươi gây hại đến mạch năng lượng của đệ tử ta, thì ta cũng hủy hoại mạch năng lượng của ngươi.” Thanatos lạnh lùng phán xử, cùng cặp mắt hổ phách có đôi đồng tử dựng đứng của loài rồng càng tăng thêm sự uy nghiêm và hung tợn của ông ấy. “Một khi đã nằm trong phạm vi lĩnh vực của ta, thì ngay cả Shadow Realm do ngươi rạo ra cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho ta.” Theo lời Thanatos nói, thì nền trời của Vương Quốc Bóng Tối do Leviathan tạo ra đang dần bị rạn nứt ra từng mảng và từng góc Vương Quốc đang bị sụp đổ như trời sập núi lở. “Đừng quá lo,” cựu Hắc Hiệp Sĩ an ủi bằng vẻ mặt sắt lạnh, trong khi ánh mắt đầy cay nghiệt của Leviathan đang nhìn lại ông ta. “Ta sẽ không hoàn toàn hủy hoại mạch năng lượng của ngươi đâu. Nhưng ngươi sẽ phải rơi vào tình trạng ngủ đông rất lâu mới khôi phục lại được Vương Quốc này. Từ giờ đến đó thì hãy để ngươi và hậu duệ của ngươi thu mình lại tại góc trời này đi. Tạm biệt.” Sau khi gửi lời chào, thì cũng là lúc Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan hoàn toàn sụp đổ chỉ còn lại một góc trời nho nhỏ vừa đủ cho đám thủy quái con và Leviathan cuộn mình lại, và Thanatos cũng đã rời khỏi đó một cách an toàn.


0 Bình luận