Sống lại ở thế giới khác
Viết theo ngẫu hứng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Catacombs & Necropolis

Chương 221: Mê cung bất quy tắc.

0 Bình luận - Độ dài: 6,257 từ - Cập nhật:

Sống lại ở dị giới.

      Chương 221: Mê cung bất quy tắc.

          Rời xa khỏi phạm vi của đại sảnh đổ nát, trong lúc nghỉ ngơi để khôi phục lại trạng thái bình thường thì tôi có ngoái lại nhìn về phía sau và có thể thấy bóng dáng của cái xác con Minotaur đang vùng vẫy kịch liệt trên những mảng tường nứt nẻ. Sự vùng vẫy đó không có nghĩa là con quái nhân kia còn sống, mà sự chuyển động đó là vì thân xác nó đang bị hàng chục, hàng trăm con quái vật dị dạng đục khoét từ bên trong cơ thể ra ngoài. Dù không tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ cần thấy cái bóng phớt qua trên mấy bức tường và tiếng da thịt bị cắn xé trong kia cũng đủ để tôi cảm nhận được sự khủng khiếp và man rợ của việc bị hàng trăm sinh vật nhỏ bằng ngón tay xâu xé, đục khoét cơ thể là như thế nào.

“Đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất rồi chứ?” Ngài Thanatos hỏi, vừa nhìn tôi và Audrey lần lượt.

“Chúng tôi đã điều chỉnh lại cơ thể ở trạng thái tốt nhất rồi. Giờ cũng đã có thể tự tỏa năng lượng ra mọi trường xung quanh.” Sau khi giao tiếp bằng ánh mắt, thấy trạng thái của tôi cũng đã ổn rồi thì Audrey mới trả lời.

“Tốt, vậy thì tiếp tục di chuyển thôi.” Ngài Thanatos đứng dậy ra hiệu, vừa nhìn về phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Ngài ấy nhắc nhở. “Ban nãy tôi có thử thả chút năng lượng dò đường, và phát hiện ra bên dưới lại có thêm một thử thách không hề nhỏ.”

“Và đó là...?” Tôi và Audrey hồi hộp chờ đợi câu trả lời của ngài Thanatos.

“Là mê cung bất quy tắc.” Ngài ấy thở dài, gương mặt tỏ ra vừa bất lực vừa căng thẳng, ánh mắt toát lên một vẻ sâu xa khó lường. Bỗng ngài ấy lại nhìn tôi bằng đôi mắt hơi rực lửa, khiến tôi cũng giật mình nhẹ. “Mê cung bất quy tắc này có liên quan đến năng lực Thời Không cao cấp đấy. Nếu bị lạc, thì đừng mong sẽ có thể thoát ra.”

“Mê cung bất quy tắc là gì, và ý ngài là sao khi nói nó có liên quan đến Thuật Thời Không?” Tôi hỏi, cũng đang nhe nhóm một sự bất an trong lòng.

“Mê cung bất quy tắc, nó giống với việc cô định vị hai vị trí bất kì và tạo cổng thời không liên thông cả hai trong lúc tập luyện đấy.” Ngài ấy giải thích, mặt rất nghiêm túc khi nhìn về phía Audrey. “Điều này cậu Audrey cũng có thể đã biết nguyên lý rồi, nhưng không có khả năng thực hiện mà thôi.”

“Định vị hai đầu không gian và tạo cổng thời không kết nối hai vị trí đó lại á?” Tôi lầm bầm nhẩm lại bài luyện tập trước đây đã từng được huấn luyện.

“Phải, nguyên lý hoạt động của mê cung này cũng giống như thế, nhưng khác ở chỗ là vị trí khoảng không trong mê cung này không để ta tự do lựa chọn vị trí mà nó sẽ là ngẫu nhiên, và bên trong mê cung cũng có vô số điểm dị biệt như vậy.” Ngài ấy lại tìm một thứ gì đó để vẽ lên nền đất. “Tới đây, tôi sẽ giảng nghĩa cho cả hai hiểu trước khi xuống tầng kế tiếp. Sáu tầng mê cung ta đã đi qua cũng là một loại mê cung bất quy tắc khi chúng có thể thay đổi cấu trúc lối đi liên tục, nhưng chung quy cả sáu mê cung ấy chúng đều nằm trong một không gian cố định. Còn mê cung bất quy tắc mà tôi nói tới đây, nó sẽ là một thế giới hoàn toàn mới. Một mê cung không nằm trong một không gian cố định nào cả, trọng lực tương ứng với mặt phẳng hiện tại, và từng mảnh mê cung sẽ trôi dạt, kết nối bất kì với nhau hoặc cũng không kết nối với nhau. Ta không thể dựa vào việc loại trừ hay cảm nhận dòng chảy năng lượng để tìm đường như lúc đầu đã làm. Giờ đây, ta phải dò tìm từng đường đi nước bước một cách cẩn thận, vì trong mê cung đó cũng sẽ có nhiều căn phòng bẫy dẫn ta tới một nơi xa lạ và cô lập người bước lầm vào tại đó. Cứ mỗi khi đi qua một cung đường hay bước qua một cánh cửa, thì ta sẽ lại thấy vị trí đã từng đi qua có thể nằm ở trên đầu ta, thẳng đứng sau lưng ta, nằm nghiêng ngã vô định ở trước mặt ta hay tứ phía đằng sau, hoặc cũng có thể nó chắn luôn lối đi của ta. Loại mê cung này chỉ tách nhau ra vài bước chân là cũng đã có thể bị lạc nhau rồi, một mình tôi thì chả vấn đề gì cả, nhưng mang theo cả hai thì sẽ có chút khó khăn vì tôi chẳng biết hai người có giữ được khoảng cách với tôi hay không. Thế nên giờ tôi có một kiến nghị, cả ba chúng ta không được cách nhau quá hai mét, và cần kết nối lại với nhau bằng dây năng lượng để cố định không bị lạc mỗi khi chuyển hướng.” Ngài ấy nhìn Audrey với vẻ lo ngại mà nói nốt. “Tôi và công chúa Lena có kỹ năng của Thời Không nên không lo, riêng cậu thì đó sẽ là vấn đề lớn nếu bị tách đi riêng một mình đấy.”

“Vậy nếu tôi phủ lên anh ấy một lớp lá chắn Thời Không thì sao?” Nghe có khả năng sẽ lạc mất Audrey, tôi vội vàng đưa ra ý kiến và giải thích một lèo. “Ngoại trừ kết nối với nhau bằng năng lượng, tôi sẽ tạo một màng chắn Thời Không để cố định anh ấy lại ở không gian của chúng ta. Điều này nằm trong khả năng của tôi, nhưng tôi không biết nó sẽ có ảnh hưởng gì đến không gian dị biệt của cái mê cung bên dưới không.”

“Chỉ là bóp méo không gian ở một khu vực nhỏ thôi nên chẳng sao cả, và cậu ta cũng sẽ di chuyển liên tục cùng chúng ta nên sẽ chẳng gây ảnh hưởng hay để lại không gian rạn nứt gì đến kiến trúc của hòn đảo này đâu.” Ngài Thanatos nhận định sau ít giây trầm ngâm. “Vậy hai cô cậu đã hiểu nguyên lý hoạt động ở tầng dưới rồi chứ? Hãy chuẩn bị mọi biện pháp an toàn có thể rồi chúng ta sẽ di chuyển ngay.”

          Rất nhanh, tôi đã phủ lên toàn bộ cơ thể của Audrey bằng năng lực Thời Không của mình không sót chỗ nào cả. Để chắc ăn hơn, tôi đã kết nối lớp lá chắn ấy với sợi dây năng lượng liên kết với bản thân, như thế là hoàn thành bảo hiểm kép cho Audrey. Anh ấy sẽ không thể lạc khỏi tôi, mà nếu có lạc thì tôi vẫn có thể cảm nhận được vị trí của anh ấy. Tôi chỉ mong thời không bóp méo của mê cung sẽ không gây áp lực quá lớn lên lá chắn của Audrey.

“Em che chắn cho anh thế này, có vẻ như anh không thể chiến đấu được rồi.” Audrey giơ hai tay lên nhìn lớp ma thuật của tôi và đánh giá. “Anh cảm thấy không gian quanh mình có gì đó bị lệch lạc, nếu anh tung cầu lửa hay thứ gì đó tương tự, thì thứ đó sẽ hướng về em chứ không bay theo hướng anh đã chỉ định. Đây là tác dụng của Thời Không Thuật à?”

“Từ giây phút này cho đến khi rời khỏi mê cung bất quy tắc kia thì em sẽ là người bảo vệ anh.” Vừa giải thích, tôi vừa chăm chuốt chỉnh lại y phục cho Audrey. “Mọi không gian vây quanh lấy anh là do em chỉ định, và em đã định hướng mọi thứ từ anh sẽ chuyển về phía em. Nếu có chuyện không may khiến ta bị tách nhau ra, thì chỉ cần anh liên tục phát ra tính hiệu là em sẽ có thể cảm nhận được anh mà tìm đến.” Chỉnh y phục cho Audrey xong, tôi lại ngước lên nhìn anh ấy đầy lo lắng. “Chúng ta cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này để quay về cuộc sống bình thường. Thế nên, em không thể để lạc mất anh ở một nơi như thế này được.” Nói rồi, tôi kiễng chân lên để trao cho anh ấy một nụ hôn thật sâu, thời gian dường như dừng lại khiến cho nụ tôi của chúng tôi tưởng chừng như kéo dái vô tận, nhưng thực tế nụ hôn ấy chỉ kéo dài vài chục giây.

          Khi đôi môi chúng tôi tách rời nhau ra, Audrey nhìn tôi bằng ánh mắt nhu tình đầy mê đắm. Nhưng... “Cả hai còn muốn cầu cưa đến bao giờ nữa hả? Cứ vượt được một tầng là lại thấy hai người dán dính lấy nhau như hai con mòng biển tranh nhau một con cá vậy. Bộ thiếu hơi của người còn lại thì một trong hai người không sống được hả?” Chúng tôi đã bị ngài Thanatos quở trách vì cái tội cố tình kéo dài thời gian, dù bản thân tôi chính là người lúc nào cũng treo bên miệng cái câu muốn hoàn thành chuyến đi trong thời gian nhanh nhất.

          Từ lúc bắt đầu di chuyển xuống mê cung bất quy tắc, ngài Thanatos lại luyên thuyên bài giảng của mình. Tôi thì nghe khúc được khúc mất, nhưng những ý chính thì vẫn nắm rõ được. Ví như cạm bẫy trong mê cung bất quy tắc là chỉ những cánh cửa, chứ hoàn toàn không có bất kì bẫy rập nào như sáu tần mê cung phía trên. Những cánh cửa ấy sẽ dẫn đến một nơi khác có môi trường ngẫu nhiên cùng nguy hiểm đi đôi. Ngài ấy nói, những cánh cửa ấy là một loại cổng tuyến có thể dịch chuyển tức thời tới một địa điểm khác, nhưng chung quy ta vẫn còn bên trong lòng hòn đảo Aidan. Ở sau những cánh cửa ấy, ta có thể may mắn tới được những nơi có môi trường khác nhau để kiếm được đủ loại nguyên liệu cho thuốc chuyển đổi giới tính mà Tetsuya cần.

          Về kiến trúc của mê cung bất quy tắc, nó thật sự là bất quy tắc theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Thứ trước mặt tôi là vô số mê lộ không theo bất kì cấu trúc nào. Những lối đi, cầu thang dẫn lên xuống có mặt ở khắp nơi. Thậm chí, ngay lúc này còn có cả một cánh cửa treo ngược ở trên đầu tôi, và đó không phải là cái duy nhất. Đã thế, những cung đường không hề cố định, mà chúng còn có thể thay đổi cấu trúc kết nối đoạn này đến đoạn khác, cầu thang này với cung đường kia. Loại mê cung như thế này, dù là người có năng lực thì cũng khó lòng mà vượt qua được. Tôi chẳng biết ai đã thiết kế ra loại mê cung chết người này.

Nhưng, đi đôi với hiểm nguy là những phần thưởng vô cùng xứng đáng. Như ngài Thanatos đã nói trước đó, những loại nguyên liệu hiếm như thảo mộc hay khoán sản hiếm ở bên ngoài, thì trong này tỉ lệ tìm thấy sẽ rất cao vì điều kiện môi trường cho phép. Thuốc chuyển đổi giới tính cho Tetsuya có hai loại thảo mộc quan trọng nhất là waterleaf và fireblossom. Tinh chất của hai loại hoa này là thứ dùng để điều chỉnh nội tiết cơ thể và loại bỏ những nhiễm sắc thể XX hoặc XY của người dùng thuốc để chuyển đổi giới tính theo ý muốn của mình. Còn về việc làm sao để biết người uống có thể thay đổi giới tính theo đúng ý mình thì phải xem lại liều lượng lúc pha chế thuốc. Nếu phụ nữ muốn biến đổi thành đàn ông thì lúc pha chế thuốc cần canh tỉ lệ của hoa fireblossom nhiều hơn một phần, còn nam muốn biến thành nữ thì cần điều chỉnh tỉ lệ của hoa waterleaf nhiều hơn một phần.

Bên cạnh đó, thuốc biến đổi giới tính không phải là thứ dễ điều chế, và nguyên dược liệu cũng rất khó tìm hoặc nuôi cấy. Thế nên, một lọ được sản xuất ra thì sẽ có giá ở trên trời. Với những lọ thuốc thay đổi giới tính có thời hạn, vì được luyện chế ra từ những dược liệu chất lượng kém, thì giá cả sẽ rẻ hơn đôi chút, nhưng người dùng buộc phải dùng loại thuốc này liên tục để có thể giữ được giới tính mong muốn. Loại thuốc biến đổi giới tính có thời hạn này nghe nói ở Ridan được sản xuất rất nhiều, giá cả cũng rất đắt, tác dụng phụ cũng không ít, nhưng lại bán rất chạy. Tetsuya từng nói, trước khi được định cư ở Slain thì cô ấy là nạn nhân của việc thử thuốc ở Ridan, cho nên giới tính bán nam bán nữ hiện tại là do tác dụng phụ của thuốc không có cách nào chữa trị, ngoại trừ dùng thuốc xịn hoặc nhận được sự chúc phúc từ các di vật thần thánh. Đó là lý do vì sao Toshiro muốn chúng tôi sử dụng điều ước từ thần khí Milletitan lên Tetsuya, biến cô ấy trở về đúng với giới tính của mình. Nhưng giờ tôi cần dùng điều ước ấy để đưa những đồng hương đến từ Trái Đất mắc kẹt ở đây trở về rồi, nên việc kiếm dược liệu chế thuốc đổi giới tính giúp bà chủ nhà trọ rất quan trọng và tôi nhất định phải tìm cho được đầy đủ số thảo dược ấy.

Mà, nói đi cũng phải nói lại. Dù đây là một mê cung bất quy tắc, đường đi chi chít đan xiên dọc đủ kiểu, nhưng để ngài Thanatos đi trước dẫn đường thì tôi thấy chẳng khác nào đang đi dạo trên một hành lang dài đằng đẵng không có điểm dừng. Mê cung này ngoại trừ sự âm u lạnh lẽo toát ra từ những bức tường đá, thì cho đến giờ phút này ngài Thanatos chưa mở một cánh cửa nào mà kích hoạt phải mấy cái bẫy. Dường như ngài ấy rất có kinh nghiệm xoay sở ở một nơi như thế này.

“Ngài Thanatos, ngài đi liên tục như thế này là đã nắm chắc lối ra rồi à?” Tôi hỏi.

“Phải, chỉ cần sử dụng tốt Thời Không Thuật là cô cũng có thể nhắm mắt đi lùi trong mê cung này.”

“Làm cách nào mà ngài có thể tìm ra được lối ra trong một nơi không gian bị méo mó thế này? Xin chỉ tôi với.” Tôi cảm thấy mình cần học phương pháp này, vì dường như nó có thể nâng cao trình độ Thời Không Thuật của tôi.

“Cách nào?” Ngài ấy hỏi lại, nhưng cũng chẳng cần câu trả lời mà nói luôn. “Tôi cứ tưởng một ngàn năm luyện tập đã đủ giúp cô thông thạo Thuật Thời Không rồi chứ?”

“Ủa, chứ chẳng phải ban đầu ngài nói mê cung này không thể sử dụng Thuật Thời Không sao?” Tôi thắc mắc, cũng nghệch mặt ra.

“Tôi không nói mê cung này cấm sử dụng Thuật Thời Không, tôi chỉ nói là ở trong không gian méo mó của mê cung này việc định vị lối đi hoàn toàn là ngẫu nhiên.” Ngài ấy lại chỉ về phía Audrey nói. “Nếu trong này không thể sử dụng Thời Không Thuật thì lá chắn cô phủ lên Audrey làm gì còn hoạt động được?”

          Theo hướng ngài ấy chỉ, tôi nhìn qua Audrey đang nắm tay bên cạnh mình mà thầm nghĩ cũng đúng. Nếu không gian ở đây Thuật Thời Không bị cấm sử dụng thì từ lúc chúng tôi đặt chân vào mê cung đã có dấu hiệu bài xích rồi chứ đừng nói đến đi tới được đây. Cơ mà đây không phải chuyện tôi muốn hỏi. “Nhưng, làm cách nào mà ngài có thể đi liên tục như thế này mà không mở nhầm cửa cạm bẫy nào hết vậy?” Đó mới là điều tôi tò mò từ đầu.

“Cô cứ thử để bản thân bị lạc vào không gian vô định, không tìm ra được một thế giới có sự sống, và phải liên tục định vị và tạo cổng dịch chuyển Thời Không trong mấy ngàn năm thì sẽ biết vì sao tôi có thể ngang nhiên đi lại trong mê cung này.” Ngài ấy lại đảo mắt nhìn quanh mê cung huyền ảo này đánh giá thêm. “Nhân tiện, không gian móp méo của mê cung này tuy không rộng lớn bằng không gian mà tôi đã từng lưu lạc ngoài kia, nhưng dùng nó để luyện tập cho cô cũng không phải ý kiến tồi đâu.”

“Vậy tức là, ngài đã nắm rõ đường đi nước bước của mê cung này ngay từ đầu rồi à?” Tôi hỏi, giọng thán phục.

“Hiển nhiên là vậy.” Giọng ngài Thanatos vẫn rất đều đều, ngài ấy chẳng bị lời cảm thán của tôi đả động cảm xúc tí nào. “Cô muốn nâng cao kỹ năng của mình, thì hãy thử bằng cách tìm lối ra của mê cung này đi. Gợi ý của tôi là bài học cơ bản. Hãy xem bản thân mình là vũ trụ, và vũ trụ cũng là mình. Chỉ khi nào tâm trí không bị bó buộc bởi thể xác vật lí thì mới có thể thật sự phát huy hoàn toàn khả năng của Thời Không Thuật.”

          Bài học đầu tiên mà ngài Thanatos dạy cho tôi tới giờ tôi vẫn nhớ. Nhưng điểm khác ở đây là dù có đem bản thân hòa làm một với vũ trụ bao la thì cơ thể vật lý vẫn giữ nguyên mà không biến đổi. Trước kia, bài vỡ lòng khi học Thuật Thời Không là phá vỡ hình dạng vật lý của cơ thể thì mới phát huy được tính chất của Thuật Thời Không, rồi từ hư không mà nhào nặng lại cơ thể bản thân như ban đầu hoặc thay đổi theo sở thích. May là khi đó tôi luyện tập bằng ảo cảnh tinh thần với ngài Thanatos nên cơ thể không có gì thay đổi. Còn bây giờ, phải giữ được thân thể vật lý nhưng vẫn phát huy được thuộc tính của Thời Không Thuật, tuy chỉ khác nhau có một giai đoạn nhỏ nhưng kỹ năng này lại thuộc ở cấp bậc cao hơn.

“Đừng có đực mặt ra ở đó nữa mà cố giữ khoảng cách với tôi đi.” Thấy tôi vẫn chưa có đột phá gì, ngài Thanatos liền réo hồn tôi quay về thực tại để không bị bỏ lại phía sau quá xa. “Tôi đã gợi ý thế rồi mà cô vẫn không làm được, thế thì khúc mắc chỗ nào khiến cô không thể làm được?”

“Tôi hiểu nguyên lý xem bản thân và không gian xung quanh là một rồi, nhưng tôi vẫn đang mắc kẹt ở khúc làm sao vẫn giữ nguyên cơ thể vật lý mà vẫn có thể thăm dò không gian xung quanh.” Tôi nói thêm về cảm nhận của bản thân. “Theo sự hiểu biết của tôi thì sẽ lý giải như sau. Muốn thăm dò không gian xa hay gần thì cũng cần phải để tinh thần xuôi theo dòng chảy năng lượng, mà phần năng lượng ấy sẽ thay thế con mắt vật lý giúp ta nắm bắt mọi vật mọi việc trong môi trường xung quanh. Nhưng nếu đó chỉ là phủ năng lượng ra môi trường xung quanh dò thám thì tôi thừa sức làm được, còn với môi trường trong mê cung này, Thời Không Thuật không thể sử dụng năng lượng để làm cầu nối cho việc thăm dò môi trường xung quanh. Mà nếu đã không dùng năng lượng thì tôi chẳng biết dùng gì để làm vật dẫn cho việc thi triển kỹ năng.”

“Nếu Thời Không Thuật không thể dùng năng lượng để làm vật trung gian kích hoạt kỹ năng thì anh nghĩ thứ để làm vật trung gian sẽ là không gian vốn có của môi trường hiện hữu.” Audrey góp ý vào, khiến tôi cũng trố mắt nhìn anh ấy. Anh ấy nói thêm. “Khi em cố tỏa năng lượng ra môi trường xung quanh thì anh đã để ý năng lượng của em đã bị không gian ở đây ngẫu nhiên dịch chuyển số năng lượng ấy sang nhiều chiều không gian khác. Và anh đã cảm nhận được rõ ràng một phần năng lượng đó của em cách không xa ở đây lắm, nhưng kế bên thì lại không cảm nhận được gì. Chính vì điểm đó, nên anh mới nghĩ không gian chính là vật dẫn cần thiết để em thực hiện kỹ năng mình muốn.”

“Nếu để cậu ấy sở hữu Thời Không Thuật thì tôi sẽ không cần lên lớp dạy bù gì cả. Giờ thì cô đã có đáp án cho mình rồi đấy.” Ngài Thanatos vừa vỗ tay khen ngợi Audrey, cũng như là đang ám chỉ tôi học dốt đây mà.

“Sao anh lại nghĩ ra được cách vận hành của Thuật Thời Không vậy?” Tôi ngoái nhìn lên Audrey với vẻ tò mò, muốn có được một đáp án thỏa đáng.

“Đó là quy luật cơ bản của mọi phép thuật mà. Mọi ma pháp đều không thoát khỏi quy luật vay mượn và trả lại.” Anh ấy giải thích, cũng không quên kéo tôi đi nhanh hơn để không bị cách xa với ngài Thanatos. “Phép thuật cũng có vài điểm tương tự với giả kim thuật. Tính chất của giả kim thuật thì em cũng biết rồi, dùng kim loại để đổi thành vàng, đó cũng là một loại vây mượn và trả lại. Còn về phép thuật cơ bản, trước khi em muốn thi triển một kỹ năng nào đó thì em phải hấp thụ năng lượng từ bên ngoài vào nội thể bản thân trước, là giai đoạn vây mượn. Sau đó, em lại biến đổi nguyên tố của năng lượng cơ bản trong nội thể thành một loại năng lượng khác theo ý muốn trước khi thi triển ra bên ngoài, đây là giai đoạn trả lại. Đó là đặc điểm của những loại phép thuật thông thường. Còn Thuật Thời Không, nếu em nói kỹ năng ấy không sử dụng năng lượng như những loại phép thuật khác, thì anh chỉ có thể nghĩ đến đặc tính của loại phép thuật đó của em mà suy ra thôi. Tức là, loại phép thuật đó của em sẽ cần Không Gian, và Thời Gian làm vật trung gian mỗi khi cần sử dụng kỹ năng nào đó. Nói cách khác, Không Gian Thời Gian là năng lượng cho Thuật Thời Không.”

“Ở bên cạnh một người tải giỏi như vậy, ngoại trừ nắm tay ôm ấp và hôn hít ra thì cô có học được gì từ cậu ấy không? Tôi đoán chắc là không rồi.” Ngài Thanatos tự hỏi tự trả lời, đồng thời vẫn hướng về phía trước đi một mạch mà không ngoái lại, nhưng lời châm biếm của ngài ấy tôi nghe rất rõ ràng. “Nếu cô thông minh bằng một phần mười của Audrey, thì trong một ngàn năm luyện tập trước đó cô đã hoàn thành toàn bộ khóa học rồi chứ không phải tỏ ra lóng ngóng như bây giờ.”

          Bị ngài Thanatos nói đúng quá nên tôi chẳng thể phản biện lại gì. Cơ mà mỗi khi ở cạnh Audrey, ngoại trừ nắm tay ôm ấp và hôn hít ra thì tôi còn có thể làm ấm giường với giải tỏa về mặt thể xác lẫn tinh thần cho anh ấy nữa, nhưng mấy cái này không thể đem ra làm cái cớ để phản biện được. Thế nên tôi đành im lặng là vàng.

          Quay lại gợi ý của Audrey, tôi đã thực hành theo vào lấy không gian quanh mình làm điểm mốc rồi nới rộng ra. Vừa di chuyển vừa mở rộng phạm vi thăm dò khiến tôi có chút không quen, nhưng không phải là không thể làm được. Nó giống như vừa cầm ống nhòm vừa di chuyển vậy, tác dụng phụ là nó khiến tôi hơi chóng mặt, nhưng theo thời gian dần dần sẽ quen và sẽ không còn gặp hiện tượng này nữa.

          Cuối cùng, kết quả mang lại rất bất ngờ. Trong vô số đường đi nước bước và ngã rẽ, tôi có thể thấy một cánh cửa khác biệt hoàn toàn với những cánh cửa còn lại. Đằng sau cánh cửa ấy đang có sự dao động năng lượng của hòn đảo, đó chính là lối ra mà chúng tôi đang hướng tới, nhưng khi còn ở trong không gian loạn lưu của mê cung này thì sẽ chẳng thể nào cảm nhận được năng lượng của hòn đảo. Đây là điểm đặc biệt của mê cung ất quy tắc này, để khiến những ai bước vào đây sẽ hoàn toàn mù tịt đường đi, dù bản chất thật sự của mê cung vốn đã là thứ khiến người ta mất đi khả năng định vị phương hướng.

“Tôi thấy được lối ra của mê cung rồi.” Tôi réo lên vì mình đã đạt được thành tựu mới. “Nó cách ta chỉ tầm một cây số hơn.”

“Chúc mừng cô đã tiến thêm được một bước trên con đường luyện tập.” Ngài Thanatos khen như không khen, vì giọng ngài ấy rất dửng dưng.

“Em đã làm rất tốt, mừng em đã tiến bộ thêm một bậc.” Audrey thì thầm bên tai tôi bằng giọng ấm áp và trìu mến. Một câu này của anh ấy đã tiếp biết bao động lực cố gắng cho tôi. Người ta gọi đây là liều thuốc tinh thần.

“Cũng nhờ gợi ý của anh mà em mới có thể đạt được thành tựu này. Nếu không có anh thì chẳng biết đến khi nào em mới có thể tiến bộ.” Tôi cũng tươi cười đáp trả lại anh ấy.

“Đừng ong bướm nữa.” Ngài Thanatos lại nhắc nhở chúng tôi. “Dù lối ra không còn xa, nhưng trước khi rời khỏi mê cung này thì chẳng phải cô cần thu thập nguyên dược liệu cho liều thuốc thay đổi giới tính sao? Ở đằng sau mấy cửa bẫy sẽ tìm được đấy.”

“Tôi chỉ biết định vị lối ra thôi, còn cánh cửa nào dẫn đến dược liệu thì tôi không tìm ra được.” Tôi giải thích thêm. “Tôi không biết cửa nào là vì không nắm được đặc điểm ngoại hình của dược liệu và thuộc tính môi trường.”

“Thế thì đi theo tôi.” Ngài Thanatos ra hiệu. “Tôi biết danh sách thuốc chuyển đổi giới tính cần gì, và biết số nguyên dược liệu nằm ở đâu trong mê cung này. Ta sẽ tạt qua những cạm bẫy đó để lấy nguyên liệu, nhưng cần phải cẩn thận, bằng không thì thảo dược sẽ bị hủy vì bẫy rập bị kích hoạt đấy.”

          Và như thế, ngài Thanatos bắt đầu dẫn chúng tôi đi thu thập dược liệu, đồng thời cũng phổ biến luôn về môi trường và đặc điểm của từng loại cây thuốc. Trước hết là waterleaf. Ngài ấy đã đưa chúng tôi vào một không gian khác trong mê cung. Ở không gian này có môi trường tựa như bãi biển nhưng lại ẩm ướt và u tối như trong hang động có không gian tương đối hẹp. Dẫu vậy, nhờ lân tinh phát sáng từ cây cỏ nên chúng tôi vẫn có thể thấy được không gian xung quanh ra sao.

“Hãy để ý đến những bờ cát ở mép hang.” Ngài Thanatos nhắc nhở, đồng thời miêu tả loại cây thuốc chúng tôi cần để mắt tới. “Nếu thấy loại cây cỏ nào mọc cao gần tới đầu gối, có lá phát sáng màu xanh lam và phần nhánh có những hạt hình giọt nước phát sáng thì đó chính là cây waterleaf ta đang tìm đấy.”

“Vậy còn những cây có ngoại hình y như thế mà phát sáng xanh lục thì có phải nó không?” Tôi hỏi khi phát hiện một cây thảo dược y như ngài Thanatos diễn tả, nhưng chỉ khác mỗi màu.

“Đó cũng là waterleaf, nhưng chưa phát triển đủ để làm thuốc.” Ngài ấy vẫn dẫn đầu, rồi khụy xuống ở một góc hang trước khi ra hiệu cho tôi. “Loại có thể làm thuốc được sẽ có màu sắc như thế này. Màu lam ngọc sáng chói và có xu hướng ngã màu tối dần. Đó là dấu hiệu của một cây trưởng thành đã thải hết độc tố, như thế sẽ tiện cho việc điều chế thuốc hơn. Nếu cô dùng loại cây non còn phát sáng màu xanh lục, hay cây xanh lam quá già không còn phát sáng nữa thì sẽ chỉ còn lại độc tố mà thôi. Thuốc làm ra từ hai loại cây đó sẽ giảm chất lượng đi rất nhiều.” Vừa nói, ngài ấy vừa nâng những cái lá nho nhỏ của nhánh thảo dược đủ tiêu chuẩn lên cho chúng tôi xem khi vừa đến gần.

“Vậy, một cây như thế này ta có thể chế ra được bao nhiêu bình thuốc đổi giới tính?” Audrey hỏi, và đây cũng là câu hỏi tôi thắc mắc.

“Cô cậu đùa tôi à? Ta cần mười cây đủ tiêu chuẩn như thế này để chế một bình thuốc đấy.” Ngài Thanatos phì cười. “Một cây chế được bao nhiêu bình? Phải nói là một bình thuốc kích cỡ bằng lòng bàn tay cần bao nhiêu cây mới đúng.” Ngài ấy đứng dậy, đồng thời cũng đã nhổ cây thuốc lên và đưa về phía tôi. Ngài ấy nói thêm. “Phần rễ cây là thứ tích tụ độc tố nhiều nhất, khi hái thì hãy cắt phần đó đi và nhớ giữ lại những hạt giống trông như những giọt nước ở phần ngọn. Mớ hạt giống đó cũng có công dụng trung hòa trong việc điều chế thuốc, hoặc đem đi trồng cũng được, nếu môi trường cho phép. Giờ thì hãy hái thêm vài cây, sao cho số lượng dư để chế hai lọ thuốc đi.”

          Dưới sự hướng dẫn đầy kinh nghiệm của ngài Thanatos, chúng tôi đã thu thập được gần ba mươi cây waterleaf trong không gian cửa bẫy. Nói là cửa bẫy, nhưng bọn tôi vẫn còn an toàn khi trở ra cũng là nhờ ngài Thanatos tận tâm dặn dò. Thứ nguy hiểm ở trong không gian này là lũ bọ giáp xác trốn ở dưới những lớp cát ẩm ướt, loại bọ này to bằng nửa lòng bàn tay, có nhiều chân và hai càng như loài tôm, trên thân có nhiều lỗ thông khí và cũng là nơi chúng thò kim độc ra ngoài. Khi trốn dưới cát hay bùn nhão, chúng chỉ chừa đúng một cây kim độc mỏng như tơ ra khỏi bề mặt để bẫy con mồi. Cây kim này rất khó phát hiện bằng mắt thường nếu không để ý, và chiều dài của nó cũng chỉ bằng một cây kim tây. Chỉ cần phớt qua, hay chạm qua cây kim ấy là cũng đã đủ để nọc độc ấy đi vào những dây thần kinh của con mồi, và nó sẽ khiến con mồi hay nạn nhân lâm vào tình cảnh đột quỵ chỉ sau vài bước chân.

          Đó là một, còn loài thứ hai là những con bọ ăn xác, sống theo bầy đàn như loài kiến. Chúng có kích cỡ bằng một lóng tay út và nhỏ hơn, có thể sống trên cạn lẫn phần nước nông không quá mắt cá chân. Chúng di chuyển rất nhanh và vô cùng nhạy với sự dao động của mặt nước lẫn mùi máu trong nước. Trong trường hợp bị thương, thì việc đầu tiên cần làm là phải cầm máu và tránh xa khu vực bị ám mùi máu ngay, nếu không muốn bị một đàn bọ ăn xác bu đầy người và đục khoét từ bên trong ra ngoài. Càng của chúng không chỉ bén, mà còn rất cứng, chúng có thể khoét cả xương của nạn nhân và ăn tủy ở bên trong trong hàng giờ liền mà nạn nhân dù có bất tỉnh thì vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau.

Chỉ nghe diễn tả thôi, dù không cảm nhận được nỗi đau ấy sẽ như thế nào nhưng tôi cũng đã thấy ngứa cả người rồi. May thay, chúng tôi không hề gặp khó khăn trong cánh cửa vừa rồi, và giờ chúng tôi đang hướng tới không gian có cây thảo dược fireblossom. Trái với môi trường sinh trưởng âm u lạnh lẽo của waterleaf, fireblossom có môi trường sinh trưởng rất khắc nghiệt. Fireblossom là loại cây thuốc mọc trên tàn tích của những sinh vật ưa nhiệt độ cao, đất dung nham hoặc thậm chí là ngay cả ở rìa dung nham, có chiều cao bằng cọng cỏ lau và ngoại hình cũng tương tự, nhưng cấu tạo lại khác. Phần chóp hoa chứa túi nhụy và cũng là hạt giống, thân mảnh khảnh dẽo dai có nhiều lớp có thể tách ra thành từng lá, là thành phần chủ yếu để chế thuốc sau khi trung hòa với phần túi nhụy.

Đặc biệt, fireblossom có giờ nở cố định mỗi ngày, đó là giờ mặt trời xuống núi cho đến khi khuất bóng. Khi nở, túi hoa sẽ nở ra thành bốn cánh và để lộ phần nhụy là những hạt dung nham lắp lánh nằm gọn trong một cái cuốn trông như trái bắp non. Thời gian đó rơi vào tầm khoảng ba giờ rưỡi chiều cho đến bảy giờ tối, và khi thu hoạch cần phải đảm bảo tính an toàn cho bản thân lẫn cây thuốc. Bởi vì, loại thảo dược này hút tinh chất dung nham để phát triển, nên bản thân của cây cũng rất nóng, không thể tiếp cận bằng tay không hay hái bằng dụng cụ thông thường. Khi hái, phần cây bị cắt ngang sẽ phun ra dung dịch đặc sệt như dung nham, có thể gây bỏng nếu tiếp xúc trực tiếp.

Về sự nguy hiểm khi hái thảo dược fireblossom, chính bản chất của thảo dược và môi trường sinh trưởng đã là cạm bẫy rồi. Nếu ai thiếu hiểu biết thì chắc chắn sẽ phải nằm xuống hoặc thương tật nặng khi hái cây thuốc này. Đó là chưa kể, môi trường ở đây rất nóng, không khác gì đang đi trong miệng núi lửa cả. Với người bình thường thì cần phải chuẩn bị rất kỹ thì mới bước vào đây được, bằng không họ sẽ chết vì hơi nóng bóc lên đầu sẽ sinh ra ảo giác, và họ sẽ tự làm bị thương chính bản thân mình hoặc người khác trong đoàn. Và khi họ nằm xuống, thì họ sẽ là chất dinh dưỡng cho fireblossom để đợi nạn nhân kế tiếp tới hái.

          Sau khi thu thập đủ số lượng hai loại thảo dược chủ yếu cho thuốc chuyển đổi giới tính, thì ngài Thanatos đưa bọn tôi rời khỏi mê cung bất quy tắc ngay và cả ba đã dừng chân nghỉ ngơi ở một gian phòng chuyển tiếp. Dựa theo đơn thuốc thì vẫn còn thiếu rất nhiều dược liệu, nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục thu thập số còn lại sau khi đã rời khỏi hòn đảo này. Tại khu vực an toàn, chúng tôi bắt đầu ăn uống ngủ nghỉ cho lại sức, vì sau khi rời căn phòng này thì sẽ đến khu vực giam giữ Leviathan. Ở khu vực cuối cùng này, một khi đã bước vào lãnh địa của một thực thể có khả năng diệt cả Thần thì chúng tôi không thể nào trốn tránh khỏi sự truy tìm của nó. Tất nhiên, một cuộc giao tranh quy mô lớn với sinh vật đó là chuyện không thể trảnh khỏi. Vì thế, nếu tình thế ép buộc chúng tôi phải đối đầu với sinh vật đó, thì trạng thái của ba người chúng tôi cần phải đảm bảo ở tình trạng tốt nhất. Một con rồng mang lại tai ương hồng thủy cho cả nhân loại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận