Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 224: Kế thừa danh hiệu Nữ Thần.
0 Bình luận - Độ dài: 7,976 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 224: Kế thừa danh hiệu Nữ Thần.
Bị ngài Thanatos bắt quả tang và càm ràm vì chúng tôi có hành động thân mật với nhau, nên tôi đành ứng xử mẫu mực lại một chút, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không quan tâm đến tình trạng của Audrey.
Tính từ lúc thoát khỏi Vương Quốc Bóng Tối của Leviathan đến giờ, chúng tôi đã chợp mắt được một vài giờ, và tình trạng hồi phục của Audrey đang có tiến triển tốt sau vài giờ đó. Ngài Thanatos đã kiểm tra mạch năng lượng giúp anh ấy, và tôi cũng đã khuyên anh ấy dùng thêm kết tinh sự sống để hồi phục lẹ hơn trong thời gian này. Việc mạch năng lượng bị tổn hại không phải là chuyện đùa, nó giống với gân tay gân chân vậy. Nếu những sợi gân quan trọng ấy bị đứt mà không có cách nào nối lại được thì việc tay chân bị liệt là chuyện hiển nhiên. Và mạch năng lượng cũng tương tự vậy, nếu những sợi mạch ấy không hồi phục lại được thì Audrey sẽ trở thành phế nhân, không thể sử dụng phép thuật được nữa. Mà nếu trở thành phế nhân thì điều đó sẽ khiến anh ấy đau đớn về mặt tinh thần biết cỡ nào. Tôi không mong chuyện ấy sẽ xảy ra với Audrey.
Mà, vì thời gian tổn hại mạch năng lượng của Audrey chỉ mới xảy ra trong thời gian ngắn thôi, nên việc giúp anh ấy hồi phục lại như cũ cũng không hề khó khăn gì khi đã có sẵn tinh thể sự sống ở đây. Cộng thêm sự uyên bác của ngài Thanatos thì chỉ ít lâu nữa là Audrey sẽ hoàn toàn bình phục, nhưng trong thời gian này anh ấy sẽ phải hạn chế sử dụng năng lượng nếu không muốn để lại di chứng về sau.
“Tôi đã ổn định mạch của cậu bằng năng lượng của mình. Cần tốn thời gian ít lâu để mạch năng lượng định hình lại.” Ngài Thanatos nói khi vừa kết thúc việc truyền tải năng lượng thông qua hai lòng bàn tay của Audrey. “Trong thời gian hồi phục, nếu được thánh lực gột rửa ít nhất một lần mỗi ngày thì sẽ giúp mạch của cậu dẽo dai hơn, và cũng sẽ khó bị tổn hại hơn.” Ngài ấy vừa nói, vừa nhìn sang tôi như đang ám chỉ đây sẽ là nhiệm vụ hàng ngày của tôi khi trở về.
“Em sẽ gột rửa mạch năng lượng của anh bằng thánh lực ba lần mỗi ngày luôn.” Tôi vội cất tiếng và ôm chặt lấy một tay của Audrey vào lòng, khi biết ý đồ của ngài Thanatos. Tất nhiên, là tôi cũng rất sẵn sàng dùng thánh lực của bản thân để giúp Audrey xây dựng lại một mạch năng lượng mới bền bỉ hơn, và đảm bảo rằng dù anh ấy có gặp lại một đối thủ nặng ký như Leviathan thì cũng sẽ không lâm vào tình trạng nguy kịch như này thêm lần nào nữa.
“Cậu cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?” Ngài Thanatos hỏi trong khi vào tư thế ngồi xỏm chuẩn bị đứng dậy.
“So với lúc vừa mới rời khỏi cuộc chiến, thì quả thật lúc này tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Audrey vừa nói, vừa co dũi cánh tay và các khớp ngón tay.
“Vậy thì tốt.” Ngài ấy đứng thẳng dậy, và trầm giọng nói tiếp như đang giáo huấn. “Giờ thì cả hai đã biết thế giới này rộng lớn ra sao rồi chứ? Leviathan cũng chỉ là một trong số những kẻ mạnh mà cả hai vô tình gặp phải trên con đường này thôi.”
“Ngài nói đúng.” Audrey thừa nhận, giọng vẫn còn nặng nề vẻ tự trách. “Ngài đã huấn luyện cho cả hai chúng tôi, đã cho tôi trải nghiệm những thử thách tập luyện trước giờ chưa từng có, cũng đã giúp tôi ổn định và làm chủ được năng lượng của Hỏa Long Mierdeos. Nhưng, cuối cùng tôi cũng chỉ là một con ếch chưa nhảy ra khỏi miệng giếng, cho đến khi đối đầu với Leviathan thì tôi mới biết sức mạnh của hai bên hoàn toàn chênh lệch như trời và đất.”
“Và đó còn chưa tới một phần mười sức mạnh của Leviathan trong thời kì toàn thịnh nữa.” Ngài Thanatos đính chính thêm, nhưng rồi ngài ấy cũng phân tích rõ ra điểm bất lợi của Audrey. “Mà dù sao đi nữa, đó cũng là do khả năng đặc biệt từ địa phận của con rắn biển ấy. Sức mạnh của cậu hoàn toàn bị chèn ép khi ở đó, và lại thêm thuộc tính khắc chế nữa nên từ đầu cậu đã không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của mình. Cho nên, từ khi bước vào Vương Quốc Bóng Tối đó thì cậu đã hoàn toàn dưới cơ con rắn to xác ấy rồi.”
“Cám ơn ngài đã phân tích điểm lợi hại cho tôi nghe. Nhưng, yếu kém là yếu kém, thất bại là thất bại. Tôi không thể dựa vào cái cớ như ngài vừa nói để tự lừa dối an ủi bản thân sau khi thua trận như thế này được. Nếu tôi dựa vào cái cớ ấy để trốn tránh thất bại được một lần thì tất sẽ có lần sau, thế thì tương lai tôi sẽ không thể nào tiến bộ thêm được nữa.” Audrey hoàn toàn nghiêm túc nói về sự thất bại của anh ấy và từ đó rút ra được bài học, mà không có chút gì gọi là xấu hổ. Đây cũng chính là một trong những ưu điểm của Audrey khiến tôi mê mệt.
“Biết thừa nhận sự yếu kém của bản thân, thì tất sau này cậu vẫn còn đường phát triển.” Ngài Thanatos gật gù vẻ hài lòng. “Mà, trong lúc cả hai nghỉ ngơi ban nãy, tôi đã tự do thám lối tắt để về mặt đất nhanh rồi. Chúng ta sẽ không còn mất thời gian để mò mẫm khi quay lại mê cung bất quy tắc ấy.” Ngài ấy đao mắt từ Audrey sang tôi, rồi từ tôi sang lại Audrey mà hỏi. “Cả hai tỉnh người chưa? Sẵn sàng để trở về mặt đất chưa?”
“À khoan, trước đó thì Audrey cần thay y phục cái đã. Bộ đồ anh ấy mặc đã rách nát và nhuốm đầy máu rồi.” Tôi vừa nói, vừa lấy ra một bộ giáp kính toàn thân để đưa cho Audrey, trừ cái mũ. Đây là một trong những bộ giáp mà tôi đã dùng cho đám Skeleton mặc đánh lừa những người khác trong suốt thời gian qua. “Em không có quần áo phù hợp với anh, chỉ có mấy cái giáp này là thích hợp cho tình huống hiện tại thôi. Anh mặc tạm nhé.”
“Cám ơn em, giờ anh đang bị hạn chế sử dụng mạch năng lượng, thế nên bộ giáp này rất hữu dụng đối với anh trong lúc này.” Anh ấy vừa nới vừa nở nụ cười mỉm cùng ánh mắt yêu chiều khi nhìn xuống tôi, khiến tôi cảm thấy vừa thương vừa xót cho tình hình hiện tại của Audrey.
“Em từng yểm thánh lực lên mấy bộ giáp này rồi, miễn không phải bị tấn công dồn dập trong thời gian dài với cường độ cao, thì bộ giáp này chắc chắn sẽ bảo vệ anh khỏi mọi sát thương giữ cho anh được an toàn.” Vừa nói, tôi vừa giúp Audrey mặc giáp, giống như một người vợ cài giáp giúp chồng trước khi ra quân vậy.
“Trang bị xong rồi thì đi theo tôi.” Ngài Thanatos cất tiếng sau khi đã cho chúng tôi đủ thời gian chim chuột.
“Còn một thứ nữa.” Tôi vội thốt lên, đồng thời cũng lấy cây nỏ liên thanh trong túi không gian ra đưa cho Audrey, cùng vài ống tên chiến thuật đeo lên giáp tay và quanh hông anh ấy. Tôi nói thêm. “Trong lúc anh không thể sử dụng ma thuật để tự vệ, thì đây là món vũ khí phù hợp với anh nhất.”
“Em chu đáo thật. Nhưng cũng khéo lo xa thật.” Audrey phì cười. Tôi biết nụ cười ấy của anh ấy không phải là chế giễu, mà là cười vì tôi đã quá lo xa.
“Giờ chúng ta lên đường được rồi.” Tôi quay sang nói với ngài Thanatos để che đi sự xấu hổ của mình trước Audrey. Nhưng, trông ngài Thanatos có chút gì đó hơi ngao ngán thì phải.
“Cả hai cứ theo sát tôi.” Ngài ấy ra hiệu khi vừa quay lưng đi. Ngài ấy giải thích thêm trong lúc dẫn đường. “Trong mê cung bất quy tắt này có không ít hơn một cửa sập dẫn ta lên mặt đất. Nó vốn là một loại bẫy nhầm khiến cho những ai đi lầm vào đó sẽ mất hết động lực, tinh thần, lẫn hi vọng quay lại mê cung dưới lòng đất này. Việc đi được đến cái mê cung bất quy tắt này không phải là dễ, nếu không muốn nói là thập tử nhất sinh. Một khi đi nhầm vào cửa dịch chuyển bị tống cổ ra ngoài thì công sức của những người thám hiểm đó chẳng khác gì bị đổ sông đổ biển cả. Thử hỏi, bao nhiêu công sức liều mạng để bước gần đến vạch đích mà lại bị đạp đổ một cách thô bạo như vậy, thì liệu có mấy ai còn đủ tinh thần và nghị lực để chinh phục mê cung này lần nữa?”
“Theo như ngài nói thì việc này còn tàn nhẫn hơn cả giết họ nữa.” Tôi nêu ý kiến cá nhân. “Nhưng mà, dù sao thì còn sống thì vẫn tốt hơn là chết, miễn còn sống là còn có hi vọng.”
“Thà là đoạt mạng họ một cách nhanh chóng ngay từ đầu, còn hơn là đùa giỡn cho họ hi vọng rồi lại dập tắt.” Ngài Thanatos phản bác. Ngài ấy ngoài nhìn lại hai chúng tôi hỏi. “Đừng nói là hai người đã quên mức độ nguy hiểm trên bề mặt hòn đảo này rồi nhé? Dù bất kì ai, ngoài chúng ta, đi nhầm vào cửa dịch chuyển lên mặt đất thì họ cũng sẽ phải đón nhận vô số loài quái vật dị dạng đến từ biển sâu sống kí sinh trên hòn đảo. Với số lượng quái vật đông đảo như thế, nếu không có năng lực như chúng ta thì liệu cô có tin rằng họ sẽ sống không?”
“Rõ ràng là không.” Tôi cũng đã được khai sáng khi được ngài ấy nhắc nhở. Quả nhiên là, mạng sống con người trên hòn đảo này rẻ mạc vô cùng. Không chỉ mạng sống bị đùa cợt, mà khi chết có khi còn không có được một cái chết nghiêm túc. Tôi nhìn qua Audrey dặn dò. “Em nghĩ, chắc anh cũng biết xài cái nỏ này như thế nào rồi, nhưng em sẽ hướng dẫn sơ lại cho anh.” Tôi chỉ vào cái núm vặn nhỏ ở phần cò súng nói. “Ở đây có cái chốt an toàn. Màu xanh cây là khóa, màu vàng là mở ở chế độ bắn từng tên, còn màu đỏ là bắn liên tục.” Tôi nhìn anh ấy với tất cả sự nghiêm túc mà nói. “Khi bị dịch chuyển lên trên đó, nếu chúng ta lỡ có bị tách nhau ra thì anh nên nhớ cách sử dụng này mà tác chiến. Em và ngài Thanatos sẽ tìm đến anh sớm thôi.”
“Ừ, anh biết cách sử dụng rồi. Cám ơn em.” Audrey lại cười tít mắt vừa xoa đầu tôi.
“Cô công chúa của cậu đúng là lo xa thật.” Ngài Thanatos cũng châm chọc. “Nhưng cô ấy cũng không lo thừa, vì khi dịch chuyển lên đó, có khả năng chúng ta sẽ bị tách nhau ra ít nhất là năm mươi mét. Mà trong vòng bán kính năm mươi mét của mặt đất thì quái vật không hề ít đâu.”
“Để chắc ăn, tôi sẽ phủ lên anh ấy một lá chắn năng lượng nữa.” Nói rồi tôi làm luôn. Tôi thập trung phần lớn năng lượng vào hai lòng bàn tay rồi phóng về phía Audrey để tạo cho ra một quả cầu có đường kính ba mét, giúp anh ấy chặn tất cả sát thương hay va chạm.
“Anh không biết nên khen em cẩn thận hay là bảo em nhút nhát đây? Hoặc là nói em cẩn thận thái quá chăng?” Audrey nhìn vòng tròn phép thuật bảo vệ tôi vừa tạo nên mà cảm thán.
“Anh nói sao cũng được, anh muốn cười thế nào cũng chẳng sao. Miễn, việc em đang làm giúp cho anh không bị thiệt mạng là được.” Tôi vẫn kiên định với ý nghĩ và việc mình đã làm. Tôi thà nhận hết tất cả lời châm chọc, còn hơn là sơ suất khiến Audrey gặp chuyện không may để rồi hối hận cả đời. Cái cảm giác Audrey hấp hối khi được tôi vác trên lưng lúc trốn chạy khỏi Leviathan vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí tôi, và tôi không muốn có hay nhớ lại cảm giác ấy lần nào nữa. Thế nên, tôi thà chọn cẩn thận thái quá vẫn hơn là chủ quan để rồi hối hận.
“Chà, nếu cả hai đã xong thì chuẩn bị dịch chuyển lên mặt đất thôi chứ nhỉ.” Ngài Thanatos nhắc nhở lần nữa, vì lần này ngài ấy đã dừng lại trước một cánh cửa trong muôn vàn cánh cửa của mê cung bất quy tắc này. Vì ngài ấy đã biết cánh cửa này nằm ở đâu, nên khi dẫn chúng tôi vào lại mê cung này chỉ mất tầm dưới mười lăm phút để đến được đây. “Hãy nhớ, sau khi dịch chuyển và xuất hiện ở trên mặt đất, thì chúng ta có khả năng cao sẽ bị tách nhau ra trong bán kính năm mươi mét. Nếu lỡ gặp nguy hiểm, thì hãy cố trụ trong vòng một phút. Tôi sẽ có mặt để cứu viện ngay.” Ngài ấy vừa nói vừa nhìn về phía Audrey, rõ ràng đây là lời nhắc nhở riêng cho anh ấy.
“Với bộ giáp, vũ khí, và lá chắn ma thuật Lena trao cho, tôi chắc chắn sẽ sống sót cho đến khi cả hai đến tìm được tôi.” Audrey khẳng định, đồng thời anh ấy đã tỏ rõ thái độ sẵn sàng chiến đấu sau khi bước qua cánh cửa dịch chuyển.
“Em sẽ đến bên anh nhanh thôi.” Tôi thì thầm với Audrey khi ngài Thanatos vừa mở cửa bẫy dịch chuyển, đồng thời tôi cũng là người tranh đi trước cả hai người còn lại. Vì tôi muốn, mình sẽ là người đầu tiên nắm rõ tình hình mặt đất nhất để dễ định vị được vị trí của Audrey sau khi anh ấy dịch chuyển lên. Tôi muốn làm mọi cách để đảm bảo sự an toàn cho Audrey trong suốt thời gian còn lại trong chuyến đi.
Bước qua cổng bẫy dịch chuyển, tôi liền bị thả rơi tự do từ trên không xuống chứ không phải là xuất hiện trên mặt đất một cách bình thường. Nhưng nhờ vậy mà tôi có thể nhìn bao quát tình hình dưới mặt đất và nhận ra dưới kia không hề an toàn như tôi đã tưởng tượng. Tôi đang rơi tự do xuống một bầy... sinh vật giáp xác, vì tôi chẳng biết chúng là loài gì, chúng có số lượng rất đông và chen chút để bò lên nhau.
Khi ngày càng gần với mặt đất, tôi liền tạo ra một luồng gió mạnh mẽ thổi tung lũ sinh vật kia đi để mình hạ cánh một cách an toàn. Thế nhưng, chỗ lũ giáp xác ấy đang bu lại đông đúc chúng là một cái xác của một sinh vật không lồ nào đó. Chúng đang gặm nhấm thi thể ấy từng chút một. Thấy thế, tôi liền điều khiển luồng gió đẩy mình lên cao lần nữa để lựa chọn điểm tiếp đất khác. Khi thấy được một ụ cát cao, không có dấu hiệu của lũ giáp xác thì tôi liền hạ cánh sang đó, nhưng cũng không hạ thấp cảnh giác.
Hạ cánh an toàn rồi, tôi liền nhìn rõ đặc điểm của đám bọ giáp xác quanh mình. Chúng có hai càng giống loài cua tôm nhưng không đủ lớn và hơi ngắn, có tám chi, hai chi cuối giống mái chèo và có đuôi tôm cùng với thân hình gần giống với loài rùa biển, kích thước của chúng tầm mét rưỡi đến ba mét. Chúng là một loài bọ với vỏ ngoài xám xịt nhợt nhạt như da người chết. Chúng hứng thú với thi thể hơn là sinh vật sống như tôi. Dù đã bị thổi tung, nhưng chúng vẫn ngoan cố quay trở lại với bữa tiệc của mình mà phớt lờ một con mồi dễ xơi là tôi. Hoặc, cũng có thể là do kích thước con mồi như tôi không đủ hấp dẫn bằng cái xác con cá voi ở vùng đất trũng kia.
Thấy không có dấu hiệu nguy hiểm, tôi liền bỏ qua đám bọ ấy mà để ý bên trên để xem Audrey đã bước qua cánh cửa bẫy dịch chuyển hay chưa. Chỉ cần thấy bóng dáng của anh ấy là tôi sẽ giúp anh ấy hạ cánh an toàn gần mình. Chỉ ít giây sau, trên nền trời đã có dấu hiệu năng lượng không gian bóp méo rồi xuất hiện hai hố đen thả người ra. Một là ngài Thanatos, ngài ấy thích nghi rất nhanh nên đã lơ lửng trên không và đang hạ xuống từ từ, còn Audrey thì đang rơi tự do vì anh ấy không thể sử dụng mạch năng lượng trong lúc này. Tôi dự đoán quỹ đạo rơi của Audrey, rồi liền tung ra một cột gió để nâng anh ấy bay về hướng của mình.
Khi tất cả đã hạ cánh an toàn tới chỗ tôi, thì ngài Thanatos bắt đầu ngó quanh để quan sát hướng đi tiếp theo. “Giờ đang là lúc mặt trời xuống núi, nếu không nhanh đến cửa hầm gần bãi biển góc Đông – Bắc hòn đảo thì khi tắt nắng hoàn toàn ta sẽ tốn nhiều thời gian hơn nữa đấy.”
“Ý ngài là sao?” Tôi hỏi lại, sau khi đã giúp Audrey thích nghi cơn sốc cổng dịch chuyển.
“Tức là, khi mặt trời tắt nắng hoàn toàn, những sinh vật săn đêm của hòn đảo này sẽ ào ra ngoài để kiếm ăn.” Ngài ấy hất cằm về hướng đống bọ ăn xác dưới vùng đất trũng mà nói tiếp. “Mà bọn bọ biển này sẽ là thức ăn chính của đám quái vật còn lại trên đảo này. Chúng ta rơi xuống đây, ít nhiều gì cũng sẽ bị ám cái mùi của lũ bọ biển, và ta sẽ không khác gì là một con bọ đi lại bằng hai chân trong mắt đám quái vật còn lại.”
“Nói ngắn gọn, giờ chúng ta sẽ là bữa tối của đám sinh vật dị dạng ở trên đảo này.” Audrey tóm gọn lại ý của ngài Thanatos, tay thì kiểm tra vũ khí và vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. “Vậy nhiệm vụ của ta bây giờ là giết lũ bọ này để mở đường tiến ra rìa hòn đảo, đúng chứ?”
“Đúng, mà cũng không đúng.” Ngài Thanatos vội ngăn hành động của Audrey lại, ngài ấy đè đầu nỏ xuống mà nói. “Mở đường hướng ra bờ biển thì đúng rồi đấy, nhưng ta không thể giết lũ bọ biển này được.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
“Vì máu của lũ bọ sẽ vấy lên quần áo của chúng ta.” Ngài ấy giải thích một cách liến thoắng. “Hành động ấy chẳng khác gì ta đang tự phết bơ lên cơ thể mình rồi chạy tung lung mời gọi đám quái vật ngoài kia tới xơi cả.” Ngài ấy quét ánh sắc lẹm nhìn từ tôi sang Audrey, rồi từ Audrey sang tôi lại lần nữa. “Trước khi mặt trời lặn mà nếu muốn di chuyển nhanh chóng đến đích thì từ giờ cả hai phải nghe chỉ dẫn của tôi. Trừ khi ra khỏi địa bàn của đám bọ biển, bằng không thì không một ai được phép sát hại bọn chúng để tránh thu hút đám quái vật khác ngán đường chúng ta khi di chuyển. Còn công chúa, cô còn có một lời hứa với những người còn đang kẹt trong mê cung đấy. Nếu không kịp lấy lưỡi hái Milletitan thì cô không thể giữ lời hứa ba ngày quay lại với họ được đâu.” Ngài ấy nhắc nhở cho tôi nhớ.
“Được, bọn tôi hiểu rồi.” Audrey trả lời thay cho cả hai chúng tôi.
“Thế thì hãy bám sát tôi.” Ngài Thanatos nói xong thì liền phất tay nhẹ một cái, một cỗ sức mạnh từ đâu đến đã tách đàn bọ ăn xác ra thành hai bên, tạo thành một con đường cho chúng tôi đi thẳng một mạch ra khỏi địa phận của lũ sinh vật này. Không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, chúng tôi nhanh chân chạy theo sau ngài Thanatos khi thấy ngài ấy đã dẫn đầu phóng từng sải chân lớn như đang bay ở phía trước.
Tôi chạy ở phía sau với Audrey cả một quãng đường, chủ yếu là tôi muốn kè kè theo anh ấy để có gì tiện bề ứng phó kịp thời. Bởi vì, nếu không thể sử dụng được mạch năng lượng thì Audrey lúc này không khác gì người thường cả. Ấy thế mà, dù chỉ mới nghỉ ngơi được một lúc sau trận chiến thập tử nhất sinh vừa rồi với Leviathan, thì thể lực bây giờ của anh ấy cũng được tính là bền lắm rồi đấy khi đã chạy được xa và lâu như thế này. Tốc độ anh ấy chạy lúc này chỉ tầm trên dưới hai mươi cây số trên giờ, không tính là nhanh đối với những người dùng năng lượng cường hóa cơ thể, nhưng với địa hình gồ ghề nhấp nhô di chuyển khó có thể duy trì được nhịp độ không thay đổi tốc độ như này thì lại là chuyện khác. Không thể phủ nhận Audrey có một cơ thể vật lý khỏe hơn người thường rất nhiều. Vậy hóa ra đây là lý do vì sao mỗi lần chúng tôi mây mưa với nhau, tôi lúc nào cũng nằm dưới với bị anh ấy vật cho bất tỉnh hết lần này đến lần khác là đây. Sau chuyến này, chắc tôi cũng nên cân nhắc đến việc tăng cường thể lực và sức chịu đựng của mình lên mới được. Tôi không thể cứ bị ngất giữa chừng trong những cuộc mây mưa với Audrey mãi được.
Vừa ra khỏi địa phận của loài bọ ăn xác, thì tôi đã thấy ngài Thanatos vừa chạy vừa khẽ vung tay qua lại ở phía trước như đang đuổi muỗi. Để mà nói chính xác hơn thì ngài ấy đang dọn đường cho chúng tôi dễ dàng bám theo phía sau, vì giờ những chỗ chúng tôi vừa chạy qua là hằng hà sa số những cái xác của các loài quái vật ngụy trang định tập kích con mồi trong tầm của chúng. Giờ tôi không thể liệt kê hết lũ quái vậy này, vì có rất nhiều loài sống chung trên một lãnh địa có yếu tố cộng sinh với nhau.
Bên cạnh đó, nguy hiểm không chỉ đến từ dưới mặt đất hay lòng đất, mà còn có cả trên trời nữa. Càng gần với bờ biển, thì bọn quái điểu xuất hiện càng nhiều, kèm với đó là một vài loài côn trùng biết bay từ trong những bụi cỏ cao lao ra tập kích thành đàn nữa. Giờ không chỉ ngài Thanatos, mà ngay cả tôi lẫn Audrey cũng đã bắt đầu tấn công lũ sinh vật đói khát này. Với Audrey, khi di chuyển nhanh như thế này thì rất khó để cho anh ấy dùng loại nỏ liên thanh hạ hết được mấy con côn trùng gần giống với chuồn chuồn, nhưng lại có vòi độc giống loài ong. Kích thước chúng to bằng hai lòng bàn tay khi vỗ cánh, nhưng thân hình thì lại thon gọn và bay lượn rất linh hoạt. Anh ấy chỉ có thể tấn công những con quái điểu có ý định tập kích chúng tôi mà thôi, còn lũ côn trùng bay kia thì tôi dùng hỏa cầu nướng phần lớn bọn chúng để mà cắt đuôi. Giờ chỉ mới là trong thời gian mặt trời lặn dần, chứ chưa hoàn toàn tắt nắng, nhưng lũ quái vật trên đảo này đã hung hãn và đầy kích động như này rồi. Thế thì đến tối, khi không còn ánh tà dương thì chẳng biết chúng còn khát máu đến nhường nào nữa đây.
“Tới bờ biển rồi.” Ngài Thanatos dần giảm tốc độ, rồi đột ngột rẽ sang phía tay phải của bờ biển khi tăng tốc. “Cổng hầm ẩn ở phía bên này. Tiếp tục giữ tốc độ đó và bám sát theo tôi.”
Hiển nhiên là, khi ra tới bờ biển thì lũ côn trùng cũng không còn bám theo nữa, vì đây đã chính thức là địa bàn của loài quái điểu đầu người. Chúng có thể hình rất lớn, tính độ dài sải cánh là đã đạt đến tầm năm mét rồi, nhưng vì chúng to lớn như thế nên mới dễ trở thành mục tiêu cho Audrey bắn hạ. Cơ mà, độ chính xác của anh ấy thì có hơi thấp một tẹo, chắc đây là lần đầu anh ấy sử dụng loại nỏ liên thanh này nên không quen tay.
Không chỉ quái điểu, mà chúng tôi còn phải đối phó với những sinh vật lưỡng cư khác ở gần bờ biển. Điển hình là lũ cóc khổng lồ đã từng đụng độ trước đây. Chúng là Murloc, phần lớn chúng sống ở gần những khu vực có nước như bờ biển hoặc sông ngòi. Chúng cũng có thể sống trên cạn, biết sử dụng vũ khí thay vì chỉ dùng móng vuốt và răng nhọn. Vũ khí chúng thường dùng là những mũi lao dùng để phóng hoặc xiên con mồi, trên đầu mũi lao cũng thường có độc. Loại độc ấy được tiết ra từ trong nội thể của chúng qua đường miệng, và trên lưng cũng có, như là một lớp mai phòng vệ.
Lũ Murloc này có tính kháng lửa lẫn kháng sét rất cao vì lớp da nhớp nháp nhầy nhụa của chúng. Chúng di chuyển cũng rất linh hoạt, và cũng không kém phần ồn ào khi rượt đổi bọn tôi cả chục cây số bên bờ biển. Điều duy nhất tôi có thể làm được là triệu hồi vô số rễ cây để trói chân chúng lại, nhưng điều ấy chỉ càng khiến chúng thêm điên tiết hơn khi thoát ra thôi.
“Ứng dụng những gì tôi đã dạy cô đi chứ.” Ngài Thanatos quát lên khi vẫn còn đang dọn đường phía trước. “Thời Không Thuật đối với cô chỉ là một cái túi không đáy chỉ dùng để chứa phục trang cá nhân thôi hay gì?” Ngài ấy lại ngoái lại phía Audrey quở trách thêm. “Còn cậu nữa, cô bạn gái của cậu đầu óc không nhanh nhạy thì thôi đi, ngay cả cậu cũng không nốt hay sao mà không biết nhắc nhở một câu?”
“Xin lỗi.” Tôi lớn tiếng để ngài ấy có thể nghe được. “Đôi lúc đầu óc tôi không được sáng suốt cho lắm. Cám ơn ngài đã nhắc nhở.” Nói rồi, tôi liền triệu hồi những quả cầu Thời Không to bằng trái banh và phóng đi về phía lũ lưỡng cư hai chân. Thuật Thời Không không có cháy nổ như những phép thuật nguyên tố khác. Khi quả cầu phép tiếp xúc với mục tiêu, thì nó lại khoét đi một bộ phận cơ thể tiếp xúc tương ứng, rồi lại tiếp tục bay đi tiếp, hướng đến những mục tiêu phía sau cho đến khi hết năng lượng thì mới biến mất. Với cách tấn công vô cùng hiệu quả này, tôi không chỉ hạ gục được đám Murloc, mà còn có khả năng cao sẽ cắt đuôi được lũ lưỡng cư ấy khi chúng đã có dấu hiệu nao núng ngần ngại không muốn tiếp tục truy sát. Bọn chúng biết, nếu tiếp tục truy sát thì kết cục của chúng sẽ không khác gì đám đồng loại đã ngã xuống. Thế nên chúng đã từ bỏ và quay về những cái tổ ở ven bờ biển.
Khi dấu hiệu tấn công của lũ quái vật đã thưa bớt, không còn thấy bóng dáng truy sát theo bầy đàn của chúng nữa thì chúng tôi mới thả lỏng mà không còn chạy nước rút nữa. Thế nhưng, nơi chúng tôi đến lại có đầy rẫy xác chết của vô số quái vật, từ trên cạn cho đến lưỡng cư rồi tới dưới biển, từ côn trùng sâu bọ cho đến giáp xác rồi cả loài lông vũ cũng có mặt. Ở đây chẳng khác gì bãi tha ma của một bãi chiến trường vừa mới kết thúc không lâu. Xác của đám quái vật chồng chất lên nhau khiến đường đi càng thêm khó khăn, kiểu này thế nào đám bọ ăn xác ban nãy cũng sẽ mò ra đây để xử lý hết đống này cho xem, vì tôi đã thấy bóng dáng của vài con bọ ăn xác bò tới bò lui ở những cái xác chất thành đống kia rồi. Có thể nói, lũ bọ này là công nhân viên vệ sinh trong môi trường tự nhiên trên hòn đảo này cũng không sai. Vì, nếu không có những sinh vật ăn xác chết như này thì cả hòn đảo này sớm đã bốc mùi thối của xác chết từ xa rồi.
“Hãy nhìn đống xác chết này đi.” Ngài Thanatos vừa nói, vừa tiếp tục công việc mở đường giúp chúng tôi. “Đây rõ ràng là một trận thảm chiến một chiều bởi số đông, nhưng chỉ có vết máu của lũ quái vật là nhuộm xám nghoét một vùng biển nơi này. Điều đó có nghĩa là gì, cả hai có ai biết không?”
“Là cuộc chiến mà đội quân bất tử của Lena làm ra.” Audrey nhanh chóng trả lời, đồng thời anh ấy cũng thừa thay xong một băng đạn mới cho cây nỏ.
“Đúng đấy.” Ngài Thanatos nói với vẻ hài lòng, rồi chợt giọng ngài ấy chùng xuống. “Nhưng nửa sau cuộc chiến thì không như vậy.” Ngài ấy chỉ về phía đống xác quái vật ở phía trước giải thích. “Từ khúc đó trở đi, Daniel đã bắt đầu tham gia trận chiến, đồng thời vết tích từ đội quân bất tử cũng biến mất không để lại chút manh mối nào.” Ngài ấy ngoái nhìn tôi, rồi lại ngó về phía trước nói tiếp. “Đội quân bất tử đã biến mất vì không thể tiếp tục nhận năng lượng từ người triệu hồi. Tức là nhóm của Daniel giờ chỉ còn hai người đối đầu với toàn bộ đám quái vật còn lại mà thôi.”
“Nhưng... tại sao Death Lord lại biến mất? Tôi vẫn có thể cung cấp năng lượng cho vật triệu hồi của mình từ khoảng cách rất xa kia mà.” Tôi trở nên bối rối.
“Là do lúc chúng ta vừa xuống nửa dưới hòn đảo.” Thanatos nhắc cho tôi nhớ. “Cả hai còn nhớ tầng đại sảnh hoan phế của một lâu đài hay pháo đài không? Nơi ẩn giấu mặt tối của chư Thần. Khi ấy chúng ta phải tự hủy hoại nguồn năng lượng dao động của bản thân cho bằng với những sinh vật dị hình kia thì mới không bị chúng phát hiện.”
“À, tôi nhớ rồi. Những cục thịt bầy nhầy.” Tôi thốt lên khi đã nhớ tới cảnh lúc đó. Khi đó bọn tôi buộc phải giải phóng toàn bộ năng lượng thì mới có thể thuận lợi lén vượt qua khu vực đổ nát đó được. Lúc đó chúng tôi yếu đến mức tưởng chừng như chỉ cần một ngọn gió thổi qua là có thể hạ gục chúng tôi rồi.
“Phải, vào thời điểm chúng ta tự cắt sự luân chuyển năng lượng, thì đội quân bất tử của cô trên này mới biến mất một cách đột ngột như vậy. Điều đó đã khiến Daniel phải vội vàng tham chiến và đã sử dụng rất nhiều thánh lực, vì ông ta đã không lường trước được đội quân Undead đột nhiên biến mất.” Ngài Thanatos phân tích xong rồi nhìn chăm chăm về một hướng. “Chúng ta đến rất gần chỗ của họ rồi. Daniel và Black chắc chắn đang ở trong đường hầm bí mật của hòn đảo không cách xa chỗ này. Nhanh theo tôi.”
Rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của ngài Thanatos, bọn tôi đã đến được cửa của một đường hầm. Bên ngoài cửa hang xác quái vật bị chất thành đống rất nhiều để khiến những con quái vật khác không để ý đến mà bỏ qua, nếu không nhờ cảm nhận được thánh lực của ngài Daniel làm dấu ngay lối vào thì chắc bọn tôi cũng đã bỏ qua chỗ này rồi.
Vào bên trong đường hầm, một mùi tanh tưởi của xác cá chết, mùi ôi thiu của những cái xác bị phân rã, lại thêm mùi ẩm ướt mằn mặn của nước biển, tất cả luân liên sộc vào cánh mũi khiến tôi không thể nào chịu được cái mùi hỗn hợp gây buồn nôn này.
“Cẩn thận, dưới chân em trơn lắm đấy.” Audrey nhắc nhở, đồng thời chụp lấy tay tôi khi thấy tôi mém trượt chân.
“Cám ơn anh, và anh cũng phải cẩn thận dưới chân mình đó.” Tôi cũng nhắc nhở anh ấy khi ánh mắt chúng tôi va phải nhau, và vẫn chưa có dấu hiệu rời ra.
“Nào, đi nhanh lên. Thần Khí Milletitan ở phía trước rồi.” Ngài Thanatos gằn giọng thúc giục thì chúng tôi mới thôi nhìn nhau mà tiếp tục tiến sâu xuống đường hầm.
Cũng may mắn cho chúng tôi, rằng đường hầm này chỉ dẫn thẳng một lối đi một. Không cạm bẫy, không quái vật tập kích, việc chúng tôi làm là chỉ đi thẳng cho đến cuối con đường. Khi đến nơi thì tôi đã thấy ngài Daniel với thân hình tàn tạ đang rôi dật dựa ở bên một góc tường, nếu ngài ấy không cử động thì tôi còn tưởng ngài ấy đã đi bán muối rồi chứ.
“Daniel, ông có ổn không?” Ngài Thanatos lay vai người bạn của mình và hỏi với nét mặt lo lắng. Ông ấy quay sang tôi hối thúc. “Công chúa Lena, mau qua đây truyền thánh lực cho Daniel nhanh đi.”
“Tôi tới ngay.” Tôi cũng hối hả sau lới thúc giục đó. Đến cạnh ngài Daniel rồi thì tôi mới cảm nhận được, sức sống ngài ấy yếu đến mức dường như không thể cảm nhận được từ xa, mà phải ở cách một sải tay thì mới nhận ra. Tôi vội vàng vẽ một vòng phép chú ngữ quanh chỗ ngài ấy ngồi, và rót đầy thánh lực vào đấy với hi vọng ngài Daniel nhanh chóng hồi phục sau khi hấp thu số thánh lực này.
“Trận chiến ngoài kia đã quá sức đối với ngài ấy. Khi quân đoàn địa ngục đột nhiên biến mất thì ngài ấy đã phải một mình đương đầu với cả bầy quái vật và bảo vệ đưa tôi vào đây. ” Black từ bên trong đường hầm bước ra, anh ta trông cũng te tua tơi tả không kém gì ngài Daniel. Anh ta ngồi phịch xuống góc tường mà nói tiếp. “Tôi đã giải mã cửa vào bệ thờ bên trong, đồng thời cũng đã hóa giải hết tất cả cạm bẫy của đường hầm này rồi.” Anh ấy ngước lên nhìn chúng tôi nở nụ cười gượng đầy mệt mỏi mà hỏi. “Sao? Mọi người vào đây không dẫm phải cái bẫy nào chứ?”
“Cậu đã làm rất tốt.” Ngài Thanatos vỗ vai khen ngợi anh chàng Dark Elf. “Khi nào quay về, tôi sẽ cất nhắc vị trí thư ký riêng cho cậu.”
“Ngài hứa rồi đấy.” Anh ta cười trừ, rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lờ đờ và chỉ tay vào bên trong đường hầm nói bằng giọng nặng nề đứt quãng. “Giờ thì, hãy làm những gì mà cô cần phải làm khi đến đây đi, công chúa của Bờ Đông. Tôi muốn chợp mắt một tí.” Dứt lời thì tay anh ta buông thõng không còn chút sức lực, đồng thời đầu cũng nghẹo sang một bên.
“Anh ấy... chắc không phải đã trút hơi thở cuối cùng rồi đó chứ?” Khi thấy bàn tay của anh chàng Dark Elf rơi xuống, tôi cảm thấy chua sót trong lòng khi thấy hai người đồng hành trước mặt đều có tư thế ngồi rũ như cành liễu thiếu sức sống. Từ Audrey, rồi ngài Daniel, cho đến cả anh chàng Dark Elf tôi mới quen này nữa. Dù không biết năng lực anh ta như thế nào, nhưng Audrey lẫn ngài Daniel là những người có năng lực mạnh mẽ thừa sức biến một vương quốc thành bình địa. Thế nhưng, khi đặt chân lên hòn đảo này thì những người mạnh mẽ ấy giờ không khác gì những con người bình thường ở ngoài kia. Tôi có thể thấy được nét mặt thất bại, nét mặt kham khổ sau trận chiến, và cả nét mặt liều mình vì nhiệm vụ của bọn họ.
“Này, công chúa.” Ngài Thanatos gọi tôi, giọng lạnh tanh không chút cảm xúc. “Để những giọt nước mắt ấy rơi vào dịp khác đi. Tên này chỉ ngủ vì kiệt sức thôi chứ chẳng phải bị thương nặng hay gì đâu.”
“Hả, anh ta chỉ ngủ thôi à?” Tôi kinh ngạc, vội nuốt vội những giọt nước mắt ấy vào trong.
“Ngài ấy nói đúng.” Audrey cũng xác nhận. “Anh chàng Dark Elf này chỉ ngủ vì kiệt sức thôi. Đáng ra em nên xác nhận rõ ràng tình trạng người ta trước khi mau nước mắt.”
“Em xin lỗi, tại em là người đa cảm mà.” Tôi lí nhí trong miệng.
“Được rồi, cứ để Daniel và Black chúng tôi lo. Cô hãy vào trong thu nhận Thần Khí Milletitan đi, và cũng đừng quên điều ước mà thần khí ban cho khi nhận chủ.” Ngài Thanatos nhắc nhở, cũng là lời hối thúc tôi. “Hãy đưa những người kia quay về đúng nơi của mình đi.”
“Tôi đi ngay.” Tôi xác nhận với ngài ấy, rồi quay sang nhìn Audrey bằng ánh mắt kiên định. “Em sẽ quay lại ngay, anh chờ chút nhé.” Nói rồi tôi hướng tới căn phòng ở cuối đường hầm mà mạnh bước tiến vào.
Khi bước vào căn phòng cách biệt của hòn đảo, thứ duy nhất tôi thấy là một cái bệ đá cổ kính có một cái đầu lưỡi hái cắm trên đó. Vừa nhìn là tôi biết ngay đó là chiếc lưỡi hái Milletian, nhưng nó không có phần thân, chỉ có mỗi phần lưỡi mà lại còn là lưỡi gỗ nữa chứ. Mà chiếc lưỡi hái này, tuy nhìn giống gỗ nhưng lại sắc bén vô cùng. Nó có ngoại hình giống như đầu của một con quạ với cái mỏ cực dài, và kích thước của nó cũng lớn hơn tôi tưởng. Nếu không tính bệ đá cao gần mét rưỡi bên dưới, thì cái lưỡi hái này cũng đã dài hơn hai mét rồi.
Không lòng vòng đợi chờ gì nữa, tôi giơ tay tính chạm vào cây lưỡi hái thì tay tôi lại xuyên qua nó, giống như chiếc lưỡi hái ấy là một ảo ảnh ba chiều không thể chạm tới được. Thử thêm một vài lần nữa, thì kết quả cũng không khác gì lúc đầu. Thế thì tôi lấy nó bằng cách nào được? Cuối cùng tôi nhận ra, rõ ràng Thần Khí không thể lấy theo cách thông thường. Thoáng chốc tôi lại chợt nhớ đến quyển biên niên sử về Thần Khí Milletitan, nên liền lấy ra đọc vội. Lật đến trang có liên quan đến Lưỡi Hái Milletitan thì tôi dừng lại chăm chú đọc.
“Hóa ra là như vậy.” Tôi lầm bầm khi đã có được thông tin, rồi gấp quyển biên niên sử lại và cho vào trong túi không gian của mình. “Muốn Thần Khí tiếp nhận bản thân thì người đó phải nêu ra được danh hiệu của người chủ đã từng sở hữu nó như là một câu lệnh, cùng một điều ước để tạo khế ước ràng buộc giữa người sở hữu mới và Thần Khí. Và danh hiệu người sở hữu Lưỡi Hái Milletitan từ đời này sang đời khác luôn chỉ có một.” Tôi giơ cao một tay về phía chiếc lưỡi hái trên bệ và lùi lại một bước để cất giọng hiệu triệu. “Ta là Lena Vermillion, là người tiếp nhận danh hiệu Nữ Thần Của Sự Hoan Lạc và Sự Hủy Diệt. Cùng điều ước của ta khi trở thành Nữ Thần, chính là đưa toàn bộ người địa cầu đang bị giam cầm trên hòn đảo này trở về quê nhà Trái Đất của họ một cách an toàn.”
~*~
Vừa dứt lời hiệu triệu, thì đầu lưỡi hái mỏ quạ tách phần hàm dưới ra và kéo dài, tạo ra một phần thân bán trong suốt bằng ma thuật trông như sóng điện đang lập lòe khiêu vũ, rồi cây Thần Khí tự động bay về tay của Lena. Khi tiếp nhận món Thần Khí, năng lượng quanh cô công chúa thay đổi một cách chóng mặt, tạo thành một luồng xoáy bao quanh lấy cô. Đồng thời đôi mắt xanh của cô cũng dần chuyển sang thành màu tím huyền ảo mà vốn chỉ có bản thể Mắt Tím mới sở hữu đôi mắt ấy, còn mái tóc bạch kim thì lại sáng lóa lên như ánh dương hừng đông, khiến cả cơ thể cô cùng ánh lên một vầng hào quang rực rỡ đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Từ xa nhìn vào, thì người khác sẽ thấy đó chính là hào quang của Nữ Thần.
Sau sự biến đổi chớp nhoáng vừa rồi, điều ước của Lena cũng được thực hiện ngay sau đó. Trên bầu trời của Seoul bắt đầu tích tụ mây đen, sấm chớp đì đùng, nền trời vụn vỡ như những mảnh thủy tinh, báo hiệu cho một Cánh Cổng bậc cao chuẩn bị xuất hiện. Khi Cánh Cổng lộ diện hoàn toàn, thì đó cũng là thời gian chương trình phỏng vấn khách mời Kang Keaghan đã đi đến hồi kết.
“Kính thưa quý vị khán thính giả.” Người dẫn chương trình trong tòa cao ốc vừa tường thuật, vừa luân phiên nhìn vào ống kính máy quay và nhìn ra ngoài cửa kính tòa nhà để diễn tả lại mọi thứ anh ta thấy. “Chương trình phỏng vấn Thức Tỉnh Giả của chúng tôi đang chuẩn bị đi vào giai đoạn hồi kết, nhưng đột nhiên sắc trời biến đổi, và một cánh cổng dị biệt đã được sinh ra trên không phận đất nước của chúng ta. Đây đã là cánh cổng dị biệt thứ hai xuất hiện, cách thời gian với cánh cổng trước đó không lâu và nghe nói những cánh cổng này có lượng mana vô cùng lớn không thể đo đạc được. Nhưng mà, quy mô của cánh cổng này có vẻ như nhỏ hơn cái cổng đầu tiên.” Anh ta thốt lên với vẻ đầy quyết tâm và khích lệ. “Vậy, nếu đội ngũ khoa học đất nước ta nghiên cứu và đo được chỉ số mana của cánh cổng này, thì liệu đất nước Hàn Quốc chúng ta có thể tìm ra phương pháp đối đó để ghi tên vào sử sách là quốc gia đầu tiên chinh phục được cánh cổng dị biệt này hay không? Và những ai sẽ là người chinh phục được cánh cổng đó?”
Nhưng mọi chuyện không như anh chàng dẫn chương trình tường thuật. Cánh Cổng Đỏ đã bị hai luồng sức mạnh từ chiều không gian bên kia chém thành một bông hoa bốn cánh với ánh sắc đen xanh pha chút màu tím huyền ảo, tạo thành màu sắc chủ đạo của Thời Không Thuật. Từ trong cổng, những người bị bắt cầm tù trên đảo Aidan đã được thả về Trái Đất theo điều ước của Lena. Họ được thả tự do trên bầu trời Hàn Quốc, nhưng quán tính rơi đã được kiểm soát khi càng gần mặt đất thì tốc độ ngày càng chậm lại, như thể họ đang bay vậy. Cuối cùng, anh chàng dẫn chương trình tỏ ra thất vọng vì cánh cổng dị biệt kia đã biến mất ngay sau khi thả những người kia ra. Nhưng chỉ ngay sau đó, anh ta liền tỏ ra hưng phấn vì nắm bắt được thờ cơ rằng mình sẽ có những chương trình phỏng vấn khác sẽ hấp dẫn hơn, giật gân hơn, sốt dẻo hơn, khi khách mời chính là những người vừa mới đổ bộ kia.
Cùng lúc đó, ở Bát Giác Lâu, vị hoàng tử mang mặt nạ cười đang ngồi dạo các ngón tay thon dài trên các phím đàn trắng đen của dương cầm. Bản nhạc hắn chơi ngày càng âm u và cao trào, càng mãnh liệt và càng bất kham khi đã nếm đủ nỗi bi ai và bất công mà thế giới này đã trao cho hắn, nhưng tuyệt nhiên không một ai thấu hiểu và giúp đỡ khi hắn đang ở trên bờ vực thẳm. Bản nhạc này thể hiện sự hận thù đầy điên loạn và phấn khích tột cùng của hắn ngay lúc này.
“Đúng thế! Nữ Thần của ta!” Hắn cười một cách sản khoái đầy bệnh hoạn. “Nàng buộc phải chấp nhận làm Nữ Thần khi muốn tiếp nhận Thần Khí Milletian, nhưng đồng thời nàng cũng đã giúp ta hóa giải chiếc phong ấn thứ hai đã giam cầm đại tướng Scarlet Van Halisha. Bốn nguyên tố để tạo nên sự sống, nay đã có hai cái Bụi Đất Tạo Hình và Dòng Chảy Sinh Mệnh đã kích hoạt rồi. Giờ chỉ còn phong ấn Ngọn Gió Linh Hồn và Huyết Mạch Rực Lửa nữa thôi là tướng quân của ta sẽ hoàn toàn hồi sinh, khi đó ta sẽ tiếp tục chinh phục ngọn tháp ấy để đưa Đế Chế Eden quay trở lại.”


0 Bình luận