Tập 09: Catacombs & Necropolis
Chương 217: Bên trong ngôi đền, giải mã mê cung mô phỏng.
0 Bình luận - Độ dài: 6,401 từ - Cập nhật:
Sống lại ở dị giới.
Chương 217: Bên trong ngôi đền, giải mã mê cung mô phỏng.
Vì rễ loài cây ngự trên đỉnh ngôi đền đã chắn lối vào quá lâu, nên lũ nhện khổng lồ đã mặc định lối vào là một bức tường, và chúng đã quấn rất nhiều mấy cái kén trứng tại đó. Khi dùng lưỡi đao gió cắt đám rễ tạo lối vào, tôi đã vô tình cắt luôn vài quả trứng, khiến đám nhện canh giữ trứng phát điên và lũ nhện nhỏ trong bọc kén cũng ào ra như kiến. Vì cần mượn số đông loài này áp chế loài kia, chúng tôi không hạ sát bên nào mà chỉ cố tránh vùng ẩu đả của hai loài. Đám nhện thì tưởng lũ Naga là thủ phạm, còn đám Naga thì lại dí theo ngài Thanatos. Đám nhện thị lực rất kém, nên chúng không hề thấy ngài Thanatos lao vụt qua mà chỉ thấy đám Naga ùa vào địa bàn của bọn chúng. Khi số đông của một loài quái vật nào đó xâm phạm vào địa phận của loài quái vật khác thì điều đó không khác gì là đang tuyên chiến giành địa bàn cả. Và như lời dặn, sau tám giây, hai bên Naga lẫn nhện khổng lồ đang lo choảng nhau thì tôi và Audrey cũng lao vụt vào bên trong ngôi đền với tốc độ nhanh không kém gì ngài Thanatos. Vậy là bọn tôi đã vào trong ngôi đền một cách an toàn mà không tốn chút công sức nào.
“Bài học phụ đạo.” Ngài Thanatos lại tiếp tục giảng bài khi cả nhóm đã an toàn trên hành lang dẫn vào sâu bên trong ngôi đền. “Dù ta có mạnh thế nào đi nữa, nhưng tránh được rắc rối nào thì hay rắc rối ấy. Không nhất thiết phải dùng sức mạnh trong mọi trường hợp. Trong môi trường tự nhiên, ta có thể xua đuổi loài này tấn công loài khác để đạt được mục đích.” Nói đến đây thì ngài Thanatos ngoái lại nhìn chằm chằm vào Audrey đánh tiếng. “Tôi đang nói cậu đấy. Cái người luôn chủ chương dùng sức mạnh áp đảo để giải quyết mọi vấn đề. Hãy tự ngẫm lại đi, trước giờ cậu có khi nào dùng số đông giải quyết số đông không, hay chỉ toàn một mình đương đầu với mọi việc.”
Nghe ngài Thanatos nói thế, và Audrey thì chẳng đáp lại gì thì tôi đành lên tiếng hỏi. “Ý nghĩa bài học này của ngài, có phải sẽ chuẩn bị áp dụng ở đoạn đường phía trước không?”
“Chỉ đúng một phần.” Lần này thì đến lượt Audrey lên tiếng. Anh ấy giải thích cho tôi. “Ngài ấy đang muốn anh thay đổi chiến lược. Thay vì anh dùng phần lớn năng lượng vào kỹ năng diện rộng để càn quét mọi thứ trong một đòn, thì ngài ấy muốn anh sử dụng năng lượng một cách hợp lý hơn để tránh phá hoại môi trường xung quanh và cũng là tiết kiệm năng lượng.” Anh ấy cười mỉm với tôi và nói ra phán đoán của mình. “Có lẽ, sắp tới chúng ta sẽ phải đối đầu với một trong những con rồng thượng cổ nên ngài ấy mới nhắc khéo khuyên chúng ta đừng phung phí năng lượng như vậy.”
“Điều cậu nói chỉ đúng khi chúng ta vẫn còn phụ thuộc vào việc hấp thụ năng lượng trong môi trường tự nhiên.” Ngài Thanatos tiếp tục dẫn đường. “Cậu có biết vì sao Leviathan đã bị nhốt ở đây lâu thế rồi mà vẫn chưa biến cả hòn đảo này thành tổ của nó không? Đó là bởi vì hòn đảo này có khả năng hấp thụ năng lượng do Leviathan phóng thích ra và dùng số năng lượng ấy vào việc vận hành hòn đảo. Nói cách khác, con rắn biển ấy đang tự dùng năng lượng của bản thân để cầm tù bản thân. Còn ý nghĩa bài học tôi muốn chỉ cho cậu, đó là nên dùng mưu mẹo nhiều hơn là dùng sức mạnh. Chỉ đơn giản thế thôi.”
Dứt lời của ngài Thanatos xong, thì chúng tôi đã đến được căn phòng cuối hành lang. Căn phòng này hơi âm u, ánh sáng thì không đủ soi sáng cả khu vực dù nó chẳng có cửa ngăn cách. Nhưng, xác của đám nhện khổng lồ đã chết từ khi nào đang nằm đầy rẫy ở bên trong. Theo đánh giá của tôi. Căn phòng này chắc chắn không phải là một nghĩa địa nhện, bởi vì trừ bụi ra thì cả phòng không hề có tí tơ nhện nào, cả dọc hành lang cũng vậy. Nếu là lãnh thổ của lũ tám chân lông lá đó thì ít nhất cũng phải có vài tấm mạng nhện ở trên trần, còn đằng này chỉ có xác nhện và xác nhện, và những cái xác ấy hoàn toàn không toàn vẹn. Từ những cái xác và dấu vết chất dịch đã khô trên mặt tường và mặt đất, thì ta có thể thấy chúng đã bị một lực cực mạnh tác động vào thân thể và nổ banh xác. Thứ duy nhất còn nguyên vẹn của lũ nhện để xót lại có lẽ là vài cái chân của chúng khi cơ thể bị thổi tung.
“Đến lúc sử dụng mưu mẹo rồi đấy.” Ngài Thanatos nói, khi đảo mắt nhìn quanh căn phòng thiếu sáng. “Chắc cậu biết thủ thuật đi qua căn phòng này nhỉ, Audrey?”
“Đây là phòng bảo vệ, hoặc là phòng canh gác.” Audrey nói, và chỉ vào những bức tượng hình người nghiêm trang dọc hai bên phòng, cùng những bức tượng âm tường cho tôi thấy. “Đó là hộ vệ của căn phòng, nhiệm vụ của những bức tượng này là đảm bảo không cho bất kì sinh vật nào lọt ra ngoài hay bước vào trong.” Giải thích sơ qua xong, anh ấy lại mỉm cười với tôi. “Tuy nhiên, vẫn có cách thức để vượt qua căn phòng này. Đó là phải di chuyển theo quy luật biến đổi mê cung. Sách của giáo sư Kan có đề cập đến vấn đề này, nhưng mật mã mê cung không phải do ông ấy xoạn ra nên không có ghi chú lại.”
“Tóm lại là ta vẫn phải tự tìm cách vượt qua mà không có sự trợ giúp hay gợi ý gì phải không?” Ngài Thanatos hỏi dò lại.
“Gợi ý thì có, nhưng chu kì của mê cung biến đổi như thế nào thì chúng ta phải tự giải.” Audrey vừa nói, vừa lấy quyển sách ghi chú của giáo sư ra.
“Chậc, rắc rối thật.” Ngài Thanatos nhận quyển sách và nhanh chóng lật ra xem. “Cả hai cho tôi chút thời gian để suy xét đã, mấy tay người Lùn lúc nào cũng thích tạo trò đánh đố theo quy luật, nhưng đến quy trình giải mã thì thường xảy ra đủ mọi chuyện bất trắc. Cứ như là lời nguyền vậy.” Ngài ấy quay sang chúng tôi nói thêm. “Cả hai nên lên kế hoạch đề phòng sẵn đi. Vì nếu không giải mã được căn phòng này thì cánh cửa dẫn xuống mê cung sẽ không mở ra đâu.”
Để giúp tiến độ giải mã trôi chảy hơn, tôi và Audrey cũng ngồi xuống cùng ngài Thanatos thảo luận về quy trình và cách thức giải mã. Trước hết, căn phòng này có diện tích chiều dài tầm một trăm mét và chiều rộng năm chục, chiều cao hai mươi tới hai mươi lăm mét và có hai tầng hành lang thụt dần vào trong. Ở mỗi tầng đều có tám bức tượng có chiều cao cỡ ba mét xếp dọc ở hai bên căn phòng xen kẽ với hai tầng trên, và sáu bức âm tường mỗi bên, mấy tầng trên chắc cũng có tượng âm tường. Điểm chung của những bức tượng, là chúng đều là pháp sư với tư thế hai tay ngang mặt và mười đầu nhón tay chụm lại với nhau tạo thành hình tròn hướng về phía trước. Có thể thấy, đó là kiểu ngắm bắn ma thuật của các pháp sư thời cổ, mà kiểu ngắm bắn này có quy trình tích tụ năng lượng và phát lực rất chậm nhưng uy lực vô cùng mạnh. Bên cạnh đó, những pho tượng này cũng có khả năng xoay chiều và khớp tay cũng vậy. Chúng có thể hướng lên và hướng xuống, nhưng xoay ngang thì chỉ được ba trăm độ. Dù vậy thì, với tầm ngắm bắn như thế là đã quá rộng rồi, chỉ có góc chết là sau lưng chúng, nhưng góc chết ấy lại được các bức tượng sau lưng loại bỏ rồi.
Về cách phá giải, tức mở cửa xuống mê cung mà không kích hoạt các bức tượng, thì cần phải lựa chọn con đường đi từ đầu này sang đầu kia căn phòng mà không dẫm phải bẫy hay kích hoạt cơ quan. Đừng tưởng cả đoạn đường căn phòng trống trải thì sẽ dễ dàng vượt qua được, nhưng thực tế xác nhện đầy rẫy, phiến gạch nào có bẫy cũng chả biết để mà né. Chưa kể, giải sai thì không biết có cơ hội giải lại hay không nữa.
“Ồ, thì ra là vậy.” Ngài Thanatos thốt lên một tiếng cảm thán. “Tìm ra cách giải mã căn phòng này rồi.”
“Là cách gì?” Audrey và tôi đồng thanh.
“Cả hai có để ý ánh sáng tờ mờ của căn phòng này từ đâu mà có không?” Ngài ấy lập tức chỉnh lại câu hỏi. “Nói cách khác, căn phòng này vốn đã nằm ở dưới mặt đất rồi, dựa theo mặt phẳng hòn đảo thì là vậy. Thế, vì sao một căn phòng dưới lòng đất lại có ánh sáng heo hắt từ trên trần chiếu xuống?”
“Đó là gợi ý.” Audrey trả lời, vẻ mặt anh ấy bừng sáng giống như vừa phát hiện ra điều gì đó. “Những ánh sáng từ trên trần chiếu xuống, đó là cách giải mã căn phòng này. Nếu dọn dẹp những cái xác nhện đi, thì ta có thể thấy rõ những tia sáng liên kết thành hàng này đến hàng khác thành một mạng lưới chằn chịt, ngang dọc đủ kiểu, có thể đó là lối đi dẫn đến đầu bên kia mê cung.”
“Nhưng, khó khăn ở đây là mỗi đường sáng chỉ có tầm một mét bề ngang, nếu lúc đi lỡ dẫm ra ngoài vùng sáng thì thế nào? Và từ chỗ này chúng ta cũng không thể nhìn rõ lối đi đến cuối con đường thì làm sao có thể phán đoán được con đường nào là lối đi đến điểm cuối cùng của mê cung?” Tôi nhìn theo những hàng dọc ô gạch được soi sáng và nhìn lên phía trần nhà để phán đoán. Khi thấy những ô gạch vuông vứt trên trần nhà có thể tách khỏi vị trí ban đầu thì nói tiếp. “Chưa kể, còn có khả năng khi ta đang đi thì mê cung lại thay đổi cấu trúc, thế thì chẳng phải ta phải đi lại từ đầu hay có thể vô tình kích hoạt bẫy của căn phòng này hay sao? Nếu đem tình cảnh này đi so sánh với mê cung thật, thì ta chẳng khác gì bị những khối đá khổng lồ nghiền ép cả.”
“Cô công chúa nói cũng đúng.” Ngài Thanatos đồng tình. “Chúng ta nếu không vội thì có thể chờ xem mê cung này có bao nhiêu cách thức thay đổi cấu trúc. Dù điều này sẽ mất thời gian, nhưng bù lại kết quả đảm bảo sẽ an toàn vượt qua mê cung. Còn nếu hạn hẹp thời gian, và đang vội, thì ta có thể đánh liều giải mã đến đâu thì di chuyển đến đấy. Cách này hoàn toàn dựa vào vận may, sự nhạy bén và độ am hiểu của chúng ta với mê cung này. Hơn nữa, không gì đảm bảo sau khi giải mã xong mê cung nhỏ của căn phòng này thì nó lại phù hợp với những tầng mê cung bên dưới.” Cuối cùng ngài ấy chốt lại. “Giờ cả hai chọn đi. Cách an toàn hay đánh liều? Tôi thì thế nào cũng được cả.”
“Tôi cũng không ý kiến. Lena muốn thế nào thì tôi sẽ đồng ý thế ấy.” Audrey nói xong thì cả anh ấy và ngài Thanastos đều quay sang nhìn tôi, người ra quyết định cuối cùng. “Em cứ đưa ra quyết định dựa trên phán đoán của cá nhân là được, không cần phải quan tâm đến sự an toàn của anh hay ngài Thanatos, vì giờ hiếm có thứ gì có thể gây hại đến anh và ngài ấy được lắm.” Anh ấy nói thêm.
“Từ khi bắt đầu chuyến hành trình thì chẳng có gì là an toàn rồi. Thêm một hai thử thách thì có khác biệt gì?” Ngài Thanatos nói, ngụ ý rằng gặp nguy hiểm nhiều rồi, nên giờ cộng thêm cái này nữa cũng chẳng sao.
“Thế thì chúng ta đánh liều một lần đi.” Tôi hạ quyết tâm. “Dù sao thời gian chuyến đi này cũng không nên kéo dài. Chưa kể bên dưới còn mấy tầng mê cung cần chúng ta vượt qua nữa, với năng lực của chúng ta thì đi nhanh được lúc nào hay lúc ấy.”
“Thế thì quyết định vậy đi.” Ngài Thanatos xung phong. “Để tôi lên giải mã trước.”
Là người có bề dày kinh nghiệm nhiều hơn tôi và Audrey, nên hai chúng tôi không ý kiến gì cả. Ngài Thanatos bắt đầu bước lên những ô gạch có ánh sáng chiếu vào như đã thảo luận ban nãy. Chúng tôi tin rằng những hàng gạch có ánh sáng là lối đi của mê cung, còn những ô tối là những bức tường. Chúng tôi không thể biết khi nào mê cung sẽ thay đổi, và quy luật thay đổi là như thế nào. Trước mắt ngài Thanatos chỉ có thể nhanh chóng di chuyển nhanh và phải tìm ra được những ô gạch dẫn đến cuối căn phòng, bằng không khi mê cung thay đổi thì có khả năng sẽ kích hoạt bẫy rất cao. Nếu là mê cung lớn bên dưới thì chắc chắn sẽ rất tàn khốc và khó khăn vì bẫy rập bên dưới sẽ có rất nhiều, còn mê cung mô phỏng tại căn phòng này thì cạm bẫy có lẽ là sẽ kích hoạt những bức tượng kia.
Tuy chưa biết uy lực của mấy bức tượng pháp sư kia mạnh cỡ nào, nhưng dựa trên phân tích trước đó của chúng tôi thì chúng sẽ mất rất nhiều thời gian để chưởng được một phát cầu ma thuật. Mà dù chậm, nhưng chắc chắn mấy cú chưởng ma thuật sẽ rất là dày đặc để đảm bảo con mồi không thể thoát khỏi loạt mưa đạn dù đã có chuẩn bị sẵn phương pháp phòng vệ từ trước. Chỉ cần nhìn vào những mảnh thi thể còn lại của lũ nhện trong căn phòng này cũng đủ biết loạt đạn ma thuật ấy gay gắt cỡ nào. Thế nhưng, dù là ai trong số chúng tôi thì chắc chắn cũng sẽ thừa năng lực để tự bảo vệ bản thân trước những đòn tấn công từ mấy bức tượng đó.
Còn giờ, ngài Thanatos đã đi được tầm nửa cái mê cung rồi, và ngài ấy đang xem xem nên đi tiếp hướng nào. Từ vị trí của chúng tôi thì không thể nhìn rõ được con đường nào là lối đi an toàn, chỉ có bước chân vào mê cung và liên tục di chuyển lên trước thì mới có cách nhìn ra những lối đi còn lại. Trong quá trình tìm đường, ngài ấy đã phải quay trở lại vài lần để đi con đường mới, và mỗi bước di chuyển của ngài ấy cũng rất cẩn trọng, không hề phạm phải những ô gạch không có ánh sáng. Nếu là một người thiếu tính nhẫn nại, chắc chắn họ sẽ phạm phải những sai lầm nhỏ nhặt này khi cứ phải đi đi lại lại nhiều lần để tìm đường ra chính xác. Nhưng, ở trong mê cung bị lạc là chuyện bình thường, những ai tinh thần kém sẽ không thể sống sót mà ra khỏi đây. Hơn nữa, cái mê cung mô phỏng trong căn phòng này còn khá dễ, vì người tham gia thử thách còn có thể nhìn từ trên cao để tìm đường ra an toàn. Còn nếu là ở mê cung thật sự, thì chẳng thể nào đứng trên cao nhìn xuống vừa đi vừa tìm đường như lúc này.
Thêm một đoạn thời gian mày mò, ngài Thanatos cũng đã gần đến được đích đến cuối cùng. Thế nhưng, đoạn đường còn tầm mười mét, ấy mà lại rất ngoằn ngoèo và rất khó đi. Đã vậy, sự rung chuyển trên phía trần căn phòng đang báo cho chúng tôi biết có điềm chẳng lành đang xảy ra. Các ô gạch phát sáng trên trần đang thay đổi, đồng nghĩa lối đi bên dưới cũng đang biến đổi theo. Dù chỉ còn một đoạn rất ngắn, nhưng ngài Thanatos không thể phá vỡ quy tắc của mê cung mà nhảy cóc đến cánh cửa cuối phòng được, nó sẽ không mở và mặc định thử thách sẽ thất bại, và các bức tượng sẽ đồng loạt hoạt động.
Khi căn phòng bắt đầu rung chuyển như một trận động đất nhẹ thì ngài Thanatos hô to. “Tất cả đừng manh động. Hãy đứng yên đó cho đến khi mê cung thay đổi hoàn toàn.” Vừa nói, ngài ấy vừa nhanh chóng di chuyển theo những ô gạch còn được chiếu sáng, phía sau là những ô gạch bị tối màu đang dí sát gót. Nếu so sánh với mê cung thật sự, thì đó là những khối gạch vuông vứt hàng ngàn tấn đang xuất hiện tại những nơi đó. Cuối cùng, mê cung đã ngừng thay đổi, và ngài Thanatos đã bị cô lập tại một ô vuông còn sáng duy nhất ở chỗ ngài ấy. “Tôi thất bại rồi.” Ngài ấy nói kèm tiếng thở dài, cử chỉ tỏ ra khá thất vọng. “Người kế tiếp tiến vào mê cung đi, và chỉ một người thôi. Có lẽ bây giờ chúng ta đã biết đại khái thời gian chu kì mê cung thay đổi rồi.” Ngài ấy vừa giải thích vừa khích lệ. “Từ khi chúng ta giải mã đã tốn tầm nửa giờ, nhưng trước đó mê cung này tồn tại bao lâu rồi thì chúng ta đều không biết. Cho nên, bây giờ người kế tiếp có ít nhất nửa giờ để phá giải cái mê cung thứ hai này, thời gian thư thả hơn của tôi rất nhiều, đã vậy phương thức di chuyển ban nãy hai người cũng thấy rồi đấy. Lần này chỉ có nhanh hơn chứ không thể chậm hơn được, một trong hai hãy nhanh chóng bắt đầu đi.” Ngài ấy nói thêm. “Một phần ba lối đi sau cùng ở bên này mê cung tôi sẽ xem trước và sẽ hướng dẫn khi người thử thách kế tiếp tới gần. Như thế sẽ tiết kiệm được khối thời gian.”
“Để anh là người thử thách kế tiếp cho, em ở ngoài đợi đi.” Audrey đẩy tôi lùi về sau để sẵn sàng bước vào mê cung. “Anh đã thấy cách ngài Thanatos di chuyển và học theo được rồi, chỉ mất mười phút anh sẽ giải xong mê cung này.”
“Nhớ di chuyển cẩn thận, nếu anh có phạm sai lầm thì cũng đừng lo, em ngoài này sẽ sẵn sàng tiếp ứng lá chắn phòng bộ bất cứ lúc nào.” Tôi nói bằng ánh mắt kiên định, vì sợ Audrey vội vàng mà lỡ dẫm phải ô không có chiếu sáng.
“Yên tâm, anh sẽ không kích hoạt cái bẫy nào đâu.” Vừa nói, anh ấy vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi để yên tâm. Sau ít giây, cuối cùng Audrey cũng bắt đầu di chuyển những bước đầu tiên vào mê cung, và tôi cũng chăm chú dõi theo từng bước chân của anh ấy ở phía sau mà thầm cầu nguyện bề trên phù hộ cho anh ấy.
Lần này đúng là Audrey giải mã nhanh hơn lần của ngài Thanatos thật, vì anh ấy đã có được mẹo ngó trước hướng đi và di chuyển rất dứt khoát kể cả mỗi khi phải quay đầu lại rẽ sang hướng đi khác. Nhưng vì Audrey đi quá nhanh nên tim tôi cứ như đang chơi trò thăng bằng trên dây, vì sợ anh ấy sẽ phạm lỗi kích hoạt bẫy rập bất kì lúc nào. Khi đi đến đoạn giữa, giai đoạn các cung đường trong mê cung đã không còn dễ theo dõi từ nơi tôi đứng, tôi lo lắng cho Audrey đến độ đã mấy lần mém dẫm phải phạm vi của mê cung vì cố rướn người lên để nhìn cho rõ. Cuối cùng, ngài Thanatos đã phải ra hiệu cho tôi đứng yên tại chỗ hoặc ngồi xuống để tránh làm Audrey phân tâm, và tôi đã làm theo lời ngài ấy. Tôi chỉ còn biết nhìn Audrey đi đi lại lại giữa căn phòng trơ trọi, và chẳng biết anh ấy có gặp khó khăn khúc nào không.
Chỉ cần nhìn nét mặt chuyên tâm của Audrey và vài cái cau mày của anh anh ấy cũng đủ để nói cho tôi biết, việc dò đường càng về sau càng không dễ. Nhưng với sự giúp đỡ của ngài Thanatos, sau khi Audrey đã đi qua hai phần ba mê cung, một phần ba còn lại ngài ấy chỉ đường cho anh ấy vượt qua rất nhanh. Đến cánh cửa cuối cùng bên kia căn phòng, Audrey tốn chỉ tầm nửa giờ để đi qua cái mê cung mô phỏng này. Nhưng, đó là đang nói mê cung không có vật thể che chắn tầm nhìn mà đã lâu thế rồi, nếu là mê cung to lớn dưới kia thì chẳng biết phải mò tìm đến bao giờ, đã vậy cấu trúc mê cung sẽ biến đổi theo chu kì nữa.
Vì mê cung đã được giải mã xong, nên cánh cửa dẫn xuống tầng dưới cũng đã được mở ra, và những viên gạch phát sáng trên trần nhà đã soi sáng cả căn phòng này, hóa giải các đường đi ngoằn ngoèo của mê cung ban nãy. Thấy cả phòng sáng lên, tôi cũng mạnh dạn sải từng bước rộng qua đại sảnh để nhanh chóng đến được chỗ của Audrey ở cuối căn phòng. Ngài Thanatos cũng đã đợi sẵn ở đó để chuẩn bị cùng xuống trình diện đại mê cung.
“Đây mới chỉ là khởi động dạo đầu thôi.” Ngài ấy nhắc nhở. “Mê cung bên dưới sẽ không thể dễ dàng đi như thế này đâu. Không chỉ không thể ngó đường trước bằng cách nhìn từ trên cao, mà chắc chắn sẽ còn có vô số cạm bẫy ẩn ở mọi nơi, nếu không có bẫy thì cũng sẽ có quái thú đi rong bên trong lòng mê cung, và cuối cùng là quá trình mê cung thay đổi cấu trúc theo chu kì.” Nhắc nhở những điểm đáng lưu ý xong, ngài ấy thở dài kèm lời dặn cuối cùng. “Xuống tới dưới đó hãy cố tránh chiến đấu nhiều nhất có thể, và tôi sẽ là người dẫn đường. Cả hai đừng có cách xa tôi quá năm mét và cậu Audrey nhớ phải để ý phía sau của chúng ta mọi lúc. Rõ rồi chứ?”
“Chúng tôi hiểu rồi.” Audrey trả lời thay cho phần của tôi luôn, tôi thì chỉ gật đầu lia lịa. Anh ấy quay sang tôi dặn dò. “Em nghe ngài Thanatos nói rồi đấy. Ngài ấy sẽ dẫn đầu mở đường, anh sẽ đi sau hộ vệ và cảnh giới. Em tuy đi ở giữa, nhưng đừng lạc quan quá mà phải nhớ lưu ý mọi thứ xung quanh đấy.”
“Em biết rồi mà.” Dù Audrey có lo lắng hơi thái quá một chút nhưng tôi vẫn trả lời một cách chắc nịch.
“Nếu rõ rồi vậy thì xuất phát thôi.” Thấy hai chúng tôi hội ý xong, ngài Thanatos đánh tiếng nhắc nhở rồi đặt chân lên cầu thang dẫn xuống tầng dưới trước tiên, làm tròn trọng trách người mở đường.
Chiếc cầu thang đá dẫn xuống bên dưới ngôi đền không chỉ dài mà còn cao đến chóng mặt, nếu ai có chứng sợ độ cao thì chắc sẽ bò xuống từng bậc chứ chẳng đi nỗi. Đã vậy, cầu thang ko có lang cang che chắn gì cả, nhưng bù lại, từ đây tôi có thể thấy được quy mô của mê cung thứ thiệt là như thế nào.
Ở vị trí cao nhất của cầu thang, tôi đứng ngẩn người nhìn xuống bên dưới một lúc. Toi chưa bao giờ nghĩ rằng trong lòng một hòn đảo lại có một kiệt tác kiến trúc như thế này. Như ngài Thanatos từng nói và tư liệu trong sách tôi đã được biết trước đó, hòn đảo Aidan có hình thù của chiếc đồng hồ cát và cũng là hình thù của hai chiếc kim tự tháp úp phần đỉnh lại với nhau. Thế nên giờ những gì tôi thấy lúc này là phần đáy của chiếc kim tự tháp úp ngược và nó rộng đến mức vô cùng tận.
Mà tôi trước giờ vẫn cứ nghĩ rằng, khi bắt đầu bước vào một mê cung là ta sẽ đi vào đầu bên này và ra bên kia. Nhưng không, ở mê cung này thì không phải vậy, cầu thang đá này là con đường độc đạo dẫn xuống mê cung và nó đưa chúng tôi xuống vị trí trung tâm của mê cung này. Còn lối ra thì tôi chả biết nằm ở đâu cả, dù lúc còn đang ở tít trên cao thì cũng không nhìn ra được. Thứ tôi nhìn ra được từ trên cao ban nãy chỉ là những khối đá vuông vứt có nhiều hoa văn giống nhau bám đầy rêu được chia thành từng hàng từng dòng một cách lề lối, nhưng lại đánh lừa thị giác cực mạnh. Nếu lối ra nằm ngẫu nhiên ở đâu đó trong cái mê cung này chứ không phải ở vùng rìa, thì việc tìm ra đường đến đó là cả một vấn đề.
Hơn nữa, thường những bức tường mê cung trong tâm trí tôi luôn luôn thanh mảnh nhưng lại kiên cố, có kết cấu liền mạch kéo dài xuyên suốt trong một không gian nhất định và chứa nhiều bẫy rập. Còn mê cung này, những khối đá vuông vứt mà tôi thấy chính là tường, khoảng cách đường đi giữa hai bức tường cũng bằng một khối vuông. Từ đó có thể thấy, mê cung này có thể thay đổi cấu trúc bên trong một cách đa dạng mà không theo một khuôn khổ nào, điều đó càng tăng thêm độ khó cho người khác tìm đường ở trong này. Mà hình như không chỉ một, tôi nghe nói có tới tận sáu cái mê cung như thế này tương ứng với sáu tầng. Để giải mã, nắm vững toàn bộ quy luật biến đổi và cạm bẫy ẩn trong sáu cái mê cung này chắc cần cả một đời người. Nếu ba chúng tôi giải mã hết mấy cái mê cung này chỉ trong một ngày thì điều đó còn hơn cả phép màu thật.
Tiếp đất thành công, và giờ ba người chúng tôi đang bị nhốt giữa lòng mê cung. Kế tiếp nên đi về hướng nào để tìm lối ra thì tôi hoàn toàn bó tay. “Giờ thì, ngài Thanatos vẫn sẽ dẫn đầu dò đường phải chứ?” Tôi hỏi khi ngài ấy đang ngước nhìn xung quanh.
“Phải, tôi vẫn sẽ dẫn đầu, nhưng cần tí thời gian.” Ngài ấy trả lời chậm rãi, những tiếng nổ lốp bốp nhỏ phát ra theo âm điệu từ cổ họng bò sát của ngài ấy cũng phải khiến tôi rợn người, vì không gian ở đây tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Ít phút sau ngài ấy quay sang hai chúng tôi dặn dò. “Tôi đã tìm được đường đi xuống rồi, nhưng trên đường đi sẽ gặp không ít bẫy và quái vật. Đây là con đường ngắn nhất tôi tìm ra được, nên sẽ không thể tránh khỏi vài cuộc giao tranh nhỏ, nhưng trình độ của chúng ta có thể lo được và khi nào gần đến mấy cái bẫy tôi sẽ thông báo để tránh mọi người kích hoạt.”
“Chúng tôi không ý kiến gì cả.” Audrey nhún vai.
“Vậy thì nhớ phải đi sát theo sau lưng tôi.” Ngài ấy nói thêm trước khi bắt đầu dẫn đường. “Và đừng quên rằng, không cách xa quá năm mét và không để bị khuất bóng lưng người đi trước. Nếu cách xa quá mà la lên thì cũng sẽ khó mà định vị được mọi người đấy. Vì những khối vuông của mê cung này, chúng có thể phản âm rất tốt, có thể đánh lừa thính giác của mọi người và cũng có khả năng gây mất định hướng nếu âm thanh vang dội nhiều lần và đủ to.” Ngài ấy giải thích rõ hơn. “Chắc mọi người cũng biết, nếu thính giác của một sinh vật sống bị điếc hay bị ù một bên, thì cũng có thể khiến sinh vật ấy mất đi sự cân bằng của cơ thể và khả năng phán đoán phương hướng cũng sẽ kém đi rất nhiều. Riêng điểm này thôi cũng đã đủ chỉ ra cả cái mê cung này là một cái bẫy lớn mà ta không thể tránh rồi.” Giải thích mặt nguy hại xong, ngài ấy liền đưa tay về phía hai chúng tôi, tạo một lớp lá chắn năng lượng trong suốt nhưng có sự liên kết từng người với nhau. “Với lớp lá chắn này thì chúng ta sẽ khó mà lạc nhau, nếu lạc thì vẫn có thể cảm nhận mà tìm ra được thành viên đi lạc, và cũng sẽ bảo vệ được phần lớn tác động ngoài ý muốn từ bên ngoài. Giờ thì đi thôi.”
“Cám ơn, ngài Thanatos.” Tôi và Audrey lần lượt cảm ơn và theo sau ngài ấy. Chúng tôi bắt đầu hạn chế nói chuyện hết mức có thể khi bắt đầu di chuyển, và cách thức trao đổi với nhau chủ yếu là bằng kí hiệu tay hoặc ngôn ngữ cơ thể hoặc là truyền âm. Giao tiếp bằng cách này, thì tôi và Audrey có thể tán tỉnh nhau sau lưng ngài Thanatos cả chặn đường đi mà ngài ấy sẽ không biết gì cả. Đó là tôi nghĩ thế thôi, chứ hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để tán tỉnh nhau tí nào, dù cá nhân lại muốn vậy để giảm bớt cái bầu không khí ngột ngạt ở dưới này.
Trong lòng đại mê cung này, nó chất chứa rất nhiều loại năng lượng nhưng lại rất hỗn loạn và không hòa hợp với nhau. Nếu là người có tố chất kém hay những ai không am hiểu về năng lượng thì cũng có thể hấp thụ loại năng lượng được tích trữ ở đây, nhưng hậu quả là gì thì không thể nói trước được. Vì cái thứ hỗn loạn đó khi đi vào cơ thể người thì ai biết nó sẽ biến đổi con người hay phá nát nội tạng ra sao. Tôi nói phát nát nội tạng là còn nhẹ, vì một hạt năng lượng ở đây được cấu thành bởi rất nhiều nguyên tố bài xích nhau nhưng vẫn dung hợp với nhau bởi môi trường xung quanh, một khi hạt năng lượng ấy thoát khỏi môi trường của đại mê cung này thì phản ứng của nó sẽ như thế nào thì ai mà biết được. Không giống với những hạt năng nượng hài hòa ở trong phía đất liền, tuy cũng có nhiều loại nhưng từng loại nguyên tố lại được phân ra rõ ràng liên kết thành một dãy, và từng dãy nguyên tố được kết hợp với nhau thành dòng chảy nguyên tố hài hòa giúp cho người có tố chất kém cũng có thể hấp thụ một cách dễ dàng như đang hít thở bình thường.
Cuối cùng, sau khi phân tích xong cấu trúc hình thành giữa hai loại năng lượng ở đại mê cung và trong đất liền có sự khác nhau như thế nào thì tôi đi đến một kết luận. Đối với những người yếu đuối rèn luyện thân thể không đủ khi hấp thụ loại hạt năng lượng hỗn loạn ở đây thì chắc chắn sẽ làm tổn thương nặng đến nội tạng. Còn những ai chưa nhận ra nội tạng bị tổn thương mà vẫn cố chấp hấp thụ nhiều hơn nữa thì chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi thảm cảnh thân thể nổ thành một bãi thịt vụn, tứ chi vương vãi tứ tung.
Tôi dám đưa ra kết luận này là vì tôi vừa thấy một bãi thịt bầy nhầy ở dọc đường đi. Rõ ràng cái xác ấy giống như một quả bong bóng bơm đầy khí đến mức căng đầy rồi phát nổ, chứ không phải là do bị vật nặng nào đè bẹp hay dẫm lên. Từ thi thể cho thấy, tứ chi phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, vùng tổn hại nhiều nhất chính là phần cơ thể từ bụng dưới cho đến nửa dưới hộp sọ. Rõ ràng người này đã hấp thụ năng lượng bằng phương pháp hít thở, cho nên sự tàn phá bắt đầu từ khí quản và dẫn xuống các cơ quan nội tạng bên dưới. Giờ mọi thứ trông giống như thịt băm vậy, không còn gì nguyên vẹn cả. Còn phần nửa trên hộp sọ, bộ não đã bị thổi tung và dính lên bức tường cách đó không xa rồi. Cấu trúc xương vùng tổn hại chính cũng không còn nguyên vẹn, nhưng từ phần tay chân còn lại của thi thể vẫn có thể nhận ra đây là con người. Ủa, mà khoan... sao lại có con người ở trong đây? Trước đó cả ngài Daniel lẫn ngài Thanatos đều nói trên đảo này không hề có con người, chỉ có linh hồn con người bị giam cầm thôi mà? Vậy cái xác này từ đâu ra đây?
“Audrey, kia là thi thể con người.” Tôi truyền âm cho anh ấy khi đang cau mày nhìn vào bãi thịt nhầy nhụa đã từng là con người.
“Anh biết, đó là lý do vì sao ngài Thanatos dừng lại để kiểm tra đấy.” Anh ấy truyền âm lại cũng để tôi tựa vào lòng ngực anh ấy, đồng thời cũng đặt hai tay lên hai vai tôi xoa nhẹ để trấn an tinh thần.
“Ngài Thanatos, chẳng phải trước đó ngài và ngài Daniel nói nơi này không hề có tù nhân là con người sao?” Tôi hỏi thành tiếng với ngài ấy, nhưng giọng rất nhỏ chỉ đủ để ba người chúng tôi nghe.
“Người này chỉ mới bị đưa tới đây cách đây không lâu, nhiều nhất là ba ngày.” Ngài ấy bắt đầu phân tích, vừa cầm một bàn tay của thi thể lên xem. “Nạn nhân là người thường không biết phép thuật, ngón tay thon dài được chăm chuốt cẩn thận nhưng vẫn còn lưu lại một vài phản ứng năng lượng do tiếp xúc lâu năm. Từ các vết chai và mùi hương còn lưu lại trên bàn tay, ta có thể biết người này chuyên làm việc trong những căn phòng thí nghiệm như các pháp sư học việc hoặc các nhà giả kim. Cuối cùng, nạn nhân là nữ giới, độ tuổi không quá hai mươi lăm. Nguyên nhân dẫn đến tử vong là vì hấp thụ năng lượng bất ổn định quá nhiều khiến cơ thể không chịu nổi mà nổ chết.” Ngài ấy thả bàn tay xuống, nhặt cẳng chân thi thể lên nói tiếp. “Ngoài ra, trước khi chết người này còn đang chạy trốn trong cơn hoản loạn. Có hai điểm rõ ràng chỉ ra điều đó nhất, chính là chiếc giày cao gót này đã bị bẻ đi phần gót để thành giày đế bằng, thuận tiện cho việc đi lại. Và trước đó, trong lúc bỏ chạy thì mắt cá chân người này đã bị trật nhưng vẫn cố lếch đến đây nên khiến vết thương sưng tấy lên, đó là nguyên nhân vì sao chiếc giày bị bẻ gót.” Ngài ấy kết lời khi nhìn về phía chúng tôi, đồng thời giơ một tấm thẻ dính máu lên. “Và điều cuối cùng, người này không đến từ thế giới của chúng ta mà ở một nơi khác được gọi là... Cộng hòa Ả Rập Ai Cập.”
Nghe đến đây thì tim tôi bị hẫng một nhịp, vì tôi biết Ai Cập ở đâu. Đó chẳng phải là một đất nước nằm ở vùng Bắc Phi trên Trái Đất sao? Nói như thế, người này đến từ quê hương cũ của tôi. Và câu hỏi hiện ra trong đầu tôi lúc này là, bằng cách nào mà người Trái Đất lại có thể xuất hiện ở đây? Ngoài nạn nhân này ra thì còn có ai ở đây nữa không? Với dựa trên những gì ngài Thanatos vừa phân tích ban nãy, liệu có phải Trái Đất đã có biến đổi gì rồi không?


0 Bình luận