LANCE TRIUMPH

JODAN I

JODAN I

[ 16/08/589, Làng Oak, dãy Suvanier, Seth ]

Xế chiều.

Osa tựa lưng vào vách đất của một ngôi nhà ở gần cổng sau của cái làng Oak này. Hai tay hắn bị trói, hai chân cũng vậy. Cổ hắn đau nhói, thốt không thành câu. Miệng bị nhét một trái chanh non vừa chua vừa đắng.

“Số mình sao lại đen đủi như vậy”, Osa nghĩ.

Một tiếng súng nổ làm Osa giật mình.

“Gì vậy?”, hắn tự hỏi.

Một loạt tiếng súng nổ cách nhau đúng năm giây vô cùng nhịp nhàn vọng lại.

“Là thằng nhóc đó bắn ư? Sao có thể điều đặn như vậy?”, mặt Osa xanh trành cắt không còn giọt máu.

Lũ chim đằng khu rừng bên cạnh ngôi làng tung cánh bay hỗn loạn sau mấy tiếng súng vừa rồi. Chó sủa liên hồi, chúng cúp đuôi chạy loạn vào mấy góc tối run rẩy. Bầy gà thét lên cục ta cục tác thảm thiết nghe đến là gai người.

Mấy tiếng súng khác nổ lên đồng loạt khiến Osa giật mình. Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Osa tự hỏi liệu có phải mấy gã đồng bọn của hắn đã bắn chết thằng oách đó hay không. Im ắng quá. Osa toát mồ hôi run bần bật. Tim của hắn đập nhanh như muốn rớt ra khỏi lòng ngực. Osa có thể cảm nhận được giọt mồ hôi lăn dài trên mấy sợi gân máu căng cứng dọc thái dương.

Tít đằng xa lại vang lên âm thanh súng nổ, rồi lại đúng năm giây sau và năm giây sau nữa tiếng súng lại vang lên.

“Nó còn sống ư?”, Osa tự hỏi.

Hắn vô thức cắn trúng trái chanh trong miệng làm cho vị đắng và cảm giác nồng cay trở nên dữ hơn. Hắn không nuốt nước bọt được vì cổ họng hắn đau quá. Nước dãi chảy thành dòng ướt cả cằm và nhỏ xuống bụng.

Im lặng. Lại là sự im lặng đến gai người đó, nó làm Osa bất an.

“Hửm?”, Osa vừa nghe thấy tiếng gì đó.

Hắn cố lết gần về phía con đường để lắng tai nghe. Dân làng đang hò reo. Họ đã bị giết hết rồi ư, Osa không dám nghĩ thêm nữa. Hắn buông xuôi, nghẹo đầu qua một bên. Osa thở dài. Hắn lại ngẩng mặt nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao. Vậy là hết, hắn tự nhủ.

Trời nắng dữ rồi lại râm mát, chẳng biết bao nhiêu lần như vậy, Osa cũng chẳng còn tâm trạng nào để quan tâm. Hắn nhìn bầy kiến hành quân ở trong góc tường. Từng con, từng con một hết vào rồi lại ra. Osa thở hắt một hơi. Hắn nhắm mắt, hắn mệt quá, hắn chỉ muốn ngủ một giấc cho đã. Ôi một giấc ngủ dài và không bao giờ tỉnh lại nữa, hắn nghĩ.

“Này”, một âm trầm vang lên.

Osa giật bắn mình, hắn biết âm thanh đó, nó là giọng nói của thằng nhóc quái vật đã đánh gục hắn chỉ bằng một cái gậy. Osa cố nheo đôi mắt mờ nhòe để nhìn, hắn thấy một nụ cười gian ác hiển hiện trên gương mặt của tên nhóc kia.

“Bổn tọa là Lance Triumph”, Lance nói bằng giọng trầm vang vọng kỳ lạ, “Trước khi bổn tọa khai khẩu cho ngươi, bổn tọa sẽ hỏi ngươi vài câu. Hãy gật hoặc lắc đầu để trả lời.”

Osa gật đầu lia lịa. Thứ âm trầm và uy nghiêm đó khiến hắn sợ đến mức không thể cử động nổi tay chân mà chỉ có thể run rẩy không tự chủ.

“Ngươi muốn giữ lấy mạng sống không?”, Lance hỏi.

Osa gật đầu.

“Ngươi có muốn một cuộc sống sung túc và quyền lực không?”, Lance hỏi.

Osa gật đầu.

“Nếu bổn tọa ban cho ngươi tiền tài và địa vị, ngươi có thề sẽ trung thành với bổn tọa và giáo đoàn không?”, Lance hỏi.

Osa gật đầu lia lịa.

Chợt Lance mỉm cười đầy ẩn ý, đến mức Osa không thể hiểu nổi. Có lẽ từ nay hắn sẽ gọi tên nhóc này là ngài giáo chủ, Osa nghĩ.

“Từ nay, ngươi sẽ có pháp danh là Jodan”, ngài giáo chủ nói, “Bổ tọa mặc kệ cái tên cũ của ngươi đẹp xấu ra sao, nhưng từ nay, ngươi phải tự xưng tên là Jodan và phải mang theo nó đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay.”

Osa ngậm ngùi gật đầu không dám phản kháng.

***

[ 16/08/589, Làng Oak, dãy Suvanier, Seth ]

Tối.

“Ngài giáo chủ không hồi sinh cho người này ư?”, Jodan hỏi.

“Vì hắn đã mạo phạm thánh thể”, ngài giáo chủ nói, “Đáng tội chết.”

“Đã rõ”, Jodan cúi đầu đáp, đôi mắt trắng dã vì sợ hãi.

Ngài giáo chủ quay người, nói thêm “Công việc đầu tiên của các người là dọn dẹp cái xác này rồi vào trong kia gặp bổn tọa”, dứt lời ngài cất bước vào trong dinh thự của trưởng làng.

Ngài giáo chủ khuất dạng thì Jodan mới dám thở mạnh. Hắn nhìn cái xác lạnh của đồng đội cũ với con mắt vô cảm. Quả là một cuộc hành quyết tàn nhẫn, Jodan nghĩ.

“Này Osa”, Tewott gọi, hắn vừa bước lại gần vừa gãi gãi mái tóc nâu xoăn rối bù, “Mày nói xem, vì sao chúng ta phải nghe lời thằng nhóc đó hả?”, hắn hỏi bằng giọng ồm ồm.

“Đúng vậy, đúng vậy…”, mấy gã kia hùa theo.

Jodan thở dài một hơi. Trong mắt một kẻ đã giác ngộ như hắn, những gã bặm trợn này đúng là ngu dốt chưa biết trời cao đất dày là gì.

“Thứ nhất, tôi là Jodan, không phải Osa”, Jodan nói, “Thứ hai, các người có thể bỏ trốn ngay lúc này, tôi sẽ không ngăn cản.”

“Mày có bị ngu không?”, Alem chửi, “Bỏ trốn để bị truy sát hay gì?”

Alem là phó thủ lĩnh, đàn em thân cận của cái xác đang nằm xổng xoài kia. Gã này ăn nói bổ dã, nóng tính và thích lên mặt thị uy. Vẻ mặt kênh kênh của hắn khiến Jodan thấy gai mắt, nếu là Osa của ngày trước thì Jodan đã lao vào đấm nhau với gã này ngay lập tức.

“Thế các người muốn thế nào?”, Jodan hỏi.

Đáp lại Jodan là một sự im lặng. Mấy gã cướp nhìn nhau rồi lại nhìn cái xác của thủ lĩnh.

“Đầu quân cho hắn thì chúng ta được gì?”, Alem hỏi.

“Tiền tài và địa vị”, Jodan đáp.

“Thật ư?”, mười gã đàn ông xúm lại.

Jodan thở dài, nói “Ngài ấy đã hứa sẽ ban cho tôi tiền tài và địa vị để đổi lấy sự trung thành tuyệt đối. Nếu các người làm tốt nhiệm vụ, có thể ngài ấy cũng sẽ mở rộng từ bi cũng không chừng.”

Jodan liếc nhìn cái xác như ra hiệu. Cả bọn ngay lập tức vào việc, họ chia nhóm để xử lý cái xác. Tewott cùng một gã khác xúc cát đấp lên chỗ máu loang trên nền đá. Alem cùng hai tên khác khiên cái xác ra chỗ tối, phần còn lại cáng đáng công tác đào hố.

Nửa giờ sau, mọi thứ cũng xong xuôi. Mười gã bặm trợn mồ hôi nhễ nhại tập hợp giữa quảng trường. Có vẻ họ đã tự giác rửa rái trước khi về đây, Jodan có thể mấy mái tóc ướt nước quắn quéo cùng những cái tay áo sẫm màu.

“Liệu hồn mà ăn nói, chớ có hỗn xược với ngài giáo chủ”, Jodan nói.

“Ừm…”, mười gã đàn ông gật đầu.

Jodan cất bước. Hắn dẫn đường cho đoàn người vào bên trong, đi dọc hành lang để đến gian nhà sáng rỡ ở đằng xa. Jodan đã thấy dáng người của ngài giáo chủ và lão trưởng làng lấp ló qua khung cửa.

Đến nơi, Jodan gõ nhẹ lên khung cửa gỗ, nói bằng giọng kính cẩn “Thưa ngài giáo chủ, cái xác đã được dọn dẹp, tôi mang những tông đồ còn lại đến để diện kiến ngài.”

“Được”, ngài giáo chủ nói vọng ra, “Hãy vào đây.”

Jodan vào trước rồi ngồi ngay ngắn bên cạnh Lance. Mười gã còn lại xếp thành hai hàng ngang đâu lưng vào vách tường gỗ, hướng mặt về phía hai người. Gió ngoài khung cửa thổi vào từng hơi lạnh lẽo giá buốc, Jodan có thể ngửi thấy mùi thơm của gia vị hòa trộn cùng mùi trà khô nồng đượm ở đây.

Gus châm cho Jodan một cốc trà rồi đặt lên bàn trước mặt hắn.

“Ngài tông đồ đã vất vả rồi”, Gus nói với một nụ cười.

Jodan xua tay, nói “Tôi chỉ làm theo lệnh của giáo chủ, lão đừng bận tâm.”

Jodan bưng tách trà lên tay. Hơi ấm từ cái cốc sứ làm đôi tay lạnh buốc của Jodan ấm áp trở lại. Mười gã kia không được đặc ân như hắn nên chỉ có thể nhìn chằm chằm cái cốc với vẻ thèm thuồng hiện rõ trên gương mặt.

Lance bưng cốc trà lên miệng hớp một ngụm, ngài nhìn thẳng về phía mấy gã kia. Jodan có thể cảm thấy một hào quang thống trị khủng khiếp toát ra từ ngài giáo chủ, hệt như những bậc vương tôn quý tộc mà hắn từng gặp qua hồi còn chưa sa cơ thất thế.

“Hãy nghe cho kỹ đây, những kẻ tội đồ”, Lance cất tiếng, âm trầm uy nghi.

Jodan rùng mình. Thứ thanh âm đáng sợ đó khiến hắn vừa nể phục vừa kinh hãi mỗi khi nghe thấy.

Thấy mười gã kia vẫn trơ trơ ra không phản ứng lại, Jodan nói lớn “Còn không mau dập đầu?”

Chúng nhìn nhau rồi chống hai tay xuống chiếu và cúi sát đầu đến mức mười cái trán va vào sàn gỗ nghe lộp cộp. Lance nhẹ quay đầu nhìn Jodan và mỉm cười. Tim hắn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực khi cảm nhận được sự khen ngợi trong nụ cười vừa rồi của ngài giáo chủ.

“Các ngươi đã phạm giới sát sanh người vô tội”, ngài giáo chủ nói, “Các ngươi đáng tội lăng trì thị chúng, phanh thây xẻ thịt, voi dày ngựa xéo. Không một nơi nào chấp nhận loại cầm thú như các ngươi.”

Mười tên cướp run bần bật. Jodan thấy lão Gus ngồi gần đó cũng sửng người, ông ta tròn mắt nhìn Lance, bàn tay trái co giật liên tục.

“Hãy trả lời bổn tọa, các ngươi còn muốn sống không?”, ngài giáo chủ hỏi.

“Có…”, “Muốn…”, mười gã cướp đáp lẻ tẻ nhưng đại ý là chấp thuận.

“Bổn tọa sẽ thu nhận các ngươi trở thành những tông đồ của giáo đoàn”, ngài giáo chủ gằng giọng, “Các ngươi phải chịu đói rét hết đêm nay để thể hiện lòng thành.”

Một sự im lặng, những gã cướp nắm chặt bàn tay lén la lét lúc ngoáy đầu nhìn nhau.

“Miệng?”, Jodan hô lớn.

Mấy gã cướp co rúm người lại, hai tay run bần bật.

“Được”, “Được ạ…”, chúng lại đáp lẻ tẻ.

Lance cười mỉm một cái đầy bí ẩn. Jodan không hiểu được ngài giáo chủ đang nghĩ gì, chỉ thấy trong trong đôi mắt đó phản phất sự độc ác và tàn nhẫn.

***

[ 17/08/589, Làng Oak, dãy Suvanier, Seth ]

Sáng.

Jodan tỉnh dậy trong phòng khách tại dinh thự của trưởng làng. Ngài giáo chủ đang làm gì đó trong góc phòng. Jodan thấy ở trên bàn, trước mặt ngài ấy là một nhúm thóc khô.

“Chào buổi sáng, ngài giáo chủ”, Jodan lên tiếng.

“Chào buổi sáng, Jodan”, Lance đáp.

Jodan gấp gọn cái chăn bông rồi đặt nó ngay ngắn sát bờ tường. Hắn cất bước lại gần rồi ngồi xuống bàn, đối diện ngài.

“Ngài đang làm gì thế?”, Jodan hỏi.

“Công việc cho ngày hôm nay”, Lance nói.

Jodan nhìn trên bàn, ngoài nhúm thóc còn có một cái chậu gỗ đựng sâm sấp nước cùng với một ấm trà. Lance với tay châm một cốc trà nghi ngút khói rồi đẩy nhẹ về phía Jodan.

“Uống đi cho tỉnh”, Lance nói.

“Ngài định làm gì với số thóc này?”, Jodan hỏi.

Mùi trà thơm lừng đánh tan mùi hăng của chiếu cói trong phòng.

Lance không trả lời. Ngài ấy thả nắm thóc vào cái chậu rồi dàn đều chúng trên mặt nước. Lance rút con dao găm bên hông ra rồi cắt một đường nhỏ trên đầu ngón tay. Một giọt máu xanh lam đặc sệch tiết ra và rơi xuống chậu nước.

“Máu của ngài có màu xanh ư?”, Jodan tròn mắt hỏi.

“Hôm qua anh không thấy hay sao?”, Lance hỏi ngược lại.

Jodan lắc đầu, “Trời tối nên tôi không thấy rõ”

Giọt máu của ngài giáo chủ tan ra trong chậu nước, vài ánh kim tuyến lấp lánh xuất hiện, màu nước cũng chuyển dần sang màu xanh lam nhạt. Mấy hạt thóc ngậm no nước rồi chìm xuống đáy chậu. Chúng nhanh chóng nảy mầm với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cây mạ lớn nhanh như thổi, đâm chồi tựa mình lên thành chậu. Chỉ trong cái chớp mắt, một bó lúa non đã thành hình rồi bắt đầu trổ đòng. Hạt lúa xuất hiện, mẩy và căng tròn. Lá lúa nhanh chóng vàng đi để lại cả bó lớn hạt vàng chắt rũ xuống.

“Phép màu…”, Jodan thốt lên.

“Ừm…”, Lance gật đầu.

Ngài giáo chủ tỉ mẩn cắt từng chùm lúa một đặt trước mặt Jodan.

“Anh hãy gỡ chỗ hạt này rồi đặt chúng qua một bên, chúng ta sẽ dùng nó để trồng trọt vào chiều nay…”

“Tuân lệnh”, Jodan đáp.

Jodan bắt đầu tách thóc khỏi bông. Từng hạt căng tròn nẩy nở vô cùng chắc tay, gần như không có hạt lép nào.

“Jodan”, Lance gọi, “Bổn tọa hỏi anh, trước khi trở thành cướp thì anh là ai?”

Jodan giật mình trước câu hỏi của ngài giáo chủ. Quả nhiên ngài ấy không chỉ là một con người với sức mạnh phi phàm mà còn sở hữu cho mình một óc quan sát tinh tế. Thật đúng đắng khi phò tá cho một người toàn bích như ngài, hắn nghĩ.

“Sao ngài lại hỏi như vậy?”, Jodan hỏi.

“Một gã cướp bình thường sẽ không thay đổi bản chất nhanh như vậy”, Lance nói, “Tôi đã rất bất ngờ đấy.”

Jodan nhẹ cúi cằm nhìn vào tách trà đã nguội lạnh trên bàn. Vài tiếng chim ca ríu rít vang lên trên tán cây bên hiên nhà.

“Tôi là con trai út của một gia tộc tử tước thuộc vương quốc Theresia”, Jodan kể, “Lãnh địa của chúng tôi ở gần biên giới, chỉ cách cái làng này độ một ngày đường.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”, Lance hỏi.

“Cách đây một tuần, quái vật bỗng dưng xuất hiện”, Jodan đáp.

“Quái vật?”, Lance cau mày hỏi.

Jodan gật đầu, “Một bầy hổ nanh kiếm khổng lồ, độ chừng năm mươi con trưởng thành. Chỉ trong một đêm, chúng đã tiêu diệt cả thị trấn.”

“Chỉ là mấy con hổ mà không tiêu diệt được ư?”, Lance hỏi, “Súng đạn để trưng hay sao?”

Jodan lắc đầu, “Một trong số chúng biết dùng ma thuật, khi cảnh binh đến nơi thì cả thị trấn đã chìm trong biển lửa, người chết đếm không xuể.”

Jodan cắn răng. Hắn không thể quên được cảnh tượng địa ngục hôm ấy. Xác người cháy đen nằm la liệt giữa cả dãy phố đổ nát vì hỏa hoạn. Bố hắn không thoát khỏi bi kịch, xác ông ấy bị lũ hổ phanh thành nhiều mảnh. Các anh trai vì bảo vệ thị trấn mà hi sinh. Mẹ hắn trong cơn hoảng loạn cũng vong mạng dưới những cặp nanh hung ác.

“Anh dừng tay rồi kìa”, Lance nói.

Jodan giật mình. Hắn nhận ra một hạt thóc đã bị bóp đến bong cả vỏ trấu.

“Xin lỗi ngài…”, Jodan cất tiếng.

Jodan đặt hạt thóc vừa rồi qua một bên và tiếp tục công việc. Nắng lên, vài giọt vàng luồn qua khung cửa sổ hằn lên mặt bàn mấy vệt sáng ấm áp.

“Sau đó thế nào?”, Lance hỏi.

“May mắn sống sót, tôi cố hết sức chạy về phía tiền tuyến để cầu cứu quân đội”, Jodan kể, “Nhưng thay vì giúp đỡ, tư lệnh chiến dịch lại cho lui binh để bảo toàn lực lượng.”

“Ô…”, Lance cất tiếng, “Hắn không muốn lãng phí súng đạn vào mấy việc vô nghĩa chứ gì?”

“Có vẻ là như vậy thật”, Jodan gật đầu, “Ngài tư lệnh sẽ giả vờ rút lui và lợi dụng bầy hổ để tiêu diệt lục quân Seth nếu họ tiến hành chiếm đóng.”

Từ lúc nào, một đống thóc lớn đã thành hình trên bàn. Lance đứng dậy rời đi mà không nói lời nào. Chốc sau, ngài ấy trở lại với một cái chậu gỗ khô và sạch sẽ.

“Hãy cho chúng vào đây”, Lance nói.

Jodan gật đầu rồi cẩn thận hốt từng nắm thóc một cho vào cái chậu. Một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa mang theo hương thơm ngào ngạt của hoa cỏ vào cùng. Jodan bất giác nhìn vào cốc trà trước mặt, hắn thấy ngay giữa làn nước nguội lạnh và một cọng trà đen dựng đứng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!