Lance tỉnh dậy giữa một không gian bồng bền và trống rỗng. Cậu nhìn cơ thể của mình, bất giác cậu co rút người lại vì ngượng.
“Đây là đâu vậy?”, Lance rụt rè tự hỏi chính mình.
Lời nói của cậu vang ra xa nhưng không có tiếng vọng trở lại. Lance đưa mắt nhìn chung quanh, bầu trời trắng ngà pha một chút hồng nhạt thật ấm áp, dưới chân mềm mại như đi trên lông ngỗng. Lance cứ tồng ngồng như thế mà bước đi trong vô định.
“Có ai không?”, Lance gọi lớn về phía trước.
Lance vừa đi vừa gọi. Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, Lance không đi nổi nữa. Cậu ngồi phịch xuống nhìn chằm chằm con đường không thấy nổi đích đến ở trước mặt.
“Cậu là ai thế?”, Lance Triumph từ xa bước đến.
Lance Triumph cũng đang tồng ngồng không một mảnh vải che thân. Cậu đứng hiên ngang giữa đất trời, tay chóng hông, mắt nhìn thẳng.
“Á…”, Lance hét lên vì giật mình, “Cậu…Cậu là ai thế?”, Lance lắp bắp hỏi.
Lance không khỏi hoảng hốt vì đột nhiên có người xuất hiện sau lưng mình. Cậu đứng bật dậy bước ra xa, nhìn chàng trai nọ với con mắt vừa dè chừng vừa kinh hãi.
“Lance Triumph”, Lance Triumph đáp, “Còn cậu tên gì?”, Lance Triumph hỏi.
“Tôi cũng tên là Lance…”, Lance rụt rè đáp.
“Vậy à…”, Lance Triumph nói, “Chúng ta cùng tên nhỉ?”, cậu cười lớn.
Lance bối rối với chàng trai trước mặt, cậu không hiểu vì sao người này vẫn có thể điềm nhiên như vậy. Lance bắt chước dáng vẻ của Lance Triumph. Cậu đứng thẳng dậy, cánh tay phải vẫn vắt ngang bụng, bàn tay nắm lấy bắp tay bên còn lại. Lance cảm thấy trong lòng nhẹ đi một chút, có lẽ vì cậu đã có một ai đó để làm bạn đồng hành.
Chợt Lance Triump cất bước, Lance cũng lẽo đẽo theo sau.
“Cậu cũng chết rồi sao?”, Lance Triumph lên tiếng.
Lance Triumph nhẹ quay đầu nhìn Lance. Cậu có thể thấy rõ vẻ sợ hãi và lo âu trên mặt bạn đồng hành. Dáng vẻ nhút nhát đó làm cậu nghĩ về cái hồi cậu còn ở Washinton D.C, mấy gã xã hội đen mới tập tành làm đầu gấu cũng như thế. Cách Lance run rẩy y hệt như chúng khi lần đầu bị cóm túm cổ rồi nện cho mấy cái baton lên lưng, đến là hèn nhát và bất lực.
“Chết ư?”, Lance ngơ ngác hỏi.
Chợt Lance đứng khựng lại, một vài mảnh ký ức vụt ngang cái não tàn của cậu. Lance đã dằm mưa cả đêm dưới chiến hào để rồi bị sốt nặng, mê man và mất dần ý thức.
“Vậy ra đây là nơi mà người chết sẽ đến”, Lance lại nói.
“Có lẽ vậy”, Lance Triumph gật đầu, “Thế nào, có tiếc nuối gì không?”, cậu hỏi tiếp.
Lance ngẩng mặt lên nhìn mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng của chàng trai trước mặt rồi lại nhìn ra khoảng không bên cạnh lối đi. Lance thở dài một hơi rồi khoanh tay trước ngực.
“Tôi muốn gặp lại người bạn duy nhất của mình…”, Lance nói.
“Người bạn duy nhất?”, Lance Triumph nhẹ xoay đầu nhìn.
“Một con rồng băng tuyệt đẹp, tên Dalen”, Lance nói, “Cậu ấy là người duy nhất đối tốt với tôi…”
“Ô…”, Lance Triumph bất giác lên tiếng.
Lance Triumpth xoay người đối diện Lance, chân bước lùi để giữ nhịp di chuyển. Cậu nhìn Lance từ trên xuống dưới một lượt, một vài cái xẹo lòi nằm rãi rác trên cơ thể ốm o gầy mòn của Lance làm cậu khẽ nhíu mày. Lance Triumph lại quay người về phía trước không nói gì nữa.
Đi một hồi, Lance Triumph thấy ở tít đằng xa có ánh sáng chói mắt rọi đến. “Này Lance…Đằng kia có gì kìa…”, cậu nói lớn trong khi chỉ tay về phía trước. Không đợi Lance trả lời, cậu lao đến túm lấy cổ tay Lance rồi lôi bạn đồng hành duy nhất của mình chạy băng băng trên con đường mây bồng bềnh.
Hai người chạy một lúc thì thứ ánh vàng lấp lánh đó cũng hiện hình, nó là một cái cây khổng lồ với những chiếc lá ánh lên sắc hoàng kim như vàng miếng. Bên dưới tán lá sum suê là chi chít quả mộng chín nẫu, to bằng quả táo nữ hoàng.
“Chờ…Chờ đã, Lance…”, Lance nói bằng hơi thở khó nhọc.
Lance thật sự mệt đến mức không thở nổi. Cậu đã cố hết sức để đuổi kịp sức kéo của cậu trai trước mặt nhưng thành thật cậu cố không nổi. Lance chống tay xuống gối hớp từng ngụm không khí một. Mạch máu trên da đầu Lance đang căng hết cỡ đến mức mỗi nhịp tim đập đều khiến cậu thấy hoa mắt. Một cơn gió kỳ lạ thổi ngang làm Lance cảm thấy mát mẻ hẳn, cậu đứng thẳng dậy dan rộng cơ thể để đón nhận thứ ân huệ hiếm có.
“Cậu yếu thế?”, Lance Triumph trêu ghẹo.
Lance Triumph nhìn Lance một cái đầy thương cảm. Bỗng cậu thấy thật hoài niệm, thì ra ngày trước bố cậu đã cảm thấy như vậy sao, Lance Triumph nghĩ. Ông ấy chẳng bao giờ nương tay trong huấn luyện cậu cả. Nghĩ đến đây, Lance Triumph bật cười thành tiếng.
“Xin lỗi…”, Lance nói, “Tôi quá yếu đuối…”
Những lời đó làm Lance Triumph kinh ngạc. Cậu thấy rõ sự tự ti ngập tràng trong đôi mắt láo lia của Lance. Lance Triumph bước đến gần đặt hai tay lên vai Lance. Cậu cảm nhận rõ ngạnh xương trên bả vai của bạn đồng hành.
“Tôi không chê cậu yếu đuối, Lance”, Lance Triumph nói dõng dạc, “Tôi chỉ trêu ghẹo để cậu phấn chấn lên thôi. Không ai toàn trí toàn năng, ai cũng có sở trường sở đoản cả.”
Lance cười nhạt, đôi mắt vẫn nhìn mong lung ra xa, “Giá như tôi được nghe những lời này sớm hơn…”, Lance nói.
Lance Triumph chau mày trước thái độ tự ti đến cực đoan của Lance. Đây không còn là tự ti nữa mà đã biến chứng thành trầm cảm nặng và có dấu hiệu tự hoại.
“Ít nhất thì tôi vẫn ở đây với cậu”, Lance Triumph nói, “Cứ cho là tôi đã chê bai cậu đi”, Lance Triump chìa một bàn tay về phía trước, nói tiếp “Cánh tay này vẫn ở đây để cậu có thể bắt lấy.”
Lance Triumph thấy Lance tròn mắt nhìn mình. Chợt Lance bắt lấy cánh tay cậu rồi bật khóc nức nở. Bàn tay của Lance run rẩy dữ quá, run đến mức Lance Triumph không biết nên xử trí thế nào nên đành phải đứng im chờ đợi. Một chốc sau, Lance buông tay cậu ra rồi dùng chính bàn tay đó lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mi.
“Đi tiếp thôi”, Lance mỉm cười nói.
“Ờ…Ừm…”, Lance Triumph đáp dù không hiểu lắm.
Hai người cùng nhau bước đến gần cái cây kia. Từ xa, Lance Triumph có thể thấy một cái bàn gỗ trắng dưới gốc cây, chung quanh có bốn cái ghế, trên bàn đặt một bộ ấm chén. Một ông cụ già nua đang ngồi ở đây, điềm nhiên dùng trà. Râu tóc lão bạc phơ, dài và suông mượt. Lão vận một bộ quần áo bằng lụa trắng phi bóng, kín đáo và rũ rượi.
“Đằng kia có người kìa…”, Lance reo lên khi thấy ông lão.
Lance Triumph khựng lại, cậu chụp lấy bàn tay của Lance để ngăn bạn lại, “Chờ đã…”, cậu nói bằng giọng thận trọng, “Cậu không thắc mắc vì sao ở đây lại có người ư?”
“Dù sao cũng chết rồi, cậu sợ gì thế?”, Lance ngây thơ hỏi.
“Ờ…Ừm…”, Lance Triumph đáp.
Lance Triumph bối rối, ngay cả khi đã trở thành một con ma cậu cũng không bỏ được cái thói nghi hoặc với mọi thứ. Cậu đành thở dài một hơi.
“Rồi rồi…”, Lance Triumph gật gù, “Nhưng đi từ từ thôi…”
Lance gật đầu mỉm cười.
Cả hai đi nhanh về phía cái cây. Ông lão nọ vẫn giữ im lặng, vừa vuốt râu vừa dùng trà. Lance Triumph có thể cảm nhận được sự dò xét trong ánh mắt của lão khi nhìn hai người họ.
Khi cả hai đã bước vào bên trong tán cây, ông lão cất tiếng, “Xin chào, Lance Triumph và Alfred Frizt”, âm thanh của lão vang vọng như tiếng chuông ngân.
“Lão già chết tiệt”, Lance Triumph khoanh tay vênh mặt lườm lão già nọ.
Lance Triumph không thể quên thứ thanh âm này, nó chính là giọng nói đã xuất hiện trước khi cậu bị bắn chết.
“Ngồi xuống đi”, lão nói, “Chúng ta có rất nhiều thì giờ.”
Lance ngồi xuống trước, Lance Triumph cũng vào chỗ đối diện.
“Bổn tọa là Aether”, lão vừa tự giới thiệu vừa châm trà cho hai chàng trai.
Lance Triumph chống cằm lên bàn nhìn Aether bằng con mắt chán ghét. Cậu nghĩ, “Lại là cái trò thần thánh chỉ điểm y hệt tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết mà mình bị Larra ép đọc”. Lance Triumph bưng cái tách lên hớp một ngụm. Vị trà ngọt diệu và thơm ngát làm cậu thư giãn phần nào.
“Xin thưa…”, Lance lên tiếng, “Lance Triumph là Lance Triumph, còn Alfred Frizt là ngài Aether đã dùng để gọi tôi ư?”
“Đúng vậy”, Aether gật đầu, “Đó là tên thật của cậu, tam hoàng tử thất lạc của hoàng gia Frizt.”
Lance Triumph phụt luôn ngụm trà trong miệng, cậu ho khụ khụ mấy cái vì sặc. Nước trà tràn qua khoang mũi chảy xuống thành dòng trông thô bỉ vô cùng.
“Cái tình tiết lố bịch gì vậy?”, Lance Triumph mỉa mai, “Tôi nói trước là tôi không quởn để tham gia vào một cuộc chiến vương quyền đâu nhé.”
Aether bật cười, lão ném cho Lance Triumph một cái khăn mùi xoa, nói “Từ từ nào…Nếu cậu xong nhiệm vụ, bổn tọa sẽ đưa cậu về cái ngày hôm ấy…”
“Ngày hôm ấy”, Lance Triump nhướng một bên mày nhìn Aether.
“Đúng vậy…Chính cái ngày hôm ấy…”, Aether gật đầu cười mỉm.
Lance Triumph run rẩy, hơi thở dồn dập, mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Đây là một cơ hội vô tiền khoáng hậu. Cậu có thể chuộc lỗi. Cậu có thể cứu bố khỏi vụ ám sát đó. Tim Lance Triumph đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Aether chỉ tay về phía Lance, nói “Vì hai cậu trùng tên nên bổn tọa sẽ gọi cậu là Alfred nhé”
“Xin ngài hãy gọi tôi là Lance”, Lance nói cứng.
Lance Triumph nhìn Lance bằng con đầy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lance dám nói lên ý chí của chính cậu ấy.
“Sao thế?”, Aether hỏi, “Cậu ghét cái tên Alfred hay sao?”
Lance lắc đầu, đáp “Tôi không ghét cái tên Alfred, nhưng tôi yêu cái tên Lance của mình và không muốn nó bị thay thế”, Lance vừa nói vừa siết chặc hai bàn tay đặt trên bàn.
“Ô…Ta xin lỗi nhé…Ta vô ý quá…”, Aether nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Vậy gọi tôi là Victor thì sao?”, Lance Triumph lên tiếng, “Anh em xã hội đen hay gọi tôi bằng cái biệt danh đó, nó có nghĩa là chiến thắng.”
Aether bật cười thành tiếng, lão nói “Tốt, vậy cho dễ xưng hô”
Chợt Aether đứng dậy. Lão với tay hái vài quả chín nẫu trên cây xuống rồi đặt trước mặt cả hai.
“Hãy ăn một quả trong lúc chúng ta nói chuyện”, Aether nói rồi tiện tay vớ lấy một quả đưa lên miệng.
Lance cầm một quả lên tay. Cậu thấy nó khá giống loại quả đáng giá cả gia tài mà giới quý tộc thượng tầng hay dùng. Lance nhìn Victor, ( cậu ấy đã ngoạm nửa trái vào miệng ), rồi lại nhìn Aether. Cậu bặm môi không nỡ ăn.
“Sao thế…?”, Victor vừa hỏi vừa nhai nhòm nhoàm.
“Tôi…Tôi ăn cái này được chứ?”, Lance ấp úng hỏi.
Victor bật cười. Cậu ấy hắng giọng giương cao đầu ra vẻ kiêu hãnh, “Dù sao cũng chết rồi, cậu sợ gì thế?”, Victor nhại giọng Lance.
Lance tủm tỉm cười. Cậu đưa quả trong tay lên miệng rồi cắn một miếng vừa phải. Lance nhai chầm chậm cảm nhận hương vị. Thịt quả giòn tan, mộng nước và có chút nhám như thịt dưa hấu chín nẫu. Vị ngọt thanh và chua nhẹ.
“Ngon quá…”, Lance bất giác thốt lên.
“Chỉ là quả táo bình thường thôi có gì mà cậu bất ngờ thế?”, Victor nghiêng đầu hỏi.
“Táo ư?”, Lance hỏi, “Thì ra thứ này được gọi là táo…”
Lance cậu nhìn vào cái lỗ vừa bị cắn, bên trong có màu vàng lấp lánh, nhựa màu trắng ngà như sữa bò tiết ra động lại rồi chảy thành dòng.
“Đó là quả của cây vĩnh hằng”, Aether lên tiếng, “Một nụ hoa mất ba tỷ năm để đâm ra khỏi vỏ cây, thêm ba tỷ năm nữa để bung nở. Sau khi thụ phấn, quả sẽ tốn ba mươi sáu tỷ năm để lớn và mất thêm mười hai tỷ năm để chín dần.”
“Lão nói gì thế?”, Victor cau mày, “Ai quan tâm mấy thông tin đó chứ?”, Victor vẫn tiếp tục nhai nhòm nhoàm thô bỉ vô cùng.
“Nó sẽ giúp người ăn bất tử”, Aether nói.
Victor phụt luôn cả họng thịt quả nhai dở ra nền đất. Lance thấy vẻ mặt của Victor rõ ràng là hoang mang và kinh hãi. Victor đập bàn đứng dậy hét và mặt Aether, “Lão đùa tôi à?”
Aether bưng tách trà lên miệng, nói tiếp “Nếu tim cậu chết thì cậu mới chết.”
“Vậy thì tôi sẽ tự tay đâm dao vào tim mình là được chứ gì?”, Victor nói bằng giọng trầm tàn nhẫn.
“Vô dụng”, Aether đáp, “Trừ phi tim cậu bị phá nát hoặc bị moi ra khỏi cơ thể. Tổn thương nhẹ như súng bắn hay dao đâm sẽ không thể giết nó được.”
Lance lại cắn một miếng lớn. Cậu thấy Victor đang nghiến răng trèo trẹo, vẻ mặt cau lại trông phẫn nộ vô cùng. Lance với tay chụp lấy bàn tay đang co giật của Victor.
“Victor sao thế?”, Lance lo lắng hỏi.
“Tôi không muốn sống thêm nữa, Lance…”, Victor đáp bằng giọng trầm run run, “Tôi chỉ là một ác nhân máu lạnh, tôi đã giết rất nhiều người…”
Lance thấy Victor cúi gằm mặt xuống, cậu không biết Victor có biểu cảm gì, cậu chỉ thấy vài giọt nước mắt đã rơi.
“Mỗi giây, mỗi phút tồn tại làm tôi đau đớn, Lance”, Victor ngẩng mặt lên nhìn Lance, “Tôi chỉ muốn chết đi để tự giải thoát…”
Lance cảm thấy sự run rẩy trên từng ngón tay của Victor mỗi khi cậu ta cất tiếng. Victor khóc dữ quá, nước mắt nước mũi tèm lem, chóp mũi cũng ửng đỏ. Lance nhẹ đặt bàn tay còn lại lên bàn tay của Victor.
“Nhưng Victor đã đối xử rất tốt với tôi…”, Lance nói, “Victor có thể cho tôi mượn bàn tay để nắm lấy thì tôi cũng có thể làm điều ngược lại…”
Lance thấy Victor thoáng giật mình. Sau một khoảng lặng, cậu ấy cũng nín khóc, mấy ngón tay cũng thôi không còn run nữa.
“Ừm…”, Victor gật đầu đáp.
“È hèm…”, Aether hắng giọng, “Xin lỗi vì đã xen vào khoảnh khắc cảm động của hai cậu nhưng chúng ta còn có việc phải bàn đấy.”
Aether đứng dậy hất hết trà nguội đi rồi châm trà mới cho mọi người. Ông ta ngồi xuống, một tay vuốt râu, một tay bưng tách trà nóng.
Victor cũng bưng tách trà lên hớp một ngụm nhỏ. Cậu cảm thấy ấm áp và nhẹ lòng hơn hẳn. Victor nhìn trộm Lance một cái rồi rất nhanh đảo mắt sang hướng khác. Victor tự hỏi đã bao lâu rồi chưa có người diệu dàng với cậu như vậy, Victor không nhớ và cũng không muốn nhớ.
“Bổn tọa cần các cậu giết một người”, Aether nói.
“Sao ông không tự đi mà giết?”, Victor hỏi, “Thần quyền năng mà giết một người cũng không nổi ư?”
“Bổn tọa không thể trực tiếp can thiệp vào thế giới…”, Aether giải thích.
“Thế lão mang chúng tôi đến đây bằng cách nào?”, Victor vẫn chày cối.
“Riêng cái thế giới đó bổn tọa không thể ra mặt”, Aether nói trong khi đưa mắt nhìn ra một hướng khác.
“Thần thánh gì mà lại ám mụi thế?”, Victor cau mày hỏi, “Lão có thật là thần linh không vậy, tôi hỏi thật.”
Victor bưng tách trà đưa lên miệng. Cậu có thể thấy Aether đã thoáng giật mình một cái. Aether lại bưng tách trà lên miệng. Một chốc sau ông ta thở dài một hơi, vẻ mặt trông vô cùng bất lực.
“Nơi đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bổn tọa…”, Aether kể, “Nơi đó từng bị quỷ vương xâm chiếm…”
“Thôi, dẹp cái giọng kể tụng kinh đó đi, ai mà nhớ nổi”, Victor cắt lời, “Lão muốn chúng tôi giết ai?”, Victor vừa nói vừa tung hứng ba quả vĩnh hằng trên tay.
Aether thở dài, lão nói “Aron Frizt, đương kiêm hoàng đế của Seth, bố ruột của cậu Alfred Frizt đây…”
Victor sửng người. Mấy quả vĩnh hằng rơi xuống đất dập nát. Victor như không tin vào tai mình, cậu lao đến túm lấy cổ Aether.
“Lão già chết tiệt…”, Victor vừa nói vừa nghiếng răng hung dữ vô cùng, “Thần thánh gì chứ? Lão là một tên khốn, là quân vô đạo bất lương. Quỷ tha ma bắt lão…”, Victor trừng mắt chửi một tràng.
Aether không phản kháng, lão nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt nhìn xa xăm. Lão không nói gì, chỉ im lặng nghe Victor chửi.
“Victor…”, Lance cất tiếng, “Hãy để ngài Aether nói xong đã…”
Victor dịu lại, cậu ném Aether xuống ghế rồi về chỗ ngồi phịch xuống, ra vẻ bất mãn. Victor không thể chấp nhận cái nhiệm vụ này. Nó chạm vào góc tối mà cậu cố giấu thật sâu. Victor bưng cốc trà lên uống một ngụm để bình tâm trở lại.
“Xin lỗi cậu, Lance”, Aether cất tiếng, “Các cậu không cần trực tiếp giết Aron Frizt.”
“Vậy sao ngay từ đầu không nói vậy đi?”, Victor gầm lên.
Aether thở dài một hơi. Vẻ mặt bỗng trở nên ủ rũ.
Aether nói như thể lão đang than vãn, “Nhưng cách này sẽ có rất nhiều người chết, và ai biết được Aron sẽ phản ứng thế nào nếu hắn nhận ra quyền năng bất tử đã không còn?”,
Cái giọng tụng kinh ngang phè phè của Aether làm Victor phát cáu, cậu chế giễu “Thần thánh nào cũng nói chuyện dong dài như vậy sao?”
“Aron có chín căn nguyên”, Aether nói, “Hắn giữ một cái và giấu tám cái còn lại ở tám nơi khác nhau”
“Ồ…”, Victor trầm trồ, “Tương tự truyền thuyết về hồ ly tinh ở Đông Á ấy nhỉ?”
“Đúng vậy”, Aether gật đầu, “Khi Aron bị giết, một căn nguyên sẽ trở về và giúp hắn tái sinh.”
“Tóm lại, chúng tôi cần phải tiêu hủy lần lượt tám cái căn nguyên kia, đúng chứ?”, Victor hỏi.
“Chỉ còn bốn cái thôi”, Aether nói, “Aron đã mất bốn cái trong quá khứ, khi mà…”
“Được rồi”, Victor cắt lời, “Dẹp mấy cái lịch sử dong dài đó đi”, Victor bưng tách trà lên uống cạn, “Lão đã ban cho hắn quá nhiều quyền lực đến mức không thể kiểm soát được nữa nên mới mượn tay chúng tôi chứ gì?”
“Đại khái là vậy…”, Aether đáp.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm lá cây xô vào nhau nghe xào xạc. Âm thanh vàng miếng va chạm làm Victor thấy chói tai vô cùng.
“Thưa ngài”, Lance cất tiếng, “Ngài Aether có biết những căn nguyên đó đang ở đâu không?”
“Nếu bổn tọa biết thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều…”, Aether đáp, “Nhưng có một chuyện bổn tọa có thể chắc chắn…”
“Là gì thế?”, Victor hỏi.
“Căn nguyên của Aron Frizt có thể tăng rất nhiều sức mạnh cho ma vật…”, Aether nói.
“Ý của lão là những sinh thể cấp cao như rồng có thể đang canh giữ chúng?”, Victor hỏi.
“Có thể là như vậy thật”, Aether gật đầu.
1 Bình luận
Để giảm nhẹ cảm giác head-hopping, tôi đã cố gắng luân phiên điểm nhìn của cả hai Lance trong từng đoạn riêng biệt. Suy nghĩ của họ sẽ không đan xen vào nhau. Điểm nhìn chỉ thay đổi khi xuất hiện một nhịp hành động.
Và dù là toàn tri nhưng tôi chỉ nhảy vào đầu hai nhân vật trung tâm. Còn Aether tụng kinh lè nhè thì không. Ai mà biết được thần thánh đang nghĩ gì.