LANCE TRIUMPH

LANCE VI

LANCE VI

[ 23:33 24/08/589, Rockrune, Theresia ]

Giữa đêm.

Lance ngồi tựa mình lên lưng Salan đưa mắt nhìn ánh lửa bập bùng. Cậu không còn có thể ngủ như con người được nữa. Mỗi đêm dài xảy đến như một án tù ngắn hạn trong vô hạn án tù không thể tránh khỏi. Nghĩ đến đây, Lance lại thở dài một hơi.

“Ngươi không ngủ ư?”, Salan hỏi.

Lance lắc đầu, cậu ném một thanh củi khô vào đống lửa. Mụi than cháy đỏ bay lên, cuộn xoắn theo hơi nóng như một điệu tăng gô cuồng nhiệt.

“Bổn tọa không thể”, Lance đáp, “Còn ngươi?”

“Bổn tọa cũng không ngủ được”, Salan đáp.

“Ngươi nhớ rừng hay sao?”, Lance hỏi.

“Ngươi nhìn quanh xem ở đây là đâu?”, Salan cười khẩy một cái.

Chung quanh họ là khu rừng tối đen. Gió đêm thổi nhè nhẹ làm mấy tán cây xô vào nhau nghe xào xạc. Lũ côn trùng hồi chiều còn om sòm, bây giờ đã biến đi đâu mất. Thi thoảng mới có một vài tiếng cú vọ gọi nhau.

Chợt Salan ngẩng cao đầu như đã đánh hơi được mùi gì. Nó đứng thẳng dậy hướng mắt về phương đông.

“Supa”, Salan lẩm bẩm trong miệng.

“Supa là ai thế?”, Lance hỏi.

“Đứa con trai ương ngạnh của bổn tọa”, Salan đáp, “Nó bỏ rừng để lập bầy mới, không may bị đám thợ săn tóm được.”

“Ồ… Hóa ra là nguồn cơn của bi kịch”, Lance mỉa mai.

“Thi thoảng cơn gió đông lại mang theo mùi của nó nên bổn tọa nghĩ thằng bé vẫn còn sống”, Salan nói.

“Cũng vì vậy mà cả bầy hổ mới nhất quyết ở lại đây ư?”, Lance hỏi.

“Đúng vậy”, Salan đáp, “Dù chỉ một hi vọng nhỏ nhoi nhưng bổn tọa vẫn muốn tìm ra đứa trẻ đó.”

Lance cảm thấy vai áo của mình bỗng trở nên lạnh giá, cậu phủi nhẹ mấy giọt sương đi rồi huơ bàn tay trước ngọn lửa cho ấm. Lance nhẹ xoay đầu nhìn Salan. Lance đang đắn đo liệu có nên giúp đỡ con hổ này không. Tăng thêm một, hoặc có thể là vài miệng ăn sẽ là một gánh nặng trong tương lai. Chưa kể một đứa con trở về có thể là mầm mống lục đục giữa nội bộ bầy hổ. Nhưng con hổ kia có thể sẽ hữu ích, Lance ngẫm nghĩ, một bản sao Salan sẽ gia tăng đáng kể chiến lực cho bầy hổ của cậu. Nếu nó không chịu trung thành, cậu cũng có thể thả nó về rừng để đổi lấy lòng tin của vua hổ. Đường nào cũng thắng, không ít thì nhiều, Lance cười thầm trong bụng.

“Bổn tọa sẽ đi cùng ngươi, ngay bây giờ”, Lance nói.

“Ngay bây giờ ư?”, Salan hỏi.

“Nếu đi theo mùi thì độ bao lâu đến nơi?”, Lance hỏi.

“Một khúc củi cháy”, Salan đáp.

“Nhanh thế?”, Lance kinh ngạc hỏi.

Salan không đáp, nó chạy một mạch lên không trung và đứng lơ lửng như đang cưỡi trên cơn gió đêm.

“Ngươi nghĩ bổn tọa chỉ là một con hổ trắng tầm thường hay sao?”, Salan vênh mặt nói vọng xuống đầy vẻ kêu hãnh.

“Rồi rồi, đợi bổn tọa một chốc”, Lance nói.

Lance lấy trong túi ra một cái lọ thủy tinh, cẩn thận đặt nó lên một hòn đá bằng phẳng trước mặt. Cậu rút con dao găm bên hông rồi cắt một đường thật sâu vào lòng bàn tay. Thấy máu đã chảy ra thành dòng, Lance vội chụp lấy cái lọ rồi hứng chỗ máu vào. Chỉ trong cái chớp mắt, chiếc lọ đã được lắp đầy bởi Ambrosia quý giá. Lance đóng nắp một cách cẩn thận và kiểm tra thật kỹ lưỡng để chắc rằng không có kẽ hở nào trên thành lọ. Ambrosia sẽ bị bay hơi khi nó tiếp xúc với không khí quá lâu và cậu không muốn thấy kế hoạch thất bại vì lỗi lầm mà chính cậu là kẻ đứng sau.

Lance bước về phía Jodan đang ngủ say, lay nhẹ vai để gọi hắn dậy. Jodan giật mình vì bị gọi. Hắn ngồi bật dậy quay đầu qua lại.

“Có chuyện gì vậy…thưa ngài giáo chủ…?”, Jodan mè nheo hỏi.

Lance chuyền cái lọ vào lòng bàn tay hắn.

“Ngày mai, hãy dùng số máu này để thực hiện phép màu”, Lance căn dặn, “Bổn tọa sẽ rời đi để giải quyết chút việc.”

“Tuân lệnh…”, Jodan đáp bằng giọng lờ đờ ngái ngủ.

“Bầy hổ sẽ tản mạn ra chung quanh để canh chừng”, Lance nói tiếp, “Đừng bận tâm đến chúng.”

“Vâng…”, Jodan gật đầu rồi ngáp một hơi dài.

Salan trở lại mặt đất, nó dặn dò gì đó với một con hổ khác cách đó không xa. Chốc sau Salan bước về phía Lance và nằm xuống bãi cỏ. Lance trèo lên lưng Salan. Con hổ phóng lên bầu trời rồi lao vụt đi.

Gió đêm ập vào mặt làm Lance rùng mình. Chợt một cảm giác hoài niệm trỗi dậy mạnh mẽ bên trong cậu. Lance biết cảm giác này. Dáng vẻ oai hùng của một con rồng băng như hiển hiện ngay trước mắt. Ôi Dalen, Lance nghĩ, sẽ thế nào nếu con rồng đó biết Lance đã nuốt chửng đứa trẻ nọ. Lance không dám chắc. Ký ức của đứa trẻ đó mờ nhòe quá, Lance chỉ biết nó yêu quý Dalen còn chiều ngược lại thì cậu hoàn toàn mơ hồ.

Khu rừng bên dưới tối đen như mực, tít đằng xa có ánh sáng. Gió mạnh làm mắt cậu cay xè không thể mở rộng. Lance cố hé cặp mi để nhìn. Một loạt đèn vàng trải dài như đường băng sân bay hướng thẳng đến một thành phố sáng rực. “Catavasley”, Lance nói vô thức. Cậu biết về cái kinh đô đó, nó chính là nơi đã dày vò đứa trẻ nọ. Địa ngục không ở đâu xa mà chính là lòng dạ con người.

Lance cùng Salan vượt ra khỏi khu rừng. Họ đã về đến con đường nhựa. Thật đáng sợ, Lance nghĩ, đèn đóm sáng rực thế này thì tội phạm nào mà dám lọng hành.

Chợt Salan tăng tốc làm Lance suýt thì bật ngửa.

“Salan”, Lance gào lên, “Ngươi bị làm sao thế?”

Salan ngoảnh mặt lại, đáp “Mùi của Supa rất rõ nét, nó đang ở gần.”

“Thì cũng từ từ thôi. Trời ơi…!”, Lance hét tiếp.

Thật nhục nhã, Lance nghĩ, một kẻ không sợ súng đạn mà lại sợ độ cao. Nhớ lại cảnh ngày xưa cậu bị ông trùm mắng cho một trận vì nhất quyết đòi đi xe mô tô cứ không chịu ngồi trực thăng. Đó là một cuộc giao dịch trong tam giác vàng. Kết quả là cậu đến trễ giờ hẳn hai giờ đồng hồ và suýt thì cuộc đàm phán thất bại. Mấy gã xã hội đen Trung Quốc đúng là rách việc, Lance nghĩ.

Con đường nhựa sáng rỡ bên dưới làm cậu chói mắt. Bỗng một cảm thấy chột dạ trào lên khiến Lance thấy nhon nhót, trông cậu và vua hổ như phường bất lương không dám đi đường chính mà phải lén la lén lúc trên bầu trời.

Đến gần thành phố, Lance rảo mắt nhìn xuống dưới. Quán xá đều đã đóng cửa, đường phố vắng tanh. Chỉ có vài người lao công quét lá đang lấp ló dưới tán cây bên vệ đường. Lance thở dài một hơi, cậu chớp mắt mấy cái rồi nhắm hẳn hai hàng mi lại. Nước mắt ứa ra, cảm giác cay xè đã dịu đi thấy rõ. Lance hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, cậu từ từ hé mi để nhìn về phía trước. Cả một khoảng đen tối om, nguyên cái quận trước mặt cậu không có một ánh đèn nào kể cả đèn đường trông thật kỳ quái.

“Nó đã ở ngay phía trước”, Salan nói.

“Ừm…”, Lance gật đầu rồi nuốt nước bọt đầy lo lắng.

Salan đặt chân vào khoảng đen u tịch. Lance ngoảnh mặt nhìn về phía sau. Đúng là một trời một vực, Lance nghĩ, không gian bên trong cái quận này âm u và lạnh lẽo hơn hẳn. Lance lại phóng tầm mắt ra xa. Nhờ ánh đèn ở đằng cái quận liền kề hắt đến mà cậu mới có thể thấy mấy cái tháp cao có vẻ là tháp đồng hồ. Vài tòa nhà lớn xa gần treo cờ không rõ họa tiết. Con đường bên dưới tối quá, Lance không thấy gì ngoài mấy cái tán cây to. Cậu lo lắng, rủi bị bắn thì cũng không biết được viên đạn đến từ đâu. Nghĩ đến đây Lance lại rùng mình một cái.

Salan dừng chân trên tầng thượng của một tòa nhà cao ba tầng, Lance đoán bừa vì tối quá. Nó nhìn xuống khoảng sân ở dinh thự nguy nga bên cạnh. Có hai con hổ nanh kiếm đang nằm ngủ ở dưới. Tối quá, Lance chỉ thấy con to hơn có màu nhạt và con nhỏ hơn có màu hơi sẫm. Chúng cuộn mình bên dưới mái hiên trước sảnh dinh thự. Lance nhìn bức tường cao dày đặc dây thép gai bao quanh dinh thự mà thấy ngán ngẫm.

“Đó là Supa phải không?”, Lance hỏi.

“Đúng vậy”, Salan đáp, “Bên cạnh nó có vẻ là con cái mà nó đã chọn để kết đôi.”

“Ngươi còn chờ gì mà không vào giải cứu?”, Lance hỏi.

“Chúng ta không một mình, Lance”, Salan nói.

Salan giơ cái chi trước chỉ xuống sân. Lance nheo mắt nhìn theo. Con ngươi của cậu banh hết cỡ để xem đó là gì. Quả thật có ba cái bóng đen đang nấp sau bụi cây quanh cái đỉnh ở góc sân.

“Trộm ư?”, Lance hỏi.

“Bổn tọa không biết”, Salan lắc đầu, “Đám đó đang run sợ, bổn tọa có thể ngửi thấy mùi sợ hãi vãi ra từ cơ thể chúng.”

Chợt Salan nằm sát xuống đất. Lance cũng cúi xuống theo.

“Chuyện gì vậy?”, Lance hỏi.

Salan không đáp.

Chợt mấy tiếng hét thất thanh vang lên, đó thậm chí không phải là tiếng hét mà như bị cắt ngang khi chỉ vừa cất lên. Lance tròn mắt nhìn xuống dưới, ba cái bóng đen đã nằm dài ra đất, máu loang thành một vũng đen ngòm quanh cơ thể chúng.

Lance kinh hồn. Cậu nín thở, đảo mắt như rang lạc để nhìn quanh. Không gian tĩnh lặng đến mức Lance có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu thấy một bóng đàn bà cao lớn mặc váy hầu nữ đang chầm chậm bước ra từ trong dinh thự. Dáng vẻ khoang thai và quyền lực đó làm da đầu Lance tê dại. Cô ta bước đến gần ba cái xác nọ rồi lột sạch quần áo của chúng. Vát từng cái xác một, ả thẳng thừng vứt cả chục ký thịt vào cái hòm gỗ trong góc sân.

“Đúng là bệnh hoạn”, Lance nói nhỏ, “Cô ta dùng chúng để ủ phân bón ruộng hay sao vậy?”

Xong xuôi, người phụ nữ nọ rửa tay ở cái hồ nước trước sân và cất bước trở vào trong dinh thự. Mãi một chốc sau Lance mới dám thở mạnh.

“Một ả đàn bà kinh khủng”, Lance bình phẩm.

“Thật”, Salan gật gù.

Lance đứng thẳng dậy, cậu tự đấm mấy cái vào lưng cho đỡ mỏi.

“Giờ thì giải cứu Supa được rồi chứ?”, Lance hỏi.

“Ừm…”, Salan gật đầu.

Lance lại leo lên lưng Salan. Họ cưỡi gió xuống sân dinh thự. Lance bước xuống đất, cậu thấy một khóm cúc họa mi trắng ngần đong đưa theo gió. Cánh đồng ấy cũng ngập tràng thứ hoa này, Lance nghĩ. Mấy cánh hoa nhỏ bé này làm Lance xao xuyến quá.

Hai con hổ ngẩng đầu lên nhìn quanh.

“Phụ vương?”, Supa reo lên, cậu nhóc chạy xồng xộc đến gần Salan.

Cả hai cọ đầu vào nhau âu yếm. Đến lúc này Lance mới có thể thấy rõ màu sắc của Supa, nó trắng toát y hệt Salan nhưng đường viền đen có vẻ đậm màu hơn. Bỗng Lance giật mình. Chẳng lẽ hổ trắng có thể nói chuyện, hay là do di truyền vậy, Lance tự hỏi. Con hổ còn lại cũng tiến đến gần, nó không khác gì con hổ bình thường, trừ việc hoa văn đen trên đầu của nó chụm lại như búp sen non.

Vua hổ ngửi ngửi trên chóp đầu con trai.

“Dalen đang ở gần đây ư?”, Salan hỏi.

“Chính ngài ấy đã cứu con và Aishia”, Supa đáp.

Supa lại cọ đầu vào cổ con hổ cái nọ.

Lance bước về phía trước một bước. Cậu chìa một bàn tay ra.

“Bổn tọa là Lance Triumph, đồng minh của ngài Salan đây. Hân hạnh gặp mặt cậu.”

Lance vừa dứt lời thì ba con dao từ đâu phi đến găm thẳng lên ngực cậu. Lance muốn ói máu nhưng nhanh trí ngậm miệng lại để Ambrosia quý giá không trào ra ngoài. Lance rút ba cái dao khỏi cơ thể, thật chậm rãi để miệng vết thương liền lại từ từ mà không đổ máu vô ích. Tức mình, cậu chép miệng một cái rồi vứt ba cái dao xuống nền đá nghe leng keng.

Người đàn bà nọ lại xuất hiện, cô ta đứng trên nóc dinh thự khoanh tay nhìn xuống. Salan cùng hai con hổ nọ nép qua một bên.

“Này…”, Lance gọi bằng giọng the thé, “Ngươi định bỏ mặt bổn tọa hay sao?”

“Không phải chuyện của bổn tọa”, Salan lạnh lùng đáp.

Con hổ quỷ quyệt, Lance nghĩ. Nếu cậu chết ở đây thì con hổ này và bầy đàn của nó sẽ thoát khỏi xiềng xích bởi khế ước. Lance tự nhủ sẽ trừng phạt bầy hổ sau vụ này.

“Ối dào…”, người đàn bà cất tiếng, “Trúng trực diện đòn tấn công của ta mà vẫn có thể đứng vững sao?”

Ả lộn nhào một vòng đầy điệu nghệ rồi tiếp đất vô cùng gọn ghẽ. Chỉ thẳng thanh đoản kiếm trong tay về phía Lance, ả từ từ bước lại gần.

“Deva Lindsey”, ả nói như hát, “Ngươi xứng đáng được biết quý danh của ta trước khi lìa đời.”

“Con đàn bà ngạo mạn”, Lance gằng giọng tự nói với bản thân.

Cái kiểu xướng ngôn tự nâng gia trị bản thân này thật là đáng ghét, Lance nghĩ. Cảm giác đau đớn ở lòng ngực dù đã biến mất nhưng cơn run rẩy vẫn còn. Cậu cắn răng rít một hơi đầy hai phổi. Lance lao đến quỳ xuống đất dập đầu trước Deva.

“Xin hãy tha mạng cho tôi, thưa bà…”, Lance giở giọng tội nghiệp, cậu ngẩng mặt lên để lộ hai hàng nước mắt ướt đẫm, nói trong cơn nấc nghẹn “Tôi chỉ là một người ăn mày, vì đói quá nên mới làm liều…”, Lance dập đầu lia lịa, “Xin hãy rủ lòng thương…”

Lance đã vứt hết liêm sĩ để van xin cái máy chém trước mặt. Chẳng sao cả, Lance nghĩ, giữ được mạng thì liêm sĩ cũng chỉ là một khái niệm.

“Hèn hạ”, Deva gằn giọng chửi.

Cô ta thẳng thừng vung kiếm chặc phăng cánh tay của Lance.

“A….!”, Lance rú lên vì đau lớn.

Cậu thở dốc. Máu từ vết thương bắn ra thành tia dữ dội và ào ạt. Lance ngã người đè lên cánh tay vừa bị chém đứt. Lance cười thầm, cậu len lén ráp nối cánh tay đứt trở lại vị trí trong khi không ngừng rên rỉ đánh lạc hướng. Chỉ trong tích tắc, xương và các cơ đã trở lại vị trí và nguyên vẹn như ban đầu.

“Trời ơi…”, Lance khóc lóc thảm thiết, “Giết người rồi…Đúng là độc ác…”

“Bớt diễn trò đi”, Deva giơ kiếm lên cao rồi đâm thẳng xuống.

Lance mỉm cười đắc ý. Cậu lăn người thẳng về phía Deva rồi đứng dậy ngay sau lưng cô ta. Với sức lực kinh hồn, Lance giáng một cú chặc cực mạnh lên vai làm Deva chới với. Cô ta không bị ngất xỉu sau cú chặc vừa rồi mà chỉ mất đà lao người về phía trước.

“Trời ơi, cô là con gì vậy?”, Lance thốt lên.

Cú chặc đó đủ sức để làm một con hổ nanh kiếm trưởng thành bất tỉnh, nhưng nó gần như không hề hấn gì với Deva cả. Một cảm giác lạnh buốc chạy dọc sóng lưng Lance.

“Đoán xem…”, Deva đáp.

Dù chỉ với ánh sáng yếu ớt, Lance vẫn có thể cảm nhận sự phấn khích trong hành động và lời nói của ả.

Lance chợt cảm thấy đau đớn, lần này là ở đùi và nó đủ đau để khiến Lance khụy xuống trong vô thức. Deva vung kiếm lao đến, cô ta không vung một đòn lớn mà đâm trực diện mũi kiếm vào ngực và bụng Lance. Cậu chỉ có thể bất lực chịu trận. Hai cú đâm nhắm thẳng vào tim và lá lách của Lance làm cậu hét lên vì đau đớn.

Deva ngoái mạnh vết thương. Có vẻ ả muốn đảm bảo lá lách của cậu đã bị xé toạt rồi mới rút thanh kiếm ra ngoài. Deva thụi thêm mấy nhát rồi mới thu thanh kiếm lại. Cô ta phẩy mũi kiếm mấy cái. Ambrosia quý giá rơi xuống đất nghe bèm bẹp.

“Thật bẩn tưởi”, Deva dè bỉu, “Lưỡi kiếm của ta đã bị ô uế.”

Lance mỉm cười. Con đàn bà ngạo mạn này chủ quan đến mức để lộ yếu huyệt ngay trước mặt kẻ địch. Không chần chừ, Lance vung tay đấm trực diện vào bụng Deva và hất cô ta văng ra xa. Lance có thể nghe thấy tiếng ho cạch cạch và nôn ói của Deva vọng lại. Cậu đoán cú đấm vừa rồi đã làm cô ta gãy không dưới hai cái xương sườn và nội tạng cũng đã chịu không ít tổn thương.

“Cô nghĩ tôi đã gục ngã rồi sao?”, Lance gằng giọng hỏi.

Cậu bước đến gần, “Cô chủ quan quá đấy, Deva Lindsey.”

Ba cái dao găm lại bay đến, nó găm dọc bụng Lance. Lúc này cậu đã không còn tiếc rẻ mấy giọt Ambrosia nữa, Lance thẳng thừng rút mấy cái dao găm vứt xuống nền đá. Lance lao đến tóm cổ Deva nhất bổng lên bằng chính cánh tay vừa bị Deva chém rụng.

“Quái…quật…”, Deva nói bằng giọng méo mó xen lẫn tiếng ho và hơi thở dồn dập.

Lance bóp mạnh đến mức xương hàm của Deva vang lên mấy tiếng róc rách. Đó chỉ là răng gãy, Lance tự nhủ.

“Tôi sẽ cho cô được giải thoát khỏi tội ác của chính mình”, Lance nói bằng giọng trầm uy nghiêm.

Chợt toàn bộ đèn đóm trên sân được bật lên.

Lance giật mình, cậu ném Deva xuống rồi vô thức dùng tay che mắt.

“Chói quá…”, Lance nói khẽ.

“Lance…”, có tiếng gọi vọng ra từ dinh thự.

Lance nhanh tay che mặt mũi. Ánh sáng chói loà làm cậu không thể thấy rõ đó là ai.

“Salan…!”, Lance hét lớn, “Rút lui thôi…”

Lance thấy Salan cúi đầu trước gã đàn ông nọ một cái rồi lao đến gắp cậu ném lên lưng. Salan lao vụt lên bầu trời, Supa cùng con hổ cái cũng cưỡi gió theo sau. Lance vẫn nghe thấy tiếng gọi tên mình vang lên giữa khoảng trời tĩnh lặng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!