LANCE TRIUMPH

LANCE TRIUMPH

LANCE TRIUMPH

[ Thế kỉ XXI, Washington D.C. ]

“Chia tay đi!”, Larra hét lên giữa hiệu sách.

“Ơ kìa…Em lại làm sao thế?”, Lance cố trấn an người yêu.

Lance nhìn quanh, cậu đã thấy vài ánh nhìn dò xét hướng về phía cả hai.

“Tôi không muốn ở cạnh một kẻ bảo thủ như anh”, Larra vẫn oan oan cái miệng, cô khoanh tay ngoảnh mặt làm chiếc váy nữ sinh nhẹ bung xòe.

Lance bước đến trước mặt Larra, nói nhỏ “Anh xin lỗi, anh đọc là được chứ gì?”, Lance vừa nói vừa chấp bàn tay trước mặt như khấn vái.

“Hứ…”, Larra vẫn ngoảnh mặt không nhìn mặt bạn trai.

Lance với tay lấy bừa một quyển sách trên giá phân loại BL, cậu giơ ra cho Larra xem, nói như van nài “Anh sẽ đọc quyển này…Anh thức thâu đêm đọc nó cũng được...”

Larra hé một mắt ra xem, đoạn mỉm cười bước đến nắm lấy bàn tay Lance, “Đọc từ từ cũng được”, Larra cười tươi rạng rỡ như nắng chiều ngoài khung cửa sổ.

Larra vui vẻ dắt Lance đến quầy thanh toán, năm đô chín mươi chín xu cho quyển sách của Lance và hơn một trăm đô la cho cả một đống toàn tiểu thuyết đam mỹ kèm phụ kiện khác dành cho Larra. Thanh toán xong xuôi, cả hai rời khỏi hiệu sách. Ánh sáng chói lòa từ đằng trời tây rọi lên mí mắt Lance, mùi xăng xe và khói bụi theo làn gió xộc thẳng lên mũi làm cậu hắt hơi mấy cái liền. Lance xách hai cái túi lớn, Larra lo cho cái túi nhỏ đựng phần của người yêu. Cô ả tí ta tí tởn nhảy chân sáo trên vỉa hè trong khi cậu chàng chậm rãi theo sau.

Chợt Larra dừng lại, cô xoay người về phía Lance và chỉ cả tay lên một cái biển hiệu bằng gỗ đề chữ “café” to tướng.

“Latte?”, Larra nghiêng đầu hỏi.

Lance gật đầu.

Larra mỉm cười. Sẵn hai tay đang giơ lên cao, cô vòng nó lại rồi tạo hình trái tim trước mặt. Larra hôn gió với Lance một cái rồi chạy lon ton vào trong cửa hiệu. Lance ngồi xuống cái ghế dài tựa mình lên vách tường của cửa hiệu nọ, cậu đưa mắt nhìn ra quảng trường vắng người bên kia ngã tư đường. Bầu trời đã chuyển sang màu huyết dụ từ khi nào, nắng chiều ấm áp đổ xuống làm cánh lũ bồ câu cũng ngã màu theo. Chợt chiếc điện thoại trong túi quần Lance run lên, cậu vội lấy ra xem. Lance thoáng giật mình khi thấy tên người gửi, “Boss”, cậu mở cái tin nhắn ra xem nội dung.

“Còn không mau đưa Larra về? Con gái tôi mà không có mặt ở nhà trong vòng nửa giờ thì tôi xẻ thịt cậu cho cá mập ăn.”

Lance đọc qua dòng tin nhắn mà lạnh hết cả sống lưng. Cậu cười trừ một tiếng vô cùng khổ sở. Giữ một chân đàm phán viên trong một tổ chức xã hội đen đúng là quá sức với một học sinh cấp ba như cậu. Thả hồn theo mấy đám mây bay trên trời cao, Lance nhắm mắt tận hưởng cơn gió chiều mát rượi bay bay trên làn tóc.

“Latte của anh nè”,

Giọng nói trong trẻo như chim ca của Larra kéo Lance về với hiện thực.

“Cảm ơn em”, Lance đón lấy cái cốc từ tay người yêu.

Larra chỉnh váy ngồi xuống bên cạnh, cô ngó vào cái màn hình điện thoại của Lance. Ngay lập tức, cậu tắt máy rồi lật úp nó lại.

“Bố em vừa nhắn ư?”, Larra hỏi.

“Ông trùm hỏi em đi chơi có vui hay không ấy mà”, Lance đáp.

“Bố lúc nào cũng lo lắng thái quá như vậy”, Larra cầm cốc latte bằng hai tay, thi thoảng lại chà sát lòng bàn tay dọc thân cốc.

Lance hớp một ngụm cà phê lớn rồi thở dài một hơi.

“Nghỉ một chốc rồi mình cùng về nhà, có được không?”, Lance hỏi bằng giọng diệu dàng.

“Ừm…”, Larra gật đầu.

***

Chập tối.

Ngồi trên ghế phụ của một chiếc G63, Lance đưa mắt nhìn ra dòng người tấp nập bên vệ đường. Tháp đồng hồ ở quảng trường đằng xa đánh đến tiếng thứ bảy thì ngưng. Vài gã đàn ông dùng cà phê bên kia đường, trên tay cầm một tờ báo lớn, thi thoảng lại liếc dọc liếc ngang như đang chờ đợi điều gì.

“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu giờ này”, ông trùm Tony Lawrence nói vọng ra từ ghế sau.

“Cóm nhiều quá, thưa ông chủ”, Lance nói.

Tony rít một hơi xì gà, “Cóm không thể bắt người chỉ vì người ta đi bar và uống rượu”, khói thuốc bay quanh mũi miệng trong lúc lão nói.

Hai chiếc G63 khác vừa đến và đỗ ngay bên cạnh. Tony đẩy cửa bước xuống. Lance vắt trên hông một khẩu lục đầy đạn rồi cũng xuống theo. Ngoài Lance, Tony còn có trong tay cả thẩy mười hai người khác. Tất cả đều vận suit miệng cá màu đen, mang kính đen, đi giày da đen và cà vạt họ mang cũng một màu đen nốt. Hai trong số họ xách theo một cái vali tiền, Lance đã làm nghề đủ lâu để biết bên trong đó là một khẩu tiểu liên MAC-11 chứ không có tờ đô la nào cả. Hi vọng tối nay sẽ không có ai phải chết vì bị găm vài trăm viên 380ACP vào bụng.

Tony đứng đối mặt Lance, đặt hai tay lên vai cậu, nói “Cậu vẫn còn Larra đang đợi cậu về.”

Lance cúi nhẹ người, đáp bằng giọng bình thản “Tôi biết, thưa ông chủ.”

Tony gật đầu. Lão vỗ nhẹ lên vai Lance mấy cái nữa rồi bước lên xe. Chiếc G63 nổ máy và nhanh chóng hòa mình vào con đường xe cộ tấp nập.

Lance ngẩng mặt lên bầu trời tối đen, hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ để lấy lại bình tĩnh. Cậu quay lại nhìn những vệ sĩ, nhẹ gật đầu như thông báo rằng cậu đã sẵn sàng. Lance cất bước vào bên trong quán bar, người phục vụ dẫn cậu lên tầng hai, đi qua một loạt căn phòng đóng cửa để đến một phòng kín cách âm hoàn toàn. Bên trong chưa có ai cả. Lance không nói gì, cậu chỉ gật đầu một cái với người phục vụ để ra hiệu cho anh ta rời đi.

“Cậu Lance…”, một vệ sĩ lên tiếng.

Lance ngay lập tức đặt một ngón trỏ lên trước môi ý muốn họ giữ im lặng. Cậu bước vào bên trong, đến bên vách tường thủy tinh hướng ra lộ, Lance vạch nhẹ tấm rèm nhung để nhìn xuống dưới. Mấy gã đàn ông ám mụi lúc nãy vẫn giữ nguyên vị trí. Tít đằng góc xa, cách cái quán bar này hai con lộ, Lance thấy hai chiếc xe cảnh sát đang tạm dừng bên vệ đường, một gã bụng phệ đang dùng bộ đàm để liên lạc với ai đó.

“Phải đánh nhanh rút gọn ư?”, Lance nghĩ.

Lance lại đi vòng quanh căn phòng, kiểm tra toàn bộ góc tối từ chân bàn, đáy ghế đến chậu cảnh và các thiết bị điện tử một cách cẩn thận. Thở phào một hơi khi không phát hiện thiết bị nghe lén nào cả, Lance ngoắc tay để mười hai vệ sĩ vào trong.

Mọi người ngồi tạm vào cái bàn tròn hình con lươn đặt giữa phòng để chờ đợi, chẳng ai nói với ai câu nào. Lance có thể nghe thấy tiếng thở chầm chậm, tiếng máy lạnh thổi vù vù và tiếng kim đồng hồ treo tường cứ tích tắc liên hồi.

Đúng bảy giờ rưỡi, có tiếng gõ lộp cộp vọng vào.

Mười hai vệ sĩ của Lance ngay lập tức đứng dậy xếp thành hai hàng ngang phía sau cậu. Họ đặt một tay ra sau lưng, nơi chắc chắn đang vắt một khẩu lục đầy đạn. Có lẽ những vệ sĩ này đã sẵn sàng cho một cuộc tử chiến, Lance nghĩ.

Cánh cửa mở ra, hai vệ sĩ áo vận tút xê đô đen bước vào trước mở đường. Orwen Damrada xuất hiện ngay sau đó. Hắn và tám vệ sĩ sau lưng ăn vận y hệt hai kẻ dẫn đầu. Lance thấy họ có đến bốn cái vali tiền trên tay, và chúng đều đã được để hở khóa lộ ra một đoạn dây trên báng súng của khẩu MAC-11 như lời đe dọa ngầm.

“Chào buổi tối, rể quý của nhà Lawrence”, Orwen lên tiếng ngay sau khi ngồi xuống cái ghế đối diện Lance.

Một cái giật nhẹ trên mí mắt của Lance. Cậu nở một nụ cười vui vẻ đầy giả tạo mà đáp rằng “Chào buổi tối, tiểu thiếu gia của nhà Damrada.”

Orwen cười khẩy một cái, hắn thản nhiên châm một điếu xì gà rồi rít một hơi. Orwen ngã người ra lưng ghế, đoạn với tay vuốt vuốt mái tóc vàng màu mè của hắn cho thẳng rồi nhìn Lance. Orwen thở ra một làn khói trắng. Hắn vắt chân, khoanh tay, nhẹ cúi cằm nhìn Lance qua cái gọng kính bằng vàng rồng.

“Băng Bố Già của cậu có vấn đề gì?”, Orwen hỏi.

“Chà…”, Lance đan hai bàn tay lại rồ đặt trên bàn, nhìn thẳng Orwen, “Chuyện là con gà mái tơ chúng tôi nuôi bỗng dưng đẻ được một ổ trứng vàng…”, Lance nhẹ cúi cằm lườm Orwen, “Khi khổng khi không lại có vài con chó ghẻ từ đâu đến ngoạm mất mấy quả…”

Trong khoảnh khắc, Lance thấy một cái nhíu mày vụt ngang trán Orwen. Hắn ngồi thẳng dậy cười lớn “Lũ chó đó đúng là dốt nát, nếu là băng Búa Chiến tôi thì đến cái ổ cũng chẳng còn”, Orwen ngưng cười, hắn nhìn Lance chằm chằm bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

“Ôi chao”, Lance mỉm cười chiếu lệ, “Vậy hóa ra mấy con chó đó không phải là vật nuôi của băng Búa Chiến ư?”, cậu ngã nhẹ lưng ra ghế, giả vờ thở phào một hơi rồi nói “May quá, tôi còn sợ anh sẽ nổi giận vì đã lỡ tay đánh gãy chân của chúng.”

Orwen đập bàn ầm một tiếng. Lance có thể thấy mấy sợi gân máu đã nổi lên trên trán hắn.

“Anh sao thế?”, Lance hỏi bằng giọng quan tâm pha chút cợt nhả, cậu cười lớn, “Âm thanh la hét của chúng đúng là giải trí lắm đó nha. Anh có muốn nghe không? Tôi có bản ghi âm đây này…”

“Mày…”, một vệ sĩ bên phía Orwen chòm người lên, cái trán vồ của gã đã lấm tấm mồ hôi.

Vệ sĩ bên Lance tràn lên. Họ rút khẩu lục từ thắt lưng ra và chỉ thẳng về phía Orwen. Bên Orwen cũng phản ứng lại ngay tức khắc. Không khí trở nên căng thẳng. Hàng chục khẩu lục đã lên nòng sẵn sàng lấy mạng bất kỳ ai.

Lance từ từ giơ tay lên để ra hiệu cho vệ sĩ bên mình hạ súng xuống, cậu nói “Anh không muốn lũ cóm bên dưới để mắt đâu nhỉ?”

Orwen cũng giơ tay lên cao ra hiệu. Đám vệ sĩ từ từ hạ súng xuống nhưng không cất ngay mà chỉ để nòng súng hướng đất, ngón trỏ của chúng vẫn đặt ngay trên cò khai hỏa. Lance cảm thấy sự thù hận ngập tràn trong những ánh mắt hướng về phía mình.

“Orwen này”, Lance lên tiếng. Cậu nhẹ chòm người lên bàn, nói nhỏ như lời thủ thỉ, “Anh biết uy tín trong giới xã hội đen chúng ta đáng giá thế nào mà phải không?”

“Hỏi thừa”, Orwen khoanh tay ngã lưng ra ghế, ngoảnh mặt liếc Lance từ xa, vẻ mặt lộ rõ sự dè bĩu.

Lance mỉm cười. Cậy ngồi thẳng dậy nói, “Kể ra con gà mái tơ của chúng tôi cũng gọi là ngớ ngẩn, nó làm ổ ngay bờ dậu nên mới xảy ra vụ tranh chấp vừa rồi. Một phần lỗi cũng từ phía Bố Già chúng tôi. Anh nói có đúng không?”

“Đúng vậy”, Orwen đáp, chợt hắn với tay bịch miệng.

“Đúng vậy”, Lance gật gù, “Con gà mái tơ của chúng tôi đúng là ngớ ngẩn”, Lance nhấn cực mạnh cụm “của chúng tôi” như lời khẳng định ngầm về quyền sở hữu.

“Chờ…Chờ đã…”, Orwen lắp bắp, hắn mở rộng hai bàn tay giơ lên để chắn trước mặt.

Lance cười nhếch mép khoanh tay ngã lưng ra ghế. Cậu rút trong túi ra một bao thuốc lá rồi tự châm lửa. Lance rít một hơi dài và thở ra chầm chậm trong lúc quan sát vẻ mặt nổi đầy gân máu của Orwen.

“Cái casino Hilston đó, chúng tôi sẽ không độc chiếm”, Lance dụi tàn thuốc lên bàn.

“Gì cơ?”, Orwen lên tiếng.

Lance vắt chân, đặt tay trái bên má, ngón trỏ và ngón giữa đặt trên mặt, cúi nhẹ cằm, nói “Chúng tôi lấy bảy, Búa Chiến các người lấy hai, một phần chia cho lũ cóm.”

“Chúng tôi sẽ chấp nhận với bốn mươi phần trăm lợi nhuận, không thể thấp hơn”, Orwen nói dõng dạt.

“Tiếc quá, chúng tôi chỉ có thể chia sẻ ba phần cho anh thôi”, Lance lấy điện thoại ra, giơ ra lên xin trì hoãn, “Anh chờ tôi một lúc nhé…”, Lance nói.

Lance bấm số để gọi cho một người mà cậu tin tưởng. Chốc sau, có người bắt máy. Lance mở loa ngoài cho cả phòng cùng nghe.

“A lô, cậu Lance gọi tôi có việc gì thế?”, người bên kia đầu dây cất tiếng.

“Anh diệt khẩu mấy con chó đó được rồi, có vẻ chúng không có giá trị nữa”, Lance nói bằng giọng tàn nhẫn và độc ác.

“Á…Đừng…Xin hãy dừng lại…Đừng…Á….”, những âm thanh rên rỉ thảm thiết vọng ra.

Orwen đập bàn, nói lớn “Chờ đã… Tôi chấp nhận thỏa thuận… Búa Chiến chúng tôi chấp nhận ba mươi phần trăm lợi nhuận. Xin cậu hãy thả người…”

Lance mỉm cười, cậu nói vào điện thoại, “Anh dừng tay được rồi”, đoạn ngắt kết nối và cất điện thoại vào trong người.

Lance đứng dậy và nói lớn, “Mong anh hãy nhớ kĩ những gì đã nói hôm nay, vì uy tín của anh và của cả gia tộc Damrada.”

Orwen cúi gằm mặt như người chết đứng. Lance thấy rõ giọt mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương hắn.

“Ừ…”, Orwen gật đầu đáp với đôi mắt trắng dã.

Lance hiên ngang bước ra khỏi phòng như chiến tướng khải hoàn.

Rời khỏi bar sau khi xong việc, Lance ngồi vào ghế lái phụ trên một trong hai chiếc G63 của những vệ sĩ. Năm vệ sĩ ngồi ở ghế sau, họ chen chút nhau vì chật chội. Chiếc xe lăn bánh được một lúc thì Lance mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Mấy anh cảm thấy chật quá thì để tôi đi taxi về cũng được”, Lance nói.

“Không được”, họ đồng thanh đáp.

Người lái xe nói thêm, “Ông trùm muốn chúng tôi đưa cậu về đến tận dinh thự.”

“Vậy à…”, Lance thở dài.

Lance hạ cửa sổ để không khí tràn vào. Mùi xăng xe trên đường xộc thẳng lên mũi làm Lance cảm thấy mình vẫn còn sống. Lòng bàn tay của cậu vẫn chưa khỏi run rẩy từ lúc bước ra khỏi cuộc đàm phán.

“Chúng ta đâu có đánh gãy chân hai tên đó đâu nhỉ?”, một người vệ sĩ lên tiếng, “Sao cậu Lance lại nói như vậy?”

“Tôi chỉ dọa chúng thôi”, Lance nói, “Băng Búa Chiến rất bảo bọc cấp dưới nên chúng sẽ trả giá cao để chuộc người…”

“Ồ…”, cả bọn trầm trồ.

“Nhưng sao chúng rên rỉ ghê thế?”, một người khác hỏi.

“Tôi đã nhờ cai ngục cù lét để chúng la hét chứ có đánh đập gì cho cam”, Lance giải thích, “Khéo giờ này chúng nó đang được tận hưởng dịch vụ spa hạng sang trong khu nghỉ dưỡng của chúng ta ấy chứ…”

“Bị giam lỏng mà sướng vậy thì tôi cũng muốn”, một người nói.

Cả bọn lại cười ha hả thích thú.

***

Tối.

Lance về đến dinh thự ở ngoại ô. Bóng tối bao trùm lấy cả không gian chung quanh, chỉ còn dãy đèn đường quả cảm vẫn cố mang đến chút ánh vàng leo lét giữa đêm đen. Dế mèn, ve sầu, cóc nhái mỗi con hát một kiểu tạo nên bản hòa thanh hỗn loạn và ồn ào đến đinh tai nhứt óc.

Lance mở cái khóa ở cánh cổng phụ rồi đi vào trong sân. Cậu bước đến cánh cửa chính. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Lance vừa nhận ra cái chốt khóa đã bị đụng chạm.

“Quả báo…”, Lance cười nhạt một cái.

Một tia màu đỏ xuất hiện, rồi hàng chục, hàng trăm tia sáng khác lần lượt xuất hiện theo. Dọc hai bờ tường bên hông dinh thự, sát thủ đứng thành hàng dài nhắm thẳng M24 vào cậu.

“Thủ tiêu một học sinh cấp ba mà các người cẩn thận thế?”, Lance nói lớn.

Đáp lại cậu là hàng loạt tiếng súng nổ.

Chợt một điều kỳ lạ diễn ra. Thời gian đã dừng lại ngay khoảnh khắc viên đạn đầu tiên được khai hỏa. Âm thanh bị kéo giãn dài ra nghe ngang phè phè và dồn dập như bị trì hoãn vì giảm tốc.

“Lance Triumph”, một giọng đàn ông trầm vang dội như tiếng chuông đồng hồ vọng xuống từ bầu trời, “Ngươi sẽ tái sinh…”

“Không cần, cứ cho tôi chết là được, xin cảm ơn”, Lance cắt lời bằng giọng bình thản đến lạnh lùng.

Một cuộc đời khác là không cần thiết với Lance. Cậu biểu bản thân mình mang tội lỗi đầy mình và một cái chết là không đủ để trả giá. Ngay lúc này, Lance chỉ mong những viên đạn kia hãy găm thẳng lên đầu để cậu chết ngay mà không phải chịu nhiều đau đớn.

“Chờ…Chờ đã…”, giọng nói của người đó bỗng trở nên gấp gáp, “Nghe bổn tọa trình bày đã nào…”

“Đi mà tìm mấy gã mơ mộng ấy”, Lance đáp luôn, “Tôi từ chối, thưa ngài. Hãy để tôi nhận lấy nghiệp báo của chính mình.”

“Ờ…Ừm…”, giọng nói đáp lại một cách ngập ngừng.

Thời gian trôi trở lại. Âm thanh súng nổ lại tiếp tục, một cơn đau xé lồng ngực làm Lance hét lên, rồi ngay sau đó vài chục viên đạn khác găm trực tiếp lên bụng và tay chân. Lance khụy xuống trên vũng máu đỏ thẫm. Viên đạn cuối cùng lao đến xuyên thẳng vào đại não, mọi thứ tối sầm lại, Lance gục tại chỗ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!