[ 16/08/589, Quận Uzali, Catavasley, Seth ]
Tối.
Leen nằm trong phòng điều dưỡng của bệnh viện quân y trung ương. Dù không mắc bệnh gì nhưng cô vẫn phải nằm dài ở đây để các y sĩ theo dõi tình trạng cái xương gãy. Leen được đặc cách nằm một phòng riêng, thứ đãi ngộ chỉ dành riêng cho các tướng lĩnh, dẫu vậy Leen vẫn không thể cảm thấy thoải mái. Chán, rất chán. Chung quanh cô chỉ là bốn bước tường lạnh tanh, bên cạnh là khung cửa sổ thủy tinh đóng kính. Vầng trăng tròn vành vạnh trên cao soi chút ánh sáng yếu ớt xuống căn phòng tối đen như mực.
Có tiếng lộc cộc vọng đến, rồi cánh cửa phòng bệnh mở ra. Chuẩn tướng Dalen cùng bà chúa hậu cần Rosé xuất hiện. Dalen bật đèn làm cả căn phòng sáng rỡ. Leen nhíu mày mấy cái để thích nghi với ánh sáng đột ngột.
“Chao ôi…”, Dalen cất tiếng, “Nghe cô bị con hổ vả cho thừa sống thiếu chết làm tôi lo sốt cả vó”, Dale nói bằng giọng cợt nhả như thể hắn đang chế giễu cô vậy.
Dalen mang cái giỏ trái cây toàn táo, lựu đặt trên bàn. Tuy lời lẽ cay độc nhưng gã này cũng gọi là tốt tính, biết mang đến thứ quà mà Leen ưa thích nên cô cũng nể mặt mà bỏ qua.
“Cô không sao chứ?”, Rosé hỏi bằng giọng ân cần.
Dalen tháo hai cái ghế xếp, đưa cho Rosé một cái. Cả hai ngồi xuống bên giường bệnh.
“Tôi ổn, thưa bà”, Leen đáp.
Dalen bắt đầu gọt táo. Thao tác gãy gọn đều đặn làm cái vỏ táo cứ mỗi lúc một dài đến mức kỳ quặc.
“Tôi nghe Shane nói cô bị rớt xuống đáy vực, làm sao mà cô sống sót được vậy?”, Rosé hỏi.
“Tôi cũng không hiểu, thưa bà…”, Leen đáp, “Một người đàn ông trông y hệt chuẩn tướng Dalen đã cứu tôi…”
Cái vỏ táo bị đứt khúc. Dalen chồm người đến.
“Leen, cô có biết tên anh ta không? Có phải là Lance không?”, Dalen hỏi dồn dập không giấu được sự kích động trên gương mặt.
“Victor Spears”, Leen nói, “Anh ta xưng danh là Victor Spears, tóc nâu sậm và mắt vàng đen.”
“Lance…”, Dalen bỗng dưng thì thầm như đang tự nói với chính mình.
Leen có thể thấy đôi mắt ngũ sắc của Dalen có chút dao động, nó không còn lạnh như băng nữa mà rưng rưng như sắp khóc. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào con dao và quả táo trông đáng sợ vô cùng.
Rosé với tay lấy cái dĩa đựng quả táo trước mặt Dalen tiếp tục gọt. Phần thịt quả lộ ra đã bị sẫm màu đôi chút.
“Gã biến thái đó đã mớm nước dừa cho tôi bằng cái cái mồm dơ bẩn của hắn đấy”, Leen nói, “Thật kinh tởm…”
“Ô…”, Rosé cười khúc khích, “Hương vị đàn ông thế nào?”
Leen giả vờ làm bộ dạng nôn ói ọe ọe.
“Nhưng mà hắn có một thứ thuốc rất lạ”, Leen nói.
“Thuốc lạ?”, Rosé trò mắt nghiêng đầu hỏi.
Rosé đã tách quả táo thành những tép nhỏ như múi cam và xếp ngay ngắn trên cái đĩa rồi đặt trên bụng Leen.
“Phải”, Leen gật đầu, “Cái tay gãy của tôi đã liền lại chỉ vài giờ sao khi uống thứ thuốc đó.”
“Ôi trời…”, Rosé thốt lên, “Trên đời này có thứ thuốc kì diệu như vậy ư?”
Leen gật đầu. Cô xiêng một miếng táo đưa lên miệng. Giòn tan và mộng nước, đúng là mĩ vị, Leen nghĩ.
“Cái gã Victor Spears đó mặc quân phục của lục quân Ytuth-Syrit”, Leen kể.
“Gián điệp ư?”, Rosé hỏi.
Leen lắc đầu, “Tôi cũng không chắc, nhưng hắn có một khả năng đàm phán rất ghê gớm. Hắn đọc được toàn bộ suy nghĩ của tôi và trả lời trước cả khi tôi kịp đặt câu hỏi.”
“Ôi trời…”, Rosé che một tay trước miệng, “Hắn đọc được suy nghĩ của một đàm phán viên như cô sao?”
Leen tạch lưỡi cay đắng, “Thế mới tức…Tôi cảm thấy hoàn toàn thất bại khi đối diện với hắn…”
Leen thồn liền ba miếng táo vào miệng nhai nhòm nhoàm. Hay cáo bệnh về hậu cần làm ruộng nhỉ, Leen nghĩ. Bà trung úy vừa chìm đắm trong hương vị ngọt ngào vừa tơ tưởng về một viễn cảnh an nhàn ở đâu đó trên sa hải Gerudo quê hương cô.
Lại có tiếng lộc cộc vọng đến. Chuẩn tướng Paplo vặn tay nắm cửa bước vào, trên tay cầm theo một tờ giấy. Gương mặt của ông ta xanh trành, mồ hôi nhễ nhại như đang sợ hãi điều gì.
“Dalen…”, giọng Paplo run run, “Tình báo từ Theresia vừa gửi mật thư về…”
“Có chuyện gì vậy?”, Dalen hỏi.
“Một bầy hổ nanh kiếm đã tàn sát thị trấn Rockrune”, Paplo nói, “Chỉ còn vài người sống sót chui rút trong cái hang đá gần bìa rừng…”
“Trời, tưởng tin gì sốc lắm”, Rosé cười khúc khích.
“Bao lâu rồi?”, Dalen hỏi.
Dalen gỡ cái ghế đưa cho Paplo trong khi Rosé châm một cốc nước đầy cho anh ta.
“Một tuần rồi”, Paplo nói.
Paplo ngồi xuống thở sâu vài hơi rồi mới hớp ngụm nước đầu tiên.
“Tình báo kiểu gì mà muộn vậy?”, Dalen nhướng mày hỏi.
“Vô tình thôi”, Paplo đáp, anh ta vừa nói vừa túm cái cúc áo phẩy phành phạch, “Đặc vụ của tôi đang trên đường mang bưu kiện từ kinh đô Noboris về, đồng chí ấy định dừng chân ở cái thị trấn Rockrune nọ thì mới phát hiện tất cả đã cháy thành than rồi.”
“Không thể tin nổi…”, Dalen thốt lên.
“Tôi cũng nghĩ như anh…”, Paplo cúi người về phía trước, chóng khủy tay lên gối, hai bàn tay nắm chặc mấy lọn tóc lấm tấm bạc như muối tiêu, “Hổ nanh kiếm làm sao chống lại được kẹo đồng liên thanh của đội cảnh binh trong cái thị trấn đó thế?”
Chợt Paplo ngồi thẳng dậy nhìn Leen.
“Mà trung úy bị làm sao vậy? Tôi nghe nói cô rơi xuống vực hả?”, Paplo hỏi.
“Cô ta đã tự ý ký quyết định điều động khí tài cho tiền tuyến Dantu rồi chuồn theo đoàn xe để khỏi bị tôi khiển trách”, Dalen giải thích, hắn trừng mắt nhìn Leen một cái làm cô giật mình, “Xui rủi làm sao trên đường đi cô ta đụng mặt hai con hổ nanh kiếm rồi bị chúng vả cho rơi xuống vực.”
Leen chấp tay trước mặt rồi khấn vái Dalen lia lịa, cô cố nặn ra một nụ cười xã giao để cầu xin sự thứ tha từ cấp trên.
“Xin lỗi mà…”, Leen nói như van nài.
“Hai con ư?”, Paplo hỏi.
“Đúng vậy, thưa ngài”, Leen gật đầu.
“Shane cũng báo về chỉ có hai con thôi, chúng đang được cục hậu cần quản thúc và chăm sóc”, Rosé nói thêm.
“Thế thì thật kỳ lạ”, Paplo trưng ra vẻ mặt căng thẳng, “Theo những người sống sót kể lại thì bầy hổ có đến hàng chục con, có một con biết phun lửa nữa…”
“Chúng bị tách bầy ư?”, Leen hỏi.
“Cũng có thể lắm”, Paplo đáp.
Chợt Dalen thở phào một hơi.
“Thật may mắn khi chúng ta không tiến quân”, Dalen nói.
“Đúng là một đám quỷ quyệt”, Rosé cười trừ một cái.
***
[ 17/08/589, Quận Uzali, Catavasley, Seth ]
Xế trưa.
Leen mặc quân phục, ngồi trên chiếc Cadillac màu đỏ mọt đô của mình để di chuyển từ bệnh viện quân y trưng ương đến tổng hành dinh của binh chủng hậu cần. Cô đã làm um sùm một trận với các y sĩ để được xuất viện sớm vì còn nhiều công tác phải hoàn thành. Kết quả là cô được xuất viện nhưng chỉ được phép xử lý công việc bàn giấy. Chẳng sao cả, Leen nghĩ, còn hơn phải nằm suốt ngày trong cái nhà tù đội lốt bệnh viện kia.
Leen tự mình lái xe, cô không muốn làm phiền người khác. Nhưng cũng vì vậy mà thi thoảng tên khốn Dalen lại nhờ vả cô lái giúp hắn, điều đó làm Leen tức đến nổ phổi nhưng không thể từ chối được.
Nắng trưa gắt gỏng rọi thẳng xuống ghế lái đốt nóng cặp đùi chẳng lấy gì làm trắng trẻo của Leen. Xe nổ máy rồi rẽ vào con đường lớn đâm dọc cái quận quân sự Uzali này. Trưa nay xe cộ thưa thớt đến lạ, cả con đường chỉ lát đát vài chiếc xe bốn bánh cách nhau một quãng xa, hai ba chiếc mô tô di chuyển ở làn đường bên kia. Đằng chân trời mây đen bủa vây nhưng ngay trên đỉnh đầu cô thì lại trong xanh cao vút. Thật kỳ lạ, Leen nghĩ.
Một xe hàng rong bán bánh nang chà là ở bên vỉa hè làm Leen chú ý. Cô dừng xe rồi hạ kính cửa sổ. Mùi thơm của chà là quyện cùng mùi than cháy ập thẳng vào mặt người con gái tha hương. Một cơn gió mạnh lùa ngang, cuốn làn khói trắng từ cái bếp nướng đi thật xa.
“Trời ơi…”, bà lão bán hàng vừa thấy bộ quân phục của Leen thì hét toáng lên.
“Chờ…Chờ đã…”, Leen gọi với lại.
“Hãy tha cho tôi…Tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi thưa bà tướng lĩnh…”, cụ bà có làn da nâu sẫm vái lại khẩn thiết.
“Tôi chỉ mua bánh thôi, cụ đừng sợ…”, Leen nói.
Bà cụ thở phào một hơi, vẻ mặt nhăn nhúm đã giãn ra một chút.
“Cụ bán cho tôi năm cái bánh nang với”, Leen vừa đẩy cửa bước xuống vừa nói.
“Vậy… Phiền bà tướng lĩnh đợi…đợi tôi một chốc…”, bà cụ lắp bắp.
Cụ bà dàn mỏng hai cục bột thành một miếng mỏng, rộng cỡ một bàn tay người lớn rồi đặt lên bếp nướng. Mùi thơm của chà là quyện cùng gia vị khô bùng nổ trong không khí.
“Sao cụ sợ hãi dữ vậy?”, Leen hỏi, “Buôn bán ở vỉa hè là chuyện bình thường mà?”
Bà cụ đảo mắt qua lại như đang lo ngại điều gì, đoạn cất tiếng thủ thỉ “Tôi kể cho bà tướng nghe nhưng đừng nói là tôi đã kể nhé. Hôm trước có một nhóm binh lính mặc đồng phục quân đội càng quét qua mấy con đường này…Họ mang danh tướng Raven gì gì đó để thu phí buôn bán, ai không nộp liền bị đập phá gian hàng…”
“Ô…”, tim Leen bỗng hẫng đi một nhịp. Da đầu cô tê rần khi nghe lời than thở của cụ bà bán bánh tội nghiệp.
Leen vội đứng nghiêm rồi gập sâu người.
“Thành thật xin lỗi cụ… Quân đội đã không quản chặt cấp dưới…Thay mặt binh chủng lục quân, tôi xin lỗi cụ.”
“Ôi…”, cụ bà chòm dậy, gấp gáp nói “Bà tướng lĩnh đừng làm như vậy, tôi không dám nhận…”
“Không được”, Leen vẫn cúi sâu người, “Đây là lỗi của chúng tôi…Tôi sẽ chấn chỉnh cấp dưới thật nghiêm khắc, mong cụ tha thứ cho lỗi lầm này…”
“Được được…”, bà cụ đở Leen dậy, “Bà tướng lĩnh hãy đứng dậy đi…”
Leen miễn cưỡng đứng thẳng dậy như cảm giác tội lỗi vẫn âm ỷ như ngọn lửa cháy già trong cái lò nướng than kia.
Trời bỗng trở nên râm mát và gió cũng lạnh hơn.
Leen trở vào xe lấy một cái áo khoác lông để mặc vào. Cô lặng lẽ ngồi xuống gần đó ngắm nhìn hai cái bánh nướng đang dần phồng lên. Mỗi phút mỗi giây chờ đợi với Leen như đọa vào hỏa ngục, lòng cô đang hừng hừng lửa giận. Leen tự hỏi lũ súc sinh đó đã ăn gan hùm hay sao mà lại dám lọng quyền như vậy.
“Ê, bà già kia…”, một giọng đàn ông vang lên.
“Có…Có chuyện gì vậy, thưa ngài…?”, bà cụ lắp bắp.
Leen liếc nhìn, da đầu cô lại một lần nữa tê dại vì phẫn nộ. Hai gã đàn ông mặc quân phục xộc xệch vát ba ton trên vai. Chúng đứng cong cớn trước mặt bà cụ, ra vẻ hùm beo đe dọa.
“Tiền…”, một gã gằn giọng nói.
“Tôi…Tôi không có…”, bà cụ chấp hai tay nói bằng giọng run run.
Leen hít sâu một hơi, cô đứng dậy quay mặt về phía hai gã đàn ông.
“Hai anh là ai mà dám trấn lột giữa ban ngày ban mặt vậy?”, Leen hỏi với một nụ cười xã giao.
“Này tiểu thư”, hắn bước đến gần, “Cô mua hàng xong thì xéo đi, chớ có lo chuyện bao đồng”, vừa nói vừa phủi phủi tay lên vai Leen rất tế nhị.
“Tôi nghe nói bà già điên khùng đó nuôi một lũ mọi rợ”, Leen cười khẩy, “Thoạt đầu tôi không tin nhưng bây giờ thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Ê”, hắn quay đầu về phía đồng bọn, “Con nhỏ này nói gì vậy?”
Leen rút luôn khẩu lục bên hông, lên đạn rồi nã thẳng vào mắt cá chân của gã trước mặt, và lập lại hành động tương tự để đánh gục luôn tên còn lại. Bà cụ hốt hoảng co rút người lại, hai tay ôm đầu. Leen đá lên tục lên hông của gã đã đe dọa cô mấy cái, vài tiếng xương gãy đã phát ra. Âm thanh la hét thảm thiết của hai gã đàn ông vang lên. Leen có thể cảm nhận vài đôi mắt hiếu kì đang hướng về phía họ.
“Lũ súc sinh dám làm ô nhục quân đội”, Leen gằng giọng chửi, “Chúng mày nghĩ sẽ được chết dễ dàng sao? Bà chuẩn tướng của chúng mày chắc hẳn sẽ tự hào lắm nhỉ?”
Đá đến khi cơn thịnh nộ được thỏa mãn, Leen dùng cái tay nguyên vẹn để túm cổ một gã ném thẳng vào ghế sau chiếc Cadillac, gã còn lại cũng bị cô ném chồng lên gã ban đầu. Leen đống sầm cửa xe lại rồi hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh. Leen cất khẩu lục vào hông, bước đến gần bà cụ.
“Không sao rồi”, Leen đặt một tay lên bàn tay của cụ.
Bà lão giật mình một cái nhẹ, mắt vẫn nhắm tịt.
“Tôi sẽ trừng phạt hai tên đó thật nặng để răng đe”, Leen nói tiếp.
Bà cụ lúc này mới chịu mở mắt ra nhìn quanh.
“Cảm ơn… Cảm ơn bà tướng lĩnh…”, giọng bà cụ run run.
Bỗng có mùi khen khét thoảng trong không khí. Leen quay người nhìn về phía cái bếp nướng.
“Trời ơi… Hai cái bánh nướng của tôi…”, Leen ôm đầu nói với giọng tiếc nuối.
Bà cụ cười phá lên.
“Để tôi nướng cái khác cho bà tướng lĩnh”, cụ nói.
“Ừm…”, Leen ngậm ngùi gật đầu.
Nắng lại gắt gỏng. Ánh sáng từ mặt lộ hắt vào làm Leen chói mắt. Xe cộ đông đúc dần, người qua kẻ lại tấp nập. Tiếng người nói cười hòa cùng âm thanh lá cây xào xạc, quyện với mùi bánh nướng thơm lừng. Cơn gió lạnh lùa qua mái tóc ngắn lỏm chỏm làm Leen khẽ rùng mình.
1 Bình luận
Có thể các bạn sẽ thấy Leen Diantha đang hơi "lộng quyền" ở đây. Thực chất, Leen là một nhân vật có quyền lực rất cao trong quân đội Seth, nhất là lục quân. Leen cơ bản là chẳng ngán ai ngoài Dalen. Quân hàm Trung úy kia chỉ là bình phong để cô ta có đủ thẩm quyền tham dự cuộc họp quân sự cấp cao với vai trò phụ ta cho Dalen chứ Leen không ham gì mấy trò đấu đá quyền lực.
Và có thể bạn đã nhận ra, quân đội Seth lủng như cái rỗ rá. Không quân và hải quân coi như vứt. Chỉ còn trục Lục quân - Tình báo - Hậu cần chống đở cả hai mặt trận biên giới lúc nào cũng như cái chảo lửa.
Gud day my luvs.