LANCE TRIUMPH

DALENIJORIA II

DALENIJORIA II

[ 16/08/589, Quận Uzali, Catavasley, Seth ]

Một giờ chiều.

Dalen ngồi bên chiếc bàn họp hình con lươn trong phòng hội nghị trung tâm của tòa hành chính bên trong đại bản doanh. Quạt trên trần nhà quay vù vù, đồng hồ treo tường cứ tích tắc từng nhịp nhàm chán.

“Lũ khốn lề mề…”, Dalen chửi thầm trong miệng.

Dalen hết liếc đồng hồ lại quay sang nhìn cánh cửa lớn. Không bàn đến mấy lão già trong nghị viện lúc nào cũng ra vẻ trịnh thượng, đến cả tư lệnh của các chủng binh cũng đến muộn làm Dalen không thể hiểu nổi. Nắng ngoài khung cửa sổ đâm thẳng qua lớp kính, rọi xuống nền gạch men trắng. Ánh sáng hắt ngược lên cao, khiến cả căn phòng sáng rỡ đến là chói mắt.

Một nữ phục vụ bước đến với ấm trà trên tay, “Ngài chuẩn tướng muốn dùng thêm trà không?”, cô ta hỏi.

Dalen nhìn vào tách trà của mình, quả thật nước trà bên trong đã vơi đến mức cậu có thể thấy rõ đáy sứ bên dưới. Dalen nhẹ gật đầu, nói nhỏ “Phiền cô.”

Người nữ phục vụ liền châm cho Dalen một cốc trà lưng chừng, cô ta đứng thẳng dậy, nhẹ cúi đầu rồi quay bước trở về vị trí ở trong góc phòng. Dalen vừa nhấp ngụm trà đầu tiên thì tư lệnh hậu cần Rosé Wistinez xuất hiện, bà ấy đi một mình cùng một chồng giấy cao như núi trên tay. Rosé ngồi xuống cái ghế bên cạnh Dalen với vẻ mặt nhăn nhó.

“Chào bà trung tướng”, Dalen cất tiếng.

“Cậu đừng làm cơn đau đầu của tôi nặng thêm”, Rosé nói bằng giọng trầm khàn, “Tôi đã thức cả đêm hôm qua đấy…”

Nữ phục vụ bước đến châm cho Rosé một tách trà lưng chừng. Dalen thấy Rosé vẫn nở một nụ cười gượng gạo để cảm ơn người phục vụ.

“Tôi tưởng đình chiến thì bà sẽ nhẹ việc chứ nhỉ?”, Dalen hỏi.

“Hậu cần đã phải đều động hai trăm chiếc M35 cùng hai mươi bốn chiếc Medic ngay trong đêm”, Rosé than thở, “Nhờ ơn của ai vậy hả?”

Dalen bất ngờ vì cậu thật sự không biết gì cả. Dalen chỉ mới về thư phòng và ký quyết định vào sáng nay thì làm sao Rosé lại có thể huy động xe trong đêm. Chợt hình bóng một nữ quân nhân tóc mọt đô cắt ngắn bước xuống từ một chiếc M35 vào tối qua vụt ngang đầu Dalen.

“Trung úy Leen đã gửi quyết định đến cho bà phải không?”, Dalen hỏi.

“Không phải cậu đã duyệt quyết định đó ư?”, Rosé tròn mắt hỏi.

Dalen cười trừ, cậu nói “Leen có một cái mộc chữ ký dự phòng, có vẻ đồng chí ấy đã tự quyết rồi mới thông qua tôi sau…”

Rosé hớp một ngụm trà. Dalen có thể thấy rõ hai cái mày của Rosé đã giãn nhẹ ra và đuôi mắt cũng không còn xấc lên nữa. Hẳn bà già này đã rất vất vả, Dalen nghĩ.

Một lúc sau, khi tách trà của Dalen đã nguội lạnh thì tư lệnh lực lượng đặt biệt mới xuất hiện. Chuẩn tướng Paplo Leohart bước vào, đôi mắt thâm quầng, hai tròng mắt đỏ lòm đầy gân máu. Paplo bước đến ngồi bên cạnh Rosé.

“Cho tôi cà phê, làm ơn…”, Paplo nói lớn về phía góc phòng.

“Chào anh, Paplo”, Rosé lên tiếng.

“Trông anh tàn tạ thế?”, Dalen hỏi.

“Hoàng đế yêu cầu chúng tôi điều tra danh tính của Lance Triumph trong đêm…”, Paplo nói với giọng run run như than thở.

Nữ phục vụ lại bước đến châm thêm trà cho Dalen cùng Rosé rồi châm một tách cà phê ấm cho Paplo.

“Cảm ơn cô”, Paplo gật đầu nói nhỏ.

Dalen cảm thấy thật thú vị khi hai vị tướng lĩnh trước mặt vẫn rất lịch thiệp với người phục vụ. Họ rõ ràng là đang vô cùng mệt mỏi, và người bình thường thì sẽ tỏ ra cọc cằn chứ không kiềm chế như vậy.

“Anh có điều tra được gì không?”, Dalen hỏi.

“Hoàn toàn mù tịt”, Paplo lắc đầu, “Cái tên Lance Triumph chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử chiến sự cả chục năm nay giữa chúng ta và Ytuth-Syrit.”

“Tôi nghe Leen kể rằng hắn đàm phán chuyên nghiệp lắm kia mà?”, Rosé tròn mắt hỏi.

Dalen thấy Paplo siết chặc nắm đấm đặt trên bàn.

“Bởi vậy tôi mới không hiểu…”, Paplo cắn răng, “Thật nhục nhã, tôi cứ nghĩ mình đã cán đáng tốt công tác tình báo…”

Paplo thở dài nghe đến là ủ dột. Anh ta bưng tách cà phê lên hớp một ngụm vừa phải rồi nuốt từng ngụm nhỏ một cách từ từ. Dalen có thể thấy trên vầng trán đầy vết chân chim kia là những sợi gân máu sẫm màu chen chút với cả đàn mụn trứng cá.

“Còn cậu thì sao, Dalen?”, Paplo cất tiếng, “Biên giới dưới chân dãy Jahirr sao rồi?”

“Ổn rồi”, Dalen đáp, “Theresia đã rút quân không điều kiện.”

“Lý do?”, Paplo trợn mắt trông rất kinh ngạc, “Tình báo đưa về nói rằng Theresia đang rất mạnh kia mà?”

“Tôi cũng không biết”, Dalen lắc đầu, “Trinh sát hoàn toàn không phát hiện gì cả ngoài mấy cái chốt đổ nát. Có vẻ chúng đã lùi rất sau về bên kia biên giới”

“Chúng sợ gì thế?”, Paplo hỏi.

Dalen lắc đầu. Thật lòng Dalen cũng thấy kỳ lạ.

“Đúng như tình báo của anh, chúng đã kéo cả hai mươi bốn tăng thiết giáp ra tiền tuyến”, Dalen nói, “Tôi thật sự đã kinh hồn bạt vía khi lần đầu tiên thấy chúng.”

“Ồ”, Rosé cất tiếng, “Cậu mà cũng biết sợ ư?”

“À không”, Dalen cười, “Tôi sợ bà vất vả vì phải mang đống sắt vụng đó về hậu phương đó chứ.”

Cả ba bật cười khanh khách thích thú.

Tách cà phê của Paplo vơi đi một nửa thì tư lệnh không quân Raven Eisen xuất hiện. Bà ta đi cùng binh nhất Samuel Smith và nữ chuyên viên Lily Loyer. Raven đi vòng qua đầu bàn rồi ngồi vào cái ghế đối diện Rosé, Lily và Samuel lặng lẽ đứng sau lưng mụ.

“Chào mọi người”, Raven lên tiếng.

Dalen có thể cảm thấy một sự xã giao đầy miễn cưỡng trong những lời vừa rồi.

“Chào bà tư lệnh”, Rosé nói rồi bưng luôn tách trà lên miệng không nhìn mặt Raven.

“Xem ra có người không được lòng hậu cần lắm nhỉ?”, Paplo cất giọng mỉa mai.

Raven cười khẩy một cái. Mụ giơ tay lên cao rồi đổi thái độ sang vui vẻ gần như là ngay lập tức, Raven nhìn về phía người phục vụ và nhẹ gật đầu một cái.

“Bà Rosé đừng làm thái độ như vậy chứ, người ta hiểu lầm mất”, Raven ngã người ra lưng ghế, vừa nói vừa dùng tay nghịch mấy lọn tóc màu bạch kim ngã xanh lam của mụ.

“Hiểu lầm?”, Rosé nhướng một bên mày, “Cái loại quân đoàn vô phép vô tắc nào lại xông thẳng vào kho tổng của cục hậu cần để cướp giật sắt thép trắng trợn như vậy? Không quân gì thế? Tôi nghĩ quân đoàn của các người chỉ là một lũ mọi rợ mặc áo lính.”

“Bà…”, Samuel chòm đến.

Raven ngay lập tức ngăn cấp dưới lại. Mụ nở một nụ cười giả trân đến mức Dalen cảm thấy rợn người khi nhìn vào nó.

“Thành thật xin lỗi bà tư lệnh”, Raven nói, “Cấp dưới mới tuyển của chúng tôi đã không nắm được quy trình nên đã làm phật lòng bà.”

Rosé khoanh tay, bà tạch lưỡi một cái liếc nhìn Raven nhưng không nói gì hơn. Raven vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng như thể mụ đã chiến thắng cuộc đấu khẩu vừa rồi. Nhìn thấy điều đó làm Dalen gai người.

Đồng hồ điểm hai giờ chiều.

Tiếng bước chân lộc cộc vọng lại từ ngoài hành lang. Chốc sau, hoàng đế Aron Frizt xuất hiện. Ông ta vận quân phục màu đen đặc trưng của cấm vệ quân hoàng gia và mang cái lon chuẩn tướng trên vai. Theo sau hoàng đế là nguyên soái Talon Caster và chuẩn đô đốc Joseph Holze, cả hai đều cầm một sấp giấy tờ trên tay. Dalen thấy buồn nôn mỗi khi cậu bắt gặp cái điệu bộ nịnh hót giả tạo của giới chóp bu mà Joseph Holze là một điển hình.

Cả phòng họp đứng nghiêm, đặt tay phải trước trán để hành lễ chào hỏi. Xong xuôi, mọi người lại ngồi xuống. Joseph đối diện Dalen, Talon ngồi bên phải Aron.

Người phục vụ đặt tách sứ trước mặt từng người rồi châm vào lưng chừng trà. Nắng chiều đã ngã vàng, ngoài khung cửa sổ vài đôi chim quấn quýt hót chí chóe.

Aron ngã người ra lưng ghế, ông ta nhìn Talon một cái đoạn gật đầu nhẹ. Talon cũng gật đầu đáp lại.

“Thượng nghị sĩ Richard Martine có việc đột xuất nên sẽ không dự cuộc họp hôm nay”, Talon nói lớn, đoạn nhìn Paplo, “Chuẩn tướng Paplo Leohart”, Talon gọi.

Paplo đứng dậy, hai tay buông thỏng ép sát vào đùi.

“Danh tính của Lance Triumph, ngài đã điều tra đến đâu rồi?”, Talon hỏi bằng giọng ngang và gãy gọn từng chữ một.

Paplo hít sâu một hơi, nói “Lực lượng tình báo ở Ytuth-Syrit vẫn đang điều tra, thưa nguyên soái.”

“Khi nào thì có kết quả”, Talon hỏi.

“Dự kiến hai tháng”, Paplo đáp.

Dalen có thể thấy ngón trỏ của Paplo đang run rẩy. Vài giọt mồ hôi đã tượng hình trên thái dương của người tư lệnh khốn khổ.

“Thật vô dụng”, Raven cất tiếng, “Tìm một tên sứ giả mà cũng không xong”

“Tôi…”, Paplo cắn chặc răng cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.

Rosé giơ tay, không đợi Talon gọi, bà tư lệnh hậu cần đứng lên nói luôn, “Bà chuẩn tướng cho tôi hỏi, bà có thể tìm một người trong đêm hay không?”

Raven khoanh tay ngoảnh mặt, đáp “Tôi không phải thần thánh, thưa bà chúa hậu cần.”

“Chuẩn tướng Paplo cũng vậy, tìm thông tin một sứ giả lạ hoắc trong đêm là điều một người thường không thể làm nổi”, Rosé nói, bà chỉ tay về phía cửa sổ, nói tiếp “Chưa kể Ytuth-Syrit rộng lớn như vậy, tìm một người vô danh chẳng khác nào mò kim đáy bể”

“Đó là việc của lực lượng tình báo”, Raven đáp, “Nếu ai cũng làm được thì phí tiền nuôi họ làm gì?”

“Phí tiền?”, Rosé cười lớn, “Tôi thấy cái đám lâu la của bà mới là vô dụng đấy, Raven Eisen. Hãy kể tôi nghe một chiến tích của cái quân đoàn ô hợp đó xem nào?”, Rosé cười khẩy một cái.

“Đủ rồi…”, Aron cất tiếng, giọng trầm ồm khác hẳn với gương mặt tam tuần trẻ trung của ông ta.

Dalen ghị nhẹ ngón tay của Rosé ý muốn bà ngồi xuống, và Rosé ngồi xuống thật. Cậu có thể thấy cái nhíu mày vẫn còn ở nguyên trên trán bà tư lệnh. Ở bên kia, Raven vẫn vênh váo như vậy, có lẽ vì là chị ruột trên danh nghĩa của hoàng đế nên mụ mới có thể ngang tàn đến thế. Chỉ là một con quạ xấc xược, Dalen nghĩ.

“Tôi cứ tưởng mình đang ngồi trong cái chợ chòm hỏm”, Dalen lên tiếng.

Lời vừa thốt ra, Dalen có thể cảm nhận được một vài ánh mắt không chút thiện ý hướng về phía cậu. Dalen thấy thật thú vị khi con người lại dễ bị kích động như vậy.

Dalen đứng dậy, nói lớn “Bệ hạ hãy nhìn vào vẻ mặt của chuẩn tướng Paplo Leohart mà xem. Tôi không nghĩ một người tiều tụy vì công việc như vậy đáng bị trách mắng. Chuẩn tướng Paplo đã cung cấp tình báo vô cùng chuẩn sát cho tiền tuyến ở chân Jahirr và cả cuộc đột kích của Jor’zak ở Dantu. Nhờ vậy mà lục quân của tôi đã có thể rút lui an toàn mà không phải chịu thiệt hại nặng nề. Thử hỏi một người như vậy có đáng bị chỉ trích là vô dụng hay không?”

“Đồng chí nói phải…”, Aron gật đầu.

Dalen mỉm cười, cậu nói tiếp “Tôi hi vọng sẽ không ai bị bỏ tù oan vì lỡ dại mang tội phỉ báng trong cuộc họp này nữa, thưa bệ hạ”, dứt lời Dalen trừng mắt nhìn Raven một cái và ngồi xuống.

Raven khoanh tay ngoảnh mặt về phía Aron. Dalen đoán Raven đang cầu cứu em trai của mụ. Aron không phản ứng với ánh mắt đó, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Paplo. Dalen không hiểu ẩn ý trong cái nhìn đó, nó vừa như tội lỗi vừa như thương sót.

“Thông tin về Lance Triumph trông cậy vào anh, Paplo”, Aron lên tiếng, “Không cần phải vội, chiến tranh với Ytuth-Syrit có thể đến mùa xuân năm sau mới tiếp diễn…”

“Đúng vậy, đúng vậy…Bệ hạ nói chí phải…”, Joseph Holze tung hứng.

Talon khẽ nhíu mày nhìn Joseph Holze. Có lẽ ngài nguyên soái cũng không ưa gì gã chuẩn đô đốc bụng phệ kia.

“Chuẩn đô đốc, Joseph Holze”, Talon gọi.

Joseph Holze đứng dậy, gã phải chỉnh lại cái áo quân phục để không bị lòi rốn vì mấy cái cúc áo đang căng cứng như sắp đứt ra.

“Tiền tuyến phía bắc thế nào rồi?”, Talon hỏi.

Joseph Holze giật mình, hắn vạch lia lịa sấp giấy tờ như đang tìm kiếm thứ gì. Thời gian cứ thế trôi qua, chỗ giấy tờ mỗi lúc một lộn xộn, có vài tờ đã rơi vãi ra sàn.

“Tìm thấy rồi…”, Joseph Holze reo lên. Hắn hắng giọng một cái ra vẻ nghiêm nghị rồi đọc lào lào hết cả hai mặt của tờ báo cáo.

Dalen thở dài một hơi. Nhìn mức độ sạch sẽ và mới tinh của tờ giấy nọ, cậu thừa hiểu tên khốn này thậm chí còn chưa từng nhìn qua nó lấy một lần. Dalen nhìn quanh, cậu thấy mấy cái ngáp dài chán chường đã xuất hiện, chỉ có một mình bà tư lệnh hậu cần là đang chăm chú lắng nghe.

“Tóm lại là Zorha đang thể hiện thái độ hòa hoãn?”, Talon cau mày hỏi.

“Đúng…đúng vậy…”, Joseph cúi người, vừa nói vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau.

Talon thở dài một hơi, ông xua tay nói “Lần sau đến họp, hãy mang theo trợ lý của anh. Chúng tôi cần thông tin chứ không cần một gã hề.”

Cả phòng họp ai nấy đều tròn mắt, hết nhìn Talon rồi lại nhìn Joseph, vài tiếng cười chế giễu đã vang lên. Dalen cũng không nhịn được mà che miệng cười khúc khích.

“Được…Tôi sẽ làm vậy…”, Joseph nói bằng giọng run run.

Dalen có thể thấy rõ mấy sợi gân máu đã nổi lên trên cái trán vồ vì mỡ của gã hề mang lon chuẩn đô đốc kia.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!