[ 17/08/589, Làng Oak, dãy Suvanier, Seth ]
Sáng.
Lance đứng khoanh tay nhìn về phía bãi đất trống rộng độ bốn mẫu ruộng ở phía sau làng. Thửa đất ngập tràn lau sậy xen lẫn đủ thứ cỏ dại mọc hoang khác. Gió thổi nhè nhẹ rung rinh giọt sương mai nặng quằng trên nhà của lũ nhện.
“Nhiệm vụ của các ngươi là dọn dẹp hết chỗ này trong sáng nay”, Lance nói.
Lance quay người về phía sau, mười tông đồ đang xếp thành hai hàng ngay ngắn. Họ đang cầm dao, búa, xẻng trên tay. Kẻ nào cũng lờ đờ, tay chân mặt mũi chi chít vết côn trùng đốt.
“Miệng?”, Jodan quát lớn.
“Như lệnh ngài”, họ đồng thanh đáp.
Dứt lời mười tông đồ lao ngay vào việc. Jodan vẫn đứng bên cạnh Lance và quan sát. Chốc sau, lão Gus dẫn một nhóm đàn ông mang theo dụng cụ khai hoang bước đến, trông họ hớn hở và phấn chấn lạ lùng.
“Chào ngài giáo chủ”, Gus cất tiếng.
“Chào lão, có việc gì thế?”, Lance hỏi.
“Chúng tôi sẽ phụ giúp ngài một tay”, Gus toe toét nói.
“Xin hãy cho phép chúng tôi trả ơn ngài…”, dân làng đồng thanh hô lớn.
“Chao ôi…”, Lance cười vui vẻ, “Quý hóa quá…Vậy thì tôi xin đón nhận lòng tốt của quý vị đây…”
Lance đặt một tay trước ngực, nhẹ cúi người về phía trước để tỏ lòng biết ơn. Lance lén liếc mắt lên nhìn, cậu thấy dân làng đang tròn mắt nhìn cậu. Mấy người này đúng là dễ dụ dỗ, Lance nghĩ, chỉ cần vài lời lẽ ngọt ngào đã trưng dụng được một lực lượng tay chân làm việc không công. Bố cậu đã đúng, cái gọi là mật ngọt chết ruồi chính là như vậy.
“Ngài giáo chủ cứ giao cho chúng tôi…”, họ đồng thanh rồi lao ngay vào việc.
Lance dõi theo bước chân của những người đàn ông nọ. Đúng hai mươi tám người chết hôm qua, họ có mặt đông đủ đến bất ngờ.
“Là lão đã kêu gọi họ ư?”, Lance hỏi rồi quay người lại nhìn Gus.
“Đúng vậy”, Gus gật đầu, “Họ một mực muốn giúp đỡ nên tôi đành phải gọi tất cả đến.”
“Cảm ơn cụ nhé”, Lance đáp.
Đúng là một chiêu trò rẻ tiền, Lance nghĩ. Lão già này đang muốn xóa bỏ nợ ân tình nên mới mang người đến đây. Cuộc trò chuyện đêm qua là bí mật, làm sao những dân làng này có thể biết được thông tin về cuộc khai hoang mà ra miệng đòi hỏi. Xem chừng lão già này không hề ngay ngô như vẻ bề ngoài.
Rất nhanh, một khoảng đất rộng đã được dọn sạch sẽ. Lance bước đến gần để xem xét một lượt, Jodan bê cái chậu thóc lẽo đẽo theo sau, Gus cũng chóng gậy đi cùng. Mặt đất bằng phẳng, thịt đất dẻ và đủ cứng để đặt móng dựng nhà.
“Tôi dựng một cái nhà thờ ở đây được chứ?”, Lance hỏi.
“Được…Được chứ…Như vậy thì quý quá”, Gus đáp, “Ngài thờ phụng ai vậy?”
“Thánh nữ Larra del Lawrence”, Lance đáp, “Nữ thần của sự sống và cứu chuộc.”
Lance nói bừa cho qua chuyện. Đem tên người yêu cũ ra để thờ tự thì thật là kỳ quái nhưng cậu không thể nghĩ ra cái tên khác. Xin lỗi Larra, Lance nghĩ.
“Ôi ôi… Hẳn nữ thần phải linh thiêng lắm…”, Gus tâng bốc.
“Đúng vậy”, Lance đáp, “Phép màu mà tôi có cũng từ ngài mà ra.”
Lance cảm thấy một sự hỗ thẹn không sao đong đếm trong lòng ngực khi nói dối không chớp mắt như vậy. Xin lỗi Lance, Lance nghĩ. Từ lúc nuốt chửng ký ức và linh hồn của Lance, Lance Triumph thi thoảng lại cảm nhận sự giằng xé trong tâm khảm mỗi khi cậu đưa ra một quyết định tàn nhẫn. Một gã đồ tể giết người không ghê tay như cậu đã biết run rẩy sau khi bắn chết cả toán cướp, đã biết lạnh sống lưng khi bị viên đạn sượt ngang đầu, và bây giờ cậu đang cảm thấy hỗ thẹn vì nói dối dù kĩ năng này được cậu trui rèn đến mức con tim đã trở nên chai sạn.
“Còn thửa ruộng nào đang nghỉ ngơi không, trưởng làng?”, Lance hỏi.
“Làng chúng tôi vừa mới thu hoạch vụ hè thu, hầu hết ruộng nương đang được nghỉ ngơi”, Gus đáp, “Ngài muốn làm gì vậy?”
“Lão có đủ lương thực cho mùa đông năm nay không?”, Lance hỏi.
“Chắc chiu thì cũng đủ, thưa ngài”, Gus đáp.
Lance đưa mắt nhìn ra xa. Dù những dân làng này nói là tự nguyện nhưng cứ để họ làm việc vất vả như vậy khiến cậu không khỏi thấy áy náy. Lance hít sâu một hơi, mùi cỏ non thoang thoảng trong gió.
“Tôi nghĩ mình cần trả công cho những dân làng này”, Lance nói, “Xem như chút lòng thành.”
“Xin ngài đừng nói vậy”, Gus xua tay nói với giọng gấp gáp.
“Đâu thể để họ làm không công phải không nào?”, Lance mỉm cười, “Và tôi cũng cần lương thực dùng cho giáo đoàn nữa…”
“Ngài nói không sai…”, Gus thẩn người tròn mắt nhìn Lance.
“Lão dẫn đường cho chúng tôi được chứ?”, Lance mỉm cười nói.
Gus gật đầu rồi quay người bước đi.
Lance bước theo, Jodan vẫn lặng lẽ nối gót. Họ đi dọc con đường lớn của làng để trở về quảng trường trung tâm. Gus rẽ vào con đường đến bên hông làng, nơi có một con sông nhỏ chảy qua. Bên kia dòng sông là mấy thửa ruộng ngập nước tựa mình bên bìa rừng.
Lance đứng trên con đê, phóng tầm mắt ra xa. Thửa ruộng rộng ước chừng nửa héc ta đất, gốc rạ còn giữ màu vàng úa chứng tỏ chúng chỉ vừa mới được gặt không lâu.
“Jodan”, Lance gọi.
“Có tôi, thưa ngài giáo chủ”, Jodan đáp rồi bước lại gần.
Lance hốt một nắm thóc trong tay.
“Ngài định làm gì vậy?”, Gus hỏi.
Lance chỉ mỉm cười không đáp. Cậu vung tay rải cả nắm thóc xuống ruộng. Lance rút con dao ra cắt một giọt máu rồi nhỏ xuống nước. Giọt máu đẩy váng bẩn trên mặt nước đi rất xa như một loại xà phòng có sức tẩy rửa cực mạnh. Nước dưới ruộng vốn một màu nâu sữa do phù sa cũng được thanh tẩy ngay lập tức, trong đến mức Lance có thể thấy mấy con cá lòng tong bơi hoảng bên dưới.
“Ôi trời…”, Gus thốt lên, đôi mắt già nua ngã vàng đầy gân máu mở to như sắp nứt ra.
Số thóc ngậm no nước chìm sâu xuống đáy bùn. Chúng đâm chòi rồi rất nhanh chóng vươn mình lên cao, trổ đòng và chín vàng.
“Thật kỳ diệu…”, Gus nói bằng giọng run run, bàn tay lão với ra xa để chạm lấy một chùm lúa căng mẩy.
Lance cười nhếch mép đắc ý, nói “Lão có thể tìm giúp tôi vài chân cắt gặt được chứ, một mình tôi và Jodan không làm xuể…”
“Được… Được chứ…”, Gus nói gắp gáp, “Ngài đợi tôi một lát, tôi sẽ trở lại ngay.”
Dứt lời, Gus chóng gậy lao như bay vào trong làng.
***
[ 17/08/589, Làng Oak, dãy Suvanier, Seth ]
Tối.
Lance đứng giữa quảng trường trung tâm của làng. Bên cạnh cậu là hằng hà sa số bao tải đựng đầy thóc lúa. Lance ước chừng số này không dưới mười tấn. Mười một tông đồ cũng có mặt, họ đứng thành hai hàng ngay ngắn sau lưng Lance. Tất cả họ đều có áo quần tươm tất, mài râu nhẵn nhụi, tóc vuốt bảnh bao.
Lance thật sự đã vắt kiệt sức lao động của cái làng này nhưng cậu không hề cảm thấy hối hận. Lòng tham đã thúc giục những kẻ này làm việc cho cậu. Lance đã thấy quá nhiều ánh mắt cuồng điên vì dục vọng trong đời và cậu có thừa cách để thỏa mãn chúng.
Nhớ về buổi trưa hôm nay, khi đám đàn ông dùng bữa và nghỉ ngơi thì được nghe kể về phép màu thóc lúa ở ngoài đồng xa. Chính Lance đã xúi giục người đưa cơm kể về nó và bà ta thuật lại cho cậu không sót một chữ. Ngay sau khi dùng bữa xong, họ làm việc năng suất hơn hẳn, và những gì họ làm được đúng là ngoài sức tưởng tượng. Chỉ trong một buổi chiều, cái nhà thờ đã thành hình. Mọi công tác từ đốn gỗ, đóng móng, dựng nhà, kéo điện đều đâu vào đấy.
“Hỡi các vị…”, Lance hô lớn.
Những dân làng đang đứng vòng quanh đó bỗng im bặt. Lance nhìn quanh, cậu thấy những đôi mắt long lanh dưới ánh lửa cháy bập bùng đang hướng về phía cậu.
“Tôi thành thật cảm tạ những sự giúp đỡ của các vị với giáo đoàn của chúng tôi”, Lance áp hai tay trước ngực rồi cúi người trước tất cả.
Lance đứng thẳng dậy, hướng mặt về nhóm đàn ông. Cậu giơ một tay về phía họ, một tay vẫn đặt trước ngực, nhẹ cúi đầu.
“Những quý ông ông mạnh mẽ”, Lance cất tiếng, “Tôi đội ơn các vị vì đã ban cho chúng tôi một nơi để che nắng che mưa.”
Lance dừng lại, cậu quay người về những người phụ nữ, lập lại y hệt động tác vừa rồi.
“Những quý bà tỉ mẩn”, Lance nói bằng giọng dịu hơn một chút, “Các vị đã giúp tôi thu hoạch số lương thực này, thật lòng tôi không biết phải xoay sở thế nào nếu không có các vị đây. Tôi đội ơn lòng tốt của các vị…”
Vài tiếng vỗ tay vang lên. Lance mỉm cười. Cậu đang cảm thấy hả hê vô cùng nhưng vẫn phải kiềm nén để không bật cười thành tiếng. Lance đứng thẳng dậy, giơ hai tay lên cao.
“Nhân danh thánh Larra del Lawrence”, Lance hô lớn, “Tôi xin dâng tặng toàn bộ chỗ lương thực này cho các vị như quà cảm ơn…”
Dân làng nhìn nhau rồi lại nhìn Lance.
“Thánh Larra muôn năm”, Jodan hô lớn.
Những dân làng nọ cũng bắt chước theo, họ hô “Thánh Larra muôn năm”, đồng loạt và nhịp nhàng mấy đợt liền.
***
Tối muộn, độ chín giờ hơn.
Lance về nhà thờ cùng mười một tông đồ, họ đang đi dọc con lộ lớn của của làng.
Ngay từ xa, Lance đã thấy đèn đuốc sáng rực cả một góc trời. Mãi đến khi đi hết con đường, cậu mới có thể nhìn rõ cái ổ tội phạm mà dân làng đã dựng cho mình. Nó là một tổ hợp gồm bốn công trình lớn đã được ráp khung. Một tòa chánh điện ở ngay gần cái cổng chào to tướng, hai dãy dài ở phía sau và một khu vô cùng lớn khác ở mãi đằng xa có vẻ sẽ là ký túc của nhà thờ.
Một vài dân làng vẫn còn làm việc ở đây, họ đang dọn dẹp mấy mảnh gỗ vụng nằm vương vãi khắp nơi ở khoảng sân to đùng trước chính điện. Lance tự hỏi làm sao những người này có thể dựng cả một tổ hợp kiến trúc phức tạp như thế này trong một buổi chiều.
“Chào ngài giáo chủ”, một người lên tiếng, anh ta vừa chào hỏi vừa vén cái khăn lấm lem bùn đất trên vai lên để lau mồ hôi.
“Chào anh”, Lance mỉm cười đáp.
“Chánh điện đã dựng xong, ngài có thể dùng nó để nghỉ ngơi đêm nay”, anh ta nói thêm, “Dự kiến vài ngày nữa toàn bộ công trình sẽ hoàn thành.”
“Chao ôi”, Lance dan rộng hai cánh tay, “Hãy gửi lời cảm tạ của chúng tôi đến mọi người, giáo đoàn không biết làm sao để đền đáp nổi ơn nghĩa này…”, Lance khép một tay vào ngực rồi nhẹ cúi người như đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng.
Những lời nói dối trắng trợn, Lance nghĩ. Làm gì có chuyện cậu đội ơn những kẻ này, chỉ là một vụ làm ăn mà cậu là kẻ có lợi nhiều hơn cả.
“Xin ngài đừng nói vậy”, anh ta cười híp cả mắt không giấu được sự tự mãn trên gương mặt, “Chỉ là giúp đỡ nhau trong lúc nông nhàn thôi ạ…”
“Anh cũng nên về nghỉ ngơi cho khỏe, sương đêm ướt áo kẻo bệnh…”, Lance nói bằng giọng nhẹ như lá rơi.
“Chúng tôi dọn xong rồi sẽ về ngay, ngài đừng để tâm…”, anh ta đáp.
“Vậy tôi xin phép vào trong”, Lance nói rồi cất bước.
Giặc một lũ ngạo mạn, Lance nghĩ.
Cả đoàn người lại cất bước vào chánh điện. Lance bước lên bậc thềm rồi đẩy cánh cửa gỗ mới đóng còn chưa phết dầu để mở nó ra. Bên trong rộng đến đáng kinh ngạc, đủ chỗ cho hai trăm người ngả lưng. Sàn nhà và các vách tường đều được trải ván ép kín đáo. Mấy khung cửa sổ lọng kính mở toang để gió đêm tràn vào cho thoáng. Trên trần nhà treo một cái đèn ốp bằng sứ sáng tỏ khắp chung quanh. Ở góc phòng có sẵn một cái màn rộng dùng cho trâu ngủ và một cái chăn khổ lớn, Lance đã nhờ trưởng làng chuẩn bị chúng.
Lance ngồi xếp bằng giữa chánh điện, nói “Hãy ngồi xuống, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Jodan ngồi ngay ngắn bên phải Lance, còn mười tông đồ xếp thành hai hàng trước mặt cậu.
“Đêm qua các ngươi đã không trốn khỏi đây nhỉ?”, Lance nói.
“Chúng tôi không dám, thưa giáo chủ”, họ cúi đầu đáp đồng thanh.
Lance thoáng kinh ngạc, điều gì đã thay đổi lũ ô hợp này vậy. Chợt cậu quay đầu khẽ liếc nhìn Jodan ở đằng sau, Lance thấy một nụ cười tự mãn từ gã tông đồ đầu tiên.
“Vậy à?”, Lance cười nhẹ, “Được, từ nay các ngươi chính thức là tông đồ của bổn tọa.”
“Đội ơn giáo chủ, đội ơn giáo chủ”, họ vái lại Lance trông thành kính khôn cùng.
“Thưa ngài giáo chủ”, Jodan cất tiếng.
“Sao thế?”, Lance hỏi.
“Ngài sẽ đặt tên mới cho họ chứ?”, Jodan nói, “Tôi nghĩ họ sẽ rất vui đấy ạ.”
Lance không đáp vội. Cậu đưa mắt nhìn ra bầu trời tối đen ngoài khung cửa sổ. Gạt phăng quá khứ của lũ ô hợp này bằng cách đặt tên mới là một ý tưởng không tệ. Mười cái tên ư, Lance không nghĩ nổi, thôi thì dùng bừa mười chữ số tự nhiên để đặt tên cho chúng vậy. Cậu bất giác thở dài một hơi.
“Được”, Lance nói.
Mấy gã tông đồ hớn hở ra mặt. Họ chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn hướng mắt về phía Lance.
Lance vừa chỉ tay từng người một, vừa nói “Zenon”, “Onelle”, “Twino”, “Thorin”, “Fouran”, “Fiven”, “Sixon”, “Steven”, “Eugine”, “Nino”
Lance thấy cả đám người hớn hở ra mặt, họ cố lẩm nhẩm gì đó trong miệng, có vẻ là cái tên mới.
“Từ giờ, khi các ngươi xướng ngôn, hãy xưng tên trước thẩy”, Lance nói, “Đó là mệnh lệnh tuyệt đối.”
“Tuân lệnh…”, cả mười tên cúi người đáp lớn.
Lance thở phào. Cậu không thể nhớ nổi mấy cái tên vừa đặt nên phải dùng chiêu trò này để không bị mang tiếng đặt tên hời hợt. Dù sao thì những cái tên này cũng sẽ gắn với phần đời còn lại của chúng, có kề dao vô cổ thì chúng cũng không dám quên.
“Chúng ta có vài vấn đề cần thảo luận”, Lance cất tiếng.
Mười tông đồ im bặt.
“Hãy nói cho bổn tọa biết, chỗ M24 kia từ đâu mà ra”, Lance hỏi.
Một gã giơ tay.
Lance chỉ tay cho phép.
“Fouran, thưa ngài giáo chủ”, hắn đặt một tay trước ngực rồi nhẹ cúi người và trở về tư thế thẳng lưng nhìn Lance, “Chúng tôi đã nhặt chúng ở tiền tuyến dưới chân núi Jahirr. Chúng tôi vô tình phát hiện một cái chốt của quân lính Theresia bị bỏ trống, thấy đạn dược vẫn còn nguyên nên mới mang chúng theo.”
“Làm sao các ngươi biết cách sử dụng M24?”, Lance cau mày hỏi.
“Ngài Jodan đã hướng dẫn chúng tôi cách sử dụng”, Fouran đáp.
“Thảo nào các ngươi bắn kém đến vậy”, Lance nói.
Thật lòng Lance cũng không bất ngờ lắm. M24 Remington là loại bắn tỉa rất khó sử dụng vì thao tác bolt và điều chỉnh cự li kính nhắm. Với một kẻ đã cầm lục từ khi lên tám như cậu thì việc dùng M24 đã trở thành một kỹ năng bắt buộc để sinh tồn. Những gã cướp này thì khác, chúng chỉ được đào tạo một cách qua loa bởi một người không lấy gì làm chuyên nghiệp, việc họ bắn trượt là dễ hiểu.
“Có thể cái chốt đó đã bị lũ hổ nanh kiếm tàn sát”, Jodan nói.
“Ngài vừa nói hổ nanh kiếm ư?”, Fouran nói bằng giọng run run.
Cả đám tông đồ run bần bật, răng lợi va vào nhau lộp cộp.
“Có gì mà các người sợ hãi thế?”, Lance hỏi với vẻ khó hiểu, “Chỉ là mấy con hổ to xác thôi mà?”
“Không…Không phải đâu thưa ngài…”, Fouran nói, “Một khi chúng xuất hiện thì tai ương cũng giáng xuống theo…”
“Thảo nào năm nay mùa đông đến sớm như vậy…”, Jodan nói nhỏ.
Lance thở dài. Đám cướp này mê tín đến mức nào vậy, cậu nghĩ. Chẳng qua là giá rét đến sớm nên lũ hổ mới xuất hiện để tự vỗ béo rồi đi ngủ đông chứ có gì làm lạ đâu. Thật vô nghĩa khi phải lo sợ về những mối nguy không rõ ràng, Lance nhủ thầm.
“Rủi chúng tấn công ngôi làng này thì sao, thưa ngài giáo chủ?”, Jodan cất tiếng.
Câu hỏi của Jodan làm Lance thoáng giật mình. Rủi chúng thật sự đến đây thì có bổ đầu tất cả cũng không đủ để mấy con hổ đó khai vị.
“Cũng không loại trừ khả năng này”, Lance nói, cậu cười trừ một cái, “Chẳng nhẽ cái làng này lại xui xẻo đến vậy sao?”
Vài âm thanh xào xạc từ khu rừng vọng đến, theo đó là tiếng gầm rít trầm đục, có vẻ là mấy cái cây to va vào nhau, cứ lạch tà lạch tạch từng hồi ghê rợn.
1 Bình luận
Có thể một vài độc giả khó tính sẽ thấy khó chịu với cụm "hằng hà sa số" mà tôi dùng. Nó là một foreshadowing nhỏ cho việc Lance từng đến Ấn Đọo, thứ sẽ được nói rõ hơn ở một chương rất chi là xa sau này.
Gud day, my luvs <3