[ 23:33 15/08/589, Dãy Suvanier, Seth ]
Nửa đêm.
“Không biết ngài chuẩn tướng sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”, Leen cười khúc khích.
Leen nhìn qua cửa sổ xe bên ghế lái phụ của chiếc M35. Cô đang trên đường đến tiền tuyến Dantu cùng đoàn xe của bà chúa hậu cần Rosé. Ngoài trời đang mưa lâm râm, mỏng như hạt vừng. Cần gạt nước của chiếc xe khua liên tục. Đèn pha soi sáng cả con đường nhựa tối đen trước mặt.
“Ngài trung úy đâu cần phải theo cùng chúng tôi làm gì?”, binh sĩ ngồi ghế lái cất tiếng.
“Anh tên gì?”, Leen hỏi.
“Binh nhất, Shane Athony”, người tài xế đáp.
“Leen Diantha”, Leen nói, “Tôi ghét mấy vụ họp hành lắm, nếu tôi không chuồng trước, chuẩn tướng Dalen thế nào cũng sẽ ép tôi làm trợ lý, chán chết được…”
Mấy con mối cất cánh bay lên, chúng đập vào kính xe rồi bị gạt qua một bên để lại cả một vệt phấn dài. Xe lên con dốc cao, đằng trước là đoạn đường đèo nguy hiểm. Nếu có một điều ước, Leen muốn sang phẳng ngọn núi chết giẫm này để đường ra trận của lục quân được dễ dàng hơn. Con đường ôm vào quả núi vô cùng khúc khuỷu gập ghềnh, nó uốn lượn như thể một con trăn nước đang cố siết chặc mồi lớn quá sức.
Vượt qua con dốc đứng, Shane đi một đoạn thì phanh nhẹ để hãm tốc.
“Đằng trước rất gập ghềnh, trung úy hãy giữ vững”, Shane nói lớn.
“Ừm…”, Leen gật đầu.
Quả thực chiếc xe rung lắc dữ dội, Leen phải bám vào dây an toàn để không bị xốc ra khỏi ghế.
“Trời ơi…”, Leen hét lên, “Tôi hối hận rồi…”
Chiếc xe ẹo qua ẹo lại dọc cung đường uốn lượn. Thi thoảng chiếc xe ôm cua gắt đến mức Leen chỉ còn cách cái vực thẳm chỉ một bước chân. Tim cô hết nhảy bên đây đến nhào lộn bên kia.
Chợt Shane đạp phanh cực gắt làm Leen chới với.
“Anh làm cái gì vậy?”, Leen nói lớn.
“Thưa trung úy, đằng trước có lỡ đất…”, Shane nói trong khi chỉ tay về phía trước.
Leen nheo mắt nhìn ra xa, quả thực có một khối đất lớn nằm chình ìn giữa con lộ. Đất vụng vươn vãi khắp chung quanh, nước mưa từ trên dốc cao đổ xuống càng làm con lộ trông sìn lầy không tả nổi.
Leen với tay lấy cái ba lô cá nhân của mình rồi moi một cái dù quân dụng ra. Cô đẩy cửa xe, một cơn gió lạnh buốt ập thẳng vào mặt làm Leen rùng mình. Lẹ tay bung dù, Leen bước chân xuống lộ. Hàng dài M35 sáng rực đèn dừng lại sau lưng cô. Leen đi đến gần hiện trường, gió lạnh làm răng lợi của cô va vào nhau lạch cạch.
Shane đã xuống từ trước và đang khảo sát tình hình, anh ta một tay cầm dù, một tay chống hông.
“Gay rồi đây…”, Shane lên tiếng, “Biết đào đến bao giờ?”
“Không đào được ư?”, Leen hỏi.
“Đào thì được nhưng nguy hiểm”, Shane nói, “Nếu mưa dằm dề, cục đất khác có thể sẽ đổ xuống theo cái ngạnh này”, Shane vừa nói vừa chỉ tay lên cái khe trên vách núi.
Leen giơ tay ra ngoài mưa, giọt nước đã to bằng hạt đỗ xanh, ô dù vọng xuống âm thanh lộp độp.
Shane im lặng một lúc lâu chợt quay bước rời đi. Một chốc sau anh ta trở lại cùng một tiểu đội với cuốc xẻng trên tay. Họ bắt đầu đào đất rồi hất thẳng xuống vực thẳm. Tác phong nhanh nhẹn vô cùng.
Leen đứng im quan sát. Ngoài tiếng cuốc xẻng nhộn nhịp còn có tiếng cóc nhái và dế mèn. Dùng tiếng mưa làm nhạc đệm, chúng cùng nhau tạo nên một bài nhạc đến là đinh tai nhức óc.
Nửa giờ sau, con đường cũng thông, cả tiểu đội về sau thùng xe. Leen đứng cầm đèn soi sáng cho Shane dọn mấy cành cây còn sót lại ở tít đằng xa. Một cơn gió mạnh thổi ngang làm cái dù của Leen giũ mạnh, cô phải đặt cái đèn pha xuống để xử lý cái dù cứng đầu. Chật vật một lúc thì cô mới có thể thu cái dù lại. Vừa thở phào vì khỏi phải làm phiếu yêu cầu cấp quân nhu thì Leen nghe một âm thanh xào xạc từ trên vách núi vọng xuống.
“Cái tình huống gì vậy…?”, Leen run rẩy khi nhìn về phía âm thanh phát ra.
Một con hổ nanh kiếm trắng toát không dưới nửa tấn đang ló đầu qua bụi rậm bên trên vách núi. Leen có thể cảm nhận sự đói khát bên trong đôi mắt đỏ rực của nó. Leen vứt cái dù xuống đất, rút khẩu lục bên hông ra, lên nòng rồi nã thẳng ba viên đạn về phía con thú. Con hổ gầm lên, có vẻ ít nhất một viên đạn đã trúng đích. Nó nhảy xuống mặt lộ rồi gầm lên một âm thanh khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải lạnh gáy. Con hổ đứng giữa Leen và Shane.
Shane cũng đã rút lục bắn yểm trợ, anh ta nói lớn, “Trung úy hãy về xe…”
“Anh bị ngu à?”, Leen hét lớn, “Tôi về xe thì anh chết chắc.”
Con hổ nhìn Leen đăm đăm, có vẻ nó muốn ăn thịt cô. Leen cắn chặc răng, cô chỉ còn bảy viên đạn, nếu bắn không khéo, cô sẽ chết chắc. Một cảm giác lạnh buốc chạy dọc sống lưng Leen khi cô nghĩ đến cái chết. “Tôi hối hận rồi, Dalen…”, Leen thầm nghĩ. Một giọt nước mắt lăn trên má Leen, phần vì sợ hãi, phần vì ân hận, phần vì hối tiếc.
Một tiểu đội nghe tiếng súng nên đã bước ra hỗ trợ, họ dàn hàng ngang trước chiếc M35 của Leen, cách cô hai mươi thước.
Con hổ chợt đổi hướng, nó quay đầu về phía Shane. Leen thấy Shane run rẩy đến mức hai hàm răng đập vào nhau, chân đứng không vững, tay cầm súng bắt đầu dao động.
Leen nã vào đùi sau của con hổ để thu hút sự chú ý của nó. Có vẻ viên đạn đã trúng đích, con hổ gầm lên rồi lườm Leen một cái, nó bật nhảy về phía cô. Leen nhảy ngang để nằm sát xuống đất. Ngay lập tức, tiểu đội lục quân nổ súng, đạn găm hàng loạt lên cơ thể con hổ khiến nó hét lên giận dữ. Con hổ gục xuống thở thoi thóp. Leen đứng dậy, giữ chặc khẩu lục trong tay, đi từng bước chậm rãi về chỗ con vật. Leen thở phào một hơi rồi quay người về phía tổ đội lục quân.
“An toàn rồi…”, Leen vẩy tay nói lớn.
“Trung úy, cẩn thận…”, họ hét lớn về phía cô.
Một cú vả trời giáng tạt ngang người hất Leen về phía vực thẳm. Xương cánh tay vỡ nát khiến cô đau đến són đái. Leen chỉ có thể hét lên vì đau đớn. Trong khoảnh khắc cuối cùng, Leen đã thấy một con hổ khác y hệt con hổ ban đầu. Bên tai cô văng vẳng tiếng súng nổ. “Thì ra mi cũng có đồng đội”, Leen nghĩ rồi ngất liệm đi, sẵn sàng đón nhận cái chết.
***
[ 16/08/589, Thung lũng Suvanier, Seth ]
Sáng.
Nắng vàng chói mắt rọi thẳng xuống mi đánh thức Leen dậy.
“A…”, Leen thé lên vì đau đớn.
Cô nhăn mặt ngay lập tức. Cảm giác bỏng rát dọc cơ thể và tê dại ở cánh tay đang dày vò tâm trí Leen. Cô thở dốc cố tự trấn an, “Mình còn sống, mình vẫn còn sống…”
“Cô bị gãy xương nặng lắm đấy, đừng có cử động vội”, một giọng nam thanh niên vọng lại từ góc xa.
Leen không thể cử động được tay chân, chỉ có thể liếc mắt nhìn quanh. Cô đang bên trong một cái chòi lá dựng tạm bợ dưới một gốc cây to. Không có cái giường nào cả, Leen được đặt trên một đống rơm khô ráo và êm ái. Leen rướng đầu lên nhìn xuống thân mình, cánh tay gãy đã được nẹp lại bằng dây mây và hai cái que chót thẳng. Bộ quân phục của Leen rách tả tơi, vết trầy chi chít khắp cơ thể.
“Đây…là…đâu…”, Leen rặn từng chữ khó nhọc.
“Tôi cũng không biết”, người thanh niên đáp, “Tôi đang hái ít quả mộng lót dạ thì bất thình lình phát hiện cô đang thoi thóp dưới chân núi.”
Nhớ lại cặp nanh vàng khè của con hổ làm Leen rùng mình. Một cơn gió mang theo sương lạnh thổi ngang thật mát mẻ. Nó làm dịu đáng kể cảm giác nóng rát trên miệng vết thương. Ngoài tiếng côn trùng kêu in ỏi và vài tiếng chim hót líu lo, Leen còn nghe thấy âm thanh tí tách của củi cháy.
“Cô uống nước không?”, người thanh niên hỏi.
“Làm ơn…”, Leen cố cất tiếng.
“Tôi xin lỗi cô trước nhé”, người thanh niên nói.
“Hả…”, Leen tròn mắt.
Đến lúc này, Leen mới có thể thấy rõ gương mặt của người thanh niên nọ, đó là chuẩn tướng Dalen của cô nhưng có gì đó không đúng. Anh ta có mái tóc nâu sậm và đôi mắt vàng đen. Trông diện mạo toát ra nét nhân hậu, khác hẳn vẻ lạnh lùng của Dalen.
Chợt anh ta kề sát mặt đến rồi đặt môi lên môi Leen. Sau đó, người thanh niên truyền ngụm nước từ miệng anh ta sang miệng cô. Ngọt, thơm và sền sệt là những gì Leen có thể cảm nhận, có vẻ nó là nước dừa tươi. Miễn cưỡng nuốt ngụm nước kinh tởm đó xuống, Leen thấy dạ dày của cô đã dịu đi rất nhiều, rồi dần dần cơn đau trên da cũng biến mất.
“Hoang dã thật”, Leen than thở.
“Tôi không có muỗng”, người thanh niên đáp, “Trên người tôi ngoài bộ quần áo và con dao ra chẳng còn gì khác.”
Người thanh niên lại trở về bên đống lửa.
“Leen Diantha”, Leen nói, “Đó là tên tôi.”
“Victor Spears”, người thanh niên đáp.
Một cái tên lạ hoắc, Leen nghĩ, gã này có vẻ là một đặc vụ ngầm của Ytuth-Syrit. Leen đoán ra được xuất thân của Victor qua bộ trang phục của anh ta. Nó là quân phục của lục quân Ytuth-Syrit, những kẻ đã gục dưới họng súng của Leen nhiều đến mức cô không thể đếm xuể.
“Tôi không phải lính của Ytuth-Syrit gì đâu nhé”, Victor nói.
Leen kinh ngạc. Gã này đọc được suy nghĩ của cô hay đó chỉ là do trùng hợp vậy, Leen nghĩ.
“Chỉ là trùng hợp thôi”, Victor nói.
“Rõ ràng là anh đọc được suy nghĩ của tôi”, Leen gào lên.
“Tôi đoán trước suy nghĩ của cô rồi trả lời luôn để cô khỏi nói chuyện nhiều”, Victor nói.
“Quái vật…”, Leen cười trừ.
Victor bưng một cái gáo dừa đến. Anh ta đặt sát xuống đất để Leen có thể nhìn thấy. Dưới nắng sáng, Leen thấy bên trong cái gáo đựng một thứ nước màu xanh lam trong suốt, lấp lánh như kim tuyến.
“Đây là gì vậy?”, Leen hỏi.
“Ambrosia, thuốc giảm đau từ thảo dược…”, Victor đáp, “Nó hơi tanh một chút nhưng cố nuốt nhé…”
“Ừm…”, Leen miễn cưỡng đáp.
Victor đỡ đầu Leen dậy.
“Thật bỉ ổi”, Leen cười khinh bỉ, “Nước ngọt thì mớm miệng, nước tanh thì đút thẳng…”
Victor cười giòn giã tinh nghịch. Anh ta nhẹ kề cái gáo dừa lên môi Leen rồi từ từ nghiêng nó để nước thuốc chảy ra. Leen hớp từng ngụm một, quả thật nó tanh, tanh hơn cả máu gà còn nóng. Vị của thứ nước này cũng kỳ cục, nó mặn chứ không đắng, nhưng không quá mặn mà lờ lợ như nước biển khô. Leen nuốt đến ngụm thứ năm thì không nuốt nổi nữa, cô lắc đầu. Victor cũng thôi không đút nữa.
“Cứ như đang uống máu vậy…”, Leen nói.
“Hehe…”, Victor cười, “Ngon không?”
“Tôi thà nhai sống penicillin còn hơn uống lại thứ nước đó”, Leen đáp.
“Đâu đến nổi kinh tởm đến vậy nhỉ?”, Victor nghiêng đầu.
“Sao anh không uống thử đi?”, Leen nói.
Victor bưng cái gáo lên hớp một ngụm rồi ói luôn một bãi ra nền đất. Leen cố nhịn để không cười thành tiếng.
“Tởm thật…”, Victor nói, “Lúc thử cũng đâu đến nổi nào mà sao uống ngụm lớn nó ghê quá vậy?”
Leen thấy gã Victor này đúng là kỳ quặc.
Chợt Victor đứng thẳng dậy, anh ta nói “Cô đợi tôi một lúc nhé. Tôi đi kiểm tra mấy cái bẫy thỏ”, Victor cười nhe răng một cái rồi cất bước chạy đi.
Cơn gió nhè nhẹ ru Leen vào giấc ngủ. Chẳng biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Chợt mùi thơm của thịt nướng làm Leen tỉnh giấc, cô chống tay ngồi dậy rồi đi một mạch đến bên đống lửa, nước dãi chảy thành dòng, đôi mắt mờ nhòe dán chặc vào mấy con thỏ mộng nước trên than cháy già.
“Một chốc nữa”, Victor lên tiếng, “Mới nướng nên bên trong chưa chín hẳn…”
Leen sực tỉnh.
“Á…Tay tôi… Tay tôi…”, Leen hét lớn, “Ơ…Sao không thấy đau nhỉ?”
Leen nhìn xuống cánh tay của mình rồi bưng nó lên, hạ nó xuống, nắn nắn bóp bóp. Quả thật nó không còn đau nữa. Thật kỳ lạ, Leen nghĩ.
“Đừng có vận động mạnh quá”, Victor nói, “Cái ngạnh vẫn chưa biến mất hẳn, dễ gãy lại.”
“Cái thứ nước Ambrosia đó là gì thế?”, Leen lắp bắp, “Tôi chưa thấy thứ thuốc nào kì diệu như vậy…”
Victor đặt một ngón trỏ trước môi, khẽ suỵt một tiếng, “Bí mật”, Victor mỉm cười.
Victor tháo một con thỏ đưa cho Leen, nói “Ăn đi, một chốc nữa tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.”
Leen đón lấy rồi đưa lên miệng cắn một miếng lớn. Thịt thỏ săn chắc và hăng nhẹ. Nhưng tựu chung là ngon vì Leen đang đói đến mất trí. Cô nhai nhồm nhoàm rồi nuốt xuống. Dạ dày cồn cào lập tức được thỏa mãn, nó cuộng lên để nghiềng thức ăn. Leen cảm thấy khoang bụng dần trở nên ấm áp.
“Anh biết đường ra ư?”, Leen vừa nhai vừa hỏi.
Victor không ăn, anh ta chỉ tay về phía vách núi đằng xa, nói “Đằng kia có một con dốc dẫn lên con lộ.”
Chợt Victor giật mình một cái, anh ta cười mỉm, nói tiếp “Có vẻ tôi không cần phải dẫn cô đi rồi”, Victor chóng tay lên gối đứng dậy, vươn vai rồi thở hắt một hơi, “Có duyên ắt sẽ gặp lại”, giọng Victor bí ẩn như âm vang từ một cõi xa xăm.
“Sao thế?”, Leen nghiêng đầu hỏi.
Từ đằng xa, mấy giọng đàn ông í ới vọng đến, “Trung úy”, ”Trung úy Leen…”, “Trung úy nghe chúng tôi không…?”
Leen đứng dậy quay người rồi đưa mắt nhìn ra xa, đó là tiểu đội của cô, dẫn đầu bởi Shane.
“Này Victor…”, Leen nói bằng giọng hớn hở.
Leen quay lại định chia sẻ niềm vui với Victor thì anh đã biến mất, chỉ còn đống lửa than âm ỉ và hai con thỏ nướng thơm lừng.
1 Bình luận
***
Sự kiện trong chương này diễn ra trước sự kiện ở DALEN II và ngay sau sự kiện Lance Triumph cầu hòa chỉ vài giờ.
Tôi đã mượn đôi mắt của Leen để miêu tả Victor Spears, còn Victor Spears là ai thì chắc các bạn cũng đã đoán ra được rồi nên tôi sẽ không nhắc lại.
Cột mốc 23:33 là một con số được chọn có chủ đích. Phần "333" được nhắc đến ở đầu chương như một foreshadowing về sự tái sinh. Một bàn tay thần thánh sẽ dan ra để cứu giúp nhân vật chính. Và chúng ta có một Victor Spears suýt thì rơi vào Deus Ex Machina.