LANCE TRIUMPH

LANCE V

LANCE V

[ 24/08/589, Rockrune, Theresia ]

Chiều.

Lance ngồi trên lưng Salan phóng như bay trên con đường từ cửa khẩu đến Rockrune. Jodan và bốn tông đồ còn lại cũng ngồi trên lưng đám hổ nanh kiếm ngay phía sau. Con đường đất gập ghềnh uốn lượn, len lỏi dưới tán rừng rậm rạp. Lance không còn nhận thức được thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu mãi mê tận hưởng khoái cảm quyền lực trên lưng vua hổ mà quên cả nhìn đường.

Cuối con đường là ánh sáng vàng chói lòa. Chiều đã muộn đến vậy rồi sao, Lance nghĩ. Đến nơi, Lance thấy mình đang ở trên một vách đá dựng đứng hướng mặt về phía đống tro tàn từng là Rockrune. Cả một cái tường thành tròn vành vạnh bị nám đen do mụi than. Bên trong chẳng còn gì ngoài than và gỗ vụng. Chính giữa bãi tan hoang là một gò đất cao, trên đó là một tòa lâu đài đá đổ nát. Ngoài tường thành là hàng loạt ô đất ngập nước kề nhau, gốc rạ vẫn còn y nguyên, vài bụi cỏ dại xanh rì đong đưa trong gió.

“Các ngươi ác thật”, Lance cảm thán.

“Ngươi nghĩ một mình bổn tọa có thể thiêu rụi cả một vùng rộng lớn như vậy sao?”, Salan hỏi.

“Ý ngươi là gì?”, Lance hỏi ngược lại.

Đáp lại cậu là sự im lặng.

Một cơn gió mạnh lùa ngang. Nắng chiều vàng ươm bao trùm khắp muôn dặm xa. Lance nhẹ quay đầu nhìn Jodan, anh ta đang bày ra một vẻ mặt kỳ lạ, nó nhăn nheo, cay đắng và cũng có chút gì như đau khổ. Đến cậu cũng không thể diễn xuất được như vậy, Lance nghĩ, Jodan quả là một chân ca kịch đại tài.

Salan men theo con dốc đá gần đó để đưa cả bọn xuống chân núi. Họ lại lao vùn vụt về phía tường thành.

Dừng chân trước cánh cổng sắt cháy đen, Lance bước xuống nhìn quanh. Jodan cùng bốn tông đồ cũng xuống theo. Bức tường thành sừng sững cao, nó còn cao hơn những gì cậu tưởng khi lần đầu thấy nó từ trên vách đá. Lance chống hông ngẩng đầu nhìn lên, nó hẳn phải cao hơn chục thước, Lance nghĩ.

“Này Salan”, Lance gọi, “Ngươi có thể đánh hơi được những người còn sống quanh đây không?”

“Họ trốn trong cái hang đằng kia kìa”, Salan nói trong khi hất cằm về phía ngọn núi đá bên kia khu rừng.

“Trời…”, Lance thốt lên, “Ngươi có thể đánh hơi tốt như vậy ư?”

Salan lắc đầu, nó nói “Chúng ta đã thấy vài con người chạy ra từ chỗ đó.”

“Hừm…”, Lance đặt một tay lên cằm ra vẻ nghĩ ngợi.

Nếu số lượng quá nhiều thì sẽ rất rắc rối nếu đưa cả lũ qua biên giới. Hay để chúng dựng lại cái thị trấn này nhỉ, Lance nghĩ. Dầu sao thì cậu cũng có thừa lương thực để nuôi những kẻ này, và Lance cũng cần nguồn thịt để nuôi bầy hổ đói đằng kia nữa. Bất giác Lance nhìn về phía mấy con mèo to sát, chúng đang nằm dài ra bãi cỏ liếm lông cho nhau, vài con ngáp ngắn ngáp dài phát ra âm thanh ồm ồm vô cùng biếng nhác.

“Này Jodan”, Lance gọi.

“Có tôi, thưa ngài giáo chủ”, Jodan bước đến gần.

“Anh đủ sức dựng lại cái thị trấn này không?”, Lance hỏi.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa ngài”, Jodan đáp bằng giọng cứng rắn.

Lance không bất ngờ lắm vì thái độ cương quyết của Jodan. Cái gọi là lòng tự tôn của giới quý tộc thật là màu mè. Nó cũng không khác bản năng bảo vệ lãnh thổ của đám dã thú là mấy.

Lance đặt tay lên bả vai Salan, hỏi “Từ đây đến chỗ cái hang xa không?”

“Không xa lắm, hít vài hơi thở sâu là đến”, Salan đáp.

Lance phóng lên lưng Salan, nói “Ngươi đưa bổn tọa đến đó được chứ?”

Salan chỉ lặng lẽ cất bước về phía khu rừng đằng xa.

Sáu người và cả bầy hổ đến bìa rừng. Ráng chiều đã tắt, không gian chung quanh chỉ còn được soi rọi bằng chút ánh sáng xanh lam mát mắt đổ xuống từ bầu trời. Lũ chim réo nhau um sùm trên tán cây, côn trùng thé lên khúc nhạc ồn ào và hỗn loạn. Vài ba con cóc nhái góp giọng bằng tiếng kêu ọp ẹp làm cho bản nhạc thêm phần đinh tai nhứt óc.

Một con đường mòn rộng rãi và bằng phẳng đâm dọc khu rừng, dẫn thẳng đến ngọn núi đá đằng xa. Salan phi nước đại dẫn đường, cả bầy hổ cũng tăng tốc đuổi theo. Lance để ý thấy có một bầy lợn rừng béo ục ịch đang gặm quả mộng bên dưới một gốc cây to. Cậu sẽ cho chúng vào nồi cho bữa tối hôm nay.

Đúng như Salan rào trước. Chỉ sau vài hơi thở sâu thì họ đã đến nơi. Lance xuống đất. Bóng tối đã buông. Khu rừng mỗi lúc một u tịch hơn. Một cái cửa hang ngay dưới chân vách núi. Nó bị chặn bởi hai tản đá to tướng, khe hở chỉ đủ để một người lách qua. Lance đã thấy một nòng súng run rẩy hướng về phía mình.

“Những kẻ…”, Lance cất tiếng.

Lance chưa kịp dứt lời thì một tiếng súng vang lên. Ngay sau đó là một cảm giác đau nhói ở khoang bụng. Vài tiếng hét thất thanh vọng ra từ cửa hang. Lance móc viên đạn nóng bỏng tay ra khỏi người rồi ném nó xuống đất. Miệng vết thường liền lại chỉ trong cái nháy mắt. Viên đạn đã làm cái áo lụa của Lance bị thủng một lỗ, máu loang cả một mảng xanh đen làm cậu nhăn mặt. Ambrosia quý giá đang bị lãng phí, nhưng cậu cũng đành bất lực nhìn chúng tự bay hơi đi mất chứ cũng không thể cứu vãn được gì hơn. Nghĩ đến đây, Lance lại thấy tiếc rẻ mà thở dài một hơi.

“Những kẻ bên trong hang động”, Lance nói lại bằng giọng trầm ồm, “Bổn tọa là Lance Triumph, giáo chủ của thánh giáo hội Larra del Lawrence…”

Ngượng chết đi được, Lance nghĩ, cái kiểu xướng ngôn hầm hố này làm cậu sởn da gà vì thấy quá giả tạo.

“Bổn tọa sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi”, Lance nói tiếp, “Hãy trình diện trước thánh thể…”

Sau một khoảng lặng, một người đàn ông bước ra, anh ta vẫn giữ chặt khẩu AK-47 trên tay, ngắm thẳng về phía Lance. Người đàn ông mặc một bộ trang phục sẫm màu kín tay chân, đôi giày vải đầy bùn đất bị thủng một lỗ làm ngón chân cái lòi ra ngoài.

Lance giơ tay về phía Salan, nói “Hãy cúi người xuống, ngươi và đồng loại đang làm những kẻ này sợ hãi.”

Salan nằm xuống, bầy hổ cũng bắt chước theo. Chúng nằm thẳng, nhẹ cúi đầu về phía Lance.

Người đàn ông nọ hạ khẩu súng xuống, anh ta trợn tròn mắt hết nhìn Lance rồi lại nhìn bầy hổ. Hơi thở của anh ta gấp gáp đến mức thân trên đã nhấp nhô từng nhịp từ lúc nào.

Lance bước về phía trước. Ngay lập tức người đàn ông nọ lại nâng khẩu súng lên. Lance khựng lại.

“Jodan”, Lance gọi.

“Có tôi, thưa ngài giáo chủ”, Jodan đáp.

“Anh biết phải làm gì chứ?”, Lance hỏi.

Jodan gật đầu rồi bước về phía trước. Nòng súng lập tức hướng về anh ta.

“Tôi là Osa Lycano”, Jodan nói lớn, “Con trai út của tử tước Osto Lycano.”

Người đàn ông có vẻ không tin, anh ta bước đến gần. Lance đoán bóng tối đã làm cho anh ta không nhìn rõ mặt Jodan.

“Ôi… Thiếu chủ…”, người đàn ông nọ reo lên, “Ngài đợi tôi một chốc nhé”, dứt lời anh ta vụt chạy về phía cửa hang.

Trong lúc chờ đợi người đàn ông nọ trở lại, Lance cùng mấy tông đồ khác gom củi khô để đốt hai đống lửa lớn. Cậu cùng Salan và các tông đồ ngồi xuống gần một đống lửa rồi huơ tay cho ấm. Bầy hổ co rút vào nhau chung quanh đống lửa còn lại. Lance nghe thấy mấy tiếng trống bụng ọt ẹt phát ra. Có lẽ bầy hổ đã đói.

Người đàn ông trở ra cùng với hai người nữa, họ ăn vận y hệt anh ta. Lance tự hỏi mấy người này là đồng đội trong quân ngũ hay gì vậy. Gương mặt họ xanh trành cắt không còn giọt máu sau khi lia mắt trúng bầy hổ. Jodan chạy xồng xộc về phía họ, cả bốn người xì xầm cái gì đó một chốc rồi giải tán. Jodan đi bộ về phía đống lửa trong khi ba người kia trở vào hang.

“Này Salan”, Lance gọi, “Cả đàn hổ này thì ăn bao nhiêu thịt là đủ?”

“Năm con lợn rừng béo là vừa đủ no”, Salan đáp.

“Vậy thì bảy con nhỉ”, Lance nói.

Bóng tối đã bao trùm lấy khu rừng. Mấy tiếng cú vọ vang lên đằng góc rừng xa xa. Gió nhè nhẹ mang theo sương đêm thổi đến, Lance có thể cảm thấy hơi ẩm trên da mặt mình.

Jodan ngồi xuống gần bên Lance.

“Sao rồi”, Lance hỏi.

“Có đến một nghìn năm trăm người sống trong hang”, Jodan nói.

“Cả một lữ đoàn sống trong cái hang đó ư?”, Lance kinh ngạc, “Cái hang đá hay cái trại tế bần vậy?”

“Nó vốn là cái mỏ đá phục vụ việc dựng tường thành”, Jodan đáp, “Bên trong rất rộng và có cả nguồn nước ngầm”

Lance thở dài một hơi. Vốn tưởng chỉ có vài chục người thì cậu còn suy nghĩ sẽ mang toàn bộ về làng Oak để chăm lo cho dễ. Giờ thì hay rồi, cả một lữ đoàn không nơi nương tựa chờ được giải cứu. Chẳng sao cả, vì là một giáo chủ từ bi nên cậu sẽ cứu rỗi tất cả, Lance nghĩ rồi bất giác cười khúc khích.

“Ngài giáo chủ?”, Jodan gọi.

Lance giật mình, cậu hắng giọng một cái, hỏi “Sao thế?”

“Chúng ta có cần đi tìm thứ ăn cho bữa tối nay không”, Jodan hỏi, anh ta nhìn về phía Fouran đang xoa xoa cái bụng, “Mọi người có vẻ đều đã đói rồi.”

“Để bổn tọa lo vấn đề đó, anh cứ ở đây thu xếp với người dân đi”, Lance nói.

Dứt lời, cậu đứng dậy chóng hông nhìn về phía khu rừng tối đen.

***

Tối.

Bầy hổ sau khi được thiết đãi một bữa thịt lợn rừng béo ngậy thì nằm dài ra bãi cỏ và đánh một giấc quanh đống lửa ngoài bãi xa.

Gió đã tắt hẳn, sương đêm lạnh giá bắt đầu bao trùm lấy khu rừng.

Lance ngồi bên một đống lửa nhỏ cùng với Jodan và người đại diện của nhóm người sống sót. Ngoài xa, ngay trước cửa hang là một bãi than lớn nóng già, trên nó treo hai con lợn béo thơm lừng. Fouran cùng Fiven đang ra sức quay đều hai thanh đòn treo lũ lợn. Thorin cùng Sixon cũng bận rộn phết nước sốt lia lịa. Chung quanh họ, người dân vay quanh thành một vòng tròn lớn. Người nào người nấy đều không thể rời mắt khỏi món thịt nướng quyến rũ mà nuốt nước bọt ừng ực trông đến là thèm thuồng.

Salan nằm cuộn mình sau lưng Lance như biểu tượng của quyền lực tối cao, điều đó làm Lance thấy vui vẻ.

“Ngài đã săn bảy con lợn đó kiểu gì thế?”, Quadmire hỏi.

“Lũ lợn đã tự nguyện hi sinh thân mình để dâng thịt cho chúng ta”, Lance nói bằng giọng trầm uy nghi, “Vì thánh Larra…”

“Ôi…Đúng là kì diệu…”, Quadmire thốt lên.

Lão già Quadmire này, bề ngoài thì già nua lẩm cẩm nhưng lời nào thốt ra cũng như đang xu nịnh. Cảm giác gai người chạy dọc cơ thể Lance mỗi khi lão cất tiếng. Lão có có cầm móm sọm, răng lợi chẳng còn mấy cây, da mặt thì nhăn nheo, râu tóc cũng bạc phơ hết cả. Lão vận một bộ trang phục dài rũ rượi và chống một cái gậy gỗ bóng lưỡng.

“Bổn tọa muốn lan tỏa phép màu vi diệu của thánh Larra đến muôn nơi”, Lance nói.

“Chỉ cần ngài bảo vệ chúng tôi…”, Quadmire vái lạy ra vẻ khúm núm, “Chúng tôi nguyện dâng hiến thân thể này cho ngài…”

Rõ ràng là xu nịnh, Lance nghĩ, lão già quỷ quyệt này sớm muộn gì cũng sẽ phản bội. Thôi thì dựng giáo hội trước rồi trừ khử lão sau cũng chưa muộn. Chôn chân mãi ở cái làng Oak cũng không phải là một ý hay, Lance cần phải có một nền móng mới vững chắc hơn.

“Các người có nguyện sẽ bỏ sức lao động vì giáo hội không?”, Lance vừa hỏi vừa vuốt ve Salan bên cạnh.

“Được… Chúng tôi sẵn lòng…”, Quadmire đáp ngay.

Lance không bất ngờ lắm. Cái kiểu nịnh hót để giữ mạng này cậu đã thấy không ít lần. Trước cái chết, con người hoặc sẽ rũ bỏ mọi thứ để đón nhận quả bảo, hoặc sẽ vùng vẫy bằng mọi giá để được sống sót. Và ngoài chính cậu ra, Lance chưa từng thấy kẻ nào mà không run sợ trước thần chết.

Fouran bước đến gần, mồ hôi nhễ nhại. Anh ta quỳ một chân, đặt tay trước ngực và nhẹ cúi người về phía Lance.

“Thưa giáo chủ, vật tế đã được chuẩn bị xong”, Fouran nói bằng giọng kính cẩn.

“Được, tốt lắm”, Lance gật đầu đáp.

Lance đứng dậy. Cậu cùng Salan cất bước về phía đống than hồng đang treo hai con lợn quay thơm lừng. Salan gầm lên một tiếng để mở đường. Những người sống sót bị hù cho một phen khiếp vía, họ dạt nhau ra để hở một khoảng trống cho cậu và vua hổ bước đi. Lance đứng trước vật tế, cậu quay người về phía những người dân, Salan lặng lẽ ngồi sau lưng cậu ra vẻ thủ phục.

“Hỡi những con chiên lạc lối”, Lance hô lớn.

Lance nhìn quanh, cậu thấy hàng loạt cặp mắt hướng về phía cậu. Chính xác hơn thì những ánh mắt đó đảo như rang lạc giữa cậu và hai con lợn béo. Một lũ đói khát đến mất trí, Lance nghĩ, chính vì vậy mà cậu có thể dễ dàng thao túng được chúng.

“Nhờ ân điển của thánh Larra”, Lance hô lớn, “Ngài đã ban cho bổn tọa phép màu để thu phục những vật tế ngon lành này.”

Những kẻ sống sót, già trẻ có đủ, bắt đầu xầm xì với nhau. Âm thanh râm rang tỏa ra như một cơn sóng ngầm rất nhanh chóng đã bao trùm cả vòng vây.

“Bổn tọa là Lance Triumph”, Lance lại hô lớn, “Nhân danh thánh Larra, bổn tọa sẽ thiết đãi các ngươi, những con chiên lạc lối và đói khát, bằng chỗ vật tế sau lưng bổn tọa.”

“Thánh Larra muôn năm” Sixon, Fiven và Thorin hô hoán để mồi chài.

Rất nhanh chóng, những tiếng hô phát ra từ những cái miệng đầy nước dãi, rồi lang rộng ra chung quanh.

Lance cúi nhẹ người rồi cùng Salan cất bước rời khỏi vòng vây. Không ngoài dự đoán, cả đám người đói khát ngay lập tức phanh thây hai con lợn và ăn ngấu nghiếng. Lance ngoảnh mặt lại nhìn, cậu trưng ra vẻ mặt khinh bỉ. Giặc một lũ mọi rợ, Lance nghĩ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!