LYLLETTE

CHƯƠNG KHÔNG TÊN SỐ BỐN

CHƯƠNG KHÔNG TÊN SỐ BỐN

“Tôi không đi nổi nữa đâu”, Floétte ngồi phịch xuống con đường đất gồ ghề.

“Hay chúng ta vứt con ả này lại đây luôn đi, Aron”, Sebas đề nghị, “Rách việc thật.”

Aron thở dài một hơi không đáp. Cậu ném thanh đại kiếm cho Sebas rồi ngồi xỏm xuống bãi cỏ và đặt hai tay ra sau lưng.

“Lại đây…”, Aron nói bằng giọng dịu dàng đầy nuông chiều.

Floétte cười tủm tỉm. Cô nàng bước đến, ngã người lên lưng Aron.

“Thật sự buồn nôn”, Sebas dè bĩu.

“Lêu lêu…”, Floétte chì mi làm mặt xấu trêu Sebas.

Sebas chỉ cười khẩy không đáp.

Con đường đất băng ngang khu rừng nguyên sinh vừa khúc khuỷu vừa gập ghềnh như thử thách sự kiên nhẫn của những người bộ hành. Chiều buông, dẫu cho bầu trời trên cao có trong vắt thế nào thì khu rừng này cũng không thể sáng sủa lên được. Gió mạnh thổi trên tầng cao giũ tán lá dữ dội nhưng dưới mặt đất hoàn toàn tĩnh lặng. Chim muông chẳng buồn hót. Côn trùng cóc nhái cũng trốn đi đâu mất. Cả con đường trước sau như một, tối đen và tĩnh lặng.

“Biết đường khó đi vậy, mang theo một cổ xe ngựa thì có phải dễ dàng hơn không?”, Floétte than thở.

Cô ả đang vận một chiếc váy xòe bung rộng cầu kỳ màu xanh lam và cài một cái trâm ngọc trên mái tóc vàng óng ánh. Gót giày ngà voi của Floétte thi thoảng lại đâm vào đùi khiến Aron khó chịu. Thật lòng, cậu đang vô cùng hối hận. Nếu Aron nghe lời Sebas sớm hơn thì có lẽ cả hai đã đến được ngôi làng nọ trước khi mặt trời lặng. Bấy giờ, Aron mới thấm thía câu bệnh sĩ chết trước bệnh nan y.

Sebas chợt dừng lại dưới một góc cây to.

“Này Aron, kia là khế phải không?”, Sebas vừa nói vừa chỉ tay lên tán cây.

Aron ngẩng đầu nhìn lên. Vô tình gáy cậu đập trúng đầu Floétte.

Cô ả dẫy lên ngay lập tức, “Chết tôi rồi, vỡ sọ rồi…”

Aron thả Floétte xuống đất.

Floétte đặt hai tay lên xoa xoa cái trán ửng đỏ. Hai hàng mi đã rưng rưng giọt nước mắt uất ức.

“Xin lỗi, xin lỗi… Ta sơ suất quá… Nàng không sao chứ…?”, Aron vừa dỗ dành vừa dùng ngón tay nhẹ gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má Floétte.

“Ừm…”, Floétte nhẹ gật đầu đáp.

Đôi bông tai đính cả chùm đá quý của cô ả xao động sau cú gật. Chúng va vào nhau nghe tí tách như tiếng mưa rơi.

Từ lúc nào, Sebas đã leo lên cây và hái xuống một đống quả tươi rói. Quả nào quả nấy phải to bằng hai nắm tay của Aron, mộng nước và vàng ươm. Cậu lấy một quả đưa cho Floétte rồi chọn một quả khác để thưởng thức.

“Thật kỳ lạ”, Sebas lên tiếng.

“Sao thế?”, Aron hỏi.

Cậu lau vội quả khế lên tay áo may bằng vải lanh rẻ tiền của mình rồi đưa lên miệng. Aron đớp một miếng lớn. Vị ngọt, chua thanh quyện cùng chút chát nhẹ và vô cùng mộng nước. Cơn khát của Aron được thõa mãn gần như tức thì khi miếng khế được nuốt xuống.

“Khó ăn chết được”, Floétte gào lên.

Cô ả khạt nhổ lia rịa rồi thẳng tay vứt quả khế ngon lành xuống mặt đất. Quả khế đen đủi nọ dập nát be bét. Floétte khoanh tay ngoảnh mặt, chân mày cau lại ra vẻ khó ở.

“Thứ này cho lợn ăn hay sao vậy?”, cô ả tiếp tục dè bỉu.

Aron thấy Sebas liếc nhìn cô ả một cái đầy bất mãn nhưng cậu ta chỉ dừng lại ở đó. Sebas ngoạm một miếng khế lớn nhai giòn giã.

“Cây khế ngon lành như vậy mà lại không có quả nào bị chim ăn”, Sebas vừa nhai vừa nói, “Như thể lũ chim sợ hãi khu rừng này vậy”

“Hừm…”, Aron ngẫm nghĩ.

Sebas nói không sai. Cả buổi chiều lang thang dọc con đường này, Aron không nghe thấy tiếng chim nào cả. Rất hiếm hoi mới nghe thấy tiếng chim săn mồi ở tít trên thinh không vọng xuống. Mấy con vật nhỏ cũng chẳng thấy đâu, hạt cây rơi vãi đầy đất nhưng chẳng có con sóc hay chuột nào cả. Hươu nai hoàn toàn vắng bóng, mặt đất im lìm đến quái dị.

Aron đón lấy thanh kiếm từ Sebas rồi cất bước đi tiếp. Sebas nối gót, Floétte lẽo đẽo theo sau. Chợt một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuối con đường là ánh sáng. Có vẻ đó là đích đến, Aron thở phào một hơi. Cậu đã chuẩn bị tâm lý cho một đêm dài trong khu rừng quỷ dị này. May thật, Aron nghĩ.

Mãi một lúc lâu sau thì cả ba mới đi hết con đường. Lối ra cũng chính là bên trên một vách đá dựng đứng hướng thẳng về phía một ngôi làng nhỏ bên trong lòng núi. Gió ở đây thổi mạnh kỳ lạ, mùi hoa thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi Aron. Cậu không biết đó là loài hoa gì nhưng nó thật sự khiến người ta quên hết phiền muộn.

Ngôi làng bên dưới không quá lớn. Aron nhắm chừng có hơn một chục căn nhà cả thẩy. Tất cả đều là nhà sàn gỗ được dựng cheo leo bên vách đá. Mái nghiêng lợp ngói vảy rồng đen nhánh. Trước hiên treo lồng đèn đỏ rực rỡ. Một con đường mòn chảy dọc ngôi làng, nó uốn lượn qua thềm mấy căn nhà rồi dừng ở dinh thự lớn tít đằng xa.

Cổng làng nằm ngay dưới chân vách đá nơi ba người đang đứng. Nó được dựng bằng hai trụ gỗ cao lớn, thẳng đuột. Chúng kết nối với nhau bởi hai thanh đòn nhỏ hơn, phần dôi ra được gọt đẽo cong vút hướng thẳng lên trời. Ánh sáng từ dãy đèn lòng treo trên cổng rọi xuống soi sáng chung quanh. Aron thấy hai người đàn ông đang đứng canh ở đó.

“Aron”, Sebas cất tiếng, “Ngôi làng này có gì đó không đúng lắm.”

“Ừm…”, Aron gật đầu.

Aron nhìn quanh thì không thấy Floétte đâu. Cậu hốt hoảng khi phát hiện cô ả đã đi được nửa con dốc cao dẫn xuống cổng làng bên dưới.

“Ôi trời…”, Aron vội vả đuổi theo.

Aron đuổi kịp Floétte thì họ đã đến gần điểm cuối của con dốc.

“Cô đi bộ thì chậm chạp mà tuột dốc lại lẹ thế?”, Sebas mỉa mai.

“Hứ…”, Floétte không đáp lời mà chỉ vênh mặt ra vẻ tự đắt.

Aron thở dài một hơi ngao ngán. Nếu không phải vì cái bàn đạp mang tên hiền tế của nhà công tước Sylphinia thì cậu đã bỏ mặt ả đàn bà cong cớn này rồi. Nhưng biết sao được, một mạo hiểm giả thấp cổ bé họng như cậu không thể tự mình đạt được uy quyền bằng bạo lực thuần túy. Aron phải luồn lách bằng quan hệ để đi từng bước một, và kiểm soát nhà Sylphinia là bước đầu tiên trong tất cả.

Lạc vào dòng suy tưởng, Aron đã đến trước cổng làng lúc nào không hay. Một trong hai người gác cổng bước về phía trước mấy bước. Anh ta đội nón lá và cầm trên tay một cái giáo kim loại sắc lẻm.

“Đây là làng Raisin, xin hãy xưng tên và nói rõ mục đích đến đây”, người lính gác nói một tràng bằng giọng vô hồn ngang phè phè.

“Ta là Floétte Sylphinia, ái nữ của công tước Cromwell Sylphinia”, cô ả vừa tự giới thiệu vừa đặt một tay trước ngực, cằm thì vênh lên cao trông trịnh thượng vô cùng.

“Tôi là Aron Frizt”, Aron chìa tay về phía Sebas, “Còn đây là Sebastian Honju”, Aron thu tay về đặt trước ngực, “Chúng tôi là vệ sĩ của tiểu thư.”

Floétte nhăn mặt ngay lập tức. Cô ả lao đến Aron rồi sà vào lòng cậu. Floétte đỏng đảnh đánh đu trên cổ Aron.

“Sao chàng lại nói như vậy, chàng là phu quân tương lai của thiếp kia mà…”, Floétte chu mỏ cong môi nói lẫy bằng giọng ỏng ẹo.

Aron với tay vuốt nhẹ mái tóc của Floétte. Cậu cố rặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Chưa chính thức mà xưng danh như vậy thì ngại quá…”, Aron nói.

Floétte đứng thẳng dậy, cô ả khoanh tay ngoảnh mặt ra vẻ giận dỗi.

“Các vị vẫn chưa nói lý do đến đây”, người lính gác vẫn dùng chất giọng ghê rợn đó để nói.

“Các ngươi sống bám trên lãnh địa của bổn tiểu thư đây, ta đến lúc nào mà không được?”, Floétte quát.

“Nếu không nói rõ lý do, chúng tôi không thể để các vị vào trong”, người lính gác nói, giọng vẫn vô hồn như vậy.

Aron tiến về phía trước. Chợt cậu ngửi thấy mùi hoa thơm ngát mê hoặc khi nãy nhưng rất nhanh gạt nó ra khỏi dòng suy nghĩ. Aron dang một tay chắn ngang Floétte để khiến cô ả lùi lại.

“Chúng tôi đang trên đường trở về dinh thự sau một chuyến gặp gỡ với quý tộc láng giềng”, Aron giải thích, “Không may xe ngựa bị hỏng, và trời thì cũng sắp tối. Chúng tôi đành phải ghé qua đây để xin trú tạm một đêm.”

“Mong các vị đợi tôi một chốc”, người lính gác nói rồi quay bước vào bên trong làng.

Aron thở phào một hơi. Không sớm thì muộn, con đàn bà ương ngạnh này sẽ hại chết cậu bằng chính sự vô tri không gì bì được của ả. Nghĩ đến đây, Aron lại rùng mình.

Bầu trời trên cao đã tối hẳn. Màu xanh trong nhường chỗ cho sắc đen thẳm u tịch. Sao xa sao gần dần hiện hình, vầng trăng tròn sáng tỏ nằm lặng im trên đỉnh đầu. Khu rừng trên vách đá bao quanh ngôi làng tối đen, lá cây đong đưa theo cơn gió dữ hiện lên như những hình thù đen ngòm quái dị.

Người lính gác trở ra. Anh ta lại giở cái giọng đều đều không thanh dấu đó để thông báo, “Trưởng làng sẽ tiếp đón các vị, xin hãy theo tôi…”

Aron dắt tay Floétte đi trước, Sebas theo sau. Họ vượt qua cổng làng rồi đi men theo con đường mòn uốn lượn. Dọc hành trình, Aron không ngừng quan sát. Mọi thứ trong bình thường đến bất thường. Bên trong nhà, dân làng cười nói xôn xao một cách giả tạo. Không có gà, vịt, chó, mèo hay bất kỳ vật nuôi nào cả. Con sông dọc vách đá im lìm không có tiếng quẩy nước. Bóng đen của những bụi cây thủy sinh bên bờ sông quơ quào trông như bầy rắn đói khát.

Chợt một bóng trắng thuông dài bò ngang con đường. Nó ngoi đầu dậy nhìn đoàn người.

“Rắn? Á….Có rắn…”, Floétte hét lên một tiếng đầy kinh hãi.

Cô ả rút người vào lòng Aron run cầm cập.

Con rắn nọ giận mình. Nó phóng nhanh về phía bờ sông rồi nhảy tỏm xuống dưới, mất dạng vào bóng tối.

“Nó chạy mất rồi, đừng sợ”, Aron vuốt ve Floétte để trấn an.

Thật kỳ lạ, Aron nghĩ, tiếng hét lớn như vậy mà dân làng chẳng để tâm. Họ vẫn cười nói với nhau bên trong nhà như thể tiếng thét kinh hồn vừa rồi chỉ là cơn gió thoảng qua.

Càng vào trong, mùi thơm càng nồng đậm và bắt đầu trở nên khó chịu. Aron nhìn Sebas thì thấy cậu ta đã nhăn mặt từ lúc nào.

Bốn người dừng chân trước căn nhà bề thế ở cuối làng. Nó thật sự là một tổ hợp kiến trúc đồ sộ, đến mức người ta phải phá lệ mà dựng nó trên mặt đất chứ không treo lên vách đá như những căn nhà khác. Một cặp vợ chồng trung niên ăn vận gấm vóc lụa là đã chờ sẵn trước cửa. Gã lính gác cúi người trước họ rồi quay bước rời đi, không nói thêm lời nào.

“Chào buổi tối, quận chúa Floétte Sylphinia điện hạ”, người đàn ông cất tiếng.

Aron thở phào, tông giọng của ông ta có lên có xuống chứ không vô hồn như gã lính gác lúc nãy.

“Mau chuẩn bị bồn tắm cho ta, nóng chết được”, Floétte phẩy tay phành phạch trong lúc nói.

Cô ả thậm chí còn không thèm nhìn chủ nhà lấy một cái mà thẳng thừng bước luôn vào bên trong. Người phụ nữ chóng gậy vào theo, chỉ còn người đàn ông ở lại tiếp khách.

“Xin lỗi ngài…”, Aron cất tiếng, “Tiểu thư của chúng tôi đã thô lỗ rồi…”

Người đàn ông nhìn Aron và Sebas từ trên xuống dưới một lượt. Aron thấy một nụ cười khinh rẻ thoáng vụt qua trên gương mặt tứ tuần trẻ trung của gã.

“Các ngươi được phép dùng bữa nhưng chỉ được nghỉ ngơi ở phòng dành cho vệ sĩ”, gã nói bằng giọng khinh khỉnh.

“Ban cho chúng tôi ân huệ lớn như vậy, ngài quả là hào phóng”, Aron nói rồi nhẹ cúi người.

Aron len lén liếc mắt nhìn lên. Cậu thấy một cái cười nhếch mép đắc ý trên cái khuôn trăng vành vạnh của gã trưởng làng.

Theo chân hắn, Aron và Sebas vào trong dinh thự. Hoa viên ngập tràng một thứ hoa kỳ lạ rất giống hồng nhung. Chúng được trồng trong các cung tròn đồng tâm, thân cây tếch lại để trông khóm hoa như các khối tròn khổng lồ phủ kín bởi cánh hoa trắng xóa. Cơn gió nhẹ lùa ngang khiến hương thơm nồng nặc lan tỏa trong không gian, Aron đoán chính loài hoa này là nguồn cơn của thứ mùi kì quái kia. Nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao họ lại trồng nhiều đến như vậy, đúng là dị hợm.

Aron vào bên trong sảnh chính của dinh thự. Cậu đặt mông ngồi xuống cái chiếu cói lớn trải giữa nhà. Sebas cũng an vị gần đó. Gã trưởng làng đã biến mất từ lúc nào.

“Này Aron”, Sebas gọi rồi hất cằm về phía cái bàn cúng trên vách tường.

“Hửm”, Aron nhìn theo.

“Kia là khế phải không?”, Sebas hỏi.

“Ừ…”, Aron gật đầu, “Có gì lạ sao?”

“Tôi vừa hái chúng hồi sáng”, một giọng phụ nữ trẻ tuổi vang đến.

Aron cắn chặc răng nhìn Sebas. Cậu cũng nhìn ra sự kinh hoàng trong mắt đồng đội. Đó không phải người, nó là một con Serpent đội lốt thiếu nữ. Aron có thể cảm nhận hào quang ma lực dữ dội tuông trào từ cơ thể của nó.

“Công tử bị…bị làm sao thế…”, cô ả bước đến gần rồi ngồi ngay sát bên cạnh Aron, giở giọng lẳng lơ.

Ả vừa nói vừa dùng bàn tay trắng nỏn vuốt ve gương mặt của Aron. Cảm giác mềm mại này đúng là mê hoặc quá đỗi. Trong phút chóc, Aron đã quên mất bên cạnh cậu là một con quái vật khủng khiếp chứ chẳng phải một cô gái nào cả.

“Ta là Aron Frizt”, Aron tự giới thiệu, cậu giả vờ ngã đầu lên bộ ngực căng tròn của ả, “Chẳng hay vị tiểu thư đây quý danh là chi?”, cậu cũng giở giọng say mê để hỏi lại.

“Đáng ghét…”, ả nhẹ xô đầu Aron ra, đoạn giả vờ giả vịt dùng tay chắn ngang ngực, nhưng thực chất là để ngạnh ngực lộ rõ hơn, “Công tử hư quá đi…”

Con rắn chúa giả dạng người hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc. Một mỹ nhân thật sự với làn da trắng nỏn nà, mái tóc đen suông mượt được tếch thành hai cái bính dài rồi cuộng tròn ở sau gáy. Ả vận áo lụa bên trong nhưng lại khoác khăn the bên ngoài tạo cảm giác nửa kín nửa hở thật dâm đãng.

“Tiểu nữ là Lyllette”, ả vừa nói vừa dùng tay che mặt tỏ vẻ e thẹn.

“Nào… Đến đây để ta thơm miếng…”, Aron hùa theo.

“Không được đâu… Quận chúa Floétte đang ở đây… Ngài làm như thế là xấu lắm…”, ả từ chối bằng giọng khiêu khích.

“Này Sebas”, Aron quay đầu nhìn đồng đội, “Anh không thấy gì đúng chứ?”

“Phải… Phải… ”, Sebas quay đầu nhìn ra xa, “Tôi không thấy gì cả…”

Ả rắn chúa kéo tà áo the mỏng tan để che cơ thể nhưng càng làm, ngực ả càng căng dữ hơn. Con rắn quỷ quyệt, Aron chửi, cậu sẽ lột da nó làm áo sau vụ này. Lyllette rút chân lại để khoe ra bờ mông nẩy nở đầy quyến rũ dưới lớp lụa bóng. Aron bò bằng hai tay đến gần, cậu cố nặn ra gương mặt thèm thuồng để đúng với vai diễn dù dạ dày đang quặng từ cơn vì ghê tởm.

“Aron…”, tiếng Floéttte gầm lên từ đằng xa.

“Tiểu thư cứu tôi…”, Lyllette hét lớn.

Aron cảm nhận tiếng hét đó hoàn toàn là thật và không có chút diễn xuất nào. Chết tiệt, Aron chửi thầm, cậu đã bị con rắn này dắt mũi.

Floétte vứt luôn cái khăn bông trên tay để lao đến túm cổ Aron. Cô ả trừng mắt nhìn cậu.

“Aron Frizt, chàng dám giở trò đồi bại với tiểu thư Lyllette?”, Floétte gằng giọng, cô ả liếc nhìn Sebas “Còn anh Sebas, tôi không ngờ anh lại thông đồng với Aron đấy.”

Sebas huýt sáo như đang giả điếc, cậu ta không đáp lời mà chỉ đưa mắt nhìn ra vườn hoa.

“Hai người hay lắm”, Floétte cười cay đắng, “Đêm nay tôi sẽ ngủ với tiểu thư Lyllette, các người hãy tự sám hối tội lỗi của mình đi…”, Floétte nói lẫy.

Dứt lời, Floétte vứt Aron xuống sàn rồi dắt tay Lyllette rời đi.

Aron đã thấy một nụ cười đắt ý thoáng vụt qua gương mặt gian ác của con rắn nọ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!