[ 15/08/589, Bình nguyên Dantu, Seth ]
Sáng.
Lance mở mắt tỉnh dậy trong một cái lều bạt màu xanh lục. Đầu cậu đau như búa bổ, mắt cay xè như sát ớt. Cố hé mi để nhìn quanh, cậu thấy hàng dài quân sĩ đang mê man. Mặt họ đỏ bừng, môi khô khốc và run rẩy.
Lance ngồi dậy, miếng khăn ướt trên trán cậu rơi xuống. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tay chân cậu bắt đầu run bần bật không tự chủ, răng lợi cũng va vào nhau nghe lộp cộp. Mũi bị ngạt và tai bị ù làm Lance mất phương hướng.
“Lạnh thế?”, Lance vô thức lên tiếng.
Đằng xa, ba nữ quân y đang chạy tới chạy lui đút thuốc và thay khăn ướt trên trán cho quân sĩ. Lance khoác cái chăn lên vai, cậu ngồi dậy bước đến một nữ quân y gần đó.
“Cô cần tôi giúp một tay không?”, Lance hỏi.
“Đồng chí thay khăn ướt cho họ giúp chúng tôi được chứ?”, nữ y sĩ hỏi trong khi chỉ tay về phía hàng dài thương binh nằm sát vách.
“Ừm…”, Lance gật đầu.
Lance đã quen với cái lạnh ở đây, lưng cậu bắt đầu thấy nóng và châm chít do mồ hôi. Lance cởi cái chăn ra vắt tạm lên cái ghế gần đó. Khí lạnh luồn vào áo thật mát mẻ. Mũi Lance dần trở nên thông thoáng hơn, cậu có thể ngửi thấy mùi ẩm thấp trong không khí, thoang thoảng mùi thối của phân lỏng do tiêu chảy. Tiếng mưa rã rít bên ngoài hòa cùng âm thanh rên rỉ thật thê lương và ám ảnh.
Lance lẹ tay dùng khăn lao mặt cho thương binh rồi gom hết khăn cũ lại thành một đống. Cậu mang đến cái thao lớn trong góc lều, giặt sạch qua một lượt và vắt nhẹ. Lance cẩn thận xếp gọn từng cái khăn một rồi đặt lên trán những binh sĩ.
“Dịch bệnh ư?”, Lance tự nói với chính mình, “Sao họ phát bệnh đồng loạt vậy?”
Lance nhìn quanh, cậu thấy quyển lịch giấy treo tường ghi một số mười lăm to tướng bên trên một số tám. Lance thật sự hoang mang, mới giữa tháng tám mà trời đã lạnh thế này thì mùa đông sẽ còn khắc nghiệt thế nào nữa.
“Nguy rồi…Chúng ta không còn nước biển khô…”, một y sĩ vừa chạy xồng xộc đến vừa nói lớn.
“Trời ơi…”, mấy nữ y sĩ ôm đầu, “Chúng ta cũng không còn đủ muối…”
“Hãy để tôi đi lấy”, Lance lập tức đề nghị.
“Nhưng cậu chỉ vừa mới khỏe lại”, một nữ y sĩ đáp.
Lance có thể cảm nhận sự ngờ vực từ phía những người quân y dành cho mình.
“Hãy cho tôi biết địa điểm”, Lance nói lớn, cậu cúi sâu người đổi giọng nghiêm nghị, “Mạng người là quan trọng nhất”
Một y sĩ bước đến đặt tay lên vai cậu, cô ta để tay lên trán Lance như để kiểm tra nhiệt độ. “Ừm…”, cô ta gật đầu, đoạn banh nhãn cầu của Lance ra rồi ngó nghiêng một lượt.
“Được”, cô ta nói lớn, nhẹ xoay người chỉ thẳng ra ngoài lều, “Từ đây đi thẳng đến trung tâm doanh trại, rẽ phải sẽ đến cục hậu cần, hãy lấy trước hai cân muối tinh, tôi sẽ tường trình lại sau. Nhớ nói rõ là tình huống khẩn cấp…”
“Được”, Lance gật đầu xác nhận.
Một y sĩ khác mang đến cho Lance một cái dù, dặn dò “Đi sớm về sớm…”
Lance đón lấy cái dù rồi phóng thẳng ra màn mưa.
“Thiệt tình, mình đang làm cái quái gì ở thế giới này vậy?”, Lance vừa nói vừa cầm dù chạy như bay.
Con đường dẫn đến trung tâm doanh trại thật sự là xa xôi diệu vợi. May thay, cơ thể này khỏe không kém cơ thể cũ của cậu nên cũng chẳng mất sức là bao. Giá rét mới làm người ta mất sức. Nếu cái lạnh trong lều làm người ta run rẩy thì cái lạnh dưới màn mưa làm người ta tê dại cả quai hàm. Lance cố hít thở thật đều để lại sức nhưng càng thở mạnh, phổi cậu lại càng đau đớn. Dọc đường đi, Lance thấy lều bạt của binh sĩ đã sờn màu đi nhiều, rác thải sinh hoạt chất thành đống. Thi thoảng lũ ruồi lại va đập vào người cậu nghe phình phịch.
Lance chạy đến trung tâm doanh trại thì mưa tạnh. Cậu gấp cái dù lại để chạy lẹ hơn. Từ xa, Lance thấy một dãy nhà dựng bằng gỗ đã mục nát và sẫm màu. Có vài binh sĩ đang ở đó, họ khuân vát trên vai mấy bao tải lớn. Lance dừng lại chóng tay lên một thân cây to để thở, da đầu cậu căng ra như muốn nổ tung, tim đập dữ dội.
“Này…Đồng chí bị làm sao thế?”, một giọng phụ nữ tiến lại gần.
“Muối…”, Lance đáp bằng giọng thều thào, “Khẩn cấp…Quân y cần hai cân muối tinh…”
Người phụ nữ không đáp lời mà chạy đi ngay. Trời lại đổ mưa, Lance cố lê chân vào mái hiên của dãy nhà cho khỏi ướt. Cậu ngồi phịch xuống nền đá, thở từng hơi khó nhọc. Lance thấy hai binh sĩ khác vừa từ bên trong chạy ra, trên tay cầm theo hai cái túi chứa thứ bột màu trắng ngà. Cậu thở phào một hơi, xem chừng những con người thoi thóp kia sẽ được cứu chữa kịp thời.
Chợt một cảm giác mát lạnh xuất hiện ở cổ làm Lance giật mình. Người phụ nữ vừa nãy đang cầm một chai nước khoáng chọt nhẹ lên cổ cậu. Lance đón lấy và gật đầu một cái thay cho lời cảm ơn.
“Tôi đã cho người mang muối và đường đến trại quân y rồi, an tâm nhé”, người phụ nữ cất tiếng.
“Cảm ơn”, Lance nói.
Cậu vặn nút chai và tuông một hơi cho thỏa cơn khát. Lance ợ một hơi rồi tựa lưng lên vách tường gỗ. Cậu nhìn người phụ nữ nọ. Vẻ mặt u sầu và tiều tụy như thể cô ta đã trải qua không ít mất mát. Bọng mắt thâm quầng, gò má hóp sâu là minh chứng rõ ràng cho nhiều đêm không an giấc.
“Tuy hỏi điều này hơi kỳ quặc…”, Lance nói với vẻ ấp úng.
“Sao thế?”, nữ quân nhân nọ hỏi, cô ta ngồi xỏm xuống gần bên.
“Tôi vừa mới tỉnh dậy sau một cơn sốt nặng nên trí nhớ còn mơ hồ”, Lance nói, “Tôi không nhớ mình là ai hay đây là đâu nữa…”
Lance cảm thấy cực kỳ hổ thẹn sau khi phun ra những lời dối trá kia. Cậu đưa mắt nhìn ra xa, nơi có một vũng lầy đen ngòm, bồ hống bay thành bầy bên trên.
“Đồng chí sốt nặng như vậy mà vẫn còn sức để đến đây ư?”, người phụ nữ hỏi với giọng cao như đang rất kinh ngạc.
“Ừm…”, Lance gật đầu, “Vì tình huống quá khẩn cấp…”
Người phụ nữ mỉm cười nhìn Lance rồi hít sâu một hơi.
“Đây là Dantu, tiền tuyến chiến tranh giữa Ytuth-Syrit chúng ta và Seth”, người phụ nữ đáp, “Chúng ta đã chiếm đóng nơi này được hai tháng trời rồi. Dự kiến sẽ tiến quân trong nay mai.”
Lance kinh ngạc không thôi, cậu nhìn người phụ nữ bên cạnh rồi chỉ tay về phía mấy cái lều bạt rách nát ngoài xa.
“Với điều kiện như thế này ư?”, Lance hỏi.
Một cơn gió lạnh buốt mang theo hơi nước lùa qua khiến Lance rùng mình. Mùi thối của nước thải sinh hoạt xộc thẳng lên mũi làm dạ dày cậu quặng từng cơn.
“Đó là lệnh của cấp trên”, người phụ nữ đáp, “Chỉ có phép màu mới ngăn được cuộc chiến vô nghĩa này…”
“Sẽ có rất nhiều người chết đấy”, Lance nói.
“Ừm…”, người phụ nữ gật đầu.
Lance không biết cô ta đang nghĩ gì, cậu thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia chỉ độc một màu đen. Một ý nghĩ táo bạo vừa lóe lên trong đầu Lance. Cậu có thể làm được gì đó cũng nên, Lance nghĩ.
“Đồng chí có biết tên tướng lĩnh bên kia chiến tuyến không?”, Lance hỏi.
“Đại tá Jinard Pippie”, người phụ nữ đáp, “Cậu hỏi để làm gì?”
Lance cười mỉm, cậu nói “Tôi nghĩ mình có thể trì hoãn cuộc chiến này cho đến mùa xuân năm sau”, Lance chóng tay đứng dậy, “Đồng chí có muốn đánh cược với tôi không?”, Lance hỏi bằng ánh mắt quyết tâm pha một chút ranh mãnh.
Trong khoảnh khắc, Lance đã thấy một tia hi vọng thoáng vụt qua trên đôi mắt đen u sầu của người phụ nữ nọ.
***
[ 15/08/589, Bình nguyên Dantu, Seth ]
Trưa.
Lance lọ mọ trong những bụi lau sậy cao ngang tầm ngực giữa tiền tuyến. Trên tay cậu là một cái rương gỗ được phủ ni lông cho khỏi ướt. Lance đã phải di chuyển rất cẩn thận theo những gì cậu nhớ được từ sau cuộc gặp gỡ chóng vánh với người nữ quân nhân nọ. Vết thương do bị lá cỏ cắt vào da thịt trong lúc cậu di chuyển được chữa lành ngay tức khắc khiến Lance sôi máu.
“Cái gì mà chúc phúc bất tử, rõ là án tù vĩnh hằng”, Lance nghiến răng trèo trẹo đầy căm phẫn, “Lão đùa tôi à?”
Độ ba giờ di chuyển, Lance cũng đã đi đủ xa để không bị kính nhắm của những tay bắn tỉa phát hiện. Cậu tự lột trần, chỉ còn chừa lại đúng chiếc quần lót cho khỏi phản cảm.
Cậu đứng hiên ngang trên con đường đất giữa chiến trường. Nhìn ổ gà ổ voi dọc lối đi khiến Lance rùng mình. Cậu tự hỏi đã có bao nhiêu con người ngã xuống ở đây, và rằng có bao nhiêu quả mìn xịt đang chờ đợi cậu phía trước.
Lance ngó nghiêng chung quanh thì chẳng thấy ai, trí tò mò thôi thúc cậu vạch mảnh vải duy nhất trên người ra để xem trộm. Một tiếng sét đánh rền vang, Lance như muốn suy sụp với những gì vừa thấy.
“Thật nhục nhã”, Lance thở dài.
Gạt mấy suy nghĩ kỳ quặc qua một bên, Lance tìm vội một cái que thẳng dài rồi treo miếng vải trắng lên. Cậu vừa phất cờ trắng vừa đi chầm chậm về phía chiến hào của Ytuth-Syrit. Lance bắt đầu thấy kế hoạch này thật sự là ngu ngốc quá thể đáng. Làm sao có thể áp dụng luật xã hội đen vào một chiến dịch quân sự được. Chẳng sao cả, cậu nghĩ, rủi một viên đạn găm thẳng vào tim thì cậu sẽ được giải thoát ngay. Có khi lão thần ôn dịch kia sẽ tức đến ói cả máu ấy chứ. Nghĩ đến đây Lance lại bật cười thành tiếng chua chát khôn cùng.
“Dừng lại”, tiếng loa phóng thanh dội đến từ phía chiến hào.
Lance lập tức làm theo. Cậu cắm lá cờ xuống đất rồi giơ hai tay lên cao tỏ ý muốn đầu hàng. Một loạt tia sáng đỏ quen thuộc của M24 dội lên cơ thể trần trụi của Lance. “Chao ôi, thật hoài niệm làm sao”, cậu nghĩ rồi nở một nụ cười chua chát. Cơn gió rét lùa qua làm Lance run bần bật vì lạnh.
Một tiểu đội được trang bị M24 vừa tiếp cận Lance vừa chỉ thẳng nòng súng vào cậu. Họ đi đều và chậm rãi khiến quãng đường vốn chỉ dài một dặm xa cũng mất cả nửa giờ để di chuyển. Mãi một lúc lâu sau họ mới ở trong tầm đối thoại. Lance định cất tiếng thì mấy binh sĩ nọ lại bắt đầu bày binh bố trận, giương súng rồi hò hét khẩu hiệu vô cùng rườm rà.
“Tôi là sứ giả của Seth, Lance Triumph”, Lance hô lớn.
“Sứ giả?”, một người mang cái lon trung úy có vẻ là tiểu đội trưởng cất tiếng hỏi, “Ngươi có mang…”, chợt anh ta khựng lại, “À…”, rồi cười nhếch mép một cái, “Nhỏ xíu vậy thì bắn ai?”
Cả tốp lính phì cười trêu ghẹo.
“Mấy người thật quá đáng”, Lance gào lên.
“Thôi được rồi”, người tiểu đội trưởng quay bước, “Tôi sẽ áp giải cậu đến gặp tư lệnh Jor’zak”, hắn vừa cất bước vừa cười ha hả vô cùng khả ố.
Lance tức muốn ói máu nhưng phải cố nhịn. Trên đôi chân trần, Lance lẽo đẽo theo sau tốp lính nọ. Cậu đi qua hàng loạt hào sâu úng nước, thấy binh sĩ vừa cầm súng vừa rung rẩy, ngửi được mùi thối của sìn lầy và nghe tiếng báng súng va vào thành chiến hào lạch cạch từng hồi.
Lance đi qua cánh cổng lớn, cậu có thể cảm nhận hàng loạt ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình. Cũng phải thôi, cậu nghĩ, khi khổng khi không có một gã trần truồng bị áp giải vào trong doanh trại, không thu hút sự chú ý mới là chuyện lạ. Lance đã không còn biết nhục là gì nữa, cậu định bụng sẽ đào ngũ sau vụ này nên cũng chẳng cần phải giữ thể diện làm gì cho cam. Mải mê chìm trong suy nghĩ, Lance đã đến cái cabin chỉ huy lúc nào không hay biết.
Lance dừng lại nhìn quanh một lượt, bầu trời rộng lớn mây mù bủa vây. Lá cờ trên đỉnh cabin rũ xuống không một chút lay động. Lance nghe thấy mấy âm thanh xầm xì vang lên rồi dần nở rộ thành tiếng bàn tán xôn xao như họp chợ.
Người tiểu đội trưởng đến gần cabin, gõ cửa rồi đi vào trong. Một chốc sau, tư lệnh Jor’zak thật sự xuất hiện hiện. Ông ta bước đi chậm rãi, mắt dán chặt vào Lance. Gương mặt già dặn độ tuổi tứ tuần của Jor’zak đầy vết chân chim, sẹo ngắn sẹo dài chi chít.
“Cậu là sứ giả?”, Jor’zak hỏi.
Lance đặt tay trước ngực, nhẹ cúi người, đáp “Tôi là Lance Triumph, sứ giả hòa bình của đế quốc Seth”, dứt lời Lance đứng thẳng người dậy.
Lance thấy một cái nhíu mày vụt ngang vầng trán hói của ngài tư lệnh.
Jor’zak hắng giọng nói, “Vào trong cabin, chúng ta sẽ nói chuyện…”
“Không cần, thưa ngài”, Lance cắt lời bằng tông giọng cao và vang, “Chúng ta sẽ nói ở đây. Là những người lính có ý chí và lý tưởng, họ có quyền biết những gì đang xảy ra”, Lance nói lớn với giọng điệu diễn tuồng giả tạo.
Âm thanh bàn tán mỗi lúc một lớn hơn, binh sĩ lấp ló qua tấm lều bạt hóng hớt thế sự. Không biết từ lúc nào, họ đã tràng ra quây quanh thành một vòng tròn lớn, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lance. Gió nổi lên làm lá cờ trên đỉnh cabin phất phới. Lance tuy vẫn giữ mặt lạnh nhưng trong lòng cậu như đang mở hội.
“Seth có chuyện gì?”, Jor’zak hỏi, ông ta khoanh tay, cúi nhẹ cằm.
Lance dâng cái rương lên cho Jor’zak, nói “Tôi có mang theo lá thư của tư lệnh Jinard Pippie để làm chứng cho những gì tôi sắp nói, thưa ngài.”
Lance nghe rõ ràng binh sĩ chung quanh bàn tán xôn xao hơn hẳn khi cái tên Jinard Pippie được xướng lên. Jor’zak xé bức thư ra xem, Lance thấy một cái giật nhẹ trên mí mắt của ngài tư lệnh.
“Chúng tôi sẽ lui binh khỏi tiền tuyến”, Lance nói lớn, cậu quay người nhìn đám đông phía sau, nói tiếp “Seth muốn một mùa đông không có tiếng súng nổ.”
Tiếng binh sĩ hô vang hớn hở, họ khoác vai rồi vỗ nhẹ như để dành cho nhau chút an ủi.
“Tuy nhiên”, Lance khựng lại, cậu xoay mặt về phía Jor’zak, “Chúng tôi đã cài rất nhiều mìn Claymore trước khi rời đi. Hi vọng Ytuth-Syrit nói chung và ngài tư lệnh nói riêng sẽ không lỡ chân giẫm phải…”
“Được rồi, ta đã hiểu”, Jor’zak đáp thẳng thừng, “Hãy trở về và báo với Jinard, Ytuth-Syrit chúng ta tôn trọng thỉnh cầu đình chiến này”
“Là thông báo”, Lance nói lớn, “Chúng tôi thông báo chứ không thỉnh cầu, thưa ngài”, cậu quay đầu chỉ tay về phía những chiếc lều bạt rách nát chung quanh, nói tiếp “Mùa đông đã đến rất gần, tôi đoán ngài cũng đã nhận ra.”
“Đúng vậy”, Jor’zak gật đầu, “Ý cậu là gì?”
“Nếu ngài không lui quân khỏi Dantu”, Lance trầm giọng, “Binh sĩ của ngài sẽ không thể chờ đến mùa xuân năm sau. Tôi nghĩ một người thông tuệ trận mạt như ngài sẽ đủ tỉnh táo để biết mình nên làm gì.”
Jor’zak thinh lặng hồi lâu, chợt lên tiếng “Nếu không còn việc gì, cậu có thể ra về.”
Lance đặt tay trước ngực, cúi người nói lớn “Nhân danh tư lệnh Jinard Pippie, tôi cảm ơn ngài”, dứt lời Lance quay gót hiên ngang rời đi.
Bầu trời vẫn mây mù bủa vây, vẫn gió thổi não nề từng cơn. Xa xa ở đằng chân trời, một vài tia nắng kiên cường đã xuyên qua được khe hở hiếm hoi để đâm xuống mặt đất lạnh giá.
0 Bình luận