[ 15/08/589, Đỉnh Jahirr, Seth ]
“Thật vô nghĩa”, Dalen thở dài một hơi.
Bên kia ngọn núi ở mải tận trời xa là tiền tuyến, nơi sắp trở thành địa ngục. Đứng trên thành trì bên mạn sườn của đỉnh Jahirr, Dalen có thể thấy bao quát cả kinh đô Catavasley ở dưới chân núi, cả khu rừng phía nam thành phố nơi cậu đã gặp chàng trai năm ấy.
“Cậu đang ở đâu vậy, Lance?”, Dalen tự hỏi rồi chấp hai bàn tay lại đặt trước môi, thổi hà một hơi cho ấm.
Cơn gió buốc giá thổi vù vù bên mang tai. Luồng khí lạnh lùa qua làm cái áo choàng lông sói của Dalen phất phơ nhè nhẹ, để lộ cái lon có ba ngôi sao vàng trên ngực áo của bộ quân phục sờn màu. Chỉ mới giữa mùa thu mà gió đã lạnh đến nhường này thì e rằng mùa đông năm nay sẽ không dễ dàng.
“Lance…”, Dalen bất giác lên tiếng, hơi thở của cậu đóng băng bay bay như làn khói trắng trong gió.
Có tiếng gót giày lạch cạch trên nền đá vọng lại từ sau lưng Dalen. Cậu chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái. Không phải vì Dalen vô cảm mà bởi vì cậu biết đó là cô trợ lý ngang tàn của mình, Leen Diantha.
“Báo cáo chuẩn tướng”, Leen mở lời bằng giọng báo cáo máy móc như tiếng kim loại va vào nhau, “Lữ đoàn lục quân số hai vừa gửi báo cáo qua điện đài. Chiến dịch sẽ bắt đầu trong mười sáu giờ nữa. Báo cáo hết.”
Dalen gật đầu để đáp lại.
“Chỉ có hai chúng ta thì cô không cần phải làm trò như vậy”, Dalen nói bằng giọng trầm ồm, “Trông thảo mai quá, tôi không quen…”
Leen bước đến gần, tựa mình lên tường thành.
“Ngài lại nhớ người yêu hay sao?”, Leen hỏi, ngữ điệu có phần trêu ghẹo.
Dalen hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, cơn hơi lạnh làm phổi của cậu đau nhói.
“Tôi chỉ hi vọng người ấy còn nhớ tôi là ai”, Dalen đáp.
Leen tròn mắt nhìn Dalen rồi lại đưa tầm mắt ra xa, “Ngài chuẩn tướng quyền uy như thế mà cũng đau đớn vì tình nhỉ?”
Dalen thấy mái tóc đỏ mọt đô ngắn ngủn của Leen khẽ lay trong gió như mấy ngọn cỏ úa dưới nắng thu.
“Còn cô thì sao, Leen?”, Dalen hỏi, “Có để ý ai trong đơn vị không?”
Leen lắc đầu, “Sống với đàn ông lâu ngày làm tôi dần cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến chuyện ăn nằm với họ”, Leen mỉm cười, “Tôi thích phụ nữ hơn.”
“Vậy à”, Dalen cười nhẹ.
Dalen khoanh tay, vô thức chà nhẹ hai bàn tay lên bắp thịt. Cậu lại vô thức phóng tầm mắt về phía khoảng không ngoài xa. Nắng luồn qua khe hở hiếm hoi trên bầu trời đầy mây. Mấy cột sáng vàng găm thẳng xuống mặt đất tựa hồ lưỡi kiếm thiêng liêng của những vị thần quyền năng.
“Trận này sẽ thắng chứ, thưa chuẩn tướng”, Leen đổi giọng nghiêm nghị.
“Không thua”, Dalen đáp, “Ít nhất chúng ta biết Ytuth-Syrit sẽ không dại dột thực hiện chiếm đóng trong lúc này nếu chúng thắng.”
“Mùa đông đang đến”, Leen thở ra một hơi dài trắng xóa.
Dalen gật đầu, “Giá như có một phép màu ngăn cuộc chiến vô nghĩa này thì hay biết mấy.”
Mây tan dần, bầu trời sáng rỡ. Nắng thu mang chút hơi ấm soi rọi xuống muôn dặm xa.
***
[ 15/08/589, Quận Uzali, Catavasley, Seth ]
Tối.
“Rằng xưa…có gã từ quan, lên non tìm động…hoa vàng…nhớ ai…”, lời ca tiếng hát phát ra từ cái đài radio vang khắp dinh thự.
Dalen cầm tách trà nóng trên tay, đưa mắt nhìn ra cơn mưa tầm tã đổ xuống kinh đô Catavasley tối nay. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài thềm nhà hòa quyện cùng giọng nữ ca sĩ trầm dày làm con người ta thấy não ruột không thôi.
Hầu nữ trưởng Deva bưng một khây bánh bích quy đến, cẩn thận đặt xuống chiếc bàn gỗ giữa bộ sô pha, nơi Dalen đang thả hồn theo mưa.
“Điện hạ lại làm sao thế?”, Deva hỏi.
“Tôi lo cho binh sĩ ngoài tiền tuyến”, Dalen đáp, “Mưa thế này mà vẫn phải trực đêm thì tội lắm.”
Dalen với tay lấy một chiếc bích quy cho vào miệng. Miếng bánh vẫn còn ấm, vị béo và ngọt vừa phải.
“Tôi đã đưa họ vào địa ngục, Deva”, Dalen nói.
Deva ngồi xuống đối diện, im lặng không đáp lời.
Dalen hớp một ngụm trà, đưa mắt nhìn về phía bộ quân phục treo trên cái giá đằng góc xa. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm vàng ấm rọi xuống mấy ngôi sao trên ngực áo làm chúng trông thật lấp lánh.
“Mai ta chết dưới cội đào….Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu…”, nữ ca sĩ trong đài radio đã hát xong ca khúc. Đoạn độc tấu vĩ cầm kết thúc bản nhạc đúng là cào xé ruột gan người nghe.
Chợt Dalen thấy một chiếc M35 dừng trước cổng. Một trong hai cảnh binh của dinh thự bước mau ra ngoài, tay cầm theo một cái dù và một cái dù nữa cho khách. Từ trên ghế lái phụ, Leen đẩy cửa xe bước xuống. Cô ta bước vội vào trong dinh thự, vẻ mặt trông như đang rất gấp gáp.
Deva thấy thế thì liền đứng dậy, “Tôi sẽ pha ấm trà mới”, hầu nữ trưởng nói gãy gọn như quân lệnh.
“Cảm ơn cô”, Dalen gật đầu đáp.
Deva nhẹ cúi người rồi mang theo cái ấm rời đi.
“Ngài chuẩn tướng…”, Leen nói lớn ngay khi cô ta ló mặt qua cánh cửa ở sánh chính.
Đợi Leen đến gần sô pha, Dalen mới lên tiếng, “Chào buổi tối, trung úy Leen Diantha.”
Leen phủi phủi mấy giọt nước trên vai bộ quân phục sẫm màu. Tóc của cô ta bị ướt, chúng xoắn lại như mấy cái gai trông thật buồn cười.
Deva bưng bình trà đến cùng với một cái khăn bông sạch. Sau khi đặt cái ấm nóng bỏng da xuống bàn, Deva trao cái khăn cho Leen và cẩn thận cởi cái áo choàng ướt nhem vì mưa cho cổ ả.
“Chào buổi tối, trung úy”, Deva vừa gỡ cúc áo vừa nói.
Trong lúc được Deva chăm sóc, Leen dùng cái khăn bông lau vội qua mái đầu bết nước của mình.
“Cảm ơn cô, Deva”, Leen mỉm cười nói.
“Việc tôi nên làm, trung úy đừng bận tâm”, Deva đáp.
Treo cái áo của Leen lên lưng một chiếc ghế gỗ trong góc phòng, Deva trở lại để châm trà nóng cho cả hai và xin phép rời đi. Dalen chỉ im lặng quan sát toàn bộ quá trình. Deva đã luôn chu đáo như vậy, dù là thời chiến khốc liệt hay thời bình yên ả. Với Dalen, Deva vừa là người chị ân cần và cũng vừa là người em gái ương ngạnh. Nhưng nói về ngỗn ngược và táo bạo thì phải kể đến nữ trung úy đang run bần bật ngay trước mặt Dalen ngay lúc này.
“Có chuyện gì mà cô đến vào cái giờ ác nghiệp thế?”, Dalen hỏi.
“Cuộc chiến ở tiền tuyến Dantu đã kết thúc, thưa chuẩn tướng”, Leen đáp.
Dalen cau mày nhìn Leen. Cậu không thể tin nổi những gì vừa nghe được. Ytuth-Syrit đã khơi màu cuộc chiến này thì làm sao có chuyện chúng chủ động lui binh một cách kỳ quặc như vậy.
“Ăn nói xằng bậy”, Dalen chế giễu.
Leen khoác cái khăn quanh cổ, bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Hai má của cô ta trông hồng hào hơn, môi cũng không còn run nữa.
“Chúng đã phất cờ trắng đầu hàng và lui sâu về Zukar-Melith rồi”, Leen nói, “Tiền tuyến bây giờ vắng tanh như cái chợ chiều vậy.”
“Cô không đùa đấy chứ?”, Dalen hỏi bằng giọng nghiêm túc.
“Tôi nói thật”, Leen gật đầu.
Dalen không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Nếu thật sự cuộc chiến này đã kết thúc thì mùa đông năm nay sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Cơn mưa bên ngoài đã tạnh từ lúc nào. Vài ánh chớp lóe lên, tiếng sấm rền theo đó cũng vọng xuống từ bầu trời.
“Cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?”, Dalen hỏi.
“Một sứ giả của Ytuth-Syrit cầm cờ trắng tiếp cận chúng ta”, Leen nói, “Hắn đến một mình cùng với bức thư của tư lệnh Jor’zak và đúng cái quần lót”
“Cái gì cơ?”, Dalen chau mày hỏi, “Jor’zak vô nhân đạo đến vậy sao?”
Leen lắc đầu. Cô ta với tay lấy một chiếc bánh bích quy cho vào miệng. Âm thanh miếng bánh bị cắn gãy nghe thật giòn giã.
“Gã sứ giả nọ cho rằng tự lột trần sẽ trông vô hại và không bị bắn tỉa từ xa”, Leen vừa nhai vừa nói.
“Ô…”, Dalen bất giác lên tiếng, “Gã sứ giả đó là ai thế?”, Dalen hỏi.
Leen ném nửa miếng bánh còn lại vào miệng, vừa nhai vừa đáp “Lance Triumph.”
Dalen giật mình sau khi nghe cái tên vừa rồi. Cậu với tay bưng tách trà lên, nước trà trong tách xáo động dữ dội. Người đó có lẽ không phải Lance mà Dalen biết. Nếu người sứ giả kia là chàng trai ngây ngô ở cánh đồng hoa năm xưa thì cậu ấy đã ngất xỉu vì sợ hãi chứ chẳng thể đứng ra đàm phán như lời Leen kể. Hơn nữa, việc người đó đi một mình cho thấy hắn là một kẻ tự tin và bản lĩnh, Lance nhút nhát chắc chắn không dám làm càng như vậy. Xem ra chỉ là tên trùng tên, Dalen nghĩ.
Leen vắt chéo chân, ngã người ra lưng sô pha, tay cầm tách trà.
“Gã sứ giả nọ còn cảnh báo rằng đừng nên tiến quân vội”, Leen nói.
“Lý do?”, Dalen hỏi.
“Ytuth-Syrit đã gài rất nhiều mìn trước khi rời đi, hắn nói như vậy”, Leen đáp.
Dalen bật cười thành tiếng, cậu cảm thấy gã sứ giả này thật sự là kỳ quặc.
“Tên sứ giả đó bị đần hay sao mà khai ra bí mật lớn thế?”, Dalen hỏi.
Leen lắc đầu.
“Lance Triumph nói Ytuth-Syrit chỉ muốn một mùa đông không súng đạn”, Leen kể bằng giọng bình thản.
“Ô…”, Dalen tròn mắt.
Đúng là một trò đe dọa rẻ tiền, Dalen nghĩ thầm rồi bật cười thích thú.
Mưa lại rơi, mỏng như hạt vừng. Gió giật từng cơn làm mấy cái cây trước sân dinh thự ngã nghiêng.
***
[ 16/08/589, Quận Uzali, Catavasley, Seth ]
Sáng.
Dalen đã dậy từ lúc mặt trời chưa mọc. Cậu trải thảm, mở toang cửa sổ để sương sớm tràn vào và ngồi thiền. Nắng lên, bầy chim hót líu lo trên hàng cây trước dinh thự. Tiếng xe cộ ầm ầm, tiếng người nói cười rôm rã, tiếng chó sủa cùng rất nhiều thứ âm thanh khác hòa lẫn vào nhau nghe thật ồn ào nhưng cũng thật sống động.
Cái loa phát thanh ở quảng trường gần dinh thự đã bắt đầu lên nhạc, đoạn dạo đầu toàn kèn trống thật hào hùng và bắt tai.
“Đây là đài tiếng nói quân đội, số ra ngày mười sáu tháng tám…”, giọng máy móc vang lên từ cái loa.
Dalen hít sâu một hơi rồi vươn vai, xương khớp va vào nhau nghe lộp cộp. Cậu cuộn cái thảm lại và đặt nó vào góc tường rồi tiến đến phòng tắm. Chốc sau, Dalen bước ra với bộ quân phục chỉnh tề cùng mái tóc ngắn màu bạch kim ngã xanh lam vẫn còn ướt nước. Dalen cẩn thận cài cái lon chuẩn tướng lên ngực áo, xịt một chút nước hoa rồi rời khỏi phòng. Dalen xuống ga ra xe và ngồi lên ghế sau của chiếc Cadillac đen bóng. Tài xế riêng của cậu đã chờ ở ghế lái từ lâu.
“Chào buổi sáng, ngài chuẩn tướng”, người tài xế lên tiếng.
“Chào buổi sáng, Sam”, Dalen gật đầu đáp, “Phiền cậu đưa tôi đến tổng bộ.”
“Tuân lệnh”, Sam đáp.
Thắc dây an toàn xong xuôi, Dalen ra hiệu cho tài xế xuất phát. Dalen hạ kính cửa sổ của chiếc xe xuống. Cậu thích ngắm nhìn cuộc sống của loài người. Chiếc xe rẽ ra con lộ lớn, vài bóng áo trắng phất phơ trong làn gió thoảng thu hút sự chú ý của Dalen.
“Sam này”, Dalen gọi.
“Ngài cần gì sao, thưa chuẩn tướng”, Sam hỏi mắt vẫn nhìn thẳng.
“Con gái cậu cũng lên sáu rồi nhỉ?”, Dalen hỏi.
“Đúng vậy”, Sam đáp bằng giọng hồ hởi, “Con bé vừa vào lớp một hôm kia đấy ạ, con bé lanh lợi nên kết bạn được ngay. Thành thật tôi vui lắm…”
Dalen chóng tay lên má, nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra phố thị bên ngoài. Nắng sáng chói lòa rọi khắp phố phường. Dọc vỉa hè, người già đọc báo, người trẻ chạy bộ, vài gánh hàng rong dừng chân bán mấy thức quà sáng ăn vội cho dân lao động.
Câu chuyện của Sam vừa dứt thì xe cũng đến doanh trại quân đội.
“Hôm nay cậu không cần đến đón, tôi có một cuộc hẹn riêng nên sẽ tự đi taxi về sau”, Dalen căn dặn.
“Tuân lệnh”, Sam đáp.
Dalen xuống xe rồi đi qua cánh cổng đá lớn. Cậu đi dọc con lộ chính dẫn thẳng đến toà hành chính đứng sừng sửng ngay trung tâm doanh trại. Trên đường, Dalen thấy mấy đại đội lục quân đã bắt đầu khởi động cho bài tập buổi sáng, thi thoảng cậu lại nghe âm thanh của những sĩ quan chỉ huy hô hoán vang dội.
Dalen đến sân trước của tòa hành chính. Bên cạnh lá cờ in hình hoa hồng vàng trên khiên kiếm đặt trưng của quân đội, hôm nay có treo thêm một lá cờ khác in hình hoa hồng đỏ trên nền đen biểu tượng của quốc gia. Sự nịnh hót này làm Dalen gai người.
Cậu bước vào trong sảnh lớn, leo lên tầng trên và đi đến thư phòng. Mở cánh cửa thép bước vào, đập vào mắt Dalen là hai chồng giấy tờ cao như núi đặt ngay trên bàn làm việc. Dalen như chết lặng đi mấy giây. Cậu thở một hơi dài đầy mệt mỏi. Căn phòng kín bưng bốc mùi ẩm mốc của mối mọt làm Dalen hắt hơi mấy lần.
Không vào việc vội, Dalen mở toang cửa sổ cho thoáng rồi bước đến quầy trong góc phòng để nấu nước pha trà. Dalen không thể làm việc mà thiếu vắng trà. Mùi bạch hoa trà cao sản thơm lừng lấp đầy không gian, xua đi thứ mùi tù bí lúc nãy.
Dalen vào chỗ và bắt đầu công việc. Hầu hết là thư mời dự tiệc của lũ quý tộc lắm trò. Dalen ký tên vào mấy phiếu yêu cầu viện trợ quân nhu rồi cẩn thận đặt chúng qua một bên, còn số thư mời cậu ném hết chúng vào sọt rác không thương tiếc. Dalen hớp một ngụm trà lớn, vừa nuốt từng ngụm nhỏ vừa loay hoay chuẩn bị giấy bút soạn văn kiện cho cuộc họp trưa nay.
“Cái thượng viện chó chết…”, Dalen chửi thầm trong miệng.
Có tiếng gõ lộc cộc vang lên, cánh cửa mở ra, thiếu tá Shawn bước vào. Cô ta đóng cửa rồi bước đến bàn làm việc của Dalen, đứng nghiêm, giơ một tay lên trán. Dalen dừng bút liếc nhìn Shawn một cái, điệu bộ diễn tuồng đó khiến cậu khó chịu.
“Chào buổi sáng, ngài tư lệnh”, Shawn nói một cách gãy gọn giả tạo.
“Là chuẩn tướng”, Dalen sửa lưng Shawn, “Cuộc chiến kết thúc rồi, đồng chí chưa biết sao?”
“Ôi…”, Shawn dùng tay che miệng, “Tôi vô ý quá…”
Dalen đặt bút xuống. Cậu bưng tách trà lên hớp một ngụm, mùi trà thơm lừng làm cơn bực dọc bên trong cậu dịu bớt.
“Thiếu tá có việc gì với lục quân chúng tôi vậy?”, Dalen hỏi dò, “Tôi không nhớ mình đã làm gì phật lòng binh chủng hải quân đấy.”
Shawn xua tay, cô ta cười mỉm đáp, “Không phải vấn đề gì to tác đâu thưa ngài”, Shawn cúi nhẹ người, đặt tay trước ngực nói tiếp “Đại tiểu thư của ngài chuẩn đô đốc Joseph Holze muốn gặp ngài cho một cuộc xem mắt.”
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này”, Dalen đáp, “Nếu không còn việc gì khác, đồng chí có thể rời đi.”
Dalen cầm bút tiếp tục viết.
“Thay mặt ngài chuẩn đô đốc, tôi cảm ơn ngài”, Shawn đứng thẳng dậy, “Tiểu thư của chúng tôi đã rất mong đợi đấy ạ. Tôi xin phép…”
Dứt lời, Shawn quay bước rời đi.
Cánh cửa đóng lại, Dalen cũng dừng bút. Cậu ngã người ra lưng ghế vắt tay lên trán thở dài một hơi đầy não nề và chán ghét.
“Lance…”, Dalen lại vô thức gọi tên chàng trai ấy.
Một cơn gió lạnh lùa vào qua khung cửa sổ, Dalen bất giác ngoảnh mặt lại đưa mắt ra xa. Bên dưới bầu trời trong xanh cao vút, một đôi chim câu vừa tung cánh lao vụt đi.
0 Bình luận