[ 25/08/589, Rockrune, Theresia ]
Sáng.
Cả đoàn người theo chân Jodan và các tông đồ trở về thị trấn. Cầm trên tay lọ máu của Lance, Jodan cảm thấy một sự tự mãn không sao tả xiết.
Giữa đêm qua, ngài giáo chủ đột nhiên giao lại nhiệm vụ biểu diễn phép màu thóc lúa cho hắn rồi cưỡi trên lưng ngài Salan đi đâu mất. Jodan không dám có thắc mắc. Trong mắt hắn, quyết định của ngài giáo chủ là lời sấm truyền, chỉ được phép nghe và làm theo. Theo lời ngài giáo chủ, bầy hổ nanh kiếm sẽ canh giữ khu rừng chung quanh thị trấn, điều đó làm Jodan an tâm phần nào. Trong quá khứ, đạo tặc đã từng là một cái u nhọt âm ĩ đối với Rockrune. Chúng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, và như vậy thì hết sức nguy hiểm cho một cái cộng đồng quá đỗi yếu ớt như đoàn người sau lưng hắn lúc bấy giờ.
Nắng lên cao thì đoàn người cũng về đến tường thành. Cảm giác đau đớn lại trỗi dậy trong lồng ngực của kẻ tha hương. Dù đã nửa tháng trôi qua nhưng ký ức về bi kịch hôm ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí Jodan. Bức tường này, thành lũy này và cả cái Rockrune này gắn liền với tuổi thơ của hắn và các anh trai.
Giờ thì chẳng còn ai chờ hắn về.
Jodan bước đến bên bức tường cháy đen, vô thức đặt tay lên nó. Hắn đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ trở về cái nơi đầy máu và nước mắt này nữa. Nhưng điều gì đã thôi thúc hắn vào cái đêm đó, người ta nói rượu vào lời ra là như vậy sao, Jodan nghĩ.
Cả đoàn người vào bên trong thị trấn. Có bức tường thành làm chỗ dựa cũng gọi là an ủi phần nào cho những con người khốn khổ. Bốn gã tông đồ đang khuân mấy thanh đòn lớn để dựng lều bạt phục vụ nhu cầu nấu nướng và nghỉ ngơi. Jodan nhìn quanh một lượt, người già thì chăm cho lũ trẻ, một nhóm phụ nữ và các cô gái kiểm tra số lương thực còn lại. Đàn ông, thanh niên và vài cậu bé đứng thành một nhóm lớn, một số cầm cuốc, số khác cầm lưỡi hái.
Quadmire chóng gậy tiến đến gần, từng bước chân liu xiu và khó nhọc do tuổi cao sức yếu.
“Thưa thiếu chủ…”, Quadmire cất tiếng, “Ngài yêu cầu chúng tôi chuẩn bị những thứ này là để làm gì vậy?”
“Chúng ta sẽ chuẩn bị lương thực cho mùa đông sắp đến”, Jodan nói.
“Nhưng bây giờ đã là cuối tháng tám”, Quadmire xua tay, “Và thời tiết cũng lạnh nữa, lão sợ không kịp…”
Jodan bước đến gần đặt một tay lên bờ vai khẳng khiu của cụ già trước mặt. Hắn có thể cảm thấy sự run rẩy theo từng hơi thở của ông ta, có thể vì lạnh và cũng có thể vì lo lắng. Jodan không thể hiểu nổi suy nghĩ của một cây đa cây đề như Quadmire.
“Cụ đừng lo”, Jodan nói, “Chúng ta không trồng, chúng ta thu hoạch.”
“Thu hoạch ư, ở đâu, của ai?”, Quadmire hỏi dồn.
Jodan không đáp. Hắn đứng thẳng dậy nhìn hết mọi người một lượt.
“Anh em…”, Jodan hô lớn.
Cả đám đàn ông con trai giật mình, họ quay ngoắc về phía Jodan nhìn chăm chú.
“Người xưa có câu an cư thì mới lạc nghiệp”, Jodan nói, “Mà để an cư thì trước tiên không được để bụng đói. Anh em thấy tôi nói có đúng không?”
“Đúng vậy”, “Đúng vậy”, họ đáp rất nhanh.
Jodan giơ lọ máu màu xanh đen lên cao. Nắng đâm xuyên qua nó làm những hạt kim tuyến bên trong trở nên lấp lánh.
“Đây là phép màu của ngài giáo chủ, cũng là ân điển của thánh Larra del Lawrence đáng kính”, Jodan nói, “Máu thánh Ambrosia, thứ sẽ mang đến mùa màn bất tận…”
“Ồ…”, cả đám người trầm trồ.
Jodan tiếp tục xướng ngôn, “Với nó, mùa đông tới đây chúng ta sẽ có thừa mứa lương thực để bỏ bụng, dư dả rơm rạ để dựng nhà cửa và vô số vỏ trấu để làm than sưởi ấm.”
Hắn cảm thấy cực kỳ hưng phấn và thỏa mãn khi thốt ra những lời vừa rồi. Quyền lực mà ngài giáo chủ nói đến chính là như vậy sao, Jodan nghĩ. Dầu chỉ một nhóm nhỏ nhưng Jodan đã cảm nhận được khoái cảm của kẻ dẫn đầu là như thế nào.
“Anh em”, Jodan lại hô lớn, “Hãy cho tôi mượn sức mạnh, vì một mùa đông no đủ”, hắn dừng lại, giờ nắm đấm lên cao, hô liền ba tiếng “no đủ.”
Mấy người đàn ông con trai nọ cũng hô theo “no đủ” rền cả một vùng trời.
Jodan dẫn đầu đoàn người ra ngoài tường thành, họ sẽ vòng qua bên mạn đông để đến vị trí mấy thửa ruộng bỏ trống. Mấy người đàn ông vừa đi vừa nói cười vô cùng rôm rả, chỉ có lão Quadmire là vẫn đang bày ra vẻ mặt vừa lo lắng vừa ái ngại.
“Lão vẫn lo lắng sao?”, Jodan hỏi.
“Trần đời tôi chưa thấy phép màu bao giờ”, Quadmire đáp, “Và tôi cũng chẳng còn tin vào phép màu nữa.”
“Tôi cũng từng nghĩ như lão, Quadmire”, Jodan nói.
Hắn chỉ thấy một màu đen trong đôi mắt già nua của lão già đang đi bên cạnh.
Đi một hồi cũng đến nơi. Nắng dữ xồ thẳng vào mặt làm Jodan thấy nóng rang dù không khí có đang hơi se lạnh. Jodan giơ bàn tay chắn trên mí mắt để bớt chói. Đây chính là thửa ruộng mà bố hắn đã thực hiện lễ cấy cày hồi đầu hè. Hắn vẫn nhớ như in cảnh mấy anh trai hắn vật lộn với con trâu nước để rồi tả tơi vì sìn lầy. Gốc rạ dưới ruộng đã khô cứng hết cả, váng bùn nâu trôi lền bền trên mặt nước đục ngầu phù sa.
“Chúng ta sẽ làm gì đây, thưa thiếu chủ?”, Quadmire hỏi.
“Chứng kiến phép màu”, Jodan đáp.
Dứt lời hắn tự mình xuống ruộng. Lội ra xa thêm vài bước, nước dưới ruộng ngập đến nửa bắp chân hắn, lạnh như băng. Bóng nước sôi lên ùng ục mỗi bước hắn đi. Jodan quay người về phía những người đàn ông trên bờ ruộng, hai tay dang rộng, tay trái cầm nắm thóc, tay phải cầm lọ máu thánh.
“Anh em…”, Jodan nói lớn, “Tôi sẽ cho anh em thấy phép màu của thánh Larra…”
Cả đám người trên bờ căn mắt ếch nhìn chằm chằm Jodan.
Hắn nhỏ một giọt Ambrosia xuống nước. Váng bẩn lập tức bị đẩy ra xa, nước bùn đục ngầu trở nên trong vắt thấy cả đáy. Ngay sau đó, Jodan vung tay rải nắm thóc xuống chỗ nước sạch trước mặt. Hạt thóc ngậm no nước ngay khi chạm vào mặt ruộng, chúng chìm xuống đáy bùn, nảy mầm rồi lớn nhanh như thổi. Chỉ trong cái chớp mắt, cây lúa đã đứng vững, trổ đòng và chín vàng. Hạt lúa căng và mẩy, chúng quằng xuống thành từng chùm vàng ươm.
“Ồ…”, mọi người vừa trầm trồ vừa dụi mắt.
Lão Quadmire trợn tròn mắt, mồm há rộng không giấu được sự kinh ngạc.
“Anh em…”, Jodan hô lớn đánh thức những kẻ đang mơ màn trên bờ ruộng, “Mọi người giúp tôi được chứ?”, Jodan hỏi.
Đoàn người lập tức vào việc, không khí nhộn nhịp vô cùng hứng khởi.
***
Chập tối.
Jodan cùng nhóm đàn ông khuân từng bao tải lớn cuối cùng trong số hai trăm tấn thóc vừa được thu hoạch hôm nay trở vào thành. Hội phụ nữ và các cô gái trẻ được nhờ chuyển rơm rạ vào cùng. Lũ trẻ mót được bao nhiêu thóc rơi vãi thì hay bấy nhiêu.
Mọi công tác xong xuôi thì mặt trời cũng đã tắt hẳn. Bầu trời tối đen không thấy trăng đâu, sao xa sao gần tranh nhau tỏa sáng. Gió rít qua tường thành vọng vào mấy âm thanh nghe như tiếng sáo thổi đến là ghê rợn.
Jodan khoanh tay ngồi trước đống lửa lớn giữa khoảng sân trống. Hơi ấm từ ngọn lửa đỏ bập bùng xua tan cái lạnh giá của sương đêm. Bên kia đống lửa, tít đằng quảng trường cách hắn độ nửa dặm là mấy đống rơm rạ chất cao như núi. Thóc lúa được tập kết thành dãy cao dọc bờ tường. Quadmire đã phủ hàng dài vải bạt lên chúng cho khỏi gió sương.
Quadmire bước đến gần cùng hai cái cốc trên tay. Lão đưa cho Jodan một cốc rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Thật kỳ diệu”, Quadmire cảm thán, “Lão già này đúng là dốt nát.”
Jodan đón lấy cái cốc.
“Lão đừng nói vậy”, hắn đáp, “Phép màu của ngài giáo chủ là thứ không thể lý giải bằng luân lý thông thường.”
Jodan hớp một ngụm nước. Nó có mùi thơm của mạ non, ngọt nhẹ quyện cùng cảm giác nồng ấm của gừng. Jodan thở ra một hơi dài. Cơn đau mỏi vai gáy và cột sống dường như đã bị xua tan.
“Ngài giáo chủ là một người kỳ lạ”, Jodan nói.
“Tôi chỉ thấy một con quái vật đội lốt thầy tu mà thôi”, Quadmire chế giễu.
“Thi thoảng tôi cũng nghĩ vậy”, Jodan mỉm cười, “Cách ngài giáo chủ hành xử khác hẳn vẻ bề ngoài hiền lành và vô hại của ngài ấy.”
“Đúng thật”, Quadmire gật gù, “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”
Cả hai cùng bật cười.
Có tiếng cối chày vang lên. Jodan ngoái đầu nhìn, mấy cô gái rảnh tay đang giả thóc lấy gạo. Vài đứa trẻ nhảy nhót vòng quanh, vui cười ca hát theo nhịp chày lạch cạch.
“Vụ mùa thành công nhỉ?”, giọng ngài giáo chủ phát ra từ hư không.
Jodan giật bắn mình. Cái cốc trong tay bị lắc mạnh làm nước đổ xuống ướt một mảng lớn trên óng quần của hắn.
“Chào buổi tối, ngài giáo chủ”, Jodan vội vả cất lời.
Lance ngồi xuống gần bên Jodan. Trang phục của ngài ấy bị rách vài đường thẳng tấp, như thể bị thứ gì đó cắt rất ngọt. Một bên ống tay áo cũng đứt mất để lộ ra cánh tay trắng phếu nhợt nhạt.
“Ngài…Ngài không sao chứ?”, Jodan hỏi với vẻ lo lắng.
Ngài giáo chủ có vẻ đã nhận thấy ánh mắt lo lắng của Jodan đang hướng về phía bộ quần áo rách rưới của ngài. Ngài ấy nở một nụ cười hiền từ rồi móc một trái táo trong túi ra, chậm rãi lau đi mấy vệt phấn trắng trên vỏ quả chín nẫu.
“Tôi bị người ta hiểu lầm là phường bất lương ấy mà”, Lance nói, “Dầu có bị đánh đập thì cũng chỉ là nổi đau thể xác. Hễ tâm khảm lương thiện thì chút thiệt thòi này có xá là gì.”
Ngài giáo chủ cắn một miếng táo, nhai giòn giã. Những lời lẽ từ bi này không thể nào được thốt ra từ miệng một con quái vật như ngộ nhận của lão Quadmire về ngài. Hắn nhìn về phía lão già bên cạnh, mặt lão đã tái đi, xanh trành cắt không còn giọt máu. Jodan tự hỏi lão già này đang sợ hãi điều gì vậy.
“Anh dùng hết bao nhiêu máu thánh để tạo ra chỗ lương thực này”, Lance hỏi rồi hất cằm về phía núi thóc đằng xa.
“Ba giọt”, Jodan đáp, “Một giọt buổi sáng, một giọt buổi chiều còn một giọt tôi pha vào nước mát cho mọi người lấy lại sức.”
“Rất tốt”, Lance khen ngợi, “Biết chăm lo cho những người chung quanh mình chứ không bị của cải làm cho mờ mắt”, Lance đặt một tay lên vai Jodan và vỗ nhẹ, “Rất xứng tầm một người lãnh đạo…”
Jodan xua tay lia lịa, nói bằng giọng gấp gáp “Ngài giáo chủ đừng nói vậy… Tôi chỉ làm theo giáo lý của ngài mà thôi…”
“Những lúc như thế này thì anh nên chấp nhận lời khen, Jodan”, Lance nói rồi cắn một miếng táo lớn, “Được khen ngợi là điều tất yếu khi anh hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Jodan ngẩng đầu, hô “Tôi sẽ ghi nhớ.”
Tim Jodan đập nhanh quá, từng sợi gân máu trên thái dương của hắn như đang gào thét vì căng cứng. Da đầu hắn tê dại. Hơi thở cũng gấp hơn vì hưng phấn. Cảm giác được công nhận là như vậy sao, hắn nghĩ.
Chợt Jodan cảm nhận được một cái chạm nhẹ lên đùi. Hắn thấy một bàn tay già nua xương xẩu đang run rẩy.
0 Bình luận