• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu

Chương 20 Lời tỏ tình cuối hoàng hôn

0 Bình luận - Độ dài: 7,373 từ - Cập nhật:

Từng đợt gió đông lạnh buốt lướt qua sân trường, mang theo hơi thở buốt giá của Tokyo những ngày cuối năm. Ánh nắng sớm mai dù vàng óng nhưng không đủ sưởi ấm, chỉ tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên con đường lát đá phủ sương mỏng. Gió thổi lay động những chiếc lá bàng đã ngả màu đỏ, rơi lả tả như những giọt nước mắt của mùa thu.

Shinji đã đứng chờ trước cổng trường từ sớm, đôi tay cậu được giấu kỹ trong túi áo khoác để giữ ấm. Tim cậu đập mạnh từng nhịp, không theo một quy luật nào, như thể đang hòa theo tiếng chim sẻ co ro trên cành cây. Hôm nay, cậu đặc biệt chăm chút cho bản thân. Cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be, bên ngoài là áo khoác dạ dài màu nâu trầm, tạo nên vẻ chững chạc nhưng vẫn trẻ trung. Chiếc quần jeans đen và đôi giày Chelsea boots hoàn thiện phong cách của cậu. Mái tóc bạch kim được chải gọn gàng, toát lên vẻ chỉnh chu khác hẳn thường ngày. Cậu không muốn bất cứ điều gì trở nên lộn xộn trong cuộc hẹn đầu tiên này.

Và rồi cô xuất hiện. Shinji gần như nín thở. Hiyori bước đến, tựa như một đóa hoa vừa bung nở giữa tiết trời giá lạnh. Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng ấm áp, bên ngoài là một chiếc áo khoác phao dáng ngắn màu kem, vừa giữ ấm lại vừa tôn lên vẻ đáng yêu, tinh nghịch. Chiếc váy hoa nhí màu xanh pastel mà cô chọn hôm nay không chỉ phù hợp với tiết trời mà còn làm nổi bật sự tươi tắn, rạng rỡ của cô. Mái tóc vàng nhạt óng ả đã được chia thành hai phần, phần trên được túm lại và kẹp gọn gàng bằng kẹp tóc bông trắng như tuyết, để lộ phần gáy và cổ. Phần tóc còn lại ở dưới được thả tự nhiên, tạo cảm giác nhẹ nhàng, đơn giản nhưng vẫn rất nữ tính. Hiyori càng làm nổi bật nụ cười rạng rỡ và đôi mắt vàng lấp lánh. Khi Hiyori tiến đến gần, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng từ cô lan tỏa trong không khí lạnh, như một làn gió ấm áp thổi vào trái tim Shinji. Cậu chợt thấy những ngón tay mình không còn buốt giá nữa.

"Anh Shinji!" Hiyori khẽ gọi, giọng cô vui vẻ, hơi thở tạo thành một làn khói trắng mỏng manh trong không khí. 

"Em xin lỗi, em đến muộn không?" Shinji khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. 

"Không sao." Cậu đáp bằng giọng trầm ấm, lòng cậu tràn ngập sự ấm áp. 

"Anh vừa đến thôi."

"Thật không?" Hiyori khẽ hỏi, ánh mắt cô đầy lo lắng. 

"Em cứ nghĩ là anh đã đứng đây lâu lắm rồi." Shinji nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt cậu đầy dịu dàng. 

"Anh không ngại chờ. Chỉ cần là em thì anh có thể chờ cả ngày." Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai của cô. 

"Hơn nữa, em xinh đẹp đến mức khiến anh quên hết cả thời gian.” Mặt Hiyori nóng bừng, một màu đỏ lan dần từ má lên đến tận mang tai. Cô vội cúi thấp đầu, e thẹn giấu đi nụ cười hạnh phúc đang nở rộ

"Anh nói gì vậy chứ... làm em ngại quá."

"Anh nói thật mà." 

Shinji cười nhìn cô nàng đang e thẹn trước mắt. Hai người bắt đầu những bước đi đầu tiên, sánh bước bên nhau trên con đường lát đá. Gió đông vẫn thổi, nhưng dường như họ chẳng còn cảm nhận được sự lạnh giá. Sự im lặng ban đầu có chút gượng gạo, nhưng không hề khó chịu, trái lại còn mang một vẻ bình yên, nhẹ nhàng.

Giữa chừng, Shinji khẽ khàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hiyori. Bàn tay cậu lạnh, nhưng lại truyền một hơi ấm kỳ lạ qua bàn tay cô, như một dòng điện nhỏ chạy dọc cơ thể. Hiyori giật mình, trái tim cô như nhảy lên một nhịp. Cô không rút tay lại, mà khẽ mỉm cười, cảm nhận sự hạnh phúc dâng trào trong lòng.

Nội tâm Hiyori dường như đang reo lên. “Anh Shinji… ảnh đang nắm tay mình sao?” Cô không thể tin được. Bàn tay cậu hơi thô ráp, nhưng lại vững chãi đến lạ. Cô cảm nhận được sự ấm áp, sự thân thuộc mà cô chưa từng cảm nhận ở ai khác. Cảm giác này giống như một chiếc chăn bông ấm áp giữa mùa đông lạnh giá, một cảm giác bình yên và an toàn đến lạ thường. Khoảnh khắc này, với cô, quý giá hơn bất kỳ lời nói nào. Cô khẽ siết nhẹ tay cậu, đáp lại hành động dịu dàng đó.

Shinji cũng cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay Hiyori. Bàn tay nhỏ bé, ấm áp của cô như một nguồn năng lượng lan tỏa, sưởi ấm cả cơ thể và tâm hồn cậu. Cậu thầm nghĩ: “Vậy ra cảm giác này là thế . Ấm áp và bình yên đến lạ.” Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay siết nhẹ hơn một chút, như một lời khẳng định, rằng cậu muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi.

Sau một lúc đi bộ, họ đã đến thủy cung Sumida, một trong những thủy cung nổi tiếng ở Tokyo. Không gian mát lạnh, tối và yên tĩnh. Chỉ có ánh sáng xanh huyền ảo từ những bể kính khổng lồ chiếu rọi, phản chiếu lên gương mặt của cả hai. Những đàn cá nhỏ đủ màu sắc bơi lội lấp lánh như những vì sao dưới đáy đại dương, còn những chú cá lớn thì thong thả lướt đi, tạo nên một khung cảnh huyền bí và choáng ngợp.

Hiyori bước đi, đôi mắt sáng lấp lánh đầy sự tò mò. Cô dán chặt mặt vào lớp kính, ồ lên thích thú khi nhìn thấy những chú cá đủ màu sắc. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi, cô nhanh nhảu chỉ vào một chú cá hề đang lấp ló sau rạn san hô, rồi lại chỉ vào một chú rùa biển đang bơi lội chậm rãi, một cách thanh thoát. Cô cứ thế lon ton chạy từ bể kính này sang bể kính khác, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên như một đứa trẻ.

“Em ấy thật sự giống như một nàng tiên cá vậy.” Shinji nghĩ, ánh mắt cậu không rời khỏi Hiyori. Vẻ hồn nhiên, tinh nghịch của cô khiến trái tim cậu tan chảy. Shinji chưa từng nghĩ rằng có một người con gái lại có thể mang đến cho cậu nhiều cảm xúc đến thế. Cậu cảm thấy mình giống như một người bảo vệ, chỉ muốn đứng từ phía sau và lặng lẽ ngắm nhìn, bảo vệ nụ cười rạng rỡ ấy.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt lọn tóc mai đang nghịch ngợm rủ xuống má cô. Cậu lấy điện thoại, lặng lẽ chụp một tấm ảnh khi Hiyori đang cười tươi, chỉ vào một chú cá hề.

"Anh Shinji!"  Hiyori bỗng quay lại, bắt gặp khoảnh khắc Shinji đang cầm điện thoại chụp mình. Cô cười ngại ngùng, nhưng ánh mắt lấp lánh. 

"Anh chụp lén em đấy à?"

"Không." Shinji khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. 

"Anh không chụp lén, anh chỉ... muốn lưu giữ khoảnh khắc này thôi."  Cậu nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói trở nên dịu dàng hơn. 

"Vì em thật sự rất xinh."

Mặt Hiyori nóng bừng, một màu đỏ lan dần từ má lên đến tận mang tai. Cô vội cúi thấp đầu, e thẹn giấu đi nụ cười hạnh phúc đang nở rộ. “Sao anh ấy lại nói những lời như vậy chứ?”Hiyori nghĩ, cảm thấy tim mình đập loạn nhịp như trống dồn. Tất cả những gì Shinji làm, từ việc mua kem dâu, lời nói chân thành cho đến hành động dịu dàng này, đều khiến Hiyori cảm thấy mình được trân trọng và yêu thương. 

Cô không còn cảm thấy bối rối hay e ngại nữa, mà chỉ có một niềm hạnh phúc dâng trào. Cô biết, Shinji không phải là một chàng trai lãng mạn, nhưng cậu lại thể hiện tình cảm của mình bằng những cách chân thành và tinh tế nhất. Cô khẽ siết chặt tay Shinji, như một lời cảm ơn và cũng là một lời đáp lại cho tình cảm của cậu.

Shinji mỉm cười, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cô đang siết chặt tay mình. Cậu nhận ra, cảm giác này không phải là sự chiếm hữu, mà là sự gắn kết. Cậu muốn nắm tay cô, không phải chỉ để bảo vệ, mà còn để khẳng định rằng cậu luôn ở bên cạnh. Cậu khẽ đưa bàn tay còn lại lên, xoa nhẹ mái tóc cô. 

"Chúng ta đi xem tiếp nhé."

Tiếp tục cuộc dạo chơi, họ bước vào khu vực trưng bày sứa. Những con sứa phát sáng lấp lánh, trôi lơ lửng trong làn nước tối, tạo ra một cảnh tượng kỳ ảo, thu hút sự chú ý của Hiyori. Cô buông tay Shinji, bước đến gần hơn, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới huyền ảo đó. Không bỏ lỡ khoảnh khắc này, Shinji lại nhanh chóng chụp thêm một tấm ảnh khi cô đang tò mò ngước nhìn, mái tóc tết bím khẽ đung đưa.

Đang say sưa ngắm nhìn, Hiyori bỗng giật mình. Một con mực khổng lồ với đôi mắt to tròn, bất ngờ bơi ra từ phía sau rạn đá. Hiyori hoảng sợ, không kìm được tiếng hét nhỏ, cô theo phản xạ lùi lại và lao ngay vào lòng Shinji. Hơi thở cô gấp gáp, hai tay siết chặt lấy áo khoác của cậu. Mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng lan tỏa, bao trùm lấy Shinji.

"Anh Shinji..." Hiyori lí nhí, gương mặt cô áp vào ngực cậu, vẫn còn run rẩy. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim đập mạnh của cô. Cậu mỉm cười, giọng nói trầm ấm đầy trấn an. 

"Không sao đâu, đó chỉ là một chú mực thôi." Cậu cúi xuống, thì thầm vào tai cô: 

"Có anh ở đây rồi."

Sau một lúc, Hiyori ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì sợ hãi và ngại ngùng. Cô nhìn vào mắt Shinji, rồi nở một nụ cười ấm áp. Cậu đưa tay ra, khẽ nắm lấy bàn tay cô. Lần này, không còn chút e ngại nào nữa, Hiyori siết chặt tay cậu, như một lời cảm ơn và cũng là một lời đáp lại cho sự quan tâm của cậu. Họ lại cùng nhau bước đi, nhưng giờ đây, khoảng cách giữa hai người dường như đã gần hơn rất nhiều.

Hai người rời thủy cung Sumida. Khoảnh khắc Hiyori sợ hãi con mực và Shinji ôm lấy cô vẫn còn vương vấn, khiến cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng nhưng cũng đầy ấm áp. Shinji đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hiyori. Lần này, Hiyori không còn chút e ngại nào nữa, cô siết chặt tay cậu, như một lời cảm ơn và cũng là một lời đáp lại cho sự quan tâm của cậu. Tay trong tay, họ cùng nhau bước đi trên con đường lát đá, cảm nhận được hơi ấm và sự gắn kết giữa hai người.

Hiyori cảm thấy bàn tay Shinji thật vững chãi và ấm áp. Mọi lo âu, bối rối đều tan biến. Cô chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, muốn được mãi mãi sánh bước bên cạnh cậu.

"Thủy cung... em thích chứ?" Shinji khẽ hỏi, giọng cậu trầm ấm.

Shinji cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu là một sự hồi hộp lạ thường. Cậu muốn biết Hiyori có thực sự hạnh phúc không, vì niềm vui của cô chính là niềm vui lớn nhất của cậu.

Hiyori ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. "Dạ, thích lắm ạ! Nhất là khi thấy những con sứa phát sáng, chúng đẹp như trong truyện cổ tích vậy."

Shinji mỉm cười, ánh mắt cậu đầy dịu dàng. "Anh cũng thích. Nhưng anh thích nhất là nhìn thấy nụ cười của em."

Hiyori đỏ mặt, khẽ cúi đầu xuống. Shinji chỉ cười, siết nhẹ tay cô.

Buổi trưa, họ tìm đến một nhà hàng nhỏ, ấm cúng ẩn mình trong một con hẻm yên tĩnh. Ánh nắng dịu nhẹ của buổi trưa len lỏi qua ô cửa sổ, phủ lên bàn ăn một màu vàng nhạt, tạo nên một bầu không khí thân mật, riêng tư. Shinji gọi món bít tết, còn Hiyori thì gọi một phần súp nấm nóng hổi. Mùi thơm của nấm và kem tươi lan tỏa, đánh thức vị giác của cả hai.

Hiyori khẽ rùng mình vì hơi lạnh, Shinji nhận thấy điều đó, cậu cởi chiếc áo khoác dạ của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai cô. 

"Em đừng để bị lạnh." Hiyori ngạc nhiên, gương mặt ửng hồng.

"Anh Shinji... anh không lạnh sao?"

"Không sao, anh quen rồi." Shinji đáp, rồi khẽ đưa tay lên, xoa nhẹ mái tóc cô.

Trong lúc Hiyori đang ăn, Shinji chợt thấy một chút nước sốt dính trên khóe môi cô. Cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ dùng ngón cái lau đi vệt nước sốt đó. Hiyori giật mình, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Má cô ửng hồng, ánh mắt cô đầy sự bối rối nhưng cũng không hề khó chịu.

"Anh xin lỗi." Shinji khẽ nói, giọng cậu có chút ngượng ngùng. 

"Anh chỉ... thấy một chút nước sốt trên môi em." Hiyori nhẹ nhàng lắc đầu, nở một nụ cười rạng rỡ. 

"Không sao đâu ạ. Em cảm ơn anh." Cô khẽ đưa tay, đặt nhẹ lên mu bàn tay Shinji, thể hiện sự tin tưởng và gần gũi.

Shinji mỉm cười, rồi lấy điện thoại, lặng lẽ chụp một tấm ảnh Hiyori đang mỉm cười hạnh phúc. Phía trước cô là món súp nấm vẫn còn nghi ngút khói. Sau đó, cậu lại thấy cô nghịch ngợm áp má vào ly nước cam mát lạnh, gương mặt ánh lên nụ cười tươi rói. Khoảnh khắc đó, Hiyori trông thật đáng yêu và sống động. Shinji không thể bỏ lỡ, cậu liền đưa điện thoại lên, chụp thêm một tấm nữa, lưu giữ hình ảnh rạng rỡ ấy. Đối với Shinji, Hiyori chính là điều đẹp nhất trong cuộc sống của cậu. Cậu cảm thấy mình thật may mắn khi có thể ở bên cạnh cô, cùng cô trải qua những khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc như thế này.

Sau bữa trưa ấm cúng, họ tiếp tục cuộc hẹn hò bằng việc đi dạo ở khu phố mua sắm sầm uất ở Shibuya. Hai người tay trong tay, bước đi giữa dòng người tấp nập. Shinji khẽ siết chặt tay Hiyori hơn, như một lời nhắc nhở cô đừng đi lạc giữa đám đông.

Đường phố Shibuya đông đúc và náo nhiệt, những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn neon, màn hình LED khổng lồ chiếu sáng cả một góc phố. Không khí se lạnh của mùa đông dường như không làm giảm đi sự sôi động. Các cửa hàng lớn nhỏ san sát nhau, từ những cửa hàng thời trang sành điệu cho đến những gian hàng lưu niệm nhỏ xinh.

Hiyori với đôi mắt mở to, cứ thế ngẩn ngơ ngắm nhìn. Cô buông tay Shinji, lon ton chạy đến một gian hàng lưu niệm nhỏ xinh, reo lên thích thú. Gian hàng này bày bán đủ loại đồ vật dễ thương: những chú gấu bông nhỏ xíu khoác áo len, những chiếc móc khóa hình động vật ngộ nghĩnh, và hàng trăm món đồ thủ công độc đáo. Cô chỉ vào một chú mèo thần tài bằng sứ, đang vẫy tay một cách vui nhộn.

Shinji chỉ đứng đó, mỉm cười và ngắm nhìn cô. Đối với cậu, Hiyori đáng yêu hơn bất kỳ món đồ lưu niệm nào. Cậu lặng lẽ tiến đến, mua chú mèo nhỏ và một chiếc khăn len màu đỏ hồng mềm mại, có thêu hình hoa cúc nhỏ. Chú mèo thần tài là để tặng cô vì sự hồn nhiên, tinh nghịch, còn chiếc khăn len là để giữ ấm cho cô trong những ngày đông lạnh giá.

Hiyori ôm chú mèo vào lòng, cảm thấy trái tim mình ấm áp vô cùng. Cô nhận ra sự quan tâm tinh tế của Shinji.

"Anh Shinji, anh mua nhiều thế này làm gì?" Hiyori khẽ hỏi, gương mặt ửng hồng.

"Tặng em đấy." 

Shinji đáp, rồi khẽ đưa tay ra, cầm lấy chiếc khăn len. Hiyori ngạc nhiên, ánh mắt cô lấp lánh. Cô chưa kịp nói gì, Shinji đã nhẹ nhàng quàng chiếc khăn len màu đỏ hồng lên cổ cô. Khăn len mềm mại, ấm áp, mang theo hơi ấm từ bàn tay Shinji.

"Anh... anh làm gì vậy?" Hiyori lí nhí, gương mặt cô đỏ bừng.

"Giữ ấm cho em." Shinji nói, bàn tay cậu khẽ vuốt ve chiếc khăn trên cổ cô, "Em đừng để bị lạnh."

Nội tâm Hiyori như đang reo lên. “Anh Shinji… anh đang quàng khăn cho mình sao?” Hành động này, giản dị nhưng lại chứa đựng bao sự dịu dàng, quan tâm. Cô cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy. Chiếc khăn len không chỉ giữ ấm cho cổ cô, mà còn sưởi ấm cả trái tim cô. “Anh ấy thật sự là một người tinh tế. Anh ấy không nói những lời hoa mỹ, nhưng lại thể hiện tình cảm bằng những hành động ấm áp nhất.”Hiyori nghĩ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và an toàn khi ở bên cạnh Shinji.

"Cái này... em tặng anh." Hiyori nói, khuôn mặt ửng đỏ vì ngượng, cô khẽ lấy một món đồ nhỏ xinh từ túi áo của mình ra. 

"Em muốn tặng anh một món quà."

"Không." Shinji khẽ lắc đầu.

"Anh muốn tặng em. Chú mèo này giống em, đáng yêu và vui vẻ."

Sau đó, họ cùng nhau đi dạo qua một khu chợ nhỏ. Không khí trở nên ấm cúng hơn khi họ đi qua những gian hàng được thắp sáng bằng đèn lồng. Hiyori bị cuốn hút bởi một gian hàng bán bánh crepe nóng hổi. Mùi thơm ngọt ngào của socola và dâu tây lan tỏa trong không khí se lạnh, khiến cô không thể rời mắt. Gian hàng nhỏ bé, được trang trí bằng những chiếc đèn dây lấp lánh và những bức tranh vẽ bánh crepe đầy màu sắc.

"Em muốn ăn chứ?" Shinji hỏi, giọng cậu trầm ấm.

Hiyori gật đầu. "Dạ!"

Shinji mua cho Hiyori một chiếc bánh crepe. Chiếc bánh được cuộn lại gọn gàng, bên trong là lớp kem tươi trắng mịn, những lát dâu tây đỏ tươi và sốt socola ngọt ngào. Cô cẩn thận cầm chiếc bánh, nhưng một chút kem tươi lại dính trên mũi.

Shinji cười lớn, đưa tay lên, lau nhẹ vệt kem. "Em thật là..."

Hiyori đỏ mặt, vội lấy tay che mũi. "Em... em xin lỗi!"

Shinji khẽ nắm lấy tay cô. "Đừng xin lỗi. Anh thích em như thế này."

Hiyori ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lấp lánh. Cô biết, Shinji không chỉ thích vẻ ngoài của cô, mà còn thích cả sự vụng về đáng yêu của cô. Cảm giác hạnh phúc và an toàn dâng trào trong lòng Hiyori. Cô khẽ siết chặt tay Shinji hơn.

"Anh muốn ăn một chút không?" Hiyori khẽ hỏi, đưa chiếc bánh crepe về phía Shinji.

Shinji mỉm cười, cắn một miếng nhỏ ở cạnh chiếc bánh. Hiyori nhìn vào vết cắn của cậu, rồi lại nhìn chiếc bánh. Cô không nói gì, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác ngọt ngào lạ thường. “Vậy là… chúng ta vừa hôn gián tiếp sao?”Hiyori nghĩ, má cô lại ửng hồng. Cô đưa chiếc bánh lên, cắn một miếng nhỏ ngay vị trí mà Shinji vừa cắn. Cả hai đều không nói gì, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, cảm nhận được sự ngọt ngào không chỉ từ chiếc bánh, mà còn từ khoảnh khắc lãng mạn này.

Hai người tiếp tục đi dạo, cậu khẽ nắm lấy bàn tay cô, cảm nhận hơi ấm từ Hiyori truyền sang, xua tan đi cái lạnh của mùa đông.Trời vẫn còn sáng rõ, những tia nắng vàng nhạt của buổi chiều mùa đông len lỏi qua các tòa nhà, soi rọi lên gương mặt hạnh phúc của cả hai. Bất chợt, Hiyori nhìn thấy một tiệm photobooth nhỏ xinh, ánh đèn nhấp nháy đầy màu sắc thu hút ánh nhìn của cô. 

"Anh Shinji, chúng ta chụp ảnh đi!" Hiyori reo lên, ánh mắt cô lấp lánh như vừa tìm thấy một kho báu. Cô kéo tay Shinji, nôn nao bước vào trong.

Shinji có chút ngại ngùng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Hiyori, cậu không thể từ chối. Hiyori nhanh chóng chọn những chiếc bờm tai mèo, kính mắt ngộ nghĩnh và một chiếc nơ to bản, đeo cho cả hai. Cô tinh nghịch chu môi, cười tươi tắn, rồi bất ngờ khẽ tựa đầu vào vai Shinji.

"Anh Shinji, anh cười đi chứ!" Hiyori khẽ nói, nũng nịu. 

"Em muốn chụp một bức ảnh thật vui vẻ với anh."

Shinji đỏ mặt, cảm nhận được hơi ấm và mùi hương hoa nhài từ Hiyori. Cậu chỉ khẽ mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô. Từng tiếng "tách, tách" vang lên, lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng yêu và hạnh phúc nhất của buổi hẹn hò. Mỗi bức ảnh là một câu chuyện: một bức là Hiyori làm mặt xấu, một bức là Shinji cười tươi, và một bức là cả hai cùng nhìn vào ống kính, ánh mắt trao nhau đầy tình cảm

Vài phút sau, những bức ảnh được in ra. Hiyori cầm trên tay dải ảnh, ngắm nhìn từng khoảnh khắc một cách say sưa. Cô cười khúc khích khi nhìn thấy bức ảnh mình chu môi, làm mặt xấu và bức ảnh Shinji tuy ngại ngùng nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.

"Trông anh ngại quá đi mất!" Hiyori nói, khẽ huých nhẹ tay Shinji. Shinji cười, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào những bức ảnh. 

"Anh... anh chỉ là không quen thôi." Cậu nhìn vào bức ảnh Hiyori tựa đầu vào vai mình, lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. 

"Nhưng... anh thích bức này nhất." Hiyori nhìn theo ánh mắt cậu, gương mặt cô lại ửng hồng. 

"Em cũng thích bức này..." Cô khẽ nói, rồi quay sang nhìn Shinji. 

"Cảm ơn anh, Shinji. Em đã có một buổi hẹn hò rất vui."

"Anh cũng vậy." Shinji đáp, ánh mắt cậu dịu dàng và chân thành. 

"Cảm ơn em, Hiyori."

Họ tiếp tục đi dạo, tay trong tay. Ánh đèn đường thắp sáng, soi rọi lên gương mặt hạnh phúc của cả hai. Những bức ảnh nhỏ trên tay Hiyori không chỉ là kỷ niệm, mà còn là minh chứng cho một tình cảm sâu sắc, chân thành vừa chớm nở.

Bất chợt, Shinji khẽ dừng lại, cầm điện thoại lên. Cậu nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều. Khuôn mặt cậu lộ vẻ lo lắng, nhưng chỉ trong chốc lát. Cậu quay sang nhìn Hiyori, giọng nói đầy xin lỗi: 

"Hiyori, anh xin lỗi. Anh có một chút việc cần giải quyết, em đợi anh ở đây một chút nhé. Anh sẽ quay lại ngay."

Hiyori ngạc nhiên, ánh mắt cô đầy sự hụt hẫng. 

"Anh... anh đi đâu vậy?"

"Anh sẽ quay lại ngay mà." Shinji trấn an, khẽ xoa đầu cô. 

"Em cứ đứng ở đây, anh sẽ không để em một mình đâu."

Nói rồi, cậu rời đi. Vừa khuất bóng, Shinji nhanh chóng gọi cho Chitose và Hikaru.

"Chitose, Hikaru, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?" Shinji nói khẽ qua điện thoại, giọng cậu đầy vẻ nghiêm túc. 

"Tớ đã hẹn Hiyori ở khu vực quảng trường trung tâm. Mọi người mang ablum ảnh, dây chuyền và hoa đến đó. Chuẩn bị xong thì nhắn tin cho tớ."

Đầu dây bên kia, Chitose hào hứng đáp: "Ok rồi, xong xuôi hết cả rồi! Bọn em đang trên đường đến đó. Anh cứ yên tâm đi!"

Giọng của Hikaru cũng vang lên: "Thằng ngốc này, lo mà về đây nhanh lên! Hiyori mà đợi lâu thì tội nghiệp cô ấy lắm đấy!"

Shinji khẽ mỉm cười, cảm nhận được sự ủng hộ của hai người bạn. "Cảm ơn hai cậu. Lát nữa gặp."

Sau khi cúp máy, Shinji quay trở lại chỗ Hiyori đang đứng. Từ xa, cậu đã thấy một vài chàng trai đang tiến đến, cười đùa và trêu ghẹo cô. Tim Shinji đập mạnh, một cảm giác khó chịu và giận dữ trào lên. Khi đến gần, Shinji nghe thấy một chàng trai nói: 

"Này cô bé xinh đẹp, đi chơi với bọn anh nhé? Bọn anh vui tính hơn cái cậu bạn kia nhiều." Hiyori đỏ mặt, cô lùi lại một bước, ánh mắt đầy sự lo lắng.

Shinji nhanh chóng bước đến, chắn trước Hiyori. Cậu đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào chàng trai kia, không nói một lời.

"Này, mày là ai?" Chàng trai kia thấy vậy, liền hỏi.

"Tôi là bạn trai của cô ấy." Shinji đáp, giọng nói trầm và lạnh lùng, đầy vẻ chiếm hữu. "Và cô ấy không có hứng thú với mấy người." 

Ánh mắt cậu dán chặt vào những chàng trai kia, ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến họ phải im lặng. Cả ba chàng trai nhìn nhau, rồi im lặng rời đi. Hiyori, vẫn còn bàng hoàng, nhìn Shinji. Cậu quay lại, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng và lo lắng.

"Em không sao chứ?" Shinji khẽ hỏi.

Hiyori lắc đầu, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Cô chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay áo Shinji, cảm nhận sự an toàn và ấm áp từ cậu. Cô vẫn còn bàng hoàng, nhìn Shinji. Cậu quay lại, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng và lo lắng.

"Em không sao chứ?" Shinji khẽ hỏi. Hiyori lắc đầu, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Cô chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay áo Shinji, cảm nhận sự an toàn và ấm áp từ cậu.

"Chúng ta đi thôi." Shinji nói, khẽ nắm lấy tay cô. 

"Anh có một nơi muốn đưa em đến."

Shinji gọi một chiếc taxi. Trên đường đi, Hiyori tò mò nhìn Shinji, cô khẽ hỏi: 

"Anh Shinji, chúng ta đi đâu vậy?" Shinji chỉ mỉm cười một cách bí ẩn, khẽ đưa tay lên, đặt ngón trỏ lên môi cô. 

"Em sẽ biết khi chúng ta đến nơi."

Hiyori không hỏi thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác hồi hộp và mong chờ. Cô ngắm nhìn Shinji, cảm thấy sự bí ẩn của cậu thật quyến rũ.

Chiếc taxi dừng lại ở một nơi vắng vẻ, Hiyori càng thêm tò mò. Shinji nắm lấy tay cô, dẫn cô đi vào một con đường nhỏ, hai bên là những hàng cây. Khi họ bước vào, Hiyori hoàn toàn bất ngờ. Khu vườn ngập tràn hoa, bạt ngàn trải dài trước mắt cô, nhưng nổi bật nhất là những bông hồng đỏ thắm, đang khoe sắc dưới ánh chiều tà. Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm một màu cam tím lên bầu trời, chiếu rọi lên những cánh hoa, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và huyền ảo. 

"Em cứ đứng đây nhé." Shinji nói, khẽ buông tay Hiyori ra. Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng đầy trấn an.

Hiyori gật đầu, cô tò mò bước sâu vào giữa vườn hoa. Đôi mắt cô ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh tượng lãng mạn này. Khu vườn ngập tràn hoa hồng đủ màu sắc, nhưng nổi bật nhất là những bông hồng đỏ thắm, đang khoe sắc dưới ánh chiều tà. Cô đưa tay lên, khẽ chạm vào một cánh hoa mềm mại, cảm nhận sự dịu dàng của thiên nhiên. Hiyori khẽ cúi xuống, hít hà mùi hương thoang thoảng của những đóa hoa. Cô tinh nghịch nhặt một cánh hoa rơi, đặt lên lòng bàn tay và thổi nhẹ, nhìn cánh hoa bay đi theo gió.

“Shinji đã đưa mình đến một nơi đẹp như thế này sao?” Hiyori nghĩ, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Cô cảm thấy như mình đang bước vào một câu chuyện cổ tích.

Trong lúc đó, cô khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ, rồi xoay người một vòng giữa đồng hoa. Chiếc váy mùa đông của cô khẽ tung bay, cô cười tươi rạng rỡ, vẻ mặt tràn ngập sự hạnh phúc và ngây thơ. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận ánh hoàng hôn ấm áp đang mơn trớn trên khuôn mặt mình.

“Anh ấy thật sự là một người đặc biệt.”Hiyori nghĩ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở bên cạnh Shinji.

Trong khi đó, Shinji nhanh chóng đi đến một góc khuất của vườn hoa, nơi Chitose và Hikaru đang đứng đợi.

"Anh làm tốt lắm, Shinji!" 

Chitose nói, đưa cho cậu một chiếc ablum ảnh, một chiếc hộp nhỏ và một bó hoa hồng đỏ thắm. Cậu vỗ mạnh vào vai Shinji một cái, rồi giơ ngón cái lên, ra hiệu ngon lành cành đào.

"Chúc mày thành công nhé!" 

Hikaru nói, mỉm cười tinh nghịch. Cậu đấm nhẹ vào bắp tay Shinji, như một lời động viên và cũng là một lời trêu chọc nhẹ nhàng. Shinji cầm lấy những món quà, lòng cậu dâng trào cảm xúc. 

"Cảm ơn hai cậu rất nhiều." Cậu khẽ hít một hơi thật sâu, cảm thấy tim mình đập mạnh mẽ. Ánh mắt cậu hướng về Hiyori, như một lời cảm ơn vô hình gửi đến hai người bạn đã giúp đỡ mình.

Cậu quay lại nhìn Hiyori. Dưới ánh nắng chiều tà nhuộm đỏ rực cả một góc trời, ánh sáng cam tím của hoàng hôn chiếu rọi lên những bông hoa cúc họa mi trắng tinh khôi, khẽ lay động trong làn gió se lạnh mang theo vị mặn mòi của biển. Giữa đồng hoa bạt ngàn, Hiyori đang đứng đó, vẻ mặt say sưa và hạnh phúc, đôi mắt nhắm nghiền như đang tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc.

Khoảnh khắc đó, Hiyori đẹp như một bức tranh, khiến Shinji ngẩn ngơ. Đối với cậu, cô không chỉ là Hiyori, mà còn là ánh sáng, là hy vọng, là tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà cậu từng thấy. Cậu ngắm nhìn cô, một vẻ đẹp dịu dàng và thuần khiết. Làn da trắng mịn như sứ, được ánh nắng chiều tà hôn lên, ửng hồng như một cánh hoa cúc họa mi. Mái tóc vàng nhạt óng ả, bay nhẹ trong gió, mềm mại như những cánh hoa đang đung đưa. Đôi môi nhỏ nhắn, căng mọng, khẽ mỉm cười, ngọt ngào như một quả dâu tây chín. Ánh mắt hổ phách trong veo của cô, khi mở ra, lấp lánh như những giọt sương mai đọng trên lá, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lùng cố hữu trong đôi mắt của Shinji.

Nội tâm Shinji như đang reo lên, một cảm xúc vừa lạ lẫm vừa mãnh liệt trào dâng. Cậu cảm thấy tim mình như nghẹn lại, cô ấy đẹp hơn cả những gì cậu từng mơ ước, và cậu cảm thấy mình thật may mắn khi được ở bên cạnh cô, cùng cô chia sẻ những khoảnh khắc này.

Shinji bước đi, từng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía Hiyori. Mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên mờ ảo, chỉ còn lại hình bóng của cô, được bao bọc bởi ánh hoàng hôn lộng lẫy. Hiyori khẽ mở mắt, nhìn thấy Shinji đang tiến về phía mình. Đôi môi cô khẽ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.

"Em ấy thực sự rất hợp với khung cảnh này lắm."  Shinji nói thầm.

"Anh ấy đã quay lại rồi."

Hiyori nghĩ, cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cô cảm thấy vô cùng an toàn và hạnh phúc. Khoảnh khắc nhìn thấy Shinji, cô biết rằng cậu sẽ không bao giờ để cô một mình. Cậu chính là người mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay, người mang đến cho cô sự ấm áp và sự bình yên.

Shinji bước đi, từng bước chân có chút khựng lại vì hồi hộp,và rồi cậu đứng trước Hiyori. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt cậu đầy dịu dàng và chân thành. Ánh mắt cậu không rời khỏi gương mặt thanh tú của cô, nơi ánh hoàng hôn đang dát lên một lớp màu cam nhạt dịu dàng. Ánh hoàng hôn vẫn còn đó, nhuộm một màu cam tím lên gương mặt của cả hai, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và huyền ảo.

Hiyori khẽ mở mắt, ánh mắt hổ phách trong veo của cô chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của Shinji. Một nụ cười nhẹ nhàng, e ấp nở trên môi cô, rạng rỡ như đóa hoa vừa hé nở. Nụ cười ấy như có một sức mạnh kỳ lạ, khiến trái tim Shinji loạn nhịp.

"Cô ấy... đang cười với mình." Shinji nghĩ, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Bao nhiêu lo lắng, hồi hộp trong cậu dường như tan biến hết.

"Em hợp với khung cảnh này lắm." 

Shinji khẽ nói, giọng cậu trầm ấm hơn thường lệ một chút. Một thanh âm khẽ khàng phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi chiều, nhưng lại chứa đựng một sự rung động mà chính cậu cũng không ngờ tới. Cậu khẽ đưa tay lên, một chút ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng vén một sợi tóc mai đang khẽ bay trên gò má ửng hồng của Hiyori.

Hiyori khẽ đỏ mặt, cảm nhận được sự dịu dàng trong cử chỉ của Shinji. Ánh mắt cô lấp lánh, không dám nhìn thẳng vào cậu, nhưng khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười e ấp. "Anh ấy... vừa chạm vào mình," Hiyori nghĩ, một dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng cô. Cảm giác bối rối, ngượng ngùng nhưng cũng đầy ngọt ngào khiến tim cô đập nhanh hơn.

Shinji nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hiyori, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại từ đôi bàn tay ấy. Cậu khẽ siết nhẹ, như muốn truyền cho cô sự can đảm và cả những cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Cậu dẫn cô đến một chiếc xích đu nhỏ gần đó. Chiếc xích đu được trang trí bằng một vài bông hoa cúc họa mi trắng, khẽ đung đưa trong gió nhẹ, đặt ở một vị trí có thể ngắm trọn vẹn toàn bộ khung cảnh vườn hoa và ánh hoàng hôn rực rỡ, đang nhuộm cả không gian bằng một màu cam tím huyền ảo.

Hiyori và Shinji cùng ngồi xuống chiếc xích đu. Cả hai im lặng ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, tận hưởng khoảnh khắc yên bình và lãng mạn này. Ánh hoàng hôn dát một lớp vàng óng lên mái tóc đen của Hiyori và khuôn mặt nghiêng nghiêng của Shinji.

Shinji hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Hiyori. Ánh mắt cậu chứa đựng bao nhiêu tình cảm chân thành. "Hiyori..."

Cậu khẽ gọi tên cô, giọng nói trầm ấm nhưng đầy vẻ nghiêm túc. Cậu từ sau lưng lấy ra một cuốn album nhỏ, được buộc bằng một sợi dây ruy băng màu đỏ, đưa cho cô. 

"Cái này... anh muốn tặng em."

Hiyori đón lấy cuốn album, mở ra. Bên trong là những bức ảnh cậu đã chụp Hiyori từ đầu buổi hẹn hò, được Shinji tỉ mỉ chọn ra. Bức ảnh đầu tiên là khi cô còn là một cô gái rụt rè với mái tóc búi cao. Shinji nhớ lại cảm giác của mình lúc đó, một sự tò mò pha lẫn chút khó chịu. Rồi đến bức ảnh cô cười rạng rỡ khi đom đóm đậu trên tay. Bức ảnh ấy, cậu biết, là khoảnh khắc mà cậu đã thực sự nhìn thấy mùa xuân trong lòng mình.

Tiếp theo là những bức ảnh cậu chụp lén: Hiyori say sưa ngắm nhìn mọi thứ, vẻ mặt ngây thơ và hồn nhiên; Hiyori vụng về ăn bánh crepe, một chút kem tươi dính trên mũi; Hiyori tinh nghịch chu môi, làm mặt xấu trong photobooth. Mỗi bức ảnh đều mang một câu chuyện riêng, một kỷ niệm đáng nhớ của hai người.

Hiyori ngắm nhìn từng bức ảnh, nước mắt cô khẽ lăn dài trên má. Đó là một buổi hẹn hò không quá cầu kỳ, nhưng lại đầy ắp những khoảnh khắc đáng nhớ và ấm áp, được Shinji lưu giữ một cách cẩn thận. Cuốn album là một kho tàng cảm xúc, chứa đựng tất cả những gì Shinji đã cảm nhận về cô. Mỗi bức ảnh là một lời nói không lời, một sự quan tâm mà cô chưa bao giờ ngờ tới.

Sau khi xem xong, Hiyori thấy một tấm thiệp nhỏ được kẹp ở cuối cuốn album. Cô cầm nó lên, mở ra và đọc. Từng dòng chữ đều là những lời tâm sự chân thành của Shinji, được viết nắn nót bằng tay.

"Anh từng nghĩ thế giới của mình chỉ có hai màu: đen và trắng. Rồi em xuất hiện, như một đốm sáng nhỏ bé, mang đến những sắc màu rực rỡ và ấm áp. Từ những ngày đầu gặp nhau, anh đã bị thu hút bởi sự rụt rè nhưng đầy nhiệt huyết trong em. Em đã cho anh thấy thế giới này không chỉ có công việc, mà còn có những nụ cười, những cảm xúc chân thành."

"Mỗi bức ảnh anh chụp em không chỉ là một tác phẩm, mà là một kỷ niệm, một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời anh. Nhìn thấy nụ cười của em dưới ánh trăng, hay khoảnh khắc đom đóm đậu trên tay em, anh nhận ra rằng, anh không chỉ muốn chụp lại những khoảnh khắc đẹp của em, mà còn muốn trở thành một phần trong những khoảnh khắc đó, cùng em tạo nên một câu chuyện tình yêu. Anh muốn nắm tay em, cùng em đi qua những tháng năm, cùng em khám phá những điều mới lạ."

"Trái tim anh là chiếc máy ảnh, và em là tấm phim duy nhất. Mỗi nhịp đập là một lần anh chụp lại khoảnh khắc của em, để rồi cất giữ mãi mãi."

Nước mắt Hiyori rơi xuống, nhỏ lên tấm thiệp. Cô ngước nhìn Shinji, đôi mắt long lanh đầy xúc động. Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng đó không phải là nước mắt của sự buồn bã, mà là của sự hạnh phúc, của sự vỡ òa khi nhận ra tình cảm chân thành của Shinji. Nội tâm Hiyori như đang bùng nổ, một cảm xúc vừa ngọt ngào, vừa mãnh liệt trào dâng. Cô cảm thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc, như đang sống trong một giấc mơ.

Shinji đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Ngón tay cậu khẽ chạm vào làn da ấm áp của Hiyori, cử chỉ ấy đầy dịu dàng và nâng niu. Cậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm dán chặt vào đôi mắt long lanh của cô, như muốn nói với cô rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Đừng khóc." 

Cậu nói, giọng nói trầm ấm và chân thành. Cậu khẽ siết nhẹ bàn tay cô, một hành động vừa trấn an vừa khẳng định sự hiện diện của mình. Cậu nhìn thẳng vào mắt Hiyori, môi khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng, đầy trìu mến. "Anh muốn thấy em cười."

Cậu lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra. Bên trong là một chiếc dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền là một con đom đóm nhỏ xinh, tinh xảo.

"Hiyori, em làm bạn gái của anh nhé?" Shinji khẽ nói, ánh mắt cậu đầy hy vọng.

Hiyori không nói được lời nào, chỉ khẽ gật đầu, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi. Cô đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Shinji, kéo cậu lại gần và ôm lấy cậu thật chặt. 

"Vâng... em đồng ý." Cô khẽ thì thầm, giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy hạnh phúc.

Shinji nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim đập mạnh của cô. Cậu buông Hiyori ra, khẽ cầm lấy chiếc dây chuyền, vòng qua cổ cô. Ngón tay cậu khẽ chạm vào làn da mềm mại của cô. Khi chiếc dây chuyền đã được cài chặt, Shinji ngắm nhìn Hiyori. Mặt dây chuyền hình đom đóm nhỏ xinh nằm ngay ngắn trên chiếc cổ trắng ngần của cô, tỏa ra một vẻ đẹp tinh khôi và thuần khiết. Trong mắt Shinji, Hiyori lúc này càng thêm rạng rỡ, như một đóa hoa vừa hé nở dưới ánh bình minh. Tim cậu như nghẹn lại vì xúc động, một cảm giác hạnh phúc trào dâng, khiến khóe mắt cậu cũng cay cay.

Hiyori khẽ đưa tay lên chạm vào chiếc dây chuyền, cảm nhận sự mát lạnh của kim loại và hình dáng tinh tế của chú đom đóm xanh. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Đây không chỉ là một món quà, mà còn là biểu tượng cho tình cảm chân thành của Shinji. Cô ngước nhìn cậu, trong lòng tràn ngập sự biết ơn và tình yêu.

Bất ngờ, Hiyori nhẹ nhàng đặt tay lên má Shinji, kéo khuôn mặt cậu lại gần. Ánh mắt cô dịu dàng và đầy yêu thương. Không gian xung quanh dường như ngừng lại, chỉ còn lại hai người và ánh hoàng hôn lãng mạn. Hiyori khẽ nhắm mắt, trao cho Shinji một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào và đầy say đắm. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, đánh dấu một khởi đầu mới cho một tình yêu đẹp.

Shinji nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Hiyori, cảm nhận được sự ngọt ngào và chân thành từ cô. Nụ hôn ấy không chỉ là sự kết nối của hai đôi môi, mà còn là sự hòa quyện của hai tâm hồn, xóa tan mọi rào cản và khoảng cách.

Khi nụ hôn kết thúc, cả hai mở mắt, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Đôi mắt Shinji tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương, còn trong đôi mắt Hiyori, cậu thấy sự tin tưởng và một niềm hạnh phúc lấp lánh như những vì sao.

Ánh hoàng hôn đã tắt hẳn, nhưng bầu trời vẫn còn vương lại một màu cam tím huyền ảo, phản chiếu lên gương mặt của họ. Trong khoảnh khắc ấy hai người cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn này. Shinji khẽ siết chặt tay Hiyori, như một lời hứa, một lời khẳng định rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh cô, cùng cô đi đến cuối con đường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận