Vol 2 Khi đam mê và tình yêu hòa làm một
Chương 21 Nỗi Sợ Hãi Của Anh và Lời Hứa Chân Thành Của Em
2 Bình luận - Độ dài: 5,212 từ - Cập nhật:
Sau khi rời khỏi vườn hoa, không khí giữa họ trở nên ngọt ngào và có chút ngượng ngùng. Hiyori khẽ rụt rè, ánh mắt vẫn còn đọng lại sự e thẹn.
"Anh Shinji... đói không?" Cô khẽ hỏi, giọng nói lí nhí, phá vỡ sự im lặng ngọt ngào.
Shinji nhìn Hiyori, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Ánh mắt cậu tràn ngập sự ấm áp và yêu thương.
"Ừm, anh hơi đói."
"Vậy mình đi ăn tối nhé?" Hiyori đề nghị, ánh mắt lấp lánh sự mong chờ.
"Em biết một quán mì udon rất ngon ở gần đây." Shinji khẽ nắm lấy bàn tay cô, siết nhẹ.
"Được thôi." Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc cô. Cử chỉ ấy như một lời khẳng định, khiến gương mặt Hiyori bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng ửng hồng. Cô khẽ mím môi, nụ cười hạnh phúc nhưng đầy ngượng ngùng.
Họ cùng nhau đến một quán mì udon nhỏ quen thuộc. Cánh cửa gỗ cũ kỹ khẽ kẽo kẹt mở ra, chào đón họ bằng không khí ấm cúng, thoang thoảng mùi nước dùng dashi thơm lừng. Bên trong quán, tiếng trò chuyện râm ran và tiếng bát đũa lách cách tạo nên một không gian gần gũi, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lùng của đêm đông. Ánh đèn vàng nhạt từ những chiếc lồng đèn giấy treo trên trần nhà chiếu xuống, phủ lên gương mặt của cả hai một vẻ đẹp dịu dàng.
Trong lúc chờ đợi, Hiyori cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt ở Shinji. Cậu ấy chủ động kể về những dự án nhiếp ảnh của mình, về những điều cậu yêu thích. Mỗi lời Shinji nói ra đều khiến Hiyori cảm thấy hạnh phúc, vì cô biết, cậu đang mở lòng với cô. Shinji khẽ nắm lấy tay Hiyori dưới gầm bàn, vuốt ve nhẹ nhàng, một cử chỉ đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.
Khi hai bát mì udon nóng hổi được mang ra, mùi thơm hấp dẫn lan tỏa. Sợi mì trắng ngần, dai mềm, nằm gọn trong bát nước dùng trong vắt, điểm xuyết thêm màu xanh của hành lá, màu hồng của chả cá và những lát thịt xá xíu thái mỏng. Bác bán mì già, với nụ cười phúc hậu, mang mì ra đặt trước mặt họ.
"Ôi chao, mới yêu nhau à hai cháu? Trông đẹp đôi quá!" Bác nói, giọng hiền từ.
"Thôi, bác giảm giá cho nhá, coi như quà mừng." Hiyori và Shinji nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt. Shinji khẽ cười, một nụ cười ấm áp
"Cảm ơn bác ạ."
Sau đó, Shinji cẩn thận lấy một chiếc khăn giấy, lau sạch đũa và thìa rồi đưa cho Hiyori.
"Em ăn đi." Cậu nói, giọng nói nhẹ nhàng. Hiyori đón lấy đũa và thìa, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp trước sự chu đáo của cậu.
Hiyori cầm đũa lên, nhìn Shinji đang lặng lẽ ăn. Cô chợt nghĩ ra một điều tinh nghịch. Cô gắp một sợi mì dài, khẽ đưa đến trước mặt Shinji.
"Anh Shinji này, thử món của em đi." Hiyori nói, giọng cô ngọt ngào.
Shinji nhìn sợi mì, rồi nhìn Hiyori. Ánh mắt cậu thoáng vẻ bất ngờ, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên thành một nụ cười ấm áp. Cậu cúi xuống, ăn sợi mì mà Hiyori đã gắp. Cử chỉ tự nhiên của cậu khiến trái tim Hiyori rung động. Đến lượt Shinji, cậu cũng gắp một sợi mì, đưa đến trước miệng Hiyori.
"Em cũng thử món của anh đi." Hiyori vui vẻ ăn sợi mì từ tay Shinji, cảm nhận vị mì nóng hổi và cả sự ngọt ngào từ cử chỉ quan tâm của cậu. Trong khoảnh khắc đó, họ không chỉ chia sẻ một bữa ăn, mà còn chia sẻ sự ngọt ngào, sự quan tâm mà chỉ những người yêu nhau mới có.
Bất chợt, một giọt súp nhỏ dính trên khóe miệng Hiyori. Shinji thấy vậy, không chút do dự, anh đưa ngón cái lên, nhẹ nhàng lau đi vết súp trên khóe miệng Hiyori. Cử chỉ tự nhiên, dịu dàng của Shinji khiến trái tim Hiyori rung động mạnh mẽ. Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. Cô khẽ rướn người lên, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên má Shinji.
"Cảm ơn anh, Shinji." Cô thì thầm, má cô đỏ bừng.
Shinji cứng đờ người một chút, nhưng khóe môi anh lại bất giác cong lên thành một nụ cười thật tươi, nụ cười hiếm hoi và chân thành nhất mà Hiyori từng thấy. Anh nhìn em, ánh mắt tràn ngập tình yêu.
Sau khi dùng bữa xong, Hiyori và Shinji đứng dậy. Cả hai cùng nhau cúi đầu, chân thành cảm ơn bác bán mì.
"Cháu cảm ơn bác ạ,." Hiyori nói, giọng nói vẫn còn ngọt ngào. Shinji cũng gật đầu.
"Cảm ơn bác, bữa ăn rất ngon ạ." Bác bán mì mỉm cười, ánh mắt phúc hậu nhìn theo bóng lưng của hai người.
"Chúc hai đứa hạnh phúc nhé!" Bác nói vọng theo.
Hiyori và Shinji nắm tay nhau rời đi, bước vào màn đêm se lạnh. Bàn tay Shinji ấm áp và vững chãi, mang lại cho Hiyori cảm giác bình yên đến lạ.
Sau bữa tối ấm áp, Shinji gọi một chiếc taxi để đưa Hiyori về ký túc xá. Hai người im lặng ngồi cạnh nhau trên xe, không khí vẫn còn vương vấn sự ngọt ngào của buổi hẹn hò. Hiyori khẽ tựa đầu vào vai Shinji, rồi từ từ rúc sâu hơn vào lòng cậu, cảm nhận hơi ấm quen thuộc tỏa ra từ người anh. Chẳng mấy chốc, cô khẽ chớp mắt, rồi thiếp đi trong vòng tay Shinji.
Ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ xe, chiếu lên gương mặt thanh tú đang ngủ say của Hiyori. Shinji nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, giữ chặt cô hơn để cô không bị khó chịu. Cậu cúi xuống, ngắm nhìn gương mặt yên bình của cô, mái tóc mềm mại khẽ lòa xòa trên trán. Một cảm xúc dịu dàng và trân trọng dâng lên trong lòng Shinji. Cậu khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc mềm mại của Hiyori, hít nhẹ mùi hương dịu ngọt quen thuộc.
Sau khoảng một tiếng đi đường, chiếc taxi dừng lại gần cổng trường. Shinji nhẹ nhàng lay vai Hiyori.
"Hiyori... Hiyori ơi, đến nơi rồi."
Hiyori khẽ cựa mình, dụi mắt nhìn Shinji với vẻ ngái ngủ. Cô ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, rồi nhận ra mình đã về đến nơi.
"A... em ngủ quên mất." Cô khẽ đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng dậy.
Shinji mỉm cười dịu dàng, giúp cô chỉnh lại mái tóc. Cả hai cùng nhau xuống xe. Shinji lịch sự trả tiền cho bác tài. Trước khi Hiyori bước vào cổng trường, cả hai cùng nhau cúi đầu chào bác tài một tiếng
"Cảm ơn bác ạ." Cả hai cùng nhau cúi đầu chào, giọng nói đồng thanh ấm áp.
Khi chiếc taxi lăn bánh rời đi, không khí lạnh của đêm đông ùa về, quấn lấy họ. Hiyori khẽ rụt vai, nhưng Shinji đã kịp thời nắm lấy bàn tay cô, sưởi ấm nó bằng hơi ấm từ tay mình. Họ cùng nhau bước đi trên con đường lát đá, dưới ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ ký túc xá. Mỗi bước chân đều mang một sự bình yên lạ thường, một kết thúc êm đềm cho một ngày dài đầy sóng gió.
Khi đến gần cổng ký túc xá, Shinji dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ lớn, nơi có bóng tối bao trùm và ánh trăng len lỏi qua kẽ lá. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Shinji quay sang nhìn Hiyori, ánh mắt anh nồng nàn và dịu dàng. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, ngón tay cái khẽ xoa nhẹ lên làn da mềm mại.
"Em..."
Trong lòng Shinji, cậu muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Cậu muốn nói với cô rằng cậu đã yêu cô nhiều như thế nào, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Chỉ có ánh mắt và cử chỉ dịu dàng này mới có thể nói lên tất cả.
Hiyori nhìn Shinji, tim cô đập như trống, một cảm giác ngọt ngào và hồi hộp dâng lên. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp của Shinji đang đến gần. Nụ hôn của anh vẫn còn vương vấn trên môi, và cô muốn được cảm nhận nó một lần nữa.
Shinji khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đầy tình cảm lên môi Hiyori. Nụ hôn đầu tiên của họ, dưới ánh trăng và gốc cây cổ thụ, ngọt ngào và lãng mạn đến vô cùng. Nó như một lời khẳng định cho tình yêu mà họ dành cho nhau. Hiyori ôm lấy Shinji, đáp lại nụ hôn của anh. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa chung nhịp đập.
Khi nụ hôn kết thúc, Shinji khẽ vuốt tóc Hiyori, mỉm cười dịu dàng.
"Em về phòng cẩn thận nhé."
"Vâng..." Hiyori lí nhí, gương mặt cô vẫn còn đỏ bừng. Cô không muốn rời xa anh một chút nào, trong lòng đầy sự lưu luyến và tiếc nuối. Cô khẽ siết chặt tay Shinji thêm một lần nữa, như muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi. Hiyori ngước nhìn Shinji, ánh mắt cô đầy vẻ van nài, nhưng rồi cũng đành buông tay ra.
"Tạm biệt anh." Cô khẽ nói, rồi quay người bước đi, nhưng vẫn ngoảnh lại nhìn anh.
Shinji nhìn theo bóng lưng Hiyori cho đến khi cô khuất hẳn sau cánh cổng. Trong lòng cậu, một cảm giác bình yên đến lạ. Cậu biết, đây chỉ là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu đẹp. Cậu sẽ không để cô phải chờ đợi lâu nữa.
Vừa bước vào phòng ký túc xá, Hiyori đã thấy Chitose ngồi chễm chệ trên giường, ánh mắt ranh mãnh như đã biết hết mọi chuyện. Cô bạn thân của Hiyori đang nhấp nháp một hộp kem dâu tây mà cô vô cùng yêu thích.
"Về rồi đó hả bà chị!" Chitose cất giọng trêu chọc, nụ cười ẩn ý trên môi.
"Tự nhiên hôm nay bà về trễ vậy? Trông mặt mày cứ như vừa được tưới nước xong vậy đó! Ngọt ngào ghê chưa!"
Hiyori giật mình, vội vàng sờ lên má, rồi lại đỏ bừng mặt.
"Bà... bà nói cái gì vậy không biết! Tui... tui chỉ đi ăn tối thôi mà!"
"Nói cái gì á?" Chitose nhướng mày, rồi cô chỉ vào môi Hiyori.
"Môi bà sưng kìa! Đừng nói với tôi là... Hoàng tử tóc trắng đó đã hôn bà rồi nha?"
Hiyori lắp bắp, không nói nên lời. Cô đưa tay che miệng, nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn không thể giấu được. Trong lòng Hiyori, một cảm giác vừa xấu hổ, vừa ngọt ngào dâng lên. Cô không thể tin rằng tất cả những điều này là thật, rằng cô và Shinji đã chính thức là một cặp. Nụ hôn dưới gốc cây cổ thụ vẫn còn vương vấn, khiến tim cô đập loạn nhịp mỗi khi nhớ lại.
Chitose nhìn thấy vậy thì cười phá lên.
"Trời đất ơi! Thấy chưa! Tui nói mà! Mới đây mà đã hôn hít rồi đó nha! Tiến triển nhanh ghê!" Chitose nhảy xuống giường, ôm chầm lấy Hiyori.
"Chúc mừng bà nha! Cuối cùng cũng đã 'cua đổ' được cục đá đó rồi!"
"Đồ quỷ sứ nhà bà!" Hiyori đẩy nhẹ Chitose ra, nhưng cô cũng không thể ngừng cười.
Cô ôm lấy Chitose, cảm nhận được sự vui mừng chân thành từ cô bạn thân. Tối nay thật sự là một buổi tối hoàn hảo, không chỉ vì tình yêu mới chớm nở, mà còn vì có một người bạn tuyệt vời để sẻ chia niềm hạnh phúc này.
"Thôi được rồi!" Chitose đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn một chút, ánh mắt cô đầy vẻ bí ẩn.
"Giờ thì nghe tui kể chuyện động trời nè! Tui và anh Hikaru đã phải làm quân sư tình yêu cho ai đó đó!"
Hiyori trố mắt ngạc nhiên. "Cái gì? Bà và anh Hikaru á? Ai vậy?"
Chitose nháy mắt tinh nghịch, rồi vung tay lên như thể sắp tố cáo một tội lỗi tày trời.
"Chuyện là vầy nè! Mấy hôm trước, tự nhiên anh Shinji Takamiya đại nhân mà bà biết đó, lạnh lùng như cục băng ngàn năm á lại mời tui tới tận ký túc xá nam để hỏi tui với anh Hikaru đó! Hả, bà có tin được không?!"
"Cái gì? Anh ấy tìm hai người thật hả?" Hiyori không thể tin nổi. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Shinji, người luôn giữ khoảng cách với mọi người, lại chủ động tìm đến bạn bè của cô để hỏi về chuyện tình cảm. Cô cảm thấy vừa buồn cười, vừa ấm áp, và một chút gì đó rất trân trọng.
"Chứ sao!" Chitose vỗ đùi cái đét.
"Ảnh còn nói là có chuyện riêng tư muốn hỏi tụi tui nữa chứ! Tui thề là lúc đó tui suýt té ghế luôn đó! Ai mà ngờ được hoàng tử tóc trắng lại có ngày đi hỏi chuyện tình cảm chứ!"
Hiyori vừa xấu hổ vừa tò mò. "Rồi... rồi ảnh hỏi gì?"
"Thì ảnh hỏi... làm sao để tỏ tình với bà đó!" Chitose nói, rồi cô cười phá lên khi thấy mặt Hiyori đỏ bừng như quả cà chua.
"Tui và anh Hikaru đã cho ảnh một khóa huấn luyện cấp tốc về cách cua bà đó! Từ việc chọn địa điểm lãng mạn, đến việc tặng hoa, tặng quà, rồi còn phải nói lời yêu nữa chứ!"
Hiyori lấy tay che mặt, không dám nhìn Chitose. Cô không ngờ Shinji lại bẽn lẽn đến mức phải đi hỏi Chitose và Hikaru về chuyện tỏ tình. Điều đó khiến cô vừa thấy buồn cười, vừa thấy ấm áp. Cô chợt hiểu ra tất cả. Bữa tối đặc biệt, chiếc album, bó hoa, và cả chiếc dây chuyền... tất cả đều là kết quả của sự chuẩn bị tỉ mỉ và chân thành của Shinji. Cô cảm thấy vô cùng xúc động và biết ơn.
"Chưa hết đâu!" Chitose nói, giọng cô đầy vẻ bí ẩn.
"Anh ấy đã rất mạnh tay cho buổi hẹn hò này. Anh ấy dồn hết tâm huyết vào cuốn album đó, còn chiếc dây chuyền hình đom đóm là một ý tưởng của anh ấy sau khi tui gợi ý."
Hiyori khẽ đưa tay lên chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, cảm nhận sự mát lạnh của kim loại.
"Nó... có đắt không?" Cô hỏi, giọng cô nhỏ dần, có chút lo lắng.
Chitose nhún vai, lắc đầu.
"Tui không biết, và tui nghĩ bà cũng không cần biết đâu. Anh ấy đã dồn hết tình cảm vào đó rồi, giá trị không thể đo bằng tiền được."
Hiyori nghe xong thì không thể nhịn được cười. Cô bật cười khúc khích, rồi lại ôm mặt xấu hổ.
"Trời ơi Chitose! Bà kể hết ra vậy sao!"
"Thì tui phải kể chứ! Để bà biết là anh ấy đã phải 'vật lộn' cỡ nào để tỏ tình với bà đó!" Chitose nói, rồi cô ôm chầm lấy Hiyori.
"Mà thôi, dù sao thì cũng thành công rồi! Tui là quân sư tình yêu mát tay quá đi mà!"
Hiyori đẩy nhẹ Chitose ra, nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên môi. Cô nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, rồi lại nhớ đến bó hoa baby và hồng phấn mà Shinji đã tặng. Tất cả những điều đó đều là nhờ có Chitose. Cô biết, Shinji đã phải vượt qua chính bản thân mình rất nhiều để có thể làm những điều này.
"Cảm ơn bà nha, Chitose." Hiyori nói, giọng cô chân thành.
"Bà đúng là bạn tốt nhất của tui mà."
Chitose mỉm cười, ánh mắt cô cũng ánh lên sự vui mừng.
"Thôi được rồi! Giờ thì kể tui nghe chi tiết về nụ hôn đầu tiên đi nào! Ngọt ngào cỡ nào? Có bỏng cháy không?"
Hiyori lại đỏ mặt, nhưng cô cũng không giấu được nụ cười hạnh phúc. Đêm nay, không chỉ có tình yêu mới chớm nở, mà còn có tình bạn thân thiết, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào nhất của tuổi trẻ.
Cùng lúc đó, tại ký túc xá nam, Hikaru đang ngồi trên giường, cặm cụi với bài tập thiết kế của mình. Anh chợt ngẩng đầu lên khi nghe tiếng cửa phòng mở. Shinji bước vào, trên môi nở một nụ cười mà Hikaru chưa từng thấy bao giờ. Anh đặt túi máy ảnh xuống bàn, trong lòng vẫn còn vương vấn dư vị ngọt ngào của nụ hôn dưới gốc cây.
Hikaru nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
"Về rồi à, Shinji? Trông cậu khác hẳn mọi ngày luôn đó. Chắc là buổi hẹn hò thành công rực rỡ rồi nhỉ?"
Shinji chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng khuôn mặt đã ửng hồng. Cậu ngồi xuống giường, lấy điện thoại ra, ngắm lại bức ảnh chụp Hiyori đang cười rạng rỡ. Khoảnh khắc ấy, Shinji cảm thấy một sự bình yên đến lạ. Cậu chợt nhận ra, cuộc sống của mình đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi Hiyori xuất hiện. Tất cả những cảm xúc này, đều là nhờ có cô.
Hikaru tiến đến, ngồi xuống cạnh Shinji, đấm nhẹ vào vai cậu.
"Này, cậu có biết Chitose và tôi đã phải vất vả thế nào để 'cố vấn' cho cậu không?" Hikaru tiếp tục trêu chọc, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự vui mừng.
"Cậu có biết lúc cậu hỏi tôi làm sao để tỏ tình, tôi đã suýt bật ngửa ra khỏi ghế không? Ai mà ngờ được ông hoàng băng giá của khoa lại có ngày đi hỏi chuyện tình cảm cơ chứ!"
Shinji nhìn Hikaru, ánh mắt cậu đầy vẻ biết ơn.
"Cảm ơn cậu, Hikaru. Nếu không có cậu và Chitose, có lẽ tôi đã chẳng thể làm được."
Hikaru bật cười, khoác vai Shinji.
"Đúng là bạn chí cốt! Chúng ta đã giúp nhau có một mối tình đẹp, một tình yêu chân thành và ấm áp."
Shinji mỉm cười, ánh mắt cậu tràn ngập sự biết ơn. Cậu cũng khoác vai Hikaru, đấm nhẹ vào ngực anh.
"Cậu đúng là bạn chí cốt của tôi."
Hikaru nhìn Shinji, bất ngờ trước lời nói chân thành của cậu. Anh cảm thấy ấm lòng, vì Shinji, một người luôn lạnh lùng, ít khi bộc lộ cảm xúc, lại có thể mở lòng với anh như vậy. Anh biết, tình bạn của họ sẽ mãi mãi bền chặt, và anh sẽ luôn là người bạn đồng hành của Shinji trong mọi khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời cậu.
Vào sáng hôm sau, tại một khu giảng đường khác tiếng lách cách của khóa tủ, tiếng cười nói xôn xao của sinh viên vọng lại từ các phòng học đã kết thúc. Hiyori đang cùng Shinji sắp xếp lại sách vở và dụng cụ vẽ. Dù chỉ là một khoảnh khắc bình thường, nhưng giữa họ toát lên một sự gắn kết đặc biệt: Shinji đưa tay lấy giúp cô chiếc bút chì bị rơi, Hiyori cười nhẹ nhàng và cảm ơn anh bằng ánh mắt. Mối quan hệ của họ, dù còn là một bí mật ngọt ngào, đã ăn sâu vào những hành động nhỏ nhặt như thế.
Vẻ đẹp trong sáng và sự tài năng của Hiyori khiến cô trở thành tâm điểm chú ý, và điều đó vô tình trở thành áp lực vô hình lên Shinji. Anh, với bản tính điềm tĩnh và có phần nội tâm, không thể hiện sự ghen tuông ra mặt, nhưng đôi mắt sắc lạnh của anh thường trở nên u ám khi một chàng trai nào đó cố gắng tiếp cận cô. Anh luôn dõi theo cô, lặng lẽ và âm thầm như một bóng ma bảo vệ.
Hiyori bước ra khỏi phòng học cuối cùng của ngày, cô còn cẩn thận ôm theo chiếc máy ảnh và áo khoác của Shinji. Cái áo khoác xám đậm vẫn còn vương vấn hơi ấm quen thuộc của anh. Cô dựa vào một hàng tủ đồ, nơi hẹn quen thuộc của cô và Shinji.
Cảm giác lạnh buốt của tháng mười hai đã bắt đầu lan tỏa khắp hành lang, khiến cô khẽ rùng mình. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa, xua tan đi cái lạnh của mùa đông. Cô khẽ áp áo khoác vào mũi, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương thoang thoảng của Shinji, và nụ cười dịu dàng nở trên môi.
Cô thích những khoảnh khắc như thế này, những buổi chiều bình dị mà cô và Shinji cùng nhau tan học. Đó là những lúc họ không phải đối mặt với những ánh mắt tò mò hay những lời xì xào, chỉ có hai người họ bên nhau, tận hưởng sự bình yên của riêng mình.
Khi cô đang mải mê với những suy nghĩ ấy, cô ngước lên. Nụ cười trên môi nhanh chóng tắt đi.
Ở cuối hành lang, một nam sinh tên Nishimura Kaito, khá điển trai và nổi tiếng trong khoa, đã đợi sẵn. Cậu ta tiến thẳng về phía cô, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm. Tiếng ồn ào của hành lang bỗng chốc lắng xuống. Hầu hết sinh viên đều dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía Kaito và Hiyori. Một vài người thì thầm to nhỏ, chờ đợi một màn tỏ tình đầy kịch tính.
"Shiina-san, anh đã thích em từ rất lâu rồi." Kaito dõng dạc lên tiếng, giọng nói vang vọng bất thường trong không gian tĩnh lặng.
"Em có thể làm bạn gái của anh không?"
Hiyori ngỡ ngàng. Cô nhìn bó hoa hồng đỏ thắm trên tay Kaito, rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hy vọng của cậu ta. Ánh mắt cô vô thức tìm kiếm Shinji, nhưng anh không đứng ngay cạnh cô như cô đã nghĩ. Cậu đứng cách đó một quãng, dựa lưng vào khung cửa lớp học, hai tay khoanh lại trước ngực, lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Đôi mắt sắc lạnh của Shinji thoáng tối lại, nhưng anh vẫn giữ im lặng.
Hiyori hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Nụ cười dịu dàng nở trên môi, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tôi xin lỗi Nishimura-kun." Giọng cô đủ lớn để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
"Nhưng tôi không thể nhận lời. Tôi đã có người yêu rồi."
Một làn sóng xì xào bắt đầu lan ra trong đám đông.
"Cậu ta tỏ tình nhầm người rồi, Shiina có để ý đến cậu ta đâu?" Một cô gái thì thầm.
"Thấy hai người Shinji và Hiyori thân nhau lắm ấy."
"Ừ, với cả tính cách Hiyori-san hiền lành, cô ấy sẽ không muốn làm bạn gái của một người chỉ vì ngoại hình và danh tiếng đâu."
"Không biết người yêu của cô ấy là ai nhỉ?"
Hiyori không bận tâm đến những lời xì xào đó. Cô chỉ khẽ gật đầu chào Kaito một cách lịch sự, rồi nhanh chóng quay đi. Ánh mắt cô tìm kiếm Shinji, và khi thấy anh đang dựa lưng vào khung cửa lớp học, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi cô. Cô vui vẻ bước nhanh về phía anh.
Nhưng Kaito không bỏ cuộc. Cậu ta tiến lên một bước, cố gắng níu kéo Hiyori: "Anh không tin. Người bạn trai đó chắc chắn sẽ không chăm sóc em tốt được đâu. Hãy cho anh một cơ hội."
Lời nói của Kaito như một mũi tên nhọn, xuyên thẳng vào sự kiên nhẫn của Shinji. Anh đã im lặng đủ lâu. Anh bước ra khỏi khung cửa lớp học, tiến thẳng đến chỗ Hiyori, đứng chắn giữa cô và Kaito. Bằng một hành động dứt khoát nhưng dịu dàng, anh nắm lấy bàn tay cô, đan chặt những ngón tay của mình vào tay cô.
"Thế nào là không chăm sóc tốt?
Một luồng khí lạnh đột ngột bao trùm hành lang. Shinji đứng yên, nhưng đôi mắt anh đã không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Ánh mắt ấy đỏ rực như máu, lóe lên một tia giận dữ và chiếm hữu mãnh liệt. Hiyori cảm thấy bàn tay mình bị Shinji siết chặt. Anh không nói một lời, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự căng thẳng đến nghẹt thở. Kaito, khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Shinji, bỗng rùng mình, sống lưng lạnh toát. Đó là một cái nhìn không chỉ cảnh cáo mà còn mang theo một sự đe dọa vô hình, khiến cậu ta phải lùi lại. Shinji không nói một lời, chỉ có ánh mắt ấy là câu trả lời hùng hồn nhất.
Đám đông xung quanh, ban đầu còn háo hức, giờ đây trở nên im bặt. Họ bỗng cảm thấy sợ hãi trước luồng khí lạnh tỏa ra từ Shinji. Một vài cô gái rụt rè lùi lại, một vài người khác thì thầm:
"Kaito dại dột quá." Hay "Trời ơi, không ngờ Shinji-san lại đáng sợ như vậy."
"Cậu ta chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt đó... thật kinh khủng."
Shinji, với vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng đến đáng sợ kéo Hiyori về phía mình, một hành động đầy chiếm hữu và bảo vệ. Anh quay lưng lại với đám đông, tạo nên một bức tường vô hình che chở cho Hiyori khỏi mọi ánh mắt tò mò. Kaito, cuối cùng cũng hiểu ra, đành cúi đầu thất vọng bỏ đi, bó hoa hồng vẫn nằm lại trên sàn
Trong khoảnh khắc Shinji siết chặt tay mình, Hiyori cảm thấy vừa hoảng sợ vừa ấm lòng. Cô hiểu sự ghen tuông của anh không phải vì thiếu tin tưởng, mà vì một nỗi sợ hãi mất cô. Ánh mắt anh không còn hiền dịu, mà trở nên sắc lạnh và đầy sự chiếm hữu. Một mặt, cô thấy một góc khuất trong con người anh, một sự bảo vệ mạnh mẽ đến mức hơi đáng sợ. Nhưng cô không hề sợ hãi. Ngược lại, cô càng cảm thấy tin tưởng và yêu anh hơn. Anh là người sẵn sàng chiến đấu vì cô, bảo vệ cô khỏi mọi sự phiền nhiễu. Cô chủ động nắm lấy tay anh, như một lời khẳng định ngầm: "Em là của anh, và em không cần ai khác."
Ánh mắt đỏ máu của Shinji dành cho Kaito không chỉ là để xua đuổi, mà còn là một lời cảnh cáo. Một cơn giận dữ lạnh lùng bỗng dâng lên trong lòng Shinji khi cậu ta níu kéo Hiyori, nhưng trên tất cả là nỗi sợ hãi mất đi cô. Anh sợ rằng vẻ đẹp và tài năng của Hiyori sẽ thu hút vô số người, và một ngày nào đó, cô sẽ rời xa anh. Nỗi sợ hãi đó đã từng đeo bám anh từ khi còn nhỏ, và Hiyori là người duy nhất có thể xóa bỏ nó. Anh muốn cả thế giới biết rằng Hiyori là của anh, và không ai được phép làm cô buồn, hay thậm chí là chạm vào cô.
Hiyori khẽ tựa đầu vào vai Shinji. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng cử chỉ, từng hành động của anh. Thay vì nắm tay, Hiyori chủ động vòng tay ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn, như một lời đáp trả đầy yêu thương trước hành động bảo vệ của anh. Họ cùng nhau bước ra khỏi hành lang, bỏ lại phía sau những ánh mắt tò mò và bó hoa hồng nằm cô đơn trên mặt đất.
Họ lặng lẽ đi bên nhau. Bước chân rời khỏi tòa nhà, cái lạnh của buổi chiều mùa đông ùa đến, nhưng Hiyori cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô vẫn ôm chặt cánh tay anh, không nói một lời. Shinji cũng vậy, anh chỉ khẽ nghiêng đầu, áp má vào mái tóc cô.
Sự im lặng lúc này không phải là xa cách, mà là một không gian riêng tư tuyệt đối, nơi họ có thể truyền cho nhau sự an toàn và thấu hiểu. Sau khi dừng lại ăn trưa một cách vội vã, họ cùng nhau trở về studio, nơi ánh đèn vàng nhạt tạo nên một không gian ấm áp và riêng tư.
Hiyori khẽ tựa đầu vào vai Shinji. Cô chủ động đan những ngón tay mình vào tay anh, khẽ vuốt ve mu bàn tay. Shinji ôm cô thật chặt, vùi mặt vào mái tóc cô, hít hà hương thơm dịu nhẹ.
Trong sự tĩnh lặng đó, Hiyori hiểu sự ghen tuông của anh không phải vì thiếu tin tưởng, mà vì một nỗi sợ hãi mất cô. Ánh mắt đỏ rực và đầy sự chiếm hữu ấy đã hé lộ một phần góc khuất trong con người anh. Nhưng cô không hề sợ hãi. Ngược lại, cô lại càng tin tưởng và yêu anh hơn. Cô muốn anh biết rằng, dù thế giới ngoài kia có ồn ào đến đâu, trái tim cô vẫn luôn hướng về anh.
"Anh à..." Hiyori khẽ gọi.
"Anh đừng sợ. Những chuyện đó không quan trọng đâu. Em chỉ yêu một mình anh thôi. Em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu. Dù có bao nhiêu người đến, trái tim em vẫn chỉ có mình anh."
Giọng nói của Hiyori như một dòng suối mát, xoa dịu ngọn lửa giận dữ và nỗi sợ hãi đang bùng lên trong Shinji. Anh biết, cô đã hiểu tất cả. Cảm giác mềm mại từ bàn tay cô, hương thơm từ mái tóc cô, tất cả đều là sự thật, đều là của anh. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, một nụ hôn mang theo tất cả sự trân trọng và niềm tin.
"Cảm ơn em, Hiyori." anh khẽ nói, giọng anh trầm ấm và đầy xúc động.
"Có em, anh mới thấy mình thật sự tồn tại."
Giữa họ có một sự gắn kết vô hình, bền chặt hơn bất cứ lời nói nào. Khoảnh khắc đó đã củng cố thêm niềm tin giữa họ, giúp họ nhận ra rằng họ đã sẵn sàng để cùng nhau đối mặt với bất cứ thử thách nào trong tương lai.


2 Bình luận