Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu
Chương 08 Cuộc Hẹn Đầu Tiên và Lời Hứa Dịu Dàng
1 Bình luận - Độ dài: 3,385 từ - Cập nhật:
Tin nhắn vỏn vẹn vài chữ của Shinji đã trở thành "liều thuốc" khiến Hiyori vui vẻ suốt cả ngày hôm sau. Cô liên tục nhìn vào điện thoại, chờ đợi một điều gì đó dù không biết đó là gì. Nhưng Shinji vẫn im lặng. Anh không nhắn thêm, cũng không có bất kỳ động thái đặc biệt nào ở trường. Hiyori bắt đầu thấy hơi thất vọng, nhưng rồi lại tự nhủ Shinji là người ít nói mà. Cô biết mình cần kiên nhẫn hơn.
Sau cuộc trò chuyện tối qua với Chitose, Hiyori đi học khác hẳn mọi ngày. Cô không còn đến trường với tâm trạng uể oải, mà thay vào đó là sự háo hức và mong chờ. Cô chú ý đến từng cử chỉ, từng biểu hiện của Shinji, mong muốn tìm thấy một dấu hiệu nào đó cho thấy anh cũng có cùng cảm xúc với mình. Hiyori cũng dành nhiều thời gian hơn để chăm chút cho bản thân. Cô chọn những bộ trang phục xinh xắn, nữ tính hơn, mái tóc được chải chuốt gọn gàng và cài một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh. Cô muốn mình trở nên hoàn hảo nhất mỗi khi xuất hiện trước mặt Shinji.
Hiyori vốn dĩ đã là một nữ sinh nổi bật trong trường, không chỉ vì danh tiếng của một influencer mà còn bởi vẻ ngoài xinh đẹp, rạng rỡ của mình. Sự thay đổi của Hiyori không chỉ có mình cô nhận thấy. Một vài bạn nữ trong lớp đã bắt đầu hỏi chuyện.
"Dạo này Shiina có vẻ xinh hơn thì phải!" một cô bạn xích lại gần. "Bộ có bí quyết làm đẹp gì mới à?"
"Không có đâu," Hiyori đáp, má khẽ ửng hồng.
"Chỉ là... mình muốn thay đổi một chút thôi."
Chitose, người bạn thân nhất của Hiyori, là người đầu tiên nhận ra sự khác biệt rõ rệt. Một buổi sáng, khi Hiyori đang cài chiếc kẹp tóc mới, Chitose ghé sát vào, nháy mắt trêu chọc: "Ôi dào! Của ai làm cho bà vui vẻ vậy? Tự nhiên giờ biết chưng diện rồi nha!"
Không chỉ các bạn nữ, một vài bạn nam trong lớp cũng bắt đầu để ý đến cô. Những tiếng xì xào, những ánh mắt lén lút dõi theo Hiyori mỗi khi cô đi ngang qua khiến cô có chút bối rối. Cô nghe loáng thoáng đâu đó những lời bàn tán:
"Shiina dạo này khác quá ha? Xinh hơn hẳn"
"Chắc là có người yêu rồi"
"Ai mà may mắn thế nhỉ?". Một người khác lại nói:
"Hay là kiếm cách làm quen thử đi? Thấy cô ấy cười nhiều hơn mọi khi rồi." Những tin đồn nho nhỏ bắt đầu lan truyền trong lớp, nhưng Hiyori chỉ mỉm cười và cố gắng không để tâm. Cô biết, những thay đổi này chỉ dành cho một người duy nhất.
Vào một buổi chiều cuối tuần, ánh nắng vàng nhạt hắt qua khung kính lớn của một trung tâm mua sắm sầm uất. Tiếng nhạc du dương và tiếng trò chuyện rộn ràng vang vọng khắp không gian. Hiyori và Chitose đang đứng trước một cửa hàng thời trang. Hiyori đang cầm trên tay một chiếc váy. "Chitose, bà thấy chiếc váy này thế nào?" cô hỏi.
Chitose cầm chiếc váy lên, cẩn thận xem xét. "Màu sắc này hợp với bà đó. Nhưng mà..." Cô chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của Hiyori khẽ rung lên.
Tin nhắn từ Shinji-kun: "Em có rảnh chiều nay không? Có một triển lãm ảnh anh nghĩ em sẽ thích."
Hiyori mở to mắt, bàn tay run run giữ chặt điện thoại. Đây là một lời mời! Từ Shinji! Cô không thể tin vào mắt mình. Niềm vui sướng đến đột ngột khiến cô phải kìm nén một tiếng hét. Tim cô đập thình thịch. Cô vội vàng quay sang Chitose.
"Chitose! Anh Shinji vừa nhắn tin mời tui đi triển lãm ảnh!" Hiyori thì thầm, giọng đầy phấn khích.
Chitose nhướn mày, môi nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh. "Chà chà! Tiến triển nhanh đó nha. Triển lãm ảnh hả? Nghe có vẻ 'nghệ' ghê! Thế là sao? Đi không?"
"Đi chứ! Tất nhiên là đi rồi!" Hiyori gật đầu lia lịa.
"Nhưng... mình mặc gì bây giờ?" Hiyori vội vã lật tung tủ quần áo.
"Bộ này có đẹp không? Hay bộ kia? Hay là..."
"Bình tĩnh nào, bà nội!" Chitose phì cười, vỗ nhẹ vào vai Hiyori.
"Bà phải mặc cái gì đó vừa tôn lên vẻ nữ tính, vừa thể hiện sự tinh tế của bà. Để tui chọn cho!"
Dưới sự "cố vấn" nhiệt tình của Chitose, Hiyori quyết định chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng tôn lên vẻ dịu dàng, thanh thoát của cô.
Đúng giờ hẹn, Shinji đã đứng đợi ở cổng trường, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc đồng hồ. Anh cảm thấy hồi hộp lạ thường. Triển lãm này... liệu em ấy có thích không? Có vẻ hơi nghệ quá không? Anh liên tục tự hỏi. Lời mời được gửi đi một cách tự phát, nhưng bây giờ, sự hồi hộp lại bủa vây lấy anh.
Và rồi, anh nhìn thấy em. Hiyori bước ra, ánh nắng cuối chiều hắt lên mái tóc vàng óng của em, khiến em trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Shinji ngẩn người. Em khoác chiếc áo sơ mi dài tay kẻ sọc xanh nhạt và trắng, bên ngoài là một chiếc áo len gile không tay màu trắng kem với những chấm nhỏ li ti. Phần cổ áo sơ mi được để mở tạo dáng cổ chữ V. Nửa dưới là một chiếc váy xếp ly ngắn màu trắng. Hiyori đeo một chiếc túi xách nhỏ màu trắng với dây đeo chéo qua vai. Tổng thể trang phục tạo nên một phong cách trẻ trung, năng động và có chút đáng yêu. Một thoáng sửng sốt lướt qua trong đôi mắt đỏ thẫm của anh, rồi nhanh chóng ẩn đi. Em ấy... đẹp hơn cả những bức ảnh mình từng chụp. Cô ấy chính là một tác phẩm nghệ thuật sống. Shinji thầm nghĩ, trái tim anh đập mạnh hơn bao giờ hết.
"Em đến rồi," Shinji nói, giọng anh trầm ấm hơn mọi khi, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
Hiyori bước đến, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cô cảm thấy má mình hơi nóng lên. "Vâng, em đến rồi!"
Hai người cùng nhau đi đến phòng triển lãm nghệ thuật. Con đường từ trường đến trung tâm thành phố là một khung cảnh sống động. Dòng người tan học, tan làm tấp nập trên vỉa hè, tiếng xe cộ ồn ã, và ánh nắng chiều dần tắt, nhường chỗ cho những ngọn đèn đường bắt đầu thắp sáng. Shinji và Hiyori sánh bước bên nhau, khoảng cách giữa họ vừa đủ để cảm nhận sự hiện diện của đối phương.
Khi họ đến trước tòa nhà triển lãm, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Đó là một tòa nhà cổ kính với kiến trúc Pháp, được xây từ những viên gạch nung đỏ, mái vòm cong mềm mại và những ô cửa kính lớn. Bên ngoài, một vườn hoa nhỏ với những cây anh đào đang bắt đầu nở, tỏa hương thơm dịu nhẹ trong gió đêm. Ánh đèn đường vàng nhạt hắt lên tòa nhà, tạo nên một vẻ đẹp cổ điển và lãng mạn.
Họ cùng nhau bước vào bên trong. Căn phòng triển lãm nằm trong một không gian rộng lớn, trần nhà cao, những bức tường gạch để thô sơ được sơn lại màu trắng. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn spotlight tập trung vào từng bức ảnh. Không gian yên tĩnh và trang trọng, hoàn toàn khác biệt với sự ồn ào của phố xá bên ngoài.
Không khí giữa hai người lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng rồi Shinji đã khéo léo phá vỡ sự im lặng. Anh chỉ vào một bức tường graffiti đầy màu sắc.
"Đó là một tác phẩm nghệ thuật đường phố nổi tiếng. Cách họ sử dụng màu sắc rất táo bạo và có hồn."
Anh không nói nhiều, nhưng mỗi lời nói đều chứa đựng sự am hiểu sâu sắc và niềm đam mê mãnh liệt. Hiyori lắng nghe chăm chú, cô cảm thấy một sự cuốn hút đặc biệt từ Shinji khi anh say mê với nghệ thuật. Anh không còn là Shinji lạnh lùng, mà là một nghệ sĩ đầy nhiệt huyết.
Trong lúc Shinji đang say sưa giải thích về một bức ảnh, Hiyori lén lút ngắm nhìn anh. Cô ngắm nhìn đôi mắt đỏ máu tinh anh đang lấp lánh dưới ánh đèn, ngắm nhìn mái tóc trắng nổi bật trên nền tường, ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy đam mê của anh. Cô nhận ra, mình đã yêu con người này mất rồi.
Đúng lúc đó, Shinji bất ngờ quay sang. Ánh mắt đỏ thẫm của anh chạm phải ánh mắt cô. Hiyori giật mình, má cô nóng bừng lên. Cô vội vàng quay đi, giả vờ ngắm nhìn bức ảnh bên cạnh. Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ, nở trên môi Shinji. Anh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu.
Khi họ dừng lại trước một bức ảnh chụp một góc phố cũ kỹ dưới ánh hoàng hôn, Hiyori khẽ thốt lên: "Đẹp quá... Nó có một câu chuyện riêng."
Shinji quay sang nhìn cô, ánh mắt anh dường như muốn thăm dò. "Em cảm nhận được sao?"
"Vâng." Hiyori gật đầu.
"Em thấy sự cô đơn, nhưng cũng thấy một chút hy vọng trong đó. Giống như... cuộc sống của ai đó vậy."
Shinji nhìn Hiyori một lúc lâu, ánh mắt đỏ máu sâu thẳm. Em ấy thật sự hiểu anh. Em ấy nhìn mọi thứ với một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm. Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là sự đồng điệu của hai tâm hồn. Anh khẽ mỉm cười.
"Em nhìn rất sâu sắc." Anh khẽ nói. Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ, nở trên môi Shinji. Nụ cười ấy khiến Hiyori cảm thấy ấm áp vô cùng. Anh ấy đang khen mình. Cô thầm nghĩ, má cô lại ửng đỏ.
Khi ra về, bầu trời đã ngả hẳn sang sắc đen huyền bí của màn đêm. Phố xá lên đèn, biến thành một dải lụa lấp lánh ánh vàng. Sự yên tĩnh trong phòng triển lãm giờ đây nhường chỗ cho tiếng xe cộ ồn ã và dòng người tấp nập. Shinji và Hiyori bước ra, hòa mình vào không khí sôi động đó. Cậu đi bên cạnh cô, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, như một thói quen đã ăn sâu vào con người cậu.
Tuy nhiên, khi dòng người đổ về mỗi lúc một đông, đẩy họ xích lại gần nhau, Shinji bỗng thấy Hiyori có chút chới với. Ánh mắt cậu dán vào cô, nhận thấy cô đang cố gắng len lỏi qua đám đông. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Shinji, vượt qua mọi rào cản lý trí. "Cô ấy sẽ bị lạc mất."
Không nói một lời, cậu đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Hiyori.
Hiyori giật mình. Cảm giác đột ngột của một bàn tay ấm áp, khô ráo bao trọn lấy tay mình khiến cô đứng sững lại. Cô ngước nhìn Shinji. Cậu vẫn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt chăm chú vào đám đông, nhưng gò má cậu hơi ửng đỏ dưới ánh đèn đường. Bàn tay cậu nắm chặt nhưng không hề thô bạo, như một lời cam kết thầm lặng rằng cậu sẽ không để cô lạc mất. Anh ấy… đang nắm tay mình. Một dòng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa hơi ấm khắp cơ thể Hiyori. Mọi tiếng ồn ào xung quanh dường như tan biến. Giữa phố thị đông đúc, chỉ còn lại hai bàn tay đang đan vào nhau.
Khi họ đến gần một cửa hàng bán đồ lưu niệm nhỏ xinh nép mình bên vệ đường, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra những món đồ thủ công tinh xảo bày trên kệ. Gió đêm thổi , bất chợt luồn qua mái tóc Hiyori, làm chiếc kẹp tóc hình cánh bướm màu xanh nhạt mà cô cài vội lúc sáng bị lỏng ra rồi rơi xuống vỉa hè.
Họ vẫn đang trò chuyện nhỏ nhẹ về những bức ảnh ấn tượng trong triển lãm, Shinji vừa nhắc đến một tác phẩm mà anh đặc biệt thích vì cách sử dụng ánh sáng táo bạo. Nghe thấy tiếng "cạch" nhỏ, Hiyori giật mình đưa tay lên mái tóc, nhận ra chiếc kẹp yêu thích của mình đã biến mất. Cô khẽ "a" một tiếng, rồi cúi xuống tìm kiếm trong ánh đèn lờ mờ.
Shinji dù đang nói, nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Hiyori. Ánh mắt anh dõi theo tay cô, rồi nhanh chóng nhận ra vật nhỏ bé màu xanh đang nằm im lìm trên nền gạch xám. Không một chút do dự, anh dừng lời, khẽ
"Để anh." Rồi cúi người xuống nhặt chiếc kẹp tóc.
Anh nâng niu chiếc kẹp nhỏ trong lòng bàn tay, phủi nhẹ lớp bụi bám trên cánh bướm tinh xảo. Ánh đèn đường hắt lên chiếc kẹp, làm những hạt đá nhỏ lấp lánh. Shinji ngắm nhìn nó một thoáng, rồi ngước lên nhìn Hiyori, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết.
"Của em đây." Anh nói, giọng trầm ấm, rồi nhẹ nhàng đưa chiếc kẹp về phía cô.
Hiyori nhận lấy chiếc kẹp, khẽ mỉm cười cảm ơn. Cô định tự mình cài lại, nhưng Shinji đã chủ động. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy mái tóc mai của cô, cẩn thận cài chiếc kẹp trở lại vị trí cũ. Ngón tay anh khẽ chạm vào lọn tóc mềm mại của Hiyori, một xúc cảm nhẹ nhàng nhưng đầy bất ngờ khiến cô khẽ rùng mình. Gương mặt anh cúi gần, mùi hương trầm nhẹ nhàng từ người anh thoang thoảng, bao trùm lấy không gian nhỏ bé giữa hai người. Khoảng cách giữa họ bỗng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết, đến mức Hiyori có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh.
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Ánh mắt họ khẽ chạm nhau, một sự bối rối dịu dàng thoáng qua trong đôi mắt đỏ thẫm của Shinji, và một chút ngượng ngùng ửng lên trên gò má trắng mịn của Hiyori.
Cuối cùng, Shinji nhẹ nhàng lùi lại một bước, bàn tay anh khẽ chạm vào mái tóc cô rồi nhanh chóng rút về. "Xong rồi," anh khẽ nói, giọng có chút khàn đi.
"Xin lỗi." Anh nói thêm, có lẽ nhận ra sự gần gũi vừa rồi.
"Không sao đâu anh." Hiyori đáp, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cúi nhẹ đầu, cố gắng che đi gò má đang ửng hồng. Cô nhận ra, sự quan tâm của anh không chỉ là hành động, mà còn là sự tinh tế, để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất. Một sự ấm áp ngọt ngào lan tỏa trong lòng Hiyori, xóa tan đi cái lạnh của gió đêm.
Suốt quãng đường dài từ triển lãm về đến cổng ký túc xá, bàn tay Shinji vẫn không buông. Hiyori cứ để cậu nắm tay mình như thế, không một lời phản đối. Cô cảm nhận được sự bảo vệ, sự an toàn trong từng cử chỉ nhỏ nhặt đó. Đối với một người kiệm lời như Shinji, hành động này còn giá trị hơn ngàn vạn lời nói. Tim cô đập rộn ràng, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì một niềm hạnh phúc thầm kín.
Khi họ đến gần cổng ký túc xá, tiếng ồn ào của phố xá dường như đã lùi xa, nhường chỗ cho một không gian yên tĩnh và riêng tư hơn. Bàn tay Shinji nhẹ nhàng buông ra, và sự vắng lặng đột ngột khiến Hiyori cảm thấy hụt hẫng. Cô vội vàng thu tay lại, bàn tay vẫn còn vương vấn hơi ấm từ anh.
"Cảm ơn anh, Shinji-kun." Hiyori nói, ánh mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn.
"Hôm nay em đã có một buổi chiều rất vui và ý nghĩa."
Shinji nhìn Hiyori. Lần này, anh không còn sự bẽn lẽn như lúc đầu. Ánh mắt đỏ máu của anh sâu hơn, và có một sự dịu dàng rõ ràng.
"Anh cũng vậy." Anh nói, giọng trầm ấm.
"Rất vui khi đi cùng em."
Trước khi Hiyori kịp quay đi, Shinji khẽ gọi. "Hiyori này..."
Giọng nói của anh, trầm ấm và đầy sự chân thành, khiến cô phải dừng lại. Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò và hồi hộp. Shinji đứng đó, mái tóc trắng lấp lánh dưới ánh đèn. Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi nhưng lại vô cùng ấm áp, khiến Hiyori cảm thấy xao xuyến.
"Hôm nay là triển lãm ảnh." anh bắt đầu, giọng anh có chút ngập ngừng nhưng kiên quyết.
"Lần sau... chúng ta sẽ đến một nơi khác nhé?"
Lời hứa đó, không cần một lời tỏ tình trực tiếp nào, lại mang đến cho Hiyori một niềm hạnh phúc lớn lao. Cô hiểu rằng, câu nói đó của Shinji không chỉ là một lời mời lịch sự, mà là một sự cam kết cho tương lai. Đó là một lời khẳng định thầm lặng rằng mối quan hệ của họ sẽ không dừng lại ở đây.
"Vâng, em rất mong chờ. " Hiyori đáp, không giấu nổi nụ cười hạnh phúc trên môi.
Ánh mắt họ chạm nhau một lần nữa, đầy sự thấu hiểu và tin tưởng. Ánh đèn đường như chứng nhân cho khoảnh khắc ngọt ngào đó, khi hai trái tim đã chính thức mở ra cánh cửa cho một câu chuyện tình yêu lãng mạn và đầy hy vọng.
Vào đến phòng, Hiyori vẫn còn lâng lâng. Cô nhìn vào bàn tay mình, khẽ nắm chặt lại, như thể vẫn còn muốn giữ lại hơi ấm của Shinji. Anh ấy đã nắm tay mình… suốt cả quãng đường. Không phải vì ngại ngùng, mà là vì sự quan tâm chân thành. Cô cảm thấy tim mình như được sưởi ấm, tan chảy. Cử chỉ đó của Shinji, không cần lời nói, lại có sức mạnh hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.
Cô đã từng nghĩ Shinji là một chàng trai lạnh lùng, nhưng hôm nay cô đã thấy một khía cạnh khác. Cậu ấy tinh tế, ấm áp, và quan tâm đến cô hơn cô tưởng. Hiyori mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và đầy hạnh phúc. Cô biết, mình đã yêu Shinji mất rồi.
Cùng lúc đó phía của Shinji, cậu ngồi phịch xuống giường. Bàn tay vừa nắm lấy tay Hiyori vẫn còn cảm giác mềm mại, ấm áp. Cậu nhìn vào bàn tay mình, bất ngờ với chính hành động của bản thân. Mình đã làm gì vậy? Cậu tự hỏi. Cậu vốn là một người luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng với Hiyori, mọi nguyên tắc đều bị phá vỡ. Cậu đã lo lắng khi thấy cô chới với trong đám đông, và hành động nắm lấy tay cô hoàn toàn là bản năng.
Cảm giác khi đó ... thật sự rất lạ lẫm, nhưng cũng rất dễ chịu. Hiyori không chỉ là một người bạn, không chỉ là một đối tác làm việc... Cô ấy là một phần trong thế giới của mình. Shinji nằm xuống, nhắm mắt lại. Hình ảnh Hiyori dưới ánh đèn đường, với nụ cười hạnh phúc và ánh mắt lấp lánh, cứ hiện lên trong tâm trí cậu. Cuộc hẹn hôm nay đã mở ra một cánh cửa mới trong lòng cậu, và cậu biết, mình sẽ không thể nào quay lại thế giới của riêng mình nữa.


1 Bình luận