Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu
Chương 09 Màn Thẩm Vấn Bất Ngờ và Những Cảm Xúc Chớm Nở
0 Bình luận - Độ dài: 2,278 từ - Cập nhật:
Shinji trở về phòng ký túc xá, tâm trí vẫn còn lơ lửng ở một nơi khác. Cánh cửa phòng bật mở. Hikaru, bạn cùng phòng của anh, bước vào. Thằng bạn vừa đi làm thêm về, trên người vẫn còn mặc chiếc áo đồng phục của quán cà phê. Hikaru là một chàng trai sôi nổi, hoạt bát, hoàn toàn trái ngược với sự điềm tĩnh, lạnh lùng của Shinji. Vừa bước vào, Hikaru đã nhận thấy sự khác thường.
"Về rồi à?" Hikaru cất tiếng chào, nhưng ánh mắt nó dán chặt vào Shinji.
"Này, mày sao vậy? Có phải mày trúng số không?"
Shinji giật mình, vội vàng quay đi, cố gắng che giấu nụ cười còn vương trên môi.
"Không có gì." Cậu đáp, giọng đều đều như thường lệ. Cậu cầm lấy một cuốn sách, lật vội vài trang như thể đang rất bận. Hikaru nhướng mày, không tin.
"Không có gì?" Nó bật cười, ném túi đồ sang một bên rồi ngồi phịch xuống giường, hai tay chống cằm, vẻ mặt hóng hớt đến tột cùng.
"Mặt mày cứ híp cả lại, cười tủm tỉm một mình kìa! Từ lúc nào mà mày lại có vẻ mặt 'mộng mơ' như vậy hả? Kể tao nghe đi, có chuyện gì hay ho?"
Shinji vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. "Không có gì thật mà. Tao chỉ đang nghĩ về một bức ảnh thôi."
"Bức ảnh nào mà có sức mạnh ghê vậy?" Hikaru đứng dậy, tiến lại gần, ra vẻ điều tra.
"Hơn nữa... mày đi đâu về vậy? Mới nãy lúc về, tao thấy mày ở cổng ký túc xá đó. Đi đâu mà tận bây giờ mới về?"
Lời tra hỏi của Hikaru khiến Shinji có chút bối rối. Cậu biết không thể giấu được thằng bạn thân này. Cậu chỉ muốn giữ lại khoảnh khắc này cho riêng mình, nhưng Hikaru cứ như một cái máy quét, chẳng có gì qua mắt được nó. Hơn nữa, những cảm xúc trong lòng cậu đang dâng trào, và có lẽ, anh cũng muốn được chia sẻ, dù chỉ là một chút.
Hikaru thấy Shinji im lặng, biết mình đã đúng. Nó tiến lại gần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. "Nói thật đi Shinji, mày vừa đi hẹn hò với Hiyori đúng không?"
Shinji quay mặt đi, không đáp. Gò má cậu khẽ ửng đỏ.
"Nói nhanh đi!" Hikaru thúc giục, giọng vừa trêu chọc vừa tò mò. Nó khoanh tay trước ngực, ánh mắt sáng quắc.
"Đi đâu? Hai đứa nói chuyện gì? Có nắm tay không? Có..."
"Đủ rồi," Shinji cắt ngang, nhưng giọng anh đã không còn lạnh lùng như trước. Anh thở dài, rồi khẽ gật đầu.
"Đi triển lãm ảnh."
"Tuyệt vời! Tuyệt vời!" Hikaru reo lên, vỗ tay bôm bốp.
"Triển lãm ảnh nghe có vẻ lãng mạn ghê! Thế còn nắm tay thì sao? Mày có nắm tay người ta không?"
Shinji im lặng. Cậu cúi đầu, nhìn vào bàn tay mình, cảm giác ấm áp lại ùa về. Cậu khẽ gật đầu, một cái gật đầu rất nhỏ nhưng lại là sự thừa nhận rõ ràng nhất. Cậu không ngờ mình lại thừa nhận chuyện này dễ dàng đến vậy. Cảm giác ấm áp đó... nó không phải là ảo giác. Nó thật sự đã xảy ra. Và cậu... cậu không muốn giấu nó đi nữa. Hikaru mở to mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ vào Shinji.
"Thiệt luôn hả? Mày mà nắm tay con gái luôn hả trời! Chuyện động trời đây mà!" Sau khi cười đã đời, Hikaru vỗ vai Shinji, ánh mắt trở nên đầy vẻ ủng hộ.
"Nói nghe nè Shinji, tao biết mày là người kín đáo. Nhưng mà lần này, mày đã làm rất tốt đó. Cứ tiếp tục như vậy đi. Cố gắng lên!" Hikaru nháy mắt, rồi hạ giọng thì thầm.
"À mà này, tao thấy tay người ta nhỏ xíu à, mềm mềm không? Tao thấy mày với Hiyori đi cùng nhau thì tay mày che khuất tay người ta luôn. Có cảm giác bảo vệ không?"
Cuối cùng thì thằng bạn "cứng nhắc" của Hikaru cũng chịu mở lòng rồi. Nhìn Shinji như vậy, Hikaru cũng thấy vui lây. Hiyori thật sự có một sức mạnh đặc biệt. Hikaru phải ủng hộ thằng bạn mình mới được.
Shinji nhìn Hikaru, trong lòng cảm thấy một sự ấm áp khác lạ. Không chỉ có những cảm xúc lãng mạn với Hiyori, mà còn có cả sự sẻ chia và ủng hộ từ người bạn thân nhất. Đêm đó, Shinji nằm trên giường, anh biết thế giới của mình đang dần thay đổi. Và anh, một "nghệ sĩ" của sự tĩnh lặng, đã sẵn sàng để đón nhận những màu sắc mới, tươi sáng hơn.
Cùng lúc đó, Hiyori bước vào phòng ký túc xá với tâm trạng lâng lâng, bước chân cứ nhẹ như đi trên mây. Vừa đóng cửa, cô đã thấy Chitose ngồi chễm chệ trên giường, tay chống cằm, đôi mắt sáng quắc như đã chờ sẵn từ lâu. Chitose không nói gì, chỉ nhìn Hiyori từ đầu đến chân rồi lại nhếch mép cười. Hiyori hiểu ngay ánh mắt đó có nghĩa là gì. Cô biết không thể giấu được Chitose.
"Về rồi hả bà chị!" Chitose cất giọng điệu trêu chọc quen thuộc, miệng nhếch lên một nụ cười tinh quái.
"Đi chơi vui vẻ không? Kể nghe coi nào, hoàng tử tóc trắng 'dẫn nàng công chúa đi đâu' đó?"
"Bà làm gì mà nhìn ghê vậy?" Hiyori lảng tránh, vờ như không nghe thấy. Cô cất túi xách lên bàn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng trong lòng, cô đã biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng.
"Ghê gớm gì!" Chitose bật cười khúc khích, nhảy xuống giường, sà đến bên Hiyori, hai tay túm lấy vai cô, lắc nhẹ.
"Bà xem lại bản thân bà đi! Mặt mày cứ híp cả lại, cười tủm tỉm từ lúc bước vô phòng kìa! Chắc chắn có chuyện gì hay lắm đúng không ?" Chitose thì thầm, ánh mắt long lanh đầy vẻ tò mò, không bỏ sót một biểu cảm nào trên gương mặt Hiyori.
Hiyori thở dài, biết không thể thoát khỏi màn "thẩm vấn" này. Cô ngồi xuống giường, kể lại buổi đi triển lãm ảnh với Shinji. Cô kể về những bức ảnh, về cách Shinji trầm ngâm giải thích, về cảm giác đặc biệt khi đứng cạnh anh. Khi kể đến việc Shinji nói cô nhìn sâu sắc, Hiyori thậm chí còn không giấu được sự thích thú. Cô khẽ đưa tay lên sờ má, cảm nhận hơi ấm vẫn còn vương lại từ khoảnh khắc đó.
Trong khi Hiyori kể chuyện, Chitose không ngừng thể hiện sự hóng hớt. Cô chồm người về phía trước, hai tay ôm lấy đầu gối, thi thoảng lại "ồ!" lên một tiếng đầy vẻ kinh ngạc.
"Vậy là hai người đi xem tranh ảnh tâm sự đồ hả? Nghe lãng mạn ghê!" Chitose nhướn mày, ra vẻ không thể tin nổi.
"Đâu có lãng mạn gì! Chỉ là đi xem triển lãm thôi mà," Hiyori biện minh, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên môi. Trong lòng, cô cảm thấy như đang sống lại từng khoảnh khắc. Mỗi chi tiết nhỏ đều trở nên thật đáng nhớ.
"Anh ấy cũng không nói nhiều đâu, nhưng mỗi khi anh ấy nói về nhiếp ảnh thì mắt anh ấy sáng lắm. Rồi anh còn khen tui nữa!"
Chitose chống cằm, ánh mắt tinh ranh nhìn Hiyori. Cô nghiêng đầu, ra vẻ phân tích. "Khen là khen sao? Khen cái gì? Khen bà đẹp hay khen bà giỏi giang?"
Hiyori nhớ lại lời Shinji, "Em nhìn rất sâu sắc." Lời khen ấy tuy không trực tiếp về ngoại hình, nhưng lại khiến cô cảm thấy được thấu hiểu.
"Anh ấy nói tui nhìn sâu sắc," Hiyori lí nhí, gương mặt lại ửng hồng. Cô cúi đầu, vờ như đang vuốt ve mép chăn.
"Chà chà!" Chitose kéo dài giọng, một nụ cười ranh mãnh nở trên môi. Cô chọc ngón tay vào má Hiyori.
"Vậy là anh Shinji đây không chỉ có mắt thẩm mỹ về hình ảnh mà còn có mắt nhìn người nữa đó nha! Hèn chi bà cứ ngẩn ngơ." Chitose ghé sát tai Hiyori, hạ giọng thì thầm.
"Mà có nắm tay không? Có đụng chạm gì không? Hay là... có hôn hít gì nữa không?"
Hiyori đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy Chitose ra, hai tay ôm lấy má nóng ran. "Bà nói bậy bạ gì đó! Làm gì có! Tụi tui chỉ là bạn bè đi xem triển lãm thôi!"
"Bạn bè cái gì mà bạn bè!" Chitose cười phá lên.
"Bạn bè nào mà mặt mày cứ híp lại, xong rồi cứ tủm tỉm nhớ lại hoài thế kia! Hèn chi bữa giờ cứ tự nhiên xinh đẹp lạ thường! Hóa ra là đang trong giai đoạn yêu đương đó hả?"
Hiyori biết không thể giấu được nữa. Cô nhìn Chitose, ánh mắt lấp lánh sự hạnh phúc, rồi quyết định kể hết. "Thật ra... ảnh có nắm tay tui." Mắt Chitose mở to, gần như lồi ra ngoài.
"Thiệt hả? Đâu! Kể chi tiết coi!" Cô lập tức ngồi thẳng dậy, kéo Hiyori lại gần, vẻ mặt hóng hớt đến tột cùng.
"Lúc đi về, đường đông lắm, tui cứ đi loạng choạng. Tự nhiên ảnh đưa tay ra, nắm tay tui." Hiyori vừa kể, vừa nhìn xuống bàn tay mình, khẽ nắm lại, cảm giác ấm áp và an toàn lại ùa về.
"Suốt cả đường đi, ảnh cứ nắm vậy đó. Tui cũng chẳng biết nói gì, chỉ thấy lòng bình yên lắm."
"Trời ơi! Thật không đó?" Chitose không thể tin nổi. Cô há hốc miệng, rồi lại vỗ đùi bôm bốp.
"Mà có mỗi vậy thôi hả?"
"Không," Hiyori khẽ đáp, giọng lí nhí, tay cô bỗng chốc vuốt ve mái tóc mình. "Lúc gió thổi bay kẹp tóc, ảnh còn nhặt lại rồi cài giúp tui nữa. Lần đó... tui thấy mặt ảnh đỏ lắm."
Chitose ôm ngực, làm ra vẻ xúc động. "Trời đất ơi! Cái gì mà ngọt ngào vậy! Bà nghĩ coi, một anh chàng lạnh lùng, ít nói, lại làm những chuyện đó cho bà... Tình tứ quá rồi còn gì! Hiyori ơi, bà dính bẫy rồi!"
"Đâu có! Bà thôi đi mà!" Hiyori lấy gối ném Chitose, nhưng trong lòng lại không hề phản đối. Những lời trêu chọc của Chitose, mặc dù khiến cô xấu hổ, nhưng lại như một lời xác nhận cho những cảm xúc đang len lỏi trong tim mình. Cô biết rằng Chitose chỉ đang trêu chọc vì lo lắng và vui mừng cho cô.
Cuối cùng, Hiyori kể về lời hứa của Shinji ở cổng ký túc xá. "Ảnh bảo... 'Lần sau, chúng ta sẽ đến một nơi khác nhé?'."
Chitose nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Hiyori. "Trời đất ơi! Lời hứa cho lần hẹn tiếp theo đó bà! Hiyori ơi, bà sắp thoát ế rồi! Tui vui quá!"
Sau một hồi vui vẻ và trêu chọc, Chitose bỗng nhiên nghiêm túc lại. Cô ngồi đối diện với Hiyori, cầm tay bạn mình.
"Này, nói thật đi, bà có dự định gì với Shinji chưa? Ví dụ như... sau này đi làm xong có cùng nhau phát triển không? Hay là... sau này anh ta vẫn làm nhiếp ảnh còn bà vẫn làm influencer?"
Hiyori giật mình trước câu hỏi bất ngờ của Chitose. Cô chưa bao giờ nghĩ xa đến như vậy. Mọi thứ với cô vẫn chỉ là những cảm xúc chớm nở, ngọt ngào và bí ẩn.
"Tui... tui chưa nghĩ đến. Mọi thứ còn quá sớm mà."
"Không sớm đâu!" Chitose lắc đầu. "Hai đứa có cùng đam mê về nghệ thuật. Hơn nữa, anh ta lại là người có gu thẩm mỹ tốt như vậy. Tui nghĩ... ảnh sẽ là một trợ thủ đắc lực cho bà trong công việc đó. Mà nói thật, tui thấy bà và ảnh cũng hợp nhau lắm. Cứ từ từ rồi bà sẽ thấy thôi."
Hiyori lắng nghe, trong lòng vừa bối rối vừa cảm thấy được an ủi. Có lẽ Chitose nói đúng. Mối quan hệ của họ, ngoài những cảm xúc cá nhân, còn có thể là một sự kết hợp hoàn hảo trong công việc.
Đêm đó, Hiyori nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Lời khen của Shinji, ánh mắt dịu dàng của anh khi họ đi về, và cả cái cách anh tập trung vào từng bức ảnh đều hiện rõ trong tâm trí cô. Cô nhắm mắt lại, khẽ đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập rộn ràng của trái tim mình. Có lẽ, Chitose nói đúng. Cô đang "cảm nắng" Shinji Takamiya, chàng trai lạnh lùng nhưng lại có thể khiến trái tim cô rung động bằng những điều rất đỗi bình dị.
Mối quan hệ của họ vẫn chưa có một cái tên rõ ràng, chưa có một lời tỏ tình. Nhưng qua từng tin nhắn, từng ánh mắt, và từng khoảnh khắc được chia sẻ, một sợi dây vô hình đang ngày càng thắt chặt hai trái tim lại gần nhau hơn. Hiyori không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cô biết, cô muốn tiếp tục khám phá thế giới của Shinji, và để anh khám phá thế giới của riêng cô.


0 Bình luận