Vol 1 Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu
Chương 05 Chiếc Máy Ảnh Và Những Góc Khuất Được Sẻ Chia
2 Bình luận - Độ dài: 2,062 từ - Cập nhật:
Sau buổi nói chuyện dưới hành lang của lễ hội, mối quan hệ giữa Shinji và Hiyori đã có một bước chuyển mình rõ rệt. Khoảng cách vô hình biến mất, thay vào đó là một sự thoải mái và tin tưởng sâu sắc hơn. Họ không còn tránh né nhau, mà bắt đầu tìm kiếm sự hiện diện của đối phương một cách tự nhiên. Dù Lễ hội Sáng tạo Mùa Thu đã kết thúc, nhưng sự kết nối giữa họ thì mới chỉ bắt đầu. Những tin nhắn hỏi thăm, những cuộc gọi bất chợt trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.
Một chiều nọ, sau khi hoàn thành một buổi học, Hiyori ghé studio của Shinji. Căn phòng nhỏ, nơi Shinji thường xuyên lui tới, tràn ngập ánh sáng tự nhiên từ ô cửa sổ lớn, hắt lên những thiết bị nhiếp ảnh được sắp xếp gọn gàng. Bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá phong đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực, lay động trong gió thu se lạnh. Bầu trời xanh trong vắt, điểm xuyết những đám mây trắng lững lờ trôi, tạo nên một khung cảnh yên bình. Shinji đang miệt mài với chiếc máy ảnh của mình, tháo lắp ống kính và lau chùi tỉ mỉ. Từng động tác của anh đều dứt khoát, chuyên nghiệp, thể hiện sự trân trọng đặc biệt đối với món đồ này.
Hiyori ngồi xuống chiếc ghế đối diện, quan sát những ngón tay thon dài của Shinji di chuyển điêu luyện trên thân máy. Ánh sáng chiếu lên mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ máu, khiến anh trông như một nhân vật bước ra từ một bộ phim nghệ thuật.
"Anh Shinji này," Hiyori lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Anh có vẻ rất yêu quý chiếc máy ảnh của mình nhỉ?" cô nói, giọng nhẹ nhàng.
Shinji ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ máu nhìn Hiyori. Một nụ cười rất khẽ thoáng qua trên môi anh.
"Nó là một phần của anh." Anh nói, giọng trầm ấm hơn mọi khi.
"Nó ghi lại những khoảnh khắc mà anh không thể lưu giữ bằng mắt thường. Nó là thế giới của anh."
Hiyori mỉm cười. "Em hiểu cảm giác đó. Giống như việc em muốn hóa thân thành các nhân vật vậy. Em muốn được sống trong những câu chuyện khác, trải nghiệm những cảm xúc khác."
Shinji đặt chiếc máy ảnh xuống, quay hẳn người về phía Hiyori. Đây là lần đầu tiên anh chủ động từ bỏ công việc đang làm để tập trung vào một cuộc trò chuyện. Ánh mắt anh đầy tò mò, và một sự quan tâm chân thành hiện lên trong đó.
"Em có thể kể cho anh nghe về đam mê cosplay của em không?"
Hiyori cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc. Cô đã quen với việc Shinji chỉ hỏi những câu liên quan đến công việc, nên câu hỏi này giống như một lời mời gọi bước vào thế giới riêng của cô. Cô vui vẻ kể về thế giới cosplay của mình. Cô nói về những nhân vật yêu thích, về quá trình tự tay làm trang phục, về những lần thức khuya may vá, những lần thử thách bản thân để hóa thân trọn vẹn vào vai diễn. Shinji lắng nghe chăm chú, đôi khi anh đặt ra những câu hỏi sâu sắc về động lực, về cảm xúc của cô khi hóa thân thành một người khác.
Hiyori kể những câu chuyện vui, hài hước: "Có một lần, em cosplay một nhân vật có đôi cánh rất to. Em loay hoay mãi mới vào được cửa thang máy, nhưng khi ra thì bị kẹt luôn. Mấy người đi chung cười lăn ra, mà em thì ngại không biết giấu mặt vào đâu."
Shinji mỉm cười, nụ cười của anh khiến Hiyori cảm thấy ấm áp.
"Hay có lần, em cosplay một nàng công chúa và phải đứng tạo dáng cả buổi. Em mệt đến mức suýt ngất, nhưng khi thấy mọi người chụp ảnh và thích thú, em lại có thêm động lực."
"Có những lúc em cảm thấy rất áp lực." Hiyori thừa nhận, ánh mắt cô thoáng buồn.
"Là một influencer, em phải luôn xuất hiện thật hoàn hảo, thật tích cực. Em phải cười, phải nói những điều vui vẻ, phải truyền năng lượng cho mọi người. Nhưng đôi khi, em chỉ muốn được là chính mình, được che giấu đi những mệt mỏi, những lo lắng. Em sợ nếu em thể hiện sự yếu đuối, mọi người sẽ thất vọng."
Shinji nhìn Hiyori, đôi mắt anh ánh lên sự thấu hiểu sâu sắc. Anh, một người luôn sống trong bóng tối của những tác phẩm, hiểu rõ cảm giác phải che giấu bản thân, phải khoác lên một chiếc mặt nạ để phù hợp với kỳ vọng của người khác.
"Đó là lý do em thích cosplay, phải không?" Shinji hỏi, giọng anh dịu dàng.
"Để được là một người khác, để không phải đối mặt với áp lực của chính mình?"
Hiyori hơi ngạc nhiên vì sự tinh tế của Shinji. Cô không ngờ một người kiệm lời như anh lại có thể hiểu được cô đến vậy.
"Có lẽ vậy," cô khẽ gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc.
"Nhưng cũng có lúc em cảm thấy cosplay giúp em mạnh mẽ hơn. Giống như khi em khoác lên mình bộ giáp của một chiến binh, em cảm thấy mình có thể đối mặt với mọi thứ." Cô nhìn Shinji, nụ cười trở lại trên môi.
"Và anh nữa, anh cũng làm em mạnh mẽ hơn."
Shinji mỉm cười, một nụ cười thật sự hiếm hoi và ấm áp. Nụ cười đó khiến Hiyori cảm thấy như được sưởi ấm.
"Chiếc máy ảnh cũng vậy. Khi anh cầm nó lên, anh cảm thấy mình có thể kể bất cứ câu chuyện nào." Anh đưa chiếc máy ảnh cho Hiyori.
"Em muốn thử không?"
Hiyori nhận lấy chiếc máy ảnh từ tay Shinji, cảm nhận sức nặng của nó. Shinji kiên nhẫn hướng dẫn cô cách cầm, cách lấy nét, cách điều chỉnh ánh sáng. Anh đứng sau lưng cô, một tay đặt nhẹ lên vai, tay kia cầm lấy tay cô để giúp cô giữ vững máy ảnh. Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ vào gáy Hiyori, khiến tim cô lại đập thình thịch. Hiyori vụng về bấm chụp vài tấm, rồi reo lên thích thú khi thấy những bức ảnh của mình.
"Em thật sự không ngờ chụp ảnh lại thú vị đến vậy!" Hiyori nói, ánh mắt lấp lánh.
"Thú vị hơn cả việc là một influencer, phải không?" Shinji trêu chọc, một nụ cười tinh quái nở trên môi.
Hiyori bật cười, nụ cười trong trẻo vang vọng cả căn phòng. Cô nhìn Shinji, và trong giây phút đó, cô nhận ra rằng Shinji không chỉ là một người cộng tác, không chỉ là một người bạn. Anh ấy là một người hiểu cô, một người có thể cùng cô chia sẻ những góc khuất, những đam mê thầm kín.
Từ đó, những buổi "hẹn hò" của họ thường xoay quanh những buổi chụp ảnh tự do trong khuôn viên trường, hoặc cùng nhau xem phim tài liệu về nghệ thuật. Shinji không còn ngại ngần chia sẻ về những tác phẩm cá nhân, những ý tưởng điên rồ mà anh ấp ủ. Hiyori cũng không ngần ngại thể hiện sự yếu đuối, sự mệt mỏi của mình trước Shinji. Họ đã trở thành những mảnh ghép hoàn hảo, bổ sung cho nhau.
Một buổi tối khác, Shinji dẫn Hiyori đến một khu nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, nơi anh thường đến để tìm cảm hứng. Ngoại cảnh ở đây vô cùng đặc biệt: những bức tường gạch đổ nát, những chiếc cửa sổ vỡ, và những bụi cây khô héo. Ánh trăng xuyên qua những ô cửa sổ, tạo nên một khung cảnh ma mị và đầy tính nghệ thuật.
"Nơi này thật đẹp," Hiyori thì thầm, cảm nhận không gian tĩnh lặng đến lạ thường.
"Anh biết em sẽ thích nó," Shinji nói, anh đưa chiếc máy ảnh cho Hiyori.
"Em hãy chụp những gì em muốn. Đừng nghĩ về bố cục, đừng nghĩ về ánh sáng. Hãy cứ chụp những gì trái tim em mách bảo."
Hiyori cầm máy ảnh lên, lần này cô không còn vụng về nữa. Cô đi loanh quanh, ngắm nhìn mọi thứ, từ một chiếc lá khô nằm trên sàn nhà, một vết nứt trên tường, đến ánh trăng lọt qua kẽ hở. Mỗi lần bấm máy, cô lại cảm thấy như mình đang ghi lại một phần của tâm hồn mình. Cô quay sang, hướng ống kính về phía Shinji, và chụp. Shinji bất ngờ, nhưng anh không né tránh. Anh đứng đó, để cho Hiyori chụp mình. Bức ảnh đó, không phải là một Shinji lạnh lùng, mà là một Shinji có ánh mắt ấm áp, dịu dàng, đang nhìn thẳng vào cô.
Trong lúc Hiyori mải mê chụp một góc tường cũ, cô không để ý đến một viên gạch lỏng lẻo dưới chân. Cô giẫm phải và mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước. Shinji, với phản xạ nhanh nhạy, lập tức lao tới đỡ lấy cô. Tay anh vòng qua eo cô, một tay giữ lấy chiếc máy ảnh để nó không rơi. Hiyori ngã vào lòng Shinji, cảm nhận lồng ngực rắn chắc và hơi thở gấp gáp của anh. Khuôn mặt cô chỉ cách khuôn mặt anh vài cm, đôi mắt hổ phách đối diện với đôi mắt đỏ thẫm của anh.
"Em... có sao không?" Shinji hỏi, giọng nói khàn khàn. Cậu cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Sự va chạm bất ngờ này khiến mọi khoảng cách giữa họ biến mất hoàn toàn.
Hiyori lắc đầu, đôi má ửng hồng. "Em... em không sao." Cô ngượng ngùng đứng thẳng dậy, nhưng Shinji vẫn chưa buông tay. Bàn tay anh vẫn còn đặt ở eo cô. "Chiếc máy ảnh không sao chứ?" Shinji hỏi, ánh mắt lo lắng hơn cả khi hỏi về cô.
Hiyori bật cười. "Anh lo cho máy ảnh hơn cả em sao?"
Shinji bối rối, vội vàng rút tay về, khuôn mặt đỏ bừng. "Không phải. Anh... anh chỉ là..."
"Em biết mà," Hiyori nói, nụ cười dịu dàng.
"Anh lo cho cả hai." Cô cảm thấy ấm áp vô cùng khi biết anh quan tâm đến cô như thế nào, dù anh không giỏi diễn đạt bằng lời.
Sau khi trở về, họ cùng nhau xem lại những bức ảnh. Shinji ngắm những bức ảnh của Hiyori, và anh nhận ra một điều: cô không chỉ chụp hình, cô còn kể chuyện. Mỗi bức ảnh của cô đều chứa đựng một cảm xúc, một câu chuyện riêng.
"Em đã chụp anh," Hiyori nói, chỉ vào bức ảnh của Shinji.
"Lúc đó, em đã nghĩ... anh thật sự đẹp trai." Cô khẽ cúi đầu, má ửng hồng.
Shinji nhìn bức ảnh của mình, rồi nhìn Hiyori. Trái tim anh lại đập lỗi nhịp. Anh chưa bao giờ nghe ai nói mình "đẹp trai" một cách chân thành đến vậy.
"Cảm ơn em." Anh khẽ nói.
Mỗi khi Shinji chụp ảnh Hiyori, anh không chỉ đơn thuần là ghi lại hình ảnh, mà còn là ghi lại những cảm xúc chân thật nhất của cô. Hiyori cũng nhận ra rằng, khi ở bên Shinji, cô không cần phải đeo bất kỳ mặt nạ nào. Cô có thể là chính mình, một cô gái đơn giản với những ước mơ và nỗi lo riêng. Anh không chỉ là một người chụp ảnh, mà là một tấm gương phản chiếu chính con người cô.
Những cảm xúc không lời, những rung động thầm lặng cứ lớn dần trong trái tim cả hai, như những bức ảnh được Shinji chỉnh sửa, càng ngắm càng thấy rõ vẻ đẹp tiềm ẩn. Tình yêu của họ không ồn ào, không vội vã, mà lặng lẽ trưởng thành, tựa như một đóa hoa đang chầm chậm hé nụ dưới ánh nắng mùa thu.


2 Bình luận