• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu

Chương 19 Lời Hứa Trong Hộp Nhung

0 Bình luận - Độ dài: 3,415 từ - Cập nhật:

Sau khi Chitose về phòng, Shinji và Hikaru bắt tay vào thực hiện kế hoạch. Shinji bắt đầu với công việc quen thuộc nhất của mình: lựa chọn ảnh. Cậu ngồi trước máy tính, mở một thư mục đặc biệt mà cậu chưa bao giờ dám xem lại một cách kỹ lưỡng. Hàng trăm bức ảnh của Hiyori hiện lên trên màn hình, mỗi bức là một ký ức sống động. Cậu vuốt nhẹ con chuột, lướt qua từng khoảnh khắc, cảm nhận lại từng cung bậc cảm xúc. Mặc dù là người đã chụp, nhưng đây là lần đầu tiên Shinji thật sự "nhìn" vào chúng, không phải với tư cách một nhiếp ảnh gia, mà là một người đang chìm đắm trong tình yêu.

Cậu dừng lại ở bức ảnh đầu tiên cậu chụp cô, khi Hiyori còn là một cô gái rụt rè với mái tóc búi cao. Shinji nhớ lại cảm giác của mình lúc đó, một sự tò mò pha lẫn chút khó chịu. Rồi đến bức ảnh cô cười rạng rỡ khi đom đóm đậu trên tay. Bức ảnh ấy, cậu biết, là khoảnh khắc mà cậu đã thực sự nhìn thấy "mùa xuân" trong lòng mình. Shinji tỉ mỉ chọn ra hai mươi bức ảnh đẹp nhất, mỗi bức đều mang một câu chuyện riêng.

Sau khi đã chọn xong, Shinji bắt đầu in từng tấm ảnh. Cậu cẩn thận đưa từng tấm giấy ảnh vào máy in, chờ đợi từng khoảnh khắc hình ảnh của Hiyori dần hiện ra. Mỗi tấm ảnh hiện lên, cậu lại khẽ mỉm cười, cầm lấy nó một cách nhẹ nhàng, thổi nhẹ cho mực khô. Cậu đặt những tấm ảnh đã in lên bàn, vuốt phẳng chúng một cách nâng niu, như thể đang chạm vào một món đồ quý giá nhất.

edf40a01-ad43-4006-95c7-1bd00f323c4d.jpg

Rồi cậu bắt đầu thiết kế tấm thiệp. Cậu phác họa một bìa với nền là khu rừng u tối, nơi những con đom đóm lấp lánh bay lên, chiếu sáng cả khu rừng. Đó chính là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Shinji khi cậu nghĩ về Hiyori - một ánh sáng nhỏ bé, lấp lánh và ấm áp, xua tan đi sự u tối trong thế giới của cậu. Trên nền bìa đó, cậu viết một dòng chữ duy nhất, bằng font chữ đơn giản nhưng đầy tình cảm: "Hiyori, nàng thơ của anh."

Khi tấm thiệp được mở ra, bên trong không có hình vẽ hay trang trí cầu kỳ nào. Thay vào đó, là những dòng chữ viết tay ngay ngắn, cẩn thận, ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc chân thật nhất của cậu. Shinji đã viết:

"Anh từng nghĩ thế giới của mình chỉ có hai màu: đen và trắng. Rồi em xuất hiện, như một đốm sáng nhỏ bé, mang đến những sắc màu rực rỡ và ấm áp. Từ những ngày đầu gặp nhau, anh đã bị thu hút bởi sự rụt rè nhưng đầy nhiệt huyết trong em. Em đã cho anh thấy thế giới này không chỉ có công việc, mà còn có những nụ cười, những cảm xúc chân thành."

"Mỗi bức ảnh anh chụp em không chỉ là một tác phẩm, mà là một kỷ niệm, một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời anh. Nhìn thấy nụ cười của em dưới ánh trăng, hay khoảnh khắc đom đóm đậu trên tay em, anh nhận ra rằng, anh không chỉ muốn chụp lại những khoảnh khắc đẹp của em, mà còn muốn trở thành một phần trong những khoảnh khắc đó, cùng em tạo nên một câu chuyện tình yêu. Anh muốn nắm tay em, cùng em đi qua những tháng năm, cùng em khám phá những điều mới lạ."

Từng nét chữ, từng con chữ đều được cậu viết ra với tất cả sự chân thành. Shinji không phải là người giỏi nói những lời hoa mỹ, nhưng những dòng chữ này lại chất chứa tất cả tình cảm của cậu. Cuối cùng, cậu kết thúc bức thư bằng một câu duy nhất, như một lời cam kết cho tình yêu của mình: 

"Trái tim anh là chiếc máy ảnh, và em là tấm phim duy nhất. Mỗi nhịp đập là một lần anh chụp lại khoảnh khắc của em, để rồi cất giữ mãi mãi."

Vào buổi tối, khi chiếc album da màu nâu đã được đặt trên bàn, Hikaru bước vào phòng. 

"Này, làm xong chưa đấy?"

Hikaru nhìn thấy chiếc album, anh bước đến, ánh mắt đầy tò mò. Shinji mở album, để Hikaru xem. Từng bức ảnh được dán cẩn thận, bên dưới là những dòng chú thích viết tay của Shinji. Chúng không phải là những lời hoa mỹ, mà là những câu nói ngắn gọn, chân thật: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau", "Nụ cười của em dưới ánh trăng", "Khoảnh khắc đom đóm lấp lánh trên tay em".

Hikaru lật từng trang, anh không nói gì, chỉ mỉm cười. Anh hiểu rằng những dòng chú thích ngắn gọn đó còn ý nghĩa hơn ngàn lời nói. Chúng là minh chứng cho sự quan tâm tỉ mỉ của Shinji, của một người không giỏi nói lời yêu thương nhưng lại giỏi thể hiện bằng hành động. Hikaru nhìn Shinji, ánh mắt đầy sự tự hào và cảm động. Cậu bạn lạnh lùng, ít nói của anh đã thực sự thay đổi.

"Tuyệt vời, Shinji. Tao biết mày có thể làm được mà." Hikaru nói, vỗ vai Shinji một cái thật mạnh, như một lời động viên. 

"Giờ thì việc của mày là gì, mày biết rồi đấy."

Shinji nhìn Hikaru, khẽ nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. Đêm đó, cậu đã trằn trọc không ngủ. Những lời của Hikaru cứ vang vọng trong đầu, thôi thúc cậu tiến lên. Cậu biết, đây là cơ hội duy nhất để cậu bày tỏ tình cảm của mình.

Sáng hôm sau, Shinji và Hikaru đã đứng đợi ở cổng trường từ sớm. Shinji vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, mái tóc trắng nổi bật dưới ánh nắng sớm. Chiều cao của cậu, cộng thêm chiếc áo khoác màu xám đơn giản, càng làm tôn lên vẻ ngoài điềm tĩnh, bí ẩn. Cạnh cậu, Hikaru lại là một bức tranh hoàn toàn khác. Anh có mái tóc đen lượn sóng, gương mặt sáng sủa và nụ cười luôn thường trực trên môi. Anh mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lá cây năng động, phù hợp với tính cách hoạt bát của mình.

"Mày có vẻ lo lắng quá đấy, bạn tôi." Hikaru cười lớn, vỗ vai Shinji. 

"Chuyện này có khác gì một buổi chụp hình đâu? Cứ tự nhiên là được."

"Không," Shinji đáp, giọng cậu trầm ấm. 

"Chỉ là... lần đầu."

"Thế thì phải cố gắng lên chứ!" Hikaru nói, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng của bạn mình. 

"Cơ hội không đến lần hai đâu."

Vừa lúc đó, một cô gái với mái tóc nâu ngắn cá tính và đôi mắt to tròn, lấp lánh xuất hiện. Đó là Chitose. Cô mặc một chiếc áo len màu kem và quần jeans năng động, nhưng vẫn toát lên một vẻ nữ tính, đáng yêu. Cô nở một nụ cười rạng rỡ. 

"Chào buổi sáng, các anh! Để các anh đợi lâu rồi!" Cô đến gần, không ngần ngại khoác tay Hikaru, kéo anh đi.

Shinji bước đi bên cạnh họ, nhìn hai người bạn thân thiết, cảm thấy một chút ấm áp, nhưng cũng có một cảm giác ghen tị khó tả. Anh nhìn thấy Hikaru và Chitose, hai người đã có thể công khai thể hiện tình cảm của mình. Còn anh, vẫn đang phải giữ lại những cảm xúc của mình. Shinji muốn được như Hikaru, được tự do bày tỏ tình cảm của mình với Hiyori.

Ba người đi đến một trung tâm thương mại lớn. Khác với sự yên tĩnh ở trường, nơi đây ồn ào, náo nhiệt và tràn ngập ánh sáng. Không khí mùa đông ở Tokyo dù lạnh nhưng không ngăn được sự nhộn nhịp của dòng người. Các cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy, những bài hát Giáng sinh vang lên khắp nơi, tạo nên một không khí vui tươi. Shinji cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng cậu biết, mình đang làm điều này vì Hiyori.

"Em nói này." Chitose ghé sát vào tai Hikaru. 

"Chúng ta đã tìm thấy đúng địa điểm rồi đấy."

"Anh biết mà." Hikaru đáp, cười lớn. 

"Anh đã bảo là anh có trực giác tốt mà!"

Chitose nhìn Hikaru với vẻ tinh nghịch.

"Đừng có tự mãn! Anh cũng có công, nhưng phần lớn là nhờ vào sự tinh tế của em đấy!"

Họ đi qua những cửa hàng thời trang, những quán cà phê đông đúc, cho đến khi đến một tiệm trang sức nhỏ, được trang trí bằng một màu xanh ngọc bích sang trọng.

Ánh sáng vàng dịu từ bên trong cửa hàng hắt ra, làm nổi bật những món trang sức lấp lánh được trưng bày trong tủ kính. Không gian ở đây yên tĩnh và tinh tế, hoàn toàn khác biệt với sự ồn ào bên ngoài. Shinji cảm thấy một sự bình yên lạ thường khi bước vào. Cậu biết, đây sẽ là nơi cậu tìm thấy món quà hoàn hảo cho Hiyori.

"Đây rồi!" Chitose reo lên, ánh mắt cô lấp lánh đầy vẻ thích thú. 

"Chúng ta sẽ mua quà ở đây!"

Ba người bước vào tiệm trang sức. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng bên trong. Một nữ nhân viên xinh đẹp với mái tóc xoăn nhẹ màu nâu, mặc bộ đồng phục màu xanh ngọc bích sang trọng, nở một nụ cười chuyên nghiệp, bước đến chào đón họ.

"Chào mừng quý khách. Các bạn cần tìm gì ạ?"

"Chúng tôi... muốn tìm một món quà cho một cô gái." Shinji nói, giọng cậu trầm ấm nhưng lại đầy sự quyết tâm. 

Ánh mắt cô nhân viên tinh tế dừng lại ở Shinji – người đứng đầu nhóm, dáng vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự hồi hộp. Cô khẽ mỉm cười thầm. "Cậu nhóc muốn tỏ tình cô bé đó rồi nhỉ? Sinh viên mới yêu thật đáng yêu ghê." Cô nhận ra sự khác biệt trong phong thái của ba người và nhanh chóng nhận ra ai là người quan trọng nhất trong số họ.

Cô nhân viên khẽ gật đầu, dẫn họ đến một khu trưng bày đầy những món trang sức lấp lánh.

"Quý khách có thể cho chúng tôi biết về cô gái đó không ạ? Sở thích, phong cách của cô ấy?"

Shinji im lặng, ánh mắt cậu lướt qua những chiếc vòng cổ, vòng tay và nhẫn. Cậu biết rất rõ Hiyori thích gì, nhưng lại không thể diễn tả thành lời. Cậu chỉ muốn nói rằng cô ấy thích mọi thứ, vì cô ấy là Hiyori. Cậu cảm thấy một chút bối rối, nhưng cũng rất muốn tìm được món quà hoàn hảo nhất cho cô.

"Cô ấy rất dễ thương, đôi khi lại có chút ngây ngô," Chitose nói, đôi mắt cô lấp lánh khi nghĩ đến Hiyori. 

"Nhưng cũng rất mạnh mẽ và kiên cường."

"Cô ấy thích những thứ đơn giản, nhưng cũng rất lãng mạn," Hikaru nói thêm, vỗ vai Shinji. 

"Đặc biệt là những thứ liên quan đến đom đóm."

Cô nhân viên mỉm cười, hiểu ý của họ. Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc vòng cổ bạc với mặt dây chuyền hình một con đom đóm nhỏ.

Chiếc vòng cổ có một vẻ đẹp tinh xảo đến nao lòng. Mặt dây chuyền được chạm khắc hình một con đom đóm nhỏ, thân được làm từ bạc tinh khiết, hai chiếc cánh được tạo hình từ những đường nét mềm mại. Phần đầu và bụng của con đom đóm là một viên đá sapphire lấp lánh, giống như một ngôi sao nhỏ đang phát sáng trong đêm tối.

Shinji nhìn vào chiếc vòng cổ, trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc khó tả. "Đúng rồi, chính là nó." Cậu nghĩ. Chiếc vòng cổ này không chỉ là một món trang sức, mà còn là Hiyori. Nó là một ánh sáng nhỏ bé, lấp lánh và ấm áp, xua tan đi sự u tối trong thế giới của cậu. Cậu cảm thấy như mình đang nhìn thấy Hiyori đang mỉm cười với mình. Cậu biết, đây là món quà hoàn hảo nhất mà cậu có thể dành tặng cho cô.

"Giá của sản phẩm này là 80.000 yên." Cô nhân viên nói, nhìn Shinji với vẻ mong chờ. "Đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, lấy cảm hứng từ những câu chuyện cổ tích. Vẻ đẹp của nó rất tinh tế và lãng mạn, rất phù hợp với những cô gái có tâm hồn trong sáng."

"Tôi lấy cái này." Shinji nói, giọng cậu chắc chắn hơn bao giờ hết.

Sau khi nghe giá tiền, cả Chitose và Hikaru đều ngạc nhiên. Giá của chiếc vòng cổ này không hề nhỏ, nhất là với một sinh viên.

"Shinji-kun," Chitose khẽ gọi, giọng cô đầy vẻ lo lắng. 

"Anh có chắc không? Nó hơi đắt đấy."

"Tao không ngờ mày lại mạnh tay như vậy." Hikaru nói thêm, ánh mắt đầy vẻ thán phục.

Shinji chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt cậu vẫn giữ vẻ kiên định. 

"Tôi lấy cái này."

Thấy Shinji kiên quyết, cô nhân viên khẽ mỉm cười đầy thiện cảm. 

"Quý khách có một sự lựa chọn rất tinh tế. Chắc chắn cô gái đó sẽ rất hạnh phúc." Cô bắt đầu gói hàng một cách tỉ mỉ. Chiếc vòng cổ được đặt cẩn thận vào một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc bích, sau đó được đặt vào một chiếc túi giấy sang trọng.

Shinji cầm lấy chiếc túi, cảm thấy một chút run rẩy. Hộp nhung bên trong chiếc túi rất nhẹ, nhưng đối với cậu, nó lại nặng trĩu. Cậu cảm thấy như đang cầm trên tay cả tương lai của mình. Chiếc hộp này không chỉ chứa đựng một món trang sức, mà còn là tình cảm, là lời hứa, là tất cả những gì cậu muốn nói với Hiyori.

"Cảm ơn quý khách." Cô nhân viên nói, nở một nụ cười ấm áp. 

"Chúc quý khách có một buổi tỏ tình thành công."

Shinji khẽ gật đầu, khuôn mặt cậu có chút đỏ ửng. Cậu quay sang Hikaru và Chitose, mỉm cười. 

"Cảm ơn hai người."

"Không có gì!" Chitose reo lên. Cô tiến đến, khẽ vỗ nhẹ lên vai Shinji, ánh mắt đầy vẻ ủng hộ. 

"Hiyori nhà tôi xứng đáng được như vậy mà!"

Hikaru cũng cười, vỗ vai Shinji. "Giờ thì việc của mày là gì, mày biết rồi đấy."

Shinji khẽ gật đầu, ánh mắt cậu lấp lánh đầy quyết tâm. Cậu biết, đây không chỉ là một món quà, mà còn là một lời hứa, một lời cam kết cho tình yêu của cậu. Cầm trên tay chiếc túi đựng hộp quà, Shinji cảm thấy một sự nhẹ nhõm và biết ơn. Lòng cậu thôi thúc muốn cảm ơn hai người bạn đã giúp đỡ mình.

Sau khi ra khỏi tiệm trang sức, Shinji đi đến một máy bán hàng tự động, mua hai lon nước ngọt và đưa cho Hikaru cùng Chitose. Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

"Tôi đi trước đây." Shinji nói, quay người định đi.

"Này, đi đâu đấy?" Hikaru hỏi, một tay cầm lon nước, một tay giữ Shinji lại. "Hôm nay không đi chơi với tụi tao à?"

"Không." Shinji đáp, khẽ mỉm cười. 

"Tao nghĩ hai người có nhiều chuyện cần nói với nhau hơn là đi chơi với tao."

Hikaru và Chitose nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt. Hikaru gãi đầu ngại ngùng, rồi lại bật cười lớn, vỗ vai Shinji. 

"Thôi được rồi, bạn tôi. Về đi, nhưng nhớ giữ liên lạc đấy!" Anh hiểu ý của Shinji, và cảm thấy rất trân trọng sự tinh tế của người bạn này. 

"Thằng Shinji cuối cùng cũng đã biết nghĩ đến người khác rồi." Hikaru thầm nghĩ.

Chitose nhìn Shinji, nở một nụ cười rạng rỡ. 

"Vậy thì bọn em đi trước đây. Cảm ơn anh, Shinji-kun!" Cô nói, và khẽ đẩy Hikaru đi. Trong lòng cô, một cảm giác ấm áp dâng lên. Cô biết, Shinji không chỉ quan tâm đến Hiyori, mà còn quan tâm đến những người bạn của cô. Điều đó làm cho cô càng tin tưởng vào tình cảm của Shinji dành cho Hiyori.

Shinji gật đầu, quay người đi về phía ký túc xá. Cậu cảm thấy một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng, nhưng cũng có một chút bồn chồn. Chiếc hộp nhung màu xanh ngọc bích trong túi áo khoác như đang đốt cháy da thịt cậu.

Về đến ký túc xá, Shinji ngồi xuống bàn, trái tim cậu đập mạnh từng nhịp. Cậu cẩn thận lấy chiếc album ảnh và chiếc hộp nhung ra, đặt chúng cạnh nhau. Chiếc album là những ký ức, là quá khứ của họ. Chiếc hộp nhung là tương lai, là lời hứa. Shinji đưa tay chạm nhẹ vào chúng, cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cậu hít một hơi thật sâu, gõ từng chữ một cách cẩn thận.

"Phải rồi." Shinji nghĩ. "Không thể cứ mãi im lặng được. Mình phải hành động. Chiếc album này, chiếc dây chuyền này, tất cả đều là lời nói của mình. Giờ chỉ thiếu một bước cuối cùng."

Cậu lấy điện thoại ra, mở tin nhắn của Hiyori.

"Hiyori,  mai em rảnh không? Anh có một ý tưởng chụp ảnh mới, chỉ dành riêng cho em."

Sau khi gửi tin nhắn, Shinji nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu biết, đây không chỉ là một lời mời chụp ảnh, mà còn là một lời hứa, một lời cam kết cho tình yêu của cậu.

Cùng lúc đó, trong phòng ký túc xá của mình. Hiyori đang ngồi trên bàn học, cố gắng hoàn thành một bản phác thảo trang phục cho dự án tiếp theo. Cô mặc một bộ đồ ngủ ấm áp, bên ngoài khoác thêm chiếc áo cardigan màu kem, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cô vươn vai, ánh mắt mệt mỏi, nhưng gương mặt lại tập trung vào bản vẽ. Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi do Chitose tặng vẫn được cô giữ cẩn thận trên ghế.

Tiếng ting từ điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Hiyori giật mình, vội vàng cầm điện thoại lên. Màn hình hiện lên tên người gửi: "Shinji."

Tim cô đập thình thịch. Cô cảm thấy một cảm giác hồi hộp, xen lẫn chút bối rối. Cô mở tin nhắn, đôi mắt cô ấy lấp lánh khi đọc từng chữ.

"Mai em rảnh không? Anh có một ý tưởng chụp ảnh mới, chỉ dành riêng cho em."

Hiyori không thể kìm được nụ cười. Màn hình điện thoại dường như trở nên ấm áp hơn. Cô biết, Shinji không phải là người dễ dàng nói ra những lời này. Lời mời chụp ảnh này, đối với cô, có ý nghĩa hơn rất nhiều. Cô nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời:

"Em rảnh ạ! Anh muốn chụp gì vậy? Lần này có cần em chuẩn bị gì không?"

Shinji trả lời ngay lập tức:

"Không cần chuẩn bị gì cả. Chỉ cần em là chính mình thôi."

Hiyori đỏ mặt. Cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô biết, đã đến lúc, và cô đã sẵn sàng.

"Vâng ạ! Vậy hẹn anh mai nhé!"

Shinji: "Ừ, mai gặp em."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Hiyori vẫn còn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trái tim cô vẫn còn đập loạn nhịp. Cô biết, cuộc hẹn chụp ảnh này sẽ không chỉ là một buổi chụp hình bình thường. Cô cảm thấy một sự hồi hộp, xen lẫn chút hạnh phúc. "Anh Shinji… anh muốn nói gì với mình đây?" Cô thầm nghĩ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận