• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu

Chương 12 Gia đình, kỷ niệm và lời thổ lộ đầu tiên

0 Bình luận - Độ dài: 3,705 từ - Cập nhật:

Sáng hôm đó, bầu trời Konoha trong xanh, nắng vàng ươm chảy dài trên những tán cây phượng vĩ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa lài thoang thoảng từ những khóm cây ven đường. Shinji có mặt tại trường cấp ba Konoha từ rất sớm. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhưng lịch lãm, phối cùng quần jeans tối màu, tạo nên một vẻ ngoài vừa chuyên nghiệp vừa có chút bí ẩn. Cậu đến sớm hơn giờ hẹn, một thói quen đã ăn sâu vào Shinji, vì cậu tin rằng sự chuẩn bị chu đáo là yếu tố quyết định thành công của một buổi chụp.

Khi vừa bước vào sân trường, cậu đã thấy tầm bốn, năm nhiếp ảnh gia khác đang chuẩn bị máy móc. Họ là những đồng nghiệp được trường mời đến để cùng chụp bộ ảnh kỷ yếu cho các lớp. Shinji đi tới, khẽ cúi đầu chào hỏi họ một cách lịch sự.

"Chào mọi người, tôi là Shinji Takamiya, phụ trách lớp 12A3." Cậu nói, giọng trầm ấm, không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Một vài người trong số họ đã nhận ra Shinji, một nhiếp ảnh gia tự do nổi tiếng với phong cách lạnh lùng nhưng đầy tính nghệ thuật. Họ gật đầu, nở một nụ cười đầy tôn trọng. Shinji nhanh chóng tìm một góc yên tĩnh, nơi ánh sáng buổi sáng đẹp nhất, để kiểm tra lại máy ảnh, lau ống kính, và chuẩn bị tinh thần cho công việc.

Đúng lúc đó, Akari, em gái Hiyori, chạy đến tìm cậu. Cô bé nở một nụ cười tươi tắn.

"Anh Shinji ơi! Anh chụp cho em và bạn em một tấm nha!" Shinji mỉm cười nhạt, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng hơn hẳn.

"Được thôi, nhưng sau khi anh chụp xong cho các bạn nam đã. Các bạn nam đã sẵn sàng rồi."

Akari gật đầu, vui vẻ chạy về. Shinji bắt đầu công việc. Cậu hướng dẫn các em học sinh nam tạo dáng.

"Các em hãy đứng thành một nhóm nhỏ, nhìn về phía xa, như đang mơ về tương lai của mình vậy. Hãy cười thật tự nhiên, hoặc có thể làm những biểu cảm hài hước để lưu giữ khoảnh khắc này." Giọng cậu trầm ấm, rõ ràng nhưng không hề gây áp lực.

Cậu di chuyển liên tục, không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào. Từng bức ảnh đều được cậu chụp với tất cả sự tâm huyết. Sau khi chụp xong cho các bạn nam, Shinji chuyển qua chụp cho các em học sinh nữ. Các nữ sinh mặc những bộ váy trắng tinh khôi, đứng bên cạnh phụ huynh, nở nụ cười rạng rỡ.

"Các em hãy ôm lấy bố mẹ của mình." Shinji nói, giọng cậu trở nên dịu dàng hơn.

"Khoảnh khắc này rất quan trọng, vì đây là những người đã đồng hành cùng các em trong suốt chặng đường học tập. Hãy để tình yêu của gia đình tràn ngập trong bức ảnh này." Từng bức ảnh đều được cậu chụp rất có hồn, ghi lại sự yêu thương, hạnh phúc của mỗi gia đình.

Ngay lúc này, Hiyori, cùng với mẹ, đã đến trường cấp ba Konoha từ sớm để chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt này với em gái. Hiyori mặc một chiếc váy maxi màu kem, mái tóc vàng nhạt thả tự nhiên, toát lên vẻ dịu dàng nhưng vẫn rạng rỡ. Mẹ Hiyori, một phụ nữ khá trẻ trung phúc hậu với mái tóc đen uốn nhẹ và nụ cười hiền hậu, ăn mặc trang nhã. Bà có một vẻ đẹp mặn mà, đầy sự ấm áp, giống Hiyori ở nụ cười và ánh mắt biết nói. Bố Hiyori, một người đàn ông trung niên với mái tóc đã ngả màu muối tiêu, gương mặt phúc hậu và nụ cười hiền lành, khoác trên người chiếc áo sơ mi đơn giản. Ông toát lên vẻ điềm đạm, vững chãi, giống như một điểm tựa vững chắc cho cả gia đình

Vừa bước chân vào sân trường, họ đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hiyori, với vẻ ngoài xinh xắn và mái tóc vàng nhạt nổi bật, nhanh chóng được các em học sinh nhận ra. Tiếng xôn xao bắt đầu vang lên.

"Trời ơi, Hiyori Shiina kìa!"

"Đúng là cô ấy rồi! Xinh thật đó!"

"Chị Hiyori ơi, cho em xin một tấm ảnh được không ạ?". Hiyori mỉm cười thân thiện, vui vẻ chụp ảnh cùng các em, bố mẹ cô cũng nở nụ cười tự hào.

Khi đến khu vực chụp ảnh chính, Hiyori và bố mẹ ngay lập tức nhìn thấy Shinji. Cậu đang đứng giữa sân trường, tay cầm chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, miệt mài hướng dẫn các em học sinh tạo dáng. Mái tóc trắng và đôi mắt đỏ máu của cậu nổi bật giữa đám đông đồng phục xanh trắng. Hiyori cảm thấy tim mình khẽ đập nhanh hơn một nhịp khi nhìn thấy cậu. Shinji trong công việc luôn có một sức hút đặc biệt.

Giữa lúc đó, Akari, mặc trên người bộ đồng phục trắng tinh khôi, hớt hải chạy đến, ôm chầm lấy chị gái và bố mẹ.

"Chị Hiyori! Bố mẹ! Hai người đến rồi!" Cô bé vui vẻ nói, rồi kéo tay chị và bố mẹ về phía Shinji.

"Kia là anh Shinji Takamiya đó ạ! Anh ấy chụp ảnh đẹp lắm luôn!”

Mọi người đã sẵn sàng để chụp ảnh chưa? Sau khi cậu chụp xong thì xem những bức ảnh mình vừa chụp thì cậu nhìn thấy Hiyori từ xa.

Gia đình Hiyori... Shinji nhìn họ tiến lại gần. Cậu nhận ra ngay sự tương đồng giữa Hiyori và bố mẹ cô. Mẹ cô có nụ cười ấm áp như Hiyori, còn bố cô lại toát lên một vẻ điềm đạm, vững chãi. Cả hai đều có ánh mắt hiền lành, phúc hậu, mang đến cho cậu một cảm giác an toàn và thân thuộc. Shinji cảm thấy tim mình có chút xao động, một cảm xúc lạ lẫm mà cậu chưa từng trải qua. Cậu thấy họ như một gia đình hoàn hảo, và cậu cảm thấy vui mừng khi được là một phần nhỏ trong khoảnh khắc đặc biệt của họ.

Mẹ Hiyori mỉm cười hiền hậu. "Chào cháu Shinji." Bà tiến lại gần hơn, ánh mắt thân thiện nhìn Shinji.

"Cô là Shiina Yukiko mẹ của Akari và Hiyori. Cảm ơn cháu đã vất vả chụp ảnh cho các con." Shinji hơi bất ngờ khi thấy Hiyori và mẹ cô cùng xuất hiện. Cậu khẽ cúi đầu chào.

"Cháu chào cô chú ạ. Đây là công việc của cháu thôi ạ." Ánh mắt đỏ máu của cậu lướt qua Hiyori, rồi nhanh chóng quay về phía Akari và mẹ cô. Cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhưng trong lòng lại có chút bối rối.

"Mời mọi người vào vị trí" Shinji bắt đầu hướng dẫn gia đình Hiyori.

"Cô chú và Akari hãy đứng ở giữa. Chú hãy vòng tay qua vai cô, còn Akari hãy tựa vào mẹ." Cậu mỉm cười nhìn Hiyori.

"Hiyori, em hãy đứng bên cạnh bố, khoác tay vào cánh tay của chú." Shinji lùi lại vài bước, đưa máy ảnh lên.

"Bây giờ, hãy nhìn vào ống kính và nở một nụ cười thật tươi. Hãy tưởng tượng như đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của gia đình mình."

Cả gia đình Hiyori làm theo lời Shinji. Bố Hiyori khẽ vuốt mái tóc của vợ, mẹ cô mỉm cười hạnh phúc, Akari khoác tay chị gái, tất cả tạo nên một khung hình tràn ngập sự ấm áp và yêu thương. Shinji bấm máy, ghi lại khoảnh khắc ấy. Bố mẹ Hiyori nhìn nhau, ánh mắt đầy sự hài lòng.

"Cậu nhóc này chu đáo thật," mẹ Hiyori nói nhỏ với chồng. "Cậu ấy biết cách làm cho mọi người cảm thấy thoải mái và tự nhiên."

Sau khi chụp xong cho gia đình Hiyori thì cậu xin phép đi chụp tiếp, Shinji bắt đầu chụp ảnh tập thể cho cả lớp. Cậu hướng dẫn các em học sinh sắp xếp vị trí, từ những em cao nhất đứng ở hàng sau đến những em thấp hơn đứng ở hàng trước.

"Các em hãy đứng sát vào nhau, khoác vai nhau thật chặt. Đây là khoảnh khắc cuối cùng các em được đứng cùng nhau dưới mái trường này. Hãy để tình bạn của chúng ta tỏa sáng trong bức ảnh." Akari, sau khi chụp xong, đi đến gần Shinji.

"Anh Shinji, anh có mệt không ạ?" Cô bé hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.

"Em thấy anh chụp nhiều lắm rồi." Shinji khẽ lắc đầu.

"Không sao, anh vẫn ổn." Cậu mỉm cười. Akari nhìn về phía chị gái, thấy Hiyori đang đi về phía cổng trường. Cô bé tinh nghịch trêu chọc Shinji.

"Anh Shinji ơi, anh có biết chị em đi đâu không? Chắc là đi mua nước cho anh đấy." Shinji hơi bất ngờ, cậu nhìn về phía Hiyori. Cậu thấy cô đang vội vã đi về phía cổng trường, rồi biến mất sau hàng cây phượng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cậu. Một lúc sau, Shinji ngồi nghỉ ngơi trên một chiếc ghế đá gần đó. Cậu đang xem lại những bức ảnh vừa chụp. Bốn nhiếp ảnh gia đồng nghiệp cũng ngồi gần đó, họ đang bàn tán xôn xao.

"Này, Hiyori Shiina xinh thật đó." Một người nói.

"Tôi là fan của cô ấy từ lâu rồi. Chắc phải đến xin số điện thoại làm quen quá."

"Mơ đi ông! Người ta là idol đó, làm sao mà đến gần được?" Một người khác xen vào. "Nhưng mà, tôi cũng muốn xin một tấm ảnh với cô ấy."

Shinji nghe thấy, cậu khẽ nhếch mép cười, nhưng không nói gì. Cậu vẫn dán mắt vào màn hình máy ảnh, lướt qua những bức ảnh của gia đình Hiyori. Đúng lúc đó, Hiyori quay lại, trên tay cầm hai chai nước khoáng. Cô đi đến gần Shinji, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Anh Shinji, anh có mệt không? Em thấy anh chụp nhiều quá. Uống nước đi ạ." Hiyori đưa cho cậu một chai nước. Shinji ngước lên, đôi mắt đỏ máu nhìn Hiyori, rồi khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn em." Cậu nhận lấy chai nước, mở nắp và uống một ngụm. Hiyori ngồi xuống bên cạnh Shinji, đôi vai hai người gần như chạm vào nhau.

"Anh đang xem ảnh à?" Cô tò mò hỏi, nghiêng người về phía cậu, ánh mắt lấp lánh.

"Cho em xem với!" Shinji khẽ gật đầu, xoay màn hình máy ảnh về phía Hiyori. Cô thích thú xem từng bức ảnh.

"Ôi, bức này Akari cười xinh quá! Bức này bố mẹ em nhìn hạnh phúc thật!" Hiyori cảm thấy rất vui vẻ. Cô lấy tay áo, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Shinji.

"Anh vất vả rồi." Shinji hơi giật mình trước cử chỉ của cô. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Hiyori, rồi đưa tay lên, nhẹ nhàng lấy một chiếc lá phượng nhỏ đang vương trên tóc cô. Ngón tay cậu khẽ vuốt nhẹ lọn tóc của cô, rồi cậu mỉm cười.

"Hôm nay em xinh lắm, Hiyori." Hiyori đứng hình. Má cô đỏ ửng, tim đập thình thịch. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe và cảm nhận. Cử chỉ của Shinji quá đỗi dịu dàng, quá đỗi bất ngờ.

Bốn người đồng nghiệp của Shinji ngồi gần đó, há hốc mồm kinh ngạc. Họ không thể tin vào mắt mình. Idol của họ lại đi mua nước, lau mồ hôi và trò chuyện thân mật với Shinji. Ánh mắt họ nhìn Shinji đầy sự ghen tị và ngưỡng mộ.

"Quái lạ thật, sao cậu ta lại quen với Hiyori được nhỉ? Còn thân mật đến mức này nữa," một người thì thầm.

Shinji chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, nhìn Hiyori. Cậu không quan tâm đến những ánh mắt ghen tị đó, vì lúc này, thế giới của cậu chỉ có Hiyori mà thôi. Từ một góc khuất, Akari đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đó. Cô bé tròn mắt ngạc nhiên, rồi cười khúc khích. Cô quyết định rời đi, nhưng trong lòng lại đầy tò mò. Akari chạy đến tìm bố mẹ, đang ngồi uống nước ở một góc sân.

"Bố ơi, mẹ ơi," Akari nói, vẻ mặt đầy bí ẩn. "Con thấy anh Shinji và chị Hiyori... thân mật lắm đó." Cô bé kể lại những gì mình vừa chứng kiến. Bố mẹ Hiyori nhìn nhau, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Thật sao?"  Bố cô nói, ánh mắt lấp lánh.

"Vậy thì tốt quá rồi." Mẹ cô cũng mỉm cười, vẻ mặt đầy sự hài lòng. Akari không hiểu hết được ý nghĩa của nụ cười đó, nhưng cô bé biết rằng, có một điều gì đó rất đặc biệt đang diễn ra giữa chị gái mình và anh chàng nhiếp ảnh gia tóc trắng. Sau khi Hiyori rời đi, không khí xung quanh Shinji trở nên nóng hơn bao giờ hết. Bốn người đồng nghiệp vây quanh cậu, ánh mắt đầy sự tò mò và ghen tị.

"Này, Shinji," một người mở lời, giọng đầy vẻ dò hỏi. "Cậu và Hiyori... quen nhau từ khi nào vậy? Sao thân mật quá vậy?"

"Đúng đó! Tớ còn thấy Hiyori lau mồ hôi cho cậu nữa!" người khác thêm vào, vẻ mặt đầy phấn khích. "Nói thật đi, hai người đang hẹn hò à?"

Shinji khẽ nhíu mày, ánh mắt đỏ máu lướt qua từng người một. Họ thật ồn ào, cậu thầm nghĩ, cảm thấy khó chịu. Cậu không thích bị người khác soi mói hay bàn tán về chuyện riêng tư. Nhưng khi nhớ lại khoảnh khắc Hiyori nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu, một cảm giác ấm áp lại len lỏi trong lòng. Bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô chạm vào da thịt cậu, khiến cậu cảm thấy một sự quan tâm chân thành mà bấy lâu nay cậu chưa từng nhận được. Cậu không muốn chia sẻ khoảnh khắc đó với bất kỳ ai. Shinji đặt chai nước xuống ghế, vẻ mặt trở lại sự lạnh lùng thường thấy.

"Đây là chuyện riêng tư của tôi." Cậu đáp gọn lỏn, giọng nói không cho phép một lời hỏi han nào nữa.

"Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào công việc thì hơn."

Cậu không quan tâm đến sự ngỡ ngàng của họ, chỉ dứt khoát đứng dậy, cầm máy ảnh lên và tiếp tục ca làm việc của mình. Lời nói của Shinji có thể lạnh lùng, nhưng nó như một lời tuyên bố ngầm, rằng mối quan hệ của cậu và Hiyori là đặc biệt, và không ai có quyền xen vào.

Trong khi đó, Hiyori đi đến chỗ bố mẹ, gương mặt vẫn còn ửng hồng. Ôi trời, bố mẹ thấy hết rồi sao? Hiyori thầm nghĩ, cảm thấy xấu hổ. Cô không thể nào quên được khoảnh khắc Shinji lau tóc cho cô và lời khen bất ngờ của cậu. Cô cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng đầy bối rối. Cô muốn giấu đi những cảm xúc đó, nhưng dường như, bố mẹ cô đã nhìn thấu tất cả.

"Con gái đi đâu mà lâu vậy?" Mẹ Hiyori hỏi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

"Má con còn ửng hồng kìa." Hiyori giật mình, vội vàng lấy tay quạt quạt.

"Con... con chỉ đi mua nước thôi mà mẹ." Bố Hiyori nhìn theo bóng Shinji đang say sưa làm việc, rồi lại quay sang nhìn con gái.

"Nhìn cậu nhóc đó làm việc có tâm thật. Chú đáo với khách hàng." Bố cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm, ánh mắt đầy vẻ hài hước.

"Lúc nãy bố thấy cậu nhóc đó còn được con gái bố lau mồ hôi cho nữa cơ." Hiyori ngại ngùng đến mức không nói nên lời. Cô cúi gằm mặt xuống, đôi má nóng ran.

"Bố... bố nói gì vậy ạ!"

"Con ngại gì chứ?" Mẹ Hiyori cười lớn.

"Mẹ thấy cậu ấy rất tốt. Hiyori nhà mình mà có được cậu con rể như vậy thì còn gì bằng."

Hiyori xấu hổ, lén nhìn về phía Shinji, rồi lại vội vàng cúi đầu. Cô không thể nào ngừng nghĩ về những lời bố mẹ vừa nói. Cô biết bố mẹ chỉ đang trêu chọc, nhưng trong thâm tâm, cô cũng hy vọng, một ngày nào đó, điều đó sẽ trở thành sự thật.

Sau khi ca làm việc kết thúc, Shinji đi đến chào tạm biệt các em học sinh và thầy cô giáo. Cậu đến chỗ gia đình Hiyori, khẽ cúi đầu.

"Cháu chào cô chú ạ. Anh chào Akari nha."

Shinji lấy trong túi ra một chiếc kẹo mút và một chiếc bánh quy hình bông hoa, đưa cho Akari. "Phần thưởng cho em vì đã hợp tác tốt." Cậu mỉm cười.

Akari vui mừng nhận lấy. "Cảm ơn anh Shinji! Anh thật tốt bụng!"

"Anh Shinji, anh vất vả rồi ạ!" Akari nói, gương mặt đầy vẻ tiếc nuối. "Hẹn gặp lại anh nha!"

Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại ở Hiyori. Cậu mỉm cười, nụ cười nhạt nhưng đầy sự ấm áp, khiến trái tim Hiyori đập loạn nhịp. "Vậy anh về trước đây. Hẹn gặp lại em." Hiyori cảm thấy một niềm hạnh phúc nho nhỏ len lỏi trong lòng, một cảm giác rất khó tả. Cậu đã đi rồi, nhưng ánh mắt của cậu vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô. Sau buổi chụp kỷ yếu, Hiyori vẫn còn vương vấn những khoảnh khắc bên Shinji. Hình ảnh cậu ngồi trên ghế đá, mồ hôi lấm tấm trên trán, và nụ cười ấm áp khi cô đưa nước cho cậu cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Hiyori cảm thấy tim mình lại đập thình thịch, một cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết, mình đã thích Shinji rồi.

Khi trở về nhà, Hiyori ngồi trên giường, dựa lưng vào tường. Cô cầm chiếc điện thoại, lướt qua những bức ảnh kỷ yếu mà Shinji đã gửi. Cô dừng lại ở bức ảnh chụp cả gia đình. Trong bức ảnh đó, Hiyori rạng rỡ bên bố mẹ và Akari, nhưng ánh mắt cô lại hướng về phía Shinji, như một sự liên kết vô hình.

"Chị hai, em vào được không?" Giọng Akari vang lên từ ngoài cửa. Hiyori vội vàng cất điện thoại đi, chỉnh lại tư thế ngồi. Akari bước vào, trên tay cầm một chiếc bánh quy hình bông hoa mà Shinji đã tặng. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Hiyori, dựa đầu vào vai chị.

"Chị Hiyori, em muốn hỏi chị một chuyện." Akari khẽ nói, giọng có chút nghiêm túc.

"Em thấy anh Shinji rất tốt. Chị mau đưa anh ấy về làm anh trai em đi!" Hiyori bật cười, lấy tay xoa đầu em gái.  

"Em nói gì vậy! Anh ấy không phải anh trai em."

"Thì em mới bảo chị đưa anh ấy về mà!" Akari bĩu môi.

"Anh ấy vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại còn ga lăng nữa. Em rất thích anh ấy! Nếu anh ấy là anh rể em thì còn tốt hơn nữa!" Hiyori đỏ bừng mặt, xấu hổ. Cô không ngờ em gái mình lại nói thẳng thắn đến vậy. Lúc đó, mẹ Hiyori bước vào, mỉm cười nhìn hai cô con gái. Bà ngồi xuống bên cạnh Hiyori, khẽ vuốt mái tóc cô.

"Hai chị em đang nói chuyện gì mà vui vậy?" Akari nhanh nhảu kể lại câu chuyện của mình, kèm theo mong muốn được có một người anh rể như Shinji. Mẹ Hiyori nghe xong, cười lớn. Bà nhìn Hiyori, ánh mắt đầy trìu mến.

"Con gái ngốc, con nghĩ mẹ không biết sao? Mẹ thấy hết rồi. Cậu Shinji đó... cậu ấy có vẻ rất thích con." Hiyori cúi gằm mặt xuống.

"Mẹ... mẹ nói gì vậy ạ? Bọn con... chỉ là bạn bè thôi mà."

"Bạn bè cái kiểu gì mà con gái mẹ lại đi mua nước, lau mồ hôi cho bạn vậy?" Mẹ Hiyori trêu chọc, rồi nắm lấy tay cô.

"Thật ra, mẹ thấy cậu Shinji đó rất tốt. Cậu ấy chuyên nghiệp, nhiệt tình, và đặc biệt là rất quan tâm đến con. Cậu ấy chụp ảnh cho Akari và các bạn nhỏ rất tận tâm. Cậu ấy còn cho Akari bánh và kẹo nữa."

"Vậy nên, con không cần phải ngại. Con có tình cảm với cậu ấy không?" Mẹ Hiyori hỏi thẳng. Hiyori im lặng, cô nhìn mẹ, rồi khẽ gật đầu.

"Dạ... con có." Mẹ Hiyori mỉm cười, ôm chầm lấy cô.

"Vậy thì con cứ mạnh dạn thổ lộ tình cảm của mình đi. Mẹ có vài lời khuyên cho con này." Bà giữ chặt tay Hiyori, nhìn sâu vào mắt cô.

"Thứ nhất, tình yêu không phải là một trò chơi. Khi con tìm thấy một người khiến con cảm thấy hạnh phúc, bình yên, thì con hãy nắm chặt lấy người đó."

"Thứ hai, đừng ngại ngùng thể hiện tình cảm của mình. Con là một cô gái mạnh mẽ, tự tin. Hãy để cậu ấy thấy được tình cảm của con."

"Và cuối cùng, con hãy nhớ, con xứng đáng được yêu thương. Con là một cô gái tốt, và con xứng đáng có được một người con trai tốt như Shinji."

Hiyori cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi được mẹ an ủi và đưa lời khuyên. Cô biết, mình sẽ không còn phải giấu diếm cảm xúc của mình nữa. Cô sẽ mạnh dạn đối diện với tình cảm của mình, và bước về phía Shinji.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận