Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu
Chương 15: Cơn sốt mang tên Firefly và dư âm sau đó
0 Bình luận - Độ dài: 4,263 từ - Cập nhật:
Hiyori đang ngồi trong lớp học, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng tâm trí cô lại không ngừng nghĩ về buổi quay vlog hôm trước. Chiếc điện thoại đặt dưới ngăn bàn, màn hình sáng lên liên tục với những thông báo từ các tài khoản mạng xã hội. Bất chợt, một email mới xuất hiện với tiêu đề: "Sản phẩm của chúng ta."
Cô vội vàng mở email, tim đập thình thịch. Đó là Shinji gửi. Trong đó có một liên kết dẫn đến một thư mục chứa đầy đủ ảnh đã chỉnh sửa và một file video dài 15 phút.
Hiyori nhắn tin lại ngay lập tức:
"Anh Shinji, nay anh không đi học ạ?"
"Nay anh không có tiết."
Tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ để Hiyori cảm thấy ấm áp. Cô mở thư mục ảnh ra xem. Bức hình đầu tiên hiện lên khiến cô nghẹt thở. Đó là bức ảnh cô ngồi trên ghế đá, dưới ánh nắng chiều tà. Shinji đã phù phép để nó trở nên sống động và có chiều sâu hơn. Ánh sáng, màu sắc, biểu cảm của cô, tất cả đều hoàn hảo đến bất ngờ. Anh đã nắm bắt được khoảnh khắc suy tư, mong manh nhất của cô, điều mà chính cô cũng không nhận ra mình có.
Hiyori mỉm cười một mình, áp điện thoại vào ngực, cảm nhận nhịp đập nhanh của trái tim. Anh Shinji… anh thật sự tài giỏi. Cô không chỉ ngưỡng mộ tài năng, mà còn cảm thấy biết ơn vì anh đã nhìn thấy được một phần của cô mà không ai khác từng thấy. Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa trong lồng ngực. Cô nhanh chóng lướt qua một lượt, quyết định giữ tấm ảnh này cho riêng mình. Nó không chỉ là một bức ảnh đẹp, mà còn là một kỷ niệm đặc biệt, một minh chứng cho sự thấu hiểu mà Shinji dành cho cô. Cô sẽ không đăng nó lên mạng xã hội, mà sẽ giữ nó như một bí mật nhỏ của riêng hai người.
Sau khi tan học, Hiyori vội vã trở về ký túc xá. Cô mở chiếc laptop lên, cẩn thận xem lại toàn bộ thư mục ảnh và video mà Shinji đã gửi. Dưới bàn tay của anh, vlog "Một ngày làm coser" của cô không chỉ là những thước phim ghi lại quá trình hóa trang, mà đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật thực sự. Shinji đã cắt ghép, chuyển cảnh mượt mà, chỉnh màu sắc hài hòa và thêm nhạc nền phù hợp đến bất ngờ. Khoảnh khắc cô lướt qua trong studio được Shinji khéo léo biến thành một phân cảnh đầy tính điện ảnh, làm nổi bật cả cô và chính cậu. Hiyori vừa xem vừa không thể ngừng cười. Cô nhắn tin ngay cho Shinji:
"Anh Shinji! Anh làm hay quá! Em không ngờ nó lại đẹp đến thế luôn á!"
Một lúc sau, Shinji trả lời: "Nếu em thích thì anh cũng vui."
Hiyori gõ phím với tốc độ chóng mặt: "Không chỉ thích đâu ạ! Em yêu nó luôn! Cảm ơn anh nhiều lắm. Anh đúng là nhiếp ảnh gia tài ba nhất mà em từng gặp!"
Shinji im lặng một chút, rồi chỉ nhắn lại một icon mặt cười. Tin nhắn đó, đối với Hiyori, còn ý nghĩa hơn ngàn lời nói. Cô biết, Shinji không giỏi thể hiện cảm xúc bằng lời, nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả.
Hiyori không kìm được sự phấn khích. Cô lập tức chọn những bức ảnh đẹp nhất, cùng với video vlog đã hoàn chỉnh, đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội của mình.
Trên tài khoản Instagram, Facebook và Youtube của mình, Hiyori đã viết một dòng trạng thái đầy tâm huyết:
"Cuối cùng cũng đã ra lò vlog 'Một ngày làm coser' với vai Firefly từ game Honkai: Star Rail! Lần này mình đã có một người bạn cực kỳ tài năng giúp đỡ, nên chất lượng ảnh và video thực sự vượt ngoài mong đợi của mình. Hy vọng mọi người sẽ thích nó và ủng hộ mình nhé!"
Buổi tối, sau khi hoàn thành xong bữa cơm và bài vở, Hiyori mới bắt đầu vào xem phản ứng của người hâm mộ. Cô choáng ngợp. Điện thoại của cô rung lên liên tục, không ngừng nghỉ, với các thông báo về lượt thích, lượt bình luận cứ đổ về như thác lũ. Cô mệt mỏi nhưng cũng vô cùng hạnh phúc, cảm giác này giống như sau một buổi biểu diễn thành công vậy. Hiyori nằm dài trên giường, vùi mặt vào gối, vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng đọc từng bình luận.
"Trời ơi! Hiyori-chan cosplay Firefly đỉnh quá! Cứ như nhân vật bước ra từ game vậy!"
"Video chất lượng quá đi mất! Màu sắc và góc quay đẹp kinh khủng!"
"Xin vía anh photographer đi Hiyori-chan ơi! Tài năng quá!"
Những lời khen ngợi dành cho cô và Shinji cứ thế xuất hiện, nhưng rồi những bình luận khác bắt đầu lọt vào mắt cô, khiến trái tim cô đập thình thịch.
"Có ai thấy chàng trai tóc trắng xuất hiện trong video không? Anh ấy đẹp trai quá đi mất! Nhìn vibe nghệ sĩ ghê!"
"Đoạn camera quay lướt qua anh tóc trắng đó xịn sò thật sự! Đẹp đôi với Hiyori-chan quá!"
"Thuyền này căng buồm ra khơi! Đẩy thuyền mạnh vào các bạn ơi!"
Cô đọc đi đọc lại những bình luận đó, khuôn mặt nóng bừng. Tim cô đập thình thịch, một cảm giác vừa ngượng ngùng, vừa lạ lùng nhưng ngọt ngào dâng lên. Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng xen lẫn một chút lo lắng. Liệu anh ấy có cảm thấy khó chịu khi bị ghép đôi với mình không? Anh ấy vốn là người ít nói, chắc sẽ không thích bị chú ý như vậy. Hiyori cắn môi, ngón tay khẽ chạm vào màn hình. Cô không ghét những lời bình luận này, thậm chí còn mong chúng trở thành sự thật...
Tiếng cửa phòng bật mở, Chitose xông vào, tay cầm một gói bim bim và chiếc điện thoại của Hiyori, mắt sáng rực.
"Này, bà ơi!" Giọng của Chitose vang lên đầy phấn khích. "Sao bà cứ cười tủm tỉm mãi vậy? Có gì 'tình củm' rồi phải không? Cho tui xem với!"
Hiyori vội vàng giấu điện thoại, nhưng không kịp. Chitose đã nhanh hơn một bước, giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô. Vừa đọc được mấy dòng bình luận, Chitose đã cười phá lên.
"Trời ơi! Tui nói mà! Cộng đồng mạng cũng có mắt nhìn lắm chứ! 'Đẹp đôi với Hiyori-chan quá!' này, 'chàng trai tóc trắng' này! Shinji-kun nhà ta nổi tiếng rồi nha!"
"Bà đừng có nói bậy!" Hiyori vội vàng giật lại điện thoại, nhưng Chitose vẫn không ngừng trêu chọc. Chitose ôm chặt Hiyori, lắc lư người cô, rồi mở điện thoại của mình ra, lướt qua các bức ảnh fan-art được chia sẻ trên Facebook.
"Nhìn này! Mới có mấy tiếng mà đã có fan-art rồi! Fan vẽ anh Shinji đẹp trai quá trời, đứng cạnh bà như một cặp đôi thực sự luôn!"
Chitose đưa điện thoại ra, trước mắt Hiyori là một bức fan-art Shinji và cô đứng cạnh nhau, cô trong bộ Firefly nở nụ cười tươi tắn, còn Shinji thì khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Hiyori cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, khuôn mặt nóng bừng, tim đập càng nhanh hơn. Cô không dám nhìn lâu, nhưng lại không thể rời mắt. Bức fan-art này... nó đẹp đến mức cô không dám tin.
"Thấy chưa? Bọn tui không hề nói bậy! Tình yêu của hai người đã được cộng đồng mạng chứng thực rồi đó!" Chitose vỗ vai Hiyori đầy tinh nghịch.
"Tui đã nói là không phải mà!" Hiyori nói, giọng có chút ngượng nghịu. "Chỉ là... Shinji chụp ảnh đẹp thôi mà!"
"Shinji chụp ảnh đẹp thì có rất nhiều người rồi, nhưng chỉ có anh ấy làm bà hạnh phúc như thế này thôi!" Chitose nháy mắt tinh nghịch, khiến cô không biết nói gì thêm. Hiyori biết, mọi người chỉ đùa thôi, nhưng những lời nói đó lại chạm đến một khao khát thầm kín trong cô. Hiyori muốn biết, Shinji có nghĩ giống như mọi người không? Anh có thấy mình và anh đẹp đôi không?
Shinji đang ngồi trên sofa, tay cầm máy chơi game, nhưng tâm trí lại không thể nào tập trung được. Màn hình điện thoại của cậu liên tục hiện lên thông báo từ các tài khoản mạng xã hội. Cậu biết, đó là dấu hiệu vlog của Hiyori đã được đăng tải. Shinji đã lén lút vào xem một vài lần, và những con số đã khiến cậu bất ngờ. Lượt xem, lượt thích tăng lên chóng mặt. Cảm giác này... thật sự rất thỏa mãn.
"Này, Shinji!"
Giọng nói của Hikaru vang lên, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích.
"Cậu xem cái này đi! Thiên thần Hiyori của cậu lại hot nữa rồi!"
Shinji buông chiếc máy chơi game xuống, đưa tay đón lấy điện thoại từ Hikaru. Ngay lập tức, một loạt những bình luận về Hiyori đập vào mắt.
"Đẹp trai quá đi mất! Xin vía anh photographer đi Hiyori-chan ơi!"
"Chàng trai tóc trắng kia là ai vậy? Nhìn vibe nghệ sĩ ghê!"
"Đoạn camera quay lướt qua anh tóc trắng đó xịn sò thật sự! Đẹp đôi với Hiyori-chan quá!"
Shinji cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran. Cậu chưa bao giờ được cộng đồng mạng chú ý đến như vậy. Và Shinji cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bị ghép đôi với Hiyori.
"Sao? Mới ngày nào còn nói chuyện công việc, hôm nay đã thành 'cặp đôi' rồi hả?"
Hikaru cười lớn, vỗ vai cậu.
"Im đi! Cậu cứ nói bậy bạ!"
Shinji lườm Hikaru, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt. Cậu không hề ghét những bình luận đó. Ngược lại, Shinji còn cảm thấy một chút tự hào và... chiếm hữu. Đúng, những bức ảnh này chỉ có cậu mới chụp được, và chỉ có Hiyori mới có thể làm cho chúng trở nên đẹp đến vậy. Cậu lướt ngón tay trên màn hình, ngắm nhìn những bức ảnh của cô, cảm thấy như mình đang bảo vệ một kho báu quý giá.
"Này, cậu có tính trả lời tin nhắn của Hiyori-chan không đó? Chắc em đang chờ cậu lắm đấy!"
Hikaru cười phá lên, đẩy vai Shinji một cách thân mật. "Này, trả lời đi chứ! Đừng có làm ngơ nữa!"
Hikaru nói, rồi lại trở về phòng. Shinji cầm điện thoại lên. Một tin nhắn của Hiyori đã được gửi đi từ mấy phút trước:
"Anh Shinji ơi! Anh xem vlog em đăng chưa? Mọi người khen quá trời nè! Em vui lắm!"
Tim Shinji khẽ nhói lên. Hiyori vui. Đó là điều quan trọng nhất. Cậu không ngại những bình luận của cộng đồng mạng, chỉ cần cô vui là được. Cậu vội vàng gõ lại một tin nhắn, tay có chút run run:
"Anh xem rồi. Vlog rất thành công. Em làm rất tốt."
Anh muốn nói nhiều hơn, nhưng lại không thể. Có lẽ, những lời nói của cậu không cần quá nhiều, chỉ cần sự chân thành là đủ. Cậu biết, Hiyori cũng sẽ hiểu.
Vài phút sau, màn hình điện thoại của cậu sáng lên. Một video call từ Hiyori. Tim Shinji đập thình thịch, cậu hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút trả lời.
"Anh Shinji ơi..."
Giọng cô nhỏ nhẹ, có chút ngập ngừng.
"Anh đây. Sao thế?"
Khoảnh khắc màn hình sáng lên, Shinji nhìn thấy Hiyori. Cậu bất giác nín thở. Cô đang nằm trên giường, khoác lên mình bộ đồ ngủ màu hồng có họa tiết hình mèo con, mái tóc vàng óng xõa ra trên gối. Cô đưa tay lên, khẽ vuốt vài sợi tóc mai, đôi mắt to tròn nhìn cậu lấp lánh sự e thẹn. Hiyori thật sự rất đáng yêu. Shinji cảm thấy má mình nóng bừng, cậu vội vàng đưa tay lên che đi nửa khuôn mặt, giả vờ như đang gãi cằm để che giấu sự ngượng ngùng.
Hikaru, với sự "hóng hớt" của mình, đã lén lút đứng sau lưng Shinji từ lúc nào không hay.
"Này! Hiyori-chan đó hả? Chào em! Anh là bạn thân của anh Shinji đây!"
Shinji vội vàng quay lại, dùng tay đẩy cậu ta ra.
"Cậu làm gì vậy hả?"
"Thì chào hỏi một chút thôi mà! Có sao đâu!"
Shinji lườm cậu ta, sau đó quay lại màn hình. Hiyori chỉ cười, không nói gì, nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng. Cô cảm thấy vô cùng bối rối và có chút vui vẻ khi thấy sự ngượng ngùng của Shinji.
"Em... em gọi để cảm ơn anh lần nữa. Mọi người thích video lắm, và... và mọi người cũng khen anh nữa."
Giọng cô nói rất nhanh, như thể sợ bị cắt ngang.
"Anh thấy rồi. Mọi người cũng khen em rất nhiều."
Shinji cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
"Anh có thấy... có thấy những bình luận về... về chúng ta không?"
Hiyori hỏi, giọng cô nhỏ đến mức Shinji phải ghé tai sát vào màn hình. Cô biết mình đang liều lĩnh, nhưng cô cần biết suy nghĩ của cậu.
"Anh có thấy."
Shinji trả lời, ngắn gọn.
"Anh... anh có cảm thấy khó chịu không ạ?"
Sự lo lắng trong giọng cô khiến Shinji cảm thấy xót xa. Cậu muốn ôm cô vào lòng và trấn an cô ngay lập tức.
"Không."
Shinji trả lời dứt khoát.
"Không hề."
"Em... em xin lỗi nếu những bình luận đó làm phiền anh..."
"Không có gì phải xin lỗi cả,"
Shinji ngắt lời cô, giọng nói trở nên dịu dàng hơn. Cậu nhận ra rằng cô cũng có cùng cảm xúc với mình.
"Anh... anh rất tự hào về những gì chúng ta đã làm. Em trong bộ đồ đó... rất đáng yêu."
Câu nói cuối cùng của cậu khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, còn Hikaru phía sau lưng thì bật cười lớn. Cô vội vàng cúi đầu, dùng tay che khuôn mặt lại. Cô cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn khóc.
"Thật... thật ạ?"
"Ừm."
"Vâng... em cũng vậy!"
Sau đó, là một khoảng lặng dài, không ai nói gì nhưng không hề ngại ngùng. Cả hai đều biết, có một điều gì đó đã thay đổi giữa họ, và những bình luận của cộng đồng mạng chỉ là chất xúc tác để điều đó trở nên rõ ràng hơn.
"Hiyori này,"
Shinji nói, phá vỡ sự im lặng.
"Lần tới, anh có ý tưởng cho một buổi chụp khác. Một buổi chụp... không phải cho công việc."
Đầu dây bên kia, cô im lặng một lúc, rồi giọng cô vang lên, đầy sự háo hức.
"Là... là gì vậy ạ?"
"Một buổi chụp kỷ niệm mùa đông. Sẽ có tuyết rơi."
Giọng cô reo lên vui vẻ.
"Wow! Em thích lắm! Vậy... vậy chúng ta sẽ đi cùng nhau nhé?"
"Ừm."
Shinji trả lời, và khóe môi cậu khẽ nhếch lên.
"Tất nhiên là cùng nhau rồi." Tuyết vẫn đang rơi bên ngoài, nhưng trong lòng Shinji, một mùa xuân đã bắt đầu.
Suốt đêm đó, hình ảnh Hiyori trong cuộc gọi video và giọng nói của cô cứ mãi văng vẳng trong tâm trí cậu. Cậu trằn trọc không ngủ được, nhưng không phải vì lo lắng, mà là vì một niềm hạnh phúc lạ lẫm. Cảm giác ấm áp, ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Cậu biết, từ giờ trở đi, cậu không còn là một người thợ nhiếp ảnh cô độc nữa, mà có một người đang cùng cậu chia sẻ những khoảnh khắc quý giá.
Sáng hôm sau, một luồng ánh nắng mùa đông yếu ớt, trong vắt lọt qua khung cửa sổ lớn, chiếu vào studio của Shinji. Căn phòng ngập tràn mùi giấy, mực in và chút hương cà phê còn sót lại, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh, tập trung mà cậu luôn yêu thích. Shinji đang ngồi trước màn hình máy tính, tiếng click chuột và gõ phím nhẹ nhàng vang lên. Thế giới của cậu chỉ xoay quanh những đường nét, màu sắc và sự cân đối hoàn hảo trong từng dự án thiết kế logo. Mặc dù công việc vẫn thế, nhưng tâm trạng của cậu đã hoàn toàn khác. Cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng và hứng khởi hơn bao giờ hết, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên tươi sáng hơn.
Nhưng sự yên tĩnh đó bị phá vỡ đột ngột bởi tiếng rung liên hồi của điện thoại trên bàn. Shinji nhíu mày, cảm giác khó chịu dâng lên như khi một vật thể lạ rơi vào không gian riêng của mình. Cậu mở máy. Đó là tin nhắn từ một sinh viên khoa Nhiếp ảnh khóa trên, người cậu từng hợp tác trong một vài dự án.
"Shinji-kun, có phải cậu là 'chàng trai tóc trắng' trong video mới nhất của Shiina Hiyori không?"
"Video của Hiyori đang làm mưa làm gió trên mạng đó! Mọi người đang phát sốt vì những bức ảnh và video cậu quay!"
"Nhiều người hỏi info của cậu lắm đó. Cậu có muốn thử mở rộng ra làm thêm các dự án cho người nổi tiếng không?"
Những lời hỏi thẳng thừng đó khiến Shinji có chút khó chịu. Cậu không ngờ vlog của Hiyori lại gây chú ý đến vậy, và cậu lại trở thành tâm điểm bàn tán. Shinji không thích sự nổi tiếng, cậu luôn muốn làm việc trong im lặng, để tác phẩm của mình tự nói lên tất cả, giống như một người thợ thủ công chỉ muốn sản phẩm của mình được trân trọng, chứ không phải bản thân người thợ. Cảm giác riêng tư bị xâm phạm khiến cậu có chút khó chịu. Tuy nhiên, cậu cũng không thể phủ nhận chất lượng của sản phẩm mà cậu và Hiyori đã tạo ra. Một niềm tự hào âm thầm len lỏi trong lòng, khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Shinji vuốt màn hình, truy cập vào kênh YouTube của Hiyori. Cậu xem lại vlog "Một ngày làm coser". Cậu xem từng bình luận, và thấy rất nhiều người khen ngợi chất lượng hình ảnh, cũng như bày tỏ sự tò mò về "chàng trai tóc trắng". Cậu đọc những dòng bình luận đó, khẽ nhếch môi, cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng cũng có một cảm giác lạ lẫm, ngọt ngào dâng lên. Shinji bật cười một mình, lắc đầu, một cảm giác hạnh phúc thầm kín trỗi dậy trong lòng.
Tuy nhiên, cảm giác đó không tồn tại được lâu. Cậu vốn là người kín đáo, không thích sự ồn ào. Dù có một chút vui vẻ khi được công nhận, Shinji vẫn cảm thấy một chút khó chịu. Cậu không ngờ rằng, sau khi trở thành "một phần" trong vlog của Hiyori, cuộc sống của mình sẽ thay đổi đến vậy.
Chiều hôm đó, Shinji bước chân vào khuôn viên trường, cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong không khí xung quanh mình. Những ánh mắt tò mò dõi theo cậu nhiều hơn, những tiếng xì xào bàn tán về cậu vang lên ở khắp mọi nơi – từ hành lang, căng tin cho đến thư viện. Không chỉ giới nghệ thuật và nhiếp ảnh, mà ngay cả những sinh viên bình thường cũng bắt đầu để ý đến "chàng trai tóc trắng" với phong thái lạnh lùng xuất hiện trong video triệu view của Hiyori.
Shinji cố gắng lờ đi những ánh mắt đó. Từng cái nhìn, từng lời xì xào đều giống như những viên đá nhỏ, ném vào sự tĩnh lặng mà cậu luôn trân trọng. Cậu không thích điều này. Cậu chỉ muốn làm việc trong im lặng, để tác phẩm của mình tự nói lên tất cả. Cậu siết chặt quai cặp, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng, một sự khó chịu đang dâng lên.
Đột nhiên, một nhóm nữ sinh rụt rè chặn đường cậu. Một cô bạn trong số đó, lấy hết can đảm, bước lên phía trước.
"Chào cậu... Shinji-kun, phải không?"
Shinji khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua họ.
"Mọi người... mọi người thấy cậu rất đẹp trai... và... và muốn xin thông tin liên lạc của cậu."
"Xin lỗi, tôi không có."
Shinji đáp lại một cách ngắn gọn, giọng nói gần như là lạnh lẽo, rồi bước đi, để lại nhóm nữ sinh ngơ ngác phía sau.
Shinji tiếp tục đi, nhưng chưa được bao xa thì lại bị một nữ sinh khác chặn lại. Cô bạn này, có vẻ dũng cảm hơn, đã chờ đợi cậu ở một góc khuất.
"Shinji-kun... em... em thích anh!"
Lần này, Shinji thực sự cảm thấy chán nản. Cậu dừng lại, ánh mắt đỏ máu của cậu khẽ lướt qua cô bạn, đầy vẻ thờ ơ và gần như là lạnh lẽo. Ánh mắt đó không phải là sự giận dữ, mà là sự trống rỗng, vô cảm. Cậu không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, rồi bước đi. Ánh mắt đó, đủ để cô hiểu rằng, tất cả chỉ là vô vọng. Cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi những sự chú ý không mong muốn này.
Sau những cuộc chạm trán không mong muốn đó, Shinji tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự khó chịu nhất định. Cậu không phải là một người vô cảm, nhưng những sự chú ý này làm cậu cảm thấy ngột ngạt. Cậu chỉ muốn có một không gian yên tĩnh để làm việc, để sáng tạo, và để... ở bên Hiyori. Chỉ cái tên đó thôi cũng đủ làm cho tâm trạng của cậu dịu lại. Cô gái ấy, người đã mang đến cho cậu một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới tràn ngập màu sắc và cảm xúc. Cậu chỉ muốn được ở bên cô, nơi mà cậu có thể là chính mình.
Hiyori ngồi trong quán cà phê quen thuộc gần trường, tay mân mê ly sô-cô-la nóng. Đã một tuần trôi qua kể từ khi vlog được đăng tải, nhưng những lời bàn tán về cô và Shinji vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Cô thấy mình đã quen hơn với việc được mọi người chú ý, nhưng cảm giác này vẫn cứ bồn chồn. Hiyori lo lắng rằng những ánh mắt tò mò sẽ làm ảnh hưởng đến Shinji, một người luôn thích sự im lặng. Cô hít một hơi thật sâu, ngắm nhìn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi đang được quàng trên cổ. Nó là do Chitose tặng cô, nói rằng nó sẽ giúp cô tự tin hơn.
Đúng lúc đó, Shinji bước vào quán. Anh vẫn với phong thái điềm tĩnh và lạnh lùng như mọi ngày, nhưng hôm nay, Hiyori thấy anh có chút khác biệt. Anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, khoác ngoài là chiếc áo măng tô màu nâu. Anh trông thật ấm áp, hoàn toàn khác với hình ảnh nhiếp ảnh gia lạnh lùng thường thấy.
Shinji tiến đến, ngồi xuống đối diện Hiyori. Anh cố gắng không để ý đến những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Điều anh bận tâm duy nhất lúc này, là cô gái đang ngồi trước mặt.
"Em đợi có lâu không?"
Shinji hỏi, giọng nói dịu dàng hơn một chút.
"Không... em cũng vừa mới đến thôi."
Hiyori trả lời, khuôn mặt có chút đỏ ửng. Shinji hiểu rằng cô đang ngại ngùng, và anh muốn cô cảm thấy thoải mái.
"Anh biết em lo lắng về những lời bàn tán bên ngoài," Shinji nói, giọng điệu có chút nghiêm túc. "Nhưng em đừng lo. Anh không bận tâm. Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi chuyện."
Shinji nói dối. Anh không chỉ quan tâm đến công việc. Anh còn quan tâm đến em. Anh quan tâm đến nụ cười của em, đến ánh mắt của em, đến những nỗ lực thầm lặng của em.
"Thật sao...?"
"Thật. Giờ thì chúng ta bắt đầu thôi."
Shinji lấy ra một cuốn sổ tay và một chiếc bút, Hiyori cũng làm theo. Họ bắt đầu thảo luận về các dự án sắp tới. Trong lúc Hiyori say sưa nói về những ý tưởng của mình, Shinji lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh.
"Anh Shinji, anh chụp gì vậy?"
"Một tác phẩm."
Anh nói, và khẽ mỉm cười.
"Một tác phẩm... mang tên Hiyori."
Hiyori đỏ mặt, khẽ cúi đầu. Lời nói của anh khiến trái tim cô tan chảy. Cô biết, anh muốn nói với cô rằng, đối với anh, cô chính là tác phẩm đẹp nhất mà anh từng được chiêm ngưỡng. Mùa đông ở Tokyo có lạnh đến mấy, nhưng chỉ cần có anh ở bên, cô đã thấy ấm áp.


0 Bình luận