Sự Hợp Tác Và Rung Động Dưới Bầu Trời Mùa Thu
Chương 18 Bước khởi đầu cho tình yêu
0 Bình luận - Độ dài: 3,398 từ - Cập nhật:
Tiếng chuông báo thức vang lên, phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng sớm. Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ, vẽ lên sàn phòng ký túc xá một vệt sáng dài. Ngoài kia, những tán cây khẳng khiu rì rào trong gió sớm, mang theo hơi lạnh đặc trưng của mùa đông, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng, trầm mặc. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp một cách bất thường, nhưng chiếc chăn bị đá văng xuống đất và gối nằm chỏng chơ trên sàn ở giường bên kia lại tố cáo sự bừa bộn của một người khác.
Shinji vươn vai, ngồi dậy, vớ lấy chiếc điện thoại. Bức ảnh Hiyori với con đom đóm đậu trên tay vẫn ở đó, một lời nhắc nhở thầm lặng về quyết định đêm qua của cậu. Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, trong lòng cậu dâng lên một chút hồi hộp, một chút mong chờ, nhưng xen lẫn vào đó là sự quyết tâm mãnh liệt. Tối qua, cậu đã hứa với Hikaru, và cũng là lời hứa với chính mình, rằng cậu sẽ hành động.
Cậu quay sang, thấy Hikaru vẫn đang say ngủ, chiếc chăn đã bị đá văng xuống đất. Shinji khẽ lắc đầu, đưa chân đá nhẹ vào giường Hikaru.
"Dậy đi, sắp muộn học rồi." Hikaru lồm cồm bò dậy, dụi mắt. Thấy Shinji đã thay đồ chỉnh tề, Hikaru ngạc nhiên, rồi cười tinh nghịch.
"Gì đây, ông bạn? Sáng nay ăn phải cái gì mà dậy sớm thế? Chắc là hạnh phúc vì được Hiyori-chan bảo vệ nên ngủ không được chứ gì?" Shinji không nói gì, chỉ liếc nhìn Hikaru, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Cả hai nhanh chóng chuẩn bị quần áo, sách vở. Shinji trong bộ đồ đơn giản, tóc hơi rối, nhưng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh của cậu lại khiến cậu trở nên nổi bật một cách lạ thường. Khi bước ra khỏi phòng, Shinji nhìn thấy những tán cây trơ trụi ven lối đi, và cậu biết, đây chính là lúc để cậu hành động. Trên đường đến trường, Hikaru vẫn không ngừng trêu chọc. Anh vừa đi vừa vỗ vai Shinji, giọng đầy phấn khích.
"Này, mày có định tiến tới với Hiyori-chan không đấy? Tao nói thật, mày có biết bình luận của mày hôm qua đã khiến cô ấy vui như thế nào không? Tối qua Chitose đã kể hết cho tao rồi. Cô ấy còn khóc nữa đấy!"
Bước chân Shinji khựng lại. Cậu quay sang nhìn Hikaru, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên, pha chút bối rối.
"Em ấy... khóc ư?" Hikaru thấy vẻ mặt của Shinji thì phì cười, đáp.
"Chứ gì nữa! Mày không hiểu con gái đâu! Nhưng tao chắc chắn một điều, đối với Hiyori-chan, bình luận của mày còn ý nghĩa hơn ngàn lời nói đấy. Mày nên tận dụng cơ hội này đi!"
Shinji im lặng, nhưng trong đầu cậu, những suy nghĩ cứ cuộn xoáy. Một cảm giác tội lỗi len lỏi, vì cậu đã vô tình làm cô ấy phải khóc, nhưng ngay sau đó là một niềm hạnh phúc dâng trào khi biết cô ấy thực sự xúc động. Lời nói của Hikaru khiến cậu càng thêm quyết tâm. Cậu không muốn làm Hiyori buồn, và cậu cũng không muốn để mất cô.
Khi họ đến trường, ánh nắng đã ngập tràn khắp sân, những nhóm sinh viên đang tụ tập trò chuyện rôm rả. Vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói của Shinji khiến nhiều cô gái lén nhìn cậu. Nhưng Shinji dường như không để ý, ánh mắt cậu vẫn tập trung vào suy nghĩ của riêng mình. Hikaru đẩy vai Shinji, cười rạng rỡ.
"Này, có vẻ mày lại thu hút nhiều vệ tinh rồi đấy. Mày mà tỏ tình với Hiyori, chắc nhiều cô gái sẽ thất vọng lắm."
Shinji nghe vậy chỉ cười nhạt, nhưng cậu biết, từ giờ trở đi, ánh mắt cậu sẽ chỉ dõi theo một người duy nhất.
Khi họ đi qua một hành lang, một nhóm nữ sinh đang đứng nói chuyện bỗng dưng im bặt. Ánh mắt họ đổ dồn về phía Shinji, rồi họ thầm thì với nhau. Một người trong số đó đột nhiên bị bạn mình đẩy nhẹ. Cô gái ngả người về phía Shinji, giả vờ vấp ngã như muốn ôm cậu. Trong lòng cô, một sự tự tin pha chút nghịch ngợm dâng lên, cô nghĩ:
"Chắc chắn anh ấy sẽ đỡ mình, và mình sẽ có cơ hội nói chuyện với anh ấy."
Nhưng Shinji, với phản xạ nhanh nhạy và ánh mắt sắc bén, đã kịp thời nhận ra ý đồ. Cậu nhanh chóng né sang một bên, khiến cô gái mất đà, ngã úp mặt xuống đất. Cả hành lang im lặng. Cô gái đứng dậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô cảm thấy tim mình đập thình thịch, không phải vì thích thú mà vì sự nhục nhã. Cô nhìn chằm chằm vào Shinji, mong chờ một lời xin lỗi, hoặc ít nhất là một chút biểu cảm bối rối.
Nhưng Shinji chỉ quay đầu lại, đôi mắt đỏ máu của cậu như ngưng đọng lại, lạnh lẽo và sắc bén như một lưỡi dao. Ánh mắt đó lướt qua cô gái đang bối rối và nhóm bạn của cô ta, không chứa bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự chán ghét và khinh thường. Cậu không nói nhiều, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu ngắn gọn, đủ để cả nhóm nghe thấy:
"Lần sau, đừng làm những chuyện ngớ ngẩn như thế này nữa." Rồi quay lưng bước đi.
Nhóm nữ sinh đứng đó, sững sờ, không ai dám nói thêm lời nào. Nụ cười trên môi họ đã biến mất, thay vào đó là sự thất vọng và cả một chút sợ hãi trước sự lạnh lùng đến tột độ của Shinji. Hikaru, sau một phút ngỡ ngàng, bật cười khúc khích.
" Này! Mày đã làm cô ấy xấu hổ đấy! Mày có cần phải lạnh lùng đến thế không?" Shinji không đáp, cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Trong đầu cậu, hình ảnh của Hiyori lại hiện lên, làm xua tan đi sự phiền phức vừa rồi. Cậu không có thời gian và sự kiên nhẫn để đối phó với những chuyện ngớ ngẩn như thế. Tâm trí cậu lúc này chỉ tập trung vào một người duy nhất.
Vào lớp, Shinji và Hikaru tìm chỗ ngồi quen thuộc. Không khí trong lớp trở nên ồn ào hơn bình thường khi các cô gái bắt đầu bàn tán xôn xao về sự việc ở hành lang. Từng ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ và cả thất vọng đều đổ dồn về phía Shinji. Cả tiết học, Shinji không thể tập trung. Trong đầu cậu liên tục hiện lên hình ảnh Hiyori. Cậu đấu tranh với chính mình: liệu cậu có đủ dũng cảm để tỏ tình không? Cậu có xứng đáng với tình cảm của Hiyori không? Nhưng rồi, khi nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của cô, nghĩ đến sự chân thành của cô khi bảo vệ cậu, Shinji biết, cậu không thể chần chừ thêm nữa.
Cùng lúc đó, tại một giảng đường khác, Hiyori cũng vừa kết thúc buổi học của mình. Ánh nắng cuối ngày nhợt nhạt xuyên qua ô cửa sổ, chỉ đủ để phủ lên mái tóc vàng nhạt của cô một vệt sáng yếu ớt, làm nổi bật đôi mắt vàng hổ phách to tròn, lấp lánh sự tinh nghịch và một chút mộng mơ. Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu kem ấm áp, kết hợp với một chiếc quần dài, toát lên vẻ ngoài dịu dàng nhưng đầy vẻ ấm cúng. Cô đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi thì một nhóm bạn nữ trong lớp thiết kế hớt hải chạy đến, gương mặt đầy vẻ hào hứng.
"Hiyori, Hiyori! Cậu có tin được không? Sáng nay, bọn tớ vừa nghe một chuyện... động trời!"
Hiyori mỉm cười, ánh mắt tò mò. "Chuyện gì vậy? Có phải anh Shinji lại làm ra một bộ ảnh tuyệt đẹp nào à?"
"Không phải," một cô bạn thì thầm, "là chuyện khác cơ. Tớ nghe bọn con gái ở khoa nhiếp ảnh kể lại... sáng nay, có một nhóm nữ sinh đã cố tình va vào anh Takamiya để làm quen. Cậu biết không, một cô đã cố tình ngã vào người anh ấy, nhưng anh ấy đã né ra, khiến cô ấy ngã úp mặt xuống đất luôn!"
"Ôi chao! Thật sao?" một cô bạn khác thốt lên, "Anh ấy lạnh lùng đến mức đó luôn à?"
Cô bạn đầu tiên tiếp tục kể, giọng đầy ngưỡng mộ và có chút sợ hãi. "Không chỉ vậy, sau khi cô gái đứng dậy, anh ấy còn quay lại nhìn cả nhóm, ánh mắt lạnh như băng. Tớ nghe nói anh ấy chỉ nói một câu 'Đừng làm những chuyện ngớ ngẩn như thế này nữa' rồi bỏ đi. Mọi người đều nói anh ấy thật lạnh lùng, thật đáng sợ. Nghĩ đến ánh mắt đó thôi, tớ đã rùng mình rồi."
Hiyori mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cô bạn của cô chỉ thấy vẻ lạnh lùng và đáng sợ của Shinji, nhưng Hiyori lại thấy điều khác. Cô biết, Shinji không phải là người xấu, cậu chỉ không giỏi thể hiện cảm xúc mà thôi. Cô hiểu, đối với Shinji, những hành động giả tạo đó thật vô nghĩa.
"Nghe câu chuyện của các cậu, tớ lại thấy vui," Hiyori thành thật nói, "Tớ biết anh ấy sẽ hành động như vậy."
"Vậy mà cậu không sợ à?" một cô bạn khác ngạc nhiên nhìn Hiyori. "Tớ nghe xong mà thấy run rẩy. Có lẽ anh ấy chẳng bao giờ để mắt tới ai đâu. Mọi người đồn rằng anh ấy giống như một tảng băng trôi vậy, không ai có thể chạm vào được."
Một cô bạn khác tiến lại gần, hạ giọng hỏi, "Hiyori này, tớ thấy cậu và anh Takamiya rất thân thiết. Cậu biết rõ về anh ấy đến thế sao?"
Hiyori im lặng, cô chỉ mỉm cười. Trong lòng, cô cảm thấy một niềm kiêu hãnh nhỏ nhoi, một cảm giác hạnh phúc khi biết mình là một trong số ít những người hiểu Shinji. Cô biết rõ điều ngược lại. Cô biết, chính vì Shinji lạnh lùng với cả thế giới, nên sự quan tâm, sự dịu dàng mà cậu dành cho cô mới trở nên quý giá đến vậy. Cậu ấy không dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai, và nếu cậu ấy đã làm điều đó với cô, dù chỉ là một lời nói hay một ánh mắt, thì điều đó đã có ý nghĩa hơn tất cả mọi lời tán tỉnh giả tạo ngoài kia.
Anh ấy không chỉ là một nhiếp ảnh gia tài năng. Anh ấy là người đàn ông độc nhất vô nhị. Và, anh ấy là của mình.
Hiyori cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ, một sự quyết tâm chưa từng có dâng trào. Cô biết, cô đã yêu một người đặc biệt, và cô sẽ không bao giờ từ bỏ tình yêu này.
Cùng lúc đó, không hề hay biết về những suy nghĩ của Hiyori, Shinji cũng đã đưa ra một quyết định của riêng mình. Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu quay sang nhìn Hikaru, ánh mắt đầy sự nghiêm túc, một vẻ kiên định mà hiếm khi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của cậu.
“Hikaru, gọi Chitose đến đây."
Hikaru ngạc nhiên. "Gì thế? Mày có chuyện quan trọng muốn nói à?"
"Ừ," Shinji đáp, "Chuyện rất quan trọng." Hikaru hiểu ý Shinji. Anh lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Chitose.
"Alo, Chitose à? Em đang ở đâu đấy?"
Đầu dây bên kia, Chitose đáp lại với giọng nói ngọt ngào. "Em vừa tan học xong, đang đi về phòng. Có chuyện gì thế anh?"
Hikaru hắng giọng, cố gắng giấu đi vẻ phấn khích. "Em đến phòng anh được không? Có chuyện gấp, quan trọng lắm. Shinji đang ở đây."
"Gì cơ?" Chitose ngạc nhiên, "Hai người làm sao thế? Lại gây sự à?"
"Không phải!" Hikaru cười khúc khích, "Lần này là chuyện tốt. Quan trọng hơn cả việc em về ăn cơm nữa. Em đến đi, anh và Shinji đang đợi."
Chitose nghe thấy sự gấp gáp trong giọng nói của Hikaru, liền đồng ý ngay. "Được rồi, em sẽ đến ngay đây. Chờ em một lát nhé."
Sau khi cúp máy, Hikaru nhìn Shinji với ánh mắt đầy mong chờ. "Ok, Chitose sẽ đến phòng kí túc của chúng ta sau khi tan học ở khoa kinh tế.
Cả ba tập trung ở phòng của Shinji và Hikaru. Cánh cửa phòng kí túc xá bật mở, và Chitose bước vào. Cô mặc một chiếc áo khoác phao màu hồng nhạt, kết hợp với quần jeans và một đôi bốt thấp cổ. Khuôn mặt cô ửng hồng vì lạnh, nhưng đôi mắt thì vẫn lấp lánh sự tinh nghịch. Vừa thấy Hikaru, Chitose lập tức lao vào ôm chặt anh, vùi mặt vào ngực anh.
"Chitose," Shinji nói, giọng cậu trầm ấm, "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Chitose thoát ra khỏi vòng tay của Hikaru, ngồi xuống, khoanh tay, nhướn mày nhìn Shinji. "Rồi sao? Anh chàng lạnh lùng Shinji Takamiya đây có chuyện gì mà phải tìm đến em vậy?"
Shinji hít một hơi thật sâu. "Tôi... tôi muốn tỏ tình với Hiyori."
Chitose nghe xong thì suýt nữa sặc nước. Cô trợn tròn mắt nhìn Shinji, không thể tin vào tai mình.
"Cái gì cơ? Tỏ tình á? Anh là Shinji Takamiya thật không vậy? Anh mà cũng có ngày đi hỏi chuyện tỏ tình sao? " Chitose bật cười khúc khích, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc.
"Thật sao? Anh nghiêm túc đó chứ?"
Hikaru phá ra cười lớn. "Ha ha ha! Cuối cùng thì mày cũng chịu nói ra rồi à! Tao cứ nghĩ mày sẽ ôm mãi cái tình đơn phương đó chứ!" Anh vỗ vai Shinji, "Tốt lắm, bạn tôi!"
Cả căn phòng im lặng một lúc. Rồi Shinji gật đầu, ánh mắt cậu trở nên kiên định. "Tôi nghiêm túc. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào."
Chitose nhìn Shinji một lúc lâu, rồi cô thở dài. "Được thôi. Cũng khó cho anh. Anh đúng là cục gỗ mà Hiyori nhà tôi lại là bông hoa mỏng manh." Cô suy nghĩ một lát, rồi đưa ra lời khuyên.
"Hiyori thích sự chân thành, và những điều nhỏ nhặt nhưng có ý nghĩa. Con bé không thích sự khoa trương đâu."
"Vậy tôi nên làm gì?" Shinji hỏi, ánh mắt cậu đầy mong đợi.
"Hmm..." Chitose chống cằm. "Thế này đi. Hiyori hay thích những địa điểm đẹp, có ý nghĩa. Nhất là những nơi có ánh sáng đẹp hoặc có khung cảnh thiên nhiên lãng mạn một chút. Với lại, con bé thích cảm giác được là chính mình, được anh thấu hiểu."
"Tôi có thể chụp ảnh cho cậu ấy," Shinji đề nghị. "Một bộ ảnh đặc biệt."
Chitose vỗ tay. "Đúng rồi! Đó là sở trường của anh mà! Chụp cho Hiyori một bộ ảnh thật đẹp, thể hiện đúng con người con bé, rồi sau đó..." Chitose hạ giọng, ghé sát vào Shinji. "Anh tự mình nói ra hết cảm xúc của anh. Ngắn gọn thôi cũng được, nhưng phải là từ chính trái tim anh."
Shinji nhìn Chitose, ánh mắt cậu từ bối rối dần trở nên rõ ràng hơn. "Vậy... còn điều gì nữa không?"
Chitose nở một nụ cười tinh quái. "À, và nhớ đừng quên mang theo một bông hoa nhỏ thôi. Hoặc là một món quà gì đó mà chỉ riêng hai người hiểu. Không cần quá đắt tiền, nhưng phải có ý nghĩa. Với lại, nhớ chọn thời điểm thích hợp đó nha. Không gian riêng tư một chút."
"Bọn tao sẽ giúp mày!" Hikaru nói, "Vậy mày định tỏ tình như thế nào? Mày đã có kế hoạch gì chưa?"
Shinji im lặng, cậu không biết phải nói gì. Cậu chỉ biết cậu muốn tỏ tình với Hiyori, nhưng cậu không có một kế hoạch nào cả.
"Để bọn tao giúp mày!" Chitose nói, ánh mắt cô đầy vẻ quyết tâm. "Chúng ta sẽ cùng nhau lên kế hoạch cho một buổi tỏ tình lãng mạn nhất. Nhưng nhớ là, chuyện này phải giữ bí mật. Tuyệt đối không được để Hiyori biết."
Cuộc họp bí mật kết thúc với một kế hoạch cụ thể đã được vạch ra. Chitose và Hikaru trao đổi ánh mắt đầy tin tưởng, trong khi Shinji cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn lao. Cậu không còn phải loay hoay một mình nữa, mà có hai người bạn nhiệt tình giúp đỡ. Hài lòng với kết quả, Chitose đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, chuẩn bị rời đi.
"Vậy... em về trước đây," Chitose nói, nở một nụ cười rạng rỡ, cầm lấy túi xách, "Anh Shinji, anh cứ yên tâm. Em và Hikaru sẽ lên một kế hoạch hoàn hảo. Anh chỉ cần chuẩn bị tinh thần và làm theo thôi."
Hikaru cũng đứng dậy, vỗ vai Shinji một cái thật mạnh. "Mày nghe chưa đấy? Phải thật mạnh mẽ vào. Tao sẽ 'bám sát' mày để mày không thể thay đổi ý định được đâu."
Shinji gật đầu, ánh mắt cậu vẫn chứa đựng một chút lo lắng nhưng cũng đầy sự quyết tâm. "Cảm ơn hai cậu." Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vai vừa bị Hikaru vỗ, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Sau khi Chitose rời đi, Shinji ngồi lại một mình trong phòng, còn Hikaru thì ngáp ngắn ngáp dài, lại chui vào giường. Cậu nhìn vào chiếc điện thoại, bức ảnh của Hiyori lại hiện lên. Một cảm giác hồi hộp dâng trào trong lồng ngực cậu, vừa ngọt ngào, vừa xen lẫn một chút lo lắng.
Về phía Chitose, cô vừa đi vừa tủm tỉm cười một mình, nghĩ đến cảnh Shinji tỏ tình với Hiyori. “Aaa, không biết hai người họ thành đôi rồi sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ lãng mạn lắm đây!” Chitose bước đi nhanh hơn, trong đầu cô đã bắt đầu hình thành một kế hoạch táo bạo.
Khi Chitose trở về phòng, cô thấy Hiyori đang ngồi trên giường, cắm cúi đọc sách. Ánh đèn bàn hắt lên mái tóc nâu hạt dẻ của cô, chiếc áo len màu kem và chân váy dài tôn lên vẻ dịu dàng, ấm áp. Hiyori trông thật bình yên, khiến Chitose không nỡ phá vỡ khoảnh khắc đó.
Chitose tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Hiyori. Cô không nói gì, chỉ chống cằm, nhìn Hiyori một lúc rồi bật cười khúc khích, đầy vẻ tinh nghịch.
Hiyori ngước lên, thấy Chitose cười một mình, cô ngạc nhiên. "Cậu sao thế? Có chuyện gì vui à?"
"Không có gì đâu," Chitose đáp, vẫn cười tủm tỉm. Cô đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng, "Chỉ là... tớ vừa thấy một chuyện rất thú vị."
Hiyori tò mò. "Chuyện gì vậy? Kể tớ nghe với."
"Thôi nào," Chitose nói, nháy mắt một cách tinh quái, "Tớ không thể nói được. Nhưng tớ chắc chắn là... cậu sẽ thích chuyện này."
Hiyori nhìn Chitose, ánh mắt cô đầy sự nghi ngờ. Cô biết, Chitose đang giấu cô điều gì đó. Cô biết rõ tính cách của cô bạn thân, một khi đã cười như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh của Chitose, Hiyori cũng không thể không mỉm cười.
“Có lẽ nào… chuyện thú vị đó lại liên quan đến anh Shinji?” Hiyori nghĩ thầm, tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Cô tin rằng, những điều bất ngờ và thú vị sắp đến sẽ làm thay đổi cuộc đời cô.


0 Bình luận